Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 18: Thế giới đầu tiên (18)
Chuyện dân thường đánh lén Ân Minh Tranh cứ trôi qua im hơi lặng tiếng như vậy.

Dựa theo luật pháp của căn cứ, người đó đã bị đội chấp pháp mang đi, bị buộc tội phải đi lao dịch.

Với thời thế bây giờ, tội phạm sẽ không bị nhốt vào trong ngục bao ăn bao uống nữa, nếu tội phạm nghiêm trọng sẽ trực tiếp đánh chết, hoặc phải đi lao dịch, làm những chuyện khổ sai khiến người khác không thể vui nổi.

Ân Minh Tranh không quan tâm chuyện đó nữa, nhưng còn Thời Thanh thì lại bắt tay với Nhạc Du Nguyên bắt đầu chống lại những lời đồn được tung ra khắp căn cứ.

Đồn Ân Minh Tranh tranh quyền đoạt lợi?

Đồn Ân Minh Tranh không coi ai ra gì?

Nhưng anh đã hy sinh bản thân để đổi lấy tính mạng của hàng trăm vạn người.

Chẳng phải chỉ là thủy quân thôi sao?

Không biết Thời Tiểu Thanh bị Nhạc Du Nguyên “dạy hư” đã chơi mượt đến cỡ nào.

Dù họ có nói gì thì việc Ân Minh Tranh từng cứu người dân, tình nguyện hy sinh bản thân tuyệt đối vẫn là hcuyeenj chắc như đinh đóng cột, vô số người tận mắt chứng kiến.

Đây chính anh hùng nhân loại, tấm khiên lớn nhất của họ.

Kẻ âm mưu ngấm ngầm ẩn nấp kia đã nghĩ sai rồi, dư luận mới là thứ không có khả năng giết chết anh nhất.

Triệu Tướng quân điều khiển sau màn sắp tức chết đến nơi.

Ông ta ở bên này cho người tung tin đồn Ân Minh Tranh dung túng tình nhân mua đồ không trả tiền, áp bức dân thường, kết quả chẳng có kẻ nào tin tưởng.

Người nhận lệnh còn bị dân thường hung hăng trừng mắt, mắng suốt cả buổi.

Tuy thiếu gia Thời Thanh không trả tiền, nhưng người ta bằng lòng dùng dị năng hệ chữa trị đổi lấy, đây chính là dị năng hệ chữa trị đấy! Bây giờ nhà ai có đồ chơi gì được Thời Thanh để mắt đến thì đều phấn khích đến mức hận không thể vọt lên tận trời luôn.

Nếu ai để Thời Thanh trả tiền thì người đó mới là kẻ ngốc.

Sai người tản ra tin đồn Ân Minh Tranh vì quyền thế mà hy sinh tính mạng của dân thường sao?

Nhưng bất kỳ dân thường nào cũng có thể kể ra chuyện Ân Minh Tranh đã hy sinh bản thân của mình vì người dân.

Triệu Tướng quân hận muốn chết, nhưng lại chẳng thể tìm ra lý do để phản bác cả.

Đúng vậy, lúc trước vì muốn che giấu chân tướng bọn họ hãm hại Ân Minh Tranh nên đã miêu tả anh như một anh hùng.

Dù sao trông sự hùng mạnh của chiến hạm ngoài hành tinh, bọn họ đều nghĩ Ân Minh Tranh 99,9999% không thể quay về.

Nếu người đã chết, bọn họ cũng không quan tâm việc rải đầy vinh quang lên người anh.

Nhưng ai có thể ngờ được.

Ân Minh Tranh lại quay trở lại!

0,0001% xác suất kia lại rơi trúng người anh.

Hiện tại họ trăm phương ngàn kế muốn đè bẹp người khoác đầy vinh quang trên mình, lại còn do bọn họ tự mình dâng lên nữa.

Hối hận quá!

Quá hối hận!

Triệu Tướng quân thật sự hận không thể rống to với các thường dân đang ngập tràn sùng bái với Ân Minh Tranh trên căn cứ:

Các người cho rằng cậu ta hy sinh mình sao?

Không phải!

Ân Minh Tranh bị bọn tôi đánh ngã rồi đưa qua đấy!

Tất cả đều do bọn tôi làm ra hết!

Các người muốn cảm ơn, muốn sùng bái hay cảm kích đều hướng về bọn tôi đi này!

Nhưng ông ta chỉ có thể âm thầm uất nghẹn nghĩ trong lòng vậy thôi. Nếu ông ta thật sự thú nhận ban đầu mình là người ra lệnh thừa dịp hỗn loạn mà đánh lén Ân Minh Tranh, rồi bỏ anh lại trên phi thuyền thì sợ rằng những thường dân sùng bái Ân Minh Tranh sẽ là kẻ đầu tiên cắn chết ông ta.

Không, còn chưa chờ được bọn họ đến cắn thì ông ta đã bị Ân Minh Tranh giết trước rồi.

Triệu Tướng quân sợ chết.

Nếu không ông ta cũng sẽ không âm thầm núp phía sau giở mấy thủ đoạn bỉ ổi, thậm chí còn không tiếc để con gái mình đi quyến rũ Ân Minh Tranh như thế.

Ông ta khác với mấy vị Thượng tướng cùng cấp.

Những người đó dù trong lòng thật sự có mưu đồ riêng thì vẫn lấy đại cục làm trọng, tinh tế mưu lược, chứ không vì để đạt được mục đích mà vứt bỏ tất cả mọi thứ giống như Triệu Tướng quân.

Hiện tại chứng kiến Ân Minh Tranh từng bước đi đến vị trí cao nhất, Triệu Tướng quân càng lộ vẻ tự rối loạn đội hình.

Không loạn sao nổi.

Lúc trước ông ta đã làm ra rất nhiều chuyện bẩn thỉu, trước kia không có ai ở trên thì thôi không nói làm gì, nhưng nếu Ân Minh Tranh thật sự nắm quyền lực tối cao trong tay, anh nhất định sẽ tra ra Triệu Tướng quân.

Trong căn cứ chỉ có bốn Thượng tướng cùng cấp với Ân Minh Tranh, trong đó bao gồm Triệu Tướng quân. Sau trận chiến với Trùng tộc, thủ lĩnh tối cao của họ đã hy sinh vì tổ quốc, lúc đó xung quanh rất rối loạn, bốn vị Thượng tướng đều có tính toán riêng của mình không ai chịu phục ai, cộng thêm thuộc hạ đôi bên đều sàn sàn nhau, nên họ quyết định làm theo ý mình tạo ra liên minh, cùng quản lý căn cứ.

Ân Minh Tranh là người duy nhất không có quân quyền trong tay nhưng lại được trao chức Thượng tướng, cũng là người có thực lực không thể khinh thường nhất trong năm người.

Người dị năng mạnh mẽ đã đủ khiến một đống người hoảng sợ rồi, mặc dù Ân Minh Tranh chưa từng dùng dị năng của anh để đối phó với con người, nhưng rất nhiều người đã từng chứng kiến anh đối phó với Trùng tộc thế nào.

Anh là anh hùng nhân loại nổi danh nhất trong chiến dịch.

Chỉ phất tay một cái đã chôn vùi mấy nghìn Trùng tộc.

Khiến lũ Trùng tộc cực kỳ sợ hãi lùi về sau một vạn cây số.

Sau khi anh ra tay, loài người mới được coi như có cơ hội thở dốc, mới được núp trong căn cứ như bây giờ, nghiên cứu vũ khí công nghệ cao mà Trùng tộc đánh rơi trên chiến trường, đi đến bước tiến hóa vũ khí của mình.

Ân Minh Tranh không chỉ xuất sắc về mặt võ lực, ngoài trừ là người dị năng mạnh mẽ ra, anh cũng am hiểu việc nghiên cứu phát minh ra vũ khí mới.

Giống như thuốc làm chậm lúc trước.

Anh như một vị chiến thần bất bại, vì may mắn sống sót nên đã đắp nặn được hình tượng vĩnh viễn không chết trong lòng người dân.

Tất cả mọi người đều tin rằng chỉ cần Ân Minh Tranh vung cánh tay hô lên, những người dân xem anh là Thần kia sẽ không chút do dự nâng anh lên ngôi vua.

Vấn đề ở đây chỉ là thời gian lâu mau mà thôi, người dân bị Trùng tộc đánh không cách nào trở tay đang cần một tín ngưỡng.

