Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 10
Người đàn ông nằm rạp dưới chân Thu Thanh Duy, khuôn mặt áp sát nền cát đến mức tạo thành một cái hố nhỏ, nói năng không đầu không đuôi suốt ba mươi phút cuối cùng cũng nói rõ được âm mưu đằng sau vụ tai nạn xe năm ấy.

Vốn dĩ anh ra là một người sửa máy tính, mở một cửa hàng nhỏ gần ngã rẽ tại con đường xảy ra tai nạn.

Đoạn đường này hơi chếch một chút, xung quanh đều là kho chứa hàng hóa, căn bản không được mấy bóng người. Lúc ấy anh ta nghe thấy động tĩnh cũng không chú ý, một lúc sau ra khỏi cửa hàng để hút thuốc mới phát hiện cảnh tượng bi thảm bên đường.

Chiếc xe tải đâm đầu vào cột điện, chiếc xe con còn lại thì trực tiếp bị lật ngược.

Con đường nhựa buổi trưa bị mặt trời chiếu đến phát sáng, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng khiến ai cũng phải sốc – một cô gái yếu đuối mảnh khảnh tự lao mình vào nguy hiểm kéo chàng trai đang nằm dưới gầm xe ô tô ra, kết quả chính là cô lại thay anh ta chống đỡ phần nguy hiểm chết người ấy.

Nhìn thấy cơ thể yếu ớt sắp không chịu nổi vật nặng đè trên lưng, anh ta nhắm mắt theo bản năng, trong cơn gió mùa hè oi bức anh nghe thấy tiếng hét đau đớn của cô gái.

Một lúc sau, anh ta mở mắt ra mà tim vẫn đập loạn nhịp trong cơ thể.

Máu tươi khiến con người ta phát hoảng chảy ra ngoằn ngoèo từng dòng từ dưới chiếc xe, nhuộm đỏ những mảnh thủy tinh rơi vỡ đầy đất khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi bị choáng.

Anh ta bị dọa đến mức run cầm cập, điếu thuốc cầm ở tay cứ thế mà rơi xuống dưới đất.

Anh ta chỉ là một người bình thường, không hề vĩ đại, anh ta không thể hi sinh bản thân để cứu người khác, thậm chí vì sợ chiếc xe sẽ phát nổ mà không dám tiến tới gần để giúp đỡ. Việc duy nhất mà anh ta có thể làm đó chính là lấy điện thoại gọi cấp cứu 120.

Mặc dù đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt nhưng toàn thân anh ta lại đều là mồ hôi lạnh.

Chỉ cho đến khi xe cấp cứu xuất hiện anh ta mới thở phào ra một hơi. Anh ta dùng tay vuốt qua khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi rồi lê bước chân mềm nhũn quay lại cửa tiệm nhỏ của mình. Khi chưa hết sợ hãi thì có một cô gái trẻ đi đến, đưa cho anh một chiếc thẻ ngân hàng nói bên trong có 100 vạn, có thể lấy được tấm thẻ này hay không phải dựa vào khả năng của bản thân anh.

100 vạn đối với con người nghèo khổ như anh ta mà nói thì chắc chắn là một món quà từ trên trời rơi xuống, không thể chối từ.

Thế nên, khi đối phương đưa ra yêu cầu muốn anh ta chỉnh sửa video giám sát quay lại hiện trường vụ tai nạn, biến cô gái đã cứu người trong video thành ả, vậy mà lương tâm của anh ta chỉ áy náy trong chốc lát, vài giây sau liền nhanh chóng thực hiện việc được giao.

Thực tình mà nói anh ta cũng coi là có chút kĩ thuật, ngoài sửa máy tính ra thỉnh thoảng anh ta cũng nhận một vài đơn “tẩy trắng”, ví dụ như giúp người khác tra ra lịch sử trò chuyện của những người ngoại tình nhưng đối với việc có độ khó cao như thay hình đổi dạng người trong video thì là lần đầu tiên anh ta làm.

Khát vọng đối với tiền bạc đã giúp anh ta phá vỡ giới hạn, dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành vụ giao dịch này.

Anh ta làm vừa nhanh vừa tốt, người thuê anh tỏ ra vô cùng vừa ý nên đã bo thêm cho anh ta 50 vạn với yêu cầu “Xử lí video gốc sạch sẽ đi, ngay hôm nay rời khỏi nơi này.”

Cho dù ả ta không nói anh ta cũng vì sợ chuốc vạ vào thân mà nhanh chóng rời khỏi nơi ở hiện tại. Sau khi cầm tiền anh ta lập tức cút khỏi cửa tiệm, trong năm anh ta đầu cơ trục lợi kiếm được không ít tiền sau đó đến thành phố Lạc bắt đầu nuôi tình nhân để hưởng thụ. Hoàn toàn không nghĩ tới lại gặp cô gái trong video lúc trước ở đây!

“Tôi tôi tôi … tôi thực sự không cố ý! Tôi … do tôi nghèo mà, ông nội tôi mắc bệnh nan y, tôi cần số tiền này để trị bệnh cho ông, còn có bà nội tôi tuổi già đãng trí, bố tôi là người tàn tật, mẹ tôi … mẹ tôi bà ấy đã lấy hết của cải trong nhà cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay rồi! Tôi không dễ dàng gì, tôi …” Người đàn ông bắt đầu mở miệng nói liều, lấy sự khốn khổ để cầu thương cảm.

Thu Thanh Duy cười khinh một tiếng, dùng thêm lực mà giẫm lên chân anh ta: “Nói dối cũng có chút kĩ thuật đấy, coi người khác là đứa ngu hay thiểu năng vậy?”

“A a a! Đau! Bà cô của tôi ơi, đau!” Người đàn ông thừa nhận một lần nữa: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao?”

Thu Thanh Duy: “Không được!”

Khó khăn lắm mới có trò vui tự dâng đến cửa làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế được? Khoảng thời gian này lý do giúp cô có thể thoải mái vung tiền ở nơi thành phố Lạc này đều là nhờ túi tiền phổng phao của Thu Niệm. Tục ngữ có câu: “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”, mặc dù Thu Niệm không phải cha mẹ cũng không phải chủ của cô nhưng đã tiêu tiền của người ta thì chí ít cũng phải giúp người ta làm một chuyện gì đó chứ.

Nhìn chằm chằm người đàn ông bị giẫm dưới chân, cô chợt nghĩ ra một kế: “Video gốc anh không lưu lại bản nào không?”

Con ngươi anh ta chợt đảo một vòng, trả lời nhanh như bay: “Không có! Tôi là một người rất có đạo đức nghề nghiệp đấy! Đồng ý chủ thuê muốn xóa là chắc chắn xóa!”

Thu Thanh Duy hung bạo giẫm thêm người đàn ông hai lần, vậy mà anh ta không chịu khuất phục. Mắt thấy đe dọa có vẻ không hiệu quả cô quyết định đổi phương hướng bằng cách dụ dỗ.

Cô ngồi xổm xuống, năm ngón tay trắng như tuyết khẽ đung đưa trước mặt anh ta: “Từng này.”

Người đàn ông tỏ vẻ ngờ vực: “Ý cô là gì?”

“5000 vạn, tôi muốn có video gốc.”

5000 vạn?!

Con ngươi của người đàn ông ngay lập tức trợn tròn.

Không phải 5 vạn, 50 vạn, 500 vạn mà là 5000 vạn! Con m* nó 5000 vạn!

Người đàn ông bò dậy từ bãi cãi một cách dứt khoát, hai đầu gối vẫn quỳ trên cát, tỏ ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, khuôn mặt nở ra một nụ cười nịnh nọt, kính cẩn lễ phép gọi một tiếng “Bố”.

“Video gốc lúc nào thì cô đây cần?” Sự tha thiết của người đàn ông còn trở nên nhiều hơn so với lúc mới bắt chuyện: “Tôi lúc ấy cũng vì đề phòng mà lưu lại một bản, không ngờ còn có thể giúp đỡ được cho cô đây, tôi thật sự rất hân hạnh!”

Dứt khoát rồi! Kịch hát Tứ Xuyên lật mặt còn không nhanh bằng anh ta.

Thu Thanh Duy chẹp một tiếng, lấy ra một tờ chi phiếu xoèn xoẹt viết xuống một dãy số dài rồi cầm vào góc tờ chi phiếu đưa anh ta xem: “Được rồi, đừng phí lời nữa. Tôi ở khách sạn Lạc Thành 3099, anh đưa đến video gốc lúc nào thì số tiền này thuộc về anh lúc ấy.”

Người đàn ông đều nhìn không chớp mắt, hận không thể lập tức cướp tấm chi phiếu về tay.

Thu Thanh Niệm lùi lại trong sự ghét bỏ, lạnh lùng vô tình bỏ chi phiếu trở lại ví tiền: “Còn không đi nhanh?”

Một bước lên tiên, khiến đàn ông như được mở cờ trong bụng. Anh ta đều không đợi nổi mà nhanh nhanh chóng chóng đi lấy video gốc, vừa chạy vừa ngoái đầu hỏi: “3099 đúng không? Cô đợi tôi nhé! Tôi lập tức đến ngay!”



Nửa tiếng sau.

Thu Thanh Niệm tắm qua loa rồi ngồi trên sân thượng vừa ăn hoa quả vừa đợi người, nghe thấy chuông cửa reo cô dùng khăn giấy lau tay rồi đứng dậy mở cửa.

“Nhìn thấy tiền là sáng mắt ra như anh, động tác cũng nhanh phết đấy!”

Cô vừa lẩm bẩm vừa nhìn bên ngoài cửa mới phát hiện người đến không phải tên đàn ông chết dẫm ban nãy mà là người bị cô hai lần dùng 1 tỉ đập cho đến mức mất não.

“Tại sao lại là anh?”

“Lâu rồi không gặp.” Dưới chiếc mũ lưỡi trai, đôi mắt đào hoa kia mang theo chút ánh sáng của niềm vui, đẹp giống như mặt biển trong vắt buổi trưa vậy, đôi môi thờ ơ nhưng không hề có cảm giác bạc bẽo nhướng lên, thở dài nói: “Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của anh, hoàn toàn không giống như đang nói dối. 

Thu Thanh Duy cũng cười nhẹ: “Tìm tôi làm gì? Chuyện hủy bỏ hợp đồng ra sao rồi?”

“Vụ kiện diễn ra rất thuận lợi , nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì muộn nhất là tháng sau tôi sẽ hoàn toàn hủy bỏ hợp đồng với Lạc Ngu, hơn nữa phí phạt cao ngất trời cũng được giảm xuống, nhiều nhất chỉ cần bồi thường 3000 vạn.”

Thu Thanh Duy gật đầu: “Vậy cũng tốt.”

Bạc Nguyên Triệt nhìn chằm chằm cô, trong mắt đều là sự cảm kích: “Tất cả đều là nhờ có cô …”

“Tôi?” Thu Thanh Niệm không cho là như vậy: “Người phản kháng là anh, giúp anh trong vụ kiện là luật sư của anh, tôi chỉ là tiện tay giúp anh một chuyện cỏn con, hơn nữa hiện tại xem ra cho dù không có số tiền ấy anh cũng có thể giải quyết chuyện này nhanh gọn lẹ.”

Thế nên cô ở trong trận chiến này tương đương với 0 phần cống hiến.

