Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 19: Thế giới đầu tiên (19)
Triệu Diệu Diệu bị dọa cho chết khiếp.

Cho dù những lời đồn này do cô ta sai người tung ra, nhưng cô ta vẫn không ngờ Thời Thanh trông mềm mại như thế lại thật sự là người ngoài hành tinh.

Đúng rồi!

Đúng rồi!

Cô ta thất thểu ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn lên không trung ngày càng có nhiều người máy. Bọn họ mang chiến giáp màu bạc, từng người máy đều cao cỡ nửa người, trên mỗi cá thể đều được trang bị vũ khí đủ để hủy diệt một tòa nhà chỉ với một đòn duy nhất.

Ban đầu chính bọn họ bao vây ở bên ngoài căn cứ và uy hiếp loài người giao Ân Minh Tranh ra.

Sau khi Ân Minh Tranh quay lại, bên cạnh anh đã có thêm một Thời Thanh.

Tại sao cô ta lại không nghĩ ra chứ!

Thời Thanh nhìn Triệu Diệu Diệu không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt ngập tràn hứng thú, cậu giơ chân lên, nhẹ nhàng bước đến phía người phụ nữ đó.

“Á…”

Tiếng hét chói tai của phụ nữ vang lên, thậm chí Thời Thanh còn chưa kịp làm gì cả, cô ta đã hoảng hốt kêu lên điên cuồng: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”

“Là Trùng tộc! Là do Trùng tộc ép tôi làm như vậy, là lỗi của Trùng tộc, đừng giết tôi…”

Các tầng lớp cấp cao Trùng tộc bị Triệu Diệu Diệu chỉ vào: “???”

Bọn họ còn chưa trách Triệu Diệu Diệu dám bắt cóc tộc máy móc, vậy mà người phụ nữ loài người này lại dám úp cái nồi đó lên đầu bọn họ ư?

Nhưng bây giờ không phải là lúc để tính sổ, bởi vì Thời Thanh đã nhìn sang rồi.

Tộc máy móc!

Đây chính là tộc máy móc đấy!

Thậm chí trông cậu còn có vẻ có suy nghĩ, mọi người nhớ đến chỉ có vua của tộc máy móc mới có suy nghĩ thôi. Nhớ lại trong ký ức truyền thừa từ đời này sang đời khác tộc máy móc có dáng vẻ thế nào, cả đám Trùng tộc lập tức bị dọa sợ nằm sấp xuống.

Gã thủ lĩnh Trùng tộc cũng đang run rẩy huống chi những Trùng tộc phía sau lưng gã, khi con người sợ hãi sẽ run rẩy thân thể, còn khi chúng sợ hãi sẽ run rẩy toàn thân.

Lúc này, cả đám Trùng tộc đằng sau thật sự muốn run cả mười tám cái chân của mình.

Bọn họ nơm nớp lo sợ: “Đại, đại nhân…”

Vốn dĩ Trùng tộc nói ngôn ngữ của loài người đã hơi lắp bắp rồi, nhưng bây giờ chúng bị dọa sợ như vậy, càng chẳng thể nói được một câu nào hết.

Thấy Thời Thanh sắp đến gần chúng, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, rất nhiều Trùng tộc chẳng thể chịu nổi áp lực tâm lý. Trước khi cậu thiếu niên đi đến, chúng bối rối chặt chân mình xuống, nơm nớp lo sợ nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Giống hệt mấy con côn trùng đã chết.

Chặt chân là lễ nghi cao nhất của Trùng tộc bọn chúng, đại diện cho sự tôn sùng vô tận của mình với đối phương.

Thời Thanh không quan tâm những côn trùng tự mình hại mình này, cậu đi về phía gã thủ lĩnh Trùng tộc.

Gã có hình thể con người, cao khoảng hai mét, vị trí cánh tay có rất nhiều cánh tay chi chít dài thòng, lúc này trên khuôn mặt hơi nhọn tràn đầy những giọt mồ hôi màu xanh, hiện tại như đang bị đứng hình:

“Đại, đại nhân, đại nhân, ngài, ngài…”

Có lẽ do quá cuống cuồng, gã bèn vội vàng chém một cánh tay của mình, lúc này mới bình tĩnh lại được một chút, tiếp tục dùng ngôn ngữ loài người một cách khó khăn để giải thích cho mình: “Ngài đừng tin, đừng tin nhân loại kia, chúng tôi, cũng, cũng bị lừa cả thôi.”

Thời Thanh thấy bọn chúng bị dọa sợ như thể ngay giây tiếp theo sẽ run rẩy ngất đi, cậu hỏi: “Các người biết tôi à?”

“Không, không không không!”

Bất kể là Trùng tộc đang đứng hay đang nằm sấp, tất cả đều lắc đầu nguầy nguậy, thậm chí còn có Trùng tộc bị dọa khóc ra nước mắt đủ màu.

“Bọn tôi không biết, đại nhân, cầu xin ngài, xin ngài tha, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi thật sự không biết gì hết…”

Nhìn dáng vẻ của bọn họ hiện tại, Thời Thanh đã đoán ra được một ít.

Tộc máy móc rất thích diệt sạch các chủng tộc khác, thường ngồi trên phi thuyền bay đến một tinh cầu, sau đó diệt sạch các sinh vật có trí khôn trên tinh cầu này với tốc độ cực nhanh.

Bình thường mà nói, không có nhân chứng thấy bọn họ làm như vậy.

Bởi vì những người nhìn thấy tộc máy móc đều chết cả rồi.

Vậy tại sao Trùng tộc lại biết được chứ?

Thời Thanh nghĩ tới nghĩ lui, bèn tập trung vào ký ức truyền thừa.

Ký ức truyền thừa trong mắt con người là thứ hư ảo, bình thường là do người thế hệ trước mang những trí nhớ quan trọng rất ấn tượng của mình truyền cho đời dưới, để con nối dõi của mình có thể tránh được nguy hiểm.

Trong vũ trụ tồn tại vô số chủng tộc, có chủng tộc có truyền thừa trí nhớ, có chủng tộc lại không.

Khi Thời Thanh dùng thì cơ thể này chưa ra đời được bao lâu, còn chưa kịp làm gì, nhưng cậu biết rất nhiều chuyện, thật sự đều do dựa vào ký ức truyền thừa.

Nếu Trùng tộc vừa thấy cậu đã sợ hãi, vậy nhất định là do họ đã biết cậu từ trước.

Thời Thanh dạt dào hứng thú cố tình hù dọa gã thủ lĩnh: “Trùng tộc các người biết tộc máy móc của chúng tôi?”

Cậu vừa nói vậy, những người máy ở phía sau vốn đang lẳng lặng trôi lơ lửng trên trời như vừa nhận được lệnh, rối rít chuyển hướng vũ khí và nhắm vào đám Trùng tộc.

Côn trùng đã chết cũng bị dọa cho sống lại.

Gã thủ lĩnh lại càng bị dọa đến mức vội vàng chém tay, từng cái tay rụng xuống hết cái này đến cái khác.

“Đại nhân, tôi, chúng tôi thật sự chưa bao giờ nói sự tồn tại của ngài với các chủng tộc khác. Cầu xin ngài, cầu xin ngài tha cho chúng, chúng tôi!”

Tầng lớp cấp cao của Trùng tộc thật ra không khác con người lắm.

Chúng có suy nghĩ, có trí khôn, có tranh quyền đoạt lợi, cũng sẽ hãm hại lẫn nhau.

Sở dĩ Trùng tộc có thể hoành hành ở Trái Đất như vậy là dựa vào vô số Trùng tộc cấp thấp không có trí khôn nhưng biết nghe lệnh liều chết.

Mà thật lâu trước kia, tổ tông bọn chúng cũng chỉ là những Trùng tộc cấp thấp không có trí tuệ.

Trong ký ức truyền thừa, vào mười mấy vạn năm trước, bọn chúng chỉ là những con sâu bò trên mặt đất tìm thực vật, những sinh vật có trí khôn trên tinh cầu của chúng đều sống trong đại dương. Nước biển chiếm chín mươi lăm phần trăm tinh cầu ấy, lúc đó Trùng tộc chưa có khả năng sống trong nước nên chỉ có thể ẩn nấp trong năm phần trăm còn lại, cẩn thận từng li từng tí cố gắng sống sót.

Sau đó, tộc máy móc đã đến.

Tất cả Trùng tộc được truyền thừa ký ức đều nhìn thấy cảnh tượng đó.

Mưa đạn đầy trời giáng xuống biển, vị vua có đôi mắt màu bạc ngồi trên ngai vàng, ánh mắt không hề có chút cảm xúc.

Đặc điểm lớn nhất của người máy đó là có thể sinh sản không ngừng, chỉ cần vua chưa chết thì vị vũ đó có thể vĩnh viễn chế tạo ra người máy.

Tinh cầu của Trùng tộc bị hủy diệt chỉ trong vòng bảy ngày.

Bọn chúng không có suy nghĩ, chỉ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, vì vậy chúng rối rít trốn vào lòng đất để tránh đạn lạc, trốn đến khi bên ngoài êm đềm lại mới chui ra.

Đợi đến khi chúng ra thì phát hiện những sinh vật trí tuệ có thể tùy ý giết chúng đã chết hết cả rồi.

Trùng tộc trở thành sinh vật có trí khôn mới trên tinh cầu này.

Nhưng nỗi sợ hãi đối với tộc máy móc vĩnh viễn khắc sâu vào trong ký ức truyền thừa của chúng.

Khi bọn chúng bắt đầu cướp đoạt những tinh cầu khác thì sẽ dò xét tình báo một cách cẩn thận, mười mấy vạn năm trôi qua, hiểu biết về tộc máy móc càng ngày càng rõ ràng.

Chủng tộc này rất thích diệt sạch những chủng tộc khác.

Dù là Trùng tộc hay bất kỳ tộc nào khác, chỉ cần gặp phải tộc máy móc thì tuyệt đối không thể sống sót.

Từng ký ức truyền thừa khắc sâu khiến bọn chúng biết rằng, nếu thấy tộc máy móc thì đừng nghĩ gì khác, cứ bỏ chạy thật nhanh, chạy được người nào thì hay người ấy.

Do đó khi nhìn thấy Thời Thanh, đám Trùng tộc chỉ muốn chạy.

Nhìn người máy đầy trời bao quanh chúng, bọn chúng chỉ muốn chạy ra ngoài mà thôi.

Lúc này bọn chúng vừa sợ vừa thầm hận không thể nghiền xương cốt của Triệu Diệu Diệu thành tro.

Sao nói là bắt cóc nhân loại đến đây cơ mà?

Vậy mà lại trói một tộc máy móc đến cho bọn chúng!

Hơn nữa còn đẩy cái nồi lên đầu bọn chúng nữa chứ!

Hiện giờ dù đám Trùng tộc sợ nhưng vẫn không quên chứng tỏ trong sạch của mình: “Đại nhân, do nhân loại này, đều do nhân loại này gạt chúng tôi. Chúng tôi cực kỳ kính ngưỡng ngài, chỉ cần một câu nói của ngài thôi, Trùng tộc bằng lòng… làm trâu làm chó cho ngài!”

Đây là một côn trùng biết dùng thành ngữ.

Triệu Diệu Diệu mới thoát ra khỏi tâm trạng hỗn loạn thì đã lập tức nghe thấy câu này, bỗng chốc càng thêm sụp đổ.

Trùng tộc mà cô ta phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới có thể kết nối lại bằng lòng đi theo Thời Thanh.

Cô ta đắc tội với Thời Thanh như vậy thì chắc không còn đường sống nữa rồi.

Lúc cô ta đang hoảng loạn, một đám sương mù chợt bay lên không trung, bay đến đám Trùng tộc một cách dữ dội, tư thế như muốn lấy mạng của bọn chúng.

Trùng tộc vốn có thể trốn, nhưng ngay khi chúng định hành động thì Thời Thanh đã nhìn sang khiến chúng không dám nhúc nhích, chỉ có thể dùng cái đầu đầy mồ hôi xanh biếc cố gắng né tránh màn sương đen còn dễ róc thịt người hơn đao đó.

Đợi đến khi Ân Minh Tranh mặc quân trang ngay ngắn, giữa chân mày đầy sự ác liệt đi ra từ màn sương đen, thì gã thủ lĩnh Trùng tộc đã không còn tay nữa rồi.

“Minh Tranh!”

Bọn chúng gần như trợn mắt há mồm nhìn, tộc máy móc không giao tiếp với chủng tộc khác, chỉ biết giết chóc trong ký ức truyền thừa của họ lại đang nhào vào ngực của người đàn ông kia, dáng vẻ mảnh mai mềm mại hơn nhiều, cọ vào người đàn ông như thể phải chịu ấm ức gì đó.

“Sao bây giờ anh mới tới, em sợ lắm, hu hu…”

Dáng vẻ của cậu thiếu niên như thể bị dọa sợ, trông hệt như một chú sư tử con bị bên ngoài ức hiếp rồi nghiêng đầu nhìn thấy người có thể cho mình chỗ dựa, nũng nịu mềm mại yếu ớt lầm bầm:

“Chân em mềm nhũn luôn rồi đây nè, muốn ôm cơ.”

Đám Trùng tộc: “…”

Ân Minh Tranh hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt như đang nằm mơ của những Trùng tộc, mà thật ra dù ngũ quan của Trùng tộc có biến hóa thế nào thì con người vẫn không thể nhận ra.

Hiện giờ toàn bộ sự tập trung của anh đều đang đổ dồn hết lên người Thời Thanh rồi.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi…”

Người đàn ông trước giờ vẫn chững chạc mà nay lại rất sợ hãi, anh ôm chặt cậu thiếu niên trong ngực, hôn lấy Thời Thanh từng chút, cảm giác vừa áy náy vừa cực kỳ thương tiếc.

Không ai biết lúc nhận được tin nhắn, anh đã có tâm trạng thế nào.

Trên đường chạy đến, Ân Minh Tranh ãã suy nghĩ rất nhiều.

Nếu Thời Thanh gặp chuyện không may, vậy thì những kẻ kia đều sẽ phải chôn cùng tiểu vương tử của anh.

Từ xa thấy máy móc đầy trời, trái tim người đàn ông gần như chìm xuống tận đáy vực.

Đã xảy ra chuyện gì, những thuộc hạ trung thành tuyệt đối này chỉ ở bên cạnh vua của chúng.

Anh gần như dùng hết sức lực toàn thân để đuổi đến nơi này.

Từ xa thấy cậu thiếu niên vẫn an ổn đứng đó, từng tảng đá lớn ở trong lòng Ân Minh Tranh mới coi như đặt xuống.

Lúc này được ôm cậu thiếu niên không tổn hao gì trong ngực, người đàn ông che lại khóe mắt đã đỏ lên của mình.

“Không bao giờ nữa.”

“Anh sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình nữa.”

Anh vỗ về sau lưng Thời Thanh từng chút, như thể muốn dùng sự ấm áp của mình để trấn an cậu thiếu niên.

Chắc chắn Thời Thanh đã rất sợ hãi.

Cậu vẫn còn nhỏ như vậy, chưa hiểu chuyện gì hết.

Cho dù lúc còn ở căn cứ, cậu hoạt bát hay cười chơi đùa xung quanh với Nhạc Du Nguyên đi chăng nữa thì đó vẫn là trong tình huống được người khác che chở.

Trùng tộc gần như trợn mắt há mồm nhìn cậu thiếu niên ban nãy vẫn còn muốn giết bọn họ nay lại mềm mại yếu ớt và ngoan ngoãn rúc vào ngực của người đàn ông khác, giọng nói mềm nhẹ run rẩy: “Em sợ lắm, Minh Tranh, anh phải bảo vệ em.”

“Được, anh bảo vệ em.”

Ân Minh Tranh cẩn thận dỗ dành người trong ngực: “Đừng sợ, bọn chúng sẽ chết hết, không thể làm tổn thương đến em được nữa.”

Dứt lời, người đàn ông nâng ánh mắt đầy sát khí nhìn đám kẻ địch đầu đầy nhựa xanh, trông hết sức càn rỡ.

Màn sương đen chợt bay lên trời, chỉ trong nháy mắt đã bao vây đám Trùng tộc đang nghệt mặt ra.

Đám Trùng tộc: “...”

Chuyện này không liên quan gì đến bọn chúng hết!

Bọn chúng là người qua đường thôi mà!
Chương kế tiếp