Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 26
Sau khi nhận được video từ nhà họ Minh, Thu Thanh Duy cuối cùng cũng hiểu được "thương nhân coi trọng lợi nhuận" bốn chữ này không hề sai. Nhìn hình ảnh thê thảm của Minh Toa Toa trên màn hình, cô nhẹ nhàng lắc đầu rồi tắt video, không đành lòng nhìn nên tắt bỏ video.

Vì công ty, ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể vứt bỏ, trái tim của mấy người này đúng là sắt đá!

Chạng vạng ngày hôm đó, Minh Toa Toa gọi điện cho cô, giọng nói ở đầu bên kia có chút yếu ớt, lộ ra âm thanh khàn khàn cùng hận ý khó có thể che giấu: "Cô đi ra đi, tôi sẽ thực hiện yêu cầu của cô."

Thu Thanh Duy gặp Minh Toa Toa ở bãi biển bên ngoài khách sạn.

Cũng chỉ trong một ngày, một đại tiểu thư xinh đẹp, phong quang vô hạn liền trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, bộ quần áo đua xe tối hôm trước cô ta mặc bây giờ trông thật bẩn thỉu, trên người chỗ nào cũng có dấu vết không rõ ràng, khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ đã bị cứa vài nhát dao, miệng vết thương chảy rất nhiều máu, trông rất đáng sợ.

Không chờ Thu Thanh Duy mở miệng, cô ta liền quỳ xuống, bắt đầu dập đầu với cô.

Bãi biển lúc chạng vạng tối đặc biệt vắng vẻ.

Thu Thanh Duy không nhìn cô ta, chỉ im lặng ngắm chân trời ở phía xa xa.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng sóng vỗ thủy triều là tiếng đập trán xuống mặt đất.

Sau khi dập đầu đủ một trăm cái, Minh Toa Toa dừng lại, hai mắt trống rỗng nhìn Thu Thanh Duy: "Tôi đã bị quay video, khuôn mặt cũng đã bị hủy dung, đầu cũng dập rồi, như vậy đã được chưa?"

Thu Thanh Duy không trả lời cô ta, mà hỏi cô ta một chuyện :"Minh Toa Toa, cô không hận sao?"

Minh Toa Toa đã sớm quỳ đến đầu gối tê dại, cô ta cố gắng đứng dậy, thân hình lung lay như sắp đổ, lại cố chấp để không bị ngã xuống: "Muốn nghe lời nói thật sao?"

Thu Thanh Duy quay đầu nhìn cô ta, đáy mắt đã nói rõ câu trả lời.

"Vậy tôi đây sẽ nói, là chính cô tự muốn nghe, đừng có lấy chuyện này ra để gây khó dễ cho nhà họ Minh!" Mắt Minh Toa Toa ngấn lệ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi hận cô! Cả đời này người tôi hận nhất là cô! Hận không thể giết chết cô! Cô nghe rõ rồi chứ?!"

Nhìn thấy trong mắt cô ta tràn ngập hận ý, Thu Thanh Duy lại thờ ơ, cô nhắc nhở: "Tôi không hỏi cô có hận tôi hay không, mà tôi hỏi, cô có hận người nhà mình hay không, tôi nghĩ chuyện này cũng không phải do cô tự nguyện, đúng không?"

"Nực cười! Nếu không phải vì nhà họ Minh, Minh Toa Toa tôi dù có chết, cũng sẽ không bao giờ dập đầu với cô." Minh Toa Toa hét lên.

"Vì nhà họ Minh? Tôi cảm thấy Minh đại tiểu thư không vĩ đại như thế đi?"

Những lời này của Thu Thanh Duy đã động đến chỗ đau của Minh Toa Toa, vì thế cô ta hét lên lần thứ hai: "Đúng vậy, chính là bởi vì cô! Ba tôi mới có thể ... Mới có thể bức tôi làm loại chuyện này."

Cô ta tuy rằng thích ngủ với mấy tiểu thịt tươi, một ngày không có đàn ông liền cảm thấy thật tịch mịch nhưng cũng không có nghĩa là cô ta thích cùng đàn ông chụp những tấm ảnh bất nhã! Nhưng cô ta có thể làm gì? Cô ta đã không cẩn thận đắc tội với người không nên đắc tội, ba cô ta vì muốn cứu nhà họ Minh, chỉ có thể bắt cô ta đi thỏa mãn yêu cầu biến thái của Thu Thanh Duy, tất cả những gì của cô ta đều là do nhà họ Minh cho, cho nên cho dù muốn cô ta phải chết, cô ta cũng không thể phản kháng.

Nghe xong những bất mãn của cô ta, Thu Thanh Duy nở một nụ cười: "Bởi vì tôi? Tôi chỉ đem đoạn nói chuyện của tôi đưa cho Chủ tịch Minh, cũng chỉ nói thêm một câu, tôi cũng không nói nhất định bắt buộc ông ta phải bắt cô làm loại chuyện này."

Lời này khiến ngực Minh Toa Toa chợt lạnh: "Cô có ý gì? Cô muốn quỵt nợ sao?"

"Quỵt nợ? Tôi từ đầu tới cuối đều chưa từng hứa hẹn cái gì." Thu Thanh Duy đồng tình nhìn cô ta: "Là ba cô vì lợi ích mà không chút do dự lựa chọn hy sinh cô, Minh Toa Toa, người mà cô phải hận, là ông ta."

Minh Toa Toa như ý thức được điều gì, không thể tin nổi mở to hai mắt: "Cho nên, ngay từ đầu, cô đã không muốn buông tha cho nhà họ Minh?"

"Ai có tiếng nói, ai là người đặt ra quy tắc trò chơi, thắng thua cũng giống nhau. Minh Toa Toa, chiêu này là tôi học được từ cô." Thu Thanh Duy vỗ vỗ bả vai cứng đờ của cô ta, nói lời tạm biệt: "Khoảng thời gian này tôi chơi rất vui, cảm ơn."

***

Sau khi giá cổ phiếu của tập đoàn Minh thị tụt dốc, những câu chuyện mờ ám và bê bối bên trong lần lượt bị phanh phui, từ chuyện ức hiếp nhân viên đến giao dịch quyền lực, ghê tởm nhất là tổng tài của Minh thị vì để lấy lòng một đại nhân vậy, mà tự bức con gái chụp những hình ảnh vô cùng bất nhã.

Tin tức vừa được tung ra, lập tức được lên hot search, toàn bộ cộng đồng mạng đều lên án, nhà họ Minh có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể dập tắt.

Những nạn nhân vẫn luôn âm thầm chịu đựng bất công này lần lượt đưa ra những tin tức để khiến bản thân cũng được cọ chút nhiệt. Mọi người liên thủ, rất nhanh liền có thể đưa cấp cao của Minh thị ra tòa án.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, toàn bộ Trung Quốc đã chứng kiến nhà họ Minh sụp đổ, có thể nói khiến mọi người đều cảm thấy mỹ mãn.

Không có sự quấy rầy đến từ Minh Toa Toa, phòng làm việc của Bạc Nguyên Triệt đã mở cửa rất thuận lợi, vào ngày việc sửa sang hoàn thành, một nhóm nghệ sĩ đã tụ tập ở phòng làm việc để ăn mừng và mời Thu Thanh Duy đến tham dự.

Không giống như bữa tiệc lần trước mà Thu Thanh Duy nhìn thấy, lúc Thu Thanh Duy bước đến cửa vào, nhìn thấy phòng làm việc đã không còn trống trải và thô sơ như lúc trước, khu vực nghỉ ngơi và vui chơi ở tầng 1 đã được bày biện thêm rất nhiều đồ vật, tràn đầy hơi thở của cuộc sống.

Bàn ăn cũng rất lớn, ở trên đều là các nguyên liệu để ăn lẩu, nghiễm nhiên giống như một bàn yến tiệc thịnh soạn.

Mà ở trong phòng bếp các loại xoong nồi và gia vị đã đầy đủ, trên mấy kệ thấp còn được bày sẵn đồ ăn vặt.

Thu Thanh Duy ngồi ở trên ghế, lần này khác với lần ăn cơm trước đó với mọi người, lúc này, trên bàn không có ai là không phục cô.

Tô Ngạn dẫn đầu kính rượu, một ngụm lại gọi "chị Duy" một cách vô cùng tự nhiên.

"Kính chị Duy! Nếu không có chị Duy phòng làm việc sẽ không được thành lập một cách thuận lợi như vậy."

"Còn có, dù ít hay nhiều thì chị Duy đã khiến khối u ác tính Minh gia kia phải rớt đài."

"Môi trường của ngành công nghiệp giải trí này bây giờ liền sạch hơn nhiều, chúng ta có thể yên tâm làm nhạc."

Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.

Không khí trên bàn ăn rất tốt, ăn được một nửa, có người không nhịn được hỏi: "Chị Duy, rốt cuộc chị là ai a? Vậy mà có thể kéo nhà họ Minh rớt đài."

Chuyện này cũng là nghi vấn trong lòng của Bạc Nguyên Triệt, nghĩ đến chi phiếu mà cô đưa cho lúc trước là từ tập đoàn Thu thị, liền đoán: "Cô có phải cô quan hệ với nhà họ Thu ở thành phố Phái không?"

"Đúng rồi! Chị Duy họ Thu"

Thu Thanh Duy một tay chống cằm, nheo mắt hỏi :"Thấy hứng thú với thân phận của tôi thế sao?"

