Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 75: Cơm khô
“Không cần.”

Bạc Văn Thời bình tĩnh, lạnh nhạt trả lời người đàn ông thấy thế nào cũng không quá bình thường trước mặt.

La Lễ bị hắn từ chối, sắc mặt còn có chút tiếc nuối.

Bạc Văn Thời nhìn vẻ mặt kia của hắn, cứ cảm thấy hình như hắn chưa muốn từ bỏ ý định đó, thế là dứt khoát nói sang chuyện khác.

“Chú đến đây tìm Thời Nhạc đúng không?”

“Đúng rồi.”

La Lễ đứng dậy từ trên vali, tay vịn vào tay kéo của vali rồi thản nhiên hỏi: “Bây giờ Nhạc Nhạc đang làm gì đấy?”

Bạc Văn Thời suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đang đợi tôi.”

“Đợi cậu?” La Lễ cau mày, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng.

Giọng điệu Bạc Văn Thời tự nhiên “Phải” một tiếng: “Cậu ấy nhờ tôi nói với chú rằng bây giờ cậu ấy không muốn gặp chú lắm.”

La Lễ: “……”

La Lễ nghiến răng, đúng là nhóc con nhà hắn có thể nói ra những lời này.

Cũng không biết là nhóc con này mang thù hay là chuyên môn đối nghịch với hắn, trước kia rõ ràng hắn và Thời Hạ đều đối xử tốt với cậu, nhưng mà hết lần này đến lần khác nhóc hư này cứ túm lấy hắn gặm cắn.

Về sau, lúc nhóc hư này quay về lần nữa, hắn đã từng lặng lẽ rời khỏi Địa phủ, trở lại Bất Tri Sơn, muốn nhìn một chút nhóc con được Thời Hạ nói là vẫn ngoan như trước bây giờ thế nào.

Kết quả.

Nhóc con vẫn như cục bông trắng nhìn thấy hắn, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau khi phản ứng lại thì vèo vèo vèo bò về phía hắn.

Lúc đó La Lễ thấy vậy trong lòng xúc động, cảm thấy hắn và nhóc con cũng có được tình cảm cha con bình thường.

Nhưng xúc động không đến ba giây, nhóc con ngao ô một tiếng rồi lại cắn hắn.

La Lễ tức đến mức phải để Thời Hạ dỗ dành mấy ngày mới hết.

“Cậu nói bậy.”

La Lễ xụ mặt nói lời trái lương tâm: “Nhạc Nhạc thương tôi nhất, không thể nào không muốn gặp tôi.”

Hắn nói xong thì trực tiếp kéo vali đi vòng qua Bạc Văn Thời vào phòng.

Bạc Văn Thời cũng không thật sự muốn đuổi người đi.

Hắn có thể nhìn ra người như La Lễ không đuổi đi được.

La Lễ rất dễ dàng nhận ra mùi vị của tên nhóc con nhà mình.

Hắn đi thẳng đến phòng của Bạc Văn Thời, để vali một bên rồi dịu dàng nói với đống chăn đang phồng lên ở trên giường: “Con ngoan ơi, cha tới rồi đây.”

Giọng điệu muốn bắt chước Thời Hạ nhưng lại bắt chước thất bại lộ ra vẻ cực kỳ làm bộ, khiến cho Thời Nhạc trốn trong chăn rùng mình.

Cậu nổi da gà khắp người.

La Lễ ngồi ở đầu giường, duỗi tay vỗ vỗ chăn: “Sao còn chưa ra?”

Thời Nhạc trốn không được bèn hấp hối giãy giụa: “Khò khò khò~”

Con ngủ rồi!

La Lễ nghe thấy tiếng ngáy nhỏ của cậu, lầm bầm lầu bầu: “Nhóc con ngoan ngủ rồi à, vậy ta có thể ôm cả con lẫn chăn đi, sau đó giấu vào đỉnh núi gần đây, chơi đùa với con, nói không chừng còn có thể bồi dưỡng tình cảm một chút.”

