Tiểu Diêm Vương Cậu Ấy Siêu Túng

Chương 76: Sét đánh
Thời Nhạc ăn no căng bụng, đôi mắt cong lên vui vẻ, cậu bưng dĩa hoa quả đã cắt từ trong bếp ra, thong thả cắn coi như món tráng miệng sau khi ăn xong.

La Lễ thở dài: "Nhóc con, con ăn no chưa?”

“Chưa no.”

“Được rồi.”

La Lễ kiểm tra cơ thể của cậu, biết cơ thể cậu không có vấn đề gì, thế nên ăn nhiều một chút cũng chẳng sao.

Xong một bữa cơm, La Lễ cũng tán thành với tay nghề của Bạc Văn Thời.

“Không tồi.”

La Lễ quay đầu lại, nhiệt tình nói với Bạc Văn Thời: “Nếu ngày nào đó cậu phá sản thì vẫn có thể đi làm đầu bếp.”

Vừa dứt lời.

Thời Nhạc dẫm mạnh vào chân hắn ở dưới bàn ăn, dẫm xong cậu còn hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói: “Bạc Văn Thời rất giỏi, anh ấy sẽ không phá sản!”

La Lễ híp mắt, sắc bén tra hỏi: “Con vì cậu ta mà dẫm chân cha?"

Thời Nhạc: “…”

Thời Nhạc tiếp tục hung dữ: "Là cha nói anh ấy phá sản trước, cha không tôn trọng người ta!"

La Lễ lặp lại: “Con dẫm cha chỉ vì một người mới quen biết không lâu?"

Thời Nhạc chán nản: “Là cha nói anh ấy trước mà."

La Lễ rơi vào một vòng lặp vô tận: “Cho nên, con vì người khác mà dẫm cha?”

Thời Nhạc nghẹn lại.

Hình như cha cậu hơi có bệnh.

Bạc Văn Thời nhìn mâu thuẫn vì mình mà ra, bình tĩnh thu dọn chén dĩa, đi đến phòng bếp dọn dẹp.

Hắn vẫn không nên tham gia vào loại chuyện cha con nối này.

Trên bàn cơm.

Thời Nhạc nhìn cha giống như cái máy đọc lại, nói cậu vì người đàn ông xa lạ mà dẫm lên cha, lúc đầu còn cãi lại hắn, sau cùng hoàn toàn bại trận.

Cậu xoa đầu mình, chẳng mấy chốc sẽ bị cha nói cho đến khi trọc đầu.

“Con không dẫm cha mà.”

Thời Nhạc vừa dỗ dành người cha mang thù, vừa nhường dĩa hoa quả cho hắn: "Này, cho cha hết đấy."

La Lễ cười lạnh một tiếng: “Cái này là do cậu ta cắt chứ gì, ta không ăn.”

Thời Nhạc thuận miệng nói: "Vậy con cắt cho cha."

Dỗ dành suốt mười phút, cuối cùng La Lễ mới không lặp lại chuyện nhóc con dẫm lên chân mình nữa.

Lúc này Bạc Văn Thời đã dọn dẹp xong phòng bếp, hắn một lần nữa quay về phòng ngủ rồi thay bộ đồ chỉnh tề.

“Nhạc Nhạc.”

Bạc Văn Thời không biết nên xưng hô với La Lễ như thế nào, dù sao thì nhìn sang La Lễ cũng không lớn hơn so với hắn là bao, gọi chú thì không gọi nổi.

Gọi tên lại càng không thích hợp.

Cho nên, sau khi cân nhắc một chút, Bạc Văn Thời đơn giản trực tiếp gọi Thời Nhạc.

“Cha cậu định ở đây mấy ngày?”

Hắn nhẹ giọng hỏi xong, bổ sung thêm: “Tôi giúp chú ấy sắp xếp chỗ ở.”

La Lễ ngồi ở trên sô pha, một bên nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Nhạc, một bên gọi điện thoại cho Thời Hạ, nghe vậy, quay đầu lại nhìn.

Ánh mắt Thời Nhạc có chút chột dạ.

Cậu không hề muốn cha ở lại một chút nào, nếu ở chung với cha, cậu có muốn hôn Bạc Văn Thời cũng rất bất tiện!

Vốn dĩ La Lễ muốn ở thêm mấy ngày, nhưng Thời Hạ vẫn còn ở đầu dây bên kia.

Cuối cùng, trở về bầu bạn với Thời Hạ là quan trọng nhất.

La Lễ suy nghĩ một chút, trả lời: “Ngày mai ta đi, đêm nay cũng không cần sắp xếp gì, ta ở cùng Nhạc Nhạc.”

Bạc Văn Thời "ừm" một tiếng, tự động bỏ qua câu nói ở cùng Nhạc Nhạc, phân chi phòng một lần nữa: “Nơi này còn có không ít phòng trống, tôi sẽ cho người chuẩn bị cho chú.”

La Lễ nhẹ giọng trả lời: “Tùy cậu.”

Bây giờ là đầu giờ chiều. Bạc Văn Thời nhìn hai người đều đang ngồi trên sô pha và không định ra cửa, nên mở miệng nói: “Tôi đi làm, đợi tới lúc tan tầm thì về đón hai người đi ăn cơm nhé?”

La Lễ dựa lưng vào sô pha, lười biếng nói: “Được.”

Đợi đến khi Bạc Văn Thời vừa đi.

La Lễ lập tức căn dặn: “Biến thành bản thể đi, để ta xem con có thể biến đổi thuận lợi hay không.”

Thời Nhạc còn tưởng cha cậu muốn kiểm tra lại thân thể cậu, không hề nghĩ ngợi, lập tức biến thành bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át, vừa linh động lại xinh đẹp.

“Cha, con có thể thuận lợi biến đổi.” Cậu ngoan ngoãn báo cáo.

Tầm mắt La Lễ dừng trên bánh bao nhỏ trắng như tuyết, giây tiếp theo hắn giơ tay xách bánh bao nhỏ lên trên đùi, bắt đầu ra sức vuốt ve nhóc con.

Thời Nhạc: “???”

Thời Nhạc liều mạng cào móng vuốt: “Mau buông ra!”

Dù cậu rụng lông, cũng không thể chải như vậy được!

La Lễ không buông tha, điện thoại hắn đặt bên cạnh vẫn đang kết nối với cuộc gọi thoại của Thời Hạ trên WeChat.

Lúc này, hắn còn trực tiếp mở ra.

“Thời Hạ.”

Ở trước mặt nhóc con, La Lễ đều gọi Thời Hạ bằng tên, hắn gọi xong còn chia sẻ nói với Thời Hạ: “Lông của bé con nhà chúng ta này, vuốt vẫn rất thoải mái."

Thời Hạ nghe thấy nhóc con tức giận đến mức định mắng cha, cười nói: “Được rồi, đừng bắt nạt con nữa."

Cho dù có Thời Hạ can ngăn, Thời Nhạc vẫn bị cha xoa rồi lại xoa, cuối cùng đùa nghịch tới nỗi cảm xúc trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ đều là sống không còn gì luyến tiếc.

Sau khi đứng dậy từ trên sô pha, Thời Nhạc tức giận ngồi xổm trước sô pha, một hồi đùa nghịch lông lại rơi xuống.

Ở trong biệt thự chưa đến nửa giờ, Thời Nhạc đã biến thành hình người, đi ra ngoài làm việc.

La Lễ không đi cùng cậu.

Ngay khi Thời Nhạc mới vừa đi, La Lễ cũng theo sau đi ra cửa.

Không bao lâu.

La Lễ xuất hiện ở địa phủ, hắn không quấy rầy mọi người mà một mình đi đến đại lao.

“Bạc Nhuy.”

Hắn từ trên cao nhìn xuống những người trong đại lao, ánh mắt giống như đang nhìn con rệp ti tiện gì đó.

“Tôi cho cô cơ hội đầu thai chuyển kiếp, rõ ràng là cô không quý trọng.”

Bạc Nhuy nghe được giọng của hắn, chậm rãi ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy gương mặt kia của hắn, ngay lập tức cười trào phúng thành tiếng: “Cho tôi cơ hội?”

“Ông nói thật là dễ nghe.”

Cô cay nghiệt nói: “Trong sổ sinh tử có ghi, cho dù tôi có thể đầu thai thì số mệnh đều là chết yểu."

“La Lễ, ông vốn dĩ không muốn tôi được tốt hơn!”

La Lễ nghe cô ta lên án, vẻ mặt gật đầu một cách tự nhiên.

“Không sai.”

Hắn hào phóng thừa nhận: “Tôi đúng là không muốn cho cô sống tốt nha.”

“Cô hận Nhạc Nhạc, tính kế Nhạc Nhạc, nhưng trời xui đất khiến thế nào cô lại đổi mệnh của thằng bé.”

“Tôi cho cô đầu thai chuyển kiếp là để báo đáp cô. Tôi không cho cô sống tốt, là trừng phạt cô bày mưu tính kế."

La Lễ nhìn cô, giọng điệu bâng quơ nói: “Có ân báo ân, có thù báo thù, La Lễ tôi từ trước đến nay đều rất rõ ràng.”

“Báo thù…”

Con ngươi màu đỏ tươi của Bạc Nhuy đối diện với hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười sảng khoái: “Nhưng ông không thể giết tôi được, ha ha ha, cho dù ông muốn báo thù, ông cũng không giết được tôi!”

La Lễ cười nhìn cô, trên mặt không có một chút dao động.

Một lát sau.

Bạc Nhuy dần dần cười không nổi, cô không kìm được mà lui về sau mấy bước.

“Ông không thể giết tôi, ông không thể giết tôi."

Cô ta không ngừng lặp lại câu này, như thể đang giúp bản thân lấy lại sự tự tin.

La Lễ kiên nhẫn gật đầu: “Tôi không thể giết cô thật.”

“Tuy nhiên, cô đã gây quá nhiều phiền phức cho nhóc con của tôi, khiến tôi có hơi tức giận."

La Lễ bình tĩnh nói: “Tôi tức giận, cô cũng phải biết rằng mình xui xẻo rồi."

Bạc Nhuy: “…”

Bạc Nhuy tàn nhẫn nhéo lòng bàn tay, con ngươi màu đỏ tươi ngoại trừ oán hận, còn có kiêng kị sợ hãi sâu thẳm bên trong.

Tất cả tiếng kêu thảm thiết đều tiêu tán trong kết giới.

Tất cả tu vi mà Bạc Nhuy tu luyện trong khoảng thời gian đều bị phá huỷ, cô ta đau khổ lăn lộn trên mặt đất, lúc trước đã bị Thời Nhạc đánh nhiều lần cũng không đánh ra hiệu quả thê thảm đến mức độ này.

Không biết trải qua bao lâu.

Kết giới mở ra, nguyên khí của Bạc Nhuy bị thương nặng, co rúm trong góc, gần như không nhấc nổi ngón tay.

La Lễ xoay người rời khỏi Địa phủ.

Ngay khi hắn mới bước ra, ngày nắng bỗng nhiên có sấm sét, suýt nữa đánh chết hắn.

“M* kiếp.”

La Lễ lảo đảo, miễn cưỡng chống đỡ thân mình không ngã quỵ, hắn giơ tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhìn về phía đỉnh đầu không nói nên lời: "Mi có thể nhìn rõ rồi đánh không?"

“Ta chỉ là người cha già trút giận vì con trai mà thôi, có cần phải đến mức ra tay đánh ta như vậy không!"

Tiếng sấm kia không hề nghe biện minh, lập tức đánh liên tiếp hơn chục nhát khiến người đàn ông vừa rồi còn hào hoa phong nhã thiếu chút nữa không đi nổi, lúc này mới xong việc.

La Lễ tùy tiện tìm cây đại thụ rồi dựa vào, chờ thở dốc xong dứt khoát lấy điện thoại ra gọi điện cáo trạng.

“Bé cưng.”

“Anh bị sét đánh.”

Cửa hàng.

Thời Nhạc tới nơi làm việc còn chưa biết cha mình bị sét đánh thê thảm đến nhường nào.

Cậu đang kiểm kê số lượng điện thoại trên tay: “Tô Tô, đã thanh toán tiền cho mấy cái điện thoại này rồi sao?"

"Đã giải quyết xong.”

Tô Hồ trả lời: “Chúng tôi đều kiểm tra hàng ngày rồi trả tiền tại chỗ.”

Thời Nhạc gật đầu tán thưởng.

Cậu gọi Tô Chu trong quan tài ra, mang theo Tô Chu đến Địa phủ giao điện thoại.

Bên Địa phủ, Lục An đến làm việc từ sớm.

Không thể không nói.

Lục An làm việc đâu vào đấy, từng cái đều sắp xếp ổn thỏa, không sai sót gì.

Nhìn thấy Thời Nhạc tới, Lục An vội vàng chạy đến giúp đỡ."

“Một lát nữa là có thể bán mấy chiếc điện thoại này.”

Lục An gật đầu, đồng thời nói với cậu: “Hiện tại điện thoại của chúng ta bán rất chạy, nhưng vì có quá nhiều người mua nên tôi vừa mới đưa ra quy định, mỗi con quỷ chỉ có thể mua một chiếc điện thoại.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cho nên, không phải cha không giúp con trai giải quyết phiền toái.

Mà là nếu giúp đỡ thì sẽ bị sét đánh!


App TYT & Đại Tỷ team
Chương kế tiếp