Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 73: Muốn hôn vài cái.
Trong khoảnh khắc cơ thể của Tư Diệp rơi xuống sân thượng, Thời Nhạc rốt cuộc không rảnh để ý đến vỏ bọc của mình nữa, trực tiếp lao đến giống như một viên đạn pháo nhỏ.

Cậu muốn kéo Tư Diệp lại.

Nhưng bây giờ cậu chỉ là một bánh bao nhỏ màu trắng, móng vuốt hoàn toàn không kéo người được

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bóng dáng bánh bao nhỏ trắng như tuyết đang lao ra bỗng nhiên biến trở lại thành người.

Chẳng qua, biến thì biến trở lại nhưng Thời Nhạc lại treo mình ở trên sân thượng.

Một bàn tay của cậu túm lấy Tư Diệp, một tay khác víu vào sân thượng, thân hình lung lay sắp đổ.

“Hu!”

Thời Nhạc bị dọa đến nước mắt rưng rưng: “Bạc Văn Thời!”

Cậu không phải là bạch hạc bự nên cậu không biết bay, nếu như rơi xuống, cậu sẽ phải xong con bê với con hổ bẹp ngu ngốc Tư Diệp này rồi.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Thời Nhạc, con ngươi của Bạc Văn Thời chợt co rút lại, giây tiếp theo, hắn trực tiếp nhào tới nắm chặt lấy cổ tay của Thời Nhạc.

Gió trên sân thượng thổi rất mạnh.

Cơ thể Thời Nhạc lắc lư, cậu cảm thấy mình sắp kéo không nổi Tư Diệp nữa.

“Ngoan, đừng sợ.”

Sức lực của Bạc Văn Thời rất lớn, hắn nắm lấy cổ tay của Thời Nhạc, cắn răng an ủi nhóc con bị dọa đến nước mắt rưng rưng: “Tôi sẽ không để cậu rơi xuống.”

Lý Văn cũng túm lấy Bạc Văn Thời, mấy người giống như là mấy chiếc bánh chưng được xâu chuỗi với nhau.

“Tôi đã báo cảnh sát rồi.”

Dưới tình huống này, trong lòng Lý Văn cũng rất run sợ: “Kiên trì thêm một lát nữa, cảnh sát sẽ đến ngay thôi.”

Thời Nhạc hoàn toàn dựa vào sức lực bộc phát để kéo Tư Diệp lại, cậu cúi đầu, nhìn Tư Diệp còn muốn tránh khỏi cậu, vừa tức vừa sợ hãi, trực tiếp khóc lên.

“Đều tại anh!”

Thời Nhạc vừa khóc vừa mắng: “Anh nhảy lầu làm gì hả?! An An đã làm việc ở địa phủ rồi, cậu ấy còn đang chờ anh đó, nếu anh tự sát rồi chết thì sẽ không thể ở lại Địa phủ nữa!”

“Oa oa oa tôi không muốn kéo anh nữa, anh nhảy đi, rồi tôi sẽ đi tìm một người chồng khác cho An An!”

Tư Diệp: “……”

Tư Diệp còn đang muốn đi tìm chết, nghe thấy những lời Thời Nhạc nói thì đầu óc đều trống rỗng.

“Tôi nói cho anh biết, nếu như tôi rơi xuống thì Tư Diệp anh xong rồi, tôi sẽ bảo An An đá anh đi.”

Thời Nhạc khóc rất đau lòng, nhưng sức lực trên tay lại không buông lỏng.

Tư Diệp bị kéo, cũng đột nhiên nắm chặt cậu lại: “Xin lỗi.”

Tư Diệp bị treo giữa không trung nên nói chuyện rất gian nan, anh ta vừa nhận sai vừa nói với Thời Nhạc: “Kéo tôi chặt thêm một chút.”

Anh không thể rơi xuống.

Bạc Văn Thời nhìn khuôn mặt nhỏ của Thời Nhạc tràn đầy nước mắt thì cắn chặt răng, kéo cậu lên từng chút một.

