Tôi Có Rất Nhiều Tiền

Chương 19

Buổi tối, La Tú Liên ở bệnh viện trông nom Tằng Tử Y, còn Tân Tiểu Chân thì đưa La Tiểu Hàn về nhà.

Theo như trong trí nhớ, Tân Tiểu Chân biết nguyên chủ bởi vì ghét cha dượng cho nên đối với em trai bị câm này cũng không quá thân thiết, so ra thì kém quan hệ như nhà họ Triệu của cô, nhưng so với quan hệ chị em trong gia đình bình thường cũng không khác nhiều.

Thật ra Tân Tiểu Chân không thích trẻ con lắm, nhưng đứa nhỏ này quá ngoan ngoãn, quá hiểu chuyện, đến mức khiến người ta đau lòng. Được cô đón về nhà, ngồi trên sô pha không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, cho bé đồ ăn vặt, đồ uống, bé cũng không dám động vào.

Đôi mắt to tròn của bé dường như đang nói: " Buổi tối em ăn cơm rồi, em không ăn nữa đâu."

" Tiểu Hàn, những thứ này đều là chị mua, không phải đồ nhà người khác, em cứ ăn đi."

Tân Tiểu Chân cho cậu bé ăn chút ăn trái cây, lại dẫn đi tham quan toàn bộ căn hộ, căn hộ này nằm trên tầng cao hơn sáu mét, tầm nhìn khá rộng. Bóng đêm mờ ảo của thành phố hiện lên trước cửa sổ sát đất, khiến cho La Tiểu Hàn chưa từng đến nơi cao như vậy giật mình, lại vẫn ngơ ngác đứng trước cửa sổ, có vẻ cũng không sợ độ cao.

Hơn mười giờ tối, Triệu Thuần mới đi nhuộm tóc về, vào cửa liền nhìn thấy Tân Tiểu Chân cùng em trai cô đang ngồi trước cửa sổ sát đất thật lớn. Tân Tiểu Chân kéo rèm cửa sổ lại, cầm điện thoại cùng giấy bút, đang dạy Tiểu Hàn biết chữ, học cách đọc ngữ âm.

" Gì đây? Em trai nhỏ của cô tỉnh táo vậy sao? Muộn thế này rồi mà không buồn ngủ à? ”

Tân Tiểu Chân và La Tiểu Hàn đều quay đầu lại nhìn cậu, Triệu Thuần nhuộm lại một mái tóc ngắn màu đen thanh thoát sạch sẽ, trong tay xách một cái túi mua sắm, đang khom lưng đổi giày.

Nhìn thấy người lạ, Tiểu Hàn liền có chút sợ hãi, nhưng mà Tân Tiểu Chân lại nói với bé rằng: " Đây là nhà của anh ấy, chị ở nhờ ở đây, em đừng nói cho mẹ biết chuyện này nhé.”

La Tú Liên vẫn nghĩ cô ở nhà bạn học nữ, nếu biết cô ở chung với con trai, chắc chắn sẽ suy nghĩ linh tinh.

Triệu Thuần ngồi xuống, đem đồ chơi cùng đồ ăn vặt vừa mua đổ ra đầy đất, nói: " Tiểu Hàn, anh trai mua cho em nè, lại đây, chúng ta cùng ăn nhé. ”

Tân Tiểu Chân: " Cậu đi cướp cửa hàng đồ ăn vặt à? ”

Triệu Thuần tùy ý nói: " Trung tâm thương mại là sản nghiệp nhà đàn em của tôi, lần trước cậu ta tặng cho tôi một đống thẻ mua sắm, không tốn tiền, lát nữa cho cô mấy chục tấm. ”

Tân Tiểu Chân: "... Thôi, không cần đâu. ”

" Nhiều lắm, tôi cũng có tiêu hết được đâu, hôm nào cho cô đi mua quần áo. Cô có biết nhà cô “thiếu thốn” cỡ nào không? Ê, cô thậm chí còn không mua búp bê à? Có phải con gái không? ”

Bây giờ Triệu Thuần không còn tiền, may mắn chủ tiệm làm tóc cũng là người quen của cậu, nếu không cậu còn chẳng nhuộm lại tóc được.

