Tôi Cứ Làm Trò Con Bò Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thí Mạng

CHƯƠNG 9: VẢ MẶT LẦN 9

Lúc trên bàn ăn, Lục Quỳnh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Cô ngồi đối diện Trần Niệm An, lặng lẽ nhìn cậu bằng ánh mắt đầy lên án.

Nội tâm Lục Quỳnh: Đồ chó nhà cậu dám chơi chiêu với bà!!

Trần Niệm An mỉm cười vô tội.

Nội tâm Lục Quỳnh: Mọi khoái cảm từ vả mặt và làm màu của tôi đều bị cậu làm cho tiêu tan cả rồi!!

Trần Niệm An mỉm cười vô tội.

Lục Quỳnh: “...”

Lục Quỳnh cắn miếng thịt bò Kobe thật mạnh để giải toả tâm trạng không vui. Không ngờ ánh mắt hằn học của hai người họ trong mắt người lớn lại mang ý nghĩa “liếc mắt đưa tình". Chú Liêu cười hỏi:

- Quỳnh Quỳnh này, con và Niệm An biết nhau hả?

Lục Quỳnh sượng trân. Cô còn chưa kịp nói gì, Trần Niệm An đã giải thích trước:

- Dạ ba. Chị Lục Quỳnh là người tốt đã đưa con đến bệnh viện lần trước.

Chú Liêu như chợt ngộ ra, cười rộ lên nói:

- Thế thì nhất định phải cảm ơn Quỳnh Quỳnh rồi. - Rồi ông ấy quay sang giải thích với ba mẹ Lục Quỳnh còn đang ngơ ngác: - Dạo trước Niệm An ngất xỉu trong trường, may mà Lục Quỳnh đưa nó đến bệnh viện kịp thời. Nhưng khi tôi chạy đến đó thì con bé đã đi mất rồi.

Mẹ Lục Quỳnh nghe vậy cũng cười tươi rói:

- Không ngờ lại có duyên đến như vậy. - Nói xong mẹ Lục Quỳnh không quên dặn dò Lục Quỳnh: - Hai nhà chúng ta khá là thân thiết, nếu các con đã quen biết nhau thì sau này ở trường nhớ giúp đỡ nhau nhiều hơn.

Chủ tịch Tề Phong ngồi bên vẫn luôn im lặng không nói chen vào được câu nào nghe vậy vội vàng kéo đứa con trai ngu ngốc của mình vào cuộc trò chuyện:

- Trùng hợp quá vậy, thằng con nhà chú cũng học cùng trường với hai đứa đấy. Nhưng nó học trước một năm, sau này có gì hai đứa cũng có thể nhờ nó giúp đỡ.  

Dứt lời, chủ tịch Tề Phong nói với Âu Dương Dục:

- Tiểu Dục, sau này nhớ phải giúp đỡ các em khoá dưới nhiều hơn đấy nhé!

Hiển nhiên Âu Dương Dục đã thoát ra khỏi cú sốc double lúc nãy. Cậu ta giấu đi thái độ hổ báo cáo chồn của mình, ép buộc bản thân chuyển sang hình thái “tinh anh xã hội":

- Dạ ba. Sau này các em có vấn đề gì cứ việc tới tìm anh đây, nhưng mà… - Cậu ta cười xòa, cứ như đùa cợt: - Quan hệ giữa hai em khoá dưới trước giờ vẫn luôn tốt đẹp, có lẽ chuyện mà đàn anh có thể giúp đỡ chắc không nhiều lắm đâu nhỉ?

Lục Quỳnh: “...”

Đậu xanh rau má lá tía tô! Đây là lời phản kháng từ tên hổ báo cáo chồn này sao? Thâm!

Thấy mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt lên người mình và Trần Niệm An, thậm chí còn có cảm giác họ đang tò mò. Lục Quỳnh bất giác có linh cảm không lành, nhất là khi bắt gặp ánh mắt sáng rực của chú Liêu và ba mẹ mình. Cô thầm rủa Âu Dương Dục một trận, rồi thoải mái cười nói:

- Tiểu Dục à, cưng cứ thích đùa kiểu này thế nhỉ? Ba chúng ta là như thế nào với nhau? Chúng ta mỗi ngày đều tụ tập chung với nhau, nếu như xảy ra vấn đề thì đương nhiên là phải giải quyết chung với nhau rồi.

Nói xong, cô ném cho Âu Dương Dục một ánh nhìn khiêu khích: Muốn đọ coi ai buồn nôn hơn ai à? Tôi mà không làm cậu buồn nôn đến chết thì tôi không là tôi nữa!

Âu Dương Dục: “...”