Bởi vì dùng sức quá độ nên gân xanh trên trán Bạc Văn Thời đều nổi hết lên.

“Nhạc Nhạc.”

Hắn dỗ dành Thời Nhạc gần như không còn sức: “Kiên trì, chờ lên được, tôi sẽ để cho cậu hôn hôn, được không?”

Tiếng nức nở của Thời Nhạc đột nhiên ngừng lại.

Hai mắt đẫm lệ của cậu mông lung nhìn Bạc Văn Thời, xác nhận nói: “Có thể hôn vài cái không?”

“Muốn hôn vài cái cơ.”

Vì có thể khiến cho Thời Nhạc kiên trì, bây giờ cái gì Bạc Văn Thời cũng sẵn lòng đồng ý với cậu.

“Được.”

Thời Nhạc lại nghẹn ngào hai tiếng, rất rõ cánh tay túm lấy Tư Diệp của cậu có thêm một chút sức lực.

Thời Hạ đã dạy cậu không ít bản lĩnh.

Nhưng bây giờ cậu bị treo trên sân thượng, một bàn tay kéo Tư Diệp, một tay bị Bạc Văn Thời kéo, thần thông gì cũng không thể phát huy được.

Lại kiên trì thêm một lát.

Cảnh sát mà mấy người ngóng trông cuối cùng cũng chạy tới, kéo toàn bộ bọn họ lên.

Thời Nhạc được kéo lên trên sân thượng, hai cánh tay vừa đau vừa tê, như thể đã bị hỏng mất vậy.

Cậu cũng không để ý có người ở đây, trực tiếp nhào vào trong ngực Bạc Văn Thời còn đang ngồi dưới đất.

Bạc Văn Thời biết cậu sợ hãi nên đã duỗi tay ấn cậu vào trong ngực, cúi đầu hôn tóc cậu.

“Không có việc gì.”

Bạc Văn Thời cúi đầu dỗ dành cậu: “Đã không có việc gì rồi, không phải sợ.”

Thời Nhạc vẫn bị dọa quá sức.

Tuy rằng cậu là yêu quái nhỏ, nhưng rời từ tầng 18 xuống, cũng sẽ bị ngã chết, còn sẽ chết rất xấu, máu thịt bé bét, xấu không thể xấu hơn.

Thời Nhạc hoàn toàn không thể tiếp thu cách chết này!

Cậu vùi vào trong ngực Bạc Văn Thời, cơ thể cũng hơi run rẩy

Lý Văn đang nói chuyện với cảnh sát, Tư Diệp thất thần ngồi dưới đất, Lục An ngồi bên cạnh Tư Diệp, cũng đang lau nước mắt.

Chỉ có Tô Chu đi cùng với Thời Nhạc là yên lặng chờ ở một bên.

Không biết qua bao lâu.

Mấy người còn phải đến đồn Cảnh Sát ghi chép lại, lúc này mới đi ra.

Giờ phút này sắc trời đã sắp sáng.

Chắc là Thời Nhạc bị dọa một trận lớn, lúc ở trên sân thượng được Bạc Văn Thời dỗ dành nhưng tinh thần vẫn không được tốt lắm.

Cậu miễn cưỡng để Lục An hiện hình trước mặt Tư Diệp, vừa mới dừng tay, khuôn mặt nhỏ trắng bệch ngã oặt vào trong ngực Bạc Văn Thời.

Bạc Văn Thời ôm nhóc con đang hôn mê lên, đi nhanh về phía trước.

Thời Nhạc nằm trong lồng ngực ấm áp, mí mắt vô cùng nặng trĩu.

Một bàn tay của cậu còn nắm chặt quần áo của Bạc Văn Thời, khuôn mặt mềm mại dán vào ngực hắn, lâm vào giấc mộng xa lạ trong tiếng tim đập nhẹ của Bạc Văn Thời.

Cảnh trong mơ đều là sương mù.

