Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 19
Trò chơi mà Minh Toa Toa đề ra thật sự không cần chút kỹ thuật đặc biệt gì.

Nhìn đủ loại rượu ngoại được chất thành núi trên bàn, Thu Thanh Duy cảm thấy buồn cười, hỏi: "So tài uống rượu?"

Minh Toa Toa gật đầu, liền đáp trả: "Đúng vậy! Đọ xem nào! Người nào say trước người đó thua!"

Thu Thanh Duy vốn ôm hy vọng sẽ thi thố cái gì đó nên trò một chút, nghe xong bèn nhún vai tỏ vẻ thất vọng: "Được thôi, so thì so. Nhưng lần sau, tốt hơn là cô nên nghĩ ra trò gì đó thử thách hơn xíu, đừng để tôi nghĩ cô ngoài ăn chơi lêu lỏng ra, cái gì cũng không biết. "

Đây chả phải đang mắng cô ta chỉ là con sâu rượu bất tài thôi sao?

Minh Toa Toa điên máu, tức muốn vẹo cả mũi, ngồi kế bên, người đàn ông ngồi uống rượu chung cùng tên đi đóng cửa tiệm, dành ra chỗ so tài cho cô ta, nghe xong đều cảm thấy chút thú vị, không biết mất mặt mà cười thành tiếng.

Minh Toa Toa tỏ ra bất mãn trách móc: "Hạ Minh, sao cậu dám giúp cô ta giễu cợt tôi?"

Người đàn ông được gọi là Hạ Minh đó cắn môi, mắt trầm ngâm nhìn về phía Thu Thanh Duy, nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, dập tắt điếu xì gà cầm trong tay: "Toa Toa à, cô bạn của cậu nói đúng mà, cầm chai rượu miết cũng chán rồi, lần tới mình chơi cái gì kích thích xíu."

"Bạn bè cái thá gì chứ? Cô ta có chỗ nào xứng làm bạn của tôi cơ chứ?" Minh Toa Toa trợn tròn mắt thanh minh cho bản thân:"Tôi còn đang sợ lỡ bày trò gì hay ho quá, cô ta chống đỡ không nổi ấy chứ, nếu đã cảm thấy trò đọ rượu chưa đủ đô, thế lần tới tôi nhất định sẽ không khách sáo nữa đâu! "

Kiếp trước Thu Thanh Duy còn dám liều mạng của mình lao qua không biết bao đường đua, liệu còn trò gì kích thích hơn trò “đặt cược mạng sống của mình” cơ chứ?

Cô cười nhạt, ngồi xuống mặt đối mặt với Minh Toa Toa: "Không cần khách sáo, chơi trò dễ quá tôi đây còn sợ lỡ cô thua rồi cũng không phục."

Minh Toa Toa tức đến nỗi không nói nên lời.

Tên Hạ Minh vậy mà còn cười to, nói: "Thú vị lắm!"

Thu Thanh Duy nhìn vào mắt người đàn ông này, khí chất mà cậu ta toát ra có thể nhận ra cậu ta cũng không phải một nhân vật tầm thường, cô bèn khách khí gật đầu một cái, tuy cũng không có ý định kết giao gì nhưng cũng không muốn vì tính khí ngạo mạn mà gây thù chuốc oán.

Quầy bar khổng lồ vắng lặng, chỉ còn sót lại hai người ngồi hai bên phía bàn.

Minh Toa Toa kêu người phục vụ mở chai rượu, đập bàn nói: "Đừng có ăn nói hàm hồ nữa, bắt đầu đi!"

Đối với người đã từng trà trộn gia nhập không biết bao quán bar lớn như Minh Toa Toa, uống rượu như uống nước lã, cô ta gây hấn nhìn Thu Thanh Duy ngồi ở phía đối diện, trận này cô ta đinh ninh nắm chắc 100% phần thắng, cô ta sẽ là người thắng cuộc.

Thu Thanh Duy xuyên sách được hơn một tháng, tửu lượng cũng dần dần lên tay, tuy rằng không bằng kiếp trước, nhưng đã quá đủ để đối phó với bọn tôm tép như Minh Toa Toa.

Tên pha rượu rót đầy hai ly trước mặt.

Minh Toa Toa nhanh tay nâng ly trước, ngẩng đầu uống cạn, sau đó châm chọc khoe ly rượu đã uống sạch, nhướng mày đắc ý nhìn Thu Thanh Duy.

Cái đám lăng quăng bè phái của cô ta cũng được kéo đến cổ vũ vỗ tay, hò reo huýt sáo làm náo nhiệt.

Ngược lại, phía bên Thu Thanh Duy thì lại hoàn toàn im bặt.

Chiếc sô pha cong sang trọng rộng lớn, vậy mà chỉ có cô cùng Bạc Nguyên Triệt ngồi.

Cô với tay cầm lấy ly rượu, Bạc Nguyên Triệt lo lắng mà ngăn lại.

“Sao thế?” Cô nghiêng đầu hỏi.

Bạc Nguyên Triệt hiểu rõ Minh Toa Toa là kẻ hèn hạ bỉ ổi như nào, nên sợ cô ta giở trò gì đó với ly rượu, bèn nói: "Tôi muốn kiểm tra xem liệu rượu có vấn đề gì không trước đã."

Minh Toa Toa không thích nghe những lời này chút nào, lập tức tối sầm mặt: "Đây là anh có ý gì hả? Chỉ là trò đọ rượu cỏn con, tôi hà cớ cần bỏ thứ gì vào đồ uống của cô ta?"

Bạc Nguyên Triệt lạnh lùng nhìn cô ta: "Cái này là cô tự mình nói đấy."

“Anh!” Minh Toa Toa điên tiết đến mức tính cầm cái ly ném anh.

Hạ Minh ngăn cô ta lại, liếc nhìn Bạc Nguyên Triệt một lúc, rồi lại dời ánh mắt sang chỗ khác, với tay lấy ly rượu từ trong tay Thu Thanh Duy, tỏ vẻ nhượng bộ: "Tôi, Hạ Minh làm trọng tài ngồi ngay đây, trận đấu diễn ra ngay trên địa bàn của tôi, quyết không cho phép xảy ra bất kỳ loại chơi dơ nào. "

Bạc Nguyên Triệt cười nhẹ, rõ không tin những lời nhảm nhí từ miệng cậu ta.

Cùng bè với cái Minh Toa Toa đó, liệu có loại nào đàng hoàng đâu chứ?

Tên Hạ Minh đó cũng không hề tỏ ra khó chịu, đưa ly rượu lên sát môi: "Ly này xem như là cho tôi đi, tiểu thư họ Thu đây nếu còn bất cứ quan ngại nào, cô có thể tự mình chọn rượu."

Cậu ta vừa dứt lời, liền uống cạn ly, nhướng mày liếc nhìn Thu Thanh Duy một cái: "Sao rồi?"

Thu Thanh Duy vốn thích những người thẳng thắn nhanh gọn như cậu ta, thấy vậy liền bật cười, cô cũng không chấp gì, bèn chọn chai rượu mạnh nhất trong số các loại rượu được bày ra, dùng một tay bật nắp chai, một hơi uống cạn.

Hai mắt tên Hạ Minh nhìn như phát sáng, hiện lên một tia cảm kích hiếm thấy.

Khi chai rượu đầy dần cạn chạm đáy, đám người phía sau hắn lần lượt vỗ tay reo hò. Đây là loại rượu ngoại mạnh nhất, nhiều người nếm qua thử đều không thể chịu nổi độ cồn của nó, người phụ nữ này lại có thể tu hừng hực vào miệng mà vẻ mặt gần như không hề biến sắc, quả thực là một con sói lang mà!

Chỉ vỏn vẹn vài phút, chai rượu đã cạn sạch.

Thu Thanh Duy đặt chai rượu rỗng xuống bàn, thần sắc không chút biến đổi ,chỉ tay về phía ra hiệu Minh Toa Toa: "Mời."

Trong tích tắc, tiếng reo hò bủa vây tứ phía.

"Chết tiệt! Người đẹp à, tửu lượng của cô cũng trâu thật đấy!"

"Quả lợi hại! Rượu mạnh như vậy mà tu một phát liền uống cạn!"

"Gặp phải cao thủ rồi, trận này tôi nhất định không thể bỏ lỡ!"

Minh Toa Toa tức giận đến mức nghiến răng răng rắc, thầm rủa "lũ đồng đội ngu như heo", bèn học đòi theo Thu Thanh Duy cầm lấy một chai rượu mạnh tương tự, đập mạnh lên bàn, mỉa mai nói: "Đêm nay chúng ta so tài xem đứa nào trụ lại lâu hơn, đừng để tôi nghĩ ai đó chỉ biết pha trò vẻ vang được khúc đầu, khúc sau lại yểu xìu uống không nổi ấy chứ. Như vậy không chỉ mất mặt, mà còn chuốc họa vào thân mà thôi. "

Thu Thanh Duy bình thản đáp trả: "Yên tâm đi, kẻ mất mặt chắc chắn không phải tôi rồi."

“Chỉ được cái mạnh miệng!” Minh Toa Toa lại tức đến nghẹn cả cổ, cố gắng bắt chước cô dùng một tay cầm cổ chai bật nắp, nhưng rốt cuộc lại để rớt mất cái móng tay giả nạm kim cương ả cất công làm mất nửa ngày trời.

Ngay lập tức cô ta cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

Đúng lúc Hạ Minh ra tay, cầm lấy bình rượu, tiện tay thay cô ta nhặt lại cái móng giả, gắn lại lên tay cô ta: "Cái móng tay xinh đẹp như vậy, lỡ làm hư thì đáng tiếc lắm, mấy việc mở nắp chai như này cứ để tôi làm cho."

Minh Toa Toa thở phào một hơi, vào những thời điểm mấu chốt như này, vẫn là phải nhờ cậy Hạ Minh. Theo lời của cậu ta, cô ta liền giảo hoạt viện cớ: "Làm móng giả thật sự rất bất tiện, chứ nếu tôi mà là nữ nhân thô bạo cẩu thả như ai kia, mở nắp chai chỉ là chuyện cỏn con!"

Nghe ra ý mỉa mai đâm chọt trong lời nói của ả, Thu Thanh Duy không thấy tức giận, chỉ cảm thấy thương hại cho ả.

Con gái yêu cái đẹp là điều dễ hiểu nhưng nếu dùng loại sắc đẹp ấy đem đi phô trương ra oai hay thậm chí là tấn công người đồng giới, há chẳng phải đang tự vả vào bản mặt của mình hay sao? Lại còn kêu đàn ông coi trọng cô ta kiểu gì cơ chứ?

Minh Toa Toa vẫn còn dương dương tự đắc, vênh váo lắc qua lắc lại chai rượu, học đòi giống như Thu Thanh Duy tu một hơi uống cạn.

Xô ta uống cũng rất trôi chảy, chai rượu nhanh chóng cạn sạch, sắc mặt cũng không tồi.

Tiếp đó, Thu Thanh Duy bèn đi lấy chai rượu thứ hai, vẫn như cũ, loại rượu ngoại nặng đô nhất.

Sau ba vòng đọ sức, Thu Thanh Duy sắc mặt vẫn nguyên xi không chút thay đổi, nhưng Minh Toa Toa lại sắp không chịu được nữa.

Rượu này nồng độ cao khủng khiếp, uống xong nóng rát cả bụng, cứ tiếp tục uống như vậy chắc chắn phải nhập bệnh viện sớm.

Cô vốn cho rằng Thu Thanh Duy là quả “trứng mềm” yếu đuối, còn ngỡ “đọ” một ít rượu bình thường là có thể dễ dàng hạ gục. Thật không ngờ lại uống giỏi đến mức vậy, nốc cả ba chai rượu mạnh cũng chẳng mảy may xi nhê gì. Thế quái nào? Bao tử làm bằng thép không gỉ hay sao chứ?

Cô ta sợ say xỉn trước mặt Thu Thanh Duy thì thật sự quá mất mặt, Minh Toa Toa nấc lên một tiếng, bắt đầu lái sang chuyện khác: "Chỉ có hai người chúng ta uống rượu thì không ý nghĩa có gì."

Thu Thanh Duy: "Vậy cô muốn uống như nào?"

Minh Toa Toa nháy mắt ra hiệu cho Hạ Minh, liền kéo người ta ra làm bia đỡ đạn: "Hai người chúng ta cho tới bây giờ vẫn chưa phân định thắng bại, xem như trận này hòa đi. Bây giờ mang người ngồi kế ra tiếp tục đọ sức, ai gục trước thì người đó thua. "

Thu Thanh Duy nghe phát là hiểu ra ngay, ả nữ nhân này bản thân không uống nổi nữa nên đành làm con rùa rụt cổ, để cho người khác lên thay mình.

Đôi mày cùng ánh mắt của cô nhuộm đầy tia sắc lạnh, tỏ vẻ không đồng ý nói: "Dù gì cũng là màn đọ sức giữa hai người, cô để kẻ khác xía vô làm gì?"

Minh Toa Toa có chút chột dạ, nhưng ỷ cậy đám người bên phe mình đông, lại nắm trong tay điểm sơ hở của Bạc Nguyên Triệt, ả bèn quang minh chính đại mà ăn vạ: "Không thể nói như thế được, chúng ta đọ sức vốn dĩ là vì ai cơ chứ?"

Vừa nói, cô vừa chĩa mũi nhọn về phía Bạc Nguyên Triệt mà quát lớn: "Cô ta vì anh mà nốc hết ba chai rượu mạnh, còn uống tiếp nữa thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Anh lại cứ ngồi đó núp sau váy người ta, anh còn coi là đàn ông không chứ? "

Bạc Nguyên Triệt vốn định đọ rượu, nhưng ả Minh Toa Toa nào chịu đồng ý cơ chứ? Bây giờ ả ta sắp không uống nổi nữa bèn thay đổi quy tắc, rốt cuộc như nào mới vừa lòng ả.

Anh ngồi thẳng dậy, nhìn Hạ Minh đang đối diện với ánh mắt lạnh băng: "Được rồi, chúng ta so tài đi."

Nghĩ đến tửu lượng tệ đến thê thảm của anh ta, Thu Thanh Duy cau cau mày: "Không sao, cứ để tôi uống."

Bạc Nguyên Triệt từ chối nghe theo.

Ban nãy tận mắt nhìn cô uống hết chai này đến chai khác, độ cồn chai nào cũng rất cao, tim anh như quặn thắt lại, sợ rằng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Trò chơi hoang đường này vốn bắt đầu là do anh mà ra, dù biết Minh Toa Toa là đang cố ý ăn vạ, anh cũng nguyện ý nhảy vô hố lửa này.

Anh ngăn Thu Thanh Duy lại, chính là dáng vẻ bán sống bán chết quyết chiến đến cùng: "Yên tâm đi, dù có uống đến chết, bỏ mạng lại xó này, tôi nhất quyết không khiến cô thua đâu."

Nghe xong những lời này, Hạ Minh cười khinh, khiêu khích đáp: "Cần gì nói năng nghe nghiêm trọng thế, không cần đợi cậu uống đến chết, tôi cũng đủ phân định thắng bại rồi."

Cậu ta cười một tràng đầy khoái chí.

Bạc Nguyên Triệt vẻ mặt đăm chiêu, châm biếm đáp trả: "Nếu đã có bản lĩnh đến vậy, thì bớt khua môi múa mép lại, mau uống đi."

Hạ Minh hắn hừ một tiếng, không vội vàng bật nắp chai lên, nhếch nhếch khóe môi nói: "Rất nhanh cũng sẽ tìm ra, rốt cuộc kẻ nào mới thực sự là khua môi múa mép."

Cầm lấy chai rượu, Hạ Minh ngẩng đầu uống cạn, từ đầu đến cuối không chớp mắt lấy một cái.

Minh Toa Toa liếc nhìn Bạc Nguyên Triệt cười thầm, Hạ Minh nổi danh tửu lượng cao, so tài cao thấp với hắn? Đơn thuần là tìm đến cái chết!

Đặt chai rượu rỗng xuống, Hạ Minh vênh cằm nhìn Bạc Nguyên Triệt: "Đến lượt cậu rồi đấy."

Bạc Nguyên Triệt hít một hơi thật sâu, cầm lấy chai rượu, nhắm nghiền mắt uống cạn.

Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ uống qua một loại đồ uống cồn mạnh đến vậy, ngay ngụm đầu tiên đã khiến anh mất cảnh giác, nghiêng đầu ho dữ dội.

Đám người bên chỗ Minh Toa Toa cười một tràng hả hê.

"Chú em không sao đấy chứ? Chỉ mới ngụm đầu thôi đấy!"

"Còn không so được với đàn bà con gái, lại còn muốn so với Minh đại ca của chúng tôi, thật sự là loại không biết tự lượng sức mình!"

"Này! Mày còn dám nói kẻ khác mồm mép? Chính mày mới chính là loại tôm tép mồm mép đấy."

Bủa vây giữa những lời chế nhạo, Thu Thanh Duy vươn tay vỗ vỗ lưng Bạc Nguyên Triệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám côn đồ: "Ai mà không có điểm mạnh điểm yếu, giỏi uống rượu thì chứng minh được loại tài cán gì ghê gớm đâu chứ. Chỉ có thể loại phế vật mới đem thứ đó ra mà vênh váo tự mãn? "

Lời này khiến đám công tử bột đó giận dữ phản pháo nhưng vừa mở miệng liền phát hiện chúng nó ngoài uống rượu với chơi gái, thật sự cũng không có tài cán nào khác, câm nín cả lũ.

Hạ Minh không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn giơ tay gõ đầu cậu ấm ngồi bên cạnh, buôn lời giáo huấn: "Đã nghe lời Thu tiểu thư nói chưa? Quay về mà xây dựng chút bản lĩnh đi, đừng ở đấy mà làm mất mặt tôi."

Thu Thanh Duy nhìn thẳng vào mắt hắn ta, tiếp tục quay sang chúc may mắn cho Bạc Nguyên Triệt. Đối phương quay đầu, tỏ vẻ có lỗi nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi là do tôi thể hiện không được tốt ..."

Do ho một cơn dữ dội, hai mắt anh đã ngân ngấn nước, cùng vẻ mặt có chút áy náy, trông anh đáng thương bội phần.

Thu Thanh Duy không kìm lòng mà vươn tay xoa xoa đầu an ủi: "Không sao, cứ để đó tôi uống cho.”

Bàn tay mềm mại của nữ nhân ấy nhẹ nhàng lướt qua, ấm áp đến mức làm người khác cảm thấy yên lòng, nhưng cũng khiến con tim gần như đập loạn nhịp.

Ngay cả ánh đèn mờ ảo của quán bar, anh cũng không giấu nổi vẻ đỏ mặt vì ngại ngùng ấy. Sợ bị cô phát hiện ra, Bạc Nguyên Triệt vội ho mạnh hai tiếng, làm vờ đang bị sặc rượu. Sau đó, anh lấy lại tinh thần, dùng thái độ kiên quyết mà nói "Tôi còn có thể uống được."

Anh không cho Thu Thanh Duy có chút thời gian để từ chối, nói xong liền cầm chai rượu lên, lần này xem ra anh đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, không đến mức ngượng ngùng như trận trước. Chỉ là, sau khi uống hết chai rượu mạnh, dạ dày đột nhiên như muốn bốc hỏa, cồn cào mãnh liệt, khó chịu vô cùng.

Nghĩ đến Thu Thanh Duy vì mình mà uống cạn tận ba chai rượu, cảm giác khó chịu ấy dấy lên trong lòng, như muốn thiêu đốt con tim anh.

Đặt chai rượu xuống, hai mắt anh đỏ hoe, nhắm về phía Hạ Minh nói: "Tiếp tục đi!"



Hai giờ sau.

Thu Thanh Duy dìu Bạc Nguyên Triệt đang say xỉn, bước loạng choạng ra khỏi cửa quán bar, chưa đi được vài bước, tên đàn ông say bí tỉ đó lại loạng choạng ngã xuống.

Thu Thanh Duy ngay lập tức dang rộng vòng tay ôm anh vào lòng, ân cần hỏi: "Còn khó chịu không? Tôi đưa anh đi bệnh viện khám xem nhé."

