Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 25
Không nhìn thấy được biểu cảm của những người xung quanh, Thu Thanh Duy xoay người đi đến trước mặt Bạc Nguyên Triệt, nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, cô mỉm cười gõ lên cái đầu ngốc của anh một cái: "Tốt lắm, bây giờ đến chuyện của chúng ta."

"Chuyện của … hai chúng ta?" Bạc Nguyên Triệt nuốt một ngụm nước bọt, anh cảm thấy có chút chột dạ khi cô nhắc đến chuyện này.

Thu Thanh Duy đi lên phía trước, sau đó quay đầu lại ý kêu anh đi theo: "Đi thôi, chúng ta nói chuyện riêng một chút."

Nói chuyện riêng? Bạc Nguyên Triệt đột nhiên cảm thấy muốn bỏ chạy, anh nhích từng bước theo cô, bất an mà hỏi: "Nói … chuyện gì?"

Thu Thanh Duy ngại tiếp xúc cơ thể với anh, vừa đẩy anh xích ra vừa đáp lời: "Chuyện “bà dì” của anh gần đây đến thăm."

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Chết tiệt! Cái tên Tô Ngạn khốn nạn!

Hai người một trước một sau đi vào con đường nhỏ âm u, gió đêm thổi luồng qua khe núi, làn gió hè thổi tới tạo nên bầu không khí khô nóng.

Bên kia đường có một cái chòi dùng để nghỉ mát, xung quanh được lấp đầy đèn đường, làm cho lớp kính trên máy bán nước tự động lóe sáng lên.

Đúng lúc Thu Thanh Duy muốn mua nước uống, Bạc Nguyên Triệt đành đi ra cái chòi ngồi đợi, giống như một học sinh tiểu học làm sai đang chờ giáo viên đến phạt.

Anh chống tay lên đầu gối, cúi đầu, suy nghĩ đầy hỗn loạn không biết làm sao để giải thích hành động đầy xấu hổ đêm đó.

Anh nghĩ đến mê man đầu óc, gò má bỗng thấy lành lạnh khiến cho anh phải ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy trên tay Thu Thanh Duy đang cầm hai lon coca, đang rũ mắt xuống nhìn Bạc Nguyên Triệt.

"Cảm ơn." Anh nhận lấy lon coca nhưng cầm chặt trong tay không uống.

Thu Thanh Duy nhẹ nhàng mở nắp lon ra, vừa uống vừa hỏi chuyện: "Nói đi, tại sao gần đây anh lại trốn tránh tôi?"

Bạc Nguyên Triệt siết chặt lon nước trong tay, mím môi im lặng một lúc lâu, mới thốt ra một câu: "Cô còn nhớ …”

Thu Thanh Duy nghiêng đầu nhìn anh, hài hước nói: "Tôi không nhớ."

Biết cô đang nhìn mình, Bạc Nguyên Triệt không dám liếc nhìn lên, một bên má còn hơi ướt vì hồi nãy bị cô áp coca lạnh lên, mà bây giờ lại giống như có một ngọn lửa ở trong đó, dần trở nên nóng lên.

Anh dùng tay che mặt lại, trái cổ chậm rãi chuyển động lên xuống dưới ánh đèn, giọng nói khàn khàn phát ra: "Buổi tối hôm đó tôi có hơi say, cho nên … đã … khụ, hôn cô một cái …”

"A, thì ra anh đang nói đến chuyện đó à." Giọng nói của Thu Thanh Duy nhẹ nhàng bâng quơ: "Không phải chỉ là say rượu nên giở trò đồi bại thôi sao? Tôi không để ý đâu, chẳng lẽ anh chỉ vì chuyện nhỏ này mà trốn tôi sao?"

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Vì chuyện này mà anh rối loạn cả một thời gian, vậy mà cô một chút cũng không để ý.

Cô như vậy, chẳng khác nào không xem anh là một người đàn ông?

Thu Thanh Duy chỉ nghe đến câu ‘Tâm tư phụ nữ như mò kim đáy bể’, không ngờ đến tâm tư của đàn ông cũng khó đoán như vậy. Cô đã nói sẽ không để ý chuyện đó, vì sao Bạc Nguyên Triệt lại biểu lộ ra nét mặt mất mát như vậy?

Cô uống thêm một ngụm nước rồi tiếp tục hỏi: "Tôi đã đưa cho anh bức ảnh chụp lén rồi mà, sao anh còn buồn?"

"Không buồn." Bạc Nguyên Triệt xốc lại tinh thần, nói một tiếng cảm ơn, sau đó như chợt nhớ tới cái gì, hỏi: "Phải rồi, cô và Minh Toa Toa đã nói gì với nhau?"

"Chuyện này thì …" Thu Thanh Duy nở một nụ cười thần bí: "Nét mặt đã hiện hết ý đồ của cô ta, cô ta muốn tôi nhanh chóng thực hiện ba yêu cầu của cô ta càng sớm càng tốt."

Bạc Nguyên Triệt nữa hiểu nữa không, đôi mắt đào hoa đầy vẻ mù mịt nhìn về phía cô.

Thu Thanh Duy nhịn không được gõ vào cái đầu ngốc của anh một cái rồi nói: "Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, dù cho có trốn khỏi Nhạc Ngu, chỉ cần nhà họ Minh còn có thể tiếp tục một tay che trời thì khó mà thoát khỏi những điều dơ bẩn và bất công."

"Cho nên ..." Bạc Nguyên Triệt nghĩ đến cái gì đó, nét mặt chợt biến đổi: "Chẳng lẽ cô muốn ..."

Không đợi anh nói hết, Thu Thanh Duy đã tiếp lời nói trước: "Chính là như vậy, tôi muốn phá hủy nhà họ Minh. Không, thật chất mà nói, tôi muốn để cho người khác trực tiếp đối phó với nhà họ Minh, còn chưa tới ba ngày, anh sẽ nhìn thấy nhà họ Minh sụp đổ."

Trong lòng của Bạc Nguyên Triệt giật thót một cái.

Nhà họ Minh là gia tộc lâu đời vững chắc nhất ở thành phố Lạc không cách nào làm lung lay địa vị của bọn họ, cô nói muốn làm cho nhà họ Minh sụp đổ, rốt cuộc cô có thân phận như thế nào?

Cô họ Thu, lúc trước cô ấy từng đưa cho anh tấm séc của tập đoàn nhà họ Thu, liệu có phải cô ấy có quan hệ gì đó với tập đoàn đó không? Nhưng tiểu thư duy nhất của nhà họ Thu không phải tên Thu Thanh Duy …

Vô số ý nghĩ nảy lên trong đầu anh, nhưng mà anh không có bất kỳ manh mối nào hết. Ngay sau đó lại nghe thấy cô nói tiếp: "Còn về phần Minh Toa Toa, tôi đã cho cô ta một cơ hội, là do cô ta không biết trân trọng, cứ thích đâm đầu vào chỗ chết. Vậy nên tôi sẽ cho cô ta được toại nguyện!"

Nghe đến đây, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng hiểu ra, không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn cô: "Vậy ra, ngay từ đầu cô đã lên kế hoạch muốn giáo huấn cô ta nên mới chấp nhận tham gia thi đấu?"

"Nếu không thì sao?" Thu Thanh Duy khẽ cười: "Tôi đang cảm thấy rất buồn chán, muốn tìm một chút thú vui không được à?"

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Như vậy thì cô cũng lợi hại quá rồi , dùng chiêu giả heo ăn thịt hổ, ngay cả anh cũng bị lừa, nếu biết trước như vậy thì anh đã không liều mạng uống chai rượu mạnh đó, giờ nghĩ lại còn thấy dạ dày quặn đau.

Uống hết lon coca, Thu Thanh Duy vỗ nhẹ lên vai anh, giọng nói hiện lên sự vui vẻ: "Đi về thôi, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai có trò hay để xem."