Cậu lại biến thành dáng vẻ trẻ con miệng còn hôi sữa ba tuổi, đang được Thời Hạ ôm, đứng ở trước cung điện hùng vĩ.

Cánh cửa cung điện kia đóng chặt.

Thời Hạ ôm cậu, dường như muốn gặp người bên trong.

Nhưng đợi bảy ngày liên tiếp, cung điện vẫn đóng chặt, chỉ có một con Phượng Hoàng non còn rất nhỏ bay ra.

Phượng Hoàng non nghiêng đầu nhìn nhìn Tiểu Thời Nhạc, non nớt nói: “Đế quân đã nói rồi, tất cả nguồn gốc của ác linh đều giống nhau, sinh tử đều là một thể.”

“Đế quân cũng không cứu được thằng bé.”

Thời Hạ nghe thấy vậy nhưng vẫn cố chấp không chịu rời đi như cũ.

Nhưng mặc kệ y chờ như thế nào, từ đầu đến cuối người trong cung điện đều không chịu gặp y.

Phượng Hoàng non rất hoạt bát hiếu động, sau khi chơi thân với Tiểu Thời Nhạc còn muốn lén lút mang Tiểu Thời Nhạc cho đế quân.

Nhưng không thành công.

Cuối cùng, là La Lễ vội vàng chạy tới, đưa hai cha con bọn họ rời đi.

Trước khi đi, La Lễ nhìn cung điện kia, lạnh lùng mở miệng nói: “Đông Nhạc đại đế. Ngài vì thiên hạ chúng sinh, tàn sát ác linh, là đại nghĩa. Nhưng nếu dám làm tổn thương đến con của ta một chút, La Lễ ta chắc chắn sẽ không chết không thôi với ngài!”

Tiểu Thời Nhạc vẫn là trẻ con miệng còn hôi sữa, đang nhét con Phượng Hoàng non vào trong miệng.

Trên cánh của Phượng Hoàng non bị dính đầy nước miếng nhưng nó vẫn còn đang đùa giỡn với Tiểu Thời Nhạc, vừa líu líu lo lo vừa cười vui vẻ.

La Lễ nói lời tàn nhẫn xong, cúi đầu nhìn thấy nhóc con nhà mình đang muốn ăn con Phượng Hoàng non, vẻ mặt thiếu chút nữa không gắng gượng được nữa.

Hắn giơ tay xách Phượng Hoàng non ra ném xuống mặt đất, ôm lấy Thời Hạ cùng với nhóc con trong ngực Thời Hạ, cưỡi gió bay đi.

Tiểu Thời Nhạc: “……”

Tiểu Thời Nhạc không gặm được cánh của Phượng Hoàng non, ngơ ngác vài giây rồi oa oa khóc lớn.

La Lễ bị cậu khóc đến đau cả đầu, dứt khoát đưa tay qua để cậu tiếp tục gặm.

Một giấc ngủ này, Thời Nhạc ngủ rất sâu, những cảnh tượng trong mộng đó, đều rất chân thật đến mức giống như cậu đã từng trải qua vậy.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Tiểu Thời Nhạc kia.

Trong biệt thự.

Bạc Văn Thời không biết câu mơ thấy gì, nhưng lại biết cậu đang ngủ rất ngon.

Bởi vì, sau khi đặt cậu xuống giường, Bạc Văn Thời còn có thể nghe thấy tiếng ngáy khò khè nho nhỏ của cậu.

“Sau này, đừng lại mạo hiểm như vậy nữa.”

Bạc Văn Thời cúi đầu, hôn lên trán của cậu nhóc.

Từ trước đến nay hắn luôn bình tĩnh kiềm chế, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không thất thố.

Nhưng cảnh tượng lúc Thời Nhạc bị treo trên sân thượng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt, còn có ánh mắt hoảng sợ, đến bây giờ vẫn giống như mũi kim nhọn đâm vào trong lòng hắn.

Đau đến nỗi làm hắn hoàn toàn khó có thể xem nhẹ.

Bên giường, Bạc Văn Thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé có hơi lạnh lẽo của Thời Nhạc, rũ mắt nhìn cậu, trông coi cậu.

Một bên khác.

Lục An cuối cùng cũng có thể để cho Tư Diệp nhìn thấy mình, cũng đang căng mặt, nổi giận với Tư Diệp.

“An An.”

Tư Diệp nhìn thấy cậu ấy, vẫn có chút không dám tin tưởng, anh ta muốn sờ Lục An một chút nhưng lại không dám duỗi tay.

“Vừa rồi, vừa rồi người kia nói, đều là thật phải không?” Tư Diệp dò hỏi.

Lục An không hé răng.

Nhưng Tư Diệp hiểu rõ cậu ấy lại biết, đây là đang ngầm thừa nhận.

Tư Diệp xác nhận tin tức tốt này, tâm tình vốn đang thất bại tuyệt vọng, trong nháy mắt bị sự vui mừng khôn xiết bao phủ.

Rốt cuộc anh ta không nhịn được nữa, duỗi tay chạm vào Lục An.

Lần này……

Anh chạm vào được.

“An An, anh ôm được em rồi.”

Tư Diệp ôm cậu vào trong lòng, gần như hận không thể dụi nát người ta vào trong cốt nhục của mình vậy.

Giọng nói của anh ta khàn khàn gọi lại nhiều lần, rõ ràng nên vui mừng, nhưng anh ta hoàn toàn không khống chế nổi, hốc mắt hiện liên sự chua xót.

“Anh cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy……”

Không, không phải là mơ.

Bởi vì trong mơ, anh đã mất đi An An rồi.

Lục An mềm lòng, nghe giọng nói khàn khàn của anh ta vang lên, khuôn mặt căng ra rốt cuộc cũng không căng nổi nữa.

“Tư Diệp.”

Lục An tùy ý để anh ta ôm, nhẹ giọng nói với anh ta: “Sau này anh đừng làm những chuyện ngu ngốc nữa.”

Tư Diệp gật đầu, nghe lời: “Được.”

“Còn nữa, người vừa rồi cứu anh bây giờ là ông chủ của em, anh nhớ phải nói lời cảm ơn với cậu ấy.”

“Ừ, ngày mai anh sẽ đi nói lời cảm ơn.”

Mặc kệ Lục An nói cái gì, Tư Diệp đều trả lời là “Được”.

Bây giờ anh có thể nhìn thấy An An của mình một lần nữa, bảo anh làm gì, anh cũng sẽ không từ chối.

Lục An dặn dò vài chuyện, lại nhỏ giọng nói: “Bây giờ em đang làm công ở Địa phủ đó, chờ sau này anh đến thì em có thể nuôi anh.”

Trong lòng Tư Diệp ấm áp, ôm cậu càng chặt hơn.

“Vậy anh chờ An An nuôi anh.”

Vợ chồng son âm dương cách biệt, hiếm khi có thời gian ở bên nhau như vậy, cả hai đều ôm chặt đối phương, ai cũng không muốn buông tay.

Hai người bọn họ ai cũng không muốn buông tay.

Nhưng trong phòng ngủ ở biệt thự, Thời Nhạc bị Bạc Văn Thời nắm tay, lại nhíu mày, không vui lắm muốn kéo tay của mình lại.

Trong mơ cậu đã phát triển đến mức ôm cha cố gắng gặm, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, bàn tay giống như bị thứ gì đó nắm lấy, khiến cậu muốn kéo tóc cha cũng không kéo được.

Rất tức giận.

Bạc Văn Thời nhận thấy sự giãy giụa của cậu, cũng nhíu mày lại.

Thời Nhạc tức giận đến mức muốn đạp chăn, mí mắt cậu giật giật, giống như muốn tỉnh lại.

Bạc Văn Thời thấy thế, chần chờ buông tay cậu ra.

Vừa mới buông ra, Thời Nhạc đang muốn tỉnh lại trở mình, lăn thẳng đến bên trong giường lớn, chổng mông lên ngủ tiếp.


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp