Tình Yêu Là Kiện Hàng Xa Xỉ

Trùng nhi bay*
Trùng nhi bay*

(*) Một bài hát Trung Quốc, ca khúc có giai điệu du dương giống phong cách đồng dao, ca từ lãng mạn, được đông đảo nhân dân yêu thích, sau này xuất hiện thêm rất nhiều phiên bản mới, lời bài hát cũng không giống nhau hoàn toàn.

Lời bài hát ( bản giọng trẻ con hợp xướng, đã Việt hóa ):

Bầu trời đêm dần buông xuống

Muôn vì sao đua nhau lấp lánh

Trùng nhi bay

Trùng nhi bay

Bạn đang nhớ đến ai

Sao trên trời đang rơi lệ

Hoa hồng khô héo trên mặt đất

Gió lạnh thổi

Gió lạnh thổi

Chỉ cần có bạn kề bên

Trùng nhi bay

Hoa nhi ngủ

Một đôi lại một đôi mới đẹp

Không sợ đêm đen

Chỉ sợ tan nát cõi lòng

Mặc kệ mệt hay không mệt

Cũng không quan tâm Đông Tây Nam Bắc

Tên tôi là Hứa Nhạc Nhạc, hai mươi ba tuổi, vài ngày trước, tôi đã nói với tổng giám đốc Trịnh: Chúng ta chia tay đi.

Khi nói "chia tay", tôi không cảm thấy tự tin, bởi vì tôi biết tôi không phải là một người "bạn gái".

Tôi là “người tình” của tổng giám đốc Trịnh, ông ta lớn hơn tôi ba mươi mốt tuổi. Ông ta có gia đình, nhưng đều ở nước ngoài, tôi quen ông ta trong suốt ba năm nay, không phải chịu đựng bất cứ sự ấm ức nào.

Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi ba của mình, Tổng giám đốc Trịnh không có thời gian để đi cùng tôi, cho tôi một bao lì xì màu đỏ tới năm con số. Ông ta nói rằng ông ta sẽ về nhà lúc mười giờ.

Mười giờ về đến nhà, vậy thì tôi cần phải trở lại biệt thự của ông ta trước thời gian này, tắm rửa, thay quần áo, chăm sóc ông ta và làm những gì ông ta thích.

Nhưng đêm đó, tôi làm gì cũng không được tập trung.

Ông ta nhìn ra và hỏi tôi có tâm sự gì không.

Tôi gật đầu và nói: "Em muốn kết hôn."

"Nghĩ kỹ rồi?"

Tôi gật đầu, nói là đã suy nghĩ kỹ, chúng ta hãy chia tay đi.

Ông ta không nói gì, tôi biết ông ta đang rất tức giận. Đổi thành lúc trước, tôi sẽ cố hết sức khiến mình càng mềm mại càng tốt rồi cọ vào lòng ông ta, nhẹ nhàng nói nhỏ với ông ta: "Không tức giận không tức giận".

Nhưng lần này tôi không làm vậy nữa.

Ông ta mặc áo ngủ đứng dậy, cầm một chai rượu ngoại, rót nửa ly rồi uống cạn.

"Không có tôi thì em còn có cái gì?"

Giọng điệu của ông ta rất nhẹ nhàng, nhưng rất uy nghiêm.

Đúng vậy, nếu không có tổng giám đốc Trịnh, thì sẽ không có tôi của ngày hôm nay.

Tôi mồ côi cha mẹ, đến thành phố lớn này để học một trường đại học, đây là con đường tốt nhất mà mẹ tôi chọn cho tôi. Ngày đưa tôi đến trường, là lần đầu tiên trong đời bà ấy đi tàu điện ngầm, lần đầu tiên nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát nhau.

Bà ấy nói thật tốt, sau này con định cư ở chỗ này, rồi đón mẹ lên.

Tôi cũng rất thích nơi này, ở đây có xe sang, có một cửa hàng với những chiếc túi có giá vài chục ngàn đô la, có phim nổi tiếng, có ẩm thực Hoài Thạch và nhà hàng Pháp, và có cả những người giàu nhất cả nước.

Nhưng tôi không thể ở lại đây.

Tôi tốt nghiệp ngôi trường đó, lương một tháng chỉ có bốn ngàn đồng, nhưng nhà ở thành phố này, rẻ nhất một mét vuông cũng phải đến bốn vạn.

Sau đó, khi tôi đi làm thêm ở quán bar, tôi đã quen biết tổng giám đốc Trịnh.

Ông ta đeo đồng hồ đeo tay hãng Richard Mille, diện mạo có hơi lớn tuổi, nhưng lại chải chuốt rất sạch sẽ gọn gàng, âu phục vừa người, dáng vóc có dấu vết rèn luyện, mặc dù uống rượu nhưng cử chỉ vẫn ôn hòa, không phóng túng như bao người.

Dưới góc nhìn của tôi, ông ta là một mục tiêu hoàn hảo.

Tôi đã đưa cho chị Trần một phong bì màu đỏ lớn, nói rằng nếu khách ở bàn số ba mươi bảy gọi người tiếp rượu, nhất định phải cho tôi đi.

Tối hôm đó, tôi ngồi cạnh tổng giám đốc Trịnh, nhưng vẫn nói chuyện vui vẻ và uống rượu với một vị khách khác.

Đây là phương pháp chị Trần đã dạy tôi, chị ấy nói nếu tôi muốn trêu chọc ai, thì phải quay lưng lại với người đó, để cho người đó không chiếm được.

"Người em ở cùng, không phải là người em cần trêu chọc. Em phải chuốc say người của em, sau đó buổi tối đứng đầu con ngõ nhỏ mà bất cứ chiếc nào muốn ra cũng phải đi qua, không mặc áo khoác, càng lạnh càng tốt, chờ người em muốn trêu chọc kia chủ động mời em lên xe."

Đêm đó, trời mưa nhỏ. Tôi đợi từ hơn một giờ sáng đến ba giờ sáng, rốt cuộc cũng đợi được xe của tổng giám đốc Trịnh.

Sau đó, ông ta nói với tôi rằng ông ta biết tôi đang chờ đợi ông ta.

Ông ta nhìn thấu tất cả mọi thứ.

Ông ta nói rằng ông không thích một cô gái có mục đích như vậy. Nhưng khi trời mưa, ông ta thấy tôi không đi, cho nên mới mềm lòng.

Năm đó tôi chưa đủ 20 tuổi, lần đầu tiên được ngồi Maserati, lần đầu tiên được ở trong biệt thự.

Tổng giám đốc Trịnh cho tôi một tấm thẻ, tôi có thể tự do tiêu xài, hơn nữa còn có hạn mức rút tiền hai trăm ngàn. Tôi đã tính toán, nếu tôi có thể bỏ túi mỗi tháng một khoản tiền như thế, hơn hai năm nữa thôi là tôi có thể mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách nhỏ trong thành phố này, đón mẹ tôi lên ở cùng.

Nhưng tôi sẽ không làm như vậy, tôi không thể không biết điều.

Kể từ đó, tôi đi công tác cùng với tổng giám đốc Trịnh, đi du lịch, tham gia tiệc rượu. Đôi khi tôi còn không trở lại trường học trong nhiều tuần.

Năm ngoái, tôi đã chính thức hoàn tất thủ tục ngừng học. Thầy đóng dấu đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt kia rất cay độc, làm cho tôi cảm thấy quần áo đắt tiền trên người mình đều bị lột sạch trong nháy mắt.

Thầy ấy mỉm cười và hỏi rằng cô thực sự không cần bằng tốt nghiệp này sao.

Tôi cho là mình rất cẩn thận, có thể giữ cho cuộc sống này kéo dài mãi. Ở bên cạnh tổng giám đốc Trịnh không có gì không tốt, tôi có thể đối xử với ông ta như "bạn trai" của mình, để cho mình được hưởng thụ lần "yêu đương" này.

Tôi đã đắm mình trong những tưởng tượng như vậy cho đến hai tuần trước, tổng giám đốc Trịnh đã có một niềm vui mới.

Một cô gái trẻ hơn tôi.

Đó là những gì quản gia đã nói với tôi. Gã cho tôi xem hình ảnh của cô gái đó, cao gầy hơn tôi, nhưng khuôn mặt giống như một đứa trẻ vị thành niên, là một ngôi sao nhỏ tuyến mười tám.

