Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 20: Thế giới đầu tiên (20)
Nếu không có người máy đầy trời, nói không chừng đám Trùng tộc còn muốn liều mạng một chút, nhưng thấy Thời Thanh gớm như vậy, chúng nào dám làm ra hành động gì.

Thấy Ân Minh Tranh muốn ra tay lấy mạng bọn chúng, gã thủ lĩnh trực tiếp nằm trên đất: “Chúng, chúng tôi không muốn, làm, làm gì cả đâu… Đều là do, do nhân loại này… Đều là ả ta!”

Cái ả nhân loại này cho rằng chỉ cô ta biết vứt nồi thôi chắc!

Bọn họ cũng biết nhé!

Gã Trùng tộc mồ hôi xanh đầy đầu, mười mấy cánh tay đều bị chém đứt đang cố gắng để kiềm chế không lắp bắp nữa: “Là nhân, nhân loại này, cô ta nói muốn giết ngài, cho nên mới bắt cóc đại, đại nhân. Chúng tôi, chúng tôi…”

Phía sau gã, một tên Trùng tộc có tận tám đôi mắt thấy thủ lĩnh của mình cứng họng, vội vàng cẩn thận bổ sung: “Chúng tôi chỉ đi, đi ngang qua thôi!”

“Đúng! Đúng đúng đúng!”

Thủ lĩnh Trùng tộc như bắt được cọng rơm cứu mạng, gã liều mạng gật đầu, thịt trên chiếc cổ mập mạp như sắp bị văng ra:

“Đi ngang qua thôi! Chúng tôi chỉ đi, đi ngang qua liếc nhìn chút thôi!”

Ân Minh Tranh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Trùng tộc diễn kịch như vậy, anh đã từng nhìn thấy tầng lớp cấp cao của Trùng tộc vào chiến dịch lúc trước, từng người đều hận không thể vứt ngửa mặt lên tận trời, khi nhìn anh đều tỏ vẻ đầy khinh thường như nhìn thấy thổ dân.

Nhưng đây là lần đầu anh nhìn thấy dáng vẻ của Trùng tộc thế này.

Anh hùng của nhân loại không có giá trị cao đến nước đó, đương nhiên anh sẽ liên tưởng đến Thời Thanh.

Thời Thanh nhát gan như vậy, trông vẻ ngoài chắc chắn không có lực sát thương, mặc dù bọn Trùng tộc đều gọi cậu là đại nhân, nhưng chắc chắn những Trùng tộc này không sợ cậu.

Chẳng lẽ là do người máy chi chít trên trời sao?

Ân Minh Tranh thoáng nhìn những người máy lơ lửng trên bầu trời, cảm thấy rất có khả năng.

Lúc trước anh chỉ biết Thời Thanh là vua của tộc máy móc, cũng biết một vài tập tính của họ, nhưng đến tận giờ, anh chưa từng hỏi Thời Thanh xem chủng tộc của cậu có địa vị gì trong vũ trụ.

Lúc này xem ra địa vị cũng khá tốt.

Nếu để Trùng tộc biết Ân Minh Tranh đang suy nghĩ những gì, sợ rằng họ sẽ cảm thấy anh thật sự coi thường tộc máy móc rồi.

Đây chính là tộc máy móc đấy!

Đi chém giết không vì danh cũng chẳng vì lợi, chỉ đơn thuần là muốn hủy diệt một nền văn minh trí tuệ thôi.

Thuộc hạ lại luôn luôn đông đúc, lực sát thương lại mạnh, không những một lòng liều mạng chiến đấu vì vua mà còn có thể sản xuất liên tục không ngừng.

Có ai không sợ kẻ địch có thể sản xuất ra không bao giờ ngừng không.

Ít nhất thì bọn chúng rất sợ.

Nếu như chọc giận vị đại nhân này, e rằng Trùng tộc của chúng sẽ trực tiếp bị diệt sạch ở đây.

Những tầng lớp cấp cao Trùng tộc đều nơm nớp lo sợ gục trên mặt đất, gã thủ lĩnh thì vẫn còn vắt óc suy nghĩ nên nói như thế nào mới có khả năng sống sót, Triệu Diệu Diệu cũng chẳng thể nói ra được một lời.

Lúc này còn có thể nói gì được nữa, Thời Thanh đã nhìn thấy mặt cô ta rồi, Trùng tộc lại trở mặt hắt nước bẩn lên người cô ta, người máy vác pháo đầy trời đã chặn đường lui, đằng trước lại là người mạnh nhất của nhân loại đang dùng đôi mắt căm ghét nhìn mình.

Dù là trên dưới trái phải, cũng chỉ có một chữ chết.

Triệu Diệu Diệu chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như bây giờ.

Nhìn Thời Thanh đang núp trong ngực của người đàn ông chưa từng liếc cô ta lấy một lần, dáng vẻ ngoan ngoãn cùng cực, rồi lại nhìn sang mấy gã Trùng tộc hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết lắp bắp cầu xin tha thứ.

Triệu Diệu Diệu đặt hy vọng duy nhất lên người Ân Minh Tranh.

“Anh Minh Tranh! Anh Minh Tranh tin em đi, em không biết gì cả, em cũng bị trói đến đây mà anh Minh Tranh!”

Kế hoạch ban đầu của cô ta và Triệu Tướng quân là sau khi Ân Minh Tranh tới đây, họ sẽ dùng Thời Thanh uy hiếp anh phải đứng cùng Trùng tộc, sau đó họ sẽ đến thẳng căn cứ và cho cả căn cứ biết anh hùng nhân loại cấu kết với Trùng tộc.

Lúc đầu bọn họ không định giết Ân Minh Tranh. Người đàn ông này quá mạnh, nếu thật sự ra đòn kết liễu, Trùng tộc kiềm chế anh không nổi thì không chừng họ sẽ bị cắn trả ngược lại.

Nhưng hủy diệt danh tiếng trong sạch của anh thì lại khác, Ân Minh Tranh có thể xuống tay với Trùng tộc nhưng không thể xuống tay với nhân loại. Đến lúc đó, anh hùng nhân loại mất đi toàn bộ vinh quang tuyệt đối không còn sức phản kháng được nữa.

Về phần Triệu Diệu Diệu xuất hiện ở nơi này hoàn toàn là do đám Trùng tộc mưu tính sâu xa, chúng lo nhân loại sắp đặt mưu kế lừa bọn họ, thế nên muốn bắt Triệu Diệu Diệu tới làm con tin.

Lúc trước Triệu Diệu Diệu vẫn cảm thấy làm con tin rất tốt.

Cô ta muốn tự tay cạo sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Thanh xem cậu còn giả vờ đáng thương bằng cách nào, hơn nữa cô ta còn muốn đích thân khiến thanh danh của tên Ân Minh Tranh không biết phân biệt tốt xấu trở nên nát bét.

Nhưng bây giờ, cô ta chỉ có thể quỳ dưới chân anh mà đáng thương khóc lóc cầu xin.

“Anh Minh Tranh, đó là Trùng tộc đấy, sao anh lại tin lời nói của chúng được. Em là người thế nào, chẳng lẽ anh còn không biết rõ ư? Sao em lại có thể làm ra chuyện như vậy!”

Cô ta vươn tay muốn kéo ống quần của Ân Minh Tranh, khóc lóc nói: “Tình cảm lâu nay của chúng ta còn không bằng một câu nói của bọn Trùng tộc này sao?”

Ân Minh Tranh cảm thấy Thời Thanh lại véo vào thịt của mình.

Anh vội vàng ôm lấy tiểu vương tử của anh, sau đó lại dịch chân ra, không để Triệu Diệu Diệu chạm vào mình một lần nào nữa hết.

Anh hùng nhân loại nghiêm mặt, tư thái ngay thẳng: “Chúng ta không có tình cảm.”

“Còn nữa, cô đừng chạm vào tôi.”

Người đàn ông vừa nói vừa vươn bàn tay thon dài to lớn ra, cẩn thận bảo vệ cậu thiếu niên trong ngực.

Dáng vẻ đối với Thời Thanh là cực kỳ quý trọng, còn đối với Triệu Diệu Diệu lại vứt bỏ như giày rách khiến cô ta bị kích thích.

Mấy ngày nay cô ta tìm đủ mọi cách để lấy lòng Ân Minh Tranh, nhưng người đàn ông vô tình này chẳng những không chịu cho cô ta lấy lòng mà còn tránh cô ta suốt.

Thậm chí anh còn không cho cô ta chạm vào quần áo của mình, mỗi lần cô ta lấy lòng, anh sẽ dùng lời lẽ chính đáng nói mình đã có Thời Thanh là bạn đời rồi, bảo cô ta phải biết tự trọng.

Cho dù như hiện giờ, cô ta khóc đến mức này thì Ân Minh Tranh vẫn chỉ chú ý che chở cho Thời Thanh thật tốt!

Cái chết đang cận kề trước mắt Triệu Diệu Diệu, nhưng Thời Thanh lại được Ân Minh Tranh che chở cả đời!

Tại sao lại như vậy?

Tại sao lại như vậy chứ!

Triệu Diệu Diệu kích động đứng dậy như sắp phát điên, ngón tay run rẩy chỉ vào cậu thiếu niên ngoan ngoãn trong ngực người đàn ông: “Ân Minh Tranh! Anh bị lừa rồi! Cậu ta không giống với những gì anh nhìn thấy đâu! Cậu ta là người ngoài hành tinh!”

Cô ta vừa nói vừa xoay người rồi chỉ vào người máy trên không trung:

“Anh nhìn thấy những người ngoài hành tinh trên bầu trời này không? Tất cả đều do thằng oắt đó gọi tới, anh không biết không phải người một tộc thì ắt có dị tâm à? Anh lại đi tin lời của cậu ta? Đi tin lời của những Trùng tộc này chứ không chịu tin em sao?”

Thấy khuôn mặt Ân Minh Tranh vẫn lạnh lùng, không chút dao động với những lời nói của mình, cô ta cười phá lên: “Phải rồi, phải rồi, lúc đầu anh bị cậu ta đưa lên phi thuyền, rồi lại trở về cùng nhau, chắc chắn anh đã biết cậu ta là người ngoài hành tinh.”

“Là các người đưa tôi lên.”

Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng, trong con ngươi sắc bén đầy vẻ châm chọc: “Cô thật sự cho rằng tôi không điều tra được à?”

Triệu Diệu Diệu ngơ ngác cả người.

Nhưng ngay sau đó cô ta sực nhận ra Ân Minh Tranh đã biết ban đầu do Triệu Tướng quân phái người đánh lén anh, cô ta vội vàng lắc đầu liên tục: “Không, không phải là em, là ba của em, là ông ấy làm đấy. Em thích anh như vậy, sao em có thể đẩy anh vào chỗ chết được chứ, thật sự không phải em…”

“Không sao.”

Trên mặt Ân Minh Tranh không có nhiều cảm xúc lắm, thậm chí còn nở nụ cười, ngũ quan điển trai sắc nét nhờ nụ cười đó mà trở nên dịu đi rất nhiều.

Anh nói: “Tôi không trách các người.”

Triệu Diệu Diệu chưa từng thấy anh cười như vậy, ban đầu cô ta bị kinh ngạc trước vẻ đẹp này mất một thoáng, sau đó đôi mắt lại hiện lên vẻ mong đợi.

Ân Minh Tranh nói vậy là muốn tha thứ cho cô ta, muốn thả cô ta đi đúng không?

Nhưng ngaygiây sau, người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn thiếu niên trong ngực đầy tình cảm dịu dàng, đôi môi đẹp đẽ nhếch lên, khi đối mặt với Thời Thanh, khí thế toàn thân đều biến thành vẻ dịu dàng.

Anh hùng của nhân loại nói: “Nếu không phải các người muốn đưa tôi vào chỗ chết, sao tôi có thể gặp được Thời Thanh.”

Triệu Diệu Diệu : “…”

[Có triển vọng đấy, còn biết nói lời ngon tiếng ngọt nữa cơ à.]

Thời Thanh nghe thấy vậy, mặt mày hớn hở, ngẩng đầu ôm cổ của người đàn ông, hôn một cái lên gương mặt cường tráng của anh, coi như là phần thưởng.

Đám Trùng tộc nằm trên mặt đất nhìn thấy cảnh tượng này đều bị choáng váng.

Trùng tộc không có thói quen hôn nhau như thế, bọn chúng chưa bao giờ hiểu rõ phong tục của loài người, cho nên vô cùng không hiểu sao Thời Thanh lại làm thế.

Một Trùng tộc nằm úp sấp đằng sau dùng ngôn ngữ côn trùng khẽ nói: “Đại nhân đang muốn ăn sạch Ân Minh Tranh à?”

“Miệng đại nhân nhỏ như vậy, lại chỉ có một cái, chắc sẽ ăn không hết đâu, chúng ta có nên thừa dịp ngài ấy ăn mà chạy trốn không?”

“Làm sao chạy được? Trên trời có nhiều máy móc như vậy, mày chạy thử cho tao xem!”

Thủ lĩnh Trùng tộc không nhịn được nữa phải lên tiếng: “Đừng cãi nhau ầm ĩ nữa!”

Gã cực kỳ xem thường đám đồng tộc đến xâm lược tinh cầu mà không xem tài liệu này: “Các người chưa từng đọc tài liệu à? Đây là động tác của loài người trước khi muốn **.”

“Đại nhân muốn ** với nhân loại à? Không cùng chủng tộc thì ** kiểu gì?”

“Đúng là một đám côn trùng ngu ngốc!”

Thủ lĩnh Trùng tộc lại khinh bỉ một trận: “Tộc máy móc vẫn luôn sinh sôi nảy nở, nhưng tới tận bây giờ ta vẫn không nghe nói đến họ sinh sản thế nào. Theo ta thấy, phương thức sinh sản của tộc máy móc nhất định là ăn hết đối tượng sinh sản. Ban đầu ** trước, sau đó mới ăn!”

“Thì ra là vậy, sau khi côn trùng sinh sản xong đều khá ngoan hiền, chắc đại nhân cũng vậy đấy. Các người thử nói xem, đợi đại nhân của chúng ta và loài người sinh sản xong, chúng ta sẽ đi cầu xin ngài ấy bỏ qua cho Trùng tộc được không?”

“Tôi thấy được đấy.”

“Cách này hay, vậy chúng ta ở đây đợi đại nhân sinh sản xong.”

Bọn họ nghiêm túc dùng ngôn ngữ côn trùng thảo luận làm thế nào giữ được Trùng tộc xong, nhưng vào trong tai Ân Minh Tranh và Thời Thanh lại là:

“Chít chít chít, chít chít chít chít?”

“Chít chít chít chít chít chít.”

“Chít chít chít chít.”

“Chít chít!”

Anh hùng nhân loại nhíu chặt mày, đám sương đen chợt rơi xuống trước mắt Trùng tộc, anh lạnh lùng chất vấn: “Các người đang làm gì đấy!”

Đám Trùng tộc hoảng hồn, vội vàng giải thích:

“Chít! Không, không có làm gì hết, chúng tôi chỉ nói chuyện, nói chuyện phiếm thôi ấy mà.”

Gã sợ đến mức hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng do dáng vẻ xấu vô cùng, lúc này đầu lại đầy mồ hôi xanh rờn, hai mắt dữ tợn trợn trừng cả ra, miệng khẽ đóng khẽ mở loáng thoáng còn lộ ra răng nanh, trông thật sự khó coi.

Tiểu vương tử của Ân Minh Tranh như thể bị dọa sợ, cậu la lên một tiếng rồi chôn mặt trong ngực người đàn ông.

Anh không còn quan tâm đến việc đe dọa Trùng tộc nữa, vội vàng vỗ nhẹ Thời Thanh và an ủi: “Không sao, đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Cơ thể cậu thiếu niên khẽ run lên, ngoan ngoãn vươn tay ôm Ân Minh Tranh, trông dáng vẻ như thể bị dọa sợ đến mức chưa thể ổn định tinh thần.

Nhưng thật ra, Thời Thanh lại đang điên cuồng oanh tạc với hệ thống: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Hệ thống cục cưng, hệ thống cục cưng mau ra đây nhanh lên!]

Cảm thấy ký chủ là một đại lão, lại có Ân Minh Tranh chạy tới trợ giúp, có lẽ không cần mình làm gì nữa nên hệ thống bèn yên tâm nghiên cứu ‘Đạo Đức kinh’, lúc này bị gọi liền ngơ ngác xông ra.

[Sao thế ký chủ?]

Thời Thanh: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]

Cậu cười xong thì lại học theo tiếng Trùng tộc vừa nghe được: [Chít chít, chít chít chít chít chít chít!]

Hệ thống: [Cái gì cơ?]

[Chít chít chít chít chít chít chít chít.]

Hệ thống: [?]

Thời Thanh càng cười điên cuồng hơn, nếu không phải cậu đang vùi mặt vào ngực Ân Minh Tranh thì sợ là sẽ bật cười thành tiếng mất.

Người đàn ông còn tưởng rằng cậu rất sợ hãi, liền lạnh lùng liếc nhìn đám Trùng tộc, sương đen bay lên uy hiếp: “Cúi đầu xuống.”

Dứt lời, anh cúi đầu nhìn người ở trong ngực mình, gương mặt hiện lên nét dịu dàng, vỗ nhẹ tấm lưng Thời Thanh từng chút một, âm thanh mê người trầm thấp lại thêm thương tiếc vô cùng.

“Đừng sợ, bọn chúng chỉ trông xấu chút thôi, có anh ở đây, bọn chúng sẽ không dám làm gì đâu.”

Cả đám Trùng tộc chứng kiến dáng vẻ vênh váo hung hăng của cậu thiếu niên cách đây không lâu đều nín thinh, lén lút…

… cúi cái đầu xấu xí của mình xuống.
Chương kế tiếp