Tôi Cứ Làm Trò Con Bò Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thí Mạng
CHƯƠNG 8: VẢ MẶT LẦN 8
Bầu không khí lâm vào trầm mặc trong một
khoảnh khắc, cuối cùng Trần Niệm An không nhịn nổi nữa nên bật cười thành tiếng.
Cậu duỗi tay gỡ chiếc lá cây trên đầu Lục Quỳnh xuống, bất đắc dĩ nói: - Đàn anh Âu Dương không cựa quậy được
đâu, chị muốn làm gì thì làm nhanh lên. Nghe vậy, khuôn mặt đẹp trai kiểu công tử
bột của Âu Dương Dục lập tức trở nên hoảng loạn chút đỉnh, tạm thời mất đi khí
chất hổ báo cáo chồn: - Bọn mày tính làm gì tao? Lục Quỳnh cười khà khà, chấm cọ vào hủ nước
sơn rồi thuần thục vẽ một con rùa lên má trái Âu Dương Dục. Vừa vẽ vừa kích hoạt
linh hồn rapper: - Phía đông không sáng thì phía tây sáng,
cái thứ ngờ nghệch như cậu! - Hôm qua rượt tôi tận tám con phố, hôm
nay hóa thân thành con dế nhũi. - Hổ báo cáo chồn không nghe lời khuyên,
choai choai quả nhiên không biết mệt mỏi. - Lục Quỳnh chị đây nói cho cưng biết: Trời
nóng chị cũng rất nóng, chị đã không cười thì cưng đừng có láo nháo. Trần Niệm An: “...” Hay rồi, thật sự quá ấu trĩ. Âu Dương Dục cảm nhận được cọ đang di
chuyển trên mặt mình thì nghiến răng nghiến lợi nói: - Lục Quỳnh! Mày cứ đợi đấy! Lục Quỳnh bật cười: - Chỉ nói thôi thì ai mà không nói được? - Âu Dương Dục, chúng ta cá cược thử
không? Nếu cậu có thể dạy cho tôi một bài học thì cậu muốn xử tôi kiểu gì cũng
được. Nhưng nếu cậu không làm gì được tôi thì cậu phải làm đàn em bưng trà rót
nước cho tôi và tuân theo mọi điều tôi yêu cầu. Âu Dương Dục cười khinh: - Mắc mớ gì tao
phải cá cược chuyện vô bổ này với mày? Hôm nay mày dám đụng tới tao thì mày sẽ
phải hứng chịu hậu quả! Bả vai Lục Quỳnh không khỏi run lên khi
nghe được câu nói kinh điển của các trùm trường đời đầu. Cô im lặng một hồi mới
lên tiếng: - Cậu ghê thế à, tôi gọi cậu một tiếng cậu
có dám trả lời không?* (*Câu thoại kinh điển của Ngân Giác Đại
Vương trong phim Tây Du Ký.) Âu Dương Dục chưa từng bị ai cà khịa có
phản ứng khá ngây ngô: - Mày có gan thì mày gọi xem! Lục Quỳnh khẽ gọi: - Tôn tạp eyy! Âu Dương Dục: “...” - Lục… Quỳnh… Mày… chán… sống… rồi! Lục Quỳnh nhìn sắc mặt xanh mét của Âu
Dương Dục, không khỏi càm ràm với hệ thống đang hóng chuyện nãy giờ: - Sao trùm trường trong bộ truyện này chẳng
có kiến thức gì vậy? Đơn giản vậy thôi mà cũng không đối đáp lại được? Hệ thống đã hoàn toàn từ bỏ việc chấn chỉnh
Lục Quỳnh, nó phun ra mấy vỏ hạt dưa rồi nói: - Chị không dòm xem đây là truyện viết từ
năm nào à? Lúc đó không có mấy câu chửi xéo như này là hết sức bình thường. Chị
tưởng ai cũng như chị sao? Lục Quỳnh tỏ vẻ đã hiểu, tay thì tiếp tục
tàn phá khuôn mặt đẹp trai kiểu thư sinh được vô số sinh viên nữ trong trường
