Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 67: Nắm.
Quả thật Lục An không hiểu lo âu của cậu lắm, nhưng mà lại rất biết dỗ dành bánh bao nhỏ buồn rầu này.

Cậu ta ngồi xổm ở bên cạnh Thời Nhạc, vuốt lông cậu, còn vuốt thân thể nhỏ nhắn của cậu.

Thời Nhạc được vuốt lông rất thoải mái, thoải mái đến mức ngáy khò khè nho nhỏ.

Bạc Văn Thời đang nói chuyện phiếm với Tư Diệp: “?”

Ăn no thì muốn ngủ?

Đừng nói, tính tình của heo con này dường như thật sự rất giống với trước đây.

“Chờ một chút.”

Bạc Văn Thời cắt ngang lời Tư Diệp nói rồi đến xách bánh bao nhỏ đi.

Thời Nhạc còn muốn nói chuyện với Lục An nhưng trước mắt đột nhiên không kịp đề phòng bị xách đi, nhất thời bất mãn đến mức vỗ móng vuốt.

“Meo!”

Thả xuống mau!

Bạc Văn Thời chẳng những không thả xuống, ngược lại còn xách bánh bao nhỏ càng vững chắc hơn.

“Đã ngáy ngủ như thế rồi mà còn không muốn ngủ hả?”

Thời Nhạc tiếp tục vỗ móng vuốt, cậu mới không ngủ, cậu muốn Lục An tiếp tục vuốt lông cho cậu.

Bạc Văn Thời không để ý sự giãy giụa của cậu, đặt bánh bao nhỏ vào bên trong phòng nghỉ.

Giường trong phòng nghỉ rất mềm.

Thời Nhạc ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý không vui.

Cậu vừa muốn nổi loạn nhảy xuống thì Lục An bỗng nhiên đi vào phòng nghỉ.

Thời Nhạc: “……”

Ồ, không nhảy nữa.

Ở đây hình như càng dễ nói chuyện với Lục An hơn, chỉ là, muốn dễ dàng dàng hơn một chút thì phải đuổi Bạc Văn Thời đi.

Thời Nhạc quyết định chủ ý, liền bắt đầu dùng móng vuốt cào Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời bị cào chắc chắn sẽ không đau, nhưng tâm tình sẽ không quá thoải mái.

Hắn nắm lấy móng vuốt nhỏ đang cào tới, đôi mắt lạnh hơi híp lại.

“Muốn đuổi ta?”

Thời Nhạc nghiêm túc gật đầu: “Meo!”

Muốn đuổi.

Bạc Văn Thời nắm lấy móng vuốt của cậu, trong nháy mắt dùng thêm vài phần lực.

Thời Nhạc: “Shhh ——”

Bánh bao nhỏ bị đau đến mức trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Bạc Văn Thời trước mặt.

Cậu, cậu bị bắt nạt!

Tuy rằng Bạc Văn Thời dùng thêm vài phần lực, nhưng cũng nắm chắc lực độ, hoàn toàn không làm cậu đau chút nào.

“Nhóc thích diễnn.”

Nhìn đáy mắt bánh bao nhỏ tràn đầy phẫn nộ và bi thương, Bạc Văn Thời nhận xét.

Nhận xét xong, còn muốn bắt nạt một chút, nhưng ngoài cửa, Tư Diệp lại gọi hắn.

“Bạc Văn Thời, cậu sẽ không cần nhìn con mèo kia đi ngủ đâu nhỉ?”

Chỉ là một con mèo mà thôi.

Tư Diệp thấy thái độ này của Bạc Văn Thời, cứ cảm thấy đây không phải là nuôi mèo mà rất giống đang nuôi người yêu thân mật đặt ở đầu quả tim.

“Chậc.”

Anh nghĩ, đoán chừng là Bạc Văn Thời độc thân quá lâu, thật sự cần một người bạn đời để làm cho cuộc sống thêm phong phú hơn.

Bạc Văn Thời bị Tư Diệp gọi ra ngoài, hắn vừa mới đi, Thời Nhạc đã nhảy xuống giường, đóng chặt cửa lại.

"Được rồi."

Thời Nhạc biết phòng nghỉ này có hiệu quả cách âm, cho nên, vừa đóng cửa lại cậu liền dám mở miệng nói chuyện.

Trong pphòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ, cuối cùng Lục An cũng có thể duỗi tay ôm cậu.

Lục An vô cùng thích loại cảm giác mềm mại khi ôm bánh bao nhỏ có bộ lông xù này vào trong ngực.

