Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 18
Phòng ghi chép liên tục làm việc từ sáng sớm tới trưa.

Buổi chiều, đồng phạm bị bắt ở thành phố Lạc cũng đã được đưa đến.

Trước các chứng cứ không thể phủ nhận, tất cả những giảo biện đều vô dụng.

Thời khắc kết cục đã định, Nghê San ôm chiếc váy cưới trắng tinh khóc không thành tiếng, không phải do sám hồi về chuyện sai trái mà mình đã từng làm mà do sự tình đã bị bại lộ, giấc mộng đẹp trở thành bà Lục của ả ta đã hoàn toàn vỡ vụn.

Lục Cảnh Thâm đứng ở hành lang người qua người lại, trên môi là điếu thuốc nhưng tay lại run đến mức bật lửa cũng không mở được.

Anh ta chửi thề một câu, tức giận ném chiếc bật lửa xuống đất, sau đó dựa vào tường vừa vò tóc vừa ngồi thụp xuống.

Phẫn nộ, hối hận, tự trách, rất nhiều tâm trạng khác nhau giày vò khiến cơ thể anh ta như muốn nổ tung.

Thì ra, những năm này tất cả những thâm tình của anh ta đều đưa cho một tên lừa gạt tâm cơ khó lường! Còn ân nhân cứu mạng thật sự lại bị anh ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương, cuối cùng tự tay đẩy cô ra xa.

“Thu Niệm …” anh nhắm mắt, nhẹ giọng gọi cái tên này, âm cuối quấn quanh đầu lưỡi, khóe mắt đỏ ngầu.

Đáng ra anh ta nên tin tưởng cô …

Nên tin tưởng trực giác của chính mình …

Cô gái mà ngay lần đầu gặp mặt anh ta đã phải lòng, làm sao có thể nói dối …

Lúc này, một đôi giày da trắng không tì vết dừng lại trước mặt anh ta.

Cố Trì từ trên cao nhìn xuống anh ta, trên mặt đều là vẻ châm biếm: “Tổng giám đốc Lục, phần quà cưới này anh có thích không?”

Lục Cảnh Thâm mở mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt đất băng giá không nói một lời.

Sự việc đến ngày hôm nay, tất cả đều là do anh ta tự làm tự chịu.

Là do anh ta không điều tra rõ ràng, là do anh ta dễ dàng mắc bẫy của Nghê San, là anh ta không chọn tin tưởng Thu Niệm. Đều là lỗi của anh ta …

Thấy anh ta không có phản ứng, Cố Trì lạnh lùng nhếch mép, không có ý định tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với anh ta.

“Đồ tôi đã thay Niệm Niệm gửi đến rồi, còn phải mau chóng quay về với cô ấy, tôi phải đi trước đây.”

Câu nói này của Cố Trì đã khiến tinh thần anh chấn động, lập tức hỏi với theo: “Anh đã tìm thấy Thu Niệm rồi?”

Cố Trì không phủ nhận: “Đúng. Tôi tìm được cô ấy rồi.”

Đôi mắt khô cằn như chiếc giếng lâu ngày nay bỗng có thêm ánh sáng, Lục Cảnh Thâm đứng dậy, loạng choạng đi đến gần Cố Trì vội vàng hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

Đương nhiên Cố Trì không thể nói cho anh ta biết liền nhắc nhở: “Anh và cô ấy đã ly hôn rồi, chuyện của cô ấy không liên quan gì đến anh.”

“Không tính! Tất cả những điều này đều không tính!” Lục Cảnh Thâm kích động gầm gừ: “Đều là do Nghê San giở trò với video vụ tai nạn mới biến thành thế này! Nếu không chúng tôi sẽ không đi đến bước đường này!”

“Thế nên anh trở thành vô tội sao?” Câu nói của Lục Cảnh Thâm khiến Cố Trì không thể nhịn đươc nữa, hai bàn tay nắm chặt lấy cổ áo của anh ta, gần như rít lên mà hỏi: “Thời gian dài như thế anh có từng quan tâm cô ấy hay chưa? Anh có cho cô ấy một sắc mặt tốt bao giờ chưa? Anh có coi cô ấy là vợ không? Có cho cô ấy sự tôn trọng căn bản hay không?!”

Nghĩ đến những ủy khuất mà Thu Niệm phải chịu đựng, anh ấy hận không thể khiến người đàn ông trước mắt thịt nát xương tan!

“Lục Cảnh Thâm, anh quá tự phụ, cho dù không có người bên cạnh giở trò, anh vẫn sẽ như cũ làm tổn thương cô ấy.” Nói xong câu này Cố Trì chán ghét bỏ tay khỏi cổ áo Lục Cảnh Thâm, lạnh lùng tuyên bố: “Niệm Niệm đang ở đâu, cả đời này anh cũng đừng hòng biết được.”

***

Thời tiết của tháng bảy so với lúc trước càng nóng thêm mấy phần.

Cây xanh tươi tốt bao quanh ngọn núi, gió thổi qua mang theo âm thanh của ve sầu.

Nhà kho cũ dưới chân núi được cải tạo thành nhà để xe, Thu Niệm nằm dưới gầm xe lắp ráp linh kiện. Trên đôi má sáng bóng là hai vết dầu loang nhưng cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của cô.

Có tiếng bước chân từ xa tiến lại.

Thu Niệm ra khỏi gầm xe, nhìn thấy người đến là Bạc Nguyên Triệt lại an tâm quay trở lại sửa chữa.

“Xe cải tạo ra sao rồi?” Bạc Nguyên Triệt bỏ đồ uống mát lạnh từ trong túi ra đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh chiếc xe, cúi đầu nói chuyện với cô.

Thu Niệm vừa vặn chặt linh kiện vừa nói: “Sắp xong rồi, nhiều nhất 3 ngày nữa là ok.” Nhìn thoáng qua gương mặt tươi cười của anh, thuận tiện hỏi: “Có chuyện gì mà vui như vậy?”

“Rất rõ ràng lắm sao?”

Cô đưa tay xoa lên má anh một ít dầu máy, cười hì hì: “Khóe miệng sắp cười đến mang tai! Còn muốn rõ ràng đến mức nào nữa?”

Trên mặt dính đầy thứ đồ nhớp nhớp, trong tiềm thức Bạc Nguyên Triệt muốn lau đi, kết quả càng lau vết dầu càng lan ra, đến khi Thu Niệm quay đầu nhìn lại thì đã trở nên vô cùng thê thảm.

“Tôi nói này, có phải anh vui đến mức mất trí rồi không? Làm gì có ai lau như anh cơ chứ?” Dù gì cũng là trò đùa mà cô gây ra, Thu Niệm rất có trách nhiệm mà ra khỏi gầm xe, đến bồn rửa tay lấy một cái khăn mới, sau khi lau bớt dầu liền vẫy tay với Bạc Nguyên Triệt: “Ngơ ra đấy làm gì? Đi qua đây.”

“Ồ.” Bạc Nguyên Triệt nghe lời đi đến, vừa đứng vững thì trên má xuất hiện một mảng mát lạnh.

Cô gái trước mắt cầm khăn, đang kiễng chân nhẹ nhàng giúp anh lau mặt. Hơi thở ấm áp phả vào cằm anh phảng phất khiến con tim đang bình tĩnh của anh vô thức đập nhanh hơn.

Anh mím môi, có chút không tự nhiên nhìn đi chỗ khác: “Để tôi tự lau đi.”

Thu Niệm sảng khoái đưa cho anh chiếc khăn, nhấc chiếc xe bên cạnh lên nói: “Chỗ này còn hơi sơ sài, anh chỉ có thể nhìn gương chiếu hậu mà lau rồi.”

Nhìn chiếc khăn mặt trong tay, Bạc Nguyên Triệt vừa thở phào mọt hơi vừa có cảm giác tiếc nuối không tên nhưng ý nghĩ mâu thuẫn kiểu này rất nhanh đã bị anh bỏ qua một bên, vì hôm nay anh đến là có chuyện gấp muốn nói với cô.

“Tôi và Lạc Ngu đã chính thức hủy bỏ hợp đồng rồi, địa điểm để thành lập văn phòng làm việc cũng đã có thông tin.”

Thu Thanh Duy dừng việc đang làm, chân thành nói: “Chúc mừng.”

Bạc Nguyên Triệt hắng giọng, mở lời mời: “Một lúc nữa đếu cô rảnh có muốn đi xem xem không?”

“Anh nói văn phòng làm việc?”

“Ừ.” Bạc Nguyên Triệt gật đầu: “Địa điểm ngay gần biển, phong cảnh cũng rất đẹp. Tôi thấy … cô có lẽ sẽ thích.”

Văn phòng làm việc của anh tại sao cần cô thích?

Thoáng thấy nét nghi hoặc nơi đáy mắt của cô, Bạc Nguyên Triệt liền giải thích, “Không phải cô nói một mình nhàm chán sao? Nếu như văn phòng làm việc chọn không đúng ý cô, cô có đến không?”

Thu Thanh Duy: “...”

Đúng thật là cô nghĩ nhiều rồi.



Nửa tiếng sau, Bạc Nguyên Triệt dừng xe trước cửa văn phòng làm việc.

“Chính là chỗ này.”

Ngồi ở vị trí ghế phụ, Thu Thanh Duy ngó đầu ra khỏi cửa ô tô nhìn một chút.

Đó là một biệt thự ba tầng bên bờ biển, trước cửa chính là bãi cát và biển, xung quanh không có người ở, mười phần thanh tịnh.

“Đúng là không tồi.” Cô vừa nói vừa mở cửa bước xuống xe: “Rất hợp với ý tôi.”

Khi hai người đang định đi vào , thì xuất hiện một vị khách không mời mà đến —-

“Bạc Nguyên Triệt! Anh từ chối tôi chính vì người đàn bà này?!”

Một chiếc xe mui trần đậu dưới bóng râm cách đó không xa, dường như là cố ý nán lại ở đây, bãi cỏ bên cạnh xe vứt lăn lóc những chai nước khoáng đã uống hết. Chủ nhân chiếc xe mặc một chiếc váy đỏ hoa hồng cực kì ngắn, trên chiếc mũ rộng vành là một chùm lông vũ lớn, nhìn cô ta không khác gì một con chim hồng hạc.

Chỉ cần nghe giọng nói này Bạc Nguyên Triệt cũng đã nhận ra là ai, người đến chính là người dùng mọi cách quấy rối anh - Minh Toa Toa! Sắc mặt anh liền thay đổi, trong vô thức kéo Thu Thanh Duy ra đứng sau lưng mình, trầm giọng hỏi: “Cô đến đây để làm gì?”

Động tác bảo vệ của Bạc Nguyên Triệt khiến Minh Toa Toa đố kị đến mức nghiến răng, nghĩ đến những tấm ảnh chụp lén mà những tay săn ảnh đã bán cho cô với giá cao, Bạc Nguyên Triệt đến khách sạn của người phụ nữ này không dưới hai lần rồi.

Cô ta tốn bao nhiêu tâm sức nhưng mà người đến tay cũng chưa được nắm lại bị một người phụ nữ khác “nếm” qua! Ngay lập tức cô ta nổi trận lôi đình, mỗi lần mở miệng lại là một câu sỉ nhục người khác: “Năm lần bảy lượt từ chối tôi, cứ tưởng anh thuần khiết, khí khái dường nào! Quay qua quay lại cũng chỉ là một thằng trai bao! Nói đi, người đàn bà này ra giá bao nhiêu? Tôi trả gấp 3 lần cô ta!”

Lời vừa dứt, chai nước khoáng liền bay qua không khí, trực tiếp đánh rơi chiếc mũ lông vũ rộng vành của cô ta.

Minh Toa Toa bị dọa sợ, nhìn thấy chỉ là một động tác nhằm dọa nạt lập tức xông về phía người vừa ném mắng chửi ầm ĩ: “Cô là cái thá gì mà dám đập lão nương?!”

Thu Thanh Duy buông tay một cách vô tội: “Tôi chỉ là cảm thấy miệng của cô quá thối thế nên mới có lòng tốt đưa cô nước khoáng súc miệng, tránh làm cho không khí ở đây bị ô nhiễm.”

Nghe ra sự châm biếm trong lời nói của Thu Thanh Duy, Minh Toa Toa tức đến mức mặt đỏ tía tai, cô ta không nhiều lời liền lấy trong túi ra một xấp ảnh trực tiếp ném vào mặt của Bạc Nguyên Triệt: “Tôi có thể cho anh tài nguyên tốt nhất trong giới showbiz, cô ta thì sao? Xảy ra chuyện như thế này, cô ta còn có thể giúp gì được cho anh?”

Những tấm ảnh ào ào rơi xuống đất.

Bạc Nguyên Triệt cúi đầu nhìn, trái tim lập tức chìm xuống.

Đây đều là ảnh chụp trộm anh lúc đến tìm Thu Thanh Duy, mỗi tấm đều chụp rất khéo, khiến người khác không ngừng tưởng tượng, tùy ý tìm một tài khoản weibo cũng có thể từ đó viết ra một bài dài.

Cho dù anh với Thu Thanh Duy rõ ràng không xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ cần dựa vào những bức ảnh này cùng những tài khoản weibo vô lương tâm kia bịa đặt thêm thắt vài câu cũng có thể khiến anh thân bại danh liệt.

Anh lạnh mặt hỏi Minh Toa Toa: “Cô tìm người chụp lén tôi?”

Minh Toa Toa liền nói: “Muốn xử lí anh, tôi có không ít cách! Những tấm ảnh này đều là thợ săn ảnh chủ động dâng lên đến tận cửa, tôi tốn mất 1000 vạn mới có thể mua được, nếu không lên hot search rồi anh còn có thể ở đây cùng kim chủ ăn chơi sao?”

Bạc Nguyên Triệt lớn tiếng mắng: “Minh Toa Toa! Cái miệng của cô tốt nhất hãy sạch sẽ một chút!”

Mắng anh thì không cần gấp gáp nhưng mắng Thu Thanh Duy thì không được.

“Bảo vệ như thế cơ à, thế mau bảo cô ta giúp anh dọn dẹp chuyện này đi!” Minh Toa Toa đảo mắt: “Nếu không chỉ có thể trách anh có mắt như mù, người như tôi không theo lại đi theo một người vô dụng như cô ta.”

Thu Thanh Duy đang muốn làm rõ mối quan hệ giữa hai người bọn họ, giải quyết sự tình. Ai mà ngờ còn chưa mở miệng đã bị Bạc Nguyên Triệt ôm lấy eo, người đàn ông nắm lấy tay cô có chút sững lại nhưng bề ngoài lại diễn y như thật.

“Tôi thích cô ấy, không được sao?”

Biết là anh đang diễn kịch, Thu Thanh Duy cực kì phối hợp nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh, cố ý tỏ ra mặn nồng: “Đúng đấy, Nguyên Triệt anh ấy chính là thích kiểu người như tôi. Cô không có cửa so sánh với tôi, cho dù có dùng đến chút thủ đoạn ba xu này anh ấy cũng không thể nào thích cô được đâu.”

Minh Toa Toa tâm cao khí ngạo, ỷ vào thân phận thiên kim của chủ tịch giới giải trí từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, không chịu được nhất chính là bị so sánh với người khác.

Sự tình đi đến bước này đã không còn liên quan đến việc giành giật đàn ông nữa rồi mà liên quan đến nhân phẩm và mặt mũi của Minh đại tiểu thư đây!

Cô ta chỉ tay vào mũi của Thu Thanh Duy, hùng hùng hổ hổ chất vấn: “Vớ vẩn! Tôi rốt cuộc có điểm nào không bằng cô?”

Thu Thanh Duy cố ý khích cô ta: “Cô cảm thấy cô có điểm nào hơn tôi?”

Ánh mắt của Minh Toa Toa dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Thu Thanh Duy rất lâu, tiếc thay bất luận nhìn thế nào cũng không tìm ra vết tích đã từng động qua dao kéo của cô, xem ra là một mỹ nữ trời sinh.

Tuy rằng cô ta cũng được xem là đại mỹ nữ nhưng tất cả đều là nhờ sự trợ giúp của dao kéo, cho dù mỗi năm cô ta đổ vào mặt không biết bao nhiêu tiền nhưng hiệu quả sau khi chỉnh sửa vẫn không thể bằng được Thu Thanh Duy.

So sánh về nhan sắc, cô ta không có cơ hội; nếu như so về tiền bạc thì đối phương có thể giúp Bạc Nguyên Triệt có được sự tự tin có thể đánh bại giới giải trí, có lẽ cũng là người có tiền.

Vậy …

So sánh cái gì đây?

Suy nghĩ một lúc, Minh Toa Toa nắm quyền nói trước: “Không so sánh thì làm sao biết được cô tốt hơn tôi? Như vậy đi, tôi đưa ra ba mục thi đấu, ai thắng thì Bạc Nguyên Triệt theo người đấy! Bên thua phải quỳ xuống cúi lạy bên thắng và gọi một tiếng bố!”

Thu Thanh Duy sảng khoái ứng chiến, chỉ là …: “Phần thưởng của cô cũng quá vô vị rồi.”

“Vậy cô muốn như thế nào?”

“Tôi muốn nếu như thắng rồi, cô đưa những tấm ảnh chụp trộm này cho tôi, về sau vĩnh viễn không được đến quấy rối Bạc Nguyên Triệt nữa. Nếu như tôi thua …” Nếu phần thưởng không đủ kích thích, Minh Toa Toa tuyệt đối sẽ không đồng ý, Thu Thanh Duy liền tàn nhẫn nói: “... Thì cho cô toàn quyền xử lý.”

Đúng như dự đoán, ánh mắt Minh Toa Toa sáng lên: “Tùy tôi xử lý? Tùy tiện như thế nào cũng được? Cô đừng có mà hối hận!”

“Nếu như cô không yên tâm chúng ta có thể làm một bản cam kết.”

Câu nói này đã hoàn toàn xóa bỏ những lo lắng trong lòng của Minh Toa Toa, cô ta liền lập tức đồng ý: “Vậy cứ như thế đi! Nào, chúng ta thêm wechat, thời gian địa điểm tôi quyết định xong rồi liên lạc với cô.”

Thu Thanh Duy lấy điện thoại ra, đang muốn thêm wechat của cô ta, cổ tay liền bị Bạc Nguyên Triệt dùng lực nắm lấy.

Gân xanh trên bàn tay của anh nổi lên rõ ràng, từ trên cao truyền xuống âm thanh mà có thể nghe rõ ra là đang kiềm chế cơn tức giận: “Cô điên rồi à? Cùng cô ta đặt loại cược này?”

Thu Thanh Duy ra hiệu anh bình tĩnh lại: “Không sao đâu.”

Biết rõ mọi thứ là do cô mà ra, cô chỉ muốn giúp anh giải quyết nguy cơ bị đống ảnh chụp trộm hại và hoàn toàn dứt khỏi Minh Toa Toa mới đáp ứng cô ta, Bạc Nguyên Triệt nói gì cô đều không đồng ý: “Minh Toa Toa không phải người hiền lành, cô ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì! Cô đừng vì tôi mà mạo hiểm.”

“Anh gọi tôi một tiếng chị chính là người của tôi rồi, bảo vệ anh là việc nên làm. Còn nữa, anh cảm thấy tôi sẽ thua sao?”

Bạc Nguyên Triệt còn muốn nói gì đó, Thu Thanh Duy đã lấy điện thoại của cô ra thêm wechat Minh Toa Toa, sau đó định thần lại tùy ý hỏi: “Nói đi, so thế nào?”

Chương kế tiếp