Quản gia nói: "Tổng giám đốc Trịnh năm nay đầu tư công ty điện ảnh và truyền hình, mấy cô gái như thế này sau này cũng sẽ không thiếu."

“Tôi biết rồi."

"Còn nữa, tổng giám đốc Trịnh muốn ra nước ngoài một chuyến, đại khái một tuần, lần này sẽ không đưa cô theo cùng." Lúc nói những lời này, ý trêu tức trong giọng nói của gã càng ngày càng nồng đậm: "Trong lúc này, cô vẫn có thể ở lại đây."

Đêm đó tôi nằm một mình trong phòng ngủ chính lớn nhất ở biệt thự của tổng giám đốc Trịnh, không ngủ suốt một đêm.

Đúng vậy, tổng giám đốc Trịnh không phải là "bạn trai" của tôi.

Tổng giám đốc Trịnh là kim chủ của tôi.

Tôi và ông ta là một mối quan hệ thuê mướn. Ông ta có thể thuê người tiếp theo, thuê thêm nhiều người, bất cứ lúc nào cũng có thể sa thải tôi mà không cần bất kỳ lý do gì.

Tôi bước vào phòng tắm, mở vòi sen đến mức tối đa và bắt đầu khóc.

Lúc này tôi mới hiểu được lời chị Trần nói.

"Những người như chúng ta đến năm hai mươi ba tuổi là hết giá trị."

Tôi năm nay hai mươi ba tuổi.

"Tốt nghiệp đại học là năm hai mươi ba tuổi, em qua hai mươi ba tuổi, sẽ không giống như trước nữa. Em bảo dưỡng như thế nào, tỏ ra không không tim không phổi ra sao, cũng không thể có cái khí chất đó. Tuổi tác không thể lừa được người."

"Nhưng tất cả mọi ông chủ, vĩnh viễn chỉ thích những người trẻ tuổi."

01

"Là bởi vì tôi tìm cô gái khác sao?" Ông ta uống một ngụm rượu, cười cười, "Em còn biết ghen sao?"

Chỉ có một ngụm rượu vang.

Chỉ một ngụm rượu đã giúp ông ta lập tức khôi phục sự bình tĩnh, đúng vậy, tôi ở trong lòng ông ta có lẽ không hề quan trọng.

"Cũng đúng, đảo mắt một cái thôi em cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, mấy năm nay em rất hiểu chuyện. Không giống những cô gái khác, luôn muốn gả cho tôi."

"Cám ơn tổng giám đốc Trịnh."

Ông ta ngồi xuống bên cạnh tôi, đặt bàn tay lớn lên đùi tôi.

"Tiếp theo có tính toán gì?"

"Em muốn… Đi du lịch một lần."

"Được, nếu em đã quyết định rời đi, ngày mai đi tới chỗ quản gia nhận một khoản tiền, buổi tối tôi mời em ăn một bữa cơm."

Tôi gật đầu. Đúng vậy, tôi cần ông ta phát "phí nghỉ việc" cho mình.

Ông ta lại suy nghĩ một chút: "Có cần tôi sắp xếp công việc cho em không?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy... Sau này còn ở Thâm Quyến chứ?"

Ông ta thấy tôi không trả lời, cho nên bổ sung: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là nghĩ sau này có lẽ còn có thể gặp nhau."

Tất nhiên là tôi không hiểu lầm ông ta.

Bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nhau, ngoài việc thuê phòng, chúng tôi có gì để gặp nhau đây?

Tôi trầm mặc, không từ chối, cũng không đồng ý ngay.

"Không nói chuyện này nữa, ngủ ngon, sáng mai tôi còn có việc, đừng quên nấu bữa sáng cho tôi."

Ngày hôm sau, tôi chuyển ra khỏi biệt thự của tổng giám đốc Trịnh.

Ông ta cho tôi một khoản phí thôi việc không nhỏ, hơn nữa mấy năm nay tôi cũng tích góp được một số tiền, rất nhiều là đằng khác, có thể lên tới 200 vạn, đủ để tôi sống ở thành phố này mười mấy năm.

Nhưng mà, không đủ để tôi lập gia đình.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến "những cô gái" trong miệng tổng giám đốc Trịnh muốn gả cho ông ta.

Làm tình nhân vài năm, tôi vẫn không giữ được ông ta

Tôi gọi cho chị Trần, trò chuyện rất lâu.

Chị ấy nói em thật sự cho rằng chỉ với mấy năm làm tình nhân là có thể sống yên ổn ở thành phố này sao? Đừng nằm mơ nữa em gái à, có bỏ ra gấp đôi thân thể và mặt mũi của chúng ta cũng không có giá trị bằng mấy mảnh đất đó, phải tiếp tục liều mạng mới được.

"Nhưng mà em cũng đừng lo lắng, liều mạng thì cũng không cần em đi liều mạng, việc cấp bách trước mắt là tìm một người có thể liều mạng cho em, rồi gả cho anh ta."

03

Chị Trần là chủ quán bar nơi tôi làm thêm buổi tối, chị ấy luôn chăm sóc tôi.

Chị ấy nói tôi không giống như một cô gái sẽ đến nơi này làm việc, "Nhìn em và mấy cô gái đó ăn mặc giống nhau, chị cũng đau lòng."

Chị ấy nói năm đó chị ấy cũng làm việc này, thậm chí còn được săn đón hơn so với tôi nhiều. Trong thời đại hình ảnh được đăng tải lên internet chưa phổ biến, các ông chủ tìm kiếm người đẹp rất ít, cho nên nhan sắc như chị Trần càng thêm quý giá, các ông chủ mua cho chị ấy trang sức, túi xách, dẫn chị ấy đi khắp nơi trên thế giới.

Nhưng không ai cưới chị ấy.

"Em phải lên bờ, lên bờ càng sớm càng tốt." Sau khi chia tay tổng giám đốc Trịnh, chị ấy nói với tôi như vậy, "Tuổi trẻ là vốn liếng lớn nhất của loại người như chúng ta, gả muộn một ngày, vốn liếng sẽ vơi bớt đi một ít."

"Nhưng chuyện lập gia đình không khó, với những người như chúng ta lại càng không khó. Cho nên đừng ngày nào cũng tới chỗ chị uống rượu, chỗ của chị làm gì có đàn ông tốt, em phải ra ngoài câu cá."

Chị Trần yêu cầu tôi đi du lịch nước ngoài, đi Mỹ, hoặc châu Âu, bởi vì mấy chỗ này có giá vé máy bay rất đắt tiền, chi phí ăn uống và sinh hoạt cũng cao. Thông qua vé máy bay, đã có thể lọc được một nhóm người quá nghèo.

Sau đó, tôi vừa ý một hòn đảo nhỏ ở Úc tên là Tasmania.

Hòn đảo đó hình trái tim.

Không chỉ vì lãng mạn, mà còn vì xa xôi.

Càng xa càng làm cho tôi cảm thấy mình có thể rời xa tất cả quá khứ với tổng giám đốc Trịnh.

Ở Tasmania, tôi đã gặp Chu Chấn Triết.

04. Chu Chấn Triết

Hứa Nhạc Nhạc là người bạn gái hoàn hảo nhất mà tôi từng hẹn hò.

Cô ấy là cô gái mà tôi biết trong chuyến du lịch ở Úc sau khi tôi tốt nghiệp.

Vào ngày tôi và cô ấy gặp nhau, giống như một câu chuyện cổ tích vậy.

Úc có một hòn đảo, được gọi là Tasmania, toàn bộ hòn đảo có hình một trái tim, được coi là thánh địa du lịch của Úc.

Tôi đã học nghiên cứu sinh ở Úc hơn một năm, vì việc học quá bận rộn nên thực sự không có thời gian để yêu, vì vậy tôi vẫn luôn mong đợi một cuộc gặp gỡ nào đó trong cuộc hành trình này.

May mắn thay, trong nhóm du lịch Trung Quốc mà tôi đăng ký có Hứa Nhạc Nhạc.

Lúc đó tôi ngồi ở hàng ghế sau của xe buýt, nhìn thấy cô gái ấy lên xe, ngồi ở hàng thứ ba sát lối đi.

Hứa Nhạc Nhạc chỉ dựa vào mấy bước chân từ cửa xe đến chỗ ngồi, cũng đủ để khiến tôi động lòng.