Thời Nhạc để cho cậu ta ôm một chút, lúc này mới ngửa khuôn mặt nhỏ lên, nói với cậu.

“An An.”

Cậu chần chờ một chút, vẫn nói: “Tôi đã xem Sổ Sinh Tử của cậu rồi.”

“Nếu bây giờ cậu đi đầu thai, kiếp sau, cậu sẽ có một mệnh cách rất tốt.”

“Cậu sẽ phú quý bình an, hơn nữa còn sống lâu trăm tuổi!”

Lục An nghe được lời này, chỉ mỉm cười “Ừ” một tiếng: “Nghe vậy cũng không tệ lắm.”

Thời Nhạc hỏi tiếp: “Cậu không động lòng sao? Nếu như động lòng, bây giờ tôi có thể cho cậu đi đầu thai.”

Lục An không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: “Không đi.”

Cậu ta gãi lông của Thời Nhạc, trong giọng nói không có một chút dao động nào: “Tôi chỉ muốn nhìn Tư Diệp nhiều hơn một chút, tôi nhìn thấy Tư Diệp có thể sống tốt đã đủ rồi.

Về phần bản thân cậu.

Luân hồi chuyển thế gì, mệnh cách phú quý gì đó, cậu ta đều không hiếm lạ.

Trên đời này, không có gì quan trọng hơn Tư Diệp.

Thời Nhạc biết sẽ nhận được đáp án này, cậu thở dài, phiền muộn nói: “Cậu là quỷ tốt, nếu thật sự không muốn đi đầu thai, tôi sẽ không ép buộc.”

Cậu nói xong, lại không thể không nhắc nhở: “Nhưng mà nếu cậu không đi đầu thai, còn ở bên cạnh Tư Diệp ……”

“Anh ta nuôi cậu như vậy, chắc chắn sẽ không được.”

Tư Diệp vì nuôi Lục An mà sống ở âm trạch, còn dùng biện pháp không biết lấy từ đâu ra, vây Lục An ở bên cạnh anh ta, không cho phép Lục An đi xa.

Cứ kéo dài như vậy, Tư Diệp thế nào cũng tự làm mình chết.

Lục An nghe hiểu nhắc nhở của cậu, nhất thời trầm mặc.

Một lúc lâu sau.

Thời Nhạc nhìn vành mắt có chút đỏ của Lục An, sau đó, nhẹ giọng nói với mình: "Nhạc Nhạc, không thể như vậy nữa. ”

Rõ ràng cậu ta đang đỏ mắt, nhưng giọng điệu lại cố gắng làm như thoải mái.

“Tôi không thể đầu thai, nhưng cũng không thể đợi bên cạnh anh ấy.”

“Anh ấy làm những thứ đó vì tôi, cậu không cần nhúng tay vào, tôi sẽ tự mình làm.”

Thời Nhạc ngây người một chút: “Cậu muốn làm gì nha?”

“Tôi muốn phá hủy tòa âm trạch kia.”

Lục An nắm móng vuốt nhỏ của Thời Nhạc, trong ánh mắt mang theo chút cầu xin: “Cậu có thể dạy tôi phải làm như thế nào được không?”

Thời Nhạc: “……”

Thời Nhạc theo bản năng nhìn ra ngoài cửa.

Cậu có thể nhìn ra Tư Diệp phí không ít tâm huyết với tòa âm trạch đó.

Nếu bị hủy……

Thời Nhạc không nhịn được rùng mình.

“Cũng có thể.”

Cậu nhìn Lục An, do do dự dự nói: “Tôi có thể giải cấm chế liên lụy trên người tụi cậu, cũng có thể cho cậu biết biện pháp phá huỷ âm trạch, nhưng hậu quả ——”

“Tôi gánh.”

“Vậy, vậy thì tốt.”

Một quỷ một bánh bao nói về đề tài nặng nề trong phòng nghỉ, bên ngoài phòng nghỉ, Bạc Văn Thời đã nhận ra một chút phản ứng không thích hợp của Tư Diệp trong hôm nay.

“Tư Diệp.”

Hắn đột nhiên gọi tên của Tư Diệp.

Tư Diệp ngẩn ra: “Sao thế?”

Trong đôi mắt lạnh lùng của Bạc Văn Thời mang theo tìm tòi khiến người ta không hiểu sao cảm thấy áp bách.

“Hôm nay cậu không thích hợp.”

“Ừ?”

Bạc Văn Thời nhìn chằm chằm anh ta, không còn thoải mái trêu ghẹo như hai người vừa rồi.

“Hôm nay cậu nói quá nhiều.”