***

Lúc này, Minh Toa Toa không thèm để tâm đến trận đấu đó nữa, một bụng lửa giận gọi cho nhóm bạn cùng uống rượu.

Trước khi chiếc xe mui trận chuẩn bị lăn bánh thì đã bị xe mô tô của Hạ Minh chặn đường.

Minh Toa Toa nhìn thấy cậu ta, liền tức giận nói: "Không phải mê mẩn người phụ nữ đó sao? Anh mau đi tìm cô ta đi! Đừng có ở đây làm phiền chúng tôi uống rượu!"

Nếu không phải vì chú Minh, cậu ta hơi đâu mà lo cho đứa ngốc này. Nét mặt Hạ Minh không đổi, lạnh lùng nói: "Uống rượu cái gì? Mau theo tôi về! Trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn ở nhà đừng có mà quậy phá lung tung! Còn nữa, đừng có đi kiếm chuyện với Thu Thanh Duy."

"Nói tới nói lui thì đây mới là câu quan trọng nhất có phải không?" Minh Toa Toa giận dữ, thét chói tai nói: "Hóa ra cái mặt phẫu thuật thẩm mỹ cũng có thể làm anh mê đắm tới như vậy, Hạ Minh tôi thật nghi ngờ có phải mắt của anh bị mù rồi không!"

Hạ Minh tái mặt, không nói tiếng nào mà ném nón bảo hiểm ra sau, ‘Bộp’ một tiếng vào đầu xe, Minh Toa Toa sợ tới mức run cằm cặp.

Bốn phía trở nên yên tĩnh.

Hạ Minh im lặng một lúc lâu, mới mở miệng lần nữa, nói với cô ta: "Tôi có ý tốt muốn nhắc nhở, người phụ nữ đó không đơn giản, cô đừng có mà tự tìm đường chết."

Minh Toa Toa không thèm quan tâm, đợi sau khi Hạ Minh lái mô tô đi, lại tiếp tục cùng đám bạn nói chuyện: "Đi! Đêm nay chị đây bao hết! Mọi người cứ uống thoải mái! Thu Thanh Duy khốn kiếp! Bà đây phải giết chết cô ta!"

Một đám ăn chơi cùng nhau đi đến quán bar nằm ở trung tâm thành phố.

Một bữa tiệc đầy xa hoa trụy lạc, Minh Toa Toa ăn chơi thỏa thích đến tận khi trời gần sáng mới kết thúc. Sau bữa tiệc điên loạn thì cả nam lẫn nữ đều nằm ngổn ngang trên ghế dài, tất cả đều trong trạng thái nhếch nhác.

Minh Toa Toa đang ngủ ngon lành, đột nhiên tất cả điện thoại trên bàn đều đổ chuông inh ỏi.

Cảm giác đang say rượu bị gọi dậy cực kỳ khó chịu, Minh Toa Toa mở mắt, chửi ầm lên: " Khốn kiếp! Muốn chết à? Mới sáng sớm gọi cái gì!"

Những người khác cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, lần lượt tìm điện thoại đang reo của mình.

Minh Toa Toa cầm lấy điện thoại của mình, định tắt cuộc gọi rồi ngủ tiếp, nhưng sau khi thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của ông nội mình, ngay lập tức thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, ngồi dậy một cách khép nép:"... Ông nội? Ông tìm con có việc gì?"

Từ đầu dây bên kia truyền đến một tiếng gầm lên đầy tức giận: "Cái đồ khốn nhà mày! Rốt cuộc đã làm được việc gì hay? Còn không mau cút về nhà cho tao!!!"

Minh Toa Toa sợ nhất là ông nội, bình thường ông ấy hiếm khi nói chỉ nhìn cô ta quậy phá, bây giờ lại tức giận như vậy khiến cho cô ta hoảng sợ.

Cô ta cầm điện thoại lên, dè dặt hỏi: "Ông nội, Toa Toa gần đây luôn ngoan ngoãn, ông có phải là hiểu lầm gì rồi không?"

"Hiểu lầm?" Cụ ông bên kia đầu dây nở một nụ cười tức giận: "Tao cực khổ gây dựng nhà họ Minh trở nên lớn mạnh, mày lại một tay phá hoại hết tất cả!"

Minh Toa Toa không hiểu gì hết, cô ta là một đại tiểu thư đầy quý phái, trước giờ chỉ thích ăn nhậu chơi bời, còn chuyện của công ty cơ bản là không thèm nhúng tay vào, dù sao thì sản nghiệp chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, cô ta không có đủ năng lực mà tranh giành với các anh các chú, làm sao có đủ bản lĩnh mà phá hoại nhà họ Minh?

Liếc nhìn sang một đống vỏ chai rượu ở trên mặt bàn, trong lòng âm thầm hoài nghi, tối qua uống cũng không tiêu tốn quá nhiều tiền, sao có thể làm nhà học Minh bị sụp đổ được?

"Ông nội, ông có phải là có nhầm lẫn gì rồi không? Con là Toa Toa …"

Thấy cô ta gây họa mà vẫn còn không biết mình đã làm gì, Minh lão gia xém chút nữa bị chọc cho bệnh tim tái phát, ông ho khan dữ dội, lần thứ hai ra lệnh: "Đồ khốn kiếp! Mau cút về cho tao!"

Điện thoại bị dập tắt

Minh Toa Toa ‘Chậc’ một tiếng, đang định quay qua than phiền cùng lũ bạn việc ông nội rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi kiếm chuyện với cô ta, thì nhìn thấy một đám vừa rồi còn nằm ngổn ngang bây giờ đều cầm điện thoại, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía cô ta.

"Có chuyện gì sao?" Minh Toa Toa không hiểu gì cả: "Sao hết người này tới người khác nhìn tôi làm gì? Còn không đi đi!"

Đám người nhìn nhau, vài giây sau, có một người không một tiếng động đứng lên, không thèm chào tiếng nào liền quay đầu rời đi, né Minh Toa Toa như né dịch bệnh.

Nhìn thấy quán bar càng lúc càng vắng, nhớ lúc trước một đám thường hay cùng nhau quậy phá, việc này làm cho Minh Toa Toa có chút hoảng loạn, vội giữ chặt lấy một người, lớn tiếng chất vấn: "Một lũ các người đang phát điên cái gì? Mau nói cho tôi!"

Trùng hợp người mà cô ta bắt được là người phục vụ hôm qua bị cô ta tát cho một cái trong lúc đang tức giận, nhìn Minh Toa Toa đang sa cơ thất thế, không khỏi nở nụ cười mỉa mai: "Minh Toa Toa, cô cũng có ngày hôm nay."

"Cái gì? Đừng có ăn nói quái gở! Cô mau nói rõ ràng cho tôi!"

Người phụ nữ chợt nắm lấy tay Minh Toa Toa, tay còn lại tát một cái thật mạnh, trực tiếp làm cô ta té chổng mông.

Minh Toa Toa run run lấy tay đỡ gò má, sau vài giây bàng hoàng, thì như chó điên mà nhào tới: "Cô vậy mà dám đánh tôi? Ai cho cô cái gan đó? Cô muốn chết à!"

Người phụ nữ cũng không chịu yếu thế, muốn gỡ gạc lại sự yếu đuối cùng hèn nhát trước kia, ra tay cũng không lưu tình chút nào, cuối cùng, không chỉ đánh sưng bản mặt mà Minh Toa Toa chăm sóc cẩn thận, mà còn giật đứt một nhúm tóc của cô ta, máu chảy đầm đìa trên da đầu, đau đến mức Minh Toa Toa phải nằm lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Nhìn thấy Minh Toa Toa la hét liên tục như quỷ kêu, người phụ nữ không một chút nương tay, một chân đạp thẳng vào bụng cô ta, trả lại sự nhẫn nhục suốt bao nhiêu năm: "Minh Toa Toa cái loại người cặn bã như cô nên xuống địa ngục đi! Ông trời đúng là có mắt, cổ phiếu của nhà họ Minh mấy người hiện giờ đã chạm tới đáy, tôi xem cô còn có thể làm một đại tiểu thư nở mày nở mặt nữa hay không! Cô đi chết đi! Hừ!"

Người phụ nữ hất nhẹ mái tóc vào mặt Minh Toa Toa, phun ra một ngụm nước bọt, nghênh ngang bỏ đi.

Minh Toa Toa lùng bùng lỗ tai, cô ta nhịn đau từ từ đứng dậy, toàn thân run rẩy dữ dội.

Cái quái gì vậy?

Nhà họ Minh rốt cuộc là bị làm sao?

Mở mạng lên vào khu tìm kiếm thông tin mới của tập đoàn Minh thị, tin tức đầu tiên đập vào mắt đó chính là dòng chữ “Tập đoàn Minh thị phá sản” thật đáng sợ.

Minh Toa Toa xây xẩm mặt mày, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.



Tỉnh lại thấy mình đang ở trong nhà họ Minh, hai bên má cùng da đầu bị thương đã được bác sĩ gia đình sơ cứu qua, mẹ đang ngồi khóc bên mép giường, ba thì đứng ở một góc nét mặt u ám nhìn cô ta.

"Tỉnh rồi?" Ba Minh hỏi, giọng nói lạnh lùng đến mức làm người khác phải run sợ.

Cái trán Minh Toa Toa được băng bó kỹ lưỡng, cảm thấy bầu không khí xung quanh không được bình thường, liền mặc kệ đến nỗi uất ức mà mình vừa phải trải qua, gấp gáp muốn biết rốt cuộc chuyện Minh thị phá sản là như thế nào, hy vọng tất cả chỉ là tin đồn nhảm.

"Ba .... Con nghe nói công ty phá sản, chuyện đó có phải là sự thật không?"

Nhắc tới chuyện này càng làm ba Minh tức giận, hận không thể ra tay bóp chết tên phá gia chi tử này!

"Con còn có dũng khí để hỏi!" Ông ném vỡ cái điện thoại, gầm lên một cách giận dữ: "Ba hỏi con, con rốt cuộc đã gây sự với ai?!"

Minh Toa Toa nghi ngờ cầm điện thoại lên, trên màn hình hiển thị một bản ghi âm, cô ta bấm mở lên, bản ghi âm truyền đến một đoạn nói chuyện quen thuộc —

"Cô muốn trừng trị tôi thế nào?"

"Cởi hết quần áo ra, sau đó quỳ gối trước mặt tôi dập đầu một trăm cái!"

Đây là ..?!

Minh Toa Toa hít thở không thông.

Đây không phải là cuộc nói chuyện hôm qua giữa cô ta với Thu Thanh Duy hay sao?

Con người hèn hạ đó, vậy mà lại ghi âm!

Nhưng mà, chuyện này với chuyện Minh thị phá sản có liên quan gì nhau? Tại sao lại ba tức giận như vậy? Hồi đó cô ta lái xe tông chết người, ông cũng chỉ cười ha ha nói không có vấn đề gì, nhà học Minh có thể giải quyết được, dù sao đây cũng chỉ là một trận thách đấu, tại sao ba lại giận dữ đến như vậy?

Cô ta nghĩ mãi không ra.

Cho đến khi, nghe thấy câu cuối cùng trong đoạn ghi âm đó —

"Tổng giám đốc Minh, con gái yêu của ông vì chuyện phá hủy Minh thị mà bỏ công không ít, cô ta chỉ có ba yêu cầu nhỏ nhoi, chẳng lẽ ông không tính làm vui lòng cô ta sao?"

Trong nháy mắt, Minh Toa Toa lạnh toát người

Cô ta cuối cùng cũng hiểu được câu nói của Thu Thanh Duy vào đêm hôm qua "Không phải cái gì cô muốn cũng có thể đạt được" rốt cuộc là cái quái gì vậy! Chẳng lẽ người làm cho Minh thị phá sản là cô ta?

