Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 72: Tên ngốc
Số điểm tâm ăn ở chỗ bà lão đã sớm tiêu hóa hết từ lâu.

Bánh bao nhỏ vì không có cơm ăn đành nằm trên sô pha phơi người thành hình chữ X, mắt nhìn lên trần nhà.

Lòng thật chua xót.

Cực khổ làm việc ở bên ngoài cả ngày trời, lúc về đến nhà thì không được nhìn thấy ông xã, đến cả đồ ăn thơm ngon cũng không có.

Nằm trên sô pha nửa ngày trời cuối cùng Thời Nhạc thật sự đói không chịu nổi.

Từ sau khi cậu biến về bản thể thì lượng cơm nạp vào cũng lớn hơn rất nhiều so với trước kia!

Trước kia ăn hai chén, bây giờ có thể ăn ba chén.

Nói chung chẳng khác gì lượng cơm cho heo ăn.

“Không được…… Mình phải gọi cơm hộp thôi.”

Thời Nhạc ngồi xổm cầm chiếc điện thoại đeo trên cổ lên, cậu không vội mở Mỹ Đoàn (một app đặt đồ ăn) ra, mà gọi một cuộc điện thoại trên Wechat cho Bạc Văn Thời trước.

Gọi cuộc đầu tiên không ai trả lời.

Gọi cuộc thứ hai! Vẫn không có ai trả lời.

Cuộc thứ ba ——

Thời Nhạc không gọi nữa.

Cậu nhìn chằm chằm vào cuộc hội thoại trên màn hình điện thoại, khuôn mặt nhỏ phồng má lên.

Không liên lạc được với Bạc Văn Thời, Thời Nhạc biến tức giận của mình thành cơn thèm ăn. Vậy nên cậu gọi một phần tôm hùm đất lớn x1, cánh gà nướng x2, xúc xích nướng x1, Coca lạnh x3.

Đặt hàng xong, Thời Nhạc còn đặc biệt ghi chú chỉ cần đặt hàng trước cửa là được.

Trong khi đợi cơm được giao đến, bánh bao nhỏ Thời Nhạc ngồi trên sô pha đếm thời gian trôi.

Đếm xong cậu không nói hai lời quyết định gọi điện thoại cho Thời Hạ.

“Ba ơi!”

Giọng Thời Nhạc trong trẻo nói: “Đã ba ngày rồi đó.”

Cậu chẳng những không biến trở về mà sắp biến thành hói rồi đây!

Thời Hạ nhìn bánh bao nhỏ trên màn hình, tuy rằng đáng yêu nhưng nếu cứ giữ nguyên như vậy thì đúng là khiến cho người ta phát sầu.

“Để ngày mai ta nói cha con đến tìm con.”

Thời Nhạc nghe vậy, vội trợn tròn đôi mắt phản đối: “Con không muốn đâu.”

Khổng tước xòe đuôi như cha cậu ấy à, làm gì cũng không được, chỉ có hố con nít là giỏi nhất.

Thời Nhạc vẫn thích người ba nuôi lớn cậu hơn.

Thời Hạ vì dỗ cậu mà nói: "Nhóc con ngoan, cha con rất lợi hại, chỉ cần để hắn xem con thế nào thì nhất định có thể tìm ra vấn đề.”

Thời Nhạc vẫn không muốn gặp cha cậu.

Cậu nhăn gương mặt nhỏ lại, ỉu xìu nói: "Con muốn ba cơ.”

Thời Hạ bị câu nói này làm cho mềm lòng, thiếu chút nữa đã định tự mình xuống núi, nhưng tại thời khắc mấu chốt La Lễ đã kịp ngăn y lại.

Hôm nay La Lễ vẫn mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm, nhưng họa tiết hoa văn trên quần áo thì khác với những lần trước.

Hẳn là một bộ đồ đỏ khác.

Thời Nhạc phát hiện ra chi tiết nhỏ này, hỏi: “Ba ơi, quần áo của cha là do ba mua sao?”

Thời Hạ gật gật đầu.

“Vậy cha có rất nhiều quần áo đúng không?”

Thời Hạ tiếp tục gật đầu.

Thời Nhạc lại tiếp tục hỏi thêm vài vấn đề nữa, cuối cùng đưa ra kết luận.

Bây giờ cha cậu đang được ba cậu (bao) nuôi rồi.

Haizzz.

Thời Nhạc phiền muộn trong lòng, không biết đến khi nào cậu mới được như ba cậu, có thể (bao) nuôi Bạc Văn Thời giống như vậy.

“Nhóc con ngoan.”

Lần trước La Lễ thể hiện tình thương của cha thất bại, nên lần này không ngừng cố gắng: “Gần đây ba con không được khỏe cho lắm nên cũng không tiện xuống núi.”

“Để ta tới gặp con cũng giống nhau thôi.”

Thời Nhạc nghe thấy Thời Hạ không được khỏe, khẩn trương hỏi thăm: “Ba con bị sao vậy?”

“Không phải chuyện gì lớn, chỉ là em ấy không thể cách Bất Tri Sơn quá xa thôi.”

Thời Nhạc ngẩn người.

Trong ấn tượng của cậu, hình như đúng là phạm vi hoạt động của Thời Hạ chưa từng rời khỏi Bất Tri Sơn quá xa.

Nhưng những chuyện này trước kia cậu chưa từng chú ý tới.

“Ba.”

Thời Nhạc có hơi khó chịu, cậu không phải đứa con tốt, ngay cả chuyện Thời Hạ không thể rời khỏi Bất Tri Sơn quá xa cậu cũng không nhận ra.

Thời Hạ chỉ cần nghe thấy cậu mở miệng thì đã biết cậu muốn nói gì.

“Yên tâm nào, ta không có việc gì đâu, chỉ là do trước kia ta ngoan cố tu luyện, nhưng Bất Tri Sơn linh khí dồi dào, chỉ cần ta ở lại đây là không sao rồi.”

Thời Hạ rất có tài trong việc dỗ dành nhóc con nhà mình, không tốn bao nhiêu thời gian đã thành công làm nhóc con này từ rầu rĩ không vui trở nên vui vẻ trở lại.

Cúp điện thoại.

La Lễ ấn bả vai Thời Hạ, giọng điệu trầm thấp kèm theo chút dịu dàng khi nói chuyện với người yêu: “Lần này xuống núi tiện thể anh cầm chút đồ cho Nhạc Nhạc luôn.”

“Không phải em cứ nhắc mãi đồ vật chuẩn bị lần trước cho thằng bé vẫn còn thiếu sao? Lần này chuẩn bị cho thật tốt, để anh mang hết đi cho.”

Thời Hạ gật đầu, kéo bàn tay đang đặt trên bả vai của hắn xuống rồi đặt lên eo mình.

“Eo đau, anh xoa bóp đi.”

La Lễ cúi đầu hôn y rồi lại tiếp tục xoa bóp eo.

Một lát sau.

Thời Hạ bị hôn đến mơ màng nhưng vẫn không quên dặn dò La Lễ: “Đúng rồi, bất kể là nhóc con gặp phải chuyện gì thì anh cũng không được nhúng tay.”

“Nhân quả của thằng bé anh không nên đụng vào.”

La Lễ thấp giọng “Ừm” nhẹ một tiếng: “Anh biết rồi, anh sẽ có chừng mực.”

Bầu trời đêm như một tấm màn từng chút từng chút phủ xuống.

La Lễ duỗi tay tắt đèn, chỉ nương theo ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ để nhìn ngắm người dưới thân.

“Bé cưng à, dù sao thì trước khi ra ngoài em cũng nên khen thưởng cho anh một chút……”

“Cút, không cho.”

Hai người cha trên núi dịu dàng ngọt ngào, còn tại căn biệt thự ở phương xa, Thời Nhạc chờ mãi không thấy ông xã trở về đang cố gắng kéo hộp cơm từ ngoài cửa vào trong nhà.

Mùi hương của tôm hùm đất cay thật là thơm.

Nhưng Thời Nhạc ăn rất vất vả vì móng vuốt của cậu không thể lột được vỏ tôm.

Trong lúc đang buồn rầu thì chiếc điện thoại đặt cạnh hộp tôm hùm đất bất ngờ reo lên.

Là Bạc Văn Thời.

Thời Nhạc nhìn móng vuốt dính đầy dầu rồi lại nhìn chiếc điện thoại, trong phút chốc không biết nên nghe máy kiểu gì.

May là cậu có bốn cái chân.

Sau khi kết nối điện thoại, giọng nói Bạc Văn Thời vang lên mang theo chút mệt mỏi.

“Nhạc Nhạc.”

Thời Nhạc nghe thấy giọng nói của hắn không đúng, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chắc là đêm nay tôi không về được.”

Bạc Văn Thời nói: “Bây giờ Tư Diệp đang ở chỗ tôi, tình hình của cậu ta không tốt cho lắm.”

Tim Thời Nhạc đập mạnh một cái: “Tình hình không tốt là có ý gì?”

“Cậu ta muốn tự tử.”