Thời Nhạc: “???”

Thời Nhạc tức đến nỗi muốn đạp người, mặt dù con không phải là người nhưng cha đây là thật sự quá chó!

Xung quanh núi lớn đều hoang vắng, mang cậu ném vào trong núi là chuyện mà cha ruột có thể làm sao?!

La Lễ giống như không nhìn thấy chăn đang phập phồng mãnh liệt nên vẫn đang nói chuyện: “Đúng rồi, đồ mà Thời Hạ bảo cha mang xuống núi cũng có thể thừa dịp nhóc con ngoan đang ngủ chiếm làm của riêng, chờ nhóc con tỉnh lại thì lại nói với nó là ta không mang theo gì cả.”

Thời Nhạc nghe thấy dấu chấm hỏi trên trán nhỏ đều biến thành dấu chấm than tức giận.

“Không được!!!”

Thời Nhạc hoàn toàn không nhịn được nữa, hất chăn lên ngồi dậy.

La Lễ có chút ngoài ý muốn khi thấy cậu đã khôi phục lại hình người, nhưng lại yên tâm nhiều hơn.

Hắn nhướng mày, cố ý trêu ghẹo nhóc con nhà mình: “Không được cái gì? Nhóc con ngoan, không phải con đang ngủ sao?”

Thời Nhạc thở phì phò bò từ trên giường xuống, kéo hai cái vali to ra phía sau lưng bảo vệ.

“Đây là ba cho con mà.”

La Lễ gật đầu xong lại nhắc nhở: “Trong vali còn có quà cha chuẩn bị cho con đó.”

Thời Nhạc nghe vậy cảnh giác hỏi: “Cha chuẩn bị quà gì cho con vậy?”

“Chính là một ít mũ và quần áo nhỏ, không phải gần đây con đang bị rụng ——”

Hai chữ rụng lông chưa kịp nói xong.

Khóe mắt Thời Nhạc thấy Bạc Văn Thời đang đến, vội tiến lên che miệng La Lễ.

“Không cho nói!”

Thời Nhạc dữ dằn ngắt lời hắn, sợ Bạc Văn Thời nghe thấy hắn nói rụng lông gì đó.

Ngày hôm qua lúc cậu biến thành người ở trên sân thượng, hình như Bạc Văn Thời không phát hiện.

Bây giờ cậu biến thành người, không muốn Bạc Văn Thời nghĩ rằng mình và bánh bao nhỏ có liên quan đến nhau dù chỉ một chút.

Thời Nhạc che miệng La Lễ lại đe dọa vài câu rồi mới buông hắn ra.

Bạc Văn Thời không vào phòng.

Hắn dừng lại trước cửa nhìn cảnh tượng trong phòng, thấy Thời Nhạc và La Lễ có vẻ hòa hợp thì xoay người đi phòng bếp.

Chờ Bạc Văn Thời rời đi, Thời Nhạc nhìn La Lễ hỏi: “Cha có thể quay về Địa phủ tiếp tục làm Diêm Vương không?”

La Lễ che miệng lộ vẻ suy yếu ho: “Khụ khụ khụ.”

“Nhóc con ngoan à, thân thể cha không chịu nổi cho nên Địa phủ chỉ có thể giao cho con xử lý.”

Thời Nhạc: “……”

Thời Nhạc trừng mắt nhìn hắn: “Cha lại lừa con!”

La Lễ cười nói: “Ngoan, con cũng lớn rồi nên cần phải chia sẻ với cha.”

La Lễ chết sống không muốn quay về Địa phủ, Thời Nhạc rất tức giận nhưng cũng không còn cách nào.

Hơn nữa, bây giờ Địa phủ đang làm cải cách nên trong nhất thời cậu cũng không thể buông tay.

“Thôi vậy.”

Thời Nhạc vỗ vỗ ngực tự an ủi mình: “Mình phải cố gắng kiếm tiền gây dựng sự nghiệp, không thể ăn bám giống như cha được.”

Ba nuôi cha.

Sau này cậu cũng muốn nuôi Bạc Văn Thời.

Vì thế tóm lại là cậu không thể lười biếng.

Hai người cãi nhau vài câu, La Lễ thấy môi cậu có chút khác thường nên hỏi: “Con ngoan à, sao miệng con lại sưng lên vậy?”

Thời Nhạc giật mình không chút nghĩ ngợi nói: “Không có sưng, cha nhìn lầm rồi!”

Vì nói sang chuyện khác, Thời Nhạc còn ngồi lên giường rồi đưa tay qua.

“Cha mau kiểm tra thân thể con một chút đi.”

Cậu còn chưa biết nguyên nhân vì sao lần này biến trở về bản thể, sau đó lại không thể biến thành hình người đâu.

Còn có chuyện rụng lông cũng khiến cậu không hiểu.

La Lễ nhíu mày, tầm mắt dừng lại ở trên môi cậu vài giây, cuối cùng vẫn nắm lấy cổ tay của cậu để kiểm tra.

Y thuật của La Lễ đều học khi còn là đệ tử của Thời Hạ.

Trước hắn còn có đại sư huynh và nhị sư tỷ, chỉ là trải qua thăng trầm thay đổi của năm tháng, hai người kia đã sớm không còn tung tích.

“Nhắm mắt lại.”

La Lễ thu hồi ý định trêu chọc nhóc con, nắm cổ tay của cậu nghiêm túc nói: “Cha sẽ kiểm tra toàn bộ thân thể của con nên sẽ hơi lâu một chút.”

Thời Nhạc “Dạ” xong ngừng khoảng hai giây, muốn xin ăn cơm trước.

Bởi vì hiện tại cậu sắp chết đói rồi.

Nhưng chưa kịp nói xin ăn cơm, bàn tay to của La Lễ đã quơ quơ trước mắt cậu.

Một giây sau, Thời Nhạc nghiêng đầu lập tức ngất đi.

La Lễ bày . cấm chế trong phòng để bảo đảm không có ai đi vào quấy rầy.

Chuẩn bị xong tất cả hắn mới bắt đầu kiểm tra cho Thời Nhạc thật kỹ.

Ở ngực của Thời Nhạc có một trái tim nhỏ đang đập.

Lúc trước không có trái tim này.

Từ một nhóc hư không có trái tim bây giờ lại có được trái tim sống động.

Không ai biết được quá trình này gian khó dài lâu thế nào, cũng không ai biết Thời Hạ đã cố gắng bao nhiêu.

La Lễ cúi đầu hôn mu bàn tay của Thời Nhạc, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nhóc con nhà mình rồi cười.

“Nhóc con của cha.”

“Sau này nhất định phải bình an đó.”

Chuyện cũ năm xưa cũng không phải do hắn cố ý tỏ vẻ thần bí không chịu nói ra. Mà là, hắn không thể bảo đảm nhóc con đã biết chuyện xưa có dẫn đến phiền phức gì cho cậu không.

Hắn cũng không phải người tốt gì, nhưng nhóc con hư gây họa cho hắn thì được, nếu gây họa tới người vô tội, nhân quả tuần hoàn, cuối cùng vẫn là nhóc con hư bị ăn thiệt.

Thời gian kiểm tra rất dài.

Bạc Văn Thời thấy bọn họ không ra thì dứt khoát đi nấu canh.

Đến khi hầm xong hai món canh bổ dưỡng, Thời Nhạc nằm trên giường trong phòng ngủ cuối cùng cũng mở mắt.

“Cha.”

Thời Nhạc vừa mở mắt, hít hít cái mũi chỉ thấy cực kỳ tủi thân, tủi thân đến nỗi không muốn cãi nhau với cha.

La Lễ xoa mặt cậu: “Sao lại có thế này? Yên tâm đi, cha đã kiểm tra cho con rồi, thân thể không có việc gì, rụng lông cũng là tình huống bình thường của thời kỳ trưởng thành.”