"Đừng đi bệnh viện! Tôi không cảm thấy khó chịu ..." Bạc Nguyên Triệt lắc đầu mạnh đến mức mặt đất cũng muốn rung chuyển, ngây ngốc há hốc miệng hỏi: "Chúng ta đã th… thắng rồi đúng chứ?

Nhìn vẻ mặt say khướt này của anh, Thu Thanh Duy không dám nói vì sợ anh uống tiếp sẽ sinh chuyện, cho nên hai người uống giữa chừng, cô đã xin nhận thua.

Bạc Nguyên Triệt trong phút chốc cười không nhặt được mồm, hỏi cô: "Có phải tôi rất lợi hại không?”

Thu Thanh Duy cười phì gật gù: "Chà chà, anh lợi hại đấy."

Cô đang suy nghĩ xem làm cách nào mang tên ngốc say xỉn này lên xe, đối phương bất thình túm lấy vai cô, mặt đỏ bừng vì nốc rượu cồn mạnh, khiến anh mất cảnh giác nghiêng người về phía trước, áp sát trước mắt cô.

Đôi mắt đào hoa của tên nam nhân này được bao phủ bởi cơn say, lấp lánh như tán tỉnh người khác. Anh thì thầm vào tai cô, "Vậy tại sao em lại chưa hôn tôi?"

Nghe giọng điệu của anh, có vẻ đang rất tủi thân.

Thu Thanh Duy nhìn tên ngốc say xỉn trước mắt, bật cười hỏi: "Sao tôi lại phải hôn anh chứ?"

Bạc Nguyên Triệt khoa tay múa chân với cô: "Trong phim không phải lúc nào cũng như thế này sao, phải quàng tay ôm cổ kẻ thắng cuộc, chính miệng nói câu, anh tuyệt lắm, không phải sao?"

Chắc anh xem quá nhiều phim cổ trang rồi đây? Hay lại nhận tham gia một bộ phim tình cảm sến súa nào đó, rồi lại nhập vai quá mức cũng nên?

Đương nhiên Thu Thanh Duy sẽ không đoái hoài đến lời nói của một ngốc say xỉn, liền dìu anh đi tiếp đến bãi đậu xe. Ai ngờ được não của người này cứ như bị rượu làm cho ngu đần, bám chặt lấy cô không chịu buông ra, vẻ mặt thất vọng não nề, như thể đã từ rất lâu chưa nốc nhiều rượu như đêm nay.

“Sao cô lại không hôn tôi?” Anh đứng ì ra ở cửa quầy rượu, dùng ánh mắt như đang quở trách cô.

Xem ra sau này cô không thể để anh chơi trò đọ rượu này nữa, người bị làm khó vẫn là chính bản thân cô. Thu Thanh Duy thở dài một hơi, xoa xoa đầu tên ngốc này, kiên nhẫn dỗ dành: "Đừng gây náo nữa, chúng ta quay về."

Bạc Nguyên Triệt không chịu, dáng vẻ cứ như một đứa trẻ bị phật ý.

Trời ạ! Bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao các bà mẹ lại đặc biệt dễ nóng nảy như vậy rồi, nếu tên Bạc Nguyên Triệt mà là con cô, cô quánh cho nó no đòn từ lâu rồi?

Thu Thanh Duy cảnh cáo anh ta lần cuối: "Đi hay không?"

Bạc Nguyên Triệt ra vẻ uất ức, nhắc lại: "Còn chưa hôn nữa, phải hôn xong mới chịu đi."

“Muốn hôn mà đúng không?” Thu Thanh Duy miệng cười nhếch môi hỏi.

Vẫn chưa nhận thức được nguy hiểm gần kề, Bạc Nguyên Triệt trịnh trọng gật đầu với vẻ mặt đắc ý.

“Được thôi.” Thu Thanh Duy hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú cận kề, không chút khách sáo, thô lỗ bộp vô đầu anh ta một phát.

Nụ hôn mong đợi không xuất hiện, nhưng nhận lại cú đấm giáng xuống, Bạc Nguyên Triệt nghiêng đầu, đờ đẫn ngây người cả ra.

Thu Thanh Duy xoay xoay cổ tay, lạnh giọng hỏi: "Còn muốn hôn nữa không?"

Chương kế tiếp