"Rât tò mò, nhưng nếu chị Duy không tiện tiết lộ thân phận, chúng tôi cũng không miễn cưỡng."

Rời thành phố Phái để đến chỗ này, một là vì nghỉ dưỡng, thứ hai là muốn lấy thân phận Thu Thanh Duy này vượt qua thời gian cuối cùng.

"Đúng là có chút quan hệ với nhà họ Thu ..." Cô hàm hồ trả lời.

Mọi người liền cảm thán: "Khó trách a! Nhà họ Thu giàu như vậy muốn đối phó nhà họ Minh cũng chỉ như đối phó với mấy con tôm con tép. Ô ô ô, chúng ta quá may mắn, vậy mà có thể ôm được đùi vàng là chị Duy đây."

Có người đem Bạc Nguyên Triệt đẩy vào trong lòng Thu Thanh Duy, đùa nói: "A Triệt, đừng phấn đấu nữa, tự gả mình đi."

Bạc Nguyên Triệt chống bàn, tránh đụng đến Thu Thanh Duy, đáy mắt có chút đỏ, thấp giọng nói: "Nói bậy bạ gì đó."

Tô Ngạn cười lạnh :"Cậu ta như vậy, còn lâu chị Duy mới để ý."

Tuy nói là đùa nhưng cũng thật khiến đau lòng.

Bạc Nguyên Triệt trừng mắt liếc Tô Ngạn một cái, cúi đầu xuống uống bia.

Thấy được cảm xúc của anh ta, Thu Thanh Duy cười cười, an ủi: "Nếu anh ngoan hơn một chút, có lẽ tôi sẽ xem xét."

Biết là là cô nói đùa, nhưng trái tim vẫn bị lỡ mất một nhịp.

Bạc Nguyên Triệt tỏ vẻ không thèm để ý, cũng thoải mái tiếp lời cô: "Vậy thì cô phải suy nghĩ cho kỹ, tôi rất phiền phức và ồn ào, có thể mang đến phiền phức cho cô nữa."

"Vậy thôi đi, tôi sợ nhất là phiền phức." Thu Thanh Duy nói xong liền tiếp tục ăn cơm, vui đùa cũng nhanh chóng trôi qua.

Tiếng vui đùa vẫn tiếp tục, Bạc Nguyên triệt cụp mắt, biểu tình rầu rĩ không vui.

Phiền phức có gì không tốt? Ồn ào thì làm sao? Chẳng lẽ cô muốn quan hệ vợ chồng lạnh như băng sao? Vậy là có ý gì …

Miên man suy nghĩ một lúc, đã ăn gần xong bữa cơm.

Quý Ninh nhân cơ hội mang hoa quả lên, ghé vào tai anh nhắc: "Sắp đến lúc rồi, chuẩn bị xong chưa? Anh đừng có quên."

Làm sao anh ta có thể quên được chuyện quan trọng như vậy? Bạc Nguyên Triệt nắm chặt chìa khóa trong túi, trầm giọng trả lời: "Tôi biết."

Thu Thanh Duy không chú ý tới hành vi mờ ám của bọn họ, ăn uống xong liền đi đến ra sân thượng ăn hoa quả, đón gió biển.

Bạc Nguyên Triệt mang hai cốc soda bạc hà đến bên người cô, đưa cho cô một cốc: "Cô cảm thấy chỗ này thế nào?"

"Rất tốt, thanh tịnh, phong cảnh cũng rất đẹp." Thu Thanh Duy nhấp một ngụm soda: "Nếu tôi biết viết nhạc, tôi cũng thích sáng tác ở đây."

Điều Bạc Nguyên Triệt muốn biết không phải như vậy, anh ta họ nhẹ, ám chị nói: "Gần đây có một khu rừng lớn, đường cũng mới, nếu đi xe ra đó đón gió cũng rất thích."

Thu Thanh Duy gật đầu: "Đúng vậy."

Sau đó là một khoảng im lặng.

Sau khi uống cạn cốc nước, Bạc Nguyên Triệt thấy nhóm Quý Ninh cách đó không ra khoa tay múa chân với anh, ý bảo anh đừng làm phiền nữa.

Lúc này anh mới lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói :"Chuyện đó ... dù sao cũng nhờ cô mà bọn họ có thể chấm dứt hợp đồng thành công, phòng làm việc cũng mới có thể mở cửa thuận lợi như vậy, hiện tại nhà họ Minh cũng rớt đài, sau này giới giải trí nhất định cũng sẽ tốt hơn. Thật sự, cảm ơn cô."

"Được rồi, mấy lời này anh nói bao nhiêu lần rồi?" Thu Thanh Duy vỗ vai anh ta nói: "Đừng cảm ơn nữa, anh không chê phiền, nhưng tôi chê."

