Tôi Cứ Làm Trò Con Bò Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thí Mạng
CHƯƠNG 18: VẢ MẶT LẦN 18
Sau hôm sinh nhật Chu Lệ Na, chuyện Lục Quỳnh và Chu Minh Hãn đánh cược lan truyền ra khắp trường. Mà Chu Minh Hãn cũng thực hiện lời hứa của anh ta, không có tìm Lục Quỳnh gây phiền toái. Thậm chí trong trường có gặp cô cũng sẽ đi vòng qua, chỉ vì không muốn nhận lấy nhục nhã gọi Lục Quỳnh là ba. Chu Minh Hãn tránh cô đồng nghĩa Quý Xảo Xảo và Chu Lệ Na cũng tránh cô. Mặc dù bớt đi một thú vui vả mặt, nhưng có thể không cần gặp lại cái bản mặt vừa to vừa chán ngấy kia của Chu Minh Hãn làm Lục Quỳnh vui tới bay lên trời.
Tối hôm đó sau
khi về nhà, hệ thống không hề quên những lời Lục Quỳnh dọa nó. Lập tức xuất ra
kỹ năng truy hỏi, không ép Lục Quỳnh nói rõ ràng tâm tư của cô với Trần Niệm An
không dừng. Lục Quỳnh chọc chọc cái đầu lớn nữa nó, vừa chơi game vừa thờ ơ
nói: - Bởi vì cậu ta
đẹp trai? Tối đó nhìn thấy cậu ta đua xe như cơn gió, có khả năng là adrenaline
tăng cao, cảm giác kích thích, đột nhiên cảm thấy cậu ta vô cùng đẹp trai. Hơn
nữa còn suốt ngày lượn lờ trước mặt tôi, không ăn cậu ta thì cũng thấy tiếc. - Chỉ là sau đó
nhìn thấy khuôn mặt của Chu Minh Hãn, suy nghĩ xằng bậy mới nhú trong lòng cũng
lặn mất tiêu, chỉ một lòng muốn tiếp tục thú vui vả mặt. - Yêu đương nào
vui bằng vả mặt được! Hệ thống nửa
tin nửa ngờ nhìn cô, bây giờ không nhận ra được cô đang nói thật hay giả nên chỉ
có thể lầm bầm nói: - Vậy chị cứ ra
sức làm màu đi! Lục Quỳnh không
trả lời, cũng không hỏi hệ thống tại sao cô lại không thể có tình cảm với Trần
Niệm An. Cô vẫn giữ dáng vẻ không tim không phổi chơi game như bình thường. Vì chuyện của
Chu Minh Hãn mà thái độ Âu Dương Dục đối với Lục Quỳnh cũng trở nên khách khí.
Một số người đã bắt đầu suy đoán bối cảnh sau lưng Lục Quỳnh có vẻ không đơn giản.
Cũng có một số người vẫn nghĩ là Lục Quỳnh bị người ta bao nuôi, chỉ là sugar
daddy đó tương đối có thế lực. Hai bên cãi vã không ngừng, đủ các loại giả thuyết
được đưa ra. Thi thoảng hệ thống sẽ kể lại những lời đồn này cho Lục Quỳnh
nghe. Lục Quỳnh chậc chậc khen hay. Lục Quỳnh: Với
trí tưởng tượng này, sao mấy người họ không đi viết tiểu thuyết vậy? - Tại sao chị không
nói cho mọi người biết chị là tiểu công chúa của nhà họ Lục? - Hệ thống buồn bực
hỏi. Nó cảm thấy có rất nhiều chuyện chỉ cần Lục Quỳnh nói ra thân phận của
mình là có thể giải quyết. Lục Quỳnh nhìn
về phía Cao Thần – không còn tinh thần phấn chấn vì Quý Xảo Xảo – đang ngồi ngủ
bên cạnh nói: - Tôi nói rồi mà
người ta không tin thì phải làm sao? Hệ thống: … Với giọng điệu
lúc đó của chị thì phải tôi tôi cũng không tin. Lục Quỳnh nhún nhún
vai, dửng dưng nói: - Mày gấp cái
gì, đợi tới khi khánh thành tòa nhà mà nhà tao quyên góp thì không phải cũng lộ
ra ánh sáng sao? - Ngược lại thì bây
giờ không có ai dám ở trước mặt tao khua môi múa mép, càng không có ai dám gây
sự với tao. Vừa nói cô vừa kiêu
ngạo ưỡn ngực: - Tao! Trùm trường
nhỏ Lạc Già! Hệ thống: … Thế
mà lại không cãi lại được. – Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò
con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên
ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. – Qua sinh nhật
Chu Lệ Na không lâu, thời tiết cũng nóng dần. Hoạt động tuyên truyền về kỷ niệm
ngày thành lập trường Lạc Già chuẩn bị suốt nửa năm cũng lọt vào mắt của Lục Quỳnh.
Lục Quỳnh và Trần Niệm An đi trong trường học, đâu đâu cũng là các loại quảng
cáo lớn nhỏ tuyên truyền về ngày thành lập trường. Lục Quỳnh chui ra khỏi vòng
vây đủ loại màu sắc của tờ rơi quảng cáo, không nhịn được mà than phiền: - Dù sao thì
đây cũng là trường đại học quý tộc mà câu lạc bộ truyền thông nghèo tới vậy sao? Cô cầm tờ rơi
quảng cáo trên tay, nhìn mấy dòng chữ phía trên liền cảm thấy tờ rơi này cùng với
miếng da trâu đầu phố ngoại trừ có chữ hay không, còn lại thì không khác gì. - Nghe nói là
do tiền vốn đã đầu tư hết vào vật tư trang trí sân khấu cho nên tiền cấp cho
câu lạc bộ truyền thông rất ít. – Trần Niệm An giải thích: – Chủ nhiệm câu lạc
bộ truyền thông không mạnh lắm, trong loại chuyện xin tiền như này vẫn thuộc thế
yếu cho nên mỗi lần như vậy lượng công việc của bọn họ rất lớn lại không lấy được
chi phí mà họ nên có. Lục Quỳnh kinh ngạc: - Sao em biết rõ vậy? Trần Niệm An tiện
tay giúp cô bỏ tờ rơi quảng cáo vào trong thùng rác nói: - Bạn cùng
phòng của em thuộc câu lạc bộ truyền thông, ngày nào cũng nghe cậu ta phàn nàn. Trần Niệm An vừa nói xong
là điện thoại của Lục Quỳnh lập tức vang lên. Lục Quỳnh lấy ra xem thì thấy là
thầy giáo vụ Lưu mời cô qua văn phòng một chuyến. Nói tới thầy chủ
nhiệm Lưu, kể từ lần trước trở đi đã không còn đi tìm Lục Quỳnh nữa. Mặc dù ông
ta là kiểu người “chó hùa" chính hiệu, nhưng dựa vào mắt nhìn người lâu
năm sau khi nhìn thấu bản chất của Lục Quỳnh liền lập tức quyết định có thể
cách bao xa thì cách bao xa. Lần này gửi tin nhắn mời Lục Quỳnh tới cũng bởi vì
cấp trên yêu cầu. Lục Quỳnh và Trần
Niệm An bước vào văn phòng thì bắt gặp khuôn mặt hòa nhã dễ gần của thầy giáo vụ
Lưu, cười nói: - Bạn học Lục Quỳnh
tới rồi sao? Thầy giáo vụ Lưu vừa
nhìn thấy Trần Niệm An thì khuôn mặt lại càng trở nên hòa nhã hơn nữa: - Ơ, sao bạn học
Trần Niệm An cũng tới đây vậy? Trần Niệm An lễ
phép gật đầu đáp: - Thầy giáo vụ
Lưu, em đi cùng với đàn chị. Lục Quỳnh quen
đường quen nẻo kéo theo Trần Niệm An tới ghế sô pha trong văn phòng, nói: - Thầy giáo vụ Lưu
có chuyện gì thì cứ nói. Thầy giáo vụ Lưu
nghe vậy thì bật cười nói: - Là chuyện tốt
đó! Vừa nói ông ta vừa
cầm một tờ giấy lên vừa nói: - Bạn học Lục
Quỳnh, hội đồng quản trị đã có một cuộc thảo luận. Mọi người cảm thấy em đã có
cống hiến rất lớn cho trường học! Cho nên để khen thưởng cống hiến của em cho
nhà trường, mọi người đã nhất trí cấp giấy khen cho em! Lục – coi tiền
như mạng – Quỳnh vừa nghe tới khen thưởng đã sáng mắt lên hỏi: - Nhà trường định
thưởng cho em bao nhiêu tiền? Thầy giáo vụ Lưu: … Thầy lúng túng cười: - Không phải khen
thưởng vật chất mà khen thưởng tinh thần. Nói đoạn, thầy
chủ nhiệm Lưu đưa giấy khen trong tay cho Lục Quỳnh: - Lần kỷ niệm
thành lập trường này sẽ có lãnh đạo nhà trường phát biểu, đại biểu tốt nghiệp
xuất sắc phát biểu cùng với đại biểu học sinh ưu tú phát biểu. Qua bàn bạc, mọi
người thống nhất đưa vị trí đại biểu học sinh ưu tú phát biểu cho em. Lục Quỳnh: … Lục Quỳnh bật cười
haha: Thật là một khen thưởng không vật chất chút nào. Lục Quỳnh nhận lấy
giấy khen, xem qua rồi hỏi: - Có yêu cầu gì
không ạ? Thầy chủ nhiệm Lưu
xoa tay nói: - Là như vậy,
vì để kêu gọi đông đảo học sinh hưởng ứng, tăng tính thú vị thì mỗi người phát
biểu sau khi phát biểu sau đều sẽ phải biểu diễn một tiết mục. Lục Quỳnh: … - Em có thể hỏi hai
người còn lại biểu diễn gì không? - Lục Quỳnh hỏi. - Hiệu trưởng dự