Triệu Tướng quân từng nghĩ đến việc tranh giành vị trí thủ lĩnh đệ nhất, nhưng nhìn khắp mọi mặt, ông ta không có nhiều người trên tay như người khác, chuyên gia nghiên cứu khoa học không sánh bằng ai, ngay cả âm mưu ngấm ngầm cũng thất bại, ba vị Thượng tướng khác còn chẳng có ai thèm để ý đến ông ta chứ đừng nói đến việc liên minh cùng với Triệu tướng quân.

Thế nên, ông ta cảm thấy mình thật đáng thương.

Không thể trách ông ta dùng thủ đoạn ngầm được, dù sao tính tình Ân Minh Tranh cũng đại công vô tư, mà ông ta thì cũng chỉ ra tay trước anh một chút mà thôi, ông ta làm vậy xong cứu được trăm vạn người. Đáng lẽ Triệu Tướng quân ông ta là anh hùng mới đúng.

Đáng tiếc, Triệu Tướng quân tự tưởng tượng rất hay. Mà ông ta cũng thật sự không cảm thấy bản thân có thể sẽ có ngày tốt đẹp ấy.

Ông ta cực kỳ nhận rõ.

Một khi Ân Minh Tranh lên được vị trí đó, người đầu tiên phải chết chính là ông ta.

Lúc trước bởi vì đề phòng tương lai như thế, ông ta đã sai con gái đến quyến rũ Ân Minh Tranh, cố gắng trở thành người nhà của anh.

Kết quả Triệu Diệu Diệu lại không chịu cố gắng, lãng phí một gương mặt xinh đẹp như vậy.

Mềm không được, vậy chỉ có thể cứng rắn thôi.

Nhưng rồi mềm cứng đều đã thử, Ân Minh Tranh lại không hề xảy ra chuyện gì.

Bây giờ thì hay rồi, làm nhiều việc cho Ân Minh Tranh như thế, chẳng những anh hùng nhân loại không ngã ngựa mà khốn nạn là anh càng được tung hô hơn.

Thứ Triệu Tướng quân nhìn thấy không phải là Ân Minh Tranh sắp đi lên vị trí thủ lĩnh đệ nhất được mọi người hướng đến, mà là mình càng ngày càng đến gần cái chết.

Ông ta chỉ có thể vừa nôn nóng đến rụng tóc vừa liều mạng nghĩ cách.

Ông ta không chỉ nôn nóng một mình mà còn thúc giục cả con gái nữa. Ngày hôm nay, mở họp xong, sau khi nhận được tin tức sắp tranh cử vị trí Tổng thống của căn cứ, Triệu Tướng quân vừa quay về nhà đã xông thẳng vào phòng Triệu Diệu Diệu, đập một cái lên bàn, gầm nhẹ với cô con gái đang trang điểm của mình:

“Chỉ biết mỗi trang điểm, thấy những ngày an nhàn của chúng ta sắp kết thúc còn không chịu nghĩ cách, hai ba con chúng ta chỉ có nước chờ chết mà thôi!”

Triệu Diệu Diệu cũng ấm ức không chịu nổi, lập tức ném thỏi son ra ngoài: “Con còn có cách gì nữa? Lúc trước tên Thời Thanh gì đó vào ở trong nhà Nhạc Du Nguyên, con còn thầm hạ thuốc bọn họ để bọn họ hoàn thành chuyện tốt, kết quả Ân Minh Tranh cứ như bị mù, trên đầu đã mọc chia chỉa sừng rồi nhưng vẫn xem Thời Thanh đó là bảo bối! Con đến trước mặt anh ta, anh ta lại coi con như không khí, ba nói xem con còn có thể làm gì!”

“Không có cách thì con cũng phải nghĩ ra cách cho ba!”

Triệu Tướng quân đập bàn một cái: “Cậu ta không thèm nhìn con thì con cũng không nhìn cậu ta luôn à? Con có thể làm ra loại thuốc đó rồi chuốc cho Nhạc Du Nguyên thì tại sao lại không đánh thuốc Ân Minh Tranh đi. Dù thế nào cậu ta vẫn là đàn ông, sau khi trúng thuốc lại được một đại mỹ nữ nhào vào lòng, chắc chắn sẽ ỡm ờ thành chuyện!”

Ông ta phân tích bụng dạ đàn ông theo trải nghiệm của mình: “Nếu con may mắn mang thai, tình nhân của Ân Minh Tranh lại là nam, có thể sinh con cho cậu ta hay không! Đến lúc đó con ôm bụng đến nói với cậu ta con không muốn gì hết, chỉ muốn sinh đứa bé này ra, chắc chắn cậu ta sẽ cảm thấy áy náy với con, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ là nhà ngoại của đứa trẻ này, nếu ở cổ đại sẽ là quốc cữu, chúng ta còn sợ gì chứ?”

Triệu Diệu Diệu cảm thấy ba ruột của mình đang nằm mơ.

“Ba, ba tỉnh táo lại chút đi, đó là Ân Minh Tranh đấy, cả căn cứ có ai đánh thắng được anh ta đâu. Ban đầu anh ta bị đánh thuốc làm chậm đưa lên phi thuyền, bị nhiều người ngoài hành tinh bao vây như vậy nhưng vẫn để anh ta chạy trốn. Một nhân vật như vậy, ba lại kêu con bỏ thuốc anh ta ư?”

“Từ từ…”

Cô ta vừa nói xong thì bất ngờ ngừng lại, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó: “Ba, rốt cuộc sao Ân Minh Tranh lại trốn thoát được vậy?”

“Ba làm sao biết cậu ta trốn bằng cách nào! Ba cũng không phải là người dị năng mạnh nhất!” Triệu Tướng quân tức giận rống lên: “Người đã trốn về rồi, giờ con nói những thứ này có tác dụng gì nữa!”

“Không phải.”

Triệu Diệu Diệu nhướng mày: “Bà cũng nhìn thấy tình huống lúc đó như thế nào rồi đó, người ngoài hành tinh chi chít ở trên trời, ít nhất cũng có mấy chục triệu, mỗi người bọn chúng đều được trang bị vũ khí cao cấp hơn chúng ta, Ân Minh Tranh lại bị hạ thuốc làm chậm rồi đưa lên phi thuyền. Đáng lý ra, chắc chắn anh ta phải chết mới đúng.”

Cô ta càng nói càng cảm thấy có lý: “Từ lúc Ân Minh Tranh trở về đến giờ, anh ta chưa từng nhắc đến việc sao mình lại thoát ra được, bọn dân thường trong căn cứ như những kẻ ngu đều cảm thấy anh ta lợi hại nhất chứ không chịu hỏi, nhưng trong tình huống đó, cho dù anh ta có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng không thể chạy thoát nổi.”

Triệu Tướng quân vẫn không hiểu con gái đang êm đẹp lại nói cái gì, hiện giờ ông ta đang nôn nóng đến sắp bùng nổ luôn đây.

“Con có thể nói chuyện có liên quan đến chúng ta được hay không? Có thể không?”

“Không phải con đang suy nghĩ đây à!”

Triệu Diệu Diệu cũng cảm thấy tức giận: “Bây giờ hoặc là chúng ta chết, hoặc là Ân Minh Tranh chết, nếu anh ta lên ngôi sẽ giết chết chúng ta, vậy thì chúng ta không thể cho anh ta lên ngôi là được.”

“Vậy đi, bây giờ mau tìm một vài người tung tin trong căn cứ Ân Minh Tranh cấu kết với người ngoài hành tinh, chủ yếu nói anh ta không thể chỉ dựa vào sức mình để thoát khỏi đám người ngoài hành tinh muốn bắt anh ta được.”

“Hiện tại trong căn cứ đã xem Ân Minh Tranh là tín ngưỡng rồi, làm gì có ai sẽ tin lời chúng ta, nói không chừng còn bị bắt được điểm yếu ngược lại nữa đấy.” Triệu Tướng quân cười nhạo suy nghĩ kỳ lạ của cô ta: “Đừng làm cho Ân Minh Tranh tức giận.”

Triệu Diệu Diệu lại cảm thấy cách này rất hay.

Trong mắt cô ta đầy sự độc ác: “Bọn họ không tin thì chúng ta đưa bằng chứng ra là được.”

Cô ta vừa nói xong thì nhìn Triệu Tướng quân: “Ba, dù sao chúng ta cũng không thể trở thành người đứng đầu ở căn cứ, vậy chi bằng chuyển sang chỗ khác đi.”

Triệu Tướng quân kinh ngạc: “Ý con là…”

“Đúng.”

Triệu Diệu Diệu khẳng định: “Trùng tộc.”

“Đã nhiều năm như vậy, Trùng tộc vẫn không thể đánh bại căn cứ, không phải là vì có Ân Minh Tranh ở đây sao? Lúc trước Ân Minh Tranh mất tích, Trùng tộc lập tức bắt đầu xâm lược xung quanh, sau khi anh ta quay lại thì bọn chúng mới khiêm tốn lại. Bọn Trùng tộc không có cách đối phó với Ân Minh Tranh, mà trong Trùng tộc cũng có tầng lớp cấp cao, chẳng phải tầng lớp cấp cao bọn họ cũng có trí thông minh giống như nhân loại sao? Nếu lúc này chúng ta bằng lòng hợp tác với họ để đối phó anh ta, ba nói xem bọn họ có chịu hợp tác với chúng ta hay không?”

Lời này thật sự đã chạm đến đáy lòng Triệu Tướng quân.

Đúng thế, Trùng tộc mạnh như vậy, đánh bại Trái Đất là chuyện sớm muộn thôi.

Thay vì cố ở lại căn cứ, còn không bằng bỏ tối theo sáng.

Đến lúc Trái Đất bị đánh bại, con người đầu nhập Trùng tộc thì ông ta sẽ được coi như công thần.

Triệu Tướng quân càng nghĩ càng cảm thấy được, cuối cùng ông ta gật đầu:

“Được, cứ làm vậy đi!”

...

Gần đây Ân Minh Tranh bận sấp mặt, vừa phải diệt Trùng tộc vừa phải quản lý sự vụ trong căn cứ, lại sắp chuẩn bị tranh cử, thật sự không có thời khắc nào để nghỉ ngơi.

Trong cuộc sống bận rộn như vậy, anh vẫn khó khăn dành ra thời gian nghỉ ngơi, ôm Thời Thanh, nghe cậu ríu líu kể những chuyện thú vị trong căn cứ như một chú chim nhỏ.

Người đàn ông có thể cảm nhận rõ ràng Thời Thanh đã trưởng thành rồi.

Trước kia nếu có chuyện gì xảy ra, tiểu vương tử này sẽ chỉ biết ấm ức nép vào ngực anh mà khóc.

Nhưng bây giờ, tiểu vương tử vốn yếu ớt mềm mại nên được nuôi trong phòng lại xắn tay áo lên, dù là mắng hay là đánh nhau thì cậu luôn là người trông hung ác nhất.

Dĩ nhiên, trong mắt Ân Minh Tranh, Thời Thanh cáu giận càng trông giống một bé cá nóc đáng yêu, dù tức điên người vẫn rất dễ thương, khiến anh mỗi lần nhìn thấy đều rất muốn chọc cậu.

Mặc dù cảm thấy đáng yêu, nhưng anh vẫn ghi khoản nợ này lên người Nhạc Du Nguyên.

Nhất định do cậu ta dạy hư một Thời Thanh biết điều đáng yêu ngây thơ hiểu chuyện.

Ân Minh Tranh không biết rằng, trong khoảng thời gian Nhạc Du Nguyên khích bác ly gián xung quanh với Tiểu Thanh, anh ta cũng đã có nhận thức mới về anh.

Không ngờ ông chú già này lại nham hiểm như vậy.

Lại còn dạy hư Tiểu Thanh luôn rồi.

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Hai người họ đều không nghĩ rằng Thời Tiểu Thanh mà họ hết lòng che chở lại tự dạy hư chính mình.

Tóm lại là đều tự ngầm hiểu lẫn nhau rồi thầm mắng đối phương một câu:

Nham hiểm!

Trong thời gian nghỉ ngơi hôm nay, Ân Minh Tranh vừa xoa mái tóc mềm mại của Thời Thanh vừa nhỏ giọng dụ dỗ như thường lệ: “Những việc đó đã có người khác làm rồi, em đừng tự mình ra trận.”

“Em thích vậy đấy.”

Thiếu niên cọ cọ trong lòng ngực anh, đây là cách thức làm nũng chỉ cậu mới có.

Lúc hai người đang thắm thiết mặn nồng thì Nhạc Du Nguyên đến.

Vừa thấy Thời Thanh ở trong ngực Ân Minh Tranh, lòng anh ta cảm thấy đau xót, hận không thể tẩn cho tên già đầu chó má này một trận. Nhưng vừa nhớ đến mình tới đây là vì việc chính, cuối cùng anh ta vẫn kiềm chế, hằm hằm mặt rồi ngồi xuống bên cạnh hai người.

“Căn cứ lại bắt đầu truyền ra lời đồn mới, nói anh và Trùng tộc cấu kết nên mới trốn về được, tôi đoán kẻ sau lưng kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, phải nhanh chóng điều tra và giết chết người đó mới được, cũng bớt cho tôi và Thời Tiểu Thanh ngày ngày hành hạ dẹp oan cho anh.”

Thời Thanh không đứng lên mà vẫn nép trong lòng anh như người không xương, ở nơi hai người không thấy được, đôi mắt xinh đẹp thoáng động.

Nhạc Du Nguyên vẫn nói tiếp: “Còn có người nói Thời Tiểu Thanh là Trùng tộc bởi vì màu mắt của em ấy, cười chết mất thôi. Trước kia tôi còn từng nhìn thấy người có con người màu lam và màu đỏ luôn đây này, chẳng phải bọn họ càng giống Trùng tộc hơn so với Thời Tiểu Thanh à? Nói Thời Tiểu Thanh là người ngoài hành tinh có hình dạng người máy lần trước thì có khi người ta còn tin, chẳng phải họ đều mặc chiến giáp màu bạc sao?”

Gần đây Ân Minh Tranh càng ngày càng chững chạc.

Cho dù Nhạc Du Nguyên vô tình hiểu rõ chân tướng, anh vẫn chỉ “ừ” một tiếng như không có chuyện gì xảy ra.

Thời Thanh thì lại càng không có phản ứng gì thêm.

Nhạc Du Nguyên thấy hai người đều không phản ứng thì vỗ chân: “Thôi được rồi, có khi hai người đều đến từ núi Chung Nam cả đấy, đều là Phật hết.”

“Mà cũng không sao, chuyện này không phải chuyện lớn, dù chúng ta không tẩy trắng những tin đồn này thì cũng chẳng có ai tin.”

Đang nói chuyện thì điện thoại di động bất ngờ vang lên, Nhạc Du Nguyên vừa bắt máy, giọng nói nôn nóng ở đầu dây bên kia lập tức truyền tới: “Anh Nhạc, Trần Nhi tông xe rồi, anh mau tới đây xem đi.”

“Bà mẹ nó, ở đâu, gửi địa chỉ cho tôi, chờ đó tôi tới ngay!”

Trần Nhi nhỏ tuổi hơn Nhạc Du Nguyên, quan hệ giữa hai người luôn rất tốt, là bạn bè cấu kết với nhau làm chuyện xấu, anh ta vừa cúp điện thoại đứng dậy vừa chạy ra ngoài: “Này, Thời Tiểu Thanh, anh có việc phải đi trước, lần sau sẽ dẫn em đi chơi.”

Anh ta vừa đi không lâu thì điện thoại của Ân Minh Tranh đã vang lên.

“Trùng tộc vào được tầng phòng hộ tầng hai?”

Anh nhíu chặt mày, đột ngột đứng dậy: “Lập tức triệu tập người, tôi sẽ đến ngay.”

Anh cúp điện thoại, có hơi áy náy nhẹ nhàng đặt cậu thiếu niên trong ngực lên sô pha mềm mại, sau khi sửa sang lại tấm thảm giúp Thời Thanh xong mới đè thấp chất giọng quyến rũ: “Thời Thanh, bây giờ bên ngoài đang có biến, một mình em ở đây được không?”

“Được chứ.”

Thời Thanh chớp mắt đồng ý, người đàn ông mặc quân trang trên người vẫn không yên lòng mà đi đến phòng bếp gọt trái cây, cắm một cây tăm lên rồi bưng đến trước mặt cậu.

Kể từ khi anh phát hiện Thời Thanh có thể ăn một số loại thực vật của loài người, một người chưa bao giờ sử dụng đặc quyền như Ân Minh Tranh đã đặt trái cây bằng thân phận Thượng tướng của mình.

“Anh đi đây, em muốn ra ngoài chơi thì nhớ gọi người đi theo.”

Cậu thiếu niên ngoan ngoãn đồng ý, nhìn theo thân hình to lớn của người đàn ông đẩy cửa đi ra ngoài.

Trước khi đi, anh vẫn chưa yên tâm mà quay lại nhìn cậu vài lần.

Ân Minh Tranh vừa đi, Thời Thanh lập tức nhảy lên từ trên sô pha.

[Điệu hổ ly sơn! Nhất định là điệu hổ ly sơn!]

Hệ thống: [Điệu hổ ly sơn? Vậy chúng ta tìm chỗ trốn thôi, có phải có ai đó sắp đến đúng không?]

[Nghênh đón khó khăn rồi tiến lên mới là đàn ông chân chính!]

Thời Thanh lập tức mang giày vào, sau đó chạy lon ton đến cạnh cửa, mở cửa ra rồi đi tới trên đường.

[Đã đến lúc làm to chuyện rồi.]

Cậu đi dạo khoảng chừng nửa tiếng, cuối cùng người đến bắt cậu cũng đã tới.

Một cây kim tiêm được đâm vào phần gáy trắng nõn của cậu thiếu niên.

Thời Thanh đang ăn kẹo que ngây ra một lúc.

Hệ thống nhắc nhở cậu: [Ký chủ, có thành phần thuốc mê.]

[Ồ ồ ồ.]

Trong mắt người bắt cóc, có vẻ thuốc đã phát huy công dụng, cậu thiếu niên vô thức khép mắt lại rồi ngã ra sau.

Gã ta vội vàng vươn tay đón lấy, sau đó cơ thể liền bị đè ngã xuống.

Thời Thanh vội vàng điều chỉnh cân nặng của cơ thể.

Người này gắng sức lắm mới đứng dậy được, gã khó hiểu nhìn cậu thiếu niên trắng nõn được mình đỡ lấy.

Trông gầy không khác mấy học sinh cấp ba, sao lại nặng như vậy chứ?

Kệ đi, cố chủ bên đó còn đang đợi người kia kìa!

Lúc đầu Thời Thanh còn nghiêm túc để mặc cho người ta khiêng đi, tới cuối cùng có lẽ tư thế bước đi của người này quá nhẹ và quá nhanh, cậu ở đẳng sau ngáp một cái, quyết định đánh một giấc.

Cho đến khi hệ thống nhắc nhở: [Ký chủ, ký chủ, đến rồi.]

Lúc này cậu mới bất đắc dĩ tỉnh lại.

Nhưng rồi vừa mở mắt ra nhìn đã lập tức vui sướng.

Đây chẳng phải là trên sa mạc lớn sao?

Nơi này có bao nhiêu hồi ức vui sướng luôn đó.

Lúc trước cậu dựa vào hương gây mê mà chuốc mê Ân Minh Tranh không ít lần.

Cậu phóng tầm mắt ra xa hơn nữa, càng vui vẻ hơn.

Người quen kìa!

Triệu Diệu Diệu đang xem điện thoại di động, vừa nhấc mắt đã thấy Thời Thanh đã tỉnh, lập tức vội vàng nở nụ cười ác ý.

Cô ta quơ quơ chiếc điện thoại trên tay với Thời Thanh, trong mắt tràn đầy đắc ý: “Biết trên này có gì không?”

“Tôi đã gửi một tin nhắn để Ân Minh Tranh đến đây cứu cậu.”

Thời Thanh không lên tiếng.

Triệu Diệu Diệu cho rằng cậu thiếu niên đã bị dọa sợ, bèn cười mỉa một tiếng: “Không phải cậu rất giỏi khóc à? Lát nữa cậu phải khóc thật nhiều vào, chứ đừng để tới lúc Trùng tộc đến đây, Ân Minh Tranh cũng đến đây cứu cậu thì lại khóc không ra nước mắt nhé.”

Thời Thanh: “Trùng tộc? Các người cấu kết với Trùng tộc để hại anh ấy?”

“Nào có đơn giản như vậy.”

Cô ta hất cằm lên, chỉ vào phía sau Thời Thanh: “Nơi này là đất của Trùng tộc, chỉ cần Ân Minh Tranh đến đây, Trùng tộc sẽ lịch sự tiếp đãi anh ta an toàn. Anh ta không muốn cậu chết thì chỉ có nước đợi. Mà đợi đến khi tôi lưu những hình ảnh này lại rồi gửi đến căn cứ, cậu cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?”

Tiếng cười của Triệu Diệu Diệu càng lúc càng lớn, cười đến mức không thẳng nổi eo.

“Anh hùng của nhân loại! Cấu kết với Trùng tộc!”

… Ùng ùng.

Một phi thuyền đáp xuống.

Một gã Trùng tộc thân cao hơn cả con người, thậm chí còn mặc quần áo đang dẫn những thuộc hạ có hình dáng quái dị đằng sau bước từ phi thuyền xuống, đi thẳng đến trước mặt Triệu Diệu Diệu.

Gã thản nhiên liếc nhìn cậu thiếu niên bị trói trên ghế, nhíu chặt chân mày không có lông, giọng nói khàn khàn như con rắn đang phun lưỡi: “Đây chính là con người mà Ân Minh Tranh quan tâm?”

“Vâng thưa đại nhân.”

Triệu Diệu Diệu kính cẩn quỳ xuống, nhìn Thời Thanh với ánh mắt đầy ác ý: “Đợi chuyện này xong rồi, chúng ta có thể giết nó rồi ngụy trang nó thành một Trùng tộc. Đến lúc đó, chuyện Ân Minh Tranh phản bội nhân loại sẽ chắc như đinh đóng cột.”

“Ừ.”

Gã Trùng tộc đánh mắt nhìn Triệu Diệu Diệu bằng vẻ khinh bỉ: “Cứ làm vậy đi.”

Thời Thanh bị hai người lãng quên bất ngờ mở miệng, giọng nói của cậu lanh lảnh, vừa nhanh vừa nhẹ, như thể chỉ là một cậu thiếu niên đơn thuần vô tri:

“Ngụy trang tôi thành Trùng tộc? Ai nghĩ ra ý này vậy?”

Gã thủ lĩnh Trùng tộc khinh thường xoay người lại: “Một nhân loại như cậu, có thể được coi là Trùng tộc sau khi chết thì phải nên…”

Giọng nói của gã từ từ im bặt theo động tác đứng lên của Thời Thanh.

Cậu thiếu niên xoay chiếc cỗ đã hơi cứng ngắc của mình, xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay thon thả, nở một nụ cười với gã Trùng tộc đang trố mắt đứng nhìn trước mặt: “Thì ra trong vũ trụ còn có chủng tộc thú vị như các ngươi.”

Gã Trùng tộc ngơ ngác nhìn con ngươi màu bạc của Thời Thanh: “Máy, máy móc…”

Triệu Diệu Diệu không hiểu ra sao, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất: “Đại nhân?”

Chân Trùng tộc đã run lên, run run rẩy rẩy chỉ vào Thời Thanh: “Cậu ta, cậu ta là máy, máy móc…”

“Máy móc gì?”

Ong…

Lời nói của Triệu Diệu Diệu bị cắt đứt.

Dường như chỉ trong nháy mắt.

Trong cặp mắt khiếp sợ của tầng lớp cấp cao Trùng tộc, hàng tỉ người máy các loại nhanh chóng chạy đến theo tiếng gọi của vua.

Từng người máy xuất hiện ở chân trời.

Chưa đến hai mươi phút, ở bầu trời trên sa mạc đã đông nghịt vô số người máy các loại.

Triệu Diệu Diệu bị dọa ngã sõng soài trên đất.

Trong đôi mắt không dám tin của cô ta, cậu thiếu niên vẫn cười ngọt ngào như trước, giọng nói mềm mại kéo dài như đang làm nũng:

“Chủng tộc máy móc đó.”

Sau khi Thời Thanh nói đến đây, hàng tỉ người máy đã dừng lại ở giữa không trung, bày ra tư thế bảo vệ.
Chương kế tiếp