Tôi Có Rất Nhiều Tiền

Chương 18

biết được, khiến cho trong lòng Triệu Tấn Thành càng thêm nghi ngờ, liền đi điều tra cô gái này, là một người khác hoàn toàn với em gái anh.

Triệu Tấn Thành phát hiện cô ấy quả thật có điểm kỳ lạ, hơn nữa lại rất thân thiết với con trai Triệu Thuần nhà mình.

Điều này khiến anh vô cùng cảnh giác, gọi điện thoại là để thăm dò và cảnh báo: " Tôi không tin cô mượn xác hoàn hồn gì đó, nếu cô có ý đồ khác, tốt nhất đừng tiếp cận Triệu Thuần, nếu không ..."

" Nếu không anh sẽ làm gì?" Tân Tiểu Chân siết chặt điện thoại trong tay, bước nhanh trở về phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, cô lau đôi mắt đã ngấn lệ: " Chẳng lẽ anh muốn bảo Andre lén đến giết em rồi chặt xác sao? ”

Andre là một trong những người bạn thời thơ ấu của cô, lớn hơn cô một, hai tuổi. Là một "vệ sĩ" đáng tin cậy, được đào tạo đặc biệt để cùng cô đến trường, cùng cô tan học. Lúc còn nhỏ, cô thậm chí không biết rằng đối phương là vì mệnh lệnh của anh trai mà lúc nào cũng theo sát, một bước cũng không rời cô.

Vào ngày xảy ra tai nạn của cô, trùng hợp vào lúc Andre không ở bên cạnh.

" Em đã sớm biết anh sẽ không tin chuyện này." Tân Tiểu Chân thật ra đã sớm đoán được kết quả này, cô hiểu rõ tính cách của anh cả, xảy ra chuyện như vậy, việc đầu tiên anh làm là hoài nghi hết thảy: "Anh không tin em cũng không sao, em là vì Thuần Thuần cho nên mới tìm cách liên lạc với anh, anh hoàn toàn không biết chuyện xảy ra với thằng bé, anh không quan tâm đến nó! ”

"Ý cô là chuyện nó nói dối thành tích?" Giọng nói của anh rất bình tĩnh, giống như là đã sớm biết.

Tân Tiểu Chân: "..."

Triệu Tấn Thành trầm giọng nói: “ Chuyện này tôi sẽ xử lý sau, bây giờ chúng ta nói chuyện của cô. ”

" Không phải anh không tin em sao?"

“ Có một chút." Trước khi gọi điện cho cô, Triệu Tấn Thành vốn là hoàn toàn không tin " Vì vậy, tôi sẽ tự mình xác nhận." ”

Sau cái chết của Triệu Dư Chân, bỗng nhiên xuất hiện một người bình thường không liên quan gì, tuyên bố là em gái "mượn xác hoàn hồn" của anh, toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối đều vô cùng kỳ lạ. Nhưng khi nói chuyện với cô gái xa lạ ở đầu dây bên kia, anh lại có một loại trực giác mãnh liệt, khiến anh không nhịn được mà tin lời của cô. - Ang Hà t.y.t

Sau khi em út gặp chuyện không may, em hai đi tìm một đại sư, ở trong phòng em út thần thần bí bí lải nhải lẩm bẩm nửa ngày, cuối cùng nói vài lời huyền ảo, nói là Triệu Dư Chân còn chưa chết, con bé chỉ là đổi phương thức sống.

Thật lố bịch.

Nhận được kết quả này, Tân Tiểu Chân đã cảm thấy rất may mắn: " Thuần Thuần hiện đang ở chỗ của em, thằng bé cãi nhau với chị dâu, đang ầm ĩ bỏ nhà đi. Nhưng đó không hoàn toàn là lỗi của thằng bé, anh đừng trách nó." Cụ thể thế nào, cô tin tưởng anh cả hẳn là cũng có thể điều tra được.

Triệu Tấn Thành bình tĩnh nói: "Tôi sẽ tự mình giáo dục Thuần Thuần.”

Sáng sớm hôm sau, Tân Tiểu Chân thay một bộ đồng phục học sinh sạch sẽ, đeo cặp sách trên lưng, buộc tóc đuôi ngựa, nhưng mục đích của cô không phải là đi học.