Triệu Thuần bóc gói bánh gấu ra, nhưng Tiểu Hàn chỉ ăn hai miếng liền bỏ xuống, lắc đầu tỏ vẻ không ăn nữa.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Triệu Thuần: " Vẫn còn nhiều mà, sao lại không ăn? ”

Tân Tiểu Chân nói: " Vừa rồi Tiểu Hàn đã ăn trái cây, còn có đồ ăn vặt, thằng bé còn nhỏ, không nên ăn nhiều như vậy. ”

" Ồ, thế thì tôi ăn vậy." Triệu Thuần vừa ăn bánh gấu vừa hỏi: " Em trai cô sáu tuổi, thế đã đi học tiểu học chưa? ”

" Tiểu Hàn mới vừa tròn sáu tuổi thôi, bởi vì không biết nói chuyện cho nên rất khó tìm được trường mẫu giáo thích hợp, cũng có trường nhận nhưng học phí so với trẻ con bình thường còn đắt hơn, hơn nữa..."

Triệu Thuần nghe đến ngây người, hỏi: " Cha dượng của cô không cho thằng bé đi học sao? " Tuy rằng bản thân cậu không thích học tập, nhưng trong lòng hiểu rõ việc học quan trọng như thế nào, nhất là đứa trẻ còn nhỏ như vậy thì nhất định phải được học hành đến nơi đến chốn.

Tân Tiểu Chân gật đầu. Bởi vì Tằng Quốc Đống không muốn phí tiền nên không cho Tiểu Hàn đi học mẫu giáo, La Tú Liên hỏi thăm khắp nơi mới đưa Tiểu Hàn đến một trung tâm giáo dục, nhưng tiền học thu theo ngày.

Nơi đó chuyên nhận những đứa trẻ không thể học tại trường mẫu giáo bình thường cho nên học phí cũng không rẻ.

Nhưng cách đây không lâu, La Tú Liên phát hiện Tiểu Hàn bị bắt nạt ở trường mẫu giáo cho nên liền không đưa cậu bé đến nữa, ở nhà tự mình dạy, tiếp theo là chuyện nháo ly hôn, sau khi dọn ra ngoài thì vẫn chưa tìm được trường mẫu giáo thích hợp.

Chỉ có thể đi học ở trường đặc biệt, nhưng thủ tục rườm rà, chi phí cũng đắt đỏ.

Dỗ Tiểu Hàn đi ngủ xong, Triệu Thuần nói với cô: " Tôi vừa mới đi hỏi một chút, một đàn em của tôi ba nó làm ở phòng giáo dục, vấn đề đi học của Tiểu Hàn, bên kia có thể trực tiếp giải quyết, cô đi tìm hiểu xem trường mẫu giáo nào tốt rồi nói cho tôi biết, tôi nhờ quan hệ đưa Tiểu Hàn vào học. Thằng bé thông minh như vậy, đi học mầm non một năm rồi sang năm là có thể học tiểu học. ”

Tân Tiểu Chân cảm động nói: " Cảm ơn, cậu thật tốt bụng. ”

Triệu Thuần đỏ mặt: " Chẳng qua là tôi thích em trai nhỏ thôi. ”

Tân Tiểu Chân cười cười, cô vốn tưởng rằng chị dâu không quan tâm dạy dỗ Triệu Thuần đàng hoàng, nhưng Triệu Thuần mặc dù thành tích kém, nhưng nhân phẩm cùng phần thiện lương này, đều là ưu điểm đáng quý.

Mà điều này có liên quan rất lớn đến cách giáo dục của gia đình.

Ngày hôm sau, Triệu Thuần dậy sớm hơn Tân Tiểu Chân, cậu mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách mới, tóc cũng chải rất chỉnh tề, thậm chí còn thúc giục Tân Tiểu Chân: " Sao cô lề mề thế? Muộn học bây giờ! ”

" Đây đây, sắp xong rồi." Tân Tiểu Chân kiểm tra lại cặp sách một lần, cầm một ít tiền mặt rồi vội vàng đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của Triệu Thuần, thoáng cái sững sờ tại chỗ.