thương thầm. Nửa giai đoạn sau biểu cảm của Âu Dương Dục giống như tử sĩ thà chết
không hàng, không hề hé răng cứ như mất đi ý chí sinh tồn mặc kệ người ta xâu
xé. Tuy nhiên trong đầu vẫn luôn suy nghĩ trăm phương nghìn kế đập chết Lục Quỳnh. - Chị ơi, có người tới đây! - Trần Niệm
An đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở. Lục Quỳnh thả Âu Dương Dục ra, kéo Trần
Niệm An dậy. - Chúng ta đi thôi. - Lục Quỳnh cười nói. Thấy Âu Dương Dục phía sau có ý đồ muốn
đuổi theo, Lục Quỳnh bèn lấy ra một chiếc gương soi thẳng vào khuôn mặt bị vẽ đầy
sơn màu vàng của cậu ta rồi nhếch miệng nở một nụ cười gợi đòn nói: - Nếu cậu muốn cho người khác nhìn thấy bộ
dạng của mình hiện tại thì cứ việc đuổi theo đi. Âu Dương Dục bàng hoàng nhìn mình trong
gương, thấy người phía trước đi đến đây thì quên luôn việc tức giận. Để giữ gìn
hình tượng, cậu ta quả quyết xoay người và dứt khoát lẩn trốn vào trong lùm
cây. Lục Quỳnh vừa kéo Trần Niệm An đi vừa
nói: - Em trai, chiều nay em không có tiết học
thì đừng đi lung tung bên ngoài. Chờ qua ngày mai chúng ta lại có thêm một đàn
em rồi. – Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò
con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên
ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. – Hôm sau Lục Quỳnh bị đánh thức bởi thông
báo Wechat. Sáng sớm hôm nay ba mẹ Lục Quỳnh đã đến thành phố, nhưng lại không
đi thăm cô con gái sống một mình ở đây mà đi tới khách sạn trước. Bọn họ có hẹn
tán gẫu với người bạn cũ của cả hai là Chủ tịch của tập đoàn Lam Thanh, buổi
trưa tiếp tục hẹn dùng bữa trưa cùng đại diện tập đoàn Tề Phong. Lần này Lục
Gia và Tề Phong có thể hợp tác với nhau là nhờ Chủ tịch tập đoàn Lam Thanh làm
cầu nối ở giữa, cho nên người chủ trì bữa tiệc cũng là ông ta. Lục Quỳnh làm một giấc đến 11 giờ trưa
thì nhận được tin nhắn của mẹ bảo cô đến dự tiệc. Lục Quỳnh có linh cảm rằng
đây là cơ hội làm lố, vội vàng sửa soạn bản thân rồi chạy đến khách sạn. Đại diện Tề Phong chưa đến, bên trong chỉ
có ba mẹ Lục Quỳnh và chủ tịch Lam Thanh đang ngồi. Ba mẹ Lục Quỳnh là một đôi
vợ chồng thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, hiển nhiên ngoại hình của Lục Quỳnh toàn
thừa hưởng những ưu điểm của hai người họ. Chủ tịch Lam Thanh là một người đàn
ông bụng phệ, lúc cười rộ lên trông cứ như ông Phật - kiểu người vừa nhìn một
cái tạo cho người khác cảm giác rất gần gũi và thân thiết. Ba mẹ Lục Quỳnh thấy Lục Quỳnh đến, bèn vẫy
tay với cô: - Quỳnh Quỳnh, mau qua đây chào chú Liêu
của con. Lục Quỳnh thoải mái chào hỏi chú Liêu: - Con chào chú Liêu ạ. Chú Liêu nghe vậy cười xòa, nói: - Quỳnh Quỳnh có còn nhớ chú Liêu không?
Hồi con còn nhỏ chú có từng bế con đó! Lục Quỳnh: “...” Thật sự không có cách nào nhớ được. Lục Quỳnh còn chưa kịp nói gì thì chú
Liêu bất ngờ trút ra bất mãn trong lòng: - Quỳnh Quỳnh nhà hai người mới ngoan làm
sao. Không giống thằng quỷ nhà tôi, ngày nào cũng nặng hơi mỏi cổ với nó. - Nó thích chơi mấy trò mạo hiểm gì đó,
còn không chịu nghe lời nữa. Nào là leo núi, nào là nhảy bungee, nào là đua
xe,... toàn mấy môn không an toàn. Khiến bộ xương già như tôi phải nơm nớp lo sợ
mỗi ngày. Mà hễ nói tới nó là nó lại trách ngược lại tôi khắt khe với nó. Ba Lục Quỳnh liếc nhìn Lục Quỳnh, gật đầu
đầy vẻ đồng cảm: - Bây giờ sở thích của mấy đứa nhỏ không
giống chúng ta. Ông muốn tạo dựng tương lai tốt đẹp cho tụi nó, tụi nó còn chê
ông nhiều chuyện đấy. Làm cha mẹ khó lắm ai ơi… Lục Quỳnh: “...” Cô tưởng đây sẽ là một bữa tiệc nghiêm
túc, kết quả thì sao? Giữa hai thế hệ có lẽ sẽ luôn có khoảng
cách thế hệ. Chẳng hạn, Lục Quỳnh đang suy nghĩ xem nên làm mọi chuyện thế nào
thì nhóm cha mẹ lại đang thảo luận cách nuôi dạy con cái. Mà quan trọng là Lục
Quỳnh trở thành hình mẫu điển hiện mới chết, cô chỉ có thể mượn cớ sử dụng điện
thoại để giấu đi sự xấu hổ của mình. Chẳng qua tình cảnh xấu hổ không kéo dài
lâu, một lúc sau đó cửa lớn lại bị đẩy ra. Hai mắt Lục Quỳnh sáng lên, nhìn nhóm đại
diện Tề Phòng đang bước vào phòng. Cô cũng chuẩn xác định vị ngay được Âu Dương
Dục ăn diện một bộ đồ vest trông rất gì và này nọ ở trong đám người. Ba Lục Quỳnh
và chú Liêu - người dàn xếp bữa tiệc này, đứng dậy chào hỏi bọn họ. Chào xong một
vòng mới gọi Lục Quỳnh. Lục Quỳnh chỉnh lại quần áo, mỉm cười bước
qua. Lúc cô quay đầu nhìn Âu Dương Dục, nhận thấy biểu cảm khó tin và bàng
hoàng trên mặt Âu Dương Dục thì trong mắt tràn ngập sung sướng vì đã làm màu
thành công. Cô chỉ còn thiếu hỏi cậu ta một câu: Hết hồn không? Bất ngờ không? Rất rõ ràng, Âu Dương Dục thật sự bất ngờ,
Âu Dương Dục thật sự hết hồn. Buổi chiều hôm qua sau khi trở về, cậu ra
còn suy nghĩ xem nên làm thế nào để tính sổ con nhỏ to gan làm loạn này. Buổi
trưa hôm nay, phát hiện con nhỏ này sắp trở thành đối tác của mình. Nội tâm Âu Dương Dục: Tôi nghi ngờ thế giới
này đang chơi tôi, nhưng tôi méo có chứng cứ. Lục Quỳnh tràn ngập ý cười chào hỏi đoàn
người Tề Phong một lượt, sau đó cửa phòng lại được mở ra. Lục Quỳnh thoáng
nhìn, thấy một anh chàng con lai đẹp trai tóc xoăn bước vào. Anh chàng gọi chú
Liêu là “ba” rồi quay đầu cười tủm tỉm với Lục Quỳnh và Âu Dương Dục. Chỉ còn
thiếu nó một câu: Hết hồn không? Bất ngờ không? Ngạc nhiên thay, đó là Trần Niệm An - người
mới vừa trở thành đàn em của Lục Quỳnh và cũng là cậu em khóa dưới mà Lục Quỳnh
hết sức tin tưởng. Lục Quỳnh - cảm thấy hết sức bất ngờ và
ngoài ý muốn: “...” Cậu em này là người có hai tính cách sao?
Chàng trai bốc đồng mà chú Liêu vừa mô tả và cậu em này là cùng một người ư? ***** Tác giả có lời muốn nói: [ Trần Niệm An: chúng ta ở cùng một tầng
mây. ]