Trần Niệm An ngây thơ vô tội bị vạ lây tận hai lần: “...”

Tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc bị tình huống chuyển biến bất ngờ trước mặt làm cho ngớ ra, nhịn không được hỏi:

- Cả ba đứa đều biết nhau sao?

Lục Quỳnh thở dài một tiếng, nói dối mà không biết ngượng:

- Vâng ạ. Bọn con rất thân với nhau, hồi nãy chẳng qua chỉ giả bộ như không thân mà thôi. Muốn trêu ba mẹ xem ba mẹ sẽ có phản ứng thế nào. Niệm An, Tiểu Dục, hai cậu nói có đúng không?

Trần Niệm An không khỏi buồn cười, hùa theo Lục Quỳnh tiếp tục màn kịch. Thậm chí cậu còn giúp cô lấp đầy lỗ hổng:

- Dạ. Thật ra con còn biết đàn chị từ trước khi chị ấy cứu con nữa ạ.

Âu Dương Dục “bị hại” lần nữa: “...”

Cậu ta đón nhận ánh mắt của những người ngồi trong bàn, nên gật đầu một cách gượng gạo. Cậu ta nhắm mắt chấp nhận hai người “bạn thân" hôm qua vừa mới chặn đường mình, nói:

- Con cũng mới vừa nói đùa thôi ạ. Bọn con… thường xuyên đùa giỡn với nhau như vậy lắm.

Người lớn ở đây toàn là những tay già đời, liếc mắt một cái đã nhận ra ngay giữa mấy đứa nhỏ này còn có bí mật gì đó nhưng họ vẫn vờ như không biết. Sau đoạn nhạc mở đầu này, nhất thời bầu không khí bữa tiệc trở nên vui vẻ hơn hẳn. Chẳng ai để ý Âu Dương Dục nghiến răng nghiến lợi nuốt cục tức vào bụng.

– Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên ứng dụng T Y T. Đọc truyện tại T Y T để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. –

Bữa tiệc khó lắm mới sắp xếp được này thật sự chỉ là bữa tiệc giao lưu tình cảm trước khi tiến hành hợp tác mà thôi. Dù là trước khi dùng bữa hay sau khi dùng bữa, cũng không một ai nói đến chuyện làm ăn cả. Mọi người trong bàn cơm no rượu say, cuộc trò chuyện dần dần đi đến cao trào. Đám người trung niên bắt đầu chuyển từ xu hướng tài chính sang bí quyết nuôi dạy con cái, ba người trẻ tuổi trên bàn tiệc nghe đến lim dim chìm vào giấc ngủ.

Ba Lục Quỳnh thấy cả ba hơi uể oải, chỉ cười cười nói:

- Mấy đứa nhỏ này chắc cũng không thể ngồi trò chuyện chung với chúng ta được. Ba đứa tụi con đã thân với nhau như vậy thì cứ sang sảnh nhỏ bên cạnh chơi đi.

Lục Quỳnh đợi có nhiêu đó, hai mắt sáng rực gật đầu cái rụp:

- Niệm An, Tiểu Dục, chúng ta đi thôi!

Trần Niệm An và Âu Dương Dục hiếm khi tán thành lời của Lục Quỳnh, bọn họ đi theo Lục Quỳnh sang sảnh nhỏ bên cạnh phòng. Còn chưa đứng vững, đã nghe thấy tiếng đóng cửa cái “đùng”. Bọn họ nhìn thấy Lục Quỳnh đóng sầm cửa lại với khí thế 1 chọi 2 kiểu: chị đã chặn hết đường ra của hai cưng rồi.

- Tôi nên nghiêm túc tâm sự với hai cậu! - Lục Quỳnh cười xấu xa nói.

Dường như chỉ trong nháy mắt Âu Dương Dục đã khôi phục vẻ hổ báo cáo chồn. Cậu ta nhét hai tay vào túi quần, mặc dù đang mặc đồ vest nhưng trông cậu ta vẫn rất lêu lỏng:

- Ok, chúng ta tâm sự xem nào.

Trong khoảng thời gian Âu Dương Dục nói chen vào một câu, Lục Quỳnh đã nhanh chóng xác định rõ ràng đâu là chính và đâu là phụ. Cô gạt Trần Niệm An sang một bên trước, tự động kích hoạt trạng thái trào phúng:

- Đàn anh Âu Dương, cậu nhìn cậu xem, đầu óc không thông minh bằng tôi mà ngay đến cả so cha cũng không so lại tôi. Bây giờ tôi còn là bên khách hàng của cậu, khôn hồn thì đưa vị trí trùm trường cho tôi và ngoan ngoãn làm đàn em tôi đi!

- Cô đừng có mà quá quắt! Rõ ràng mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta chỉ là đối tác thôi! Sao cô còn không biết xấu hổ dám nói là khách hàng cơ chứ? - Âu Dương Dục tức giận nói.

- Ồ! - Lục Quỳnh cười khẩy trào phúng: - Bên tôi bỏ ra tiếng vốn cũng như kỹ thuật, bên cậu là bên thực hiện. Ai A ai B không phải vừa nhìn một cái là biết ngay sao?

Âu Dương Dục: “...”

- Lục Quỳnh, sau này chúng ta có thể coi như nước sông không phạm nước giếng. - Âu Dương Dục nghiêm túc. Hai nhà sắp sửa hợp tác, cậu ta và Lục Quỳnh đều sẽ tham dự hạng mục này. Ở trường cà chớn kiểu gì cũng được, nhưng liên quan đến việc kinh doanh của dòng họ thì Âu Dương Dục vẫn còn phân biệt được tốt xấu chứ không phải kiểu yêu vào là mụ mị đầu óc. Trong khoảng thời gian này, cậu ta không muốn xảy ra mâu thuẫn gì với Lục Quỳnh cả.

Tuy nhiên Lục Quỳnh không chiều theo ý cậu ta.

- Cậu đang bàn bạc với tôi đấy à? - Lục Quỳnh cười nói: - Thế nhưng Lục Quỳnh có thể ngồi xuống thương lượng với cậu đã bị một câu sinh sự của cậu giết chết ngay trên bàn ăn lúc nãy rồi. Người đang đứng ở trước mặt cậu lúc này là Nữu Hỗ Lộc Quỳnh Quỳnh.

Vừa nói vô vừa cảm thán với hệ thống:

- Có người chống lưng đằng sau quá nhiên rất khác, đứng thẳng lưng hơn rất nhiều. Lúc mắng người cũng mắng thật trôi chảy.

- Thì đó giờ chị luôn chiến mà… - Hệ thống nói thầm.

Lục Quỳnh ưỡn ngực ngẩng đầu, nói:

- Chắc chắn từ bây giờ sẽ càng chiến hơn!

Nói xong, không chờ Âu Dương Dục trả lời, Lục Quỳnh quay đầu chĩa mũi dùi về phía Trần Niệm An đang ngoan ngoãn ngồi bên coi kịch:

- Trần Niệm An, em có gì muốn giải thích không?

Trần Niệm An không ngờ lửa đạn mới đó đã lan sang mình, cậu vội vàng giải thích:

- Em cũng chỉ mới biết được thân phận của đàn chị vào hôm qua thôi ạ.

- Tôi không hỏi cái này. - Lục Quỳnh lấy lại chiếc túi xách Trần Niệm An đang dùng để chống cằm, âm trầm hỏi: - Hai nhà các cậu thân thiết như vậy mà cậu và Âu Dương Dục không biết nhau sao? Có phải hôm đó hai cậu bày ra màn kịch để lừa gạt tôi không?

- Ừ đấy, chúng tôi đã quen biết nhau từ trước. - Âu Dương Dục vừa mới hứng chịu cơn thịnh nộ của Lục Quỳnh, đứng ở phía sau âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.

Âu Dương Dục: Hai anh chị cứ cấu xé nhau đi!

Nhận thấy ánh mắt của Lục Quỳnh càng lúc càng trở nên nguy hiểm, Trần Niệm An đưa hai tay lên làm động tác đầu hàng. Cậu bất lực giải thích tiếp:

- Trước khi vào đại học thì em vẫn luôn học ở nước ngoài, mới trở về nước định cư khoảng thời gian gần đây thôi. Em thật sự không quen biết đàn anh Âu Dương ạ.

Lục Quỳnh bán tín bán nghi, hỏi lại:

- Cậu nói thật không?

Trần Niệm An gật đầu, giương đôi mắt chó con sáng long lanh xen lẫn chân thành nhìn Lục Quỳnh. Chỉ còn thiếu điều chưa nói thẳng ra: Chị tin em đi! Chị tin em đi!

Lục Quỳnh mắng thầm trong bụng một câu “đệch mợ", ai là chịu được khuôn mặt này ánh mắt này chứ!

Cô chậm rãi nhặt túi xách lên, lẩm bẩm:

- Lần này tôi tạm thời tin cậu.

Sau đó cô dễ dàng buông tha Trần Niệm An, tiếp tục dồn sự chú ý vào Âu Dương Dục.

Âu Dương Dục bị nhìn chằm chằm lần nữa: Cô gái này chẳng có nguyên tắc gì cả? Phải chăng tôi bị lừa vào đây để kết liễu?

Chương kế tiếp