Tình Yêu Là Kiện Hàng Xa Xỉ

Đẹp nhất không phải ngày mưa
Tôi tên là Lâm Hiểu Hạ, năm hai đại học, lần đầu tiên tôi tới bar MODU đã gặp Lý Tiêu.

Anh ấy khoảng 30 tuổi, mặc một bộ vest kiểu Ý* được cắt may tinh tế, cao tầm một mét tám lăm, dáng người cao ráo, gương mặt thanh tú.

(*) Vest kiểu Ý: vest bó eo, cắt may tỉ mỉ, không có xẻ sau.

Quan trọng hơn là, anh ấy lái một con xe Bentley Continental*.

(*) Phiên bản 2022 có giá sương sương 25 tỷ.

Đám chúng tôi vào hộp đêm sau anh ấy, nhìn anh ấy một mình một sofa*.

(*) sofa dài sang trọng, thường có trong club (hộp đêm)

Người bạn cùng phòng là phú nhị đại đi cùng tôi bảo chỗ ngồi đó là nơi đắt nhất ở đây, whisky mà anh ấy gọi thuộc danh sách bí mật, tuy không công khai, nhưng cũng phải mười mấy vạn*.

(*) tầm khoảng 350~400 triệu đồng.

Anh ấy toàn chơi lớn.

Mà khoảng thời gian sau đó, người đàn ông này chỉ ngồi một mình, nhìn những người trong sàn nhảy uốn éo vặn vẹo, tự mình uống whisky, phần lớn thời giờ đều lướt điện thoại, trưng ra vẻ mặt vô cảm.

Trong lúc ấy có vài cô gái định ngồi cạnh hoặc trực tiếp giơ điện thoại ra muốn kết bạn wechat, đều bị anh ấy từ chối.

Tôi mừng thầm, vì đêm nay, anh ấy sẽ là “con mồi” của tôi.

Ánh đèn trong bar lờ mờ, tôi đi đôi giày cao gót ren đen, đeo dây chuyền trên cổ, trang điểm theo phong cách “Thiếu nữ gợi tình”*, dây váy đen bị tôi kéo xuống hơi trễ vai, đó là dáng vẻ khêu gợi nhất của tôi.

(*) chỉ những cô gái vừa ngây thơ vừa có vẻ quyến rũ, gợi cảm, đây cũng là trào lưu hot bên trung.

Tôi có tự tin 100% rằng mình sẽ câu được “Bentley man” trước mắt này.

01

Thông tin về “Bentley man” rất dễ đoán.

Không quẩy, không gái tiếp rượu, lại nhất định phải uống rượu ở nơi ồn ào náo nhiệt, xác suất cao là thất tình.

Còn về xuất thân, 80% con Bentley kia không phải thuê, theo lý thuyết của người bạn cùng phòng là phú nhị đại của tôi thì thuê một con siêu xe thể thao McLaren còn hữu ích hơn nhiều.

Anh ấy là một mục tiêu tốt, có điều phải dùng chút kỹ xảo..

Tôi đi tới, ngồi cạnh anh ấy, hơi chau mày, nói với anh ấy bằng giọng van nài: “Xin chào tiên sinh, tôi đang chơi King’s cup* với mấy chị em, họ bắt tôi uống một ly với anh”.

(*) bốc bài uống rượu.

“Anh không để ý chứ, chỉ một ly thôi”. Lúc nói câu này, tôi hơi cúi đầu, đảm bảo khoe được hết những đường nét xinh đẹp nhất trên khuôn mặt.

Anh ấy sững người, nhìn tôi, chẳng ừ hử gì.

Không đợi anh ấy đáp lại, tôi chủ động lấy hai chiếc ly không trên bàn, rót nửa ly whisky. Sau đó cầm một ly lên, ngửa đầu uống hết.

Tôi cố ý để vài giọt rượu chảy xuống bên khóe miệng, rồi khẽ lau đi bằng mu bàn tay, tiếp đó hơi hé đầu lưỡi ra: “Ngại quá”.

Đây là động tác “trảm nam”* tiêu chuẩn, lúc tôi còn làm thêm trong một quán maid cafe*, lần nào dùng chiêu này cũng thành công.

(*) từ ngữ mạng, chỉ hành động, vẻ ngoài…những thứ khiến con trai đổ đứ đừ ngay lần đầu tiên.

(*) quán cafe anime, có phục vụ là hầu gái.

Quả nhiên, anh ấy nhanh chóng cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Tuy từ đầu đến cuối chưa mở miệng nói câu nào, nhưng mắt vẫn nhìn tôi đăm đăm.

Tôi đặt ly rượu in dấu son môi lên xuống bàn, xoay người rời đi.

Năm phút sau, cho dù ở sàn nhảy, hay ngồi trên ghế, tôi đều không nhìn anh ấy lần nào nữa.

Mà người bạn bí mật theo dõi giúp tôi nói, người đàn ông kia liếc tôi mấy lần liền.

Tôi biết, cá sắp cắn câu rồi.

Tôi lại uống thêm mấy ly để mình say hơn nữa. Hai mươi phút sau, tôi lại đến ghế của anh ấy.

Lần này, tôi phải đụng chạm cơ thể.

“Tiên sinh, tôi chơi King’s cup lại thua rồi…”

Anh ấy im lặng gật đầu.

“Đám bạn thân của tôi bảo tôi ôm anh một cái”.

Nói rồi, tôi mượn cớ say rượu, đột nhiên ngã vào lòng anh ấy, tiếp xúc cơ thể anh ấy bằng chỗ mềm mại nhất.

Tôi cuộn tròn trong lòng anh ấy, đủ năm phút, rồi mới chầm chậm nhổm dậy, ngồi trên chân anh ấy.

“Hoàn thành rồi, cảm ơn anh nhé”. Tôi nở nụ cười mập mờ.

Anh ấy cũng khẽ mỉm cười, dưới ánh đèn mờ ảo, kề sát tôi, đôi lông mày thanh tú mà quyến rũ.

“Em gái, em chài đàn ông kiểu này chẳng tác dụng gì đâu”.

02

“Ai nói muốn câu anh chứ?”

Tôi vô thức phản bác ‘Bently man’.

“Lần đầu em tới đây, tôi đã biết em muốn làm gì rồi”.

“Xí, vô vị“. Tôi đứng dậy định đi, nhưng men rượu lại xộc lên, đứng dậy khỏi anh ấy, nhưng lại ngã ngồi trên ghế dài.

“Sao lại tán tôi, thấy tôi đẹp trai à?”

Tôi trợn mắt. Ở cái hộp đêm này, anh ấy đúng là người đẹp trai nhất.

Nhưng tôi không muốn thừa nhận.

“Anh hoàn toàn không phải gu tôi, tôi câu anh chỉ vì anh lái Bentley thôi”.

“Em thừa nhận đến câu tôi rồi?”

Tôi cứng họng, lòng càng tức hơn.

“Phải đó, thấy xuất thân của anh không tồi, muốn cặp với anh, mỗi tháng lấy ít tiền mua túi xách, vừa lòng chưa?”

Anh ấy sửng sốt: “Em thế này, mỗi tháng được bao nhiêu tiền?”

Anh ấy hỏi thẳng giá, tôi bỗng không biết phải trả lời ra sao.

Nói bao nhiêu tiền, chẳng khác nào tự sỉ nhục mình.

“Em trông thì xinh đấy, nhưng ngực hơi nhỏ, một tháng cũng chỉ mười vạn", anh ấy nói: "Muốn giá cao hơn cũng được thôi, ví dụ như kết hôn với anh, sau đó đá anh…"

"Đá rồi thì chán lắm", tôi nhìn chằm chằm mắt anh ấy: "Tôi nên chơi chết anh, cuối cùng lấy toàn bộ tài sản của anh, quay đầu đi tìm một tiểu thịt tươi* kém tôi mười tuổi rồi kết hôn".

(*) Trai đẹp, trẻ, non mềm.

Anh ấy vừa cười vừa lắc đầu, cảm thán: "Em gái à, em thẳng thắn thật đấy".

"Vậy anh có thích không?"

"Giảm 20% đi tôi bao em".

Tôi tạt thẳng chỗ rượu còn lại trong ly lên mặt anh ấy.

Sau đó đứng dậy quay về ghế của mình.

Tôi bỗng chán nản, cảm thấy tấm màn che đậy của bản thân đã bị lời nói của anh ấy xé rách.

Thật ra tôi vẫn luôn biết mình đang làm gì, có điều bây giờ mới bị vạch trần. Người đàn ông kia nói không sai, chẳng qua tôi chỉ đang chờ giá tốt, chẳng qua chỉ đổi lấy một con số bằng chính cơ thể và thanh xuân của mình mà thôi.

Tôi bảo với mấy người bạn cùng phòng là mình rất mệt, muốn về trước.

Bạn cùng phòng nói ký túc đóng rồi, ở đây thâu đêm đi.

Tôi nói ồn lắm, muốn đi dạo một mình.

Họ nhìn tôi đầy ẩn ý, nói biết rồi biết rồi nha, đi dạo cùng đàn ông chứ gì.

Tôi không phủ nhận, trong lòng lại càng thêm khó chịu.

Thượng Hải về đêm chẳng hề xa hoa trụy lạc như trong tưởng tượng, ra khỏi phố bar*, phần lớn toàn là những ngõ vắng không người, đèn đường mờ ảo, rất lạnh.

(*) Phố chuyên kinh doanh bar, club, như khu bùi viện.

Tôi ôm lấy hai vai, muốn tìm một nhà nghỉ để dừng chân, nhưng chẳng biết phải đi đâu.

03

Tôi tên là Lâm Hiểu Hạ, năm nay 20 tuổi.

Cha mẹ đã ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, nhiều năm trước mẹ đã ra nước ngoài, bặt vô âm tín.

Cha tôi khá đẹp trai, nhưng chơi bời lêu lổng, cuối cùng lấy một người phụ nữ xấu nhưng giàu, dẫn theo một cậu em trai nhỏ hơn tôi nửa tuổi.

Từ đó đến nay, tôi chẳng còn thấy ấm áp khi về nhà nữa.

Em trai đã sở hữu hầu hết các mẫu mã mới của Nike, còn tôi bao nhiêu năm nay vẫn chẳng có lấy một bộ quần áo mới. Em trai tôi có 3000 tệ tiền tiêu vặt hàng tháng, tôi mua một bình nước cũng bị mắng.

Sống cùng nhau năm năm, tôi bắt buộc phải gọi cậu ta là "em trai", nhưng cậu ta lại đặt biệt danh cho tôi: "tạp chủng", "con hoang", "đồ chó".

Năm 18 tuổi ấy, cậu ta cạy khóa cửa phòng tôi, xộc vào, trực tiếp đè tôi xuống giường, rồi điên cuồng hôn tôi.

Cậu ta rất béo, có một khuôn mặt mập ú, khiến tôi vô cùng kinh tởm.

Sau khi bị tôi đá ra, cậu ta nói chị, tụi mình ở bên nhau đi, bố mẹ sẽ không phát hiện được đâu.

Tôi cho cậu ta một bạt tai, cầm lấy cái dao trổ trên bàn học đe dọa cậu ta, bảo cậu ta cút đi.

Hôm sau, cậu ta nói với người lớn là tôi dụ dỗ cậu ta. Tôi liên tiếp nhận những cái tát giáng trời chưa từng có của cha.

Tôi không nói sự thật, bởi vì tôi biết, trong cái nhà này, nói ra cũng vô dụng.

Từ đó về sau, em trai gọi tôi là "Bitch".

Vì vậy tôi thi đến Thượng Hải, muốn trốn chạy khỏi nhà cũ.

Nhưng sau khi tôi được mở mang tầm mắt về những tòa nhà chọc trời ở Thượng Hải, những chiếc xe hơi sang trọng chạy trên đường phố, thấy những thiếu nữ xinh đẹp mà kiêu ngạo kia…

Tôi đã đặt ra một mục tiêu rõ ràng, nhất định phải trở thành bọn họ.

Mà giàu có là con đường duy nhất để tôi trở thành bọn họ.

Tôi muốn có nhiều tiền, muốn sống trong một thành phố như thế này.

Rất nhanh, tôi đã nhận ra, mình có thế kiếm tiền dựa vào đàn ông.

Sau khi đến Thượng Hải, tôi bắt đầu làm part time ở quán maid cafe để kiếm phí sinh hoạt.

Trung bình một tuần, tôi phải tiếp bốn vị khách dê xồm, không chỉ ánh mắt, mà còn lợi dụng để động tay động chân nữa.

Một lần sau khi quản lý ra mặt xử lý xong có nói với tôi, số lượng khách này đã phá vỡ kỷ lục của tất cả mọi người ở đây.

Tôi nhanh chóng trở thành "hầu gái" đắt khách nhất của quán cà phê, phải hẹn trước một tuần mới gặp được.

Khi ấy có một vị quản lý cấp trung trong công ty tài chính theo đuổi tôi, luôn đưa đón tôi đi làm. Hôm tỏ tình, chuyển thẳng vào wechat của tôi sáu con số*.

Nếu vượt quá giới hạn, phải chia thành ba lần.

(*) Bên trung chuyển tiền qua wechat, 6 con số tương đương 100.000 nhân dân tệ trở lên.

Tôi sợ chết khiếp, vội vàng chuyển tiền lại. Nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra:

Kiếm tiền dựa vào đàn ông quá dễ dàng…

Vậy thì…tại sao tôi không tìm một người đàn ông vừa trẻ trung vừa nhiều tiền nhỉ?

Trong các hộp đêm ở Thượng Hải, có rất vô số người như thế.

Nhưng có lẽ, ngay cả tôi cũng chưa nhận ra. Tôi không chỉ cần tiền, mà sâu thẳm trong nội tâm, càng cần tình yêu hơn.

04

"Muốn đi ăn bát hoành thánh không?"

Tôi quay đầu, thấy con xe Bentley chạy ngay bên cạnh, người đàn ông kia thò đầu ra từ cửa xe.

Tôi ngó lơ anh ấy, tiếp tục bước nhanh hơn, nhưng con xe đó cũng tăng tốc theo bước chân tôi.

"Lúc đấy do tôi độc miệng, bây giờ xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi…không tốt lắm".

"Anh không cần xin lỗi, dù sao tôi cũng đã hắt rượu vào đầy người anh".

"Cũng phải, hôm nay chúng ta đều khó chịu".

Nói xong câu này, chúng tôi đều im lặng hồi lâu.

Bỗng nhiên, anh ấy như nghĩ tới điều gì đó rồi bật cười.

"Đúng rồi, bật mí cho em một chuyện nữa, những người tìm tôi xin wechat hôm nay chẳng ai xinh bằng em".

Con gái sau khi nghe lời khen thế này, tâm trạng đều sẽ dịu lại. Đồng thời tôi cũng biết, nếu còn đi tiếp thì không biết điều cho lắm.

"Hoành thánh anh nói…có ngon không?"

"Ngon nhất Thượng Hải".

"Nói điêu".

"Ăn thử là biết, lên xe chứ?"

"Tôi lên xe, không sợ tôi chơi chết anh rồi chiếm tài sản của anh sao?"

"Cầu còn không được".

Anh ấy mỉm cười, trong sắc đêm, ánh mắt của anh ấy rất ấm áp.

Sau khi ăn hoành thánh rồi lên xe, tôi hơi buồn ngủ, tựa lên vai anh ấy ngủ mất.

Mơ màng nghe thấy, anh ấy bảo tài xế đi thẳng tới một chung cư xa hoa.

Tôi im lặng.

Sau bữa ăn đêm ngắn ngủi, trong lòng tôi chẳng còn sót lại chút hổ thẹn và tội lỗi nào nữa, bởi vì tôi cảm thấy chúng tôi giống nhau.

Tôi muốn cặp với đàn ông, anh ấy muốn chơi bời. Ai cũng có thứ mình cần, chẳng có gì là không buông bỏ được cả.

Nhưng đêm đó, cảnh đêm ngoài cửa sổ sát sàn quá đẹp, tấm thảm da dê vừa dày vừa thoải mái, tất cả đều khiến người ta kích thích.

Tôi bảo chúng ta không chửi không quen, uống chút nữa đi, nhưng lần này không kiềm chế nổi, trực tiếp uống đến mất trí nhớ luôn.

Tôi nhớ tôi bắt đầu kéo anh ấy vào cuộc chiến đập gối, làm cho căn phòng bay đầy lông ngỗng, như tuyết rơi vậy.

Sau đó tôi lại lôi anh ấy vào phòng tắm, tranh giành vòi hoa sen rồi phun nước vào người đối phương.

Khi cả người đã ướt như chuột lột, tôi bỗng rất muốn hôn anh ấy.

Tôi kéo anh ấy tới trước cửa sổ sát sàn, lợi dụng màn đêm, nhào vào lòng anh ấy.

Lúc kề sát hơi thở của anh ấy, tôi ngửi được mùi hương quyến rũ của anh ấy, nhìn rõ đôi mắt êm dịu của anh ấy.

Còn cả cái ôm ấm áp của anh ấy nữa.

Hết thảy đều làm tôi nảy sinh một ý nghĩ: Nếu anh ấy không chơi bời thì tốt biết bao.

Tôi cũng…khá thích anh ấy.

05. Lý Tiêu

Tôi tên Lý Tiêu. Tôi chỉ còn sống được ba tháng nữa.

Sáu tiếng trước khi gặp cô ấy, bác sĩ Trần đã nói với tôi, đừng trì hoãn nữa, hãy làm hóa trị càng sớm càng tốt.

Tôi nói, nếu làm hóa trị, thì còn được bao lâu?

Bác sĩ Trần nói, một hai năm.

Tôi nói, không hóa trị thì sao?

Bác sĩ Trần nói, ba tháng.

Tôi nói, tôi chọn ba tháng.

Tôi không muốn nằm trên giường bệnh, duy trì tính mạng bằng máy móc, tôi muốn bước đi như một con người.

Lúc mình bước ra từ phòng bệnh tôi cảm thấy mình rất ngầu, nhưng trong lòng lại vô cùng có chịu, khó chịu đến mức muốn phá nát mọi thứ trước mắt.

Khó chịu đến nỗi muốn tự tử ngay tối hôm ấy.

Thế là hai tiếng trước khi gặp cô ấy, tôi đã đứng trên ban công căn hộ của mình.

Tôi là một đứa con riêng, chưa từng gặp được cha, sau khi mẹ đi, tôi đã chẳng còn lưu luyến gì thế giới này nữa.

Nhưng vừa định bước chân ra, tôi chợt nghĩ, hình như mình còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.

Bảy tám năm nay, tôi vẫn luôn khởi nghiệp, thất bại, khởi nghiệp, thất bại, mỗi ngày đều có vô số email, họp hành liên miên, tuần nào cũng phải thức trắng ít nhất ba đêm, khó khăn lắm mới tích lũy được một gia sản, ông trời lại không muốn cho tôi sống nữa.

Tôi định lập một danh sách.

Tôi từng xem "Niềm sống - The bucket list" của Jack Nicholson và Morgan Freeman, tôi cũng giống như hai ông lão ấy, sắp chết mà, phải phê pha một chút.

Vì thế tôi viết xuống dòng đầu tiên: Hẹn hò với cô gái đẹp nhất.

Viết xong tôi tự cười một mình, đây là nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay của tôi.

Tôi đến MODU. Hộp đêm này rất ổn, trước kia tôi đã từng cùng khách hàng tới đây nhiều lần rồi. Nhưng đi một mình thế này, đây vẫn là lần đầu tiên.

Tôi bảo với quản lý là mình muốn chỗ đẹp nhất.

Họ nói vì hôm nay là thứ bảy nên đắt hơn.

Tôi nói được.

Họ hỏi có cần sắp xếp vài em gái xinh đẹp tới không?

Tôi bảo không cần, tôi tự tán.

Đêm ấy, có mấy cô gái xinh đẹp thi nhau đến, không cọ rượu* thì muốn cùng đi quẩy, hoặc là trực tiếp xin wechat, nói mình mệt rồi, có muốn cùng nhau ra ngoài tìm một chỗ "nghỉ ngơi" hay không.

(*) Muốn uống rượu xịn mà không mất tiền.

Ai nấy cũng nhỏ hơn tôi chừng năm tuổi trở lên.

Theo kế hoạch, đáng ra tôi phải thêm wechat của họ, rồi lựa ra người đẹp nhất.

Đêm hôm ấy, tôi liên tục vực dậy ham muốn của bản thân mấy lần, nhưng đều thất bại. Bọn họ son phấn lòe loẹt, đơn điệu nhàm chán, chả khác gì đám PG* khuấy động không khí, tôi từng thuê tới để tiếp mấy ông khách trung niên trước kia.

(*) Promotion Girl, ở đây chỉ PG trong quán bar, chuyên trang điểm đậm, giỏi uống rượu, nhớ số của khách, vui vẻ nhưng không vượt quá giới hạn.

Cho đến khi cô gái mảnh mai non nớt kia đến, cọ rượu tôi bằng kỹ năng diễn xuất vô cùng vụng về. Lý do là mình đang chơi King's cup bị thua.

Tôi ngây ngẩn hồi lâu.

Lòng lại nghĩ cái lý do nát bét này, chắc chỉ có thể lừa vài tên otaku trong mấy quán maid cafe thôi.

Nhưng tôi vẫn uống một ly với cô ấy, tôi muốn xem cái chiêu nát này của cô ấy sẽ dẫn tới kết cục thế nào. Sau đó, cả rượu tôi cũng chẳng muốn uống nữa, một lòng trông chờ chiêu tiếp theo của cô ấy.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, quả nhiên cô ấy lại tới.

Lần này rất bạo, cô ấy giả vờ say, ngã luôn vào lòng tôi.

Tôi bật cười, trong lòng nghĩ hôm nay chính là cô ấy rồi, nhất định phải là cô ấy.

Mà những ngày sau đó, tôi đều vô cùng biết ơn quyết định trong hộp đêm hôm ấy của mình.

Cô gái nhỏ đó cho tôi một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng tôi không biết phải hình dung thế nào.

Đêm hôm đó, sau khi đến chỗ ở của tôi, cô ấy rất vui vẻ, vui vẻ một cách chân thật, khác hẳn dáng vẻ cố tỏ ra tâm cơ ở hộp đêm kia.

Cô ấy nói anh đẹp trai quá, hay là tối nay bọn mình đừng ngủ nữa. Uống thêm đi.

Sau đó cô ấy say khướt, dường như đã hoàn toàn quên nhiệm vụ tán tỉnh tôi mất rồi.

Cô ấy bắt đầu ép tôi tham gia cuộc chiến đập gối, sau khi xé rách hết mấy cái gối lót lưng ở sofa xong, đột nhiên cô ấy lại tâm huyết dâng trào, muốn nghịch nước.

Chúng tôi gần như đã lật tung toàn bộ bồn tắm lên.

Khó khăn lắm mới vui chơi thỏa thích xong, cô ấy lại kéo lấy tôi, giẫm chân trần ướt sũng ra ngoài, bảo muốn ôm hôn tôi ở trước cửa sổ sát sàn.

Tôi nói chúng ta lau khô người trước được không?

Cô ấy suỵt, nói đừng lãng phí ánh trăng.

Hôn rồi lại hôn, tâm trạng cô ấy trở nên kích động, lại hơi nghẹn ngào, nói cảm ơn anh, còn đối xử tốt với loại người như tôi.

Cô ấy nói không phải tôi giả vờ đâu ha, tôi hơi cảm động thật đó, anh giàu vậy, lại có thể để tôi nghịch phá nhà anh thành thế này, cha tôi cũng chẳng tốt với tôi như anh.

Nói xong, cô ấy bắt đầu òa khóc.

Vừa khóc vừa chùi nước mắt, vừa nức nở nói.

"Chết rồi chết rồi, tôi còn phải tán tỉnh anh nữa chứ! Chắc chắn bây giờ tôi xấu xí chết đi được, chết rồi chết rồi…"

Sau đó, bầu trời sáng dần lên, cô ấy thiếp đi trong vòng tay tôi.

Cuộn tròn lại, cánh môi hôn lên tay tôi.

Tôi ngắm nhìn rất lâu.

Ngắm nhìn ánh ban mai rơi xuống cái má lúm đồng tiền, phác họa nên những đường nét dịu dàng trên mặt cô ấy, nhuộm vàng bờ mi cô ấy.

Cuối cùng tôi đã hiểu cảm giác cô ấy cho tôi là gì rồi.

Cảm giác ấy gọi là: "Tôi vẫn đang sống".

06: Lý Tiêu

Chiều hôm sau, tôi bị mùi thơm từ bếp đánh thức.

Tôi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, trông thấy trên bàn đã đặt mấy đĩa thức ăn, cơm nhà nhưng hấp dẫn.

Tôi bèn khẽ khàng đi vào trong bếp, cô ấy còn đang bận rộn nấu nướng, chưa nhận ra tôi.

Lúc đó cô ấy mặc một cái áo T-shirt rộng thùng thình, đôi chân thon dài để trần, đeo khuyên tai, ngân nga hát, thỉnh thoảng đung đưa hai chân theo điệu nhạc.

Trong hương thức ăn phảng phất, sườn mặt của cô ấy xinh đẹp đến mức làm người ta cảm thấy hạnh phúc.

Tôi không muốn quấy rầy cô ấy, nên quay về phòng khách, viết vào The bucket list của mình một hàng chữ.

"Hoàn thành di nguyện cùng cô ấy".

Lúc này cô ấy đi ra, thấy tôi thì giật mình.

Mặt đỏ bừng.

"Nhà anh…có rất nhiều nguyên liệu". Cô ấy phá tan sự ngượng ngập của mình.

"Dì giúp việc để lại đó, ngày thường dì ấy sẽ tới nấu cơm".

"Ồ".

Cô ấy nói rồi uống một ngụm nước xong, lại đi vào bếp.

"Này", tôi gọi cô ấy: "Tháng sau tôi định đi du lịch, em có rảnh không?"

Cô ấy ngây người: "Chú định bao nuôi em à?"

"Không phải, chỉ là mời bạn đi chơi cùng thôi, một mình chán chết".

Cô ấy nhịn cười: "Để em suy nghĩ đã, ngày mốt còn có bài kiểm tra hết môn".

Bất chợt, vẻ mặt cô ấy thay đổi: "Chết cha, thịt nát nhừ rồi!"

Vừa nói vừa chạy ngay vào bếp.

Dáng vẻ ngốc nghếch làm người ta muốn cười đến trợn trắng mắt.

"Phải rồi, đêm qua quên hỏi", tôi gọi với vào: "Em tên gì?"

"Lâm Hiểu Hạ, định mua vé máy bay à? Chứng minh thư trong túi xách".

07: Lý Tiêu

Chúng tôi cùng nhau đi đến rất nhiều nơi.

Đâu có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà tôi từng trải qua.

Nhờ có Lâm Hiểu Hạ.

Lúc trượt tuyết ở đảo Hokkaido, tôi bảo thuê một huấn luyện viên tư nhân, sau khi cô ấy biết giá cả xong thì nhất quyết không thuê, nói cả đời này mình trượt tuyết chả được mấy lần, sau đó tôi nhìn cô ấy ngã từ đỉnh dốc xuống chân dốc.

Khi nhảy bungee trên tháp Macau, cô ấy run rẩy đứng trên cầu nhảy, nhưng vẫn độc mồm độc miệng, nói Lý Tiêu, nếu lát nữa anh mà không nhảy, thì làm ma em cũng sẽ không tha cho anh".

Còn cả lúc đến Chiang Mai, Thái Lan, thì nhất định phải đạp xe dưới mưa, kết quả gặp phải trận mưa lớn. Khi người đã ướt như chuột lột rồi, cô ấy lại đột nhiên quẳng xe đạp qua một bên, nói: "Nào đến đây, chúng ta diễn cảnh chia tay đi", sau đó Viên Tương Cầm* bắt đầu nhập nói, em thích anh lâu lắm rồi, anh có biết không.

(*) Nữ chính phim “Thơ ngây”.

Tôi không thể không phối hợp với cô ấy.

Bởi vì dưới cơn mưa tầm tã đó, tôi thật sự muốn hôn cô ấy.

Tôi không biết mình thích gì ở cô ấy.

Có lẽ là trong suối nước nóng ở Hokkaido, tấm lưng trần của cô ấy rất đẹp.

Tôi cũng chẳng biết bản thân thích cô ấy từ bao giờ.

Có lẽ là khoảnh khắc ánh ban mai rọi vào khuôn mặt cô ấy trong buổi sớm hôm chúng tôi gặp nhau lần đầu đó.

Nếu được, tôi muốn ở bên cô ấy mãi mãi. Thế nhưng tôi hết thời gian rồi.

Lần đó, khi tôi ở trong phòng vệ sinh của quán bar, bất chợt bị chảy rất nhiều máu mũi, kèm theo những cơn đau đầu dữ dội.

Tôi đã biết, ngày tháng của mình không còn nhiều nữa.

Vì vậy sau chuyến du lịch, tôi bảo cô ấy chuyển về ở trong căn hộ của tôi trước, sau đó bắt đầu xin luật sư tư vấn, xem làm sao để lại một phần tài sản của tôi cho cô ấy được.

Luật sư nói rất đơn giản.

Tôi cưới cô ấy.

Tôi bảo không được, tôi sắp chết rồi, sẽ ảnh hưởng đến việc tìm chồng sau này của cô ấy.

Luật sư trầm tư hồi lâu: "Vậy cũng dễ thôi, cậu tặng cho cô ấy trước khi qua đời đi. Nhưng theo như cậu nói thì tài sản của cậu vừa lớn lại phức tạp, bất động sản hay ô tô đều dễ xử lý, nhưng cổ phần của mấy công ty này thì quy trình hơi phức tạp".

"Phải rồi, cậu còn có…"

"Hai tháng".

"Vậy tranh thủ thời gian đi".

Ra khỏi văn phòng luật sư, tôi định gọi cho Chu Hổ, nào ngờ, anh ta đã gọi tới rồi.

Chu Hổ, ông bạn nối khố, cộng sự, là đối tác dễ làm việc nhất từ khi bắt đầu khởi nghiệp của tôi, anh ta nắm giữ một nửa số cổ phần tất cả công ty dưới tay tôi.

Tôi không có người thân nào, anh ta hơn tôi hai tuổi, anh cả như cha. Vì vậy trước khi gặp được Lâm Hiểu Hạ, tôi vốn định để lại hết tài sản cho anh ta và chị dâu.

Nhưng bây giờ đã có Lâm Hiểu Hạ, tôi không thể không trích một phần nhỏ trong tiền của anh ta ra.

Thế nên lúc này anh ta gọi tới, lòng tôi lại thấy hơi áy náy.

Tôi nhận điện thoại, vừa định nói chuyện quan trọng với anh ta, thì nghe thấy ở đầu kia anh ta nói người anh em, đến công ty đi.

Tôi thấy hơi kỳ lạ…

Bởi vì khoảng thời gian này. Tôi không trả lời email, không trả lời wechat, còn từ chối ít nhất hai mươi cuộc gọi của anh ta.

Dẫu sao cũng sắp xa rời trần thế rồi, không thể đối diện với anh ta, cũng chẳng nói cho anh ta biết tôi bị bệnh được, sợ một người đàn ông mét chín như anh ta, nhìn thấy tôi sẽ khóc mất.

Tôi tưởng khi nghe điện thoại, anh ta sẽ mắng liên thanh, nói mẹ nhà cậu, cậu chết ở đâu rồi, anh cãi nhau với chị dâu cậu, cậu tới đây mau lên!

Nhưng câu vừa nãy của anh ta, quá nhẹ nhàng.

Tôi hỏi, xảy ra chuyện à?

Anh ta nói, phải, xảy ra chuyện rồi, mau tới đây đi.

Tôi lập tức lái xe tới Tổng công ty, cả đoạn đường đều tự trách, khoảng thời gian này tôi điên cuồng buông thả, lại chẳng đoái hoài gì đến công ty. Chúng tôi là công ty game, thị trường thay đổi rất nhanh, trước khi ra mắt, cả công ty mười mấy người phải thức trắng đêm làm việc không ngừng, anh ta một mình lãnh đạo công ty, lại vừa lấy vợ sinh con, chắc sẽ mệt chết mất.

Vào công ty, tôi bước thẳng tới phòng làm việc của Chu Hổ.

Lúc này hai người đàn ông lạ mặt lướt qua người tôi, chỉ trong nháy mắt, tôi bị hai người họ áp vào tường, vặn tay ra sau, còng lại.

"Lý Tiêu, chúng tôi nghi ngờ anh dính líu đến việc tổ chức đánh bạc qua hình thức game online, thu lời hơn 100 triệu nhân dân tệ, bây giờ mời anh theo chúng tôi đến cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra".

08. Lý Tiêu

Tôi không liên lạc với Lâm Hiểu Hạ, không muốn dọa cô ấy. Vì vậy mấy ngày nay, chỉ có duy nhất Chu Hổ đến thăm.

"Người anh em, tôi cũng phải quyết tâm lắm mới dám tới thăm cậu".

Đó là ngày thứ ba bị giam giữ, tôi đã hiểu sơ qua rồi.

Cảnh sát nói với tôi, họ nhận được đơn tố cáo tôi, gồm có các hành vi sản xuất game đánh bạc để trục lợi, trốn thuế, chuyển tiền bất hợp pháp v.v.., mười mấy tội, đồng thời còn kèm theo tài liệu đầy đủ, thậm chí còn có các chứng từ bí mật có dấu đỏ trong nội bộ công ty.

Người làm được những việc này, chỉ có mình Chu Hổ.

Lúc này đây, chúng tôi ngồi hai đầu bàn sắt, anh ta ăn mặc chỉnh tề, tôi đeo còng tay.

"Những lời tố cáo của anh đều là bịa đặt, họ thẩm vấn tôi mấy ngày liền, rồi sẽ thả tôi ra thôi".

Chu Hổ gật đầu: "Phải, nhưng đủ rồi".

"Đủ cái gì?"

"Đủ để tôi chuyển toàn bộ số cổ phần của cậu sang tên tôi". Anh ta né tránh ánh mắt của tôi, nhưng giọng điệu bắt đầu trở nên cứng rắn hơn: "Căn hộ, xe của cậu đều mua dưới danh nghĩa của công ty, vì thế cũng sẽ bị công ty thu hồi lại hết".

Anh ta lấy điếu thuốc ra, phát hiện trong phòng cấm hút thuốc, lại nhét vào: "Người anh em, đừng trách anh tàn nhẫn, tôi không muốn cậu còn năng lực kiện ngược lại tôi".

"Thích số cổ phần kia tới vậy à?" Tôi hỏi anh ta: "Thích đến nỗi bán đứng cả anh em".

Chu Hổ thở dài: "Tôi xuất thân từ thương trường, trong giới kinh doanh này đều là anh chết tôi sống".

"Tôi không nghĩ thế".

"Do cậu không muốn nghĩ thế". Mắt Chu Hổ nhìn chằm chằm vào tôi: "Cậu quá mất tập trung, bây giờ công ty đang trên đà phát triển, cần phải có thủ đoạn cứng rắn, cần một người nắm quyền duy nhất".

Tôi gượng cười: "Anh muốn tôi đi thì cứ nói? Ngày trước chúng ta chẳng có gì không nói được cả".

"Nói cái gì?" Anh ta cũng cười: "Bảo cậu rời khỏi Hội đồng quản trị, tặng hết chỗ cổ phần kia cho tôi đi à?"

"Đúng, nói như thế".

Nụ cười của anh ta đột ngột biến mất.

"Người anh em à, con người sẽ luôn thay đổi".

Tôi im lặng rất lâu.

Cuối cùng vẫn không nói với anh ta, tôi sắp chết rồi. Không nói với anh ta, tôi vốn định cho anh ta những thứ này, bởi vì tôi không có cha mẹ, tôi coi anh ta là người thân duy nhất.

Anh ta thấy tôi không nói gì, thì đứng dậy.

"Những chuyện này đừng để chị dâu cậu biết, nói với cô ấy cũng chả thay đổi được gì đâu, đừng để cô ấy cãi nhau với tôi".

Tôi gật đầu.

Nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nắng rất đẹp.

Tôi chợt nghĩ, bây giờ, Lâm Hiểu Hạ đang làm gì nhỉ?

09. Lâm Hiểu Hạ (đổi xưng hô sau đêm đầu tiên bên nhau em-anh, tôi-em)

Tôi tưởng người có tiền tới đẳng cấp như Lý Tiêu, ít nhiều gì tính cách cũng sẽ hơi lập dị. Nhưng Lý Tiêu ân cần đến mức đau lòng.

Anh ấy và tôi quen nhau được một tuần thì đã nắm rõ tất cả sở thích của tôi; lúc trò chuyện, anh ấy luôn có thể nói ra những suy nghĩ trong lòng tôi một cách kịp thời; anh ấy sắp xếp lịch trình kín mít, nhưng vẫn luôn thay đổi vì sự lười biếng của tôi.

Còn nữa, anh ấy sẽ nắm lấy khuỷu tay của tôi, ôm tôi ngủ, sẽ mỉm cười nhìn tôi những lúc tôi "điên khùng", ánh mắt luôn mang tới cảm giác an toàn như cái ôm ấm áp.

Có lần tôi hỏi anh ấy, anh có thích em không?

Nói xong tôi chẳng dám nhìn anh ấy nữa.

Bởi vì mặt tôi đang rất nóng, đó là cảm giác mà lâu lắm rồi tôi chưa từng trải qua.

Nhưng tôi có tư cách gì để hỏi anh ấy chứ? Chúng tôi chỉ là tình một đêm sau khi gặp nhau trong bar, rồi tôi đi du lịch cùng anh ấy, cùng lắm, tôi chỉ là bạn cùng chơi của anh ấy mà thôi…

Tôi muốn cặp kè với anh ấy, nhưng lại thất bại.

Vậy nên bây giờ hỏi như thế cứ như thể đang nói: Tóm lại em có thể cặp với anh không.

Nghĩ tới đây mặt tôi càng nóng hơn, tôi nói anh đừng trả lời, em không muốn biết.

Anh ấy cười, hỏi, không muốn biết thật à?

Không muốn.

Vậy thì thôi.

Vừa nói vừa xoay người đi mất.

Tôi tức đến giậm chân.

Lúc ấy ở khách sạn, tôi chỉ đeo tất…

Khi cơn đau dữ dội ập đến, tôi biết, mình đã thích anh ấy rồi.

Tôi nghĩ, nếu trở thành bạn gái của anh ấy thật thì tôi nhất định sẽ rất tiết kiệm, sẽ không đòi túi và quần áo, cũng không cần tiền của anh ấy.

Còn muốn nấu cơm cho anh ấy.

Tôi chẳng cần gì cả, có anh ấy là được rồi.

Nhưng Lý Tiêu mất tích rồi, ngày thứ hai sau khi về tới Thượng Hải, anh ấy bảo phải đến công ty, rồi không liên lạc với tôi nữa.

Tôi sống trong căn hộ của anh ấy, khắp nơi đều là vết tích của anh ấy, nhưng anh ấy lại chẳng thấy đâu.

Mấy ngày sau đó, cứ đến đêm là tôi lại sợ.

Không phải sợ ma.

Mà sợ anh ấy không cần tôi nữa.

Sợ căn hộ này, chính là phí chia tay của anh ấy.

10. Lâm Hiểu Hạ

Buổi sáng hôm ấy, bỗng nhiên có người gõ cửa.

Tôi chợt thấy vui mừng, rồi mới nhớ ra, mình vừa gọi đồ ăn.

Nhưng khi tôi mở cửa ra, lại thấy em trai đứng ở đó.

Cậu ta nói, chị, em hết tiền rồi.

Vừa nói vừa bước vào phòng.

Tôi nói sao cậu tìm được chỗ này. Cậu ta giơ điện thoại lên, là trang DianPing* của quán maid cafe kia, trên ảnh bìa là hình tôi.

(*) Trang ship đồ ăn như Nowfood, nhưng nó thiên về bình luận nhiều hơn, giống Foody.

"Chị vẫn dễ tìm thật đấy". Cậu ta vừa nói, vừa nhìn quanh phòng: "Sao, làm cái nghề này chắc chắn câu được nhiều đàn ông lắm nhỉ".

"Cậu đi đi, ở đây không chào đón cậu".

Cậu ta lắc đầu: "Chuyển cho em mười vạn thì em đi".

"Sao cậu không tìm mẹ cậu mà đòi?"

"Bà ta ấy à? Bà ta sắp bị em moi sạch rồi. Chị, chị cho em vay ít tiền, quay vòng chút, hai ngày sau trả chị!"

"Cậu đánh bạc phải không?"

Cậu ta ngây người: "Em đánh giỏi lắm, kiếm được rất nhiều tiền!"

Ở thị trấn chúng tôi vẫn có rất nhiều sòng bạc, tất nhiên cũng có rất nhiều con nghiện cờ bạc.

Phần lớn bọn họ đều bị những cao thủ trong sòng bạc thắng bằng chiêu trò, đến liêm sỉ cũng chẳng còn, sau đó đến tìm người thân vay tiền, rồi vay nặng lãi, cuối cùng, người đỡ hơn thì ngồi tù, kém hơn chút thì gãy tay gãy chân.

Nhưng đương nhiên tôi cũng chẳng thuyết phục cậu ta cai cờ bạc làm gì, đơn giản tôi chỉ muốn đuổi cậu ta đi.

"Tôi không có tiền".

"Chị ở nơi thế này mà không có tiền?"

"Không có".

Cậu ta nhìn vào mắt tôi, chắc biết là tôi kiên quyết.

"Được, thế thì tôi ở đây, đợi thằng đàn ông của chị quay lại, chắc chắn anh ta có tiền". Cậu ta đặt mông ngồi xuống sofa, miệng lưỡi vẫn bẩn thỉu: "Con mẹ nó, chơi chị gái ông, dù gì cũng phải cho ông ít tiền chứ".

Tôi ghét cái cách cậu ta nói.

Hoặc là, tôi ghét tất cả mọi thứ của cậu ta.

Thân hình mập mạp, tóc tai bết bát, gương mặt béo ú, còn cả những nhục nhã gây ra cho tôi suốt bao nhiêu năm qua nữa.

Tôi cảm thấy cậu ta không xứng ngồi ở đây, đây là nhà của Lý Tiêu, mà "em trai" của tôi quá nhơ nhuốc.

Tôi bèn đi thẳng vào bếp, cầm một con dao ra, đứng trước mặt cậu ta.

"Cút!"

Cậu ta giật mình.

"Chị làm gì đấy Lâm Hiểu Hạ, chị điên rồi".

"Giờ mày cút ngay cho tao!" Tôi hét điên lên, con dao trong tay run lên; "Cút!"

Nhưng sau hai câu mắng chửi này, cậu ta vẫn bình tĩnh lại.

"Lâm Hiểu Hạ, thằng đàn ông của chị không quay lại chứ gì?" Cậu ta cười toe toét, lộ ra hàm răng đen vàng: "Nếu không chị cũng đâu phải tự cầm dao".

Cậu ta vạch trần tôi.

Phải, tôi quyết liệt như thế, bởi vì tôi sợ hãi.

Tôi làm mất Lý Tiêu rồi.

Tôi đang không biết phải phản bác cậu ta thế nào, thì cậu ta chợt nhấc chân lên, đạp thẳng vào bụng dưới của tôi. Cơn đau dữ dội nháy mắt lan khắp toàn thân, tôi rên rỉ, ôm bụng quỳ sụp xuống, ngay sau đó, con dao bị nó cướp mất, vứt ra xa.

"Chị, sinh viên các người lừa người mà cũng chẳng biết lừa".

Nói rồi lại giơ chân lên, trực tiếp đạp tôi ngã ngửa ra đất.

Sau đó, cậu ta ngồi lên người tôi.

"Mày…"

Tôi muốn nói "Mày cút ra", hoặc là "Mày định làm gì", "Mày khốn nạn", nhưng vừa thốt ra từ đầu tiên, cậu ta đã bóp cổ tôi, cho đến khi trước mắt tôi đen đi, cả người rã rời.

"Chị, tôi vẫn luôn thích chị".

Cậu ta xé toạc cổ áo tôi ra, tôi giơ tay yếu ớt ngăn cản, cậu ta đấm vào bụng tôi.

"Năm đó đáng ra chị nên đáp ứng tôi, thì đã đỡ được bao nhiêu phiền phức rồi".

Tôi muốn hét lên, cậu ta lại bóp chặt cổ tôi lần nữa.

“Không sao đâu chị, tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ chịu trách nhiệm…”

Cậu ta điên cuồng xé rách váy tôi.

“Chị, lúc quay về tôi kiếm được nhiều tiền rồi, cưới chị là được chứ gì?”

Nỗi đau ập đến, tôi lại chẳng thể thét lên.

Lý Tiêu…

Anh đang ở đâu vậy Lý Tiêu!

11. Lý Tiêu

Khi ra khỏi cục cảnh sát, Chu Hổ nhắn tin cho tôi, nói sẽ cho tôi ở căn hộ kia thêm một tháng, một tháng sau công ty sẽ thu hồi lại, bảo tôi mau chóng chuyển đi.

Đến một câu xin lỗi anh ta cũng không nói. Tốt lắm, rất có phong phạm doanh nhân lớn.

Tôi tính toán, tài sản của mình chỉ còn sót lại một cái thẻ mười mấy vạn.

Nhưng cũng chả sao. Mười mấy vạn, cùng Lâm Hiểu Hạ ăn uống no say trong vòng một tháng, những ngày cuối cùng, tìm một nơi để tự tự, cũng đủ rồi.

Có điều chẳng để lại được ít tiền nào cho cô ấy.

Nghĩ đến những điều này, tôi mua rất nhiều thực phẩm ở siêu thị dưới cửa vào chung cư, định nấu cho cô ấy một bữa xin lỗi.

Gõ cửa, vốn đã nghĩ xong phải ứng phó ra sao với màn oán trách và khóc lóc của cô ấy rồi.

Thế nhưng, cô ấy lại chỉ nở một nụ cười mệt mỏi với tôi.

Trong mắt cô ấy có ngạc nhiên, nhưng phần lớn là lạnh nhạt.

“Anh về rồi à?”

Giọng nói rất dịu dàng, rất yếu ớt.

Cô ấy nhận lấy thức ăn từ tay tôi, mang vào bếp, rồi lại đi ra: “Mau tắm rửa đi”.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, tôi hỏi cô ấy: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Cô ấy đưa tay vén những sợi tóc đứt gãy, tránh né ánh mắt tôi: “Không sao, có lẽ do nhớ anh quá, anh đi lâu thật”.

Tôi biết cô ấy đang nói dối, bèn dịu giọng: “Hiểu Hạ, đã xảy ra chuyện gì?”.

Đôi mắt cô ấy bỗng đỏ hoe.

Nước mắt rơi lã chã.

Tôi bước tới, định ôm lấy cô ấy. Nhưng cô ấy đẩy tôi ra.

“Đừng, em bẩn lắm”. Cô ấy nghẹn ngào.

Một người con gái, phải trải qua những chuyện gì mới nói ra câu này?

Tôi ôm choàng lấy cô ấy, cô ấy càng giãy giụa, tôi càng ôm chặt hơn.

“Ai? Nói cho anh biết, ai?”

12. Lý Tiêu

Tôi mất rất lâu, rất lâu, mới có thể khiến Lâm Hiểu Hạ thôi phòng bị, mà kể hết mọi chuyện cho tôi nghe.

Ngay sau đó, tôi xóa bỏ hết những tâm nguyện chưa hoàn thành trong “bucket list”.

Đồng thời lại điền vào một dòng: Trả thù giúp cô ấy.

Đã từng trải qua chuyện này, báo cảnh sát sẽ chỉ làm Lâm Hiểu Hạ thấy thêm nhục nhã.

Mà đối với kẻ độc ác thế này, “báo cảnh sát” là quá tử tế.

Nhưng lúc này tôi mới nhận ra, mình đã không còn là “người đàn ông lái Bentley” nữa rồi. Trong thẻ của tôi có ít tiền, hoàn toàn chẳng đủ để thuê một thám tử tư trái phép, mà bản thân tôi bị bệnh nan y, mỗi tháng đều dựa vào một lượng thuốc lớn để chống cự duy trì sự sống, càng không có năng lực làm ra hành vi xấu xa nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người có thể giúp tôi: Chu Hổ.

Chiều thứ năm, Chu Hổ bị lôi về từ cuộc họp đầu tư bởi một bức ảnh vợ anh ta, theo lẽ thường, Chu Hổ sẽ không bao giờ cho phép người nhà làm phiền đến công việc của mình.

Nhưng hôm ấy anh ta hết cách rồi, vợ anh ta bị tôi bắt cóc.

Tôi có quan hệ cực tốt với gia đình Chu Hổ, vì thế vào nhà chẳng tốn một chút sức lực nào, đã trực tiếp lấy dây thừng, trói vợ Chu Hổ lên ghế đẩu, chị ấy còn tưởng tôi đang đùa.

Thế nên tôi cúi đầu trước chị ấy, nói em xin lỗi chị dâu.

Vài phút sau, bức ảnh mặt nhơ nhuốc máu của chị dâu đã được gửi tới di động của Chu Hổ.

Đúng như dự đoán, lúc Chu Hổ trở về, dẫn theo tất cả bảo vệ công ty.

Tôi ngồi cạnh chị dâu, kề dao vào cổ chị dâu, nhìn đám người Chu Hổ đi vào, chợt muốn rít một điếu thuốc.

"Nghe nói nhà anh giấu một hộp xì gà Cuba, tôi tìm rất lâu mà vẫn không thấy, ở đâu thế?"

Chu Hồ nghiến răng: "Lý Tiêu, tôi đã bảo rồi, đừng đến làm phiền chị dâu cậu rồi mà".

"Hay đấy, lừa lấy gia sản mười mấy triệu* của tôi thì nên ăn một trận". Tôi mỉm cười: "Hơn nữa, tôi còn cố ý chọn lúc con trai anh không nhà nữa đó".

(*) mười mấy triệu nhân dân tệ ~ hơn 35 tỷ tiền việt nam.

Chu Hổ chỉ vào con dao trong tay tôi; "Cậu muốn giết cô ấy thật à?"

Tôi lắc đầu: "Dĩ nhiên là không".

Anh ta thở phào, ra hiệu với bảo vệ sau lưng: "Lên".

Nhắc mới nhớ, những bảo vệ kia đều do anh ấy thuê, ai cũng cao trên mét chính. Đánh tôi năm phút, bọn họ vẫn khỏe như phút đầu tiên.

Tôi gắng sức co rụt người lại, bảo vệ đầu và chỗ hiểm, dẫu vậy, nhưng trong khoảnh khắc, tôi vẫn cảm giác như mình sắp chết rồi.

Cuối cùng, tôi nghe thấy Chu Hổ hét lên: "Dừng tay!"

Nhưng đám báo vệ này vẫn ra sức đánh đấm.

"Con mẹ nó tôi bảo dừng lại!"

Chu Hổ xông tới, đẩy hết bảo vệ ra.

Anh ta túm cổ áo tôi: "Lý Tiêu, mẹ nó rốt cuộc cậu muốn gì?"

Tôi quay đầu, trông thấy chị dâu đã tỉnh lại, biết Chu Hổ đã phát hiện ra rồi.

Nửa tiếng trước, tôi chỉ gây mê chị ấy bằng thuốc mê hô hấp*, sau đó vầy lên đầu chị ấy ít máu giả mua trên Taobao.

(*) Thuốc mê bay hơi qua đường hô hấp do đặc tính là bay hơi, dễ hấp thụ vào cơ thể và có tác dụng nhanh nên thuốc thường được dùng để khởi mê, thay thế cho các loại thuốc tiêm. Bên cạnh đó, thuốc mê bay hơi qua đường hô hấp còn có tác dụng an thần, có hiệu quả giãn cơ.

Tôi vốn không làm chị ấy bị thương.

"Chu Hổ, tôi muốn nhờ anh làm giúp tôi chút chuyện".

"Cậu đang ép tôi bằng chị dâu cậu?"

Tôi lắc đầu: "Tôi đang cầu xin anh".

"Cậu sẽ cầu xin tôi sao?"

"Phải, anh, tôi sắp chết rồi". Tôi nói, duỗi cánh tay trái vẫn còn cử động được, đưa báo cáo bệnh án cho anh ta: "Tôi sắp chết rồi, muốn nhờ anh làm giúp tôi chút chuyện, có được không".

13. Lý Tiêu

"Anh, tôi yêu một cô gái".

"Vốn dĩ, nếu không có chuyện của anh, tôi đã định chia tài sản thành hai, để lại cho anh và cô ấy".

"Nhưng giờ đây, dường như tôi chẳng còn tài sản gì nữa".

"Anh trách tôi ngăn cản quyết định của anh, gian thương, lật đổ tôi, tôi không trách anh. Khiến tôi không ngóc đầu lên được, anh làm vậy cũng đúng".

"Nhưng bây giờ tôi sắp mất mạng rồi. Chắc chắn tôi chẳng thể ngóc lên được nữa, như thế anh sẽ không lo lắng nữa rồi chứ".

"Bây giờ, tôi chỉ có một thân phận, đó là người anh em bị anh ép chết, tôi cầu xin anh".

"Tôi cầu xin anh".

"Tôi…"

"Người con gái của tôi bị người ta ức hiếp".

"Tôi mẹ nó…tôi mẹ nó không còn sức đánh trả".

"Anh, anh phải giúp tôi".

"Tôi sắp chết rồi, nhưng…"

"Nhưng cô gái ấy nhất định phải sống thật tốt! Nhất định phải sống thật tốt!"

14. Lâm Hiểu Hạ

Đêm đó, Lý Tiêu về nhà, mang theo đầy mình thương tích.

Tôi hỏi anh ấy sao vậy, có phải đi tìm em trai tôi không.

Anh ấy cười, nói đừng đoán mò, anh đâu thể đánh lại cậu ta, vừa nãy anh ngã ở cầu thang.

Anh ấy nói anh vẫn muốn tới nhà hàng ăn một bữa, tối nay chúng ta cùng đi đi.

Nhà hàng kia rất tuyệt, giá trung bình trên hai nghìn. Anh ấy vừa giới thiệu với tôi đầu bếp ở đây có tiếng rồi tay nghề tinh tế ra sao, nguyên liệu quý giá thế nào, vừa nói với tôi, về sau không được khoa trương lãng phí nữa, phải học cách tiết kiệm.

Không hiểu điều này là anh mới đúng.

Anh ấy gật đầu, nói quả thật mình đã quá buông thả, nhưng hôm nay lại muốn ăn chút gì ngon ngon.

Tôi nói anh làm gì vậy, định tỏ tình à.

Anh ấy cười khan, nói: "Định chia tay".

Tôi sững người hồi lâu.

"Tại sao?"

"Chẳng tại sao cả, không thể ở cùng em nữa thôi".

Mũi tôi hơi xót, nhưng vẫn nhịn không rơi nước mắt.

"Lý Tiêu, anh tưởng em không biết bệnh của anh thật sao?"

"Từ khi nào?"

"Bất cứ lúc nào cũng có thể biết được, thuốc của anh để trong ngăn phụ vali, trong cái hộp đặt trên kệ góc trái nhà vệ sinh cũng có, dù toàn tiếng Anh, nhưng lên mạng tra cũng có thể biết được cái gì".

"Anh tưởng anh đã giấu rất kỹ rồi chứ".

"Thế nên anh sắp chết rồi phải không? Vậy em đi cùng anh".

Giọng tôi thoải mái, nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống.

"Thật đó, Lý Tiêu, em thấy dáng vẻ này của anh qua ba năm năm nữa cũng chẳng không có vấn đề gì đâu, em tra hết rồi, nếu anh có thể đảm bảo được năm năm, vậy sẽ gọi là…là sống qua năm năm, về sau sẽ sống được hai mươi năm".

"Hiểu Hạ…"

"Anh nghe em nói, chúng ra sống năm năm trước, rồi lại sống thêm hai mươi năm, hai mươi năm sau đó, anh hãy đá em, hoặc em thấy sống đủ vốn rồi sẽ chết cùng anh, đến khi ấy chúng ta lại bàn bạc tiếp".

"Lâm Hiểu Hạ, em đừng nói nữa…"

"Em nói anh này, anh đừng bao giờ chơi cái kiểu chia tay trước khi chết với em, em thấy đủ lắm rồi, chúng ta tích cực trị liệu, hạnh phúc ở bên nhau không được sao?"

"Lâm Hiểu Hạ! Em nghe không rõ à!

Anh muốn chia tay với em!"

"Không được!" Đây là lần đầu tiên anh ấy quát tôi, vì vậy tôi cũng quát anh ấy lần đầu tiên: "Anh chưa từng ở bên em, chia tay sao được!?"

"Em tìm người khác không được sao?"

“Em thích anh đấy không được sao? Em thích tiền của anh, thích khuôn mặt anh, thích giọng thích đôi mắt của anh, thích được ở bên anh, không được sao!”

Một phút say, tôi vẫn cứ khóc.

Mà anh ấy vẫn cứ im lặng, trong tầm mắt mơ hồ của tôi, không biết anh ấy có rơi giọt nước mắt nào không.

“Lâm Hiểu Hạ, anh đã nói rõ ý của mình rồi”. Nói xong, anh ấy đứng dậy, đặt chìa khóa nhà lên bàn: “Em về trước đi, anh tản bộ một lát”.

Anh ấy lừa tôi.

Sau đó, anh ấy không bao giờ trở về căn nhà ấy nữa.

15. Lâm Hiểu Hạ

Mấy ngày sau, trên wechat bỗng nhiên có người thêm tôi, lời mời kết bạn có ghi: Bạn của Lý Tiêu.

Sau khi chấp nhận, người đó gửi cho tôi một video.

Là video em trai tôi bị đánh.

Cậu ta bị mấy người đàn ông cao trên mét chín, tay cầm gậy sắt vây xung quanh, điên cuồng đánh đập, cậu ta không ngừng lăn lộn, la hét, vài phút sau, đến cả sức gào thét cậu ta cũng không còn nữa, nằm im ở đó, máu tươi be bét.

Sau đó, một người trong số đó rút dao ra.

Mấy người khác đè chặt em trai tôi.

Rồi họ lột quần em trai tôi.

Tới đây tôi không dám xem tiếp nữa.

Tôi gửi tin nhắn thoại sang, nói anh là ai, các anh làm gì nó rồi.

Người kia trả lời tôi, nói chúng tôi đã phế chỗ đó của cậu ta rồi, lại khuyến mại thêm gãy xương cẳng chân, về sau không thể đi lại nữa, nếu may mắn, có lẽ vẫn có thể đứng tiểu tiện được.

Tâm trạng tôi rất phức tạp.

Thật ra, chuyện đó đã chẳng còn quan trọng nữa. Bây giờ việc quan trọng nhất đối với tôi là…

“Lý Tiêu ở đâu?”

Bên kia rất lâu sau mới trả lời tôi: “Đừng tìm nữa”

Anh ta nói: “Lý Tiêu đã để lại cho cô căn phòng bây giờ cô đang ở, ngoài ra còn có năm nghìn tệ*, đã nằm trong tài khoản. Sau khi cậu ấy qua đời, mỗi tháng ngân hàng sẽ trả lãi 0.1%, đến khi cô 30 tuổi, sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi”.

(*) khoảng gần 20 tỷ

“Lý Tiêu hy vọng cô có thể học được cách sử dụng số tiền này trước năm 30 tuổi”.

Tôi nghe đến phiền luôn rồi.

Gửi thoại sang, đừng giả vờ nữa, Lý Tiêu đâu!

Bên kia cũng chẳng trả lời tôi nữa.

Nhưng chuyện này đâu làm khó được tôi.

Tôi tìm thông tin đăng ký doanh nghiệp của Lý Tiêu, hai ngày sau, tôi lao tới Công ty giải trí điện tử Hổ Tiếu*, tìm đước Chu Hổ.

(*) chơi chữ, ghép tên Hổ và Tiêu, nhưng nói lái đi thành Hổ Tiếu = hổ gầm, vì Tiêu và Tiếu đều có pinyin là xiao.

Vẫn câu nói ấy.

“Lý Tiêu đâu?”

16. Lý Tiêu

Tôi lại tới những nơi chúng tôi từng đi.

Nhưng với tình trạng sức khỏe hiện tại, tôi đã chẳng thể làm được những việc đã làm cùng Lâm Hiểu Hạ trước đây nữa. Đừng nói đến mấy thứ nhảy bungee, nhảy dù, lặn trong bucket list, chỉ là chút nhạc sôi động, hay một ly rượu ngon vào buổi tối thôi cũng có thể khiến tôi mệt mỏi vài ngày liền.

Tình trạng sức khỏe của tôi đang suy giảm nhanh chóng.

Thuốc giảm đau cũng xuất hiện kháng thuốc, đôi khi, liều lượng gấp đôi cũng chẳng thể giúp tôi vượt qua cơn đau.

Sau một đêm đau đớn tột cùng, tôi biết thời khắc của mình sắp đến rồi.

Trong bucket list có một dòng, là, tìm một nơi tuyệt đẹp để tự tử.

Mỗi một nơi cùng Lâm Hiểu Hạ đi qua đều rất đẹp, tôi biết chọn sao đây.

17. Lâm Hiểu Hạ

“Đây là cái gì?”

Chu Hổ mở một bức ảnh ra đưa cho tôi.

“Đây là bucket list của Lý Tiêu”. Anh ta nói: “Tôi thật sự không biết cậu ấy đi đâu, nhưng có lẽ danh sách này có thể giúp được cô”.

Tôi nhìn danh sách kia, nhận ra rất nhiều điều trên đó đã bị gạch bỏ.

Chỉ sót lại một điều cuối cùng.

18

Hẹn hò với cô gái đẹp nhất (Thành công)

Uống loại Macallan quý hiếm lâu năm (Thành công)

Ăn một bát hoành thánh Bà Dương (Thành công)

Nhảy bungee (Thành công)

Nhảy dù (Thành công)

Lặn biển (Thành công)

Đến Macao đánh bạc (Thành công)

Đến Kim tự tháp (Thất bại)

Đến Hokkaido trượt tuyết (Thành công)

Đến Chiang Mai ngủ vài ngày (Thành công)

Đến Cung điện mùa đông xem tranh (Thất bại)

Ngắm bình minh trên núi (Thành công)

Ngắm bình minh trên biển (Thành công)

Ăn bánh quế hoa (Thành công)

Ăn sushi (Thành công)

Ăn giăm bông Parma ham* (Thành công)

(*) Parma ham (tiếng Ý là Prosciutto di Parma) là loại thịt giăm bông đặc biệt của Italy, hay còn gọi là thịt đùi lợn muối và sấy khô, khi ăn được thái thành những lát mỏng, ăn liền và không cần phải chế biến.Parma ham là một đặc sản ẩm thực danh tiếng và đắt tiền trên thế giới, xuất xứ từ khu vực miền Trung và miền Bắc Italy, nơi có các địa danh nổi tiếng như Parma, Genoa, San Daniele…

Đến ăn tại nhà hàng của nghệ nhân sushi* (Thất bại)

(*) Ono Jiro, một bậc thầy 85 tuổi về sushi và là chủ nhân của Sukiyabashi Jiro, một nhà hàng ba sao Michelin, nhân vật chính trong bộ phim tài liệu “Jiro Dreams of Sushi - Nghệ nhân sushi”.

Hoàn thành những điều trên cùng với cô ấy (Thành công)

Hôn cô ấy dưới mưa một lần (Thành công)

Hôn cô ấy một lần vào lúc hoàng hôn (Thành công)

Dù tay tê mỏi đến đâu cũng phải ôm cô ấy ngủ cả đêm (Thất bại)

Yêu một người (Thành công)

Trả thù giúp cô ấy (Thành công)

Để lại tài sản cho cô ấy (Thành công)

Rời xa cô ấy (Thành công)

Tìm một nơi tuyệt đẹp để tự tử.

19. Lâm Hiểu Hạ

Tôi mượn Chu Hổ một trăm nghìn.

Tôi nói sẽ từ từ trả lại cho anh sau, nhưng tôi đang cần gấp.

Anh ta nói cô định làm gì?

Tôi nói đi tìm anh ấy.

Anh ta hỏi cô biết cậu ấy ở đâu sao?

Tôi nói không biết, nhưng chân trời góc bể, tôi cũng phải tìm được anh ấy.

Anh ta nói ngày tháng của Lý Tiêu không còn nhiều nữa, có lẽ trong lúc cô còn chưa tìm được cậu ấy, cậu ấy đã…

Tôi nói tôi biết.

Rồi nước mắt bắt đầu trào ra.

Tôi nói tôi có thể tìm được, anh tin không!

Hai tuần sau đó, tôi đến hầu hết những nơi chúng tôi từng đi qua, cầm theo ảnh của anh ấy, đến tất cả những khách sạn chúng tôi từng ở, đến Quảng Đông, đến Macau, đến Hokkaido, đến New Zealand, đến đỉnh núi, đến bờ biển nơi mặt trời mọc…

Nhưng đều không có anh ấy.

Thậm chí đến dấu tích cũng chẳng có.

Nhưng tôi chưa từng nghi ngờ.

Anh ấy vẫn còn, vẫn sống, anh ấy đang đợi tôi ở một nơi tuyệt đẹp.

Không hiểu tại sao, tôi lại biết.

Đợi em Lý Tiêu.

Nhất định phải đợi em.

20. Lý Tiêu

Chiang Mai lại mưa rồi.

Tôi thuê một chiếc xe đạp, nhưng đạp một lát đã mệt đến thở không ra hơi, nên trả lại xe, đi bộ chầm chậm.

Đi rất lâu rất lâu, đi đến khi mặt trời ngả về phía tây.

Cuối cùng tôi cũng đã tới góc phố kia.

Nơi từng diễn "phim truyền hình" với Lâm Hiểu Hạ.

Mưa bắt đầu nặng hạt, nhưng kỳ lạ là cơ thể yếu ớt của tôi lại không cảm thấy lạnh.

Tôi lại nhớ Lâm Hiểu Hạ rồi.

Nhớ sườn mặt của cô ấy, nhớ bóng hình cô ấy, nhớ màu mắt của cô ấy, nhớ đến mỗi một nụ cười và giọt nước mắt của cô ấy, nhớ lúc cô ấy dọa tôi nhảy bungee, nhớ cô ấy hét lên với tôi, nhớ dáng vẻ cô ấy nằm ngủ trong vòng tay tôi.

Tôi bỗng thấy bản thân sai lầm.

Nơi đẹp nhất không phải chỗ này.

Không phải núi biển, không phải nơi xa, cũng không phải góc phố tầm tã mưa ở đất Chiang Mai này.

"Lý Tiêu!"

Tôi quay đầu lại nhìn.

Giữa màn mưa tuôn rơi, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

Đó là người cũng nhếch nhác như tôi, Lâm Hiểu Hạ.

Đó là người tôi yêu, Lâm Hiểu Hạ.

21.

"Anh chết ở đâu không chết, lại cứ phải chết xa thế này! Em tìm anh vất vả lắm đó anh biết không hả?".

"Anh biết".

"Em…em tìm anh rất lâu đấy!"

"Đừng cứ trời mưa lại nói giọng Đài Loan* được không?"

(*) Câu trên "Em tìm anh rất lâu đấy" còn kèm thêm êi ~ người Đài Loan hay thêm từ đó trong câu nói.

"Để lại cho em nhiều tiền như thế, bảo ôm gia sản của anh rồi đi tìm một tiểu thịt tươi à?"

"Phải".

"Đồ khốn nạn! Em thích anh mà!"

"Lâm Hiểu Hạ".

"Em thích anh rất lâu rồi, còn anh thì cứ đi một mình".

"Lâm Hiểu Hạ".

"Gì?"

"Lần này anh không đi nữa".

Chúng tôi hôn nhau đắm đuối giữa màn mưa.

"Anh không đi nữa, anh yêu em".

22. Lâm Hiểu Hạ

Lý Tiêu ra đi bên cạnh tôi, rất thanh thản.

Người đàn ông này, đến sau cùng, vẫn trêu đôi mắt sưng húp của tôi rất buồn cười.

Trước khi qua đời, tôi bảo anh hãy yên tâm về em.

Em sẽ không đến bar câu đàn ông nữa đâu.

Sẽ học hành thật tốt, sẽ sống thật tốt.

Mặc dù anh để lại rất nhiều tiền, nhưng em cũng không phải người tiêu pha lung tung.

Còn nữa, em sẽ mau chóng quên anh, tìm một người bạn trai đẹp hơn anh, anh yên tâm đi.

Rồi chưa đến vài phút sau, anh ấy đã ngủ thiếp đi.

Nhịp tim chậm dần từng chút một, cuối cùng về không.

Đến lúc này, tôi mới dám gào khóc.

Những lời tôi nói với anh ấy đều là thật, trừ câu cuối cùng.

Tôi không muốn quên anh ấy.

Đêm đó, tôi lại tới quán hoành thánh kia. Khi thanh toán, bà chủ bỗng nhiên nhìn tôi.

Cô bé, lâu lắm rồi không thấy Lý Tiêu tới.

Tôi gật đầu, phải.

Bà ấy nói Lý Tiêu cầu hôn cháu chưa?

Tôi ngây người, rồi gật đầu.

"Thế là phải".

Bà ấy vừa nói vừa dọn dẹp bát đũa rồi đi vào bếp.

"Nó ăn ở đây từ nhỏ đến lớn, cháu là cô gái đầu tiên nó dẫn tới".
Chương kế tiếp