“Không được!”

Thời Nhạc ngay lập tức ngăn cản mà không cần suy nghĩ, nói: “Anh ta không được tự tử! Nếu anh ta tự sát thì coi như xong luôn.”

Bạc Văn Thời: “?”

Bạc Văn Thời nghe không hiểu ý của cậu.

Thời Nhạc có hơi lo lắng: “Tự sát chính là không tôn trọng sinh mệnh của bản thân, khi tới Địa phủ sẽ bị trừng phạt, tuy rằng hình phạt không nặng nhưng một khi là quỷ từng bị xử phạt thì không phải quỷ tốt!”

Không phải quỷ tốt lại không có lý do đặc thù như Tô Chu, Tư Diệp kia sẽ nhanh chóng bị đưa đi luân hồi.

Nghĩ đến hậu quả này, Thời Nhạc đứng ngồi không yên.

“Anh nói lại những lời tôi vừa nói cho Tư Diệp nghe ngay đi.”

Bạc Văn Thời kiên nhẫn nghe cậu nói xong, chỉ hỏi: “Nhạc Nhạc, cậu quen Tư Diệp sao?”

Thời Nhạc: “……”

Thời Nhạc chột dạ: “Cũng không phải quá quen, chỉ là vừa nghe tên nên tìm thử tên anh ta trên Sổ Sinh Tử thôi.”

Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của bạn mình, cho nên Bạc Văn Thời cũng không có hứng với việc trêu đùa cậu lúc này.

“Được rồi, để tôi nói chuyện với Tư Diệp.”

Bạc Văn Thời trầm giọng nói: “Nhạc Nhạc, đến lúc quay về rồi.”

Vừa nói xong điện thoại liền bị cúp.

Thời Nhạc nghĩ đến câu cuối cùng mà hắn nói, có hơi mờ mịt.

Đến lúc quay về rồi.

Bạc Văn Thời đang nhớ cậu đấy ư?

Thời Nhạc suy nghĩ vài giây rồi lắc lắc cái đầu, vứt chuyện tình cảm ra sau đầu nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục An.

May thay hôm nay Lục An vừa nhận được điện thoại!

“Nhạc Nhạc, cậu tìm tôi sao?”

Lục An nhận cuộc gọi trên chiếc điện thoại mới, cũng cảm thấy rất mới lạ.

Thời Nhạc không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp nói chuyện Tư Diệp không thể tự sát cho cậu ấy nghe.

“Anh ta có thể chết ngoài ý muốn, nhưng tuyệt đối không được tự sát.”

Thời Nhạc dặn dò nói: “An An, cậu phải trông chừng anh ta cẩn thận, không được để anh ta tự tìm đường chết.”

Tự sát sẽ bị trừng phạt.

Nhưng cũng không có nghĩa là Tư Diệp không thể chết.

Anh ta có thể lựa chọn đủ cách chết “ngoài ý muốn” khác nhau, cũng có thể lựa chọn bị người khác giết chết.

Tóm lại, không được tự mình ra tay!

Sau khi Lục An nhận được tin tức, cậu ấy vội vàng nói cảm ơn với cậu rồi cúp điện thoại đi tìm Tư Diệp.

Tuy Thời Nhạc đã kịp thông báo cho Lục An và Bạc Văn Thời, nhưng cậu vẫn còn hơi lo lắng.

Bạc Văn Thời thì ngồi xe lăn.

Còn Lục An nếu không có lá bùa của cậu thì cũng chỉ là một con quỷ thiếu niên bình thường.

Nếu như Tư Diệp nổi điên……

Cậu cảm thấy hai người này không khống chế nổi anh ta đâu.

Thời Nhạc càng nghĩ thì càng không yên lòng, cậu lại không muốn quấy rầy Phạm Vô Cứu vốn đang bận rộn, cho nên cậu trực tiếp gọi điện cho Tô Chu bảo hắn nhanh chóng tới đón cậu.

“Đi ăn lẩu, nhanh lên, đưa tôi đi tìm Bạc Văn Thời!”

Thời Nhạc ngồi trên vai Tô Chu, vỗ vỗ hắn thúc giục.

Bạc Văn Thời đang ở cùng Tư Diệp.

Cạnh Tư Diệp còn có Lục An.

Thời Nhạc có thể tìm thấy Lục An thì chẳng khác nào tìm thấy bọn họ.

Trước mắt rõ ràng là đêm khuya.

Nhưng đêm nay ánh trăng lại rất sáng, không chỉ có ánh trăng mà còn có cả ánh đèn của những tòa nhà ở thành phố kinh tế phát triển này.

