Tôi Cứ Làm Trò Con Bò Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thí Mạng

CHƯƠNG 7: VẢ MẶT LẦN 7

Sau khi hoàn tất giao dịch với Lưu Thành, Lục Quỳnh gửi tin nhắn cho Trần Niệm An mời cậu đi ăn tôm hùm đất. Trong lúc chờ Trần Niệm An đến, Lục Quỳnh gọi trước hai phần thức ăn nhanh để ăn cho thỏa thích. Sau đó nhờ nhân viên cửa hàng đến dọn bàn cho cô, và gọi thêm hai phần nữa trong ánh mắt kỳ lạ của nhân viên phục vụ.

Khi Trần Niệm An tìm thấy Lục Quỳnh - người vừa mới đồng cam cộng khổ hôm qua cùng mình, cậu phát hiện hôm nay đàn chị càng xinh đẹp trên nền hai đĩa tôm hùm đất đỏ rực. Đàn chị nhìn cậu bằng đôi mắt sáng rỡ, trông tinh thần có vẻ phấn chấn. Cậu ngồi xuống, nói đùa với Lục Quỳnh:

- Chị bảo là chị mà vui vẻ là có thể xử lý ít nhất hai đĩa tôm hùm đất à?

Lục Quỳnh sửng sốt, sau đó cười rộ lên một cách ôn hòa:

- Chắc cưng cũng đói bụng rồi đúng không? Mau lại đây ăn đi.

Trần Niệm An vừa chơi bóng xong nên cực kỳ đói bụng, vì vậy cậu không kỳ kèo nhiều mà nghe lời Lục Quỳnh bắt đầu ăn.

- Niệm An ăn thấy ngon không? - Lục Quỳnh quan tâm hỏi han.

Trần Niệm An được quan tâm mà thấy hơi rén, cậu gật đầu đáp:

- Cũng… không tới nỗi nào.

Lục Quỳnh vội vàng gắp tôm hùm đất cho Trần Niệm An, bày ra thái độ cực kỳ nhiệt tình:

- Ăn ngon thì cứ ăn mạnh vào nhé!

Trần Niệm An thấy đàn chị cứ lo gắp thức ăn cho mình mà không ăn gì, nhịn không được hỏi:

- Chị ơi, chị không ăn sao?

Lục Quỳnh cầm đũa gắp một vài miếng tượng trưng bỏ vào miệng, trông chẳng khác gì một người chị gái tận tụy và vị tha trong những năm tháng mất mùa đói kém:

- Chị không thích ăn, em ăn thêm đi!

Trần Niệm An: “...” - Sao cứ có cảm giác bất an thế này.

Sau khi Trần Niệm An ăn xong mấy chục con tôm mà Lục Quỳnh gắp cho cậu thì hít thở vào vài nhịp thật sâu. Ăn liền tù tì mấy chục con tôm hùm đất sốt cay khiến cậu có cảm giác miệng mình cay muốn sưng lên.

Lục Quỳnh thấy Trần Niệm An ăn xong, mới cất vẻ mặt hiền từ lúc nãy vào và thì thầm với Trần Niệm An:

- Em ăn tôm hùm đất của chị nghĩa là đã mắc nợ chị, em buộc phải lên con thuyền hải tặc này của chị.

Trần Niệm An ngơ ra, không ngờ mình chỉ mới ăn có mấy con tôm hùm đất thôi mà đã lọt vào cái bẫy của người ta rồi. Cậu hơi buồn cười, nói:

- Đàn chị cần em làm gì?

- Cưng có còn nhớ chuyện tối qua không? - Lục Quỳnh bắt đầu bài diễn thuyết của mình: - Cưng có còn nhớ tối qua chúng ta thảm tới nhường nào không? Cưng có cảm nhận được lòng báo thù đang bốc cháy hừng hực trong cưng hay không? Nếu sự kiêu ngạo của cưng đã bị hiện thực lạnh lùng xô đổ, liệu cưng có còn vô tư lự giống như bình thường hay không?

Trần Niệm An: ???

Trần Niệm An vò đầu, đáp:

- Em… Em rất vô tư lự mà.

Lục Quỳnh vỗ mạnh lên bàn, nói:

- Em trai à! Chị biết là em chỉ đang tỏ ra kiên cường mà thôi, không sao! Hôm nay có một cơ hội tuyệt vời để chúng ta trả đũa nè! Nếu như chúng ta đã là người ngồi chung trên một con thuyền thì chúng ta buộc phải đoàn kết với nhau!

Trần Niệm An dè dặt hỏi lại:

- Bây giờ em xuống thuyền được không chị?