Tóc dài xõa vai, mặc một chiếc áo hai dây mỏng nhẹ, quần jean bó sát hai chân, mà giữa quần bó sát và giày thể thao lộ ra một đoạn mắt cá chân, trắng sứ nhỏ nhắn đến nỗi tôi chỉ cần dùng một bàn tay cũng đủ có thể nắm chặt. Diện mạo của cô ấy rất trong sáng, nét mặt giống Triệu Linh Nhi* trong "Tiên kiếm kỳ hiệp truyện" mười mấy năm trước.

*Hình ảnh Triệu Linh Nhi

Tôi không phải là kiểu người hay xấu hổ, thừa dịp mọi người còn chưa lên xe hết, tôi thầm đếm trong lòng ba nhịp, sau đó đứng dậy, đi đến chỗ bên cạnh người thiếu nữ rồi ngồi xuống.

Tôi đã nói chuyện với cô ấy suốt cả chuyến xe buýt du lịch quanh đảo.

Tất nhiên không chỉ trò chuyện. Tôi vừa chọc cô ấy vui vẻ, vừa như lơ đãng tìm hiểu thông tin cơ bản của cô ấy, đương nhiên, cô ấy cũng đang yên lặng phối hợp.

Cô gái này là người miền Nam, năm nay hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học 985 trong nước, chòm sao Song Tử, thích ăn lẩu Nhật Bản, làm hành chính ở Thâm Quyến.

Vừa mới chia tay.

Tham gia chuyến du lịch này để có thể nhanh chóng quên đi mối tình này.

Tối hôm đó, trên hòn đảo hình trái tim Tasmania, tôi và cô ấy, hai người quen nhau chưa đầy năm tiếng đồng hồ, đi chân trần trên bãi cát trắng và dải nước ven bờ, nắm lấy tay nhau.

Cô ấy thay một bộ váy trắng, đội nón cói xinh xắn, mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng, gió biển thổi làn váy cô ấy bay nhẹ lên, ánh trăng sáng phác họa nên những đường nét mềm mại tinh tế, giống như hình ảnh của nữ chính trong phần cuối phim hoạt hình Nhật Bản.

Cô ấy không giống như một cô gái hai mươi tuổi.

Sau Tasmania, chúng tôi đã cùng nhau đi đến nhiều nơi khác của nước Úc. Mỗi chuyến đi, Hứa Nhạc Nhạc đều sắp xếp trước tất cả hành trình, tra cứu từng điểm tham quan, đặt vé máy bay, đặt khách sạn hoặc homestay.

Cô ấy sẽ tự hỏi liệu giấc ngủ của chúng tôi mỗi ngày trong chuyến đi có đầy đủ hay không, chế độ ăn uống hàng ngày có rau xanh hay không, sẽ để ý tôi mặc áo khoác lên giường, bảo tôi đi ngủ sớm.

Ngày nào cô ấy cũng dậy sớm hơn tôi.

Mặc váy ngủ làm bữa sáng trông cực kỳ mê người.

Tôi tưởng rằng mình rất thích cô gái này, cô ấy là một người có thể đi cùng tôi suốt cả chặng đường đời tiếp theo.

Tôi nghĩ, nếu tình cảm của chúng tôi có thể ổn định, ngay cả khi chỉ mới nửa năm, tôi nhất định sẽ cầu hôn cô ấy.

Tuy nhiên, một ngày trước khi trở về nhà, cô ấy đột nhiên nói với tôi: "Chúng ta kết hôn đi."

Tôi hơi sửng sốt, trong lòng rất phức tạp, vừa vui vẻ vừa kích động, "Kết hôn sao?"

Hứa Nhạc Nhạc gật đầu: "Kết hôn cùng em đi."

“Em nghiêm túc không? Hai chúng ta mới quen nhau được hai mươi ngày".

"Mười bảy ngày bảy giờ, nhưng em cảm thấy có thể, em có thể kết hôn với anh. Em cho anh hai tháng để suy nghĩ, nếu được thì anh hãy dẫn em đến gặp bố mẹ anh."

Ngày hôm sau, Hứa Nhạc Nhạc về nước một mình.

Bởi vì tất cả các vé máy bay, lịch trình đều do cô ấy sắp xếp, vì vậy tôi đã không có vé máy bay trở về nhà.

Hai tháng kế tiếp, Hứa Nhạc Nhạc không cho tôi được gặp lại cô ấy.

Thế nhưng, tôi càng không gặp được lại càng nhớ tới việc cô ấy đã đối xử tốt với tôi đến như thế nào.

Những ngày sống chung, từng chút từng chút một, tất cả đều hiện rõ trong tâm trí của tôi.

Chúng tôi đã đi đến vách đá để ngắm mặt trời mọc phía cực đông của Úc, cùng nhau bắt chước các động tác trên poster phim《 The Titanic 》, lặn ở rặng san hô Great Barrier Reef, cô ấy tháo ống oxy ở độ sâu 20 mét dưới nước và hôn môi tôi, đi đến hang đom đóm, bắt tôi phải hát trong hang động khép kín với hàng chục ngàn "ngôi sao".

"Hát cái gì, hát Trùng nhi bay sao?" Tôi hỏi cô ấy.

Cô ấy giơ tay lên chỉ: "Anh nhìn đom đóm của đất nước họ đi, một con cũng bay không có, anh hát bài đó không hợp cảnh đâu."

"Vậy hát bài gì?"

Cô ấy suy nghĩ lúc lâu: "Vẫn là Trùng nhi bay đi."

"Không phải không hợp cảnh sao?"

"Đột nhiên muốn nghe anh hát."

Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp được cô gái nào tốt hơn cô ấy.

Sau hai tháng đau khổ chờ đợi, chúng tôi đã gặp lại nhau ở nơi chúng tôi đã hẹn trước.

Tôi đã mua một chiếc nhẫn kim cương hai trăm ngàn và quỳ xuống nói với cô ấy: "Kết hôn với anh nhé."

Cô ấy rơi nước mắt, đột nhiên quỳ xuống rồi ôm tôi, chặt đến nỗi tôi không thể thở được. Cô ấy nói tôi bán chiếc nhẫn đi, cô ấy không cần.

"Em yêu anh là được, anh có người yêu rồi, anh có người yêu rồi."

05

Thời điểm đó vừa vặn là Tết Nguyên Đán. Tôi đưa Hứa Nhạc Nhạc về quê tôi ở phương Bắc, cho cô ấy tham gia bữa tiệc gia đình của mình.

Tất cả mọi người đều rất thích cô ấy.

Cô ấy xinh đẹp, giọng nói dễ nghe, làm bất cứ điều gì cũng rất hào phóng. Cô ấy làm sủi cảo với mẹ tôi, tay nghề còn tốt hơn mẹ tôi. Trên bàn nhậu, cô ấy không uống rượu, nhưng vẫn có thể cười nói với những người uống say, sau đó dọn bàn, rửa chén, làm tất cả mọi việc nhà, nghiễm nhiên coi mình là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

Mẹ tôi nói, cô gái đẹp như vậy, còn có thể làm như thế, con trai, con còn chọn gì nữa?

Cô hai của tôi nói, cháu định sống ở đâu? Nếu không có tiền để mua một ngôi nhà thì cô nói chú của cháu tài trợ một chút!

Chú tôi nói tôi nên tranh thủ thời gian tìm việc làm để kiếm tiền nuôi gia đình, một người vợ tốt như vậy có thể lấy được thì phải nuôi được.

Còn có mấy anh trai chị gái của tôi, ngoài miệng tất cả bọn họ đều ghen tị, nhưng đoán chừng trong lòng mọi người đều rất thích Hứa Nhạc Nhạc.

Đó là dịp Tết Nguyên Đán hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

"Nhưng chị nhìn em dâu đây vẫn cảm thấy rất quen mắt."

Người nói chuyện là chị họ, là người lớn tuổi nhất trong lớp con cháu: "Em dâu làm việc ở đâu?"

"Ở Thâm Quyến." Tôi giúp Hứa Nhạc Nhạc trả lời một câu.

"Chị cũng ở Thâm Quyến, làm trợ lý. Em làm gì?"

Hứa Nhạc Nhạc dừng một chút: "À em làm hành chính."

"Mang theo túi như vậy nhất định là kiếm được không ít." Chị họ uống một ngụm nước: "Em biết tổng giám đốc Trịnh của tập đoàn Chính Hưng không?"

06. Hứa Nhạc Nhạc

Chu Chấn Triết nói tôi là cô gái tuyệt vời nhất mà anh ấy từng gặp.

Nhưng trên thực tế, tất cả những điều tốt đẹp mà anh ấy nhìn thấy đều do tôi tạo dựng lên mà thôi.

Trước khi lên xe buýt, tôi đã chú ý đến anh ấy, anh ấy cao, khuôn mặt thanh tú, hơi cứng nhắc một chút, nói tiếng Anh lưu loát, có thể nhìn ra học hành không tệ. Quần áo đều là đồ hiệu, thắt lưng Burberry kẻ caro màu xanh đen, không có logo rõ ràng, giá cả cũng không đắt tiền, là gu thẩm mỹ không tồi so với những người trẻ tuổi, không phải là phú nhị đại, nhưng cũng không thiếu tiền.

Chị Trần nhắn tin nói, đừng chọn nữa, nếu thật sự là một phú nhị đại, liếc mắt một cái đã nhìn thấu rồi. Cậu ấy là người tốt nhất mà em có thể gả.

Vì vậy, tôi chờ đợi anh ấy lên chuyến xe buýt đầu tiên, nhìn thấy anh ấy ngồi vào chỗ của mình rồi mới lên xe.

Lên xe chỉ có mấy bước nhưng tôi cố ý đi rất chậm, còn cố ý vặn vẹo cổ chân một chút, sau đó cúi người xuống, dùng ngón tay ấn mắt cá chân, một bên phô bày thân hình, một bên mím môi cười với mình.

Chị Trần và tổng giám đốc Trịnh đều đã từng nói, tôi cười rất đẹp.

Biểu diễn xong, tôi tìm một chỗ trống cho hai người ngồi xuống, chờ anh ấy.

Anh ấy cắn câu rất nhanh. Khi anh ấy đứng bên cạnh tôi, tôi cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên, sau đó di chuyển đến chỗ sát cửa sổ rồi nhường chỗ ngồi gần lối đi cho anh ấy.

Anh ấy ngồi xuống, chuyện đã thành được một nửa.

Đêm đó, có một cơn gió biển. Tôi cố tình thay váy mỏng, trang điểm nhạt và đeo trang sức thật tinh tế. Trong khi đi dạo cùng nhau, nhẹ nhàng dùng vai cọ vào anh ấy.

Sau khi đi dạo trên bờ cát trắng chưa đầy một trăm mét, anh ấy nắm lấy tay tôi.

Trong những ngày tiếp theo, tất cả mọi thứ đã phát triển theo chiều hướng mong đợi của tôi.

Mấy năm nay ở cùng với tổng giám đốc Trịnh tôi đã rèn luyện được tính cách hiền lành dịu dàng, tôi có thể sắp xếp lịch trình, có thể giặt giũ nấu cơm, có thể bày ra vẻ mặt xinh đẹp nhất của mình, mỉm cười mỗi khi gặp phải khó khăn, mỗi thời mỗi khắc đều giữ vững sự ôn nhu, cũng rất lãng mạn, ở bất cứ nơi nào tôi cũng có thể tìm được cơ hội thích hợp làm ra những chuyện đáng để động tâm.

Những cái ôm trên vách đá, nụ hôn dưới nước, bài hát dưới ánh sao...

Những thứ này, chỉ là kỹ xảo mà thôi.

Nhưng chúng thực sự rất có ích.

Vào một ngày của một tuần sau, tôi vô tình đi chân trần đến góc bàn.

Mu bàn chân chảy máu, không sâu, nhưng máu chảy cả một mảng lớn. Không phải chuyện lớn gì, nhưng anh ấy vô cùng lo lắng, lập tức điên cuồng chạy ra ngoài mua thuốc, say đó điên cuồng chạy trở về.

Khi bôi thuốc cho tôi, tôi hơi đau, anh ấy quay lưng lại một lát, lúc anh ấy quay lại, đôi mắt đỏ lên.

Chị Trần nói thời cơ đã đến...

Anh ấy yêu tôi rồi.

Ngày hôm sau, tôi đặt vé máy bay về nước cho mình, đúng vậy, chỉ có một vé.

Tôi nói, chúng ta kết hôn đi.

Anh ấy rõ ràng không biết phải làm sao, nhưng bên trong vẻ mặt đó có sự kinh hỉ. Anh ấy muốn cưới tôi, điều này sẽ không sai.

"Em cho anh thời gian hai tháng để suy nghĩ, nếu được, anh hãy dẫn em đến gặp bố mẹ anh."

"Hai tháng sao?".

"Đúng, hai tháng này chúng ta đừng gặp mặt nữa. Bây giờ chúng ta đang trong tình yêu nồng nhiệt, nhưng em muốn anh có thời gian để suy nghĩ thật kỹ càng."

Suy nghĩ kỹ cái gì chứ? Tôi muốn anh ấy khó chịu. Khó chịu suốt hai tháng, khó chịu đến mức mất hết lý trí.

Sau đó, tôi bắt đầu sắp xếp hành lý của tôi.

Tôi thấy anh ấy hoảng hốt, không muốn tôi đi, lại không dám ngăn cản tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự có một chút đau lòng.

Tôi đã sớm mất đi năng lực yêu một người, nhưng Chu Chấn Triết thì không, anh ấy dùng cả thể xác và tinh thần để yêu tôi, mà tôi vẫn đứng trong góc bình tĩnh nhìn anh ấy, tính kế anh ấy.

Hai tháng sau, anh ấy cầu hôn tôi.

Tôi không thể không khóc. Tôi nói thật tốt quá, tôi đã có người yêu.

Tất nhiên tôi có người yêu, tôi lớn lên thế này, tất nhiên là có người yêu. Nhưng những lời này của tôi là nói cho Chu Chấn Triết nghe. Tôi phải làm cho anh ấy nghĩ rằng tôi rất trân trọng tình yêu của mình.

Nhưng nước mắt của tôi không phải là giả vờ, trái tim tôi rất khó chịu, rất áy náy.

Xin lỗi Chu Chấn Triết.

Tôi là một ả tiểu tam.

Tuy nhiên, tôi không có cách nào ...

Anh ấy giúp tôi, giúp tôi lần này, tôi sẽ dùng phần đời còn lại của tôi yêu anh ấy.

07

Mọi thứ đều diễn ra hoàn hảo.

Cho đến khi tôi đến nhà Chu Chấn Triết ăn Tết, gặp chị họ của anh ấy. Tôi nhớ cô ta, cô ta đã nhìn thấy tôi và tổng giám đốc Trịnh ở chung một chỗ.

"Em có biết tổng giám đốc Trịnh của tập đoàn Chính Hưng không?"

"Em không biết."

Chị họ của Chu Chấn Triết gật đầu, nói chuyện với những người khác.

Nhưng trong bữa tối tiếp theo, cô ta đã liếc nhìn tôi vài lần. Ánh mắt kia không đến mức sắc bén, nhưng mà cũng đủ làm cho tôi sợ hãi.

Bữa tối kết thúc, Chu Chấn Triết say rượu. Tôi dìu anh ấy vào nhà và phủ áo khoác lên cho anh ấy.

Sau đó, tôi nghe ai đó gọi tôi, đó là chị họ anh ấy.

Cô ta nói rằng cô ta đến từ phía Nam và thích uống trà, nhưng không có ai đi cùng.

"Em đi uống trà giải rượu với chị được không?"

Tất cả mọi người trong nhà đều tụ tập ăn cơm trong biệt thự nhà cô cả, nghe Chu Chấn Triết nói, gia đình này là gia đình giàu có nhất trong dòng họ, chị họ nhà này cũng là người có tiền đồ nhất.

Thông minh, có học thức, kinh doanh tại Thâm Quyến và có công ty.

Cô ta gọi tôi lên tầng cao nhất của biệt thự.

Diện tích tầng trên không lớn, được trang trí cổ kính, trên tường treo tranh chữ, ở chính giữa có một bàn trà, nghe nói là do chị họ tự mình mua, nhưng từ trước đến nay cha mẹ cô ta chưa từng lên đây uống trà.

"Nơi này chỉ còn hai người chúng ta."

Chị họ bảo tôi ngồi đối diện, sau đó lặng lẽ nấu nước, tráng chén, pha trà.

Sau một lúc lâu, cô ta đặt một tách trà trước mặt tôi.

"Nhớ tôi không?" Cô ta thì thầm.

"Vào tháng bảy năm ngoái, một bữa tiệc từ thiện tại khách sạn Venice."

Tôi biết không giấu được nữa, bởi vì trong bữa tiệc rượu kia, tôi mặc trang phục hở lưng, khoác tay đi cùng tổng giám đốc Trịnh trong suốt bữa tiệc.

Đôi khi ông ta rảnh rỗi sẽ đưa bàn tay vuốt ve lưng tôi.

Những người tham dự bữa tiệc đó, không ai không nhận ra mối quan hệ của chúng tôi.

Chị họ gật đầu.

"Chu Chấn Triết là người nhỏ tuổi nhất trong mấy người chúng tôi. Đừng nhìn em ấy đẹp trai mà lầm tưởng, thật ra em ấy rất đàng hoàng, từ nhỏ cũng chưa từng bị ai bắt nạt."

Tôi lặng lẽ gật đầu.

"Mấy người bọn tôi đều rất thương em ấy, không muốn để cho cậu ấy phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.”

"Em biết."

“Cô không biết, làm sao cô có thể biết được? Một người làm tiểu tam như cô thì biết gì chứ?"

Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt cô ta còn có cả sự khinh miệt.

Tôi trầm mặc một lúc lâu, nghĩ làm thế nào để thuyết phục cô ta để tôi có thể tiếp tục ở bên Chu Chấn Triết.

Nhưng sau khi tôi suy nghĩ hồi lâu, lại phát hiện, tất cả kỹ xảo của tôi ngay lúc này đều không có tác dụng gì hết.

Đúng vậy, tôi có thể làm cho Chu Chấn Triết yêu tôi, nhưng tôi không có cách nào để xóa đi quá khứ của mình, cũng không có tư cách gì để cho người nhà anh ấy chấp nhận một người như tôi bước vào cửa...

"Chị họ, Chu Chấn Triết rất thích tôi."

Cô ta nhìn tôi, đột nhiên cười lạnh.

"Vậy em ấy biết trước kia cô làm tiểu tam chưa?"

Tôi không thể nói bất cứ điều gì.

"Cô đi đi hứa Nhạc Nhạc, đừng lừa gạt Chu Chấn Triết nữa, rời khỏi em ấy, cũng cách xa người nhà của tôi đi."

08. Chu Chấn Triết

Hứa Nhạc Nhạc nói với gia đình tôi có việc, vì vậy vào ngày mùng một tháng giêng rời khỏi nhà tôi.

Nhưng đó không phải là chuyện trùng hợp.

Cô ấy là một tiểu tam, bị chị họ của tôi phát hiện ra.

Khi chị họ tôi nói với tôi về điều này, chị ấy ngồi cùng tôi trên chiếc ghế sa lông dài, đặt tay lên vai tôi, dường như sợ tôi không thể chấp nhận được điều đó.

"Người trong nhà không biết những chuyện này đúng không."

"Bọn họ không biết, hình như bọn họ rất thích Hứa Nhạc Nhạc."

Tôi gật đầu. Trong lòng nghĩ, nếu như người trong nhà không biết chuyện này, còn có thể cứu vãn được.

"Chị họ, nếu người trong nhà cũng không biết, vậy thì chị cũng coi như không biết được không?"

Chị họ nheo mắt lại.

"Chị họ, em vẫn rất thích cô ấy."

"Cậu nói cái gì?"

"Cô ấy có quá khứ, nhưng mà, ai không có quá khứ chứ?"

"Cô ấy là tiểu tam!"

"Đúng vậy, cô ấy có một người bạn trai cũ, có thể già, có thể nhiều tiền, nhưng chuyện này thì sao?"

Chị họ đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu, sau đó dùng ngón tay nhấn mạnh vào đầu tôi.

"Chu Chấn Triết, cậu bị người ta câu hồn mất rồi!"

Những điều mà chị họ nói cho tôi biết.

Lúc Hứa Nhạc Nhạc đi cũng đã nói với tôi.

Lúc đó, Hứa Nhạc Nhạc đứng trước mặt tôi, rất bình tĩnh.

Nhưng trái tim tôi dường như bị ai đó siết chặt, trong một vài phút, tôi không thể nói một lời. Tôi muốn tát cô ấy, mặc dù từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, nhưng tôi thực sự rất muốn.

Thế nhưng khi tay giơ lên, lại chỉ dán lên mặt cô ấy một chút, sau đó rủ xuống.

Cô ấy trả lại chiếc nhẫn cho tôi và nói, em xin lỗi vì đã nói dối anh. Nhưng như vậy cũng tốt, không cần áy náy với anh nữa.

"Em sẽ đi lừa gạt một người đàn ông khác, Chu Chấn Triết, chúc mừng anh thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của em."

Lúc Hứa Nhạc Nhạc nói lời này, giọng điệu vô cùng thoải mái.

Chỉ là, cô ấy vẫn luôn giơ tay lau nước mắt. Một giọt chảy ra, lập tức lau sạch một giọt, nhưng vẫn còn.

Tôi nói em không chuyên nghiệp một chút nào, không phải tiểu tam là loại người diễn trò ở khắp mọi nơi, nhưng tuyệt đối không động chân tình sao. Bây giờ mẹ nó đang khóc cái gì?

Cô ấy nói em trêu chọc anh cũng rất vất vả, em đang khóc vì sự cố gắng của mình bị sóng cuốn trôi mất rồi.

Nói xong cô ấy cầm điện thoại di động lên, xóa wechat của tôi.

"Em thất bại rồi, qua đêm nay, sau này chúng ta sẽ không gặp lại."

Tôi cười rộ lên, nói rằng mẹ nó em thực sự quá ngây thơ.

“Thật sự xin lỗi…”

"Đừng nói những lời này, rất ghê tởm."

Cô ấy gật đầu: "Sáng sớm mai em sẽ rời đi."

Nói xong, cô ấy trầm mặc đi xuống.

Đó là ngày ba mươi Tết, khi chúng tôi về nhà đã rất muộn. Cha mẹ đi ngủ sớm, hai chúng tôi cứ im lặng như vậy, không ai nói lời nào, không ai muốn ngủ.

"Vậy thì em trêu chọc tôi như thế nào, em nói chút đi?"

Mặc dù rất đau đớn, nhưng đêm đó tôi đã biết tất cả sự thật, bao gồm cả quá khứ của Hứa Nhạc Nhạc.

09. Hứa Nhạc Nhạc

Sau khi trở về Thâm Quyến, tôi thuê một ngôi nhà trong một tháng.

Chị Trần cầm rượu tới tìm tôi, nói cũng chỉ mới thất bại một lần thôi, bây giờ không muốn ra khỏi phòng luôn sao? Chúng ta còn phải tiếp tục bắt đàn ông.

Chị ấy nói đúng, nhưng không biết tại sao tôi cảm thấy rất chán nản.

Chị ấy thấy tôi không nói chuyện, ngồi xuống trước mặt tôi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Đột nhiên chị ấy thở dài: "Ai, thì ra Hứa Nhạc Nhạc nhà chúng ta động tâm rồi.”

Nghe được câu đó, tôi giống như bị đâm trúng tim đen. Nước mắt đột nhiên bắt đầu tràn ra, lau thế nào cũng không kìm được.

Đúng vậy, bản thân tôi cũng không phát hiện ra, tôi đã thích Chu Chấn Triết rồi.

Từ khi anh ấy chạy như điên xuống cầu thang để mua thuốc cho tôi à? Hay là khi anh ấy quỳ xuống đeo nhẫn cho tôi?

Hay là lần tôi giúp anh ấy giặt quần áo, anh ấy ôm lấy tôi nói cảm ơn? Hay đôi mắt dịu dàng của anh ấy nhìn tôi mỗi khi tôi cố tình tạo ra lãng mạn?

Hay, sau khi biết tất cả sự thật, anh ấy vẫn dùng bàn tay của mình vuốt ve khuôn mặt tôi...

Hóa ra tôi sẽ yêu một người, ngay cả khi tôi không có tư cách để yêu.

Nhưng mà, tôi đã mất anh ấy rồi.

Sau đó, tổng giám đốc Trịnh tới, nói muốn gặp mặt tôi, đưa quần áo lần trước tôi chưa thu dọn hết cho tôi.

Tôi đã cho ông ta một địa chỉ để ông ta gọi công ty vận chuyển đem đến là được.

Tôi không muốn gặp lại tổng giám đốc Trịnh, không muốn có bất kỳ liên lạc nào với ông ta nữa.

Nửa tháng sau, tôi làm nhân viên bán hàng ở một cửa hàng sang trọng. Đi theo tổng giám đốc Trịnh mấy năm, tôi đã quen với rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng, từng gặp rất nhiều phu nhân rộng rãi, biết cách bán những món đồ này cho bọn họ. Hơn nữa tôi đã hỏi thăm trước, thu nhập của công việc này không tính là thấp, nếu làm được chức quản lý cửa hàng, vẫn có thể tìm được chỗ đứng ở thành phố này, đón mẹ tôi lên ở cùng.

Khoảng một tháng sau, tôi không còn mất ngủ nữa, cũng không còn gặp ác mộng vì bị chị họ Chu Chấn Triết vạch trần, bị cả nhà anh ấy phỉ nhổ, bị Chu Chấn Triết nhục mạ.

Tuy nhiên, Chu Chấn Triết đã đến gặp tôi.

Cuối tuần đó, anh ấy gõ cửa phòng tôi và mang theo vali đến. Khuôn mặt sạch sẽ, nhưng quầng thâm rất nghiêm trọng.

Tôi nói làm sao anh tìm được đến đây!

Anh ấy không trả lời tôi, lập tức xông vào, ôm tôi thật chặt.

Anh ấy nói: "Tôi còn muốn ở cùng một chỗ với em, em còn cần tôi không?"

Tôi bắt đầu khóc.

Tôi nói: "Anh thật ngu ngốc, tại sao em lại không cần anh nữa chứ..”

Tôi dựa vào cái gì để không cần anh đây?

10. Chu Chấn Triết

"Cho nên em vẫn sẽ đi tìm cô ấy sao?" Chị họ hỏi.

Tôi nhìn chị họ: "Em đã suy nghĩ suốt một đêm, phát hiện ra mình vẫn còn rất yêu cô ấy.”

Một tháng sau khi Hứa Nhạc Nhạc rời đi, một người phụ nữ thêm WeChat của tôi. Tin nhắn xác nhận là: Còn thích Hứa Nhạc Nhạc không?

Tôi đã nhấn xác nhận và gọi cho người phụ nữ đó. Nhưng người nọ không nghe máy, trực tiếp gửi cho tôi một địa chỉ.

Địa chỉ đó, chính là căn nhà Hứa Nhạc Nhạc thuê ở Thâm Quyến. Sau đó tôi mới biết, người gửi địa chỉ cho tôi là chị Trần, người bạn duy nhất của Hứa Nhạc Nhạc ở Thâm Quyến.

Sau khi đến Thâm Quyến, tôi sống trong ngôi nhà mà Hứa Nhạc Nhạc thuê.

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi nhanh chóng tìm được một công việc và bắt đầu làm một tuần sáu ngày, một ngày chín tiếng. Tôi và cô ấy chen chúc trên tàu điện ngầm vào mỗi buổi sáng, cô ấy xuống tàu sớm hơn tôi hai trạm. Buổi tối cô ấy về sớm hơn tôi, sẽ nấu bữa tối chờ tôi, cho dù tôi tăng ca đến mấy giờ, cô ấy đều sẽ sẽ đợi tôi về nhà mới bắt đầu ăn cơm, có đôi khi thức ăn còn phải hâm nóng nhiều lần.

Vào cuối tuần, chúng tôi đi xem phim với nhau, tôi đi mua sắm với cô ấy, hoặc cô ấy đi cùng tôi đến sân bóng rổ.

Cô ấy ngồi bên sân, đặt khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm nhìn tôi, thấy tôi ghi điểm sẽ vỗ tay, khi tôi bước ra khỏi sân để nghỉ ngơi, cô ấy sẽ lấy ra đồ uống đã chuẩn bị ra đưa cho tôi, nheo mắt cười với tôi.

Trong nhiều tháng, chúng tôi đã không cãi nhau, không đổ lỗi cho nhau. Chúng tôi sống như một cặp vợ chồng nhỏ bình thường ở các thành phố lớn, tận hưởng cuộc sống ngắn ngủi mà không cần suy nghĩ về tương lai.

Tất nhiên, tôi không bao giờ đề cập đến quá khứ của cô ấy thêm một lần nào nữa.

Cô ấy cũng không bao giờ nói về hôn nhân nữa.

Vào cuối năm, Thâm Quyến bắt đầu lạnh hơn. Tôi là người phương Bắc, chưa từng thử qua cái lạnh ở nơi này, trong phòng đôi khi còn khó chịu hơn so với bên ngoài nhiều, cho dù mặc quần áo gì, hơi lạnh cũng có thể xuyên qua được.

Tôi bị cảm lạnh, hôm đó đi làm về, ăn cơm tối xong đột nhiên bắt đầu đau đầu, sốt cao, khiến Hứa Nhạc Nhạc sợ hãi.

Cô ấy đi xuống dưới chung cư để mua thuốc.

Tôi nói đây không phải là Úc, gọi người ship thuốc đến cũng được.

Cô ấy nói không, cô ấy chạy đi mua nhanh hơn người ta ship đến nhiều.

Sau đó chạy xuống cầu thang như điên.

Dáng vẻ sốt ruột rất giống tôi của năm đó...

Mười phút sau, cô thở hổn hển chạy trở về, mang theo bốn năm loại thuốc.

Sau khi cho tôi uống thuốc, lại nấu nước, chườm khăn nóng giúp tôi, lại bắt chước mẹ cô ấy, bôi rượu lên người tôi để tản nhiệt. Tôi không biết cái này có phải làm theo khoa học không.

Đến nửa đêm, đầu tôi không còn đau nữa.

Điều này không liên quan đến phương pháp của cô ấy lắm, chỉ là cảm bình thường nên nhanh khỏi.

Nhưng nhìn cô ấy nằm nghiêng bên cạnh tôi ngủ, tôi đột nhiên cảm thấy, cưới cô ấy cũng rất tốt.

Chủ nhật, ngày mười bảy tháng năm năm hai nghìn không trăm mười sáu là sinh nhật của Hứa Nhạc Nhạc. Tôi đã sẵn sàng để cầu hôn cô ấy.

Năm nay, flash rất phổ biến, trên mạng có video của một cặp vợ chồng Nhật Bản, các chàng trai tìm một đội đặc biệt để làm flash, cầu hôn trong quán cà phê, chỉ cần chuẩn bị đã mất một tháng. Tôi cảm thấy không tồi, nhưng chị Trần nói Hứa Nhạc Nhạc nhất định sẽ không thích thứ này.

"Loại người như chúng tôi, quá khứ không vinh quang, nếu cậu thật sự muốn cầu hôn thì cứ lặng lẽ mà cầu hôn là được."

Vì thế tôi chọn một quán lẩu kiểu Nhật mà Hứa Nhạc Nhạc thích ăn nhất, ở ngay trong tiểu khu, hẻo lánh khó tìm, nhưng cũng may là ít người.

Hôm đó ban ngày tôi vẫn tăng ca, vốn muốn xin nghỉ, nhưng nghĩ về sau còn muốn sống qua ngày với Hứa Nhạc Nhạc, cho nên không dám lười biếng. Đến buổi chiều, tôi hoàn thành phần lớn công việc, bắt đầu nhớ tới cảnh buổi tối cầu hôn với Hứa Nhạc Nhạc.

Tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn wechat, nói rằng hôm nay mời em ăn tối, phải mặc quần áo em yêu thích, trang điểm xinh đẹp để còn đăng lên vòng bạn bè.

12. Hứa Nhạc Nhạc

Chủ nhật, ngày mười bảy tháng năm năm hai nghìn không trăm mười sáu, sinh nhật của tôi.

Ngay khi thức dậy vào buổi sáng, tôi đã thực hiện một mong muốn: Tôi muốn kết hôn với Chu Chấn Triết.

Nhưng tôi biết rằng muốn đạt được mong muốn này có lẽ rất khó khăn.

Sống với anh ấy lâu như vậy, tôi vẫn không dám đề cập đến chuyện kết hôn, tôi cảm thấy mình không có tư cách.

Khoảng thời gian này quá tốt đẹp, tốt đến mức làm cho tôi nghiện, cho nên tôi không dám nghĩ về điều này, khiến tôi sắp quên rằng tôi đã lừa dối anh ấy, làm tổn thương anh ấy.

Quá tốt đẹp, giống như một mặt hàng nguy hiểm.

Vì vậy, tôi không muốn kéo dài nữa.

Nếu như một ngày nào đó Chu Chấn Triết có thể rời xa tôi, vậy thì được ngày nào hay ngày đó, vượt qua giới hạn còn hơn giày xéo tâm can.

Vì vậy, cho dù anh ấy có phản ứng như thế nào, tôi sẽ nói điều này vào ngày hôm nay:

"Em muốn gả cho anh."

Có thể anh ấy sẽ từ chối, có thể sẽ rời xa tôi thêm một lần nữa.

Nhưng tôi phải đặt cược, đặt cược vào trái tim của mình, đặt cược nửa đời hạnh phúc của tôi.

Ban ngày, Chu Chấn Triết vẫn tăng ca, tôi dọn dẹp toàn bộ nhà một lần, dùng máy làm sạch quần áo, lau sàn nhà, giặt khô thảm, thay toàn bộ ga trải giường, ghế sofa để giặt sạch...

Lúc 2 giờ chiều, ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ, gió thổi vào ban công, làm cho toàn bộ ngôi nhà có mùi nước vệ sinh rất dễ chịu.

Lúc này Chu Chấn Triết gửi cho tôi một tin nhắn wechat.

Anh ấy mời tôi đến một nhà hàng lẩu Nhật Bản vào buổi tối để ăn và tổ chức sinh nhật cho tôi. Tôi mỉm cười và nói rằng cửa hàng đó rất đắt tiền.

"Vậy em có đi hay không?"

"Đương nhiên là đi rồi."

Tôi thay váy lụa mỏng năm đó ở mình đã mặc ở Tasmania, đội chiếc mũ có cài những bông hoa nhỏ, hóa thành dáng vẻ năm đó khiến anh ấy say mê.

Trong lòng nghĩ, cho dù lời cầu hôn ngược này của tôi không thành công, anh ấy nhìn bộ trang phục này của tôi, đoán chừng cũng không dễ trở mặt...

Nhưng ngay khi tôi đang định ra khỏi cửa, tôi lại nghe thấy ai đó gõ cửa.

13. Hứa Nhạc Nhạc

"Mấy người là ai?"

Một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, phía sau là một vài người đàn ông cao lớn.

Tên cầm đầu đột nhiên hỏi: "Chị, là con điếm này sao?"

Khi gã hỏi những lời này, tôi hiểu rõ ngay lập tức. Lúc này tôi mới phản ứng lại, người phụ nữ trung niên kia tôi đã từng nhìn thấy trong điện thoại di động của tổng giám đốc Trịnh, là vợ của ông ta ở nước ngoài.

Tôi muốn đóng cửa lại, ngay khi chuẩn bị cài ổ khóa lại, đột nhiên bị người đàn ông cầm đầu nhảy lên đạp một cái vào cửa khiến cửa văng ra.

Lực mở cửa rất lớn, khiến tôi ngã sõng soài trên mặt đất.

Bà Trịnh từ từ bước vào phòng, giày cao gót phát ra tiếng cộc cộc trên mặt đất.

"Hứa Nhạc Nhạc đúng không? Tôi ở nước ngoài chăm con cho Trịnh Hùng, cô thì ở trong nước bán da bán thịt, cô nghĩ thật đẹp."

Bà Trịnh mỉm cười nói những lời này, nhưng tôi biết bà ta đã ghét tôi đến tận xương tủy.

Nhưng tôi đã chia tay với tổng giám đốc Trịnh từ rất lâu rồi, huống hồ, tôi thật sự không ấu trĩ đến mức nghĩ mình có thể soán ngôi bà ta, lên làm vợ của ông ta.

"Tôi nghĩ bà hiểu lầm tôi rồi, tôi…”

Tôi chống người lên, muốn giải thích hai câu, nhưng lời còn chưa dứt, đã bị người đàn ông kia tát một cái ngã trên mặt đất, nửa khuôn mặt cũng đau đớn như lửa đốt.

"Tôi thật sự không có…”

Lại là một cái tát, đầu ngón tay còn cào lên mắt, nhất thời toàn bộ tầm nhìn của tôi đều hoa cả lên.

Ngay sau đó, không đợi tôi nói chuyện nữa, lại là hai cái tát.

Tôi thấy một giọt máu nhuộm trên tấm thảm trắng tinh mà tôi vừa giặt.

Tôi hiểu rồi.

Tình hình trước mắt, chị Trần nói với tôi. Đây chính là tình huống làm tiểu tam thảm hại nhất...

"Còn thảm hơn bắt gian, đó chính là bị kéo ra làm bia đỡ."

Lúc trước tổng giám đốc Trịnh muốn địa chỉ của tôi, trả lại quần áo, còn tra được chủ sở hữu, tuyên bố sẽ trả tiền thuê nhà cho tôi, tất cả đều không phải vì tình cũ như tôi.

Mà là ông ta đã có niềm vui mới, không còn lưu luyến tôi nữa.

Ông ta chỉ cần biết tôi sống ở đâu. Ông ta cần tôi làm bia đỡ cho các nhân tình sau này, ông ta sẽ nói với bà Trịnh, tôi là tình nhân của ông ta, một người muốn lên ngôi, chủ động quyến rũ ông ta buộc ông ta phải ly hôn, là tình nhân duy nhất.

Tôi còn giải thích gì nữa?

Tôi không thể chạy thoát, bà Trịnh hôm nay chĩa mũi nhọn về phía tôi.

Theo chị Trần, loại người trung niên giàu có như bọn họ, rất ít khi thật sự ly hôn, bọn họ có nhà chung, tài sản chung, quan trọng nhất là con chung, cho nên chính cung sẽ tới bắt gian...

"Chỉ là vì diễu võ dương oai mà thôi."

Sau khi Trịnh phu nhân giải quyết tôi, bà ta lại cãi nhau với tổng giám đốc Trịnh một trận, trút hết phẫn nộ, sau đó lập tức quay lại nước ngoài, giúp tổng giám đốc Trịnh bồi dưỡng thế hệ kế tiếp. Mà từ đầu đến cuối tổng giám đốc Trịnh cùng với tiểu tam hiện tại của ông ta không hề bị ảnh hưởng.

Chỉ mình tôi hy sinh là đủ rồi.

"Đánh, đánh vào chỗ hiểm, xảy ra chuyện tổng giám đốc Trịnh giúp các người thoát tội.”

Mấy người đàn ông đồng loạt xông lên, bọn họ túm tóc tôi, kéo tôi từ trên mặt đất lên, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu một bên trào phúng, cười vui vẻ, một bên tát vào mặt tôi, xé váy của tôi, nhổ nước bọt trên người tôi...

Đó là cái giá phải trả.

Chỉ là, Chu Chấn Triết còn đang chờ tôi, có lẽ anh ấy đang rất sốt ruột.

14. Chu Chấn Triết

Mặc dù chị Trần nói với tôi nên khiêm tốn, nhưng tôi vẫn không thể chịu đựng được việc mua quà tặng hoa, mang theo đồ ăn nhẹ cô ấy thích và trà sữa ...

Ngoài ra còn có đồ trang sức nhỏ mà tôi nhìn thấy tại các cửa hàng bên đường: một móc treo chìa khóa, trên đó có một chiếc mũ lớn bằng ngón tay cái với một bông hoa nhỏ, giống như chiếc mũ cô ấy đã đội vào đêm ở Tasmania.

Thế nhưng, chờ tới lúc tôi đến quán lẩu, Hứa Nhạc Nhạc không có ở đây.

Cô ấy không bao giờ đến trễ.

Hay là gần đây cô ấy rất mệt mỏi với công việc, cho nên cuối tuần ngủ quên.

Tôi gọi xong một bàn tiệc mừng sinh nhật, không gọi điện.

Tôi vẫn luôn tự hỏi không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì khi thấy tôi cầu hôn.

Cô ấy cười rất đẹp.

14. Hứa Nhạc Nhạc

Bọn họ vẫn đánh tôi, nhục mạ tôi.

Nhưng tôi thậm chí không thể nghe những điều bọn họ nói.

Trong lòng tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu như Chu Chấn Triết nhìn thấy tôi bây giờ thì làm thế nào để anh ấy cưới tôi đây?

Tôi muốn nói với anh ấy, quá khứ, em thực sự không thể thay đổi.

Nhưng mà, em rất muốn ở cùng anh, em muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh.

Vì vậy, …

15. Chu Chấn Triết

Trong tay vẫn cầm chiếc nhẫn mua cho Hứa Nhạc Nhạc lúc trước, tập luyện lời cầu hôn với cô ấy hết lần này đến lần khác.

Lần trước có hơi qua loa, tùy tiện quỳ xuống. Nhưng lần này, tôi muốn nói rõ ràng rất nhiều điều.

Tôi sẽ nói với cô ấy, những gì đã xảy ra trong quá khứ, anh sẽ bỏ qua hết.

Chúng ta ở bên nhau và đối xử tốt với nhau mới là điều quan trọng nhất.

Vì vậy, …

16. Hứa Nhạc Nhạc

Cưới em được không?

17. Chu Chấn Triết

Gả cho anh được không?

18. Hứa Nhạc Nhạc

Những người đàn ông đó đã lưu video và nói rằng họ sẽ đăng nó lên mạng.

Bọn họ nghỉ ngơi hút một điếu thuốc, cuối cùng chuẩn bị nghênh ngang mà đi. Mà lúc này tôi, dường như đã mất hết toàn bộ sức lực, không thể nào phản kháng lại được nữa.

Đột nhiên, đôi giày cao gót của bà Trịnh dẫm trên tay tôi và nghiền.

Rất đau đớn, đau đến nỗi tôi không thể kiềm chế nước mắt.

Sau khi tay tôi chảy ra rất nhiều máu, bà Trịnh đột nhiên lấy một con dao khắc từ túi Hermes của mình ra.

"Tôi xem cô đi câu dẫn người đàn ông khác như thế nào!"

Bà ta ngồi xổm xuống, giơ tay vung mạnh lên, tôi chỉ cảm giác trên mặt lạnh lẽo, ngay sau đó là đau đớn, sau đó, là sự ấm áp bao trùm lên cả khuôn mặt.

Tôi biết chuyện gì đã xảy ra...

Tôi dùng hết sức lực chống người lên, nhìn thấy mình trong gương rơi xuống đất trong phòng khách.

Vết thương kia, kéo dài từ gò má đến tóc mai.

Tôi đã bị hủy hoại ...

Tôi kêu khóc thảm thiết, nhưng bà Trịnh đang cười.

Vừa cười, vừa giơ con dao lên.

Tôi bắt đầu cầu xin sự tha thứ, bàn tay của tôi chống xuống sàn nhà và di chuyển về phía sau từng chút một.

Nhưng Trịnh phu nhân chỉ cần dùng một bước đã đuổi kịp, ngay sau đó vung dao lên, tôi theo bản năng giơ tay lên ngăn cản, giằng co cùng bà ta, động tác của bà ta càng ngày càng loạn, sức lực cũng càng lúc càng lớn, không ngừng lưu lại vết trầy xước sâu cạn trên người tôi, cứ như vậy kéo dài một hồi lâu, bà ta đột nhiên dừng tay.

Ngay sau đó, bà ta hét lên một tiếng, bắt đầu hoảng sợ nhìn về phía tôi, đồng thời lui về phía sau.

Tôi nhìn theo ánh mắt của bà ta, cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện, lưỡi dao kia đã đâm vào ngực tôi.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy sức lực toàn thân nhanh chóng biến mất.

Ai, hôm nay, không còn cách nào để gả cho Chấn Triết nữa rồi.

Vài phút sau khi nhóm người bà Trịnh chạy trốn, cảnh tượng trước mắt tôi bỗng nhiên bắt đầu biến hóa...

Trong tầm nhìn càng ngày càng tối, mơ hồ lóe lên hàng ngàn hàng vạn ánh sáng đom đóm, tôi nhìn thấy những ánh sáng kia bay ra, tụ lại, vô cùng ảo diệu... Chúng biến thành biển xanh, cảnh mặt trời mọc màu đỏ, mặt trăng lớn trên bãi biển...

Biến thành ánh mắt Chu Chấn Triết chăm chú nhìn tôi.

"Anh muốn hôn em không?"

Anh ấy sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.

Tôi nhắm mắt lại, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp khi anh ấy đến gần.

Ngọn gió biển của hòn đảo hình trái tim thực sự rất lạnh, tôi mặc rất ít, vì vậy, vòng tay của anh ấy trở nên vô cùng ấm áp.

Ồ, hóa ra tôi đã thích anh ấy từ thời điểm đó.

19. Chu Chấn Triết

Tôi thấy Hứa Nhạc Nhạc đứng ở ngoài nhà hàng, cả người bẩn đến nỗi không ra hình dạng gì. Nhưng cô ấy vừa nhìn tôi một cái, rồi lập tức xoay người rời đi.

Tôi vội vàng chạy ra khỏi cửa và đuổi theo.

"Nhạc Nhạc!"

Khi được tôi gọi, cô ấy thậm chí không dám nhìn lại tôi.

Tôi đuổi theo cô ấy, quay cô ấy lại và ôm cô ấy trong vòng tay của mình.

"Chấn Triết, em…”

Cô ấy vẫn không dám ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ nói mấy chữ, sau đó bật khóc, cả người đều run rẩy. Tôi biết cô ấy đã gặp phải chuyện gì, nhưng tôi không dám hỏi, chỉ rất đau lòng.

Tôi nói, không sao đâu, không sao đâu.

Cô ấy vẫn còn khóc.

"Anh đừng ôm em." Cô ấy muốn thoát khỏi tôi.

"Nhạc Nhạc..."

"Đừng ôm em nữa, Chấn Triết, em... Rất bẩn."

"Gả cho anh đi."

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi, không giãy dụa nữa.

“Anh nói…”

"Anh nói, gả cho anh đi."

Một lúc lâu sau.

Cô ấy chậm rãi gật đầu, "Được."

"Em đồng ý sao?"

"Em đồng ý. " Cô nghẹn ngào nở nụ cười: "Em đồng ý gả cho anh."

"Vậy thì anh yên tâm rồi, Hứa Nhạc Nhạc anh nói với em, cả ngày hôm nay anh rất sợ hãi... A.” Tôi còn chưa dứt lời, đã bị nụ hôn của cô ấy chặn lại.

Một lúc lâu sau, chúng tôi mới tách ra.

"Chấn Triết."

"Hả?"

"Em muốn ăn lẩu."

20. Chu Chấn Triết

Tôi đột nhiên bừng tỉnh và thấy cảnh sát vẫn đi lại trong phòng, điều tra tất cả các bằng chứng.

Tôi từ từ đi vào nhà bếp, tưởng tượng Hứa Nhạc Nhạc vẫn sẽ làm bữa sáng cho tôi như bao ngày.

Nhưng nhà bếp trống rỗng.

Tôi mở tủ lạnh, cố gắng tìm lấy chai rượu vang nước ngoài. Thế nhưng, lại nhìn thấy một cái bánh ngọt, nghĩ đến là ngày hôm qua Hứa Nhạc Nhạc làm.

Trên bánh còn viết một vài chữ:

"Trùng nhi bay, hoa nhi ngủ, một đôi lại một đôi mới đẹp."

Xiêu vẹo xiêu vẹo, chắc là viết chữ lên bánh rất khó.

"Hát cái gì, hát Trùng nhi bay sao?" Tôi hỏi cô ấy.

Cô ấy giơ tay lên chỉ: "Anh nhìn đom đóm của đất nước họ đi, một con bay cũng không có, anh hát bài đó không hợp cảnh đâu."

"Vậy hát bài gì?"

Cô ấy suy nghĩ lúc lâu: "Vẫn là Trùng nhi bay đi."

"Không phải không hợp cảnh sao?"

"Đột nhiên muốn nghe anh hát."

Bánh này có nhiều đường.

Trộn rất nhiều nước mắt, nhưng cũng rất ngọt ngào.
Chương kế tiếp