Tình Yêu Là Kiện Hàng Xa Xỉ

Trực nam tỏ tình thanh lịch như thế nào
Tôi quyết định kể cho mọi người nghe câu chuyện của tôi và bạn gái.

Vì để theo đuổi cô ấy, tôi đã đưa cả công ty đi Dương Sóc – Quế Lâm du lịch.

Lúc đó tôi đang làm trong một công ty quảng cáo, vừa giúp sếp hoàn thành một dự án lớn. Anh ấy vui vẻ chuẩn bị thưởng cho mọi người trong công ty, nói với tôi: Khiêm, anh định mời cả công ty đến quán bar uống rượu.

Tôi nói như thế quá dung tục, rượu ở chỗ đó quá đắt, uống say dễ khiến người ta mất đi lý trí. Chúng ta đi du lịch đi.

Cứ như vậy, tôi lấy cớ củng cố tình đoàn kết, thúc đẩy sáng tạo mà dẫn hơn bốn mươi người trong công ty đến Dương Sóc – Quế Lâm.

Sếp khen ngợi tôi, cho rằng tôi thích trở thành gà mẹ đứng ra giải quyết các vấn đề của công ty.

Nhưng ý đồ thật sự của tôi là: Trong số bốn mươi mấy người trong công ty có một cô nàng xinh đẹp mới đến tên là Đông Đông.

Lúc đó tôi và Đông Đông chưa thân thuộc, trên lý thuyết thì trước đây tôi chỉ nói chuyện với cô ấy vài lần.

Đông Đông gia nhập công ty muộn hơn tôi hai tuần, ảnh chụp và thông tin cá nhân của cô ấy được dán trên tường phòng trà nước.

Lúc tôi đi lấy nước thì nhìn thấy. Woa, cô gái nhỏ thật xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ, má lúm đồng tiền ửng hồng như say rượu.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, điên cuồng chụp lại

"Anh... đang chụp ảnh của tôi à?"

Tôi giật mình, biết chính chủ đến rồi liền vội giấu điện thoại ra sau lưng.

"Em là đồng nghiệp mới tên Đông Đông đúng không? Xin chào, tôi là người lập kế hoạch quảng cáo - tên Lưu Tiểu Khiêm.”

"Cho nên, anh đang chụp ảnh của tôi?"

"A ha ha, em hiểu lầm rồi. Thực ra, tôi đang chụp ảnh phương châm sống của em. Nghề này của chúng tôi thích những câu nói hay mà.”

Tôi cười không lộ răng, như một quý ông.

Đông Đông ồ một tiếng rồi xoay người cầm một ly nước ấm rời đi. Lúc này, tôi mới quay đầu lại, phát hiện câu châm ngôn dưới ảnh của cô ấy chỉ có năm chữ thể Tống:

Nhìn cái gì mà nhìn.

Có cá tính, tôi thích. Nếu có cơ hội tôi sẽ theo đuổi cô ấy.

01.

Trên thực tế, việc đưa cả công ty đi du lịch rất đơn giản. Tôi tìm một công ty du lịch, những thứ khác không cần phải lo, lại còn được chiết khấu 10% dành cho người môi giới.

Trên mặt sông Ly Giang, giữa những ngọn núi Quế Lâm và những cửa hàng nhỏ Phố Tây, Đông Đông thường tươi cười nắm tay bạn thân, thưởng thức cảnh sắc nơi đây. Mà tôi cách cô ấy mấy mét bốc phét cùng đám đàn ông thô tục.

Tôi thực sự không còn cách nào khác, tìm đến anh trai hướng dẫn viên bộc bạch.

Tôi nói đại ca, anh biết tại sao tôi lại chịu khó dẫn cả công ty đi du sơn ngoạn thủy không?

Anh trai nói cậu chịu khó cái quái gì, cả đoạn đường cậu có quan tâm đến ai đâu.

"Đừng nói lời vô ích, anh thấy cô gái đó chưa?"

"Ừm ừm cô nàng cup D đó à. Hê hê, tôi thấy cô gái đó cũng được đấy.”

"Cút đi! Tôi đang nói cô nàng ngực nhỏ bên cạnh! Cô nàng ngực nhỏ!” Tôi ra sức chỉ chỉ hướng Đông Đông đang đứng: “Tôi muốn theo đuổi cô ấy!”

“Đờ mờ cậu đừng kích động, khẩu vị của cậu thật là...siêu phàm thoát tục, sân bay ha.”

"Đừng có dùng thành ngữ với tôi. Chiết khấu 10% tôi cũng không cần nữa, anh có thể sắp xếp một buổi tiệc ghép đôi gì đó để xúc tiến tình cảm của chúng tôi không? Nếu không thì chuyến này tôi đi vô ích rồi.”

Anh trai nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm tình của tôi, gật đầu uể oải. Tôi thở dài thườn thượt, nhìn anh trai kia quay lại cúi đầu than thở:

"Không thích ngực bự mà thích loli, không phải biến thái thì là gay.”

02.

Chiều hôm đó, tôi mải mê mong đợi hơn bao giờ hết, đeo kính áp tròng, tỉa lông mày, vuốt tóc lại còn tắm nước ấm rất lâu. Tôi muốn bản thân luôn trong trạng thái tốt nhất để nghênh đón màn kịch lớn mà anh trai kia đặc biệt chuẩn bị cho tôi và Đông Đông.

Đêm đó, anh trai kia đưa chúng tôi đến một hộp đêm ...

"Đại ca, anh đùa tôi à?"

"Người anh em, cậu không hiểu rồi. Loại trường hợp này tất cả mọi người sẽ chỉ chú ý đến vũ nữ thoát y trên sân khấu, chỉ có mình cậu...”

"Nói nhảm, tôi cũng chuyên tâm chú ý vào vũ nữ thoát y mà.”

"Đờ mờ! Cốt cách của cậu đâu!”

Khi rượu trên bàn, tôi mới hiểu kế sách của anh ta. Anh trai của công ty du lịch không hổ danh quanh năm hành tẩu giang hồ, nắm chắc cơ hội xoay chuyển trong lòng bàn tay. Trong hộp đêm, cả nam lẫn nữ đều sẽ đắm mình trong rượu vang đỏ, bia, rượu trắng, loại rượu gì đó không cần biết. Chưa tới một tiếng mấy ông chủ, nhân viên và cả bạn thân của Đông Đông đều say sưa dưới ánh đèn, trong men say. Tôi có thể phát huy tửu lượng vô địch được tôi luyện ở vùng Đông Bắc để duy trì đầu óc thanh tỉnh và mồm miệng nhạy bén.

Khi đó nếu Đông Đông còn tỉnh táo thì tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, nếu Đông Đông say thì tôi dìu cô về phòng. Đường đi trăng thanh gió mát, đến lúc đó tôi sẽ ôm lấy cái eo nhỏ của cô ấy mà thổ lộ lòng mình.

Trong quán bar của sông Ly Giang, tôi chính là huyền thoại!

"Này, anh đang cười cái gì thế?"

Lời nói của Đông Đông đã kéo tôi ra khỏi mộng cảnh, lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ thì cô ấy đã lặng lẽ đến bên cạnh tôi, trong tay cô ấy còn có một lon bia. Tôi nhìn đôi mắt ướt át và đôi môi hồng ướp men rượu của cô ấy.

Tôi quay người lại, lấy ra mấy lon bia ướp lạnh, đặt từng lon từng lon lên bàn.

"Sao đây Đông Đông, thi uống không?"

"Được, chúng ta chơi xúc xắc"

"Được, em thua thì uống một ngụm, tôi thua thì tôi cạn ly.”

"Không cần nhường tôi, thua thì một lon Budweiser(1).”

Đông Đông ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lại không có chút ngượng ngùng nào. Ánh mắt đó chứa điên cuồng của người thợ săn Alpine già khi nhìn thấy con nai sừng tấm, có cả sự chế giễu của kỵ binh sắt của Hốt Tất Liệt khi quân Bắc Tống bỏ chạy.

"Ý của em là? Thi uống rượu với người Đông Bắc à?”

"Tôi biết rõ tửu lượng của người Đông Bắc các anh, nhưng anh lại quên thần cược đều là người Quảng Đông à?”

Tôi nhìn Đông Đông lắc cốc xúc xắc, ba viên xúc xắc nhảy múa trên không trung chỉ để lại chút tàn ảnh, không thể nhìn rõ lòng bàn tay cô ấy.

Không chịu thua kém, tôi đặt cốc xúc xắc xuống bàn, mạnh mẽ mài qua mài lại trên mặt bàn cả chục lần.

“Phì..."

"Cười cái gì!"

"Không có gì." Đông Đông đập cốc xúc xắc xuống bàn không thèm nhìn một cái: "Ba con năm"

"Không nhìn?"

"Không nhìn!"

"Ừm ... vậy tôi nhìn." Tôi mở cốc xúc xắc: "Bốn con năm!"

"Bốn con năm! A!"

"Mẹ kiếp! Mở đi!"

Đông Đông mỉm cười, lật cổ tay, đúng là ba con năm.

“Một lon Budweiser, chơi xấu là cún con..."

Tôi cười thành tiếng: "Cô bé, Lưu Tiểu Khiêm tôi mấy năm nay chơi xúc xắc luôn dựa vào tửu lượng mà thắng đấy!”

"Chưa từng dùng đầu óc đúng không...”

Tôi không thèm nghe cô ấy lắm lời, cầm lon Budweiser ngửa đầu rót xuống, bia vào ruột mà không dính vào họng. Đây là kỹ thuật thần kỳ mà năm đó đại sư Cổ Long dùng để đối ẩm với Hoàng Thiêm.

“Lần nữa!” Tôi hét lên: “Ba con ba!”

"Ba con ba! A!"

"Ha ha ha, tôi không có!"

"Tôi ba con..."

"Ực ực, ực ực ực ực. Ợ... Lần nữa!”

"Anh uống."

"Tới đi người đẹp!"

"Anh uống."

"Hey, tôi không tin..."

"Uống."

"Chị hai..."

"Uống."

"Hôm nay Đông Đông đẹp quá."

“Tiếp không?” Cô ấy cười như… Đờ mờ, ai mà biết nụ cười lúc đó của cô ấy trông thế nào, tôi chỉ nhớ lúc đó tôi ngửa đầu, cầm cái cốc xúc xắc đổ vào cổ họng, nhai nát hai viên xúc xắc.

...................Dưới đây là lời Đông Đông thuật lại cho tôi nghe....................

"Đông Đông xem đi, hôm nay smokey voice* Đông Bắc của tôi lại hát một bài cho cậu! Lát nữa chúng ta đại chiến thêm trăm hiệp!”

(*)Một kỹ thuật thanh nhạc

Đông Đông nói lúc đó cô ấy kéo tôi, còn kêu cả đồng nghiệp lại kéo tôi. Sau đó, đám anh em chí cốt của tôi cũng nói tôi uống say cực kỳ ngang ngược, nói chuyện như người Vịnh Đồng La, búng tay một cái liền catwalk lên bục giống Ngô Kinh trong phim, không ai cản nổi.

“Tiên sinh, anh có muốn khiêu vũ không?” Cô vũ công quyến rũ trong chiếc váy ngắn bó sát đặt tay lên vai tôi. Na Thành nhớ đến việc lúc nãy kéo lấy tôi liền co quắp, nhanh chóng dùng hai tay giữ chặt tôi, kéo tôi đến bên ống thép.

"Nhảy con mẹ cô! Khi tôi vịn thanh thép ở thành giường múa may trong phòng ký túc xá... cô vẫn còn là học sinh ba tốt đó!”

"Vậy tiên sinh..."

"Đưa tôi micro, tôi muốn hát!"

Một người đàn ông mặc vest đưa micro cho tôi, tôi cầm lấy.

"Hát đi!"

"Tiên sinh, anh hát bài gì?"

Tôi cầm micro lên, nhìn bóng dáng yểu điệu cạnh bàn rượu ở đằng xa.

"Đông Đông! Hôm nay anh sẽ hát cho em nghe một ca khúc nổi tiếng, Hầu Ca(*)!

(*)Nhạc phim Tây Du Ký.

Giai điệu mang theo ký ức của tuổi thơ và hơi thở mộc mạc lan tràn, gột rửa quán bar nhỏ ở Phố Tây Dương Sóc.

Sếp nghe tôi hát mà khóc lên.

Anh ấy nói tiếng hát của tôi khiến anh ấy nhớ lại hình ảnh bản thân ngày nhỏ ngồi trước TV bật kênh CCTV. Anh ấy bỗng dưng nghe thấy tiếng mẹ anh ấy đang giục đừng xem TV nữa, cơm nguội mất rồi.

Vừa hát xong liền bị đồng nghiệp cùng công ty kéo ra khỏi sân khấu, tôi lại cút về bên cạnh Đông Đông.

"Đồ khốn! Lại chiến một trận!"

Đồng Đông từ trên cao nhìn xuống tôi như Lý Liên Kiệt nhìn samurai Nhật Bản ngã trên mặt đất.

“Chơi cái gì? Anh nói đi."

Tôi nhìn ánh mắt khinh thường của cô ấy, cảm thấy mình quá thất bại, tôi không thắng nổi cô ấy. Cô ấy bắt chéo chân nhấm nháp ly rượu ngọt của mình như thể cuộc chiến trước mắt chẳng qua chỉ là tiện tay ngắt rau, dắt chó đi dạo.

Không! Tôi con mẹ nó là Lưu Tiểu Khiêm! Là con riêng của đại học hoàng gia Đông Bắc, là nam tử hán đao dài hơn Thái Bình Dương lại thua cô nàng quê mùa này?

Chỉ số IQ không đủ dùng thì tôi còn có sức mạnh mà? Tôi nhào qua ôm chặt tay phải của Đông Đông

"Không chơi xúc xắc! Chúng ta chơi vật tay!”

"Hả?"

Không đợi Đông Đông giãy ra, tôi dồn khí vào lồng ngực, bắt chéo cổ tay, dùng sức vật tay Đông Đông khiến cô ấy ngã ra đất.

Đông Đông kinh hãi kêu một tiếng, tay trái cô ấy vô thức nắm lấy cổ áo tôi. Tôi lảo đảo mất đi trọng tâm ngã đè lên người Đông Đông.

"Làm gì vậy, đứng dậy mau lên!"

Tôi khoa tay múa chân trên người Đông Đông: “Tôi thắng rồi! Tôi thắng rồi! Uống rượu, uống rượu đi!”

03.

Hôm sau tỉnh dậy, để bản thân không xấu hổ, tôi nghiêm cấm bất kỳ đồng nghiệp nào kể lại cho tôi nghe những gì tôi đã làm đêm qua. Đồng nghiệp vui vẻ nhận lời, chỉ cười nhìn tôi, không nói lời nào. Có vài người nhìn chằm chằm vào tôi liền quay đi vừa nhìn điện thoại vừa cười. nên họ quay lại vừa nhìn điện thoại vừa cười. Tôi mơ hồ nghe được nhịp trống và nhịp điệu giống như ca khúc chủ đề trong phim hoạt hình Tây Du Ký.

Sau khi tham quan một vài cảnh quan, mọi người tản bộ trên phố, Đông Đông vỗ một phát vào lưng tôi.

"Này! Anh không sao chứ!"

"Tất nhiên là không sao rồi, tửu lượng của Lưu Tiểu Khiêm tôi tốt lắm đó…”

“Anh không sao, tôi có sao, nhìn vết thương này đi!” Đông Đông xắn tay áo lên, trên khuỷu tay có một vết bầm tím cỡ ngón tay cái.

"Đờ mờ ai làm? Tôi đi giết hắn…”

"Anh làm chứ ai! Anh quật ngã tôi! Còn con mẹ nó nằm trên người tôi múa cột!”

Tôi sửng sốt, bịt chặt miệng: "Hai ta đã đến bước đó rồi cơ á?"

"Mẹ kiếp! Giờ tính sao đây?"

Ngoài mặt tôi lộ vẻ mười phần đau lòng, nhưng trong lòng lại có hai mươi phần mừng thầm: “Vậy em nói phải làm sao đây…”

Đông Đông phồng má, dáng vẻ tức giận đặc biệt ưa nhìn. Cô nhìn trái nhìn phải: "Dây chuyền ở quầy hàng đó, mua cho tôi một cái!"

Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, đó là một gian hàng bán đồ trang sức người dân tộc, đủ loại vòng tay cổ. Tôi nhanh chóng bước qua, tay phải thò vào túi quần.

Vãi, tôi không mang nhiều tiền mặt.

Lúc đó là năm 2016, thanh toán bằng di động vẫn chưa phổ biến ở các quầy hàng ven đường, lúc đó tôi chỉ có chưa đến hai trăm tệ tiền mặt trong túi.

Nhưng tôi không thể để lộ vẻ khó xử của mình. Thứ nhất là tôi mắc nợ Đông Đông. Thứ hai, việc để lộ thân phận là một kẻ thua cuộc nghèo túng sẽ gây ra trở ngại rất lớn trên con người tán gái.

Tôi ngẩng đầu nhìn chủ quầy hàng, hỏi với giọng điệu "Tôi có thể mua toàn bộ gian hàng của bà”:

"Dây chuyền đắt nhất trong quầy của bà bao nhiêu tiền?”

"À, mười tệ một dây."

Tôi quay đầu nhìn Đông Đông: "Tôi sẽ mua cho em mười cái, qua đây chọn đi.”

04.

Sự việc quán bar trôi qua đã lâu, tôi và Đông Đông ngày càng thân thiết. Cuối cùng tôi đã chân thành bày tỏ tình cảm vào một đêm trăng mờ đầy gió, thôi thúc Đông Đông bước lên thuyền của tôi. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, tạm thời không nhắc đến.

Rất lâu về sau tôi mới thú nhận với Đông Đông, chuyến du lịch đến Dương Sóc thực chất là thế cờ mà Lưu Tiểu Khiêm tôi bày ra để tán tỉnh cô ấy.

"Vậy thì anh chơi cờ thật tệ."

"Không huyền diệu à?"

"Lúc ở Dương Sóc, anh ra vẻ ta đây bị em vả mặt, lên sân khấu hát những ca khúc máu me, cuối cùng còn quật ngã em, đến bây giờ khuỷu tay em vẫn còn đau đây. Có ai tán gái như anh không hả?

"Nếu kỹ năng tán gái của anh tệ như vậy, sao em còn quay đầu đồng ý ở bên anh?”

"Ồ hồi đó..."

Đông Đông kể cho tôi nghe, sau khi mất mặt trong quán bar của Dương Sóc, các đồng nghiệp cùng bộ phận với tôi dứt khoát quyết định cử ba người đàn ông khỏe mạnh kéo tôi về khách sạn, chỉ sợ tôi lại lao lên làm gì đó ngu ngốc. Đông Đông theo chủ nghĩa nhân đạo cũng giúp bọn họ lôi tôi về.

Tháng mười ở Dương Sóc, mọi người nhìn thấy một người đàn ông được ba người đàn ông khác và một cô gái dìu bước nhanh trên con đường lát đất Phố Tây. Mà người đàn ông được dìu đi vẫn còn hùng hồn triết lý, bắn rap:

Vòng kim cô lóe sáng, diệt sạch yêu ma quỷ quái trong thiên hạ!

Lúc bọn họ đi ngang qua một bà lão bán hoa, tôi ngậm miệng không hò hét nữa, quay người giãy giụa tách khỏi đám người.

"Cậu làm gì thế?"

“Đông Đông, anh tặng em một đóa hoa!”

Tôi chạy vội về phía bà lão, bà lão sợ tới mức run tay làm rơi giỏ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Tôi vươn tay cuỗm hơn mười bông hồng rồi xoay người chạy về phía Đông Đông. Nhét những cánh hoa rơi lung tung lộn xộn đầy vào lòng Đông Đông.

"Anh đưa hoa cho em xong liền dang hai tay nói ‘Các người phải dìu tôi về’ rồi gục trong vòng tay của bọn họ. Cho nên, anh giả bộ say đúng không?”

"Giả bộ cái quần què, anh hoàn toàn không nhớ!”

"Mấy cây hoa đó hơn năm mươi tệ, đám anh em của anh trả tiền.”

“Sau đó thì sao?”

Đông Đông quay đầu, phì cười rời mím môi nhìn tôi, mặt ửng hồng.

"Hoa cũng khá đẹp."

05.

Sau đó chúng tôi ở bên nhau, sau đó nữa thì tôi từ chức ở công ty rồi tự lập nghiệp. Đoạn thời gian đó tôi thậm chí còn không có thu nhập, Đông Đông nuôi tôi.

Vào nửa cuối năm 2019, tôi vẫn không có thu nhập gì, khởi nghiệp thất bại. Lúc cầm lấy tập tài liệu cuối cùng bước ra khỏi tòa nhà cho thuê, bầu trời Thâm Quyến trong xanh không một vết nhơ, nắng ấm gió ẩm, cỏ cây như dệt vươn mình đón nắng.

Tôi tự nhủ, thất bại đã là gì, nhớ đến Tô Khất Nhi bị phế hết võ công, nhớ đến Hồng Thất Công nhảy khỏi vách đá.

Nhất định là ông trời đố kỵ anh tài.

"Tiểu Khiêm! Tôi lái xe đưa cậu về." Đối tác cướp cổ phần của tôi đuổi theo, thở hổn hển ngăn tôi lại.

"Ôi ông bạn già thân yêu của tôi." Tôi cố nén lửa giận: “Cảm ơn vì lời đề nghị, nhưng mẹ nó tôi có thể gọi DiDi* nha.”

(*)App gọi xe như Grab của Việt Nam

"Vậy thì đi đường cẩn thận nhé."

Tôi đi ngang qua anh ta: “Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài!”

Vài tuần sau đó, tôi vẫn luôn trốn trong căn hộ nhỏ của mình ở Long Cương, Thâm Quyến. Mỗi ngày đều sử dụng máy tính tôi mua để biên tập video và chỉnh sửa sơ yếu lý lịch. Máy tính này có hai màn hình, 16 vi mạch, mỗi lần khởi động đều có thể đánh bại 99% các máy tính khác. Tốc độ mở Word nhanh như bỏ qua khung hình*.

(*) Lỗi tốc độ khung hình thấp.

Vì nó không dùng để mở Word.

Tôi từng tham gia phỏng vấn việc làm vài lần, nếu không phải là chê tôi ít kinh nghiệm thì cũng là chê tôi deal lương quá cao.

Đoạn thời gian đó luôn là Đông Đông chủ động đến tìm tôi. Cô ấy sống ở Xà Khẩu quận Nam Sơn, mỗi lần cô ấy đều lên xe buýt từ sáng sớm đến xế chiều mới đến chỗ tôi, lên app DiDi ghép xe cũng mất tận năm mươi tệ. Vì để chuyến đi dài xứng với đồng tiền, mỗi cuối tuần cô đều đi theo lịch trình: mua tiểu long bao, cháo, trứng rán và sữa đậu nành ở phố ăn sáng trước cổng tàu điện ngầm Thủy Loan. Lúc tới nhà tôi thì bánh bao đã không còn nóng nữa, chỉ có cháo là còn hơi ấm vừa ăn.

Cô ấy ngồi trên chiếc giường sô pha trong căn nhà tồi tàn hỏi tôi có phải đang không vui không?

Tôi nói trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ có kẻ gian thôi.

Vậy sau này anh định thế nào?

Tôi nói Đông Đông, chúng ta sinh hoạt thì cứ sinh hoạt, đừng hỏi chuyện tương lai.

Đông Đông cười rồi không nói gì nữa, cô ấy nằm trên giường bắt đầu xem các chương trình tạp kỹ và lướt Taobao. Đôi khi cô ấy sẽ vui vẻ cười ngặt nghẽo, bò đến tắt điện thoại của tôi, bảo tôi xem lại một lần nữa với cô ấy.

Cô ấy biết trong khoảng thời gian tôi khởi nghiệp, có trào lưu "video ngắn", có sự kiện Thâm Quyến liên tục phá bỏ di dời, đến cả chuyện thím lầu dưới phất lên, giá trị con người lên đến hàng chục triệu, vui vẻ đổi đời. Nhưng hình như cô ấy không để ý đến sự thất bại của tôi.

Cô ấy nói tuổi trẻ mà, đến đây vui vẻ đi, dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian. Đến đây vui vẻ đi...

Tôi châm điếu thuốc, nói em đừng hát nữa, để tôi yên tĩnh một chút đi.

06.

Tôi có thể cảm nhận được trong thời gian đó, cô ấy sợ tâm trạng tôi không tốt. Mỗi lần đi ăn cô ấy đều chọn quán ăn Nhật mà tôi thích, đã lâu rồi cô ấy không kêu tôi đi ăn lẩu cùng cô ấy. Giỏ hàng taobao của cô ấy hầu hết là quần áo mà cô ấy chọn cho tôi, đến KTV cũng luôn chọn những bài hát mà tôi thích.

Lúc đó cô ấy bộn bề công việc, đôi khi tiếng chuông thông báo Wechat vang lên liên tục, luôn mượn máy tính của tôi làm PPT. Mỗi khi chuyện này xảy ra tôi sẽ cảm thấy khó chịu, cảm thấy bản thân bị cô nàng nhỏ hơn tôi ba tuổi bỏ lại phía sau.

Nhưng Đông Đông luôn biết cách dỗ dành tôi.

Có lần cô ấy đến nhà tôi bận rộn cả buổi sáng, một ngón tay cũng không chạm vào người tôi. Đờ mờ tôi liền tức giận, thuận tay túm lấy một cái gối đầu ném vào bên cạnh cô ấy rồi cái gối ấy rơi thẳng xuống đất.

Không một tiếng động.

Cô ấy ngây ngốc nhìn tôi, tôi chỉ vào mũi cô ấy nói: "Lý Đông Đông! Lúc trước dù anh có bận rộn đến mức nào cũng không làm việc lúc chúng ta ở cạnh nhau. Thời điểm đặc biệt, điện thoại của anh còn bật cả chế độ máy bay đó!”

Cô ấy nhìn tôi.

"Đó là vì chú không đủ năng lực."

“Đờ mờ!” Tôi giận vô cùng, cúi đầu tìm cái gì đó ném không vỡ.

Cô ấy đứng dậy, dùng cả hai tay ôm lấy mặt tôi.

"Chúng ta đi du lịch đi."

Tôi sững người trong giây lát.

"Công việc của em rất bận mà?"

"Em xin nghỉ mười ngày, công việc cần làm đều làm trước cả rồi. Chúng ta đi Thái Lan đi " Cô ấy hào hứng chỉ vào máy tính: "Em đã lên kế hoạch hết rồi."

"Em vẫn đang trả nợ thẻ tín dụng."

“Anh trả của anh, lần này em mời.” Cô ấy nhìn tôi, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Sau này mời em đi du lịch xa hơn.”

07.

Đi du lịch với bạn gái có ba điều quan trọng phải làm: xách hành lý, chụp hình, tán dóc. Hành lý của chúng tôi không nhiều, chỉ có một cái máy ảnh DSLR, bốn chiếc túi xách xinh đẹp, mười mấy bộ quần áo và...hơn ba mươi chai chai lọ lọ mỹ phẩm.

Nếu tôi có thể lựa chọn, tôi thà vác cái lều vải đi.

Sau vài ngày spam hình các thành phố lớn của Thái Lan, tôi thấy bạn bè trên WeChat của mình đang giảm dần. Vậy nên, tôi nói với Đông Đông, chụp ảnh thì được nhưng nếu ép tôi đăng hình lên vòng bạn bè nữa thì tôi sẽ tuyệt thực. Khoảnh khắc đó, máu của những công nhân bị sa thải ở cơ sở công nghiệp cũ của Đông Bắc trào dâng trong lòng tôi.

Đông Đông biểu thị vô cùng áy náy vì hành vi lấy điện thoại của tôi đăng ảnh chụp. Vì tránh để tôi chết đói nơi tha hương, cô ấy đưa tôi đến ở chợ trên sông Mê Kông dạo cả buổi chiều.

Vào ngày hôm đó, cô ấy bật chế độ ăn theo phong cách quý tộc, một mình nếm cơm tôm hùm, cơm dứa, cơm chiên sò điệp và cơm sốt Tom Yum. Lại còn uống bốn loại nước ép, hai viên kem dừa và một đĩa hải sản sống tươi ngon.

Nhưng tôi không ăn được miếng nào.

“Không phải anh đang tuyệt thực à?"

Kể từ đó vòng bạn bè của tôi, Weibo, Zhihu Douban, ngay cả mẹ nó, chữ ký QQ đều để cô ấy quản lý.

Trước khi cân nặng của Đông Đông tăng vọt, cuối cùng chúng tôi cũng đến được điểm kết thúc của chuyến đi, đảo Phuket. Chúng tôi sẽ ở lại nơi đây ba ngày, Đông Đông đã lên kế hoạch vô cùng đầy đủ, đủ loại trò chơi trên bầu trời, dưới mặt đất, trong nước đều có hết.

Tuy nhiên, mưa như trút nước ở Chiang Mai nên chuyến bay đến Phuket bị hoãn lại.

Đến Phuket rồi lái xe đến đảo Phi Phi là đã bốn giờ chiều, kế hoạch của cả ngày đều bị hủy bỏ.

Về đến khách sạn, tôi gục xuống giường, mấy chữ ‘cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi’ hiện rõ trên mặt. Mà Đông Đông vẫn còn sung sức sau một ngày chờ đợi ở sân bay, ngồi trên xe, vẻ mặt rạng rỡ như mặt trời ban trưa. Cô ấy nhanh chóng sắp xếp hành lý, treo quần áo lên rồi mặc lên mình bộ áo tắm làm nổi bật vòng eo thon, mông vểnh, đôi chân nuột nà và bộ ngực phẳng lì hệt như Thủy thủ mặt trăng biến hình.

"Anh Khiêm biết ý nghĩa của việc du lịch không?"

"Theo đuổi diễm ngộ ở Lệ Giang, gột rửa tâm hồn ở Tây Tạng."

“Không phải đâu anh yêu, ý nghĩa của việc đi du lịch là anh được ngắm nhìn rất nhiều cảnh đẹp, chơi đùa với rất nhiều mỹ nữ nhưng vẫn không từ bỏ cơ hội, không buông bỏ quyết tâm.”

"Ý em là gì?"

"Cởi!"

"Chơi đồng phục à?"

"Đồng phục cái đầu anh! Đi lặn với em!”

Trước khi tôi kịp phản kháng thì Đồng Đông đã lấy chiếc quần bơi từ dưới đáy vali ném vào gương mặt điển trai của tôi làm kính áp tròng của tôi bị dịch chuyển hết.

Khi chúng tôi mang theo thiết bị lặn đến bãi biển, những con sóng đã cách xa bờ năm mươi mét, lộ ra dải đá ngầm xám xịt trông không đẹp mắt chút nào. Trong nước không có một bóng người, gió thổi lạnh thấu xương.

"Đông Đông, thủy triều rút rồi, chúng ta..."

"Lưu Tiểu Khiêm, quả nhiên anh là kẻ nhát gan.”

"Chết tiệt, anh nhiệt tình như lửa thế này, xuống nước lâu dần sẽ lãnh đạm đó."

Tôi đeo kính lặn vào, cắn ống thở oxy rồi lao vào sóng biển. Đông Đông chậm hơn tôi vài bước cũng hung hãn lao xuống nước.

Thủy triều rút xuống mang theo rất nhiều phù sa, nước biển đục ngầu hơn bao giờ hết, hoàn toàn không thể nhìn thấy đáy làm mất đi ý nghĩa của chuyến đi lặn. Nhưng cả hai đều cố gắng lặn xuống biển, mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét. Bóng chiều ngả về tây, bầu trời tối dần, mây mù dày đặc trên trời đan vào nhau biến thành một nụ cười. Sau lưng tôi là đảo Phi Phi lênh đênh trên mặt nước, xa xa là eo biển Malacca hùng vĩ, tôi có cảm giác như bản thân đang là Jack Sparrow cầm kiếm đánh chiếm một vùng Caribbean.

Tôi quay đầu lại, nhả ống thở oxy ra rồi gọi Đông Đồng.

"Elizabeth thân yêu, hãy nhìn thuyền trưởng tôi đối mặt với quái vật biển cả.”

Hình như Đông Đông đang đứng trên nước, cách tôi năm sáu mét, không bơi qua cũng không trả lời.

"Ô Elizabeth, em bị xúc tu của con thủy quái quấn lấy ư?"

Đông Đông vẫn phịch phịch đạp nước ở đó, động tác rất mạnh, tiết tấu rối loạn.

“Đông Đông nói chuyện đi!"

Cô ấy đột nhiên giơ tay lên vẫy vẫy, sau đó liền giống như mất trọng tâm mà chìm xuống biển

Đờ mờ!

Tôi điên cuồng bơi đến, tuyệt vọng đạp chân, uống phải vài ngụm nước biển. Đạp năm sáu cái liền đến bên cạnh Đông Đồng, tôi nắm lấy tay cô ấy. Đông Đông vẫn đang vùng vẫy nhưng không thể di chuyển về phía trước dù chỉ một chút.

Tôi nắm lấy tay cô ấy bơi vào bờ. Bỗng bàn chân đau nhói như giẫm phải một mảng đinh, rất nhiều chỗ đều đau rát như bị xát muối..

Bây giờ tôi mới nhớ tới đó là nhím biển mà mọi người hay nhắc đến trên mạng.

Nơi Đông Đông vừa ngẩn ra đó có một dải đá ngầm được bao phủ bởi những sinh vật có gai đen kia. Tôi cắn ống oxy, điên cuồng phu nước, dùng hết sức bơi ra phía sau. Cuối cùng thì Đông Đông cũng đã lấy lại chút sức, bơi vào bờ cùng tôi.

Khi chúng tôi lên bờ, Đông Đông cố gắng đứng dậy, nhổ ống bịt miệng ra rồi khóc rống lên.

"Em đau ở đâu, đau ở đâu"

“A..."

Tôi đoán, cô ấy bị như vậy rồi, không muốn nói chuyện chỉ muốn khóc.

Tôi cố gắng cõng cô ấy trên lưng, khập khiễng lên bờ, kêu cứu trên đường lớn dọc theo bờ biển.

Lập tức có một người phụ nữ Âu Mỹ chạy đến, từ lúc còn ở xa đã hét lên hỏi tôi cần gì. Tôi nói tôi muốn đến bệnh viện, tôi cần bác sĩ.

“Đằng kia có một phòng khám!” Bà ấy nói bằng tiếng Anh rồi chạy theo giúp tôi giữ vững Đông Đông trên lưng. Vừa chạy bà ấy vừa cẩn thận nhìn khắp người Đông Đông, dù Đông Đông đang mặc bikini nhưng bà ấy vẫn không thấy cô ấy bị thương ở đâu.

“Cô ấy bị sao vậy, cô ấy bị sao vậy?” Người phụ nữ da trắng nhiệt tình lớn tiếng hỏi tôi.

Tôi không biết tên tiếng anh của nhím biển...

Tôi nói một sinh vật dưới đáy biển có gai đã chích cô ấy.

Đồng Đông nghe hiểu, càng khóc dữ dội hơn, thở không ra hơi. Sau đó, tôi hỏi cô ấy tại sao cô ấy lại khóc to như vậy. Cô ấy nói cuối cùng cô ấy đã hiểu thủ đoạn của Dung ma ma âm hiểm đến cỡ nào mới dùng kim đâm vào người Tử Vi.

08.

Tôi đặt Đông Đông xuống giường trong phòng khám rồi mới cẩn thận kiểm tra vết thương của cô ấy. Cổ tay trái, đầu gối phải và bàn chân phải của cô đều bị đâm thành nhiều lỗ nhỏ, trên người có một chiếc gai nhỏ, mu bàn chân phải bị nhím biển cào thành ba đường dài vài cm.

Đông Đông vẫn cứ khóc lóc suốt nhưng chỉ dám cử động tay phải che hai mắt lại, nước mắt tuôn rơi rẽ cát trên mặt thành những đường nhỏ.

Vị bác sĩ trung niên người Thái Lan đi tới, thậm chí còn chẳng thèm nhìn, dùng kéo cắt những chiếc gai của nhím biển lộ ra ngoài (phương pháp này đã được chứng minh là sai) sau đó rửa tất cả các vết thương của Đông Đông bằng oxy già.

Đông Đông vừa khóc vừa nắm chặt tay tôi.

Giường bên cạnh là một anh chàng da trắng đẹp trai. Từ lúc tôi bước vào phòng, anh ta vẫn luôn cười đùa với nữ y tá. Hình như anh ta bị tiếng khóc la của Đông Đông quấy rầy, trừng mắt nhìn tôi vài lần.

“Cô ấy sinh con?” Anh chàng da trắng cười nhìn tôi.

“Go Fuck Yourself! (Cút con mẹ mày đi)” Tôi liếc anh ta.

Bác sĩ Thái Lan băng bó tất cả vết thương của Đồng Đông rồi bảo tôi ngày mai hẵng tháo ra. Lúc này, đầu gối, tay và chân của cô ấy bị quấn đầy băng. Trông cô ấy như nàng Rei Ayanami lần đầu ra sân trong "EVA".

Tôi nói, đừng khóc đừng khóc, bác sĩ nói ngày mai là ổn rồi, em xem bộ dáng này của em trông gợi cảm lắm đó.

Đông Đông mím môi nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Tôi nói nếu hôm nay chúng ta không đến đây thì tốt rồi, em sẽ không bị thế này.

Có lẽ Đông Đông khóc mệt rồi, bắt đầu nức nở.

"Xin lỗi ... Lúc trước anh khởi nghiệp mệt mỏi như vậy...Lần này còn không để anh chơi vui vẻ nữa.”

Đột nhiên tôi không nói nên lời, đôi mắt chua xót. Bây giờ tôi mới hiểu, tất cả những gì cô ấy làm chỉ để giúp tôi bước ra khỏi bóng tối.

"Em xin lỗi cái gì."

"Anh cũng bị thương rồi mà, để bọn họ xem xem.”

09.

Hai ngày sau, Đông Đông nhất quyết hoàn thành tất cả mục tiêu trong kế hoạch. Ra khơi, lặn, chèo xuồng, dù lượn và nhảy bungee.

Hầu hết vết thương trên cơ thể cô ấy đều đã lành không thể nhìn thấy, hai tháng là có thể lành hắn. Chỉ còn lại ba vết sẹo trên bàn chân, có lẽ là do thuốc khử trùng và băng gạc gây ra.

“Thật xấu xí.” Đã nửa năm sau khi trở về Trung Quốc, mỗi lần mua giày cô ấy đều sẽ phàn nàn với tôi.

"Em trời sinh xinh đẹp đoan chính, chưa đầy một năm nữa sẽ lành lại như trước."

Mỗi lần đều nhận về đáp án giống nhau, Đông Đông hỏi lại một câu:

"Nếu một năm không lành thì sao?"

“Không thể!” Tôi xua tay: “Nếu không lành lại thì đi xăm, Lưu Tiểu Khiêm tôi xăm cùng em.”

Khuôn mặt nhỏ của Đông Đông đỏ lên: "Em muốn xăm một đóa hoa nho nhỏ màu hồng như Angelababy."

"Xăm hoa gì? Chúng ta là người có văn hóa, phải xăm chữ Hán.”

"Anh nói đi, xăm gì?”

"Mu bàn chân em thì xăm 'Phản Thanh', mu bàn chân anh thì xăm ‘Phục Minh’.”

Đông Đông đấm mạnh lên lồng ngực tôi:

“Cút!"
Chương kế tiếp