Tôi Cứ Làm Trò Con Bò Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thí Mạng
CHƯƠNG 15: VẢ MẶT LẦN 15
Thật ra lý do
khiến Lục Quỳnh dám đánh cược với Chu Minh Hãn rất đơn giản. Bàn tay vàng lớn
nhất của cô chính là biết trước nội dung cốt truyện của quyển truyện này. Trong nguyên
tác, sau khi nhục nhã nguyên chủ một trận thì Chu Minh Hãn cũng dắt theo Quý Xảo
Xảo và Chu Lệ Na đến trường đua xe này. Lúc đầu Chu Minh Hãn muốn thắng một trận
đua để chọc Quý Xảo Xảo vẫn luôn không vui cười lên, nhưng kết quả là tới đánh
cược cũng thua khiến anh ta xấu hổ thôi rồi. Tuy nhiên Quý Xảo Xảo nhìn thấy
dáng vẻ khi ấy của Chu Minh Hãn lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người có vẻ gần
hơn một chút liền trở nên vui vẻ. Tình cảm giữa hai người cũng dần dần tăng lên
sau trận đấu này, hoàn toàn thành công “get” được nội dung sến sẩm nhất cốt
truyện nguyên tác: hôn nhau ngay dưới ánh trăng trong trường đua xe. Đồng thời
làm cho bé trà xanh Chu Lệ Na mặt đen như than. Mấy ngày trước
Lục Quỳnh nhận được thiệp mời của Chu Lệ Na đã nhanh chóng lướt qua đoạn nội
dung này, biết chắc chiếc xe nào sẽ thắng vào tối nay. Cô hỏi Trần Niệm An chỉ
để làm màu cho Chu Minh Hãn xem mà thôi, nói ra quá dễ dàng thì cô sợ anh ta sẽ
nghi ngờ. Nhưng điều làm cô
kinh ngạc chính là Trần Niệm An quan sát một hồi lại chọn trúng người chiến thắng
cuối cùng. Cuộc đua cũng
đã sắp đến điểm đích, không chỉ Chu Minh Hãn mà ngay cả Trần Niệm An cũng bắt đầu
căng thẳng nhìn về phía vạch đích. Chỉ còn số 3 và số 5 đang điên cuồng giằng
co trên đường đua, bụi tung mịt mù. Lục Quỳnh thảnh
thơi huýt sáo. Số 5 mà cô đặt bỗng nhiên phóng nhanh như chớp vượt qua số 3,
cán qua vạch đích rồi drift một đường thật đẹp kết thúc cuộc đua trong tiếng
reo hò của mọi người. Lục Quỳnh thầm
nghĩ: Ai da, qua tối nay là có thể thoát khỏi thằng ranh Chu Minh Hãn này rồi!
Sảng khoái! Chu Minh Hãn thấy
chiếc số 3 mình nhìn trúng bị số 5 Lục Quỳnh đặt cược vượt mặt rồi giành thắng
lợi mà lòng nặng trĩu. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Lục Quỳnh, kinh ngạc tới mức
không nói nên lời. Lục Quỳnh vừa hất cằm
vừa cười nói: - Con trai ngoan,
kêu một tiếng ba nghe xem nào. Chu Minh Hãn: … - Lục Quỳnh, cô
đừng có mà quá đáng! - Chu Minh Hãn nghiến răng nghiến lợi nói với Lục Quỳnh. Lục Quỳnh kinh ngạc
nói với hệ thống: - Tên chó con
này bị sao dị chòi? Có phải là anh ta không chơi nổi hay không? Thứ chó như anh
ta sao được làm nhân vật chính hay vậy? Lục Quỳnh: Bà
đây khinh bỉ nhá. - Quả nhiên loại
đàn ông con trai có đạo đức tồi tệ như anh sẽ quỵt nợ mà. - Lục Quỳnh sử dụng lại
câu nói vừa mới nãy của Chu Minh Hãn để đáp trả anh ta. Khuôn mặt vốn
dĩ đã không mấy vui vẻ của Chu Minh Hãn càng trở nên khó coi. Bị lời nói của
mình làm cho nhục nhã lại không có cách nào phản bác lại, nhưng nếu thật sự bảo
anh ta từ nay về sau gọi Lục Quỳnh là ba thì chắc chắn anh ta không tiếp thu được. Chu Lệ Na ở bên
cạnh chưa bao giờ nghĩ tới Chu Minh Hãn luôn luôn am hiểu về cái này lại có
ngày thua thiệt. Cô ta nhìn tình hình có vẻ hơi lúng túng lập tức quên mất sự sợ
hãi như có như không với Lục Quỳnh mà vội vàng ra mặt hòa giải, cho Chu Minh
Hãn bậc thang đi xuống: - Quỳnh Quỳnh,
đã nói là phần thưởng chúc mừng sinh nhật của tôi. Cô không cần ép anh Minh Hãn
vậy đâu, tranh cãi như vậy cũng khó coi lắm. Lục Quỳnh: Ha ha. - Cô Chu nói
chuyện thật thú vị nha. Tính ra người muốn cá cược trước là mấy người, người ép
đàn chị cá cược là mấy người. Bây giờ thua mà không nhận cũng là mấy người. -
Trong mắt Trần Niệm An mang theo ý cười, giễu cợt nói: - Chẳng lẽ đối với mấy
người tuổi 20 là một bước ngoặt lớn hả? Càng lớn da mặt càng dày càng không biết
xấu hổ là gì? Chu Lệ Na bị Trần
Niệm An nói tới mức sắc mặt cứng lại, lập tức vô thức ra vẻ tủi thân nói: - Chị không có
ý đó, đàn em Niệm An đừng hiểu lầm chị được không? Lục Quỳnh nhìn
thấy dáng vẻ trà xanh bọc trà xanh này của cô ta liền nhức nhức cái đầu, trong
lòng hăng say phỉ nhổ với hệ thống: - Hồi nãy có phải
tao quá nhẹ tay hay không, sao không dọa ngất em gái như que ngoáy cít này luôn cho rồi? - Lại một lần nữa.
