Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 28
Nhảy thì không tập được nhưng cảm hứng sáng tác ca khúc thì tăng vọt.

Đêm đó, Bạc Nguyên Triệt lại bị mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được, đành phải bật dậy sáng tác bài hát. Cảnh làm quen với Thu Thanh Duy hiện lên trước mắt, anh biến chúng thành những thanh âm mượt mà được đặt dưới ngòi bút.

Anh không thể nhớ lần cuối cùng cảm hứng dâng trào là khi nào, anh viết một mạch 5 bài hát liền, cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ dần dần biến thành một màu trắng bạc đến mức không phát hiện thân thể mệt mỏi rã rời, chỉ cảm thấy một niềm vui sướng tràn trề.

Đã đến lúc phát hành album mới rồi.

Anh nghĩ như vậy.

Sau khi ngả lưng xuống giường ngủ bù vài tiếng, tới buổi chiều Bạc Nguyên Triệt mang bài hát mới viết vào phòng thu để hát thử.

“Một nụ cười bình dị của em cũng làm trời mưa hoá trong xanh”

“Bất giác, anh không thể rời xa em”

“Hãy cứ như vậy, tận hưởng khoảng thời gian chậm rãi bên anh”

“Ngày đó anh gặp em là ngày tuyệt vời nhất”

Anh ta đắm chìm vào ca khúc đến nỗi không mảy may chú ý bên ngoài phòng thu âm đã sớm chen lấn đầy người đứng nghe trộm.

Quý Ninh đóng sầm cửa lại, nói nhỏ với đồng nghiệp: “Anh Nguyên Triệt đổi tính rồi hả? Bài hát lần này quá ngọt ngào rồi?”

Cô bạn đồng nghiệp che miệng cười và nói rằng: “Cái tên này hoàn toàn rơi vào bể tình rồi sao?”

Quý Ninh cũng cười theo: “Đúng rồi đó, bài hát lần này chắc là viết cho chị Duy đây mà!”

Trợ lý tỏ vẻ lo lắng: “Vậy không được rồi! A Triệt đang trong thời điểm lập nghiệp, hiện tại không thể dính tới chuyện yêu đương được.”

Tô Ngạn xuỵt âm thanh giễu cợt, thấy cô ấy nghĩ quá nhiều rồi: “Cậu ta mới là người nóng tính! Cô xem thử chị Duy có nhìn trúng cậu ta không? Hoàn toàn xem hắn chỉ là em trai thôi!”

Trợ lý: “Ơ … hình như anh ấy lớn tuổi hơn chị Duy mà …”

“Như vậy là như thế nào?” Tô Ngạn hoàn toàn trở mặt, không giữ lại chút thể diện nào cho đồng đội: “Không phải là em trai hả?!”

Nếu anh có thể theo đuổi được chị Duy, vậy mới thật sự là có bản lĩnh chứ.

***

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đã đến đêm trước buổi biểu diễn.

Vào ngày này, Thu Thanh Duy vừa mới từ chân núi bay hoả tốc lên đỉnh núi, liền nhận được điện thoại từ thành phố Phái.

Cuộc gọi hiển thị là thư ký Chu, vị này chính là người tâm phúc của người lãnh đạo tiền nhiệm Thu thị, toàn tâm toàn ý làm việc cho gia đình nhà họ Thu và đáng tin cậy, cho nên cô đã tin tưởng giao cho ông ấy làm nhiều việc quan trọng kể từ khi cuốn sách được viết.

“Thu tiểu thư, phòng khách sạn suối nước nóng đã được sắp xếp cho cô, cô có thể nhận phòng bất cứ lúc nào.” Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh cung kính: “Bản di chúc cũng dựa theo phân phó của cô làm xong mọi việc rồi.”

Nghe những lời này, Thu Thanh Duy nhận ra rằng cuộc vui chơi kéo dài ba tháng sắp kết thúc.

Mặt trời lặn ở phía xa đỏ rực như lửa, từng chút từng chút lặn dần trước mắt cô, giống như sinh mệnh mà cô vô tình nhặt được, chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

“Thu tiểu thư?” Một hồi lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời của cô, đầu dây điện thoại bên kia phát ra tiếng để thăm dò.

Thu Thanh Duy đột ngột kìm nén cảm xúc suy sụp lại, vững tinh thần trả lời lại nói: “Tôi biết rồi, vất vả cho ông rồi, thư ký Chu.”

Đầu dây bên kia tỏ vẻ hoảng hốt: “Không vất vả đâu ạ? Làm việc vì tiểu thư là điều nên làm mà.”.

Chợt nghĩ đến chuyện khác thư ký Chu liền hỏi “Nhân tiện, vì thiếu gia Cố Trì đã lập bia mộ cho tiểu thư từ trước. Nên hiện tại nhiều người ở thành phố Phái đều cho rằng tiểu thư đã qua đời, có cần giúp tiểu thư bác bỏ tin đồn không? Điều này dù sao cũng không được may mắn.”

Ai rồi cũng đều phải chết thôi, vì vậy không quan trọng tin đồn có bị bác bỏ hay không?

Thu Thanh Duy: “Không cần đâu, cứ để bọn họ nghĩ rằng tôi đã chết rồi đi.”

Để không bị Lục Cảnh Thâm cặn bã đó lôi kéo trong vài ngày tới, quấy rầy sự yên tĩnh của cô.

Chu thư ký xác nhận với cô về bản di chúc một lần nữa, ông ấy nghe nói tấm séc đưa cho Bạc Nguyên Triệt một xu anh ta cũng không động tới, giờ nó đã hết hạn rồi, Thu Thanh Duy suy nghĩ và đưa ra quyết định như này: “Tấm séc anh ấy không chịu dùng, vậy đợi sau khi tôi rời khỏi thành phố Lạc thì đem tiền đó chuyển thẳng vào tài khoản của hắn. Tài sản còn lại làm như chúng ta đã thoả thuận. Sau khi tôi qua đời toàn bộ tài sản sẽ được quyên góp vào quỹ từ thiện, Lục Cảnh Thâm một xu cũng đừng mơ mà đụng tới.”

Chu Thư ký hiểu ý, chăm chú ghi lại, cuối cùng không kìm nén được, kìm chế nỗi buồn nói lời từ biệt với cô: “Tiểu thư phải chú ý sức khoẻ.”

“Được rồi.” Thu Thanh Duy đáp lại, “Cảm ơn thư ký Chu đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này.”

Cúp điện thoại, cô nhắm mắt lại nhiều cảm xúc lẫn lộn trong người.

Suy cho cùng, cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, cô vẫn là không thể tránh khỏi không cam lòng khi đối mặt với sinh tử. Thật đáng tiếc, bất luận cô có kháng cự như nào đi nữa, cũng không làm chủ được, giống như ban đầu thế giới bị người hại chết, cũng như cô không hiểu sao lại xuyên vào cuốn sách này.

Điện thoại lại reo lên.

Lần này, đó là một tin nhắn của Bạc Nguyên Triệt gửi từ WeChat.

“Khi nào cô quay về? Buổi tối cô thích ăn món gì?”

Đơn giản chỉ từ những dòng chữ trên máy tính bảng mà có thể cảm nhận được sự phấn khích ở phía bên kia màn hình, ví như một chú chó đang đợi chủ về nhà, đuôi của nó có thể vẫy nhanh như một cánh quạt.

Thu Thanh Duy rất muốn cười nhưng lại thấy bản thân cười không nổi. Cô tắt điện thoại, lại lần nữa nhìn về phía chân trời xa xăm kia.

Cô muốn ở một mình một lúc.

Bầu trời cũng tối dần.

Không biết đã qua bao lâu, chợt sau lưng vang lên tiếng động cơ từ xa đến gần.

Khi hai bóng đèn xe chiếu tới, Thu Thanh Duy quay đầu lại. Liền nhìn thấy Hạ Minh, tên đã bị cảnh báo trước đó như âm hồn bất tán giờ lại xuất hiện ở đây.

Cô hiện tại khó chịu liền thô lỗ nói: “Tôi đã nói qua với anh rồi mà, đừng xuất hiện trước mặt tôi. Hạ thiếu gia à, anh nghe không hiểu tiếng người hả?”

Sống hai mấy năm nay, Hạ Minh lần đầu gặp được người phụ nữ thú vị như này, lúc thì làm cậu ta ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, lúc thì đè đầu cưỡi cổ cậu ta. Với tính cách nóng nảy của cậu ta thì cô sớm bị cậu ta đánh rồi. Nhưng giống như thủ đô Thuỵ Điển, cô càng đem ném thể diện cậu ta xuống đất, cậu ta càng nhịn không được mà mong nhớ ngày đêm.

Sau lần trước bị cô từ chối, cậu ta đã cho người đến điều tra cô, không ngờ vậy mà điều tra ra kết quả ngoài ý muốn! Người phụ nữ ngông cuồng phóng khoáng theo đuổi đàn ông kia thế mà lại là tiểu thư thiên kim của nhà họ Thu tại thành phố Phái.

Có tin đồn rằng cô yêu Lục Cảnh Thâm, từ bỏ lòng tự trọng của mình vì anh ta. Ngay cả khi chồng cô và tình nhân công khai cũng không nói một lời, sau này khi người nắm quyền Thu thị qua đời, cô không có người chống đỡ nên cô bị chồng ép ly hôn trở thành trò cười của thành phố Phái.

Thật sự … không thể tin được.

Nếu không phải đối phương có đầy đủ chứng cứ, suýt chút nữa cậu ta đã nghĩ là nhầm người! Cậu ta hiếu kỳ không biết liệu những lời đồn đại có quá phóng đại không, hay liệu cuộc ly hôn có làm thay đổi tính khí của cô hay không.

Cậu ta cười nhẹ đóng sầm cửa xe lại, càng ngày càng hứng thú với người phụ nữ trước mặt: “Làm sao, không muốn tôi có mặt ở đây hả hay muốn chồng cũ của cô xuất hiện ở đây?”

Nghe lời này, biểu cảm của Thu Thanh Duy liền biến đổi.

Phản ứng của cô đã khẳng định tất cả, Hạ Minh xua tan đi những nghi ngờ trước đây của mình và cười càng lớn tiếng: "Cô ngạc nhiên sao? Như tôi đã nói, tôi không cùng đẳng cấp với nhà họ Minh. Rất dễ dàng để kiểm tra ai đó, tiểu thư Thu Niệm.”

Thu Thanh Duy nhíu mày: “Anh muốn làm gì?”

Hạ Minh thẳng thắn đáp: “Chiếm đoạt cô.”

Thu Thanh Duy tức giận bật cười trước những lời này: "Với một vị hôn phu hoàn hảo như Cố Trì thì không đến lượt anh. Hơn nữa, tôi đã chủ động đệ đơn ly hôn, nói cho rõ ràng, đừng dùng những lời lẽ ghê tởm như “chiếm đoạt”.”

“Người ta đều nói cô yêu chồng cũ đến chết đi sống lại. Xem ra bây giờ tin đồn thất thiệt thật không thể tin nổi.” Hạ Minh dùng ngón trỏ xoay chìa khóa xe rồi phân tích: “Còn nữa, nếu Cố Trì hoàn hảo như vậy thì đã sao? Lúc trước cô phá vỡ hôn ước và không kết hôn vì chồng cũ, vừa ly hôn lại nhanh chóng tìm được ngôi sao trong làng giải trí. Nếu cô có tình ý với anh ta thì đã kết hôn sớm rồi. Vì vậy, anh ta chưa bao giờ là sự lựa chọn của cô, tôi nói đúng không? Thu tiểu thư?

“Tôi đã đánh giá thấp anh rồi.” Thu Thanh Duy mặt lạnh nói: “Tuy nhiên, nếu anh nói đúng thì sao? Tôi không chọn Cố Trì, giống như việc sẽ không chọn anh.”

Hạ Minh không tức giận, ngược lại còn cười nói: “Tôi biết, cô không thích người con trai quá cưỡng ép như này. Chồng cũ của cô dựa vào cô để có được thế thượng phong, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo này lại dựa vào cô để mở phòng làm việc, xem ra ngày hôm đó cô nói cái gì đều không có tức giận, cô chỉ thích đàn ông dựa vào cô thôi.”

Thu Thanh Duy lười giải thích nguyên nhân cho cậu ta, trực tiếp chấp nhận câu này và hỏi lại cậu ta: “Vậy thì làm sao.”

“Không có chuyện gì.” Hạ Minh nói: “Nếu muốn đổi khẩu vị, có thể cân nhắc tôi. Trước đó, tôi sẽ luôn luôn xuất hiện trước mặt cô, Thu tiểu thư cô nên chuẩn bị tốt tâm lý nhé.”

Đây có phải là kế hoạch ép mua ép bán, không được thì liền tiếp tục quấy rối?

Thu Thanh Duy thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, không khách khí liền tạt nước lạnh vào đầu hắn: “Xem ra khả năng điều tra của thiếu gia Hạ đây chỉ ở mức trung bình, chỉ điều tra ra thân phận của tôi, mà không điều tra được tôi là người sắp chết hả? Hay là anh có sở thích đặc biệt, thích cùng người mắc bệnh nan y nói chuyện yêu đương trên giường bệnh hả?”

“Cái gì?” Hạ Minh sửng sốt, rõ ràng bị tin tức đánh tới ứng phó không kịp.

“Anh còn muốn tôi nói rõ hơn không? Tôi sắp chết rồi, dài nhất cũng sống không quá tháng 8, tối nay tôi phải rời khỏi thành phố Lạc tìm một nơi an tĩnh để an nghỉ, anh nghe hiểu không?”

Hạ Minh có chút sửng sốt: “Cô… nói đùa sao?”

“Anh nghĩ là tôi đang nói đùa à?”

Hạ Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, luôn hy vọng tìm ra dấu vết của việc nói dối. Nhưng đáng tiếc, vẻ mặt của cô quá nghiêm trọng, cô trông như sắp chết.

Cậu ta trầm mặc một hồi lâu, muôn vàn cảm xúc đan xen trong cuống họng, cuối cùng chỉ biết thở dài: "Thật là ... đáng tiếc.”

Khó lắm mới gặp được một người phụ nữ mà cậu ta rung động, cậu ta nghĩ rằng thật tuyệt vời nếu sống cùng cô trong suốt quãng đời còn lại của mình nhưng không ngờ rằng cô sẽ không có những năm tháng cuối đời.

Cô không muốn tỏ ra buồn bã trước mặt người ngoài, Thu Thanh Duy mở cửa xe chuẩn bị rời khỏi, trước khi đi còn dặn dò câu: “Tôi nghĩ anh Hạ nhất định không phải là một người nhiều chuyện. Vì vậy liên quan tới thân phận và căn bệnh nan y của tôi, xin anh giữ bí mật, không được nói cho bọn Bạc Nguyên Triệt bọn.”

Cô ấy hi vọng rằng trong tim mọi người, cô chỉ là Thu Thanh Duy không phải ai khác.



Sau khi lang thang dưới ánh đèn lấp lánh tại thành phố Lạc một hồi lâu, quay trở lại phòng làm việc đã đến tối muộn rồi.

Đèn pha của xe chiếu sáng khắp con đường tĩnh lặng, cuối cùng chiếu vào cổng biệt thự, chiếu sáng về phía dáng người đang chạy.

“Tiểu Duy! Cô đã đi đâu vậy?” Bạc Nguyên Triệt vội vàng chạy đến bên cạnh xe, trên khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng: “Cô không trả lời tin nhắn, điện thoại lại tắt, tôi còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Thu Thanh Duy giơ tay quẳng hạt dẻ cho anh: “Tôi có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Điện thoại hết pin thôi.”

Quý Ninh và một vài người theo sau, và khi họ nghe thấy điều này, họ lập tức bắt đầu trêu chọc —

“Tôi nói rồi chị Duy có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? A Triệt cậu có phải là chưa lắp não không? Suốt ngày toàn suy nghĩ tới những việc không đâu thôi.”

“Đúng đấy, lo lắng đến nỗi còn không có ăn cơm tối, hóa ra là sợ chuyện không đâu, cậu tự dày vò mình hả?”

Bị đám đông vạch trần, Bạc Nguyên Triệt xấu hổ, quay đầu tức giận đuổi họ đi: “Đi đi đi! Mọi người không phải đều bận rộn sao? Đã tập hát chưa? Đã diễn tập xong chưa? Đã kêu đi đi còn không chịu đi nữa hả?”

“Này! Vẫn còn ngại ngùng à!”

Nhóm người cười vang, để không gian riêng tư cho hai người bọn họ.

Trước cửa lại trở lại vẻ yên tĩnh.

Tiếng côn trùng kêu râm ran giữa những tán cây, tiếc rằng mùa hè sắp trôi qua.

Bạc Nguyên Triệt đưa tay ra sau gáy có chút ngượng ngùng giải thích: “Cô đừng nghe bọn họ nói bậy, tôi ăn cơm tối rồi. Chính là vì muộn như này rồi mà chưa thấy cô trở về nên có chút lo lắng mà thôi.”

Vừa dứt lời, bụng anh liền phát ra một tiếng dài "ục ục -", đúng là cái bụng đang cố tình đi chống lại anh.

Đối mặt với ánh mắt lộ rõ vẻ tự tin của Thu Thanh Duy, Bạc Nguyên Triệt lại trở nên như người tự kỷ.

Chết tiệt, đây là lần thứ mấy rồi, anh không biết xấu hổ sao?

Chương kế tiếp