Đến bây giờ Bạc Văn Thời mới đột nhiên tỉnh táo: “Từ lúc cậu về nước đến giờ, chỉ có hôm nay, cậu nói nhiều với tôi nhất.”

Tư Diệp không tỏ ý kiến: “Đúng không? Tôi không để ý nhiều.”

Anh ta từ chối không hợp tác khi Bạc Văn Thời thẩm vấn, hai người đều có tính cách tương tự nhau.

Bạc Văn Thời biết hỏi tiếp cũng không hỏi ra được cái gì..

“Tư Diệp.”

Bạc Văn Thời không muốn vòng vo với anh ta nữa, dứt khoát thoải mái nói.

“Lục An đã chết, tôi biết chuyện này trong lòng cậu không thể qua khỏi.”

“Nhưng tất cả những người nhà họ Tư hại cậu ta đã bị trả thù một lần.”

“Bây giờ chuyện này kết thúc, cậu nên bắt đầu một cuộc sống mới.”

Vẻ mặt Tư Diệp lạnh nhạt nghe hắn khuyên mình những thứ này, nghe xong, anh ta chỉ hỏi lại một câu ——

“Bạc Văn Thời, nếu đổi lại là cậu, người yêu cậu chết, cậu còn có thể sống không?”

Bạc Văn Thời: “……”

Thật không dám giấu giếm, người yêu sau này của tôi có lẽ không phải là người.

Đừng nói có chết hay không, người nào đó còn mong đợi hắn chết để kết minh hôn đấy.

“Ánh mắt của cậu có ý gì đây?”

Tư Diệp còn tưởng rằng Bạc Văn Thời sẽ đồng cảm như bản thân mình cũng bị vậy, trong lúc nhất thời không thể hiểu được ánh mắt này của hắn.

Bạc Văn Thời giơ tay, ấn huyệt Thái Dương.

“Xin lỗi.”

Hắn nói: “Bây giờ tôi còn chưa thể đồng cảm với cậu về vấn đề này.”

Tư Diệp nghe thấy vậy, cũng không nghiên cứu sâu.

“Được rồi.”

Đoán chừng thời gian không sai biệt lắm, Tư Diệp cúi đầu, nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay: "Tôi đã ở đây gần hai tiếng rồi, hôm nay trở về trước.”

“Không cần tiễn tôi.”

Bạc Văn Thời thấy anh ta đứng dậy, cũng không giữ lại: “Yên tâm, tôi cũng không định tiễn cậu.”

Tư Diệp cười, xoay người đi về phía cửa.

Anh t vừa đi vài bước, Lục An vốn còn đang xoa bánh bao nhỏ cũng thả bánh bao nhỏ đang được cậu xoa đến thoải mái xuống, rời đi theo.

Thời Nhạc nhìn Tư Diệp đi xa, ngã ngửa người về phía sau, lộ bụng nhỏ mềm mại, nhìn chằm chằm trần nhà rồi thở dài.

Cấm chế gì đó.

Đêm nay phải phá giải thôi.

Tòa âm trạch vây khốn Lục An kia, cũng sắp vây chết Tư Diệp, cũng sẽ bị hủy đi.

Thời Nhạc nghĩ đến những thứ này thì cảm thấy mình muốn hói đầu.

Cậu lăn qua lộn lăn lại trên giường, lăn lăn, thân thể nhỏ bé cứng đờ.

“Lông?”

Cậu nhìn những sợi lông dễ thấy trên khăn trải giường màu trắng, khuôn mặt nhỏ hoảng sợ: “Mình rụng lông ư?!”

Bánh bao nhỏ bị rụng lông, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Mà Bạc Văn Thời ngồi ở trước bàn làm việc bên ngoài phòng nghỉ, còn đang nhíu mày suy nghĩ mấy việc.

Hắn vừa nghĩ, vừa lên mạng tra xét những thứ đã tra trước đó.

Tra xét nửa ngày.

Bạc Văn Thời buông con chuột ra, cảm thấy có hơi bực bội.

Bực bội thì nên làm sao bây giờ?

Nếu là trước kia, Bạc Văn Thời cũng chỉ sẽ cố nén, dùng công việc có cường độ cao hơn để đè nén tâm tư phiền não.

Nhưng bây giờ……

Hắn quay xe lăn đi thẳng đến phòng nghỉ.

Công việc không bằng vuốt cục bông.

Nhất là cục bông Bạc Thỏ Nhỏ có treo thẻ nhân viên kia, bắt nạt, càng xả stress hơn…


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp