Tình Yêu Là Kiện Hàng Xa Xỉ

Ký sinh trùng
Trong một lần liên hoan năm hai, bạn cùng phòng uống say, nói với tôi “Mày chia tay với bạn gái mày đi, tao coi trọng cổ.”

Tôi không để ý đến hắn ta, nhưng hắn ta lại dám cưỡng hôn bạn gái của tôi ngay tại trường.

Tôi cho rằng, sau khi hắn ta tỉnh rượu rồi, sẽ kiềm chế lại đôi chút, vì quan hệ với bạn cùng phòng và an toàn của bạn gái, tôi không làm to chuyện lên.

Nhưng không nghĩ tới, hắn ta vẫn một lòng một dạ muốn có được bạn gái của tôi, cũng từng bước một giẫm lên điểm mấu chốt của tôi.

(Câu chuyện này được cải biên dựa trên vụ án thật mà một người bạn từng xử lý, có cải biên, cũng đã có được sự đồng ý của các bên có liên quan)

Mùa đông năm 12, tôi lên năm hai, được học bổng hạng hai, mời cả phòng ký túc xá ăn cơm.

Bạn gái của tôi cũng tham gia.

Lúc ấy, phòng ngủ có sáu người, bốn người đều có bạn gái. Trong số đó, bạn gái tôi không tính là người xuất sắc nhất, nhưng hẳn là có thể tính là nhỏ xinh đáng yêu nhất, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt nho nhỏ, khi cười rộ lên đôi mắt sẽ cong cong, rất xinh đẹp ngọt ngào.

Có lẽ là vì thích cười lại không nổi nóng bao giờ, bạn cùng phòng của tôi rất hay nói giỡn với chúng tôi, thường xuyên trêu chọc đến nỗi làm cho cô ấy cười ngửa tới ngửa lui.

Thường xuyên qua lại, quan hệ của cô ấy với bạn cùng phòng của tôi cũng không tệ lắm.

Ngày đó, mọi người đều chơi rất vui vẻ, chỉ trong chốc lát đều đã uống say. Tôi đứng lên đi WC, anh bạn cùng phòng Hàn Tử Hạo cũng đi cùng.

Đến hành lang chỗ WC, Hàn Tử Hạo đột nhiên nói: “Chia tay với bạn gái mày đi.”

“Há?” Trên mặt tôi vẫn duy trì nụ cười, cho rằng câu tiếp theo, hắn ta sẽ nói ra một ngạnh* xoay ngược lại nào đó.

(*) ngạnh - 梗: thuật ngữ Internet, ý chỉ điểm buồn cười, thường dùng cho những thứ lưu hành, ví dụ như gameshow, manga anime hoặc phim truyền hình, v.v. Nghĩa của từ “Ngạnh” không ngừng được mở rộng, lớn đến đoạn thời gian nào đó, một tình tiết nhỏ hoặc nhạc đệm, thậm chí là một đoạn ngắn phát sinh trong câu chuyện, đều có thể gọi là “Ngạnh”.

Nhưng hắn ta lại nói lại một lần: “Chia tay với bạn gái mày đi.”

Người tôi khựng lại, đầu óc có chút hồ đồ, hỏi lại “Sao tao lại phải chia tay với cổ?”

“Bởi vì tao muốn theo đuổi cô ấy.”

Tôi chưa được tính là say, nhưng nghe đến lời này của hắn ta, tôi vẫn suy nghĩ mãi xem nên ứng đối như thế nào.

Sau khi giằng co một lúc lâu, tôi giơ tay vỗ vỗ vai hắn ta, bảo “Người anh em, cậu uống nhiều quá rồi, đi đi đi, đi tiểu trước đã.”

Nhưng hắn ta lại hất phăng cánh tay của tôi ra, “Mẹ nó, tao không nói đùa với mày.”

Tôi nói, “Mẹ nó, mày không thôi đi à, đó là bạn gái tao, mày phải gọi cô ấy là chị dâu, mày có hiểu không?”

Hắn ta nở nụ cười, trong mắt đầy vẻ hài hước, “Bạn gái mày, mày nghèo thành dạng này rồi, mày xứng không?”

Tôi đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới.

Nghĩ thầm, chẳng lẽ mày thì xứng à?

Hàn Tử Hạo, có bố là một nhà thầu, cho nên gia cảnh hắn ta đúng là khá dư dả, tốt hơn so với loại gia đình làm công ăn lương như nhà tôi một ít, nhưng cũng không tính là cậu ấm nhà giàu có gì.

Trừ cái này ra, hắn ta gần như không có điểm sáng nào.

Ục ịch, vẻ mặt dữ tợn, hơn nữa hắn ta là người không được yêu thích nhất trong phòng ngủ của chúng tôi.

Bởi vì hắn ta thích làm ra vẻ, không có lúc nào là không làm bộ làm tịch.

Lúc ăn cơm ở nhà ăn, hắn ta sẽ trào phúng thức ăn của đại học trong nước, nói đây đều là thức ăn chăn nuôi cho heo. Lúc chơi trò chơi, cả quá trình hắn ta đều sẽ oán trách đồng đội vô dụng, nhưng hắn ta lại là kiểu đồng đội ‘heo’ nhất toàn trường.

Nhìn thấy nữ sinh, người mặc ít sẽ bị hắn ta nhục nhã là dâm phụ, người mặc nhiều sẽ bị hắn ta nói là xấu xí, không dám lộ nhiều.

Hơn thế nữa, hắn ta từng theo đuổi được một bạn nữ trong lớp, sau khi chia tay, hắn ta vẫn luôn gọi người ta là đồ lẳng lơ ở sau lưng.

Nói thật, hắn ta có thể sống ở cái phòng ngủ này tất cả đều nhờ vào chính sách giáo dục tố chất văn hoá của nhà nước.

Tôi cố nén cơn tức giận xuống, nói: “Hàn Tử Hạo, hôm nay cậu uống nhiều rồi, say rồi, có chuyện gì, mai kia chúng ta lại nói.”

Nói xong, tôi cũng không đợi hắn ta phản ứng, trực tiếp đi vào WC.

Nhưng sau khi rửa tay, còn chưa trở lại bàn ăn, tôi đã nghe thấy một tiếng thét chói tai.

Là giọng của Tiểu Hàm, bạn gái của tôi!

Tôi gộp ba bước thành hai bước, chạy tới, nhìn thấy Tiểu Hàm đứng bên cạnh cái bàn, còn Hàn Tử Hạo thì mặt ửng hồng, nằm liệt ngồi trên ghế, nụ cười đầy vẻ đáng khinh.

Anh cả của phòng ký túc xá cao giọng quát lớn: “Hàn Tử Hạo, mày mẹ nó muốn chết à!”

Nhưng bạn gái anh ta lập tức kéo anh ta, anh ta quay đầu lại, thấy tôi xuất hiện, tắt tiếng.

Tôi đi đến bên cạnh Tiểu Hàm, dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu Hàm không nói lời nào.

“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Lúc này, bạn cùng phòng Tiểu Ngũ đi đến bên cạnh tôi, ghé vào bên tai tôi, nói khẽ: “Vừa nãy Hàn Tử Hạo hôn Tiểu Hàm, chính là loại cưỡng hôn.”

Tôi rốt cuộc không nhịn được, một chân đạp vào bụng của Hàn Tử Hạo.

Hắn ta trực tiếp ngã lăn xuống đất.

Ngay sau đó, vẫn cứ nhằm cùng một chỗ, tôi tiếp tục nâng chân lên, lại đạp thêm hai phát.

Lúc đạp đến phát thứ ba, hắn ta kêu thảm thiết, lại há to miệng, nôn ra một đống thứ dơ bẩn.

Tất cả bạn cùng phòng, đều không ai tiến lên ngăn cản.

Cuối cùng, vẫn là Tiểu Hàm ôm lấy tôi, nói: “Không sao rồi, không sao rồi, đừng đánh nữa.”

Thế nhưng, ngay khi con giận của tôi sắp lắng xuống, thì tôi đột nhiên lại thấy Hàn Tử Hạo nằm trên mặt đất, nở nụ cười.

Hắn ta nghiêng con mắt liếc nhìn tôi, nói: “Trần Vĩnh, mày đợi đấy.”

01.

Lúc ấy mới vào đại học, tôi ngây thơ tin tưởng rằng, khi người phương Bắc muốn giải quyết chuyện gì, đơn giản chính là uống cùng nhau một bữa rượu, nếu thật sự không được thì uống hai bữa.

Vì thế, buổi chiều ngày hôm sau, chờ Hàn Tử Hạo tỉnh rượu, tôi nói với hắn ta: “Lại đi uống một bữa đi, quán que nướng ở cửa sau, tao mời.”

Bây giờ nhớ lại, tôi nén giận thật là chuyện buồn cười.

Tại quán xiên nướng ở cửa sau, uống hết hai bình rượu, tôi hỏi Hàn Tử Hạo: “Tối hôm qua, còn nhớ không?”

Hắn ta cười cười, chỉ nụ cười này thôi đã khiến cho lòng tôi trầm xuống, bởi vì, đây không phải vẻ mặt muốn hòa hoãn quan hệ.

“Xương sườn tao tím một mảng lớn, mày nói tao quên được không?”

Tôi thở dài, quyết định cứng rắn một chút: “Vậy thì cậu nên nhớ rõ, vì sao tôi lại đá cậu.”

Hắn ta híp mắt: “Không phải, mẹ nó, tôi làm gì chứ? Uống nhiều, vui vẻ, trên bàn tiệc còn có em gái xinh đẹp, tao thích, hôn một cái, thì làm sao?”

Tôi thật sự không nghĩ tới, Hàn Tử Hạo lại cố thể nói hành vi đáng khinh của mình bằng giọng điệu đúng lý hợp tình như vậy.

“Hàn Tử Hạo, lại muốn bị đánh đúng không?”

“Đánh đê,” Hắn ta cười nói, “Mày cao như vậy, tao đánh không lại mày, nhưng đám dân công dưới trướng bố tao lại đều là anh em chí cốt của tao đấy, hơn nữa, cái đạp ngày hôm qua của mày, tao còn chưa tính sổ với mày đâu.”

Hắn ta ngửa đầu uống cạn một ngụm rượu: “Trần Vĩnh, tao nói cho mày biết, vốn tao định là đêm nay tìm người xử lý mày, nhưng mà, mày bảo muốn mời tao uống rượu nên giờ tao mới bảo đám anh em kia hoãn lại một chút.”

“Nếu không phải tao rộng lượng, thì bây giờ mày đã toi rồi, Trần Vĩnh,” Hắn ta ngậm thuốc lá, lúc nói ra lời này, hắn ta còn giơ tay chụp vài cái lên mặt tôi.

Nhìn có vẻ như hữu hảo, nhưng mỗi cái đều có tiếng giòn vang nhẹ nhàng.

Đây là một cách mắng chửi bâng quơ, không phải vả mặt, nhưng cảm giác nhục nhã lại không ít hơn bị tát chút nào.

Tôi hất tay hắn ta ra, hận không thể xốc bay cái bàn ngay tại chỗ.

Chính là ngại với tuyên bố “Anh em dân công thân thiết” của hắn ta, nghĩ đến hậu quả nếu chọc tới những người này, cuối cùng tôi chỉ có thể kiềm chế lại lửa giận.

Đúng vậy, tôi tới để giảng hòa mà.

Chúng tôi là bạn cùng phòng, còn phải ở cùng một chỗ ba năm nữa, mâu thuẫn lên cao quá đối với ai cũng không tốt.

Cố nén cơn nóng nảy lại, tôi đứng lên.

“Hàn Tử Hạo, tôi cho cậu mặt mũi, cậu lại không cần, cũng được thôi, nhưng tôi nói cho cậu biết, về sau nếu cậu dám động vào Tiểu Hàm lần nữa, tôi có liều cái mạng này cũng sẽ giết chết cậu.”

Dứt lời, tôi vỗ tiền lên trên bàn, đi khỏi quán xiên nướng.

Chỉ nghe thấy Hàn Tử Hạo ở đằng sau kêu gào: “Cút mẹ mày đi, Trần Vĩnh, từ nhỏ đến lớn, đồ tao thích thì nhất định phải là của tao! Mày mẹ nó nên chia tay sớm đi!”

Nhiều năm về sau, tôi vẫn có thể rõ ràng hồi tưởng lại bộ dáng của hắn ta khi nói chuyện ngày đó.

Kiêu ngạo ngang ngạnh, đắc ý vênh váo.

Mãi cho đến tận hôm nay, đó đều là bữa cơm uất ức nhất mà tôi từng ăn.

Cuối cùng, chúng tôi vẫn giải tán trong không vui, mấy ngày sau đó, tôi cũng không thèm nói chuyện với hắn ta dù một câu.

Mà danh dự của Hàn Tử Hạo ở trong phòng ngủ cũng đã kém đến cực hạn rồi, cả ngày độc lai độc vãng. Lớp học cũng không đến được mấy buổi, ban ngày ở lì trong phòng ngủ chơi máy tính, buổi tối hoặc là ngủ sớm, hoặc là qua đêm ở tiệm net ngoài trường.

Tôi không kể lại nội dung buổi nói chuyện hôm đó cho Tiểu Hàm. Đồng thời, Tiểu Hàm cũng không hề bước vào trường học của chúng tôi nữa, cũng im miệng không hề đề cập tới chuyện trước đó, chúng tôi vẫn tốt tốt đẹp đẹp như trước.

Thế nhưng, khi mà tôi cho rằng mọi chuyện sẽ dần dần nhạt đi theo thời gian, thì Hàn Tử Hạo lại làm ra hành động càng quá mức hơn.

Ngày đó, Hàn Tử Hạo ra phòng ngủ từ ngay buổi chiều. Tôi cùng các bạn cùng phòng khác thì cứ theo thường lệ, ăn tối xong thì lên mạng chơi game online.

Nhưng mới vừa chơi không được bao lâu, điện thoại tôi vang lên, là tiếng chuông riêng của Tiểu Hàm.

Thời gian nấu cháo điện thoại mỗi đêm hình như không sớm như vậy.

Tôi nhận điện thoại, chắc cô ấy nhớ tôi?

Nhưng đầu kia điện thoại lại là tiếng khóc của Tiểu Hàm.

Đúng, là tiếng khóc.

“Trần Vĩnh anh mau đến đi, đến trường học em!”

Lúc này, từ bên cạnh cô ấy truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Hàm, anh thật sự thích em, sao em lại cố chấp như vậy chứ?”

Là giọng Hàn Tử Hạo.

02.

Tiểu Hàm và tôi ở bên nhau khi cả hai còn học cấp 3.

Cô ấy là người con gái dịu dàng nhất mà tôi từng gặp.

Thu nhập của mẹ cô ấy không được cao lắm, bố cô ấy sớm đã vứt bỏ mẹ con họ, ra nước ngoài cưới người khác. Tuy rằng tòa án phán ông ta nhất định phải chi trả tiền cấp dưỡng hàng tháng, nhưng sau khi ly hôn vài năm thì ông ta không chấp hành theo nữa.

Tôi từng nói với Tiểu Hàm, đăng báo toà án để đòi tiền.

Nhưng cô ấy chỉ bất đắc dĩ cười cười, nói một tháng mới mấy ngàn tệ, cũng không thể phái cảnh lực đòi tiền xuyên quốc gia chứ.

Cho nên, Tiểu Hàm là một cô gái rất thiếu cảm giác an toàn.

Cô ấy thích cười, nhưng cười là màu sắc tự vệ của cô ấy. So với cười, cô ấy càng thích khóc hơn.

Chỉ là, cô ấy chưa bao giờ khóc trước mặt người khác.

Có một lần, tôi cãi nhau với cô ấy chỉ vì một chuyện nhỏ, cô ấy nói muốn đi phòng vệ sinh, nhưng đi rất lâu cũng chưa thấy ra ngoài.

Tôi có chút luống cuống, suýt tí nữa là đã tông cửa xông vào, nhưng vào ngay lúc này, cô ấy chạy ra, mềm giọng nói với tôi: “Vừa rồi là lỗi của em, anh đừng giận em được không?”

Tôi rất kinh ngạc, cũng thấy rất hổ thẹn, một thằng đàn ông lại để cho con gái chủ động nhận sai trước?

Lại nhìn kỹ, tôi phát hiện xung quanh vành mắt cô ấy đều phiếm màu đỏ.

“Em đã khóc à?”

“Đâu có đâu.”

“Đừng lừa gạt người khác, đỏ thành như vậy, khóc không ít chứ.”

Cô ấy cười rộ lên: “Vậy anh không tức giận đúng hay không.”

“Ai,” tôi thở dài, xoa xoa đầu cô ấy: “Thật ra là do sai lầm của anh, với cả……”

Tôi nói: “Với cả, về sau, lúc muốn khóc, không cần trốn ở trong WC.”

Những lời này thật sự là vô tâm, cũng thật sự chỉ là thuận miệng nói ra.

Nhưng nước mắt cô ấy đột nhiên tuôn ra.

Cô ấy nói anh thật phiền quá đi, em mới vừa nhịn xuống xong!

Cô ấy nói, Trần Vĩnh, sao anh lại tốt thế chứ……

“Về sau, anh có thể, vẫn luôn đối xử rất tốt với em mãi hay không a, ha ha.” Cô ấy cười nói, đôi mắt lại ướt át.

Từ đó trở đi, tôi nói với chính mình, phải dùng hết toàn lực, không để cho Tiểu Hàm lại chịu bất kỳ ấm ức gì.

Thế mà, Hàn Tử Hạo, tên súc sinh nhà mày!

Tôi lao ra trường học như điên, bắt taxi, đến trường học của Tiểu Hàm.

Nhưng Hàn Tử Hạo đã đi rồi.

Tiểu Hàm còn đang khóc.

Bạn cùng phòng của cô ấy đang ở bên cạnh, nói với tôi rằng, Hàn Tử Hạo dùng ngọn nến xếp thành một hình trái tim ở cửa ký túc xá.

Lúc ấy, Tiểu Hàm mới trở về từ thư viện, vốn định cúi đầu trốn đi qua, lại bị Hàn Tử Hạo phát hiện ra.

Hắn ta nhất định phải lôi kéo Tiểu Hàm, muốn thổ lộ.

Tiểu Hàm không đồng ý, thế là hắn ta không cho Tiểu Hàm đi, tuy rằng không đến mức động tay động chân, nhưng một tên mập mấy trăm cân cứ thế nhào lên, cô thiếu nữ nào mà không thấy sợ hãi chứ.

Lúc ấy Tiểu Hàm lập tức gọi điện thoại cho tôi ngay, nhưng rất nhanh thôi điện thoại đã bị cướp đi rồi ấn tắt máy.

Đây cũng là lý do vì sao mà suốt dọc theo đường đi tôi gọi cho Tiểu Hàm bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng mãi không thấy cô ấy bắt máy.

“Sau thì thế nào.” Tôi nhỏ giọng hỏi, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

“Sau đó, tên mập mạp kia bắt lấy tay Tiểu Hàm, Tiểu Hàm nóng nảy, cắn lên tay của tên mập kia, tên mập kia đau đớn, lập tức muốn lên đánh Tiểu Hàm……”

“Cho nên em không sao chứ?” Tôi nhanh chóng cẩn thận đánh giá Tiểu Hàm.

“Không có việc gì, khi đó người ở phòng bảo vệ của trường vừa vặn xuất hiện đuổi hắn ta đi.” Tiểu Hàm nhìn tôi, tuy rằng trong mắt có nước mắt, nhưng lại bị sự quan tâm của tôi chọc cười.

Nhưng cô ấy chỉ cười được một lát là ánh mắt lại trở nên u sầu.

“Cho nên, Trần Vĩnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tôi đã quen với vẻ miễn cưỡng cười vui của cô ấy, nhưng cô ấy càng như vậy, tôi càng như bị đao cứa vào tim.

Tôi nói, Tiểu Hàm, là lỗi của anh, là tại anh không bảo vệ tốt cho em.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Tiểu Hàm bỗng vang lên.

Là giọng nói sắc nhọn của một người đàn ông trung niên, âm lượng rất lớn, không bật loa ngoài nhưng tôi vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

“Alo, Tề Tiểu Hàm phải không?”

Tiểu Hàm lau lau nước mắt, tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh lễ phép trả lời, “Ai vậy ạ?”

“Tao là ai à? Tao mẹ nó là bố của Hàn Tử Hạo! Mẹ nó, mày là người dám bắt nạt Hàn Tử Hạo đúng không?”

“Bác trai, có lẽ là bác đã hiểu lầm.”

“Có phải mày mắng con trai tao hay không?”

“Vâng……”

“Còn cắn nó đúng không?”

“Bác trai……”

“Vậy tao hiểu lầm cái gì ở đây? Con trai tao thích mày, theo đuổi mày, là nó cho mày mặt mũi. Mày giả vờ cái XX gì? Mày chính là con điếm tao nói cho mày biết……”

Tiếp theo đó, là một tràng các loại từ thô tục.

“Từ bé đến lớn, nó muốn gì tao cho nấy, chưa từng đánh hay mắng nó một câu một lời, một con đàn bà như mày lại dám động vào nó!?”

“Tề Tiểu Hàm đúng không, mày yên tâm, nhanh thôi, tao sẽ xử lý mày.”

Đôi mắt Tiểu Hàm lại đỏ lên. Lại không cho tôi cầm điện thoại qua, cũng không chịu cúp máy.

Cô ấy rất là trẻ con, muốn tìm được một khe hở trong lời mắng chửi của đối phương để biện giải cho bản thân.

Đương nhiên, chỉ là tốn công vô ích.

Cuối cùng, tôi rốt cuộc không thể nhịn được nữa, không màng cô ấy ngăn cản, trực tiếp đoạt lấy di động: “Họ Hàn.”

“Mày ai chứ?”

“Tôi là Trần Vĩnh, là bạn trai của Tiểu Hàm, đừng bắt nạt nữ sinh, có năng lực thì nhằm vào tôi này.”

Đầu dây bên kia nở nụ cười.

“Trần Vĩnh à, tao biết mày, mày không cần ở đây làm anh hùng, hai người chúng mày, một đứa cũng không chạy được.”

Nói xong, ông ta cúp máy.

Tôi đã sớm biết bố hắn ta là một chủ thầu, loại người này trong năm đó vẫn luôn là nhân vật ở vùng màu xám của xã hội. Làm đại ca của một đám dân công, nếu thật sự muốn làm chút chuyện trái pháp luật gì đó, dễ như trở bàn tay vậy.

Nhưng, trong lúc tôi đang cân nhắc mấy ngày kế tiếp nên bảo vệ Tiểu Hàm như thế nào thì bố của Hàn Tử Hạo đã tìm đến cửa rồi.

03.

Vào ban đêm, tôi bắt taxi về trường học, ở cổng chính của trường, vừa xuống xe, thì từ hai bên cổng chính, gần mười người cùng nhau lao ra.

Trong tay đều cầm ống thép, hoặc là gạch.

Nhanh chóng xông về phía tôi.

Tôi muốn chạy, lại phát hiện xe taxi đã đi rồi. Mà bảo vệ ở cổng chính trường học cũng coi như không nhìn thấy, vội vàng đi vào phòng bảo vệ.

Tôi lập tức xoay người chạy đi.

Nhưng hiển nhiên, sức chịu đựng của những người đó càng tốt hơn, chạy được khoảng mấy trăm mét, người đầu tiên nắm lấy quần áo của tôi, bị tôi tránh thoát, nhưng rất nhanh người thứ hai đã đấm gục tôi xuống đất.

Tiếp theo đó, bọn họ lôi tôi vào một con ngõ nhỏ giữa các tòa nhà dân cư.

Bọn họ vây quanh tôi, đánh đập tôi mấy phút, lúc này, một tên béo mới thở hổn hển đuổi theo đến đây.

Đúng là Hàn Tử Hạo.

Tuy rằng cả người tôi đều đau đớn, nhưng vừa thấy hắn ta, tôi thế mà lại nhịn không được muốn cười.

“Hàn Tử Hạo, cũng chỉ có chút năng lực ấy thôi sao?”

“Còn đang ở đây giả vờ đấy à?” Hàn Tử Hạo ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, hút một hơi thuốc lá: “Mấy người anh em này đều là anh em chí cốt của bố tao, cho dù có đánh chết mày ở đây cũng được, mày tin không?”

Lúc ấy, khí huyết của tôi dâng lên, đã bất chấp tất cả, không biết sợ hãi, “Có ngon thì mày thử đánh chết tao ở đây xem.”

“Vậy thì không thú vị.” Hàn Tử Hạo lắc lắc đầu, triển lãm dấu răng nho nhỏ trên cánh tay của hắn ta cho tôi xem: “Món nợ của Tiểu Hàm, tao còn chưa tính đâu.”

“Con mẹ nó, mày tránh xa cô ấy ra!”

Hàn Tử Hạo nở nụ cười, xong cười to, cười cực kỳ đắc ý.

“Trần Vĩnh, mày biết tao định làm như thế nào sao?”

Nói thật, một khắc kia, tôi thật sự sợ hãi.

Tên Hàn mập nói: “Tao sẽ dùng di động của mày quay một cái video mày đang bị đánh, sau đó gửi cho Tiểu Hàm, bắt nó phải đến đây ngay lập tức, không được dẫn theo người khác. Mày nói xem, nó có giám báo cảnh sát không?”

“Không được! Tên súc sinh nhà mày, Hàn Tử Hạo! Mày là đồ súc sinh!”

Hàn Tử Hạo đứng lên, ý bảo một tên nông dân công cường tráng cướp lấy di động của tôi, ngay sau đó, dùng di động của tôi quay một đoạn video, lúc ấy là Iphone 4, còn chưa lưu hành việc đặt mật mã.

Sau đó, hắn ta bật đèn flash lên, giơ thẳng vào tôi, tiếp theo, hắn ta vẫy vẫy tay, để những tên nông dân công đó lại lần nữa vây quanh tôi.

Tiếng đánh đập quá lớn, đau đớn cũng rất kịch liệt, có rất nhiều thời điểm tôi đã hoài nghi, liệu cuộc đời mình có phải kết thúc ở ngay đây hay không.

Tận đến khi tôi nghe thấy giọng của Tiểu Hàm truyền đến từ trong điện thoại cách đó không xa.

“Đừng đánh anh ấy nữa! Bây giờ tôi sẽ đến ngay, đừng đánh nữa!”

04.

“Tôi ở bên anh, đừng lại đánh anh ấy nữa, được không?”

Tiểu Hàm đứng ở cách đó không xa.

Mảnh mai giữa đêm lạnh, một mình đối mặt với một đám đàn ông hung ác.

Còn tôi thì quỳ rạp trên mặt đất, đã đau đến nỗi mất đi tất cả sức lực.

“Hàn Tử Hạo, tôi chấp nhận ở bên anh, được không?”

“Được thôi.”

“Vậy được rồi, thả anh ấy đi đi.”

“Anh còn chưa nói xong đâu, Tiểu Hàm.” Hàn Tử Hạo đi đến bên cạnh Tiểu Hàm, nói: “Hôn anh một cái.”

Tiểu Hàm sửng sốt một lúc lâu.

“Hàn Tử Hạo, mày thật sự là đồ súc sinh!” Tôi mắng, đột nhiên, tay bị một tên dân công đạp dưới lòng bàn chân thật chặt.

Tôi nhịn xuống, không gào ra tiếng.

Hàn Tử Hạo nhìn một màn này cực kỳ đắc ý.

“Hôn không?”

Tiểu Hàm rốt cuộc cũng nhón chân, muốn hôn lên gương mặt của Hàn Tử Hạo. Nhưng Hàn Tử Hạo đột nhiên quay mặt sang, hôn lên môi Tiểu Hàm.

Tiểu Hàm lập tức né tránh, lùi về phía sau hai bước.

“Bây giờ được chưa? Thả anh ấy đi.”

Hàn Tử Hạo lại lắc lắc đầu.

“Tiểu Hàm, em cho rằng anh là tên ngốc sao? Em căn bản không thích anh. Thật sự, lần đầu tiên trong đời, anh xếp nến cho một nữ sinh, những ngọn nến đó anh xếp từng cây từng cây một, lại thắp sáng từng ngọn từng ngọn một.”

Tiểu Hàm trầm mặc, nhưng Hàn Tử Hạo càng nói, giọng điệu càng trở nên nóng nảy.

“Còn mẹ nó dám cắn tao!”

“Tề Tiểu Hàm, mày quá không biết điều.”

“Như vậy đi, mày cởi quần áo ra, ngay tại chỗ này, cởi sạch quần áo trên người ra, tao sẽ thả thằng oắt này đi.”

05.

Đó là tiết trời tháng tư, thời tiết phía Bắc, tuyết vừa mới rơi một trận. Đêm khuya, gió lạnh thổi qua vẫn giống như dao nhỏ vậy.

Tiểu Hàm cởi mấy cái, nửa người trên chỉ còn lại có một cái áo con hai màu trắng tinh.

“Tiếp tục đi.” Hàn Tử Hạo nói.

Cùng lúc đó, ánh mắt của cả đám đàn ông đều dừng trên người cô nữ sinh mong manh, môi run lên, cả người run rẩy, trong mắt còn chứa ánh nước kia.

Đèn flash của di động sáng đến chói mắt, bọn họ xoa tay hầm hè, không ngừng thúc giục, trêu tức.

“Tiếp tục nha!”

“Nhanh lên!”

“Đừng lề mề!”

Chỉ là, không ai chú ý đến, tôi đã lặng lẽ đứng lên.

Tiếng gió che lấp tiếng bước chân của tôi.

Tôi từ từ, chậm rãi đi đến phía sau đám người, mạnh mẽ đoạt một ống thép từ trong tay của một người đàn ông.

Ngay sau đó, một bước vọt đến phía sau của Hàn Tử Hạo, kề một mặt của ống thép kia trên cổ của Hàn Tử Hạo.

Cái ống thép kia đã được tôi nhắm từ sớm.

Một đầu của nó bóng loáng chỉnh tề, một đầu khác lại như đã từng bị bẻ gãy, chỗ đứt gãy rất là sắc bén. Vừa rồi, khi tôi bị đánh, cái ống thép này đã cắt trên người tôi ít nhất mười mấy vết cắt.

“Đều mẹ nó đừng nhúc nhích!”

Tôi khàn giọng gầm gừ.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó, tiếng mắng bốc lên.

“Thằng kia, mày buông ra ngay!”

“Mày có tin tao đập chết mày không!”

“Mày muốn chết à! Mẹ nó, mày thử động đến Tử Hạo một chút xem?”

Tôi nghe thấy rất phiền, dùng một cái tay khác nắm lấy ngón út tay trái của Hàn Tử Hạo tay, dùng sức vặn.

Hắn ta tức khắc kêu gào thảm thiết, đau đến nỗi muốn quỳ xuống, lại bị tôi túm lên, một lần nữa dùng ống thép chống vào cổ.

“Tao đã nói là, đừng nhúc nhích.” Tôi rất suy yếu, không thể lớn tiếng gầm lên, nhưng lúc này đây, tiếng gào thảm của Hàn Tử Hạo cũng đã đủ để mọi người phải kinh sợ.

Bọn họ ngoan ngoãn lại.

Tên càng ngoan ngoãn hơn chính là Hàn Tử Hạo, bắt đầu từ khi tôi lấy ống thép để ở đây, là hắn ta vẫn luôn run lẩy bẩy, không dám hé răng nửa lời.

Tôi cười rộ lên, cả buổi tối nay, lần đầu tiên tôi cười rộ lên: “Con mẹ nó, ai cũng đừng chọc tức tao, hiện giờ cái gì tao cũng làm ra được.”

Tôi vỗ vỗ gương mặt của Hàn Tử Hạo: “Yên tâm, nếu mày nghe lời sẽ không chết được.”

“Tiểu Hàm, mặc quần áo vào, chúng ta đi.”

Tiểu Hàm lưu loát mặc xong quần áo, lúc này tôi mới phát hiện, trong mắt cô ấy đã sớm không có dù chỉ một giọt nước mắt.

Thứ có, đều là phẫn hận, và kiên nghị.

06.

Tôi bắt cóc Hàn Tử Hạo, buộc nhóm dân công không được theo tới. Chờ đến khi ra khỏi con hẻm nhỏ, chúng tôi chặn lại một chiếc xe cho thuê, thả Hàn Tử Hạo ra, rồi lên xe rời đi.

Ra đến đường lớn, người đến người đi, gần mười tên dân công kia cũng không dám tiếp tục đuổi theo.

“Đi đâu đây?”

Sau khi lên xe taxi, Tề Tiểu Hàm hỏi.

“Đói bụng, tìm một chỗ ăn cơm.”

Tề Tiểu Hàm gật đầu: “Được.”

Đêm khuya hôm đó, tôi và Tề Tiểu Hàm tìm một quán xiên nướng.

Cô ấy gọi món tôm hùm đất yêu thích nhất, tôi gọi ba chai bia, các loại chất tinh bột và thịt mỡ.

Sau một giờ, cô ấy cay đến nỗi mặt đỏ bừng lên, một phen nước mắt một phen nước mũi, tôi thì tự mình uống say.

Sau đó, hai người cùng ngả lưng lên ghế ngồi, ợ ra tiếng.

Cô ấy một tiếng, tôi một tiếng, cô ấy lại đáp lại một tiếng, cách một hồi, tôi lại nghẹn ra một tiếng.

Sau đó, chúng tôi nhìn đối phương, nở nụ cười.

Cười một lúc lâu, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Sau khi cười mệt rồi, chúng tôi yên tĩnh lại.

Tiểu Hàm hỏi tôi đang nghĩ cái gì thế?

Tôi đáp, muốn đánh nhau.

07.

Buổi tối ngày hôm đó, tôi gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ, thằng thông minh nhất phòng, bảo nó bật loa ngoài, nói cho nó toàn bộ câu chuyện.

Tất cả bạn cùng phòng đều tức muốn điên rồi.

Bọn họ nói, Trần Vĩnh, mày yên tâm, hắn ta có dân công, mày có mấy anh em chúng tao.

Tôi nói, hình như là chuyện này càng ngày càng ầm ĩ to, bảo mọi người tận lực đừng bị liên lụy vào.

Trưởng phòng ngủ nói mẹ mày đánh rắm đi, mày gọi điện thoại đến còn không cho chúng tao hỗ trợ, mày coi thường chúng tao đúng không?

Tôi vội đáp, giúp, đương nhiên là phải giúp.

Tôi nói: “Mấy ngày này tôi sẽ không về trường học trước đã, vì không biết Hàn Tử Hạo có thể làm ra chuyện gì. Nhưng mà, Hàn Tử Hạo không có gì sợ hãi, nên hắn ta không sợ về trường học.”

Tiểu Ngũ: “Để chúng tao dẫn nó ra ngoài thôi?”

Tôi: “Đúng, như vậy thì nó sẽ không có phòng bị, tiện cho tao xuống tay.”

Trưởng phòng ngủ: “Người anh em, anh nói cho chú một câu này, chú đừng……”

Tôi: “Đừng quá mức quá đúng không?”

Trưởng phòng ngủ: “Đừng nể tình cảm gì nữa.”

08.

Ngày hôm sau, hơn 9 giờ tối, Tiểu Ngũ nói với Hàn Tử Hạo là mình muốn đi bar, nhưng không có kinh nghiệm, mời hắn ta đi cùng.

Hàn Tử Hạo nghe nói Tiểu Ngũ mời khách, vì thế trắng trợn khoe khoang chiến tích của mình ở hộp đêm khắp nơi, rồi vui vẻ đi trước.

Ở cổng sau của trường, nơi quanh năm đều không bắt được xe, Tiểu Ngũ và Hàn Tử Hạo bắt được một chiếc xe Santana đen.

Chiếc xe đen kia là tôi đã thuê với giá cao.

Tôi trốn ngay phía sau ghế dựa của hàng phía trước.

Hàn Tử Hạo ngồi vào ghế phụ, tôi đột nhiên nhô lên, dùng một sợi dây thép dùng cho xe đạp, khoá cổ hắn ta lên chỗ tựa lưng của ghế dựa.

“Hàn Tử Hạo, lại gặp mặt.”

Tiểu Ngũ hỏi tôi, “Mày muốn dẫn nó đi đâu vậy?”

“Đi đường Tiền Tiến.”

“Đường Tiền Tiến? Chỗ đó cái gì cũng không có……”

“Vậy thì đúng rồi.”

Đường Tiền Tiến có một đống cao ốc khổng lồ chưa hoàn thành thi công, hình như là mấy năm trước định làm thành dự án một vùng du lịch ngoại thành thật lớn. Nhưng sau lại bị bỏ hoang, chỉ còn lại có một đống nền móng, hố sâu, hoặc là vài ba tầng lầu vỏ cao ốc, phủ kín nửa con phố.

Năm 2012, thành phố nơi tôi vào đại học vốn không phổ cập lắp đặt camera ở loại chỗ này.

Nói cách khác, ở nơi đó, tôi có chôn sống Hàn Tử Hạo thì cũng không ai biết được.

Vừa khéo là, bây giờ tôi đang muốn xử lý hắn ta, muốn làm cho hắn ta sống không bằng chết.

“Anh, thằng em này phải nhắc nhở anh một câu,” Tiểu Ngũ nói: “Phạm tội vì thằng oắt này không đáng.”

“Đúng vậy đúng vậy,” Hàn Tử Hạo phụ họa.

“Tao biết, nhưng vì Tiểu Hàm, đáng giá.” Tôi nói với Tiểu Ngũ: “Mày về đi.”

09.

Hạ quyết tâm liều lĩnh không màng tất cả, kỳ thật chỉ là vì Tiểu Hàm.

Vì trước khi tôi rời khỏi khách sạn, Tiểu Hàm đột nhiên đổi ý, không cho tôi đi trả thù Hàn Tử Hạo nữa.

Là sợ tôi gặp chuyện không may thôi mà.

Tôi nói, em yên tâm đi, đơn giản chỉ là người trẻ tuổi đánh nhau ẩu đả.

Nhưng Tiểu Hàm lại túm lấy tay tôi mãi không buông.

Tôi thở dài, nhẹ giọng nói với cô ấy, “Em về trường học trước đi, chờ tin tức của anh.”

Tiểu Hàm không nói chuyện, chỉ lắc đầu.

“Nghe lời, Tiểu Hàm.”

“Muốn để em ở lại một mình đúng không?”

Cô ấy đột nhiên hỏi một câu như vậy, thật đúng là làm tôi mắc kẹt.

Đúng vậy, một mình cô ấy, có quá nhiều nguy hiểm.

Chỉ là……

“Lúc này, em đi theo anh mới là nguy hiểm nhất, em hiểu không?”

“Em cứ muốn đi theo anh đấy, thì làm sao nào!” Cô ấy hiếm khi quật cường như vậy.

Tôi đột nhiên cảm giác được, mình thật sự, thật sự rất thích cô ấy.

Rất thích rất thích.

“Tiểu Hàm, trước kia anh cho rằng, mình rất có năng lực, có thể bảo vệ được em. Nhưng mà……”

“Em chưa từng trách anh! Là anh cứ luôn thích cậy mạnh! Hôm nay còn muốn cậy mạnh! Vì sao mà anh không thể……”

Tôi bỗng nhiên khom người xuống, hôn cô ấy.

Hôn cô ấy thật sâu.

Sau đó, đẩy cô ấy ra, đi ra khỏi phòng, ở ngoài cửa, dùng chìa khóa khóa trái cửa phòng lại.

Tiểu Hàm muốn mở ra, chỉ có thể liên hệ chủ nhà, đến lúc đó, chắc là tôi cũng đã đi đến đường Tiền Tiến rồi.

10.

Tôi xuống xe, tóm lấy Hàn Tử Hạo đang run rẩy lôi ra khỏi xe.

Tôi đã nhìn thấu hắn ta. Đây đơn giản là một kẻ hèn nhát chỉ biết dựa vào số lượng người đông hơn để ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi.

Loại người này một khi mất đi chỗ dựa, thì chúng còn nhát gan hơn, hèn mọn hơn cả người bình thường.

Cho nên, khi Hàn Tử Hạo rời khỏi những ông chú dân công kia, một mình đối mặt với dáng vẻ hung ác của tôi, hắn ta căn bản là không có chút dũng khí nào để phản kháng.

Hơn nữa, để đánh thức hắn ta, tôi lại vặn gãy một ngón tay của hắn.

Tôi bước đến, chân của hắn ta còn run lên mạnh hơn.

Tôi ôm lấy bờ vai của hắn ta, nói đi thôi, chúng ta đến cái hố to phía trước kia rồi lại tâm sự.

Hắn ta không nhúc nhích.

Toi hỏi làm sao thế?

Hắn ta nói, không có việc gì, không có việc gì.

Ngay sau đó, tôi ngửi thấy một mùi tanh hôi bốc lên.

Hắn ta tiểu ra quần.

11.

“Cởi.”

Trong một tòa nhà bỏ hoang nào đó của đường Tiền Tiến, tôi giơ ống kính di động dí thẳng vào Hàn Tử Hạo, bật máy quay lên.

“Anh, anh Vĩnh, em thật sự sai rồi, em thật sự không dám nữa.”

“Lúc trước, khi mà Tiểu Hàm còn ở đây, sao mày không nói loại lời nói này?”

“Anh Vĩnh……”

“Nói tiếp xem, mày sai ở đâu?”

“Em sai, em không nên theo đuổi Tiểu Hàm, không nên đoạt bạn gái của anh.”

“Không đúng,” tôi nhìn hắn ta với vẻ trêu cợt, tựa như lúc mà hắn ta chiếm thế thượng phong, cũng trêu đùa nhìn tôi kia: “Mày sai ở chỗ không nên lơ là, rồi rơi vào tay của tao. Hàn Tử Hạo, nói thật ra, lúc vừa nãy ấy, mày nên làm thịt tao.”

“Anh Vĩnh, xin anh tha thứ cho em lần này đi, em…… em đưa tiền cho anh, em bồi thường cho anh có được không?”

“Hàn Tử Hạo, mày nghe không hiểu lời nói của tao rồi, tao nói là, mày nên làm thịt tao.”

“Anh Vĩnh……”

“Bởi vì mày chọc giận tao rồi, là tao sẽ làm thịt mày.”

Tôi dùng sức đập ống thép xuống mặt đất.

“Cởi, thừa một cái, là tao cho mày một cái lỗ thủng.”

Hắn ta không dám lề mà lề mề nữa, bắt đầu cởi quần áo.

Áo khoác, quần, áo len, quần mùa thu, cuối cùng, quần lót cũng cởi.

Thân hình to mọng với tỉ lệ không cân bằng của hắn ta hiện ra trước mắt tôi.

Tôi đứng dậy, đi đến trước mặt hắn ta.

“Quỳ xuống.”

Không chút do dự, hắn ta quỳ rạp xuống đất.

Sau đó, tôi vung ống thép lên, bắt đầu điên cuồng trút giận lên người hắn ta.

Tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp đống đổ nát.

12.

Một lúc lâu sau, tôi đánh mệt rồi.

Từ trong quần áo của Hàn Tử Hạo, tôi lục ra một bao thuốc lá nước ngoài, kèm thêm viên tinh dầu thơm vị bạc hà.

Tôi ngồi xổm bên cạnh hắn ta, bóp nát hạt thơm. Lúc hút ngụm đầu tiên, tôi cảm thấy cả người đều trở nên thoải mái.

Quá vất vả.

Mấy ngày nay, đều quá vất vả.

Từ lần liên hoan đó, bắt đầu từ khi Hàn Tử Hạo vượt rào, tôi vẫn luôn cố nhẫn nhịn, vẫn luôn thấy uất ức, vẫn luôn cố thuyết phục mình rằng, một sự nhịn chín sự lành, không cần gây chuyện, phải suy xét hậu quả.

Nhưng đêm qua, hành động của Hàn Tử Hạo đã làm cho tất cả sự thấu tình đạt lý, tất cả nỗi lo trước lo sau, tất cả lòng thiện lương của tôi đều biến thành một trò cười.

Có một số người, chính là thích được một tấc lại tiến một thước, không có điểm mấu chốt.

Có một số người, chính là ác.

Có một số người, chính là phải đối xử bằng cách thức càng ác hơn.

Một chân của tôi đạp lên tay của Hàn Tử Hạo, bật cái di động bị tôi đặt tĩnh âm cả một đêm của Hàn Tử Hạo lên.

Trong cái di động kia, là hơn trăm cuộc gọi đến không được nhận và tin nhắn ngắn.

Lúc này, cũng đang có một cuộc gọi đang gọi đến, thông báo cuộc gọi biểu hiện người gọi đến là “Bố già”. Đó là bố của Hàn Tử Hạo, là người lãnh đạo trực tiếp của cả đám dân công tối hôm qua, là đầu sỏ gây ra trận ác chiến này, cũng là kẻ uy hiếp lớn nhất đến Tiểu Hàm……

Là người mà tôi hầu như không thể giải quyết, rồi lại nhất định phải giải quyết cho bằng được, Hàn Quốc Vĩ.

13.

“A lo?”

“Mày…… Mày là Trần Vĩnh?”

“Đúng.”

“Oắt con, mày được lắm, dám mẹ nó bắt cóc con trai tao!”

“Đến đây một mình, nếu không, trẻ con mười tám mười chín tuổi như chúng tôi, lúc xuống tay cũng không có chừng mực đâu.”

“Nhảm nhí, muốn đánh mày còn cần đến mấy người!?”

Tôi khẽ cười một tiếng, tăng lực dưới chân lên, làm cho tiếng kêu thảm thiết của Hàn Tử Hạo truyền ra.

“Đường Tiền Tiến, tòa nhà bỏ hoang. Tôi chờ ông.”

14.

Hàn Quốc Vĩ đến một mình.

Vào lúc tối tăm nhất trước bình minh, một mình ông ta lái xe đi vào tòa nhà bỏ hoang kia. Còn tôi thì trốn ở đằng sau cây cột, xác định bên cạnh ông ta không có bất cứ kẻ nào đi theo, lúc này mới xuất hiện trước mặt ông ta.

Tôi nói, ông chú cũng được lắm đó, dám đơn độc đến gặp tôi à.

Ông ta hỏi, con trai tao đâu?

Tôi gật đầu, nói để tôi xác nhận lại một chút, ông thật sự muốn đánh chết tôi đúng không?

Giọng ông ta trầm xuống, “Không phải thế thì gì?”

Tôi lắc đầu: “Tôi cảm thấy ông vẫn không có can đảm này.”

Nói xong, tôi ném điện thoại di động của Hàn Tử Hạo cho ông ta.

“Ông chú Hàn, bên trong có một đoạn video, cho ông đấy, trợ hứng chút.”

Đó là video Hàn Tử Hạo bị đánh đập.

15.

“Anh Vĩnh, xin anh tha thứ cho em lần này đi, em…… em đưa tiền cho anh, em bồi thường cho anh có được không?”

“Hàn Tử Hạo, mày nghe không hiểu lời nói của tao rồi, tao nói là, mày nên làm thịt tao.”

“Anh Vĩnh……”

“Bởi vì mày chọc giận tao rồi, là tao sẽ làm thịt mày.”

Ngay sau đó, từ trong cái di động kia truyền ra tiếng thét chói tai.

Tôi biết, Hàn Quốc Vĩ đã nhìn đến bộ dáng con trai ông ta cả người trần trụi bị tôi đuổi theo đánh kia.

“Ông chú Hàn, đẹp không?”

“Con trai tao đâu!” Tiếng nói của ông ta bắt đầu run rẩy.

Tôi biết hiện giờ ông ta đã tức đến muốn điên lên.

Còn chưa xông tới, hoàn toàn là vì còn chưa trông thấy con trai mình.

“Con trai ông?”

“Con trai tao, mày nhốt con tao ở đâu rồi?”

“Không nhốt,” tôi cười nói: “Chôn.”

“Mày nói cái gì?”

“Tôi nói, chôn.”

Tôi vừa dứt lời, ông ta cuối cùng cũng đánh mất toàn bộ lý trí, phát điên lên xông đến chỗ tôi, gạt một chân làm tôi ngã xuống, ngay sau đó, vừa vung quyền vừa ép hỏi tung tích của con trai ông ta.

Buồn cười là, qua buổi tối hôm qua, dường như là tôi càng biết nên cuộn người như thế nào để tránh bị đánh quá đau.

Càng buồn cười hơn chính là, Hàn Quốc Vĩ vừa đánh tôi, lại vừa bắt đầu khóc lên.

Ông ta không ngừng hỏi, con trai tao đâu, con trai tao đâu, con trai tao đâu.

Hỏi mười mấy lần, mỗi một lần, đáp án nhận được đều là: “Bị tôi chôn rồi.”

Cuối cùng, ông ta bắt đầu tin là thật.

Ông ta không hề xác nhận chỗ của con trai mình với tôi nữa, mà dùng tất cả sức lực còn sót lại, ra sức vung nắm đấm, đánh tôi.

Tôi tin tưởng, giờ phút này, nếu trong tay ông ta có một viên gạch, nhất định sẽ không chút do dự đập nát đầu tôi.

Đúng vậy, thứ mà tôi chờ đợi còn không phải là cái thời cơ này sao.

Tôi cuộn tròn trên mặt đất, lặng lẽ rút ra thanh sắt dài bằng bàn tay từ bên hông, đỉnh đầu sắc nhọn.

Đó là thứ giống với một hung khí nhất mà tôi tìm được sau khi lật tung đống đổ nát ở đây.

Tôi giơ thanh sắt lên, cố ý dùng tốc độ cực chậm đâm về phía Hàn Quốc Vĩ.

Còn ông ta thì bị hoảng sợ, ngay sau đó, nhanh chóng phản ứng lại, hai tay ông ta dùng sức đoạt lấy thanh sắt của tôi, cầm nó trong tay.

Cồn tôi thì căn chuẩn thời cơ, nắm lấy hai tay của ông ta.

Giúp ông ta cùng đâm thanh sắt kia vào phía bên trái bụng tôi.

Tôi đã sớm mở khoá áo khoác, trên phần bụng bên trái chỉ có một tầng áo thun mỏng manh. Trong cơn đau nhức, tôi cúi đầu xác nhận một chút, thanh sắt kia đã hoàn toàn đâm vào ít nhất khoảng bảy tám centimet, máu tươi cuồn cuộn tuôn ra.

“Hàn Quốc Vĩ, lúc này, ông chơi xong rồi.”

16.

“Tôi không chôn con trai ông, ha ha ha, tôi nào dám chôn người?”

“Vậy…… Con trai tao đâu?”

“Trước khi ông đến đây, tôi đã thả đi rồi, chẳng qua, trên người hắn ta không có tiền, không có di động, tôi còn đốt giày của hắn, hẳn là đi rất chậm, cũng không có cách nào để liên lạc với ông.”

“Nhãi ranh, mày chơi tao!”

“Đúng vậy, tôi chính là muốn chơi ông đấy, không chơi cho ông vào tù, làm sao tôi có thể ngủ yên giấc được.”

“Tao vào tù thì mày sẽ không có việc gì sao?”

“Ông chú Hàn, câu nói muốn làm thịt tôi vừa nãy kia của ông, đã bị tôi ghi âm lại rồi, hơn nữa, thanh dao nhỏ này cũng thật sự là do ông đâm vào. Đúng vậy, tôi đánh con trai ông, nhưng tôi cũng bị thương thành như thế này, nhiều nhất chỉ tính là ẩu đả đánh nhau.”

Tôi ôm lấy phần bụng càng ngày càng đau: “Nhưng ông lại không như thế được, ông là ác ý đả thương người, xúi giục người khác dâm loạn nữ sinh, xúi giục người khác cố ý đả thương người, phạt tù mấy năm, ông tuyệt đối không thoát được.”

Lúc này, tôi chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc, thế nhưng, trận đùa giỡn ra vẻ đẹp trai đối với Hàn Quốc Vĩ này hình như còn chưa xong, tôi đành phải cố gắng chống đỡ.

“Đã quên nói cho ông, ông chú Hàn à, anh trai tôi là luật sư, ông không phạm tội, tôi không làm gì được ông, nhưng chỉ cần ông phạm tội một cái là nhà chúng tôi có thể đùa chết ông……”

Đúng lúc này, từ phía xa, có ánh sáng màu xanh hơi hơi nổi lên.

Ngay sau đó, tiếng còi cảnh sát vang lên, càng ngày càng gần.

Đây là lời dặn dò của tôi đối với Tiểu Hàm khi hôn cô ấy. Tôi bảo cô ấy đợi đến khoảng 5 giờ thì báo cảnh sát, như vậy, lúc cảnh sát đến nơi, thì tôi cũng gần như đã có thể hoàn thành tất cả mọi chuyện.

Thật ra thì thời gian bọn họ đến vẫn là có hơi chậm một chút, dẫn đến việc tôi không thể không chịu đựng cơn đau nhức, dựa vào việc nói bừa tri thức pháp luật, không ngừng sử dụng *khẩu độn nhằm ổn định đối phương.

“Làm gì vậy? Đừng chạy nha Hàn Quốc Vĩ, ông mà chạy trốn là sẽ bị phán càng nặng hơn đấy.”

(*) khẩu độn: xuất phát từ vòng fan của bộ manga/ anime “Naruto” của Nhật Bản. Có thể hiểu là một người dùng lời nói/ lý lẽ để thuyết phục người nghe.

17.

Hàn Quốc Vĩ ngồi tù, vốn dĩ thời hạn thi hành án chỉ có hai năm, nhưng nghe nói sau đó lại bị tra ra một ít việc làm trái pháp luật khác, nên thời hạn thi hành án đổi thành ba năm, sau nữa, lại biến thành 5 năm.

Hàn Tử Hạo ở lại trường học thêm nửa tháng, sau này, vì Tiểu Ngũ trong ký túc xá của chúng tôi thêm mắm thêm muối vào rồi kể lại toàn bộ câu chuyện cho cả ký túc xá, lại truyền cho cả lớp, cả khoa, thế là danh dự của Hàn Tử Hạo ở trong trường bị kéo xuống âm vô cùng.

Thậm chí một ít học sinh nam có tâm huyết còn tổ chức thành đoàn thể ở trên mạng, hẹn nhau cùng đi đánh Hàn Tử Hạo.

Kết quả, tôi còn chưa ra viện, Hàn Tử Hạo đã chuyển trường rồi. Từ đó về sau, tôi cũng chưa gặp lại hắn ta lần nào nữa.

Một năm sau, có tin đồn rằng, công nhân bị Hàn Quốc Vĩ khất nợ tiền lương, vì không tìm thấy Hàn Quốc Vĩ, nên đã tìm đến Hàn Tử Hạo. Hàn Tử Hạo không có tiền trả, nên hình như bị công nhân đánh gãy chân. Nhưng việc này cũng không thể xác nhận được.

Còn tôi, bởi vì đánh nhau ẩu đả, hồ sơ cũng bị ghi chú lại là có tiền án. Chẳng qua, vì không tạo thành bất cứ thương tổn thực chất nào (cho dù là ngón tay bị gãy của Hàn Tử Hạo, trên thực tế cũng chỉ là bị trật khớp), hơn nữa, với những vết thương trên người, tôi được miễn không bị câu lưu hành chính.

Chuyện phiền lòng cũng chỉ nói đến đây thôi.

Còn Tiểu Hàm, trong lúc tôi nằm viện, cô ấy vẫn luôn ở bên tôi.

Nhưng không được hoàn mỹ là, tôi vốn cho rằng trong khoảng thời gian này, cảm tình của hai chúng tôi sẽ nhanh chóng thăng hoa, thế nhưng, vì thường xuyên ngẫu nhiên gặp được mẹ già nhà tôi, mà hai người này càng ngày càng quen biết, càng ngày vàng thân thiết.

Thân đến nỗi hai người ngồi ở bên cạnh mép giường của tôi nói chuyện phiếm, mà tôi đến một câu cũng không chen lọt được.

Mẹ tôi: “Hai người chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ, đâu có chuyện gì liên quan đến anh đâu chứ?”

Tiểu Hàm: “Cứ đọc tiểu thuyết của anh đi.”

Mẹ tôi: “Ai bảo không phải chứ?”

Tôi: “Mẹ, ờm, không phải là mẹ mang cơm đến cho con sao? Cơm đâu?”

Mẹ tôi: “Ai da, chỉ lo nói chuyện, quên cơm ở nhà rồi, vậy thì con gọi cơm hộp đi, Tiểu Hàm, con nói tiếp đi……”

Sau đó, tôi ra viện.

Tiểu Hàm sắp xếp cho tôi một chuyến du lịch, đi bờ biển, nói là phải rửa sạch vận xui cho tôi.

Có một chuyện rất thú vị đó là, đến nơi rồi, vừa xuống máy bay chúng tôi đã bị tài xế xe đen lừa. Đã nói là 100 tệ là đến khách sạn, trên đường đi bác ta lại nhất định đòi 300 tệ.

Tiểu Hàm nổi giận, vô cùng cứng rắn.

Chỉ vào mũi tài xế nói, chỉ có một trăm, muốn thêm một xu cũng không có.

Tài xế cũng không phải kẻ ăn chay, nói là nhất định phải trả 300, đừng tự tìm phiền phức, trên đường này đều là anh em của tôi.

Tiểu Hàm nói ông dám động đến chúng tôi một chút xem, tôi lập tức báo cảnh sát. Có gì mà tôi chưa gặp qua chứ!

Lúc này tôi mới phản ứng lại, Tiểu Hàm hình như không giống lúc trước lắm.

Cô ấy không còn thích khóc.

Cũng càng thích cười hơn.

Cũng cười càng chân thật hơn, như là cả người cũng trở nên càng dũng cảm.

Bắt đầu từ khi nào vậy?

A, đúng rồi.

Là vào ngày đó, là khi tôi bị nâng lên xe cứu thương.

Cô ấy đi theo bên cạnh tôi cả một đường, cả đường đều đang nói: “Trần Vĩnh, không có việc gì.”

“Đừng sợ nha.”

“Chúng ta ở bên nhau, mọi chuyện đều sẽ tốt lên.”

Tôi nhìn về phía cô ấy, thân mình cô ấy nhỏ xinh, lại như là ẩn chứa một sức mạnh nào đó.

Tôi nằm trên cáng, suy yếu ngủ thiếp đi, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là ánh sáng trong mắt cô ấy và mặt trời mới mọc đầu tháng tư.

End
Chương kế tiếp