- Chu Minh Hãn vừa mới lấy lại tinh thần sau khi bị Chu Lệ Na ngắt lời liền trầm
mặt nói: - Chúng ta đấu lại một lần nữa. Nếu tôi thua, tôi sẽ thực hiện lời hứa.
Còn nếu cô thua thì sẽ hủy bỏ giao kèo. Lục Quỳnh bị sự
mặt dày của hắn làm cho nổi điên: - Lúc nãy đi vệ
sinh anh xả luôn liêm sỉ của mình vào bồn cầu rồi hả? Phàm là người vẫn còn một
chút liêm sỉ thì không ai nói vậy hết trơn á. Chu Minh Hãn không nói gì nhưng que ngoáy cít Chu Lệ Na
thấy tình hình có vẻ không đúng liền xúc động nói: - Quỳnh Quỳnh,
cô có thể nể mặt tôi đấu lại một lần nữa với anh Minh Hãn không. Cô nhìn xem
anh ấy đáng thương nhường nào rồi kìa. Lục Quỳnh nhìn
nụ cười đạo đức giả của các bọn họ, nói: - Anh ta không
đáng thương, tôi mới đáng thương này. Không hiểu sao đêm nay lại đi nói chuyện
với tường thành không à. Bị cô sỉ vả, vẻ
mặt của Chu Minh Hãn và Chu Lệ Na lúc đỏ lúc trắng. Nhưng sau một lát suy nghĩ,
Lục Quỳnh nhìn Chu Minh Hãn với vẻ mặt vô cảm nói: - Được, anh muốn
đấu thêm một lần nữa đúng không? Vậy thì đấu thôi. Lục Quỳnh:
Trong tay bà đây đã có đáp án thì còn sợ ranh con như anh chắc? Chu Minh Hãn liếc
nhìn đồng hồ rồi cười lạnh nói: - Chúng ta
không cá cược đua xe nữa, cược xe vẫn còn yếu tố may mắn trong đó. Cho nên
chúng ta trực tiếp lên đua. - Lục Quỳnh, cô có
dám không? Lục Quỳnh: Thằng
chó này sao không đi theo kịch bản thế nhờ? – Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò
con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên
ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. – Hiếm có khi nào
Lục Quỳnh do dự. Cô nhìn đường đua quanh co màu đen cùng với bầu trời đen ngòm.
Cô không phải là một con người cuồng tốc độ, trước đây thậm chí còn không có tiếp
xúc với đua xe lần nào. Chu Minh Hãn đột nhiên nghĩ ra cách dùng phương pháp
hèn hạ này đi đối phó với cô thật sự là làm khó cô. Cô tự mình lên
đấu khẳng định sẽ thua, nhưng mà không lên thì lại mất mặt. Sau này sẽ càng
không thể thoát khỏi Chu Minh Hãn, còn luôn luôn bị hắn làm cho buồn nôn. Ngay
lúc cô đang tiến thoái lưỡng nan thì Trần Niệm An phía sau bỗng lên tiếng: - Đàn anh Chu
quỵt nợ thì cũng thôi đi, đằng này lại còn lấy điểm mạnh của mình đi so với điểm
yếu của đàn chị. Không sợ bị truyền ra ngoài khiến người ta chê cười sao? Vừa nói cậu vừa kéo
Lục Quỳnh ra sau lưng mình: - Không thì tôi
sẽ đấu với anh. - Trần Niệm An trào phúng cười nói: - Dùng cái lúc nãy anh nói
làm tiền cược đi. Không biết đàn anh Chu lợi hại có dám hay không đây? Chu Minh Hãn xì cười
nói với giọng khinh thường: - Không thành vấn
đề. Hai người thích để ai lên cũng được. Hồi nãy lúc
thua cược, anh ta ráng nhớ lại xem trong câu lạc bộ đua xe của trường có tên Trần
Niệm An hay không. Kết quả là hoàn toàn không có. Câu lạc bộ đua xe Lạc Già là
câu lạc bộ đua xe hàng đầu của thành phố nên hầu hết các tay đua lợi hại trong
trường đại học đều có mặt ở câu lạc bộ này. Mà ngay cả câu lạc bộ đua xe cũng
không có tên của Trần Niệm An càng làm cho hắn tin chắc rằng hồi nãy hai người
họ giành phần thắng là do may mắn. Tuy nhiên bây giờ đã đến lúc phải dựa vào thực
lực thì anh ta làm sao có thể thua được cơ chứ? Ai lên cũng được, dù sao anh ta
có lòng tin rằng anh ta chắc chắn sẽ thắng. Trần Niệm An gật
đầu: - Tốt. Sau khi
cuộc đua này kết thúc thì sẽ đến lượt hai chúng ta so tài. Lục Quỳnh đứng
sau kéo cánh tay cậu, nhỏ giọng hỏi: - Cậu biết đua
xe thiệt hả? Trần Niệm An nghe
thấy liền bắt chước Lục Quỳnh nói nhỏ vào tai cô: - Có biết một chút. Lục Quỳnh vẫn không
yên tâm lắm, cô thành thật khuyên nhủ: - Đàn em à,
chúng ta không cần học theo thằng ngốc Chu Minh Hãn kia mạnh mẽ chống cự. Không
phải là có câu thơ sao: “Càng giả cao quý,
mất mặt càng nhiều Nhưng vì mạng sống,
đều có thể buông”. - Trời đã tối
muộn còn nguy hiểm nữa, chúng ta vẫn nên lo cho cái mạng của mình thì hơn. Nếu
không được thì chúng ta có thể sử dụng một vài thủ đoạn, dù sao lần đánh cược
này chỉ có mấy người chúng ta biết thôi. Trong lòng Lục
Quỳnh, cái mạng nhỏ khó khăn lắm mới có thể có được là trên hết. Mà hạng mục
đua xe này rõ ràng có thể đe dọa tới mạng sống quý báu của cô. Trần Niệm An
nhìn vào đôi mắt lấp lánh đầy sức sống trong màn đêm của Lục Quỳnh không khỏi cảm
thấy cô thật dễ thương bèn không kiềm được mà làm bộ vô ý xoa đầu cô: - Đàn chị hãy
tin tưởng em. Ngày ngày đua xe làm cho ba lo lắng sợ hãi thì ít ra cũng nên làm
ra chút thành tựu gì đó chứ. Vừa nói cậu vừa tiến
tới nói nhỏ bên tai Lục Quỳnh: - Nói không phải
khoe chứ em nghĩ ở đây không có ai có kỹ thuật tốt hơn em đâu. Lục Quỳnh: !!! Lục Quỳnh cảm
giác được hơi thở nóng rực của Trần Niệm An phả vào bên tai không chịu được mà
kéo ra khoảng cách giữa hai người, trong đầu toàn ý nghĩ rác rưởi bèn ý nhị
nói: - Có phải cậu
đang làm màu… Trần Niệm An
đang muốn dùng việc đua xe để đánh lạc hướng việc đang xoa đầu cô: Có phải chị ấy
đã phát hiện không? Cậu chỉ là đang
lén xoa đầu cô thôi mà sao lại biến thành nghiêm trọng vậy chứ? - Em chỉ đang
nói về kỹ thuật lái xe thôi. - Cậu lúng túng giải thích. Lục Quỳnh nghe
được từ quan trọng liền nổi giận mắng: - Được rồi! Cậu
không chỉ làm màu mà còn biết đua xe nữa? Trần Niệm An: … Lục Quỳnh: … Tình cảnh bây
giờ có vẻ hơi lúng túng cho tới tận khi vòng đua này kết thúc trong tiếng hoan
hô, Chu Minh Hãn kiêu ngạo dẫn Quý Xảo Xảo đi về hướng một chiếc xe. Xe đua ở
đây tối nay đều là xe hai chỗ, tay đua và bạn cặp. Khách mời hôm nay đa phần
cũng có đôi có cặp. Dù sao thì hôm nay là tiệc sinh nhật của Chu Lệ Na, phần lớn
mọi người đều kết cặp tới. Lục Quỳnh đảo mắt
một vòng rồi nói với Trần Niệm An: - Cậu vào trong
xe trước đi, tôi đi xíu rồi quay lại. Sau đó cô chui
vào trong đám người.Trần Niệm An nghe lời đi
vào xe ngồi trước. Chưa ngồi được hai giây đã thấy ánh đèn sáng rọi từ xa, tiếp
đó là tiếng nhạc vang động. Lục Quỳnh xuất hiện trên đài với chiếc mic trong
tay.