Tôi Cứ Làm Trò Con Bò Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thí Mạng
CHƯƠNG 19: VẢ MẶT LẦN 19
Lục Quỳnh và Trần Niệm An không thảo luận
về chuyện miếng dán điện thoại quá lâu, dù sao Lục Quỳnh cũng thật sự đói bụng
và rất muốn ăn lẩu ma lạt thang siêu cay. Cô và Trần Niệm An vừa mới ngồi xuống,
lập tức vội vàng gọi hết một lượt những món có thể gọi. Đột nhiên ánh mắt của
Trần Niệm An ngưng trọng, nhìn về phía một
anh chàng điển trai đang vừa lau nước mắt vừa xì xụp lẩu ma lạt thang cay xè ở
một cái bàn khác. Lục Quỳnh thầy cậu nhin rất nghiêm túc, không khỏi sửng sốt.
Nam chính và nam phụ gay lộ thì thôi, chẳng lẽ bạn nhỏ nam tư nhà mình cũng bắt
đầu hoá gay? Nghĩ vậy, cô vội vàng lôi kéo sự chú ý
của Trần Niệm An: - Đàn em, em đang dòm cái gì vậy? Trần Niệm An hơi ngập ngừng, nói: - Hình như đằng kia là bạn cùng phòng của
em. Lục Quỳnh vỡ lẽ hoá ra là vậy, trong lòng
thở phào nhẹ nhõm: - Vậy em có cần qua đó chào hỏi không? - Hình như cậu ấy đang khóc. - Trần Niệm
An tiếp tục do dự, nói: - Bây giờ em đi qua đó có thể khiến cậu ấy xấu hổ
không? Lục Quỳnh xua tay: - Không cần thêm chữ “có thể", tất
nhiên là sẽ xấu hổ dữ lắm! Trần Niệm An: “...” Lục Quỳnh thấy lẩu ma lạt thang đã được dọn lên, vội vàng mời Trần
Niệm An trên mặt vẫn còn lo lắng ăn trước: - Chúng ta tiếp tục quan sát coi sao, nói
không chừng cậu ấy khóc vì lẩu ma lạt thang cay quá thôi. Chờ thêm một lúc cậu ấy
ngừng khóc chúng ta mới qua chào hỏi. Trần Niệm An gật đầu đồng ý. Cậu và Lục
Quỳnh trốn sau chậu cây xanh bên cạnh, vừa xì xà xì xụp lẩu ma lạt thang vừa
quan sát anh chàng kia. Hoàn toàn không hề hay biết tư thế và biểu cảm của hai người họ cứ như
hai tên biến thái. Anh chàng kia khóc thật lâu, sau khi ăn
xong lẩu ma lạt thang dứt khoát nằm bò ra bàn thút tha thút thít. Cuối cùng Trần
Niệm An vẫn nhịn không được bèn đi qua. Lục Quỳnh thấy vậy vội vàng lon ton đi
theo. - Trương Tam, cậu không sao chứ? - Trần
Niệm An đi qua chạm vào bả vai chàng trai. Nội tâm Lục Quỳnh: Trương Tam? Có thể đặt
tên cho nhân vật qua loa hơn nữa không? Trương Tam ngẩng đầu, thấy là bạn cùng
phòng của mình thì không khỏi bất ngờ. Cậu ta sụt sịt nói: - Niệm An? Sao cậu lại ở đây? - Tôi đi ăn cùng bạn. - Ồ! - Cảm xúc Trương Tam đang hơi tuột
dốc, cậu ta gật đầu. Rồi rệu rã chào hỏi Lục Quỳnh: - Xin chào! Lục Quỳnh thấy tới lượt mình lên sàn,
nhịn không được tò mò đặt một câu hỏi chân thành: - Cậu có người anh em nào tên Lý Tứ không? Trương Tam: ??? Trần Niệm An hiểu rõ cái nết của Lục Quỳnh
nên cũng hơi buồn cười, nói: - Đàn chị đang trêu cậu thôi. Lục Quỳnh thầm nghĩ: Không phải, tôi
không có trêu. Tôi nghiêm túc đặt câu hỏi mà. Trần Niệm An bịt miệng Lục Quỳnh lại, kịp
thời chen ngang lời Lục Quỳnh sắp sửa nói ra: - Cậu vừa mới khóc sao? Lục Quỳnh mở to hai mắt, khẽ cắn lòng
bàn tay cậu một cái. Trong lòng kêu gào: Phản rồi, phản rồi! Đâu ra cái kiểu
đàn em méo cho đại ca nói chuyện thế này! – Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò
con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên
ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. – Trần Niệm An bất thình lình bị Lục Quỳnh
táp một cái không mạnh không nhẹ, chỉ cảm thấy cô giống như một chú mèo trút giận
vào lòng bàn tay cậu vừa nhột vừa thốn. Trái tim cậu không khỏi run lên, vội