Lục Quỳnh mỉm cười: - Còn khuya em ơi.

Trần Niệm An: “...”

Trần Niệm An hết cách, hỏi:

- Đàn chị tính làm gì vậy?

Lục Quỳnh búng ngón tay cái “tách", nói:

- Hỏi đúng rồi đó! - Nói xong cô đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng nói: - Nghe nói Âu Dương Dục là trùm trường hả, chị tính giành cái danh hiệu này của cậu ta á.

- Nghĩa là chị muốn em giúp chị làm chuyện này sao?

- Không phải. - Lục Quỳnh lắc đầu, nói: - Chị thấy bên cạnh Âu Dương Dục luôn có một đám lâu la theo sát, cho nên chị chân thành mời em trở thành đàn em của chị.

Trần Niệm An: ??? - meme người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi.

- Sao lại là em? - Trần Niệm An hỏi.

Lục Quỳnh ngó trái ngó phải, vẻ mặt trở nên thay đổi thất thường. Tất nhiên cô sẽ không nói bởi vì cô coi trọng cái “buff xui xẻo” của Trần Niệm An. Cộng thêm tối qua cô và Trần Niệm An nói chuyện cứ như người cùng tần số, cho nên cô cảm thấy Trần Niệm An là đối tượng hợp tác làm chuyện xấu thích hợp nhất.

- Vì cưng ăn tôm hùm đất của chị rồi á. - Lục Quỳnh dứt khoát chơi xấu, cô móc điện thoại ra chụp lại một bàn “thi thể" tôm hùm đất: - Có phải cưng muốn ăn quỵt không? Chị chụp lại rồi, cưng đừng hòng chối nhé!

*****

Cuối cùng Trần Niệm An vẫn nhận lời mời “chân thành” của Lục Quỳnh mà không quan tâm những lý do lãng xẹt Lục Quỳnh đưa ra, vinh dự trở thành đàn em của trùm trường dự bị.

Lục Quỳnh ăn xong ngước nhìn sắc trời, dẫn tên đàn em vừa bị cô ép buộc phải làm đàn em đi đến khu rừng nhỏ hẻo lánh mà lần trước cô đi ngang qua.

- Chờ chút xíu nữa Âu Dương Dục sẽ đi ngang qua chỗ nào. - Lục Quỳnh chỉ về một hướng, nói: - Cưng đứng ở đó chờ cậu ta đi.

- Sao chị biết lát nữa Âu Dương Dục sẽ đến? - Trần Niệm An ngơ ngác hỏi lại.

- Cưng yên tâm đi! - Lục Quỳnh khẳng định chắc nịch, tạo ra uy thế của một “chị hai" bí ẩn khó lường. Cô quyết định tạm thời giấu giếm đàn em trước mặt chuyện cô và Lưu Hành đã tiến hành giao dịch ngầm.

- Cưng chỉ cần đứng đó thu hút sự chú ý của cậu ta là được.

- Thế còn gì?

Đương nhiên là Lục Quỳnh: - Chị sẽ nấp vào. Trong lúc cưng và Âu Dương Dục xảy ra xung đột, chị sẽ cho cậu ta một đòn trí mạng.

Trần Niệm An: “...”

Cậu cười gượng hỏi tiếp:

- Sao em lại phải xảy ra xung đột với cậu ta chứ?

- Bộ cậu cho rằng sau khi Âu Dương Dục thấy cậu đi cùng một chỗ với tôi hôm qua sẽ bỏ qua cho cậu chắc? - Lục Quỳnh ngạc nhiên hỏi, trên mặt lộ ra biểu cảm bất ngờ và thở dài cứ như Trần Niệm An ngây ngô lắm vậy.

Trần Niệm An: “...”

Lục Quỳnh xem đồng hồ rồi vội vàng đẩy Trần Niệm An ra. Để buff xui xẻo cậu có thể tăng cường sức ảnh hưởng, cô còn thuận miệng nhắc nhở một câu:

- Cậu ta sắp tới đây rồi! Cậu mau chạy ra đó giả vờ như đang đi bộ đi!

Nói xong Lục Quỳnh lẻn vào rừng cây nhỏ núp lùm.

– Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. –

Trần Niệm An nhìn dáng người nhanh nhẹn của Lục Quỳnh, bỗng nhiên nghĩ đến một loại động vật được miêu tả dưới ngòi bút kinh điển của thi hào Lỗ Tấn: con tra ăn dưa*. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được rằng chỉ ăn một bữa mà cậu đã từ một chàng thiếu niên tươi trẻ không tranh với đời bị bắt trở thành trẻ trâu choai choai chuẩn bị chủ động khiêu khích người khác. Tuy nhiên cậu còn chưa kịp càm ràm xong, đã thấy Âu Dương Dục từ tít đằng xa đi tới với vẻ mặt lạnh băng và tờ giấy nhỏ trong tay. 

(*Con tra: con vật xuất hiện trong truyện ngắn Cố Hương của nhà văn Lỗ Tấn.)

Lúc đến gần Niệm An, cậu ra nhíu mày lẩm bẩm:

- Sao lại là con trai?

Sau khi cẩn thận đánh giá, cậu ta sửng sốt hỏi:

- Sao lại là cậu?

Trần Niệm An: “...”

Trần Niệm An mỉm cười như một thói quen, nói:

- Chào đàn anh ạ.

Âu Dương Dục như vỡ lẽ ra tất cả, cậu ta khoanh tay trước ngực nhìn Trần Niệm An. Mỉm cười nhưng thật ra không vui vẻ gì, nói:

- Cậu muốn trả thù cho bạn gái cậu hả? Vậy cũng không cần sử dụng cách thức vụng về thế này chứ?

Nói đoạn, Âu Dương Dục giơ tờ giấy trong tay lên lộ ra vẻ mặt khinh thường:

- Chỉ để dụ tôi ra đây mà cậu còn viết cả thư tình hẹn tôi tới cơ à! Viết cái quỷ gì mà tôi không tới thì cậu sẽ đứng chờ ở đây mãi thôi…

- Cậu là con trai, sao lại dùng chiêu trò buồn nôn dữ vậy?

Trần Niệm An, người bất ngờ bị tổn thương hai lần liên tiếp: “...”

Lục Quỳnh, người tốn một khoản tiền lớn nhở Lưu Thành giúp mình: “...”

Có quá nhiều điểm bất cập khiến Trần Niệm An không biết nên bắt đầu từ đâu, cậu dứt khoát né tránh câu hỏi của Âu Dương Dục và nở nụ cười giả lả trên mặt nói:

- Tôi thật sự muốn nói về chuyện tối qua với đàn anh đấy.

Âu Dương Dục cười khẩy, đáp:

- Có gì hay để nói chứ? Cậu về chuyển lời lại cho con nhỏ kia biết, dám ăn hiếp Xảo Xảo nữa thì chuẩn bị sẵn tinh thần bị người ta chơi đẹp đi! - Nói xong, cậu ta chuẩn bị nghênh ngang rời đi.

Trần Niệm An duỗi tay, định bụng ngăn cản đàn anh bị lừa tới đây. Nào ngờ một giây kế tiếp Trần Niệm An chứng kiến đàn anh đang đi đứng bình thường bỗng nhiên chân trái vướng vào chân phải rồi ngã phịch xuống đất. Lục Quỳnh vẫn luôn núp trong lùm cây hét lên, hai mắt sáng rực:

- Trần Niệm An! Mau! Xông lên!

Cơ thể Trần Niệm An phản ứng nhanh hơn não một chút. Cậu lập tức nghiêng người và khéo léo khống chế Âu Dương Dục còn chưa kịp đứng dậy. Âu Dương Dục bị Trần Niệm An giữ chặt, giãy giụa và trừng mắt với cậu:

- Buông ra! Hai đứa chúng mày bị điên rồi hả?

Lục Quỳnh từ trong lùm cây chui ra, trên đầu còn vương một chiếc lá cây, bật cười xấu xa. Cô bước tới đặt mông ngồi lên lưng Âu Dương Dục, suýt chút nữa thì Âu Dương Dục đã phun ra một búng máu.

- Tối qua hại bà đây thảm ơi là thảm, bây giờ bị  bà bắt được rồi nhé!

Nói xong, Lục Quỳnh lấy một lọ nước sơn màu vàng và cọ vẽ từ trong ba lô nhỏ ra. Lúc Quỳnh kéo dài giọng:

- Trần Niệm An! Giữ chặt cậu ta lại cho chị….

Trần Niệm An cảm thấy giọng điệu có chút quái đản, hỏi:

- Đàn chị, chị có thể nói chuyện đàng hoàng không?

Lục Quỳnh sửng sốt, đáp:

- Chỉ thấy dưới quê người ta bắt heo toàn kêu vậy đó!

Âu Dương Dục: “...”

Trần Niệm An: “...”

*****

Tác giả có lời muốn nói:

[ Âu Dương Dục: Lục Quỳnh! Cô đang ám chỉ ai đó? ]

Chương kế tiếp