Trong phòng khách, thiếu niên trên sô pha còn đang ngủ nướng, một chân gác lên lưng sô pha, mặt còn đặt trên máy tính bảng, khóe miệng tràn ra chút nước miếng.

Triệu Thuần ngủ rất ngon, hoàn toàn không biết mình sắp gặp đại nạn.

Tân Tiểu Chân đánh thức cậu dậy: " Cậu đã trễ rồi, mau dậy đi học. ”

"Tôi không đi." Cậu vẫn đang lim dim.

"Mấy ngày này tốt nhất cậu nên nghe lời một chút, biểu hiện tốt hơn một chút..."

"Làm sao?" Triệu Thuần hơi mở mắt ra một chút, nói : "Cho dù là ngọc hoàng thượng đế cũng đừng hòng quản tôi! ”

"Sáng nay hôm nay cậu có thể không đi học." Tân Tiểu Chân nhìn chằm chằm đống “lông” vàng lộn xộn trên đầu cậu, chân tóc đã mọc ra tóc đen.

"Ừ?" Triệu Thuần ánh mắt đảo quanh.

"Lát nữa tôi có chút việc phải đến tòa án, cậu đi nhuộm lại tóc đen đi." Nếu như Triệu Thuần đi gặp ba mình với cái bộ dạng này, chỉ sợ Triệu Tấn Thành sẽ đập chết cậu ngay tại chỗ.

Triệu Thuần vẫn nằm trên sô pha không chịu dậy, lúc cậu mới tỉnh ngủ tính tình lại rất ôn hòa, thoạt nhìn như động vật nhỏ vô hại. Tân Tiểu Chân đặt đồ ăn sáng, để cho cậu ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, đói đến tỉnh.

Hai người ăn xong, Triệu Thuần lái xe đưa cô đi: "Tòa án nào? ”

Tân Tiểu Chân mở bản đồ trên di động, nói: "Là chỗ này. Khả năng hai, ba tiếng đồng hồ tôi mới xong việc, cậu đến tiệm làm tóc nhuộm lại tóc đen đi. ”

Đưa cô đến cửa tòa án, Triệu Thuần hỏi: "Tôi nhuộm tóc xong, có cần tôi đến đón không?" ”

"Đừng đi lung tung, cậu còn phải đi học."

Triệu Thuần "chậc" một tiếng, cũng không trả lời, lái xe nhanh như chớp phóng đi.

La Tú Liên dắt con trai út cùng Tân Tiểu Chân bước vào tòa.

Đây không chỉ là một vụ kiện ly hôn đơn giản, mà còn liên quan đến bạo lực gia đình.

Nhưng Tằng Quốc Đống nói: " Tôi vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, căn nhà đó tuy nhỏ nhưng cũng là tôi kiếm tiền để mua! Ly hôn thì được nhưng quyền nuôi con phải thuộc về tôi! Cô ta chỉ là một người phụ nữ, có thể làm cái gì để kiếm tiền nuôi con? Lấy cái gì để trả học phí cho bọn trẻ? Bọn chúng có thể ăn no, mặc ấm được không? ”

Luật sư chỉ thẳng vào cốt lõi của vụ án, nhắc đi nhắc lại chuyện bạo lực gia đình: “ Trong hơn mười năm, bị cáo đã gây ra tổn thương tinh thần lẫn thể xác không thể xóa nhòa cho thân chủ của tôi! Thưa chủ tòa, cách đây không lâu, bị cáo đã đánh thân chủ của tôi, chúng tôi có báo cáo khám nghiệm thương tích liên quan. ”

Luật sư của Tằng Quốc Đống lại nói: "Vết thương rốt cuộc là do nguyên đơn tự làm, hay là do thân chủ tôi bạo hành, việc này không thể chứng minh được. ”

Tằng Quốc Đống: "Đúng! Con trai tôi có thể làm chứng rằng tôi không bạo lực với cô ta! Vợ chồng khó tránh khỏi sẽ có lúc cãi vã, xích mích, chẳng lẽ đó cũng gọi là bạo lực gia đình sao? ”

Hai đứa trẻ có thể làm chứng lại đứng ở hai lập trường khác nhau, làm cho vụ án vốn đơn giản trở nên phức tạp, Tân Tiểu Chân cũng bị hỏi, cô thành thật trả lời mình bị bạo lực: "Lúc ông ta đánh mẹ cháu, cháu sẽ xông tới ngăn cản, sau đó cháu cũng bị đánh. ”

Mà em trai của nguyên chủ Tằng Tử Y lại một mực khẳng định: “ Chị ta nói dối! ”

Luật sư nói với thẩm phán: " Con gái của thân chủ tôi, trước đây chỉ có thể thi cử chỉ đạt khoảng 400 điểm, xếp thứ năm, sáu trăm toàn trường, nhưng vào ngày 1 tháng 10, cô ấy chuyển đến sống trong nhà của bạn học cùng lớp, điểm số từ 400 lên đến 520 điểm, xếp hạng từ năm sáu trăm, tăng lên hai trăm, đây là bảng điểm của cô ấy." ”

Tân Tiểu Chân cũng giải thích: "Lúc ở nhà, cháu luôn cảm thấy rất căng thẳng, luôn lo sợ bị cha dượng đánh, khi đó trên người cháu còn có rất nhiều vết thương, nhưng sau khi rời khỏi nhà, mọi chuyện đều chuyển biến tốt đẹp, không cần lo lắng ông ta sẽ đánh đập, sẽ không cho cháu ăn cơm, ban đêm còn nhốt cháu ở ngoài cửa không cho vào nhà ngủ..."

Cô cố ý mặc một bộ đồng phục học sinh cũ nhưng lại giặt rất sạch sẽ, đeo cặp sách, vừa nhìn liền khiến người ta đau lòng, hơn nữa khi nói chuyện nghẹn lại, càng khiến người ta đồng tình hơn, chưa nói đến những điều tàn bạo mà cô đã phải chịu. Ngược lại, em trai của cô gái, mặc một bộ đồ hàng hiệu, đi giày thể thao đắt tiền, miệng chỉ khăng khăng: " Chị ta nói dối!"

Thẩm phán nhíu mày.

Vụ kiện kéo dài từ sáng đến chiều, cuối cùng đã kết thúc.

Tằng Quốc Đống bị phạt nửa năm tù, kết quả này không tốt cũng không xấu, luật sư nói với Tân Tiểu Chân: " Kết quả này chủ yếu là bởi vì mẹ cô không có công việc ổn định, sợ một mình bà ấy không thể nuôi ba đứa con. ”

Tân Tiểu Chân gật đầu: " Nửa năm cũng đã rất tốt. ”

Thời gian nửa năm là đủ để khiến cho một bà mẹ đơn thân vực dậy tinh thần. Lúc từ tòa án đi ra ngoài, Tằng Tử Y la lối mắng La Tú Liên, khuôn mặt béo tròn đầy nước mắt giàn giụa, oán trách vì sao mẹ lại tống ba vào tù.

La Tú Liên sắc mặt trắng bệch, nói: " Tử Y, sau này con ở với mẹ, mẹ có thể kiếm tiền nuôi con, sẽ không kém hơn ba. ”

" Ba mua quần áo, mua giày thể thao cho con, mẹ có mua nổi không? " Cậu ta hét lên: " Con không cần mẹ, không muốn ở với mẹ!" ”

La Tú Liên còn muốn nói cái gì, lại bị Tân Tiểu Chân kéo qua: " Mẹ đừng nói chuyện với loại sói mắt trắng* này." Cô đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của em trai út Tiểu Hàn, Tiểu Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn chị gái, cuối cùng nắm lấy lòng bàn tay Tân Tiểu Chân.

*sói mắt trắng ( bạch nhãn lang ): ý chỉ những kẻ vô ơn.

Tằng Tử Y đỏ mắt rống to: " Tất cả là tại chị! Khi nào ba không cho chị ăn cơm, không cho chị ngủ? Chị nói láo! ”

" Mày ngủ như lợn chết thì biết ông ta đã làm gì chắc?" Tân Tiểu Chân âm thầm lắc đầu, đứa trẻ này mới mười ba, mười bốn tuổi nhưng đã không còn thuốc cứu. Vốn đang nghĩ có nên đối xử tốt với nó hay không, để cho nó ngoan ngoãn học tập, bây giờ xem ra là cô đã nghĩ thừa rồi.

Tằng Tử Y không chịu tin, thậm chí còn giơ tay định đánh cô, nhưng lại bị luật sư bên cạnh ngăn cản.

Cậu ta ăn nhiều, người béo mập, sức lực cũng lớn, thoáng cái đã tránh thoát, liền nhào tới, giống như muốn đẩy Tân Tiểu Chân xuống cầu thang —— bậc thang trước cửa tòa án rất cao, ngã xuống người không chết cũng tàn phế.

Tân Tiểu Chân thấy động tác của cậu ta, theo bản năng kéo em trai Tiểu Hàn tránh sang một bên, do vậy Tằng Tử Y không chỉ lao vào khoảng không mà còn tự quăng ngã mình, giống như một quả bóng thịt lăn xuống cầu thang lăn hơn mười vòng, đau đến nỗi kêu rên thảm thiết, phát ra tiếng mắng chửi như giết heo.

Khóe miệng Tân Tiểu Chân giật giật, bấm điện thoại gọi xe cứu thương.

Cô đi xuống cầu thang vài bước, cao cao tại thượng nói với Tằng Tử Y đang không ngừng than khóc: " Sau này trong nhà chị làm chủ, bởi vì tiền đóng học phí của mày là từ chị, tiền tiêu vặt của mày cũng là từ chị, nếu mày làm chị bực mình, chị sẽ cắt tiền tiêu vặt của mày. Sau này muốn mua quần áo, giày dép, mày tự kiếm tiền mà mua. ”

Tằng Tử Y bị cô chọc giận đến khóc, lăn lộn trên mặt đất không ngừng la hét: "Chị lừa tôi! Chị lừa tôi! Chị là đồ đàn bà xấu xa!”

Khi xe cứu thương đến, nhân viên y tế cũng nói: " Đã bị gãy xương rồi mà sao vẫn còn hung hăng như vậy? Lần này thì hay rồi, không đến nửa năm thì không xuống được giường. ”

Tân Tiểu Chân không đi theo xe cứu thương, bởi vì cô đã nhìn thấy chiếc ô tô quen thuộc dừng cách đó không xa, mái tóc vàng của Triệu Thuần đã biến thành màu hạt dẻ, thoạt nhìn bình thường một chút, nhưng cậu xem chừng vẫn muốn chống đối, nhất định phải nhuộm thêm vài sợi tóc tím.

Cậu đang dựa vào xe nhai kẹo cao su, có vẻ là thấy bên này hỗn loạn nên mới không tới.

La Tú Liên lo lắng, muốn đi bệnh viện, Tân Tiểu Chân sợ bà bận bịu: " Con đưa Tiểu Hàn đi trước, mẹ, Tằng Tử Y chính là một con sói mắt trắng, vừa rồi nó muốn đẩy con xuống lầu, mẹ có thấy không? Mẹ đối xử tốt với nó nhưng nó không chịu nhận mẹ. Ông ta không phải đã nói căn nhà kia để lại cho nó, không cho chúng ta ở sao? Mẹ cứ để Tằng Tử Y ở đó, mỗi tháng cho nó mấy trăm tệ tiền sinh hoạt, rồi cứ kệ nó. ”

Thấy La Tú Liên do dự, Tân Tiểu Chân liền nói: "Nếu để cho nó ở chung, Tiểu Hàn sẽ bị nó bắt nạt. ”

La Tú Liên nghe vậy thì không nói lời nào nừa, có vẻ cũng hiểu lời Tân Tiểu Chân nói là sự thật, do dự thật lâu, bà chỉ đành gật đầu: " Mẹ biết rồi. "

Bà ngồi xổm xuống, nâng mặt con trai út: " Tiểu Hàn, bây giờ mẹ còn có việc, con đi theo chị nhé, đừng chạy loạn được không? ”

Tiểu Hàn ngoan ngoãn gật đầu.

La Tú Liên đứng dậy: " Tiểu Chân, con dẫn em đi trước, hai ngày nữa mẹ sẽ đưa thằng bé đi đổi họ. ”

La Tú Liên đi theo xe cứu thương, luật sư nói muốn đưa Tân Tiểu Chân về, Tân Tiểu Chân lịch sự từ chối: " Bạn tôi đang chờ bên kia, cảm ơn anh. ”

Cô dắt Tiểu Hàn đi về phía Triệu Thuần.

" Đây là em trai của tôi, La Tiểu Hàn." Cô giới thiệu.

Triệu Thuần không hỏi vì sao họ hai người khác nhau. Cậu hơi khom lưng, chào hỏi Tiểu Hàn, hỏi cậu bé bao nhiêu tuổi rồi, nhưng Tiểu Hàn nhìn Triệu Thuần một cái, liền có chút khiếp đảm trốn ở phía sau lưng chị.

" Tiểu Hàn, đừng sợ anh nha, anh không có đáng sợ đâu." Triệu Thuần lộ ra nụ cười chọc trẻ con.

"Lên xe rồi nói sau." Tân Tiểu Chân bế Tiểu Hàn lên xe, giải thích với Triệu Thuần: " Em trai tôi sáu tuổi, thằng bé không biết nói chuyện. ”

Triệu Thuần vừa khởi động xe, nghe vậy cả người đều sững lại vài giây: " Xin lỗi. ”

" Nhưng mà thằng bé rất ngoan, rất hiểu chuyện."

" Tôi biết." Triệu Thuần nói: " Quả bóng thịt kia đâu? Đứa mà xe cứu thương mang đi ấy, cũng là em trai cô à? Chậc chậc. " Quả bóng thịt rõ ràng đã khiến cậu thấy sốc.

Tân Tiểu Chân: " Nó thì không tính." Cô giương mắt, nhìn về phía Triệu Thuần trong gương chiếu hậu: “ Còn cậu thì sao, đã đi học chưa? ”

" Không đi, tôi nhuộm tóc, nhuộm xong cũng một giờ chiều rồi." Có vẻ cậu cảm thấy màu tóc mới của mình trông cũng được, đưa tay vuốt vuốt, nhìn gương chiếu hậu hài lòng thưởng thức.

" Ồ? Thế cả chiều nay cậu đã làm gì? ”

Triệu Thuần dừng xe trước đèn giao thông, nói:

" Mua điện thoại mới, đi đổ xăng cho xe.” Ngày hôm qua Tạ Uyên tiếp tế cho cậu một vạn, bây giờ đã hết sạch.

Triệu Thuần tiếp tục nói: " Sau đó đến đón cô. ”

Tân Tiểu Chân: " Tại sao không nhuộm tóc đen? ”

Triệu Thuần liếc nàng một cái: " Ông đây không thích màu đen, không đẹp, chết cũng không nhuộm. " Cậu nói xong câu đó, điện thoại di động liền vang lên, vừa thờ ơ nhìn thoáng qua, cả người liền lập tức cứng đờ.

Điện thoại di động của cậu kết nối với bluetooth trên xe, Tân Tiểu Chân nhìn thấy cuộc gọi, hiển thị: "Daddy".

Cô không nghĩ tới Triệu Thuần lại cho đặt cho Triệu Tấn Thành ghi chú thân mật như vậy. Tân Tiểu Chân hiểu ý không nói gì, Triệu Thuần vội vàng dừng xe ở bên đường, luống cuống tay chân nhận điện thoại: "Ba, dạ … con đang ở trên lớp, con đang học..."

" Dạ đang làm bài kiểm tra ạ."

"Hả…à.. kiểm tra Vật Lý ạ. ”

Đầu dây bên kia nói cái gì đó, Tân Tiểu Chân tuy rằng không có nghe rõ, nhưng cũng có thể đoán được Triệu Tấn Thành nói cái gì, có vẻ là nói hai ngày nữa anh sẽ về nước.

" Cái gì? Khi nào ba về cơ? " Triệu Thuần bị dọa sợ: " Dạ vâng. Con biết rồi, giáo viên đang đến, con không nói nữa, tạm biệt ba. " Điện thoại vừa cúp máy, Triệu Thuần liền vội vàng khởi động xe, bởi vì kinh hoảng, thiếu chút nữa đã đâm vào bồn hoa phía trước.

Sau khi lên đường, câu liên tiếp vượt qua mấy chiếc xe, Tân Tiểu Chân bảo cậu lái xe chậm một chút.

Triệu Thuần lo lắng trên xe có trẻ nhỏ nên giảm tốc độ chậm lại một chút: " Tôi đưa hai người trở về trước? ”

" Đi ăn cơm trước đi, cậu không ăn cùng tôi sao? "

“...... Không ăn, tôi phải nhuộm tóc trước. ”

Chương kế tiếp