tính biểu diễn một đoạn tướng thanh đơn. Còn đại biểu tốt nghiệp thì trước đây
có học võ ở võ đường vài năm cho nên tính biểu diễn thái cực quyền. – Thầy chủ
nhiệm Lưu vừa nói vừa mong đợi nhìn Lục Quỳnh: – Bạn học Lục Quỳnh, thầy nghe
nói em biết đàn dương cầm. Hay là em biểu diễn nghệ thuật tao nhã cho mọi người
xem được không? Thầy giáo vụ
Lưu bị chủ nghĩa tư bản ăn mòn vô cùng đau đớn lòng: Cái kỷ niệm ngày thành lập
trường này có thể làm ít chi phí một chút không? Biểu diễn nghệ thuật tao nhã
không được sao? Sao lại biểu diễn nói tướng thanh với lại đánh thái cực quyền
chứ? Đây có phải là kênh CCTV hí khúc đâu… Lục Quỳnh nhìn
thầy giáo vụ Lưu sau đó nặng nề gật đầu, vung bút viết vào cột tiết mục biểu diễn
hai chữ rồi thuận tay che lại. - Thầy gửi lời
cảm ơn tới lãnh đạo trường học giúp em. – Lục Quỳnh vừa cười híp mắt vừa nói: –
Em sẽ chuẩn bị thật tốt. Nói xong cô kéo
Trần Niệm An đứng bên cạnh đi như một làn khói ra khỏi văn phòng thầy giáo vụ
Lưu. Thầy giáo vụ
Lưu nhìn bóng lưng của Lục Quỳnh chợt cảm thấy người học sinh này cũng không hẳn
là không thích hợp lắm. Quả nhiên giữa người với người phải tiếp xúc với nhau mới
có thể phát hiện ưu điểm của đối phương. Mặc dù bạn học Lục Quỳnh nghịch ngợm
quậy phá, nhưng thực tế cô là một người biết nghĩ cho người khác, biết lắng
nghe người khác biết bao nhiêu! Nghĩ thế, thầy vui vẻ cầm tờ đơn đó lên, cũng
nhìn thấy được hai chữ rồng bay phượng múa bị bút che lại: Kèn Xô-Na. Thầy giáo vụ Lưu: … Con chó con này
trả lại sự yên vui cho ông đây! ***** Lục Quỳnh kéo
Trần Niệm An đi rất nhanh. Vốn dĩ hai người hẹn nhau đi ăn lẩu cay Mala nhưng kết
quả lại bị thầy giáo vụ Lưu chen ngang. Bây giờ bụng Lục Quỳnh đã đói tới mức
kêu như hát rap. Sau khi ra khỏi văn phòng, Trần Niệm An vẫn luôn tò mò nhìn Lục
Quỳnh, nhìn tới mức cô phát phiền. - Em có chuyện gì
muốn nói sao? Trần Niệm An nghe
vậy liền bật cười. Cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà hỏi câu hỏi từ đáy
lòng mình với Lục Quỳnh: - Đàn chị, rốt
cuộc thì chị không muốn mọi người biết tài năng của mình tới mức nào? Lục Quỳnh sững sờ,
không ngờ chuyện cậu muốn hỏi là chuyện này bèn thở dài nói: - Vậy thì nhiều,
nhưng mà bây giờ tôi thể hiện ra thì cũng không tính là gì. - Thật ra, tôi
giỏi nhất chắc hẳn là… dán màn hình điện thoại. Cô chẹp miệng nói: - Trước đây,
tôi còn dựa vào tay nghề này kiếm tiền dưới chân cầu vượt nữa mà. - Tôi vừa kéo
đàn nhị vừa chào mời khách. Khách tới thì tôi dừng lại dán, vậy là khách cứ tới
như mây. Trần Niệm An: … Trần Niệm An không
ngờ Lục Quỳnh giỏi tới vậy, trợn tròn mắt, kinh ngạc nhưng vẫn còn nghi ngờ hỏi: - Bởi vì chị kéo rất
hay hả? - Đương nhiên
là không! – Lục Quỳnh như đang nhớ lại khoảng thời gian đó, cô đầy hoài niệm
nói: – Bởi vì tôi kéo quá khó nghe. Bọn họ mong sao cho tôi đừng kéo đàn nhị nữa
nên liên tiếp tới kêu tôi dán! Trần Niệm An: ??? - Đàn chị, có
phải chị đang đùa em đấy không? Với thân phận của chị sao có thể lưu lạc tới mức
phải đi dán màn hình điện thoại được? Lục Quỳnh ngừng
một lát, mặt không đỏ tim không đập trực tiếp quẳng nồi cho Chu Minh Hãn, thở
dài nói: - Haizzz, tuổi
trẻ không hiểu sự đời. Thích người không nên thích, thậm chí còn vì anh ta mà
đi học dán màn hình. - Tôi kéo đàn
nhị cũng bởi vì để có kinh nghiệm thực hành! Dù sao trăm hay cũng không bằng
tay quen mà!Trần
Niệm An: …