Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 27
Đây là buổi sáng đầu tiên Thu Thanh Duy thức dậy ở phòng làm việc.

Ánh nắng mặt trời rất đẹp, gió biển từ nơi xa thổi tới, kèm theo tiếng gọi của thủy triều khiến lòng người cũng rạng rỡ theo.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô đẩy cửa đi ra ngoài, giây tiếp theo, cô nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt mệt mỏi nằm nghỉ trên sô pha, bỗng anh ôm con vịt bằng bông mềm mại đứng bật dậy.

“Tỉnh rồi sao?” Anh lo lắng hỏi: “Tối qua cô ngủ có ngon không?”

Thu Thanh Duy gật đầu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi xuyên sách cô có cảm giác thân thuộc, đêm qua cô ngủ dễ chịu thoải mái hơn ở khách sạn.

"Vậy là tốt rồi."

Lập tức Bạc Nguyên Triệt nở một nụ cười nhẹ nhõm, anh thực sự lo lắng nếu cô không quen thì sẽ chuyển ra ngoài ngay lập tức.

Thu Thanh Duy thấy hai mắt anh thâm quầng, nhịn không được hỏi: “Anh ngủ không ngon à?"

Bởi vì quá phấn khích mà cả đêm không ngủ, không thể nói là ngủ không ngon được mà căn bản là không ngủ chút nào!

Tuy là như vậy, anh vẫn trợn mắt nói dối: “Không phải, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon.” Sợ lời nói dối bị lộ, anh nhanh chóng đổi chủ đề: “Cô có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau đi ăn sáng đi? Quý Ninh cũng sắp chuẩn bị xong rồi."

Hai người cùng nhau đi tới phòng ăn, vừa đi ngang qua lầu hai liền nghe thấy trợ lý gọi điện thoại: "Ừ, đúng rồi, việc địa điểm xin nhờ cậy vào ngài ạ! Nếu buổi biểu diễn diễn ra thuận lợi, tôi nhất định sẽ mời ngài một chén ạ! "

Thu Thanh Duy nhạy bén bắt được những từ quan trọng: "Buổi biểu diễn?"

Bạc Nguyên Triệt giải thích: "Ừm, buổi biểu diễn ban đầu được lên lịch vào tháng 8, vì đã chấm dứt hợp đồng với Nhạc Ngu nên việc bố trí địa điểm phải tự mình sắp xếp lại lần nữa."

Thu Thanh Duy chưa bao giờ đu idol, cũng chưa bao giờ xem một buổi biểu diễn nào, cô chỉ tưởng tượng cảm giác ở đó qua những đoạn video và hình ảnh độ nét cao do người hâm mộ chụp lại trên Internet. Vì vậy, khi Bạc Nguyên Triệt gửi lời mời, cô đã vui vẻ định nhận lời, nhưng khi cô hỏi thời gian là cuối tháng 8, trong lòng cô bỗng chốc chùng xuống.

Cuối tháng 8 ...

Lúc đó, có lẽ cô ấy đã không còn trên cõi đời này nữa rồi ...

Cảm thấy cô đang thất thần, Bạc Nguyên Triệt hỏi: "Sao vậy? Thời gian không tiện à?"

Thu Thanh Duy che giấu đi cảm xúc của mình rồi nói với anh: "Bây giờ vẫn chưa biết được. Lúc đó, có thể có chuyện gì đó khiến tôi không thể đến được. Tất nhiên, tôi sẽ cố gắng để đến."

“Không thành vấn đề.” Bạc Nguyên Triệt nói: “Dù cô có thể đến hay không thì tôi cũng sẽ để dành chỗ cho cô.”

Anh sớm đã nghĩ sẽ để dành cho cô chỗ đối diện với sân khấu rồi.

...

Sau bữa tối, các thành viên trong studio bắt đầu làm việc riêng. Thu Thanh Duy nghĩ vẫn còn một số đồ để trong khách sạn, vì vậy cô chuẩn bị đi một chuyến.

Bạc Nguyên Triệt muốn đi theo: "Tôi đưa cô đi."

Biết anh đang bận chuẩn bị cho buổi biểu diễn, Thu Thanh Duy không đồng ý, đùa giỡn dọa: "Bây giờ không sợ chết à?"

Nhớ lại lần đầu tiên ngồi trên xe của cô, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy dạ dày nôn nao như lộn ngược, anh cố nén cảm giác không thoải mái, cũng nói đùa: "Không sao đâu, coi như là ngồi tàu lượn miễn phí vậy."

Thu Thanh Duy cười một tiếng, đẩy anh vào cửa, giống như người chủ vẫy tay chào chú chó của mình trước khi đi làm, trấn an nói: “Nghe lời nha, ở nhà đi, lấy đồ xong tôi sẽ quay lại mà.”

"Vậy … được rồi."

Không muốn cô cảm thấy mình quá vướng víu, Bạc Nguyên Triệt dừng lại không theo nữa, nhưng thấy cô chuẩn bị đóng cửa, anh vô thức đưa tay lên giữ cửa, di chuyển nhanh như bản năng.

Thu Thanh Duy: "Sao vậy?"

“Không có gì đâu.” Nhận thấy hành động của mình có chút đột ngột, Bạc Nguyên Triệt lúng túng kiếm cớ: “Cái đó … cô đi đường cẩn thận nha, đúng rồi, cô muốn ăn gì? Để buổi tối Quý Ninh làm. "

"Cái gì cũng được, tôi không phải là người kén ăn." Thu Thanh Duy nói xong, đưa tay lên vuốt mái tóc trên trán, lại chào tạm biệt: "Được rồi, anh đi chuẩn bị cho buổi biểu diễn đi! Tôi đi đây."

Không cho anh cơ hội nói nữa, Thu Thanh Duy vô tình đóng cửa lại, chặn ánh mắt lưu luyến của người đàn ông sau cánh cửa.

Đứng ở cửa vài giây, Thu Thanh Duy quay lại nở một nụ cười trên môi. Vừa bước đến bên cạnh xe thì nghe thấy giọng nói quen thuộc ở bóng cây bên cạnh truyền đến, hỏi một câu: "Sống thử sao?"

Thu Thanh Duy quay lại và thấy Hạ Minh đứng dưới gốc cây bên cạnh chiếc xe của cậu ta. Sau khi bắt gặp ánh mắt của cô, người đàn ông huýt sáo, tiếp tục hỏi: "Tôi rất tò mò, một người phụ nữ như cô làm sao có thể coi trọng cái loại nhảy nhót như một thằng hề trong làng giải trí vậy?"

Cô rất ghét kiểu thái độ cao ngạo này nên thẳng thừng đáp trả: "Vậy thì tại sao lại anh lại thích loại não tàn như Minh Toa Toa vậy?"

Hạ Minh cười lạnh: "Chẳng qua là nể tình chú Minh tôi mới chiếu cố cô ấy thôi, gu của tôi cũng không tệ như vậy."

Dừng lại một lúc, hắn ta trào phúng hỏi cô: "Ngược lại tôi rất có hứng thú với cô, thế nào? Có muốn theo tôi không? Tôi đáng tin cậy hơn nhiều so với tên tiểu bạch kiểm đó nhiều."

Thu Thanh Duy bất động thanh sắc: "Sáng sớm anh tới đây để nói cho tôi biết chuyện này?"

Hạ Minh châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Cô rất đặc biệt. Tôi muốn nghiêm túc thử một lần."

Nghe câu này giống như bố thí vậy, Thu Thanh Duy trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Nếu không có việc gì khác, làm phiền anh đừng lại xuất hiện trước mặt tôi nữa?"

Đây là lần đầu tiên công tử Hạ chủ động theo đuổi một người con gái, thế mà lại bị từ chối, còn với thái độ không hề khách khí như vậy, sắc mặt bỗng trở nên xấu xí: "Thu Thanh Duy, cô có biết tôi là ai không?"

“Tôi không quan tâm anh là ai!” Thu Thanh Duy lạnh lùng nói: “Trò chơi đã kết thúc rồi, đừng tìm tôi gây phiền phức nữa, được chứ?

“Tôi còn vẫn chưa chơi đùa đủ.” Hạ Minh nhìn chằm chằm cô: “Tôi rất tò mò cô sẽ mang đến cho tôi bao nhiêu điều bất ngờ nữa đây.”

“Đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi.” Thu Thanh Duy mở cửa xe, không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian tán gẫu với cậu ta.

Hạ Minh không cam lòng buông tha con mồi hợp khẩu vị của mình, vì vậy lại cúi mặt xuống: "Cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Nếu đi theo tôi, sau này ở thành phố Lạc sẽ không có người nào dám khiêu khích cô."

“Không có anh thì cũng không ai dám khiêu khích tôi.” Thu Thanh Duy khinh thường cười: “Hơn nữa, tôi thích một người đàn ông dựa vào tôi hơn là dựa vào một người đàn ông. Cho nên, anh Hạ, anh không phải mẫu người của tôi.”

Nói xong cô đi thẳng lên xe, nhấn ga rồi phóng đi.

Hạ Minh nheo mắt lại, tức giận bừng bừng.

Trong khoảng thời gian này, chuyện của nhà họ Minh huyên náo đến ai cũng biết, tuy rằng thế lực của nhà họ Hạ cũng có thể bảo vệ nhà họ Minh, nhưng dưới sự cân nhắc, vì giao tình này mà tổn thất đến lợi ích không đáng có, cho nên mới không dây vào vũng nước đục này. Sự thực đã chứng minh rằng quyết định này là một quyết định rất sáng suốt. Danh tiếng của nhà họ Minh lâu đời như vậy bỗng chỗ rơi đài. Nếu thực sự đứng ra bảo vệ họ, không biết công ty sẽ bị ảnh hưởng đến mức nào.

Để làm được điều này, quả thực phải có vốn liếng.

Ngậm thuốc trong miệng, hắn vừa giận vừa buồn cười, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Thú vị thật ..."

Thu Thanh Duy, rốt cuộc cô là ai?

...

Sau khi đến khách sạn và trả phòng, Thu Thanh Duy không vội quay trở lại mà đến ga ra của cô để lấy chiếc xe thể thao đã được tu sửa lại, chạy mấy vòng trên núi, sau đó mới thỏa mãn rời đi.

Khi trở lại phòng làm việc, Quý Ninh đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.

Thu Thanh Duy nhìn xung quanh chỉ thấy cậu và trợ lý của cậu thì liền hỏi: "Những người khác đâu?"

Quý Ninh vừa rửa rau vừa nói: "À, mấy người Tô Ngạn có thông báo nên họ đã ra ngoài rồi. Anh Nguyên Triệt ... chắc đang tập nhảy trên tầng hai, buổi biểu diễn sắp diễn ra mà! Cần phải luyện tập nhiều hơn để tránh mắc sai lầm. "

Thu Thanh Duy hứng thú: "Tôi đi xem một chút."

Khi đi đến lối vào của cầu thang xoắn ốc trên tầng hai, cô nghe thấy tiếng nhạc nhịp nhàng từ phòng tập nhảy, khoanh tay bước ra cửa sau, nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt đang tập nhảy trước tấm gương lớn.

Không biết đã tập bao lâu nhưng chiếc áo phông trắng đã ướt đẫm mồ hôi bám chặt vào bụng, đường nét sau áo thấp thoáng như ẩn như hiện theo từng động tác của anh.

Thực sự là … rất dụ người phạm tội ...

Thu Thanh Duy chỉ đứng ở sau cửa rồi lặng lẽ quan sát, khi một nhịp trống khác vang lên dồn dập, Bạc Nguyên Triệt đột ngột quay lại, lơ đãng ngước mắt lên, cuối cùng cũng phát hiện ra bóng người đứng sau cửa.

Hơi thở của anh ngưng trệ, những bước nhảy quen thuộc đến trong xương tủy lúc này cũng bị anh quên mất, chân trái loạng choạng va vào chân phải, lảo đảo mấy bước, cuối cùng dừng lại rồi quỳ xuống trước mặt cô.

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Âm nhạc vẫn tiếp tục nhưng nhịp trống nghe cũng không mãnh liệt bắn ra bốn phía nữa mà là sự bối rối không thể diễn tả được.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh, Thu Thanh Duy không nhịn được cười: "Anh như này là không được rồi, lúc nhảy vẫn còn bị ngã, anh không sợ mình làm trò cười trong buổi biểu diễn sao?"

Cô đưa tay đến trước mặt anh.

Bạc Nguyên Triệt không cầm tay cô, tự mình đứng dậy, vén vạt áo lên lau mồ hôi nhưng tiếc là không thể lau đi vết đỏ ngày càng rõ ràng trên mặt.

Anh né tránh ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói: "Không phải do cô đột nhiên xuất hiện sao …”

Thu Thanh Duy nghe vậy gõ vào gáy anh một cái: "Tôi chỉ nhìn một chút mà không thể chịu được rồi, vậy buổi hòa nhạc có nhiều khán giả như vậy, anh định làm thế nào?"

Nếu cô đã nhìn năng lực của Bạc Nguyên Triệt, cô sẽ không đặt câu hỏi như vậy. Tuy nhiên, đối mặt với với vô số khán giả trước mặt anh không hề lúng túng, trước mặt cô, anh lại hoảng loạn như một kẻ ngốc, đừng nói là bình tĩnh hoàn thành một điệu nhảy, bây giờ anh thậm chí một bước cũng không làm nổi.

Quá, quá là xấu hổ rồi ...

“Người khác nhìn chằm chằm vào tôi cũng không sao.” Sau một lúc im lặng, anh lại trầm giọng nói, mang theo vẻ bất bình khó tả: “Nhưng cô thì không thể … Tôi rất căng thẳng khi mà bị cô nhìn … "

Thu Thanh Duy tức giận nói: "Tôi là giáo viên chủ nhiệm của anh sao? Mà anh lại sợ tôi như vậy."

"Không phải là tôi sợ …" Anh vò đầu bứt tóc không giải thích được: "Dù sao cũng là … căng thẳng ..."

Căng thẳng chưa từng có ...

Dường như bất cứ điều gì bình thường, chỉ cần đụng phải cô, anh đều khó có thể giữ được bình tĩnh.

Thu Thanh Duy không biết phải nói gì: "Nếu mà như vậy, tôi sẽ không đến buổi biểu diễn của anh nữa, để không ảnh hưởng đến màn trình diễn của anh."

Nghe vậy, Bạc Nguyên Triệt lo lắng, vô thức nắm lấy tay cô và nói: "Đừng mà! Tôi rất căng thẳng, nhưng cô nhìn tôi thêm vài lần nữa thì sẽ không sao rồi."

Thu Thanh Duy bước vào phòng tập nhảy, tìm một chỗ ngồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạc Nguyên Triệt: "Vậy thì anh nhảy ngay bây giờ đi!"

Nhìn vào mắt cô, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy có chút không ổn. Luôn cảm thấy như anh tự vác đá đập chân mình.

Sự thật đúng là như vậy.

Sau khi đứng trong 5 phút giữa tiếng trống dồn dập đầy nhiệt huyết mà anh không thể thực hiện được bước nhảy đầu tiên, Bạc Nguyên Triệt đành bỏ cuộc.

Trước mặt cô, anh không thể nhảy được, tất cả sự chú ý của anh đều bị cô kéo đi một cách không kiểm soát được. Trong đầu anh không hề có vũ điệu và tiết tấu mà chỉ có suy nghĩ cô sẽ thấy anh như thế nào, nghĩ như thế nào về anh, vậy cho nên càng sợ mất mặt thì càng mất mặt.

Trong bầu không khí xấu hổ hít thở không thông, anh yếu ớt nói: "Nếu không ... hôm nay đến đây thôi? Chúng ta xuống ăn cơm đi ..."

Thu Thanh Duy: "..."

Cái người này!

Chương kế tiếp