Thời Nhạc biến thành người cốt cách tuổi là 18 tuổi.

Nhưng tuổi của bản thể vẫn là con non, còn chưa đến thời kỳ trưởng thành.

“Cha ơi.”

Thời Nhạc lại gọi, tủi thân trào nước mắt: “Con đói bụng quá.”

Trước khi kiểm tra thân thể, cậu đã rất muốn đi ăn cơm nhưng lại kéo dài tới bây giờ.

Nếu không ăn cơm nữa chắc cậu sẽ đói chết mất.

La Lễ thấy cậu đói đến khóc, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Con đó, có thể làm mình đói thành như vậy cũng rất lợi hại.”

Nói xong hắn đỡ nhóc con dậy để cậu đi xuống giường rửa mặt.

Chân Thời Nhạc vừa chạm đất liền nhanh chóng chạy qua phòng bên cạnh thay quần áo rửa mặt đánh răng.

La Lễ thấy cậu sang phòng bên cạnh thì không hiểu, đi theo sau cậu hỏi: “Sao con không rửa mặt ở đây?”

Thời Nhạc vội vàng chạy vào phòng của mình, đầu cũng không quay lại mà trả lời: “Bởi vì đó không phải là phòng của con!”

La Lễ: “?”

Không phải phòng của con, vậy là phòng của ai?

Sau khi Thời Nhạc quay về phòng bên cạnh liền đóng cửa lại “Phanh” một tiếng.

Sau khi cậu rửa mặt thay quần áo xong, nhìn mình ở trong gương vừa lòng nói: “Đẹp lắm.”

Rất xứng đôi với Bạc Văn Thời!

Trong phòng bếp.

La Lễ dựa vào khung cửa nhìn Bạc Văn Thời đang múc canh hỏi: “Hai chân này của cậu bị liệt à?”

Bạc Văn Thời mặt không đổi sắc nói “Ừ”.

La Lễ nghe tiếng “Ừ” này, cảm xúc đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng.

Hắn cười nghĩ liệt cũng tốt.

Như vậy nhóc con nhà hắn ở chỗ này, hắn cũng có thể yên tâm.

Dù sao thì chân bị liệt sẽ không làm được nhiều chuyện.

Bạc Văn Thời dựa vào một đôi chân “Liệt” khiến cho La Lễ đang nhìn hắn từ khó chịu chuyển sang thuận mắt hơn.

Đồ ăn đều được bưng lên trên bàn.

Đúng lúc Thời Nhạc đi từ trong phòng ra, cậu mặc áo thun màu vàng có hình hoạt hình, quần màu sáng phối hợp với giày thể thao nhìn tràn đầy năng lượng.

La Lễ vốn đang nói chuyện có lệ với Bạc Văn Thời, nhìn thấy Thời Nhạc đi đến thì ý cười trong mắt nhiều hơn.

“Nhóc con ngoan.”

Hắn nhắc nhở nói: “Trong vali có quần áo mới, ba con nói con nên thay quần áo mới.”

Tất cả quần áo của Thời Nhạc đều do Thời Hạ mua, mỗi một quý đều thay đổi toàn bộ một lần.

Trong chuyện nuôi dạy con, Thời Hạ nổi tiếng rất chiều con.

Thời Nhạc gật đầu trả lời: “Con biết rồi ạ.”

Sau khi ngồi xuống.

La Lễ đang muốn nói chuyện với nhóc con nhà mình, nhưng nhóc con của hắn chỉ vui vẻ chú ý vào bát cơm trước mặt mà không nhìn hắn.

Bát cơm này to thật!

Đủ để ăn no!

Thời Nhạc bưng bát cơm còn to hơn mặt của mình, ăn một hơi hai chén, bụng xẹp vì đói bắt đầu tròn tròn hơn.

La Lễ im lặng vài giây trước sức ăn của cậu.

Nhóc con này sao còn có thể ăn nhiều như thế……

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đại lão: Tôi tàn phế, tôi giả vờ đó.


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp