Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 11
Nếu không phải sợ những tay săn ảnh rình rập trong bóng tối, Bạc Nguyên Triệt thật sự muốn nâng mũ lên để cái tên xấu xí này xem xem rốt cuộc anh ta là ai.

Má nó chứ!

Anh cảm thấy tức giận đến mức lồng ngực như muốn nổ tung, niềm vui sướng đáng ra phải có khi tìm được ân nhân đột nhiên tan biến, quai hàm anh gần như đơ cứng lại. 

Nhìn thấy tình cảnh này, Thu Thanh Duy không thể nhịn được cười.

Thảo nào bụng dạ xấu xa của cô luôn muốn trêu chọc người đàn ông này, anh thật sự quá buồn cười rồi!

Tên đàn ông phô trương đó tưởng rằng lời nịnh hót của mình đã đúng chỗ, để làm vui lòng kim chủ, nên cũng cười theo.

Thu Thanh Duy cười đến đẹp mắt, còn tên đàn ông phô trương đó cười một phát trông thấy tục tĩu kinh khủng. Bất giác, anh ta đã dùng bàn tay đầy mồ hôi lấm lem vỗ vỗ vào ngực Bạc Nguyên Triệt, nói với giọng điệu của một kẻ giàu có: “Anh đẹp trai, tôi với vị kim chủ này có chút việc kinh doanh cần bàn, trước hết anh đợi ngoài cửa đi, yên tâm, đợi một chút nữa sẽ cho anh thêm tiền boa.”

Nếu không phải bị vành mũ che, sự dữ tợn tàn bạo trong đôi mắt của Bạc Nguyên Triệt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tên đàn ông phô trương này.  

Thu Thanh Duy nhìn thấy liền gọi, nói với tên đàn ông phô trương này: “Đừng có tự cho mình thông minh, anh ấy là bạn tôi, tôn trọng một chút đi.”

Hai chữ “bạn bè” đã khiến Bạc Nguyên Triệt hơi choáng váng, phần lớn sự tức giận gần như biến mất, cũng không quan tâm đến sự trêu chọc vừa rồi của cô.

 Tên đàn ông phô trương này lại cảm thấy rất kinh ngạc, nhìn Bạc Nguyên Triệt cười một cách mỉa mai, giải thích: “Thật xin lỗi, tôi lúc nãy nghe cô ấy nói …”

“Tắm rửa sạch rồi đi phục vụ cho cô ấy?” Bạc Nguyên Triệt nghe thấy lời nói, cười lạnh lùng: “Trong đầu anh chỉ có những thứ hạ đẳng như vậy sao?  Đây không phải chỉ là trò đùa của các cặp đôi sao?’’

Tên đàn ông phô trương này nhìn kiểu nghẹn lời, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Thu Thanh Duy và Bạc Nguyên Triệt, hoàn toàn bối rối: “Ừm ... hai vị đây là … tình nhân của nhau?’’

Những lời đó được Bạc Nguyên Triệt nói ra mà không chút suy nghĩ, qua một lát mới cảm thấy có lẽ bản thân đã lấy một ví dụ mơ hồ.

Anh hắng giọng, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi tuỳ tiện lấy một ví dụ, để khiến trong đầu anh không còn những suy nghĩ không đứng đắn nữa .’’

Bầu không khí đông cứng lại trong vài giây.

Bầu không khí được Thu Thanh Duy phá vỡ, cô quay sang để ra mắt ra hiệu với tên đàn ông phô trương này: "Anh vào trước đi."

Tên đàn ông phô trương gật đầu đi vào phòng, tìm một cái bàn đặt máy tính xuống, sau đó mở một đoạn video giá trị 5000 nhân dân tệ, xoa xoa tay chờ Thu Thanh Duy.

Ở cửa.

Thu Thanh Duy khoanh tay nheo mắt nhìn Bạc Nguyên Triệt, cười đắc ý sâu xa hỏi: “Tình nhân?’’

Biết rằng cô lại trêu chọc mình, Bạc Nguyên Triệt miễn cưỡng thanh minh: “ Chỉ là tuỳ tiện lấy một ví dụ mà thôi.’’

“A, là vậy sao.’’ Thu Thanh Duy giả vờ hối hận: “Tôi còn cảm thấy đề nghị này không tồi, đang định cân nhắc xem có nên thu nhận không.”

Tuy biết là cô đang cố tình đùa giỡn, nhưng trái tim anh lại đập nhanh đến không thể kiểm soát được.

Bạc Nguyên Triệt quay mặt đi chỗ khác, sau khi bình tĩnh lại, mới nhớ đến một chuyện, anh lấy điện thoại ra lại lần nữa hỏi thông tin liên lạc của cô: “Thêm Wechat đi? Sau này nếu được tôi mời cô ăn cơm.’’

Lần này thì Thu Thanh Duy cũng không từ chối nữa, dù sao thì ở thành phố Lạc một mình cũng đã chán lắm rồi, quen biết một người bạn có thể vừa uống rượu vừa tán gẫu thì cũng không tồi. Vì vậy cô thoải mái mở mã QR cho anh quét.

Đây là tài khoản wechat cô mới đăng kí nên bên trong không ai cả, vài giây sau trong tài khoản có một người bạn mới, cô thản nhiên nói: “ Anh là người bạn đầu tiên trong tài khoản mới này đấy.’’

Bạc Nguyên Triệt hoàn toàn sững sờ, trong tiềm thức hỏi: “Số cũ của cô đâu’’

“Xoá rồi, không dùng nữa.’’

“Tại sao?’’ Bạc Nguyên Triệt tò mò hỏi: “Nếu gia đình hay bạn bè muốn liên lạc thì làm sao?’’

Khi nguyên chủ gặp Lục Cảnh Thâm, cô ấy đã giao cả trái tim mình cho anh ta, không để ý qua người khác phái nào, người bạn thân mà cô ấy tin tưởng lại đâm sau lưng cô ấy, khiến cô ấy không dám tin tưởng bất cứ người nào nữa. Nửa năm trước, bố cô ấy cũng đã qua đời. Cô ấy không có người thân nào ở thành phố Phái. Còn người chồng tưởng rằng là người duy nhất cô có thể dựa vào, lại âu yếm ôm ấp người phụ nữ khác, sau đó buộc cô ấy nhanh chóng ký vào đơn ly hôn.

Vì vậy, ngay cả khi Thu Thanh Duy không xuyên qua, nguyên chủ cũng chỉ có một mình ở thành phố Phái .

“Người nhà tôi đều chết rồi, bạn bè cũng không có ai thật lòng cả, vì vậy sẽ không có ai cần liên lạc với tôi đâu.’’ Thu Thanh Duy bình tĩnh trả lời.

Chỉ là, ánh mắt thờ ơ này lại khiến tim Bạc Nguyên Triệt như bị đâm 1 nhát dao. Anh rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra trước khi cô đến thành phố Lạc, nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng của người khác, anh sợ khi hỏi sẽ làm cô không vui, vì vậy anh kiềm chế sự tò mò của mình, lắc điện thoại và nói với cô: "Bây giờ cô có rồi."

Thu Thanh Duy không khỏi liếc nhìn anh, chú ý đến bản thân hình như đang ở trong mục liên hệ star friend*, không khỏi ngạc nhiên.

*Star friend: chức năng đính tài khoản người dùng lên trên cho việc dễ tìm kiếm trong Wechat 

Không nghĩ đến bản thân chỉ tiện tay giúp đỡ lại có được sự đối xử trịnh trọng như vậy.

Vì vậy khi anh nói lần nữa, cô như chấp nhận lời nói đùa lúc nãy, nghiêm túc hỏi: “Anh tên gì?’’

Nghe đến câu này, Bạc Nguyên Triệt hoàn toàn sững sờ, phản ứng đầu tiên liền cho rằng cô ấy đang nói đùa. Tuy nhiên khi nhìn trong ánh mắt của cô, lại không nhìn thấy một chút trêu chọc nào. 

Hầu kết anh cuộn lên xuống, không thể tin được nói: “Cô không biết tôi sao?’’

Thu Thanh Duy nhướng mày: “Không biết thì liệu anh có thể ở trong danh sách bạn bè của tôi sao?’’

Thấy cô không hiểu ý của mình, Bạc Nguyên Triệt vội vàng nói: “Không phải, ý tôi là … trước đây cô không biết tôi sao?’’

Thu Thanh Duy phản ứng lại, người này là một người nổi tiếng, bên ngoài có vẻ như là người rất nổi tiếng, vì vậy mới cảm thấy rằng cô hiển nhiên phải biết anh.

Cô tìm một cái cớ ngụy biện: “Tôi không theo đuổi người nổi tiếng.’’

Vấn đề ở đây không phải có theo đuổi hay không theo đuổi người nổi tiếng, mà là tất cả những bài hát anh hát, những quảng cáo anh làm người phát ngôn và những chương trình anh tham gia, từ người già đến đứa trẻ mẫu giáo đều biết anh.

Cô là mới từ trên núi xuống sao?

Bạc Nguyên Triệt đột nhiên cảm thấy nghi ngờ bản thân một cách sâu sắc.

Chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của anh, Thu Thanh Duy hỏi: “Làm sao vậy?’’

“Không có gì’’ Không muốn khiến bản thân tỏ ra quá kiêu ngạo, Bạc Nguyên Triệt bỏ qua điều này, nói với cô: “Bạc Nguyên Triệt, tên của tôi. Bạc trong đạm bạc, Nguyên trong nguyên bản, Triệt trong triệt để.’’

Thu Thanh Duy vẫn vùi đầu đánh máy.

Những ngón tay trắng nõn như tỏa sáng, đẹp đến có chút không chân thực.

Bạc Nguyên Triệt lơ đãng nhìn chằm chằm vài giây, nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào hoa văn in nổi trên giấy dán tường, trầm giọng hỏi: "Còn cô? Cô tên gì ?"

“Thu Thanh Duy.” Cô nói và nhấn phím enter, lưu ghi chú, sau đó lần nữa ngẩng đầu nhìn anh.

Phản ứng đầu tiên của Bạc Nguyên Triệt là —— “Tên cô là Duy?’’

Thu Thanh Duy cười, không phủ nhận: “Ông già nhà tôi là một tay đua đã giải nghệ, đại khái là hi vọng tôi có thể tiếp tục kế thừa ông, vì vậy mượn tên Thu Thanh từ tên núi Thu Thanh, rồi thêm 1 chữ Duy.”

Bạc Nguyên Triệt: “Duy? Duy trong duy nhất?’’

“Ah, Duy trong duy nhất.” Nghĩ đến ông lão đã khuất, vẻ mặt của Thu Thanh Duy tối sầm một chút, giải thích nói: “Ông già có một người con trai bất hiếu, học thói xấu làm phiền ông mỗi ngày, kết quả trong một lần đánh nhau bị người khác dùng ống thép đánh vào đầu, liền mất năm 17 tuổi, bạn gái hắn ta sinh con rồi ném đứa trẻ cho ông cũng không quay lại lần nào. Vì vậy, đứa bé chính là người thân duy nhất của ông trên thế giới.”

Bạc Nguyên Triệt không nghĩ đến cô có một thân thế như vậy.

Còn cho rằng, một cô gái lộng lẫy xa hoa từ đầu đến chân như cô, hẳn là một cô gái được nuông chiều trong một gia đình giàu có.

Anh quả đoán không sai

Chủ nhân ban đầu của thân xác này quả thực là một cô con gái nhà giàu.

Nhưng Thu Thanh Duy không phải.

Cô từ nhỏ đã lớn lên với ông già trong gara, so với bọn con trai cùng tuổi thì bướng bỉnh, nghịch ngợm hơn, làm gì có nữa điểm quan hệ với từ tiểu thư?

Hai người còn muốn nói chuyện, tên đàn ông phô trương đã đợi không được nữa, từ trong phòng ngoái đầu ra, lo lắng lại thận trọng hỏi nhỏ: “Cái đó … tổ tông à, chúng ta có thể nói chuyện được không?’’

Bạc Nguyên Triệt đứng thẳng người: “Xin lỗi, đã làm phiền đến cô rồi.’’

“Không sao, không có việc gì lớn.” Thu Thanh Duy nói: “Chỉ là tìm chút niềm vui cho bản thân thôi.’’

Bạc Nguyên Triệt chỉ xem như cô đang khách sáo, vậy nên anh liền đi trước.

“Nếu cô muốn đi ăn ..” Trước khi đi, anh không thể không nói gì đó.

“Bất cứ lúc nào cũng đều có thể’’ Thu Thanh Duy mỉm cười: “Dù sao thì tôi cũng rất rảnh.’’

Cánh cửa đóng lại trước mắt.

Bạc Nguyên Triệt đứng lại một lúc, mới lần nữa đeo kính râm và khẩu trang, chầm chậm đi thang máy xuống dưới tầng.

Thang máy xuống đến tầng 1, ngay khi cánh cửa mở ra, anh đã bị một người kéo đến bên góc tường, sau đó thấp giọng hét: “Cậu điên rồi?’’

Người đó cũng giống anh, đều đeo khẩu trang mang kính râm và đội mũ lưỡi trai.

Là Tô Ngạn người đã đợi anh ở đại sảnh rất lâu.

Trước đó mọi người đã gặp luật sư nói những vấn đề liên quan đến vụ kiện, trên đường trở về bầu không khí khá thoải mái, kết quả Bạc Nguyên Triệt đột nhiên nổi điên kêu dừng xe, không đợi xe dừng ổn định liền chạy xuống xe, đi thẳng đến 1 khách sạn cách đó không xa rồi biến mất đến giờ.