Triệu Thuần một tay khoác lên vai Tiểu Hàn, đang đứng ở cửa, ngón tay nắm lấy chìa khóa xe, không chút để ý lắc lư, đồng phục học sinh được mặc rất gọn gàng, chỉnh tề, ngay cả bảng tên trường học trên ngực cũng được cài ngay ngắn.

Hoàn toàn là dáng vẻ của học sinh gương mẫu.

Triệu Thuần trong trí nhớ của Tân Tiểu Chân chính là bộ dạng này, nhìn rất ngoan, còn có chút hướng nội, chắc chắn là đứa trẻ hiểu chuyện nhất trên đời.

Triệu Thuần bữa sáng thích ăn quẩy chiên, đang muốn đi mua nhưng cửa hàng ăn sáng bình thường lại không bán.

Nhưng cậu biết nơi nào bán, là quán quen của cậu, dừng xe lại, Triệu Thuần hỏi:" Hai người muốn ăn cái gì? ”

Tân Tiểu Chân: " Tùy cậu, mua cái nào cũng được. ”

" OK." Triệu Thuần xuống xe.

Nhìn bóng lưng cậu đã đi vào trong cửa hàng, Tân Tiểu Chân vội vàng mở hộp tay vịn ra, nhét ba nghìn tệ tiền mặt vào đó.

Tiểu Hàn quay đầu nhìn cô.

Tân Tiểu Chân làm ra hiệu "suỵt", nhẹ giọng giải thích: " Anh trai không nhận tiền thuê nhà của chị, nhưng chị vẫn phải đưa cho anh ấy chứ nhỉ? ”

Tiểu Hàn tựa như hiểu như không gật gật đầu, cũng làm một động tác kéo dây bịt miệng, chọc Tân Tiểu Chân cười.

Tiền này là cô kiếm được khi làm phiên dịch, cô biết, Triệu Thuần bởi vì bỏ nhà đi nên toàn bộ thẻ ngân hàng đã bị đóng băng. Cậu vốn quen tiêu xài hào phóng, trên người đã sớm không còn tiền, lại không chịu xin tiền người nhà, vì như vậy tức là cậu nhận thua.

Tân Tiểu Chân không đành nhìn cậu vì không tiền mà khó khăn, đành phải vụng trộm lấy cho cậu một chút, nhưng cô bây giờ cũng không giàu có gì, chỉ có thể cho trước một chút, chờ anh cả đến rồi nói sau.

Đến cổng trường, sau khi đưa La Tiểu Hàn giao cho La Tú Liên, Tân Tiểu Chân liền xách đồ ăn sáng đi vào. Hôm nay cô đến sớm, nhưng Lâm Tư Miểu còn đến sớm hơn cô, đã vùi đầu ôn bài.

Thấy Tân Tiểu Chân ngồi xuống, Lâm Tư Miểu lập tức buông sách, hỏi: " Tiểu Chân, sao hôm qua cậu không đi học thế? Tớ còn tưởng rằng..."

" Tớ bận chút việc nên xin nghỉ, sao thế?"

" Tớ còn tưởng rằng... Cậu bị nhà trường đuổi học..."

" Sao cậu lại nghĩ tớ bị đuổi học?" Tân Tiểu Chân khó hiểu.

" Chính là chuyện tối hôm nọ ấy, nếu như Mạnh Tinh Hàm bị đuổi học thì chuyện xấu của cậu ta chắc chắn sẽ bị lưu lại trong học bạ, đến lúc đó cả thành phố này cũng không có trường nào chịu nhận cậu ta. Vì thế nên ba mẹ cậu ta đến trường gây náo loạn, còn đến lớp mình tìm cậu, nói muốn quỳ xuống cầu xin cậu buông tha cho con gái nhà họ vân vân. ”

Tân Tiểu Chân đối với chuyện này vô cùng cạn lời: "... Tớ cũng nhận được rất nhiều tin nhắn do họ gửi, tớ đã chặn số của họ luôn rồi. ”

" Vậy... Vậy nếu hôm nay họ vẫn đến gây sự thì sao? ”

" Cứ kệ họ đi." Tân Tiểu Chân nhìn thời khóa biểu, đem sách vở môn đầu tiên lấy ra: " Tớ không quan tâm họ là được. ”

Lâm Tư Miểu nhìn cô: " Tớ nghe nói cậu do đánh Mạnh Tinh Hàm cho nên cậu ta mới vì vậy mà trả thù, có phải cậu là... vì tớ mà đánh cậu ta? ”

" Tớ vốn dĩ cũng không ưa gì cậu ta, cậu ta lại tự mình làm chuyện xấu, cũng nên gánh chịu hậu quả." Nói xong, Tân Tiểu Chân nghiêng đầu vỗ vỗ bàn tay Lâm Tư Miểu an ủi: " Chuyện đó đã qua rồi, cậu đừng nghĩ đến nữa, ba cậu thế nào rồi? ”

Lâm Tư Miểu nói: " Ba tớ đã ổn hơn rồi. Bọn họ bồi thường ba mươi vạn tệ, giả làm tổ chức từ thiện đến tận nhà đưa tiền. " Bởi vì ba của Lâm Tư Miểu bị đột quỵ, cần tiền để phẫu thuật, cho nên mới dẫn đến việc cô ấy làm liều, bị tiền lương cao hấp dẫn, bị lừa đi làm ở nơi như Bán Nguyệt.

Tân Tiểu Chân bảo cô không cần truy cứu, cô liền buông xuống, không nghĩ tới Tiểu Chân lại vì cô mà tát Mạnh Tinh Hàm.

Suốt cả buổi sáng, Lâm Tư Miểu luôn hỏi cái này cái kia: " Cậu và Triệu Thuần quen biết sao? Có phải cậu..."

Lần trước Tân Tiểu Chân đã hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến Triệu Thuần, Lâm Tư Miểu hoài nghi cô thích người ta, nhưng Tân Tiểu Chân phủ nhận.

" Bọn tớ chỉ là quan hệ bạn bè thôi, thấy tớ bị hắt nước bẩn cho nên mới đi lên nói như vậy, chứ không phải thật đâu."

Buổi chiều, ba mẹ Mạnh Tinh Hàm thật sự đến trường, trực tiếp xông vào lớp học, cũng không phải đánh người mà là rơi nước mắt đi tới trước mặt cô, hỏi cô có thể nói chuyện một chút hay không.

Tân Tiểu Chân liền đi ra ngoài với bọn họ.

Kết quả mẹ của Mạnh Tinh Hàm trực tiếp mở túi xách hàng hiệu trên người ra, lấy ra xấp tiền bên trong: " Tiểu Chân, hai bác biết chuyện này là Tĩnh Hàm làm không đúng, nhưng đó cũng là bởi vì hôm đó con tát con bé một cái, lòng tự trọng của con bé lớn như vậy, sao con lại có thể tát nó ở ngay hành lang trường học chứ? ”

" Bác gái, tôi nghĩ bác đang hiểu lầm gì đó, tôi đánh Mạnh Tinh Hàm là bởi vì cậu ta hãm hại bạn của tôi, tuy rằng đó cũng không phải là hành động tốt đẹp gì, nhưng tôi sẽ không vì thế mà xin lỗi, hơn nữa chuyện cậu ta làm còn quá đáng gấp bội, hai người có biết cậu ta đang làm cái gì không?"

Ba Mạnh Tinh Hàm không trả lời câu hỏi này, ngược lại còn nói: " Tiền này cô cầm lấy, chúng tôi cũng đã đến nhà cô, biết ba mẹ cô nháo ly hôn, chút tiền này có thể ứng phó với khó khăn trong nhà. Cô cứ gánh chịu hết trách nhiệm, nói là cô tự biên tự diễn hãm hại Tĩnh Hàm nhà chúng tôi, sau đó chủ động thôi học, tôi đảm bảo sẽ đưa cho cô thêm hai mươi vạn, lại đưa cô đến học một ngôi trường tốt ở nơi khác! ”

Tân Tiểu Chân mặt không đổi sắc: " Bác trai, con gái bác làm sai, đó là do trường học xử lý..."

Ba Mạnh Tinh Hàm liền tức giận, chỉ vào mặt cô: " Làm sai?! Ai mà chưa từng làm sai hả? Làm sai thì không thể được tha thứ sao? Có phải cô chê tiền ít không? Nói đi, cô muốn bao nhiêu mới đồng ý buông tha cho nhà chúng tôi? Đừng có mà quá đáng! Gia đình chúng tôi không phải là loại dễ chọc vào đâu! ”

Lúc này, điện thoại của Tân Tiểu Chân bỗng nhiên rung lên một chút, thông báo số tiền ba trăm sáu mươi vạn tệ ( ba triệu sáu trăm nghìn tệ ) được chuyển từ nhà đấu giá Hằng Đức. Nhưng... Không phải cô ấy đã nói với nhà đấu giá là sợi dây chuyền này cô ấy không bán nữa, sẵn sàng chịu tổn thất hay sao?

Tại sao nó vẫn còn được chuyển đến tài khoản?

Thấy cô không nói gì, mẹ Mạnh Tinh Hàm lại tiếp tục tận tình khuyên bảo: " Tiểu Chân, con và Tĩnh Hàm nhà bác vẫn luôn là bạn tốt mà, trước kia mỗi khi tan học bác đều lái xe đưa con về nhà, con đã quên rồi sao? Gia đình con khó khăn, bác biết rõ, vì vậy bác chỉ muốn giúp con. Làm người cũng không thể tuyệt tình như vậy được, con chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ mà định trơ mắt nhìn Tĩnh Hàm bị nhà trường đuổi học hay sao? Bây giờ con bé đang học lớp 12, sắp thi đại học rồi, con bé là đứa con duy nhất của hai bác, là toàn bộ hy vọng của bác và ba nó..."

Tân Tiểu Chân nghe đến phiền, đứng lên: " Chỉ có con gái nhà các người là bảo bối, còn con gái nhà người khác thì là giẻ rách à? Cậu ta bị đuổi học, cậu ta cũng có thể chuyển đến “một ngôi trường tốt ở nơi khác” không phải sao? ”

Hai vợ chồng còn muốn nói gì đó, nhưng Tân Tiểu Chân đã hết kiên nhẫn:" Bây giờ tôi còn phải đi học, tôi cũng không cần đến tiền của hai bác, đừng có đến tìm tôi nữa. ”

Hai vợ chồng nhìn nhau, ba Mạnh Tinh Hàm nghiến răng nghiến lợi: " Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ lại ác độc như vậy, nếu Tĩnh Hàm thật sự bị ép phải chuyển trường, tôi nhất định sẽ không để yên cho con ranh đấy! ”

Tân Tiểu Chân gọi điện thoại cho nhà đấu giá, hỏi chuyện về số tiền này, nhà đấu giá nói: " Bên người mua khăng khăng muốn mua, đồ đã được bán ra ngoài, nếu người mua không chủ động trả lại, chúng tôi cũng không thể thu hồi sản phẩm đấu giá. ”

Cho nên đây là ý của Hoắc Kiêu?

Trong giờ học, Tân Tiểu Chân dùng điện thoại lén gửi tin nhắn, hỏi anh tiền đấu giá vòng cổ là sao. Giá bán bốn triệu tệ, trừ đi 10%, chính là ba triệu sáu trăm nghìn, một số tiền lớn như vậy, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề cấp bách hiện tại của cô, nhưng Tân Tiểu Chân không thể nhận số tiền này.

Ý định ban đầu của cô là thu hồi dây chuyền, không cần tiền, sau đó trả lại cho Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu có lẽ đang bận rộn với công việc, một lúc lâu sau mới trả lời: " Đồ vật có thể trở lại tay tôi theo cách này, cũng coi như là một loại duyên phận. " Anh biết cuộc sống của Tân Tiểu Chân hiện khó khăn, nếu như nói cô thật sự là Triệu Dư Chân, như vậy số tiền này là vốn nên thuộc về cô, nếu như là cô đang nói dối, Triệu Tấn Thành chắc chắn không bỏ qua cho cô.

Anh đã biết là Triệu Tấn Thành sắp về nước, trên danh nghĩa là thăm con trai, nhưng trên thực tế, hẳn là vì xác nhận thân phận của Tân Tiểu Chân. Nếu như đến mức cần tận mắt xác nhận, vậy đủ để chứng minh hoặc là sự thật, hoặc là lời nói dối này quá hoàn hảo, đến mức ngay cả người như Triệu Tấn Thành cũng bị lừa gạt.

Bởi vì Hoắc Kiêu không cần số tiền này nên Tân Tiểu Chân cũng không có cách nào trả lại tiền, cô tự an ủi bản thân, chút tiền này đối với Hoắc Kiêu không nhiều lắm, thậm chí có thể anh cũng không để vào mắt.

Tân Tiểu Chân nghĩ nghĩ, chờ sau này cô sẽ bù đắp lại cho Hoắc Kiêu, có thể tặng anh những thứ khác, đem ân tình này trả lại.

Ra khỏi cổng trường, Tân Tiểu Chân ngồi trên xe của Triệu Thuần, tuy rằng cậu giả vờ là học sinh chăm ngoan cả ngày, nhưng một chút cũng không thấy mệt mỏi, ngược lại tâm tình rất tốt, mở bài hát tiếng Anh vừa lắc lư vừa huýt sáo.

Tân Tiểu Chân thắt dây an toàn, cúi đầu nhìn tay vịn, hôm nay cô giấu tiền vào bên trong, cũng không biết Triệu Thuần có phát hiện ra hay chưa.

Xe hết xăng, Tân Tiểu Chân liền nói: " Đi đổ xăng trước đi. ”

Triệu Thuần lái xe đến trạm xăng, cậu biết trên người mình không có nhiều tiền, nói: "Thêm một trăm."

"Thêm một trăm? Chàng trai, xe của cậu hết xăng rồi. " Nhân viên trạm xăng nhìn cậu một cách kỳ lạ.

“ Chỉ có một trăm!” Sắc mặt Triệu Thuần ngược lại rất hung hăng; "Nhìn cái gì mà nhìn? Anh không thấy khói ô nhiễm thành sương mù rồi à? Để bảo vệ môi trường, ngày mai tôi sẽ không lái xe. ”

Tân Tiểu Chân nhắc nhở cậu: " Cậu có tìm trên xe chưa... có tiền không? 100 tệ là không đủ đâu?" Hummer rất tốn xăng, 100 tệ chỉ có thể đi được một đoạn từ trường học về đến nhà.

Triệu Thuần nói: " Trên xe không có tiền. " Nhiều nhất chỉ có một ít tiền lẻ tiền gửi xe, trong lòng cậu biết rõ.

Tân Tiểu Chân: " Tôi giúp cậu tìm một chút.” Nói xong, cô liền giả vờ lơ đãng tìm khắp nơi, bỗng nhiên kêu lên: " Đây là cái gì đây? "

Triệu Thuần cúi đầu, liền nhìn thấy ánh sáng màu hồng phấn, vốn còn không nhìn rõ lắm, sau khi bật đèn lên, vẻ mặt liền khiếp sợ nhìn xấp tiền mặt kia: " Đệt, nhiều tiền thế? " Sau khi rời khỏi nhà, số tiền này đối với cậu mà nói, cũng đã là một khoản tiền lớn.

Vẻ mặt Triệu Thuần mờ mịt ngơ ngác, có vẻ không biết mình bỏ tiền vào từ khi nào, bởi vì cậu không hay dùng tiền mặt lắm.

Tân Tiểu Chân nói: " Có phải cậu quên mất không? Có thể là lúc trước cậu vô tình để tiền vào đó... ”

Triệu Thuần nhìn tiền, ánh mắt đều phát sáng: " Có lẽ thế..."

Lúc này, nhân viên trạm xăng thông báo: " Chàng trai, xong rồi đó."

Triệu Thuần: " Nhanh như vậy đã đổ đầy rồi? ”

Nhân viên: " ??? Không phải chỉ thêm 100 à? ”

Triệu Thuần đang cúi đầu đếm tiền, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu: " Tôi bảo thế bao giờ? Nhanh lên, đổ đầy cho “con ngựa nhỏ” của tôi đi! ”

Chương kế tiếp