Thấy nét mặt cô ta thay đổi, chắc hẳn đã hiểu rõ nguyên nhân, ba Minh mắng một câu ‘Khốn kiếp’, sau đó lại lớn tiếng chất vấn: "Nói! Con rốt cuộc là đắc tội với ai?!"

"Thu … Thu Thanh Duy …"

Minh Toa Toa lắp bắp nói ra cái tên đó, cả người đều run rẩy.

Cô ta luôn cho rằng người phụ nữ đó cùng lắm chỉ một nhà giàu mới nổi, không tên không tuổi cũng không có gia thế hiển hách gì, là loại người dễ bắt nạt, thậm chí, còn vì việc người phụ nữ kia chấp nhận lời thách đấu với cô ta mà cười nhạo cô là kẻ ngu ngốc. Trăm triệu lần không nghĩ đến, đối phương lại diễn trò giả heo ăn thịt hổ, vì một cuộc thánh đấu nhỏ mà đuổi cùng giết tận cả nhà họ Minh!

Nghĩ lại mà thấy sợ, những phần lớn là sự căm phẫn.

Minh Toa Toa oán hận mắng: "Đồ quỷ cái! Sao cô ta dám?"

Vừa dứt lời, một cái tát thật mạnh vụt tới, đánh cô ta đến mức xây xẩm mặt mày, suýt chút nữa là ngã luôn xuống giường.

"Toa Toa đang bị thương, ba nó đừng đánh nữa mà!" Mẹ Minh chạy lại can ngăn thì bị ba Minh nắm tóc ném vào tường.

Sắc mặt người đàn ông tối sầm đầy tức giận, hướng về vợ mình mà mắng: "Bà nhìn xem bà dạy con gái như thế nào! Đem cả sản nghiệp mà tổ tiên nhà họ Minh cố gắng gầy dựng đều đạp đổ! Tôi không chỉ muốn đánh nó, mà tôi còn muốn đánh chết cái thứ nghiệp chướng này!"

Dứt lời, ông giơ tay lên lần nữa, ra sức tát thêm hai cái vào mặt Minh Toa Toa: "Cả ngày chỉ biết gây rắc rối cho bố mày! Mặt mũi đều bị mày làm mất hết! Lần này còn trực tiếp liên lụy tới Minh gia! Tao nói cho mày biết, nếu mày là người gây ra chuyện này thì mày tự đi mà giải quyết đi!"

Minh Toa Toa bị đánh tới mức liên tục xin tha, nghe được câu nói cuối cùng này, giật mình một cái, cô ta nghi ngờ hỏi: "Ba? Ba sẽ không thật sự làm theo những gì cô ta nói đúng không?!"

Ba Minh cầm chắc dây nịt trong tay, rồi thẳng tay quất vào đầu cô ta, Minh Toa Toa thét chói tai đầy thảm thương, ông thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu: "Không phải ba yêu cầu đó là mày đưa ra à? Được lắm, tao chiều mày là được chứ gì!"

Minh Toa Toa sao có thể chấp nhận: "Không được! Con không làm! Có chết con cũng không làm!"

Nuôi một đứa con gái chỉ biết phá hoại so với sản nghiệp đồ sộ của nhà họ Minh thì có là gì? Ba Minh lại dùng sức đánh lên người cô ta thêm mấy cái, cho đến khi quần áo cô ta dính đầy máu, mẹ Minh quỳ xuống ôm chân ông tận lực van xin thì mới chịu dừng tay.

Ông không thèm liếc nhìn Minh Toa Toa bị đánh tới mức sắp chết, đá văng vợ mình ra rồi từ từ đi tới cửa, nét mặt không thay đổi dặn dò thuộc hạ: "Để mắt tới nó, cho tới khi nó thực hiện xong ba yêu cầu đó thì đừng để cho nó chạy mất."

Chương kế tiếp