"Vậy không nói nữa." Bạc Nguyên Triệt nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, nói với cô: "Mọi người chuẩn bị lễ vật, cô có muốn đi lên xem một chút không?"

Đi theo cầu thang rồi lên đến tầng ba.

Căn biệt thự này được thiết kế lại thành nơi ở kết hợp với nơi làm việc, tầng môt và tầng hai được sử dụng để làm việc và sinh hoạt hằng ngày, tầng ba là không gian riêng, nơi bố trí phòng ngủ của các thành viên, không gian bên cạnh cầu thang được sử dụng làm không gian chung.

Lúc này, mọi người cũng đi theo lên tầng ba, chen chúc đứng ở chỗ không gian chung, chờ đợi cho Thu Thanh Duy một bất ngờ.

"Không có chuyện gì chứ?" Thu Thanh Duy nhắm mắt lại hỏi, cô không biết gì về lễ vật bí mật này.

Bạc Nguyên Triệt nắm bả vai cô, nhẹ nhàng dẫn cô đến trước một cánh cửa, sau đó mỉm cười, nói với cô: "Có thể mở mắt rồi."

Thu Thanh Duy mở mắt.

Trước mặt là một cánh cửa gỗ màu trắng mang phong cách Bắc Âu, có khắc chữ “Tiểu Duy” trên tấm cửa bằng đồng được khảm ở giữa.

Cô ngạc nhiên

Lúc này, Bạc Nguyên Triệt kéo tay cô và đưa cho cô một chiếc chìa khóa.

“Mở ra xem xem.”

Cô tỉnh tỉnh mê mê mở cửa ra trong sự mong đợi, cánh cửa dần dần mở ra, cảnh tượng bên trong phòng hiện ra trước mắt.

Đó là một căn phòng màu hồng, được trang trí vô cùng nữ tính. Một dải băng rôn được kéo lên trên tường, trên đó có ghi dòng chữ "Chào mừng Tiểu Duy".

“Đây là cái gì ...?” Mặc dù câu trả lời đã rõ ràng nhưng Thu Thanh Duy không thể không hỏi.

Bạc Nguyên Triệt và mọi người nhìn nhau ngượng ngùng nói: "Đây là phòng chúng tôi tự sắp xếp cho cô. Chúng tôi không biết nhiều về sở thích con gái. Nếu không thích, cô có thể nói với chúng tôi và chúng tôi sẽ sửa lại."

Có thể thấy chỉ có trai thẳng mới có thể trang trí căn phòng màu hồng như vậy, có lẽ là dựa vào trò chơi búp bê Barbie.

Thu Thanh Duy vừa buồn cười vừa cảm động: "Sao anh lại chuẩn bị phòng cho tôi?"

Bạc Nguyên Triệt thành thật trả lời: "Lúc trước cô nói ... cô không còn nhà nữa, tôi nghĩ ... cô có muốn ở lại đây không?"

Những người khác thi nhau nói:

"Đúng vậy! Ở khách sạn lâu cũng không tốt. Chị Duy có thể ở cùng chúng tôi!"

"Chị Duy, kỹ năng nấu nướng của chúng tôi siêu tốt! Chúng tôi hứa sẽ không làm để dạ dày của chị chịu ủy khuất.”

"Chị đến ở đây! Có rất nhiều người! Chị còn có thể tìm người chơi game cùng!"

Từ khi ông qua đời, Thu Thanh Duy đã lâu không cảm nhận được cảm giác ấm áp này, trong lòng vô cùng ấm áp, cô vội vàng hít một hơi thật sâu để che đi sự thất thố vừa rồi.

Cô nắm chặt chùm chìa khóa.

Giống như một người lang thang đã tìm được cho mình một ngôi nhà.

Cuối cùng cô run rẩy đáp lại: “Nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, tôi sẽ không khách khí ở đây.”

...

Hai giờ đêm

Bạc Nguyên Triệt nằm trên giường, thân thể vốn đã mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.

Anh ta vẫn không thể tin được, Tiểu Duy thật sự đã đồng ý sống ở đây! Lúc này, cô chỉ cách anh một bức tường.

Không thể chợp mắt, anh ngồi dậy, đưa tay chạm nhẹ vào bức tường phía sau, ánh trăng lọt vào qua khung cửa sổ, gợn nhẹ trên môi anh.

"Tiểu Duy …"

Anh lẩm bẩm tên cô, lưu luyến nơi đầu lưỡi.

Nghĩ đến chuyện sau này mỗi khi tỉnh dậy có thể nhìn thấy cô, liền không nhịn được ham muốn trong lòng, nếu Tiểu Duy có thể ở đây mãi thì tốt biết mấy …

Chương kế tiếp