vàng thả tay đang bịt miệng cô ra. Trương Tam bên kia không chú ý đến động tác
nhỏ giữa hai người này, nghe Trần Niệm An hỏi một cái là cảm xúc đột nhiên bùng
nổ. Cậu ta ôm chầm lấy Trần Niệm An khóc to thành tiếng. Trần Niệm An: “!!!” Lục Quỳnh: “!!!” Sao lại đột ngột nhào vào lòng người ta
chứ? Làm vậy sao mà coi được? Lục Quỳnh định thúc vào cánh tay đang
ôm Trần Niệm An của Trương Tam, muốn lén lút kéo cánh tay cậu ta xuống. Trần Niệm
An quay đầu thoáng nhìn Lục Quỳnh, cũng hơi bất lực. - Cậu em này… - Lục Quỳnh thấy kéo
không xuống, dứt khoát lôi xệch Trần Niệm An ra khỏi vòng tay ma chướng. Cô cười
rồi đưa khăn giấy qua cho: - Cậu lau nước mắt trước đi. Nãy giờ Trương Tam không nhìn kỹ, lúc
này bị nhan sắc bỗng nhiên phóng đại của Lục Quỳnh làm cho chấn động. Cậu ta ngẩn
ra, cảm xúc còn chưa điều chỉnh ổn thoả đã vô thức chụp lấy bàn tay của chị gái
xinh đẹp này và khóc lóc kể lể. Trần Niệm An vừa mới đứng vững, phát hiện
thấy hành động của Trương Tam thì vội vàng kéo Lục Quỳnh lùi ra đằng sau mấy bước
hòng tránh thoát cánh tay cậu ta. Nụ cười trên mặt nhạt đi phần nào. Lục Quỳnh bị kéo ra sau âm thầm chửi rủa
trong lòng: Cậu Trương Tam này cầm tinh con koala sao? Trần Niệm An nhíu mày nói: - Rốt cuộc là như nào? Trương Tam lấy lại bình tĩnh, mỉm cười
áy náy với Lục Quỳnh. Lúc này cậu ta mới thuật lại những chuyện xảy ra. Chuyện
này phải bắt đầu nói từ việc ngân sách chi ra cho Kỷ niệm ngày thành lập trường.
Kỷ niệm ngày thành lập trường do chính trường học chi ngân sách cho Hội sinh
viên trường, không cần sinh viên phải đi xin tài trợ. Sau khi kinh phí tới Hội
sinh viên sẽ được chia cho từng hạng mục và đội nhóm để hoàn thành công tác chuẩn
bị cho Kỷ niệm thành lập trường lần này. Trương Tam là trưởng ban truyền thông của
trường. Cậu ta tốn rất nhiều tâm huyết tuyên truyền cho Kỷ niệm ngày thành lập
trường năm nay, theo lý thuyết thì khối lượng công việc của ban truyền thông bọn
họ là lớn nhất cho nên tài chính phải là nhiều nhất. Tuy nhiên Trương Tam xuất
thân trong một gia đình bình thường, có thể lên làm Trưởng ban truyền thông của
trường âu cũng là vì vị trí này luôn đối mặt với rất nhiều phiền phức. Cậu ấm
cô chiêu giàu có tham gia Hội sinh viên cốt yếu là để kết bạn chứ không mong muốn
bản thân mệt đến chết đi sống lại. Vì vậy ban truyền thông chẳng có gì nổi bật
cả, đáng ra nên là đội nhóm lớn thứ hai trong Hội sinh viên nhưng cuối cùng lại
rất thấp cổ bé họng và thường xuyên bị từ chối yêu cầu. Lần này cũng không ngoại lệ, ban truyền
thông của bọn họ chỉ được chia cho gần 50,000 tệ trong hơn một triệu tệ chuẩn bị
cho Kỷ niệm ngày thành lập trường. Trương Tam lấy hết can đảm tới tìm Chủ tịch
hội sinh viên khiếu nại xin thêm kinh phí, nào ngờ bị đuổi về không chút thương
tiếc. Cậu ta không còn cách nào, đành phải dốc sức mà làm. Cậu ta và ban cán sự
của ban truyền thông mệt chết lên chết xuống lập kế hoạch, rồi tiến hành tuyên
truyền, còn bị sinh viên trong trường mắng chửi là quảng cáo chém gió. Hôm nay Đoàn chủ tịch gọi cậu ra, nói rằng
trưởng ban kế hoạch tố cáo cậu ta thụ động và không được việc khiến các hoạt động
do Ban kế hoạch tỉ mỉ thiết kế suốt một tháng qua không có được bao nhiêu người
đăng ký tham gia và hoạt động Kỷ niệm ngày thành lập trường có khả năng không
thể tiếp tục tổ chức. Họ dùng cách mềm mỏng nhất xoáy vào tim cậu ta, thông báo
nếu như ban truyền thông thật sự không thể làm tốt công việc tuyên truyền thì
đó là do lỗi của trưởng ban vô dụng. Vị trí của cậu ta nên nhường cho một người
khác có năng lực hơn làm. Trương Tam làm lụng cực khổ cả tháng
hoàn toàn sụp đổ trước những lời nói của bọn họ. Cậu ta đi đến cửa hàng lẩu ma
lạt thang mà mình thích ăn nhất lén lút rơi lệ, sau đó tình cờ bị Lục Quỳnh và
Trần Niệm An có cùng sở thích bắt gặp. Lục Quỳnh và Trần Niệm An nghe hết câu chuyện
buồn rớt nước mắt, nhất thời không biết nên nói gì. Nội tâm Lục Quỳnh: Hội sinh viên ở trường
này hoá ra cũng chợ bá như vậy? Có khác nào bắt nạt học đường đâu! Trương Tam thấy hai người không nói lời
nào, lau nước mắt nói: - Bây giờ tâm trạng của tôi đã khá hơn
nhiều, cảm hơn hai người vì đã nghe tôi tâm sự. Trương Tam thi đỗ vào trường đại học này
với điểm số rất cao, cậu ta luôn luôn cho rằng người có thành tích đầu vào ưu
tú chỉ cần không ngừng cố gắng trong trường là sẽ có thể đạt được thành tựu.
Nhưng thực tế là, sự tự tin của cậu ta bị đã đả kích không còn một miếng qua mấy
học kỳ. Chỉ khi cậu ta trần trụi đối mặt với thế giới này, cậu ta mới biết khoảng
cách giàu nghe cách nhau thật ra. Và con người ta không ngừng bị lôi ra so sánh
lại càng trở nên kém cỏi hơn nhiều. Đó giờ cậu ta luôn giấu cảm xúc tiêu cực
trong lòng, hôm nay có người nghe cậu ta nói chuyện khiến cậu ta rất vui vẻ. Lục Quỳnh nhìn cái kiểu gắng gượng vui
vẻ của Trương Tam thì nhịn không được mà huých Trần Niệm An một cái, nhỏ giọng
nói bên tai cậu: - Bạn cùng phòng của em đáng thương
quá, hay là chúng ta giúp cậu ta đi? Coi như giáng đòn trí mạng vào thế lực xấu
xa trong trường. Trần Niệm An nghe vậy trong lòng không khỏi
cảm thấy kỳ quặc, ánh mắt của cậu hơi tối lại nhỏ giọng hỏi cô: - Đàn chị định làm thế nào? Lục Quỳnh nghĩ ngợi, hai mắt sáng rỡ,
trên môi nở một nụ cười xấu xa: - Đêm đen gió lớn, trộm tiền làm loạn. Trần Niệm An không tiếp lời cô, trong
lòng bỗng chốc hiểu ra cảm giác quái dị lúc nãy từ đâu mà có. Từ khi cậu quen Lục
Quỳnh đến nay, hai người bọn họ vì đủ nguyên nhân mà không rời nhau nửa bước.
Cho dù có làm chuyện xấu thì hình như cũng là Lục Quỳnh nắm cán, việc cậu cần
làm là bảo vệ cho Lục Quỳnh thôi. Ấy vậy mà có một ngày đàn chị cậu hết lòng
che chở lại đi sinh sự hoặc làm chuyện xấu với người khác vì một người khác, sự
cân bằng giữa hai người họ đột nhiên bị phá vỡ khiến cậu không có cách nào thích
nghi được và thậm chí còn cảm thấy hơi ảo não. Tuy nhiên chừng ấy thời gian đã tập cho
cậu thói quen ủng hộ Lục Quỳnh vô điều kiện và tình nghĩa với bạn cùng phòng
Trương Tam làm cho cậu không có cách nào nói ra lời phản bác hoặc hy vọng Lục
Quỳnh đừng có suy nghĩ can thiệp. Cứ như viên đá quý mà mình trùm trong chiếc
khăn tay, đến cả bản thân lâu lâu mới dám cẩn thận vén lên dòm dòm ánh sáng của
nó một chút, nào ngờ có người bỗng nhiên xốc chiếc khăn tay lên và phơi bày nó
dưới ánh mặt trời. Mọi người đều khen nó đẹp, lòng cậu không vui nhưng lại
không thể ngăn cản. Chuyện này thật khó tiếp thu! Khó chịu trong lòng thôi thúc
cậu muốn ích kỷ một chút. Lúc này Trần Niệm An mới
ý thức được suy nghĩ nảy giờ của mình, có lẽ cậu hơi… hoặc là rất thích đàn chị.