Tôi Cứ Làm Trò Con Bò Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thí Mạng
CHƯƠNG 14: VẢ MẶT LẦN 14
Lúc Lục Quỳnh trở lại sảnh lớn, sàn nhảy
vốn dĩ chật kín nam nữ đã trở nên vắng tanh. Chỉ còn lại tiếng dương cầm du
dương phiêu bồng trong không gian, người ở trong phòng cũng đi ra ngoài. Trần
Niệm An đứng bên cạnh bàn để bánh kem vẫy tay với cô. - Bữa tiệc kết thúc nhanh vậy? - Lục Quỳnh
thấy khó hiểu hỏi. Trần Niệm An lắc đầu, nói: - Có một đường đua dã chiến nằm men
theo núi bên ngoài ngoại ô, lúc này có mấy người nói muốn ra đó thi thố nên tất
cả mọi người đi theo hóng rồi. Hai mắt Lục Quỳnh sáng rực, cô chưa từng
được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đua xe. - Chị muốn đi xem à? - Trần Niệm An cười
hỏi. Lục Quỳnh gật đầu liên tục như gà mổ
thóc, nói: - Đi xem thử xem! Trần Niệm An không quên những gì Lục Quỳnh
đã nói trước khi cô đi, cậu tò mò hỏi: - Đàn chị giải quyết xong rắc rối chưa? Lục Quỳnh rạng ngời quơ quơ màn hình Alipay
trước mặt cậu, nói: - Tiền vào tài khoản rồi nhé! Trần Niệm An: ??? Chẳng phải đi đánh nhau à? Sao cuối
cùng biến thành tống tiền rồi? Hôm nay cũng là một ngày không tài nào hiểu nổi
đàn chị. Đường đua cách dãy biệt thự của nhà Chu
Lệ Na không xa. Hai người lái xe theo đám người kia chưa được mấy phút đã đến
đường đua chật ních siêu xe đêm nay. Bên trong và bên ngoài đường đua đều có một
đám người, bên trong truyền ra tiếng la hét chói tai. Lục Quỳnh kéo Trần Niệm
An chen vào một cách khó khăn. Cuộc đua đã bắt đầu rồi, chỉ có thể biết
được tình hình của các tuyển thủ trên đường đua thông qua màn hình lớn thôi. Đường
đua trải dài cả một ngọn núi, dưới rộng trên hẹp. Yêu cầu tuyển thủ chạy từ trên
đỉnh núi xuống dưới chân núi, nhìn thôi mà đã thấy rất nguy hiểm. Màn hình trên đầu Lục Quỳnh hơi chá, cô
nhịn không được mà nhón mũi chân lên để nhìn cho rõ. Nào ngờ còn chưa nhích
sang bên cạnh bước nào đã có hai bóng người vừa cười đùa vừa đi ra từ trong đám
người và đâm sầm vào cô. Lục Quỳnh xin lỗi theo quán tính: - Xin lỗi! Xin lỗi! - Quỳnh Quỳnh? - Chu Lệ Na đã điều chỉnh
lại cảm xúc, giấu đi thù hận trong mắt. Giọng nói tràn ngập ý cười xuyên qua
đám người ồn ào, chuẩn xác lọt vào màng nhĩ Lục Quỳnh. Lục Quỳnh: “...” Cô nên nói nữ phụ phản diện quả nhiên là nữ
phụ phản diện sao? Lục Quỳnh nhìn Chu Lệ Na lúc nãy bị
mình hù tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu mà bây giờ đã điều chỉnh cảm xúc bản
thân đâu vào đây và thậm chí còn make-up lại. Đi theo phía sau cô ta là Chu
Minh Hãn, cô ta và Quý Xảo Xảo thân thiết khoác tay nhau. Hai người trông chẳng
khác nào chị em cây khế. - Quỳnh Quỳnh, cô cũng tới coi đua xe hả!
- Chu Lệ Na giả vờ mừng rỡ. Lục Quỳnh gật đầu, vẻ mặt không chút cảm
xúc. Sẵn tiện đứng cách xa bọn họ một chút. - Anh Minh Hãn, sân chơi bên kia cũng mở
rồi. Chúng ta nên đặt chiếc xe nào thắng đây? - Chu Lệ Na thấy Lục Quỳnh không
để ý mình, cô ta quay đầu nói với Chu Minh Hãn - người mà sắc mặt đã tối sầm
khi nhìn thấy Lục Quỳnh ở đây. Sắc mặt Chu Minh Hãn đen ngòm thoáng
nhìn đường đua một cái, thuận miệng trả lời “số 3”. Sau đó nhìn Lục Quỳnh và Trần
Niệm An, bắt đầu kiếm chuyện: - Lục Quỳnh, có dám đánh cược một ván
hay không? Lục Quỳnh sửng sốt, không ngờ lần nào
Chu Minh Hãn cũng bị mình mắng thảm mà còn chủ động mở lời với cô. Cô liếc nhìn
anh ta với vẻ khinh thường, tức giận nói: - Cờ bạc là phạm pháp! Người có phẩm chất
đạo đức thanh cao và trong sạch như tôi sẽ không cấu kết làm bậy cùng mấy người
được! Hành vi của mấy anh chị không phù hợp với giá trị cốt lõi của xã hội chủ
nghĩa! Hưởng thụ là tội ác của tư bản chủ nghĩa! Chu Minh Hãn: “...” Hai mắt Chu Lệ Na ánh lên, cô ta lắc lắc
cánh tay Lục Quỳnh nũng nịu nói: - Quỳnh Quỳnh, cô đừng có tích cực quá
được không. Chúng ta chỉ chơi vui thôi mà. Quý Xảo Xảo đang khoác một cánh tay
khác của Chu Lệ Na lúc này cũng cười hùa theo: - Đúng đó Lục Quỳnh. Chị và Na Na là bạn
bè thân thiết của nhau, hôm nay là sinh nhật chị ấy nữa. Coi như tham gia một
chút thắng thì tặng cho chị ấy làm quà đi. Chu Minh Hãn bên cạnh cười khinh: - Cũng phải, loại con gái đến cả quần
áo còn trông chờ vào người ta bao nuôi mới mua được thì có khi chẳng có tiền bạc
gì mà tham gia mấy trò này đâu. Lục Quỳnh không quan tâm đến Chu Minh
Hãn, cô ghé sát vào tai Chu Lệ Na và lạnh lùng nói: - Chu Lệ Na à, cô đã quên bài học mới tức
thì rồi sao? Tôi dám làm gì với cô ở căn phòng nhỏ trên lầu hai thì bây giờ tôi
cũng dám làm, đừng quên những gì tôi nói và điều cô đồng ý với tôi. Chu Lệ Na bị ép cho nhớ lại cảnh tượng lúc
nãy, nỗi sợ hãi chi phối khiến cô ta bất giác co người lùi lại một chút. Tuy
nhiên Lục Quỳnh nghe bọn họ trái một câu phải một câu làm cho máu làm màu trong
cô cháy bừng bừng từ nãy giờ rồi, cô nhìn Trần Niệm An phía sau mình rồi nhỏ giọng
hỏi: - Tầm nhìn của em có chuẩn không? Trần Niệm An nhìn về phía đường đua và
thì thầm vào tai cô một con số. Lục Quỳnh gật đầu, hất cằm hống hách
nói với Chu Minh Hãn: - Cược thì cược thôi, nhưng tôi muốn cược với
anh. - Nếu như tôi thắng, tôi muốn sau này
anh thấy tôi thì phải đi đường vòng. Nhưng gặp phải tôi thì phải cúi đầu gọi
ba. Nêu1 anh vô cớ ăn nói bậy bạ về tôi, bà đây sẽ vả nát cái miệng của anh
không cho phép anh đánh trả. Chu Minh Hãn nghe vậy cười khẩy một tiếng,
đáp: - Được thôi. Nếu như cô thua, tôi muốn
cô phải quỳ xuống đất xin lỗi tôi và Xảo Xảo vì hành vi nói năng lỗ mãng của cô
từ đó tới giờ. Mặc dù Chu Minh Hãn không biết Trần Niệm
An phía sau Lục Quỳnh nông sâu thế nào nhưng anh ta rất tự tin vào ánh mắt có
thâm niên của mình. Chu Minh Hãn quen thói tự phụ chưa từng để Lục Quỳnh và Trần
Niệm An vào mắt. Lục Quỳnh cười nhếch mép liếc anh ta, sảng
khoái đồng ý. Cô lấy con chip từ khay bên cạnh ra và đặt vào vị trí số 5. - Loại con gái đạo đức suy đồi như cô
lát nữa có thua nhớ đừng quỵt nợ đó. - Chu Minh Hãn nhìn Lục Quỳnh với vẻ khinh
miệt. Lục Quỳnh không muốn nói chuyện với anh ta,
sợ chỉ số thông minh của mình sẽ bị ảnh hưởng. Cô vội vàng tỏ ra chán ghét,
nhích người lại gần Trần Niệm An. – Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò
con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên
ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. – Trần Niệm An đang đắm chìm trong niềm
vui sướng vì Lục Quỳnh không chút do dự tin tưởng lựa chọn đặt cược của mình.
Trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, cậu nhỏ giọng hỏi: - Sao chị dám tin tưởng em? Nhỡ đâu em
đoán sai thì phải làm sao đây? Lục Quỳnh liếc mắt nhìn cậu, đáp: - Đoán sai thì tẩn cho em một trận. Trần Niệm An: ??? - Sao tự nhiên lại trở
nên bạo lực như vậy? Lúc này Lục Quỳnh mới nhìn quanh bốn
phía, thấy đa phần mọi người không chú ý đến mình bèn lấy điện thoại di động ra
đưa cho Trần Niệm An. Cười hì hì nói: - Tôi trêu em thôi. Lát nữa em quay lại
một đoạn video, đừng quay dính chúng ta vào. Nếu như tôi thua, em lập tức đăng
tải video này để bọn họ được lên tin tức trên mạng xã hội. - Khi đó nhan đề sẽ là: Chấn động! COCC
dám cùng nhau làm chuyện này vào lúc nửa đêm! Là suy đồi đạo đức hay là nhân
cách vặn vẹo! - Sợ muốn té đái! Nửa đêm trong rừng
sâu phát ra tiếng kêu thảm thiết hoá ra là vì lý do này! Trần Niệm An vừa mới cảm động đột nhiên
chẳng còn gì nữa, cậu hơi dở khóc dở cười nhìn Lục Quỳnh cuối cùng cũng bộc
phát ra linh hồn cà khịa của mình: - Đàn chị, chị thật hư hỏng. Hệ thống nãy giờ lo cắn hạt dưa coi kịch
nhịn biểu tình của Trần Niệm An thì nhịn không được mà khiển trách: - Chị coi chị kìa, chọc con người ta ra
nông nỗi này! - Chị đâu chỉ là hư hỏng. - Hệ thống
kéo dài giọng nói: - Ký chủ, chị còn là người hư hỏng nhất đó. - Tao không có, tao
không hề, mày đừng có đổ oan cho tao! - Lục Quỳnh vội vàng chống chế ba lần
liên tiếp. Ngoài mặt không có lộ ra điều gì, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.