“Hiện tại đang là thời gian quan trọng của vụ kiện, cậu nghĩ rằng trong tay Nhạc Ngu không đủ chiêu bài để chơi sao, không đủ tài liệu mật để bôi đen cậu sao? Mặt cũng không che kĩ càng liền chạy đến đại sảnh khách sạn, không sợ đám phóng viên làm ầm lên sao?” Tô Ngạn nói, cậu ấy tức như muốn nổ phổi: “Tôi hỏi cậu trên đó có gì ? Cậu như người mất hồn ? Điện thoại không nghe, Wechat không trả lời, Cậu rốt cuộc muốn làm gì ?’’

Lúc này, Bạc Nguyên Triệt nhận ra lúc nãy bản thân cũng có chút bốc đồng.

Anh biết là mình sai, bị mắng cũng không tức giận, đợi tâm trạng Tô Ngạn ổn định lại, mới mím môi nói: “Tôi tìm thấy cô ấy rồi.’’

Trên mặt là một nụ cười không thể che giấu, giống niềm vui bẽn lẽn trong trái tim của cô gái đang trong tuổi xuân.

Ừm? Con gái? E lệ rụt rè?

Tô Ngạn hoài nghi bản thân bị ảo giác, vội vàng lắc đầu, hỏi: "Tìm thấy ai?”

“Còn có thể là ai?’’ Bạc Nguyên Triệt nói: “Là người tôi luôn tìm trong khoảng thời gian qua.’’

Tô Ngạn liền phản ứng lại: “Chính là người phụ nữ giàu có đã cho cậu 100 triệu’’

“Ừm.’’ Bạc Nguyên Triệt nói rồi lấy đi động, đứa số wechat của Thu Thanh Duy cho cậu ấy xem: “Cô ấy đã thêm bạn bè với tôi rồi. Tôi là người đầu tiên trong danh bạ của cô ấy.’’

Đợi đã! Chuyện này có gì đáng để khoe khoang sao? Chỉ có những đứa trẻ tiểu học mới ấu trĩ như vậy thôi?

Tô Ngạn nhìn chằm chằm Bạc Nguyên Triệt, cảm thấy bản thân thật sự không quen biết người này, gần đây trí thông minh của anh cũng sụt giảm quá sức tưởng tượng rồi đấy!

“Tại sao cô ấy muốn dùng số mới thêm cậu? Đồng thời thành phố Lạc là thành phố lớn như vậy, hai người gặp nhau hai, ba lần cũng không phải là việc không có khả năng! Tôi cảm thấy việc này nhất định có vấn đề.’’ Tô Ngạn phân tích: “Tôi nghi ngờ cô ấy là gái đào mỏ chuyên nghiệp! Tấm ngân phiếu đó cậu chưa rút tiền, lại nói không phải là giả chứ! Bị cô ấy lừa lòng tin là việc nhỏ, nếu lúc nào đó bị cô ấy lừa tán gia bại sản mất hết danh sự cũng chỉ có cậu khóc thôi!’’

Thật sự đây không phải thuyết âm mưu của cậu ấy, mà là … Lúc xâu chuỗi sự việc này lại thì quá tình cờ! Biển người mênh mông, xác suất hai người gặp được nhau thật sự rất nhỏ, càng đừng nói đến tình cờ gặp gỡ trong ba ngày liên tiếp, duyên phận nào có sâu nặng đến vậy, không lẽ là Nguyệt Lão đã buộc chỉ đỏ thắt nút rồi sao?!

“Cậu có thể đừng có ác ý với Tiểu Duy như vậy được không?’’ Bạc Nguyên Triệt bất mãn nói: “Là tôi nhìn thấy cô ấy và mới sang đường đuổi theo cô ấy, không phải là cô ấy tìm gặp tôi! Cậu đem chuyện này nói cho rõ ràng.

“Tiểu Duy?’’ Tô Ngạn trợn tròn mắt vì xưng hô đầy sự thân thiết này, chết tiệt! Bạc Nguyên Triệt thật là hết cứu được rồi, mới quen nhau bao lâu, mà đã gọi tên thân mật của người ta rồi!

Nhận thấy gọi “Tiểu Duy” thực sự có chút quá thân mật, Bạc Nguyên Triệt im lặng một hồi, sau đó giải thích: “Tôi mới hỏi tên của cô ấy rồi, cô ấy họ Thu, tên gọi Thu Thanh Duy.’’

Tô Ngạn còn chưa kịp định thần, nghe vậy sững sờ hỏi: “Cho nên ?’’

Bạc Nguyên Triệt bình tĩnh lại, trịnh trọng nói: “Cho nên, vài ngày nữa cô ấy sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm, chúng ta … nhiệt tình chút.’’
Chương kế tiếp