“Không thể nói như thế được.” Bạc Nguyên Triệt kéo kéo vành mũ: “Nếu như không gặp được cô, tối hôm ấy không biết sẽ xảy ra chuyện không thể cứu vãn gì. Số tiền kia mặc dù không dùng đến nhưng đối với tôi khi ấy mà nói chính là ngọn cỏ cứu mạng, nếu không tôi cũng sẽ không có dũng khí đấu tranh với công ty.”

Thu Thanh Duy nghĩ như thế này, Thu Niệm nhiều tiền như thế giữ lại chỉ giúp tên tra nam Lục Cảnh Thâm được hời, nếu như không tiêu thì cũng không còn cơ hội nữa rồi! Không ngờ rằng một chuyện dễ như trở bàn tay ấy lại được anh coi thành một ân nghĩa nặng như thế.

Cô có chút hổ thẹn, ho nhẹ một tiếng ngăn anh nói tiếp: “Được rồi, đừng tâng bốc nữa.”

Bạc Nguyên Triệt cũng không nói lời sáo rỗng nữa, tiến gần cô thêm một chút thương lượng với cô: “Mọi người vẫn luôn muốn mời cô ăn bữa cơm để cảm ơn, lúc nào thì cô rảnh?”

“Mọi người?” Thu Thanh Duy bắt được một từ kì lạ.

Bạc Nguyên Triệt giải thích: “Lần này không phải là một mình tôi hủy bỏ hợp đồng, còn đem theo những bạn bè cùng khóa và hậu bối cũng bị Minh Toa Toa quấy rối, mọi người dự định sẽ tự thành lập một văn phòng làm việc không hạn chế.

“Thế này cũng không tồi.”

Nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt hài lòng, ý cười nơi khóe miệng của Bạc Nguyên Triệt càng trở nên rõ ràng: “Mặc dù cô không muốn nghe nhưng tôi vẫn muốn nói, có thể đạt được kết quả tốt ngoài sức tưởng tượng như thế này toàn bộ đều nhờ có sự giúp đỡ của cô.”

Thu Thanh Duy lúc này mới hiểu ra: “Thế nên vì việc này anh vẫn luôn tìm tôi?”

Nói đến việc này, Bạc Nguyên Triệt không khỏi tức giận, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Đúng, trách tôi … cho dù lần đầu không xin được wechat của cô thì cũng nên hỏi thêm lần nữa, kết quả đến tên của cô tôi cũng quên hỏi …”

Nếu như không phải lúc nãy vừa hay đi qua nơi này, lại vừa hay thoáng nhìn thấy bóng dáng cô đi vào khách sạn thành phố Lạc thì cũng không biết đến bao giờ mới tìm được cô.

Sự oán niệm trong lời nói của anh quá rõ ràng kết hợp cùng vẻ mặt ủ rũ rất giống một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, khiến người khác cảm thấy có chút gì đó đáng yêu.

Thu Thanh Duy phì cười: “Muốn báo ân đến vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh là được rồi.”

Mắt anh lập tức sáng lên.

Cô không một chút kìm nén, dùng ánh mắt xấu xa nói: “Bây giờ đi vào, tắm rửa sạch sẽ phục vụ tôi.”

Đang muốn xem anh phản ứng như thế nào vậy mà bị tiếng chân hoảng loạn cùng tiếng la hét ở hành lang cắt ngang: “Ei ei ei! Bố ơi, bố đợi một chút! Chúng ta bàn xong chuyện chính rồi bố từ từ hưởng thụ được không?”

Vừa giơ chiếc laptop mà tên đàn ông chết dẫm đem theo, anh ta vừa thở hổn hển vội vàng chạy đến cửa phòng của Thu Thanh Duy, tùy ý nhìn lướt qua Bạc Nguyên Triệt, cũng không nhìn rõ, mở miệng lại là một câu thối tha: “Bố à con mắt của bố cũng thật tốt, con vịt này cũng thật đẹp trai! Người đúng thật là biết chọn!”

Bất ngờ nghe thấy những câu này, sắc mặt của Bạc Nguyên Triệt cũng trầm xuống.
Chương kế tiếp