Khi Tô Chu đưa Thời Nhạc bay tới nơi thì ngẩn người nhìn thấy cảnh tượng cách đó không xa.

“Oa, đại nhân, có người muốn nhảy lầu kìa!”

Thời Nhạc thấy rõ người muốn nhảy lầu là ai, cậu chỉ cảm thấy đầu mình sắp trọc đến nơi rồi.

“Đừng oa nữa, không được để anh ta nhảy xuống!”

Nếu anh ta nhảy xuống thì xong đời rồi.

Thời Nhạc rất muốn trèo xuống khỏi vai của Tô Chu, lo lắng lao về phía trước.

Trên sân thượng của tòa nhà 18 lầu.

Tư Diệp ngồi ở mép sân thượng, trên mặt còn mang theo ý cười nhè nhẹ.

Anh ta nói với Bạc Văn Thời và Lý Văn đang đứng phía sau muốn ngăn cản anh: “Đừng buồn vì tôi.”

"Tôi đã để hết tài sản lại cho các cậu rồi. Văn Thời, cho dù là cậu không hiếm lạ gì số tiền ấy thì cũng phải nhận, cứ coi như tôi cho cậu chút tiền tiêu vặt đi.”

“Còn nữa.”

Tư Diệp nhìn tòa nhà dưới chân, là tòa nhà mới xây, vẫn chưa bán.

“Tôi nhớ không nhầm thì đây là tòa nhà mà đối thủ một mất một của cậu mới xây đúng không?”

Tư Diệp cười một cái, trong ánh mắt mang theo chút tinh nghịch.

Bạc Văn Thời nhìn anh ta như thể được quay lại nhiều năm về trước, đó là khi bọn họ vừa mới quen biết nhau, khi ấy ánh mắt của Tư Diệp cũng từng giống như vậy.

“Nếu tôi nhảy xuống, tòa nhà này của gã chắc hẳn sẽ bán không được.”

Tư Diệp xúi giục hắn: “Đến lúc đó, nếu chỗ này biến thành hung lâu (*) thì cậu chạy tới mua liền cho tôi. Chờ khi cậu mua xong tòa nhà này rồi, tôi nhất định sẽ biến nó từ hung lâu thành cát lâu (**).”

(*) Hung lâu: tòa nhà ma hoặc từng có người chết, không phải nơi tốt lành.

(**) Cát lâu: tòa nhà may mắn, tốt lành, làm ăn phát đạt.

Sắc mặt Bạc Văn Thời rất khó coi, hắn căng thẳng nhìn chằm chằm Tư Diệp: “Lại đây!”

“Tôi không thèm để ý tòa nhà này có bán được hay không.”

“Tư Diệp, cậu cút xuống đây cho tôi!”

Không chỉ có sắc mặt Bạc Văn Thời khó coi, mà cả Lý Văn cũng không khá hơn là bao.

Họ nhìn chằm chằm Tư Diệp cả ngày, nhưng vẫn chưa kịp nói gì.

Đặc biệt là Bạc Văn Thời, hắn còn chưa kịp nói cho Tư Diệp nghe những lời Thời Nhạc nói với hắn.

Cả hắn và Lý Văn cũng chỉ vừa mới tìm được Tư Diệp mà thôi.

Tại hiện trường ngoại trừ Bạc Văn Thời và Lý Văn, thì còn có Lục An đang sắp khóc tới nơi.

Cậu muốn kéo Tư Diệp lại, nhưng cậu vẫn không thể chạm được vào Tư Diệp.

Thậm chí, cậu ấy có muốn để Tư Diệp nhìn thấy mình cũng không biết nên làm thế nào, trong phút chốc không phải xoay sở làm sao.

Tầng 18 rất cao.

Ban đêm vẫn còn từng cơn gió nhẹ thổi tới.

Trái tim mọi người ai cũng siết chặt, chỉ có Tư Diệp đang ngồi ở mép sân thượng là không hề có chút biểu cảm hoảng loạn hay sợ hãi.

Khi Thời Nhạc chạy tới nơi còn nhìn thấy được nụ cười còn treo trên khóe môi của anh ta.

“Tôi muốn đi tìm An An.”

Nói rồi anh ta quay đầu, không còn nhìn hai người Bạc Văn Thời nữa, có vẻ như là muốn nhảy xuống.

Trước mắt Thời Nhạc tối sầm, thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Cái tên ngốc này!!!

Đây là lầu 18 đấy anh trai, anh dám nhảy xuống thì cũng đừng mơ tưởng gặp được An An của mình nữa!


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp