Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 3
Văn phòng cao tầng Thu thị.

Lục Cảnh Thâm yên lặng nghe thư ký đọc bản báo cáo, bàn tay tùy ý đặt trên bàn làm việc không biết từ lúc nào đã nắm thành nắm đấm. Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống khiến gương mặt anh ta uy nghiêm đến mức đáng sợ.

Thư ký đứng cạnh bàn làm việc mà thấp thỏm không yên, hai bên thái dương lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.

Đối với những việc liên quan đến Thu Niệm, cô ấy chưa bao giờ đoán được tâm tư của vị tổng tài trước mặt. Nói là để tâm nhưng lại là thờ ơ với Thu Niệm, còn Nghê San là ngày càng nuông chiều, nói không để tâm vậy mà lại yêu cầu cô ấy để mắt đến Thu Niệm, thỉnh thoảng phải báo cáo tình hình với anh. 

Thật khiến cô ấy không hiểu nổi mà.

“Tổng giám đốc Lục, đây là tất cả những gì mà tôi tìm hiểu được trong mấy ngày qua …” thư ký cười gượng một tiếng, cố gắng tìm những thông tin mà bản thân tự coi là tốt để làm dịu đi bầu không khí: “Nghe nói gần đây tâm trạng cô chủ rất tốt, không còn đóng cửa phòng hay không ăn không uống nữa, cả người đều có tinh thần hơn rất nhiều!”

Ai ngờ nghe xong sắc mặt của Lục Cảnh Thâm càng trở nên thâm trầm, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ngột ngạt đến mức khiến con người ta khó thở.

Thư ký lập tức im bặt, không dám hé răng nói thêm nửa lời.

Tâm trạng rất tốt?

Cả người đều có tinh thần hơn rất nhiều?

Nghĩ lại ngày mà cô đến văn phòng tuyên bố quyết định ly hôn với dáng vẻ vô cùng thoải mái, tâm trạng nơi đáy mắt của Lục Cảnh Thâm lại tối thêm mấy phần.

Hàng loạt những hành động của cô chỉ là diễn …

Hay là … thật đây …?

Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm khắp văn phòng.

Một lúc lâu sau, Lục Cảnh Thâm đưa tay xoa xoa ấn đường giữa hai đầu lông mày, phẩy tay tỏ ý bảo thư ký đi ra ngoài.

Bất luận là do cô đã nghĩ thông suốt muốn ly hôn hay chỉ là một trò đùa, anh ta đều không để tâm. Cô muốn tự dằn vặt thì cứ tiếp tục dằn vặt, dù sao thì khi đến thời gian hai năm quan hệ hôn nhân của họ cũng sẽ tự động kết thúc. Đến lúc ấy, anh ra có thể vĩnh viễn thoát khỏi người đàn bà tâm cơ xảo quyệt này để thực hiện lời hứa với Nghê San.

Thư ký thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đi ra ngoài. Khi cô ấy vừa đi đến cửa thì người trợ lý cầm một bản văn kiện vội vã đi tới.

Thư ký đưa mắt ra hiệu tỏ ý nhắc người trợ lý một lúc nữa hãy quay lại, tâm tình hiện tại của tổng tài mắt thường cũng có thể nhìn ra là không tốt, vội vàng đưa văn kiện lúc này là đang tìm đường chết sao?

Trợ lý liếc nhìn văn kiện trong tay, do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói: “Là do bên cô chủ đưa đến ...”

Khi thư ký vẫn chưa kịp đưa ra quyết định thì chiếc ghế bọc da của văn phòng đối diện hai người bất ngờ quay lại, Lục Cảnh Thâm vốn dựa vào lưng ghế giờ đã đứng hẳn dậy, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn vài cái, trầm giọng ra lệnh: “Mang đến đây.”

Ngược lại anh ta muốn xem xem người phụ nữ kia lần này lại muốn giở trò gì.

Trợ lý nghe theo lời anh ta đặt văn kiện lên trên bàn.

Đôi lông mày đang nhăn lại của Lục Cảnh Thâm bỗng dãn ra, mắt mở to, hơi thở dường như trở nên trì trệ.

Đây là …

Bản thỏa thuận ly hôn?

Nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi đột ngột, thư ký và trợ lý bốn mắt nhìn nhau, lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì vậy ạ?”

Thời khắc ấy tai của Lục Cảnh Thâm ù đi, anh ta không hề nghe rõ một lời nào của hai người trước mặt, bàn tay thô bạo xé toạc vỏ ngoài của văn kiện trợ lý vừa đưa đến.

Đập ngay vào mắt anh ta vậy mà lại là một bản thỏa thuận ly hôn hoàn chỉnh.

Bên góc phải của tờ giấy trắng đề hai chữ mực đen rõ ràng “Thu Niệm”, nét chữ tiêu sái, tuyên bố chủ nhân đã hoàn toàn buông bỏ cuộc hôn nhân này.

“Tôi đã nghĩ kĩ rồi. Nếu anh và Nghê San đã tình đầu ý hợp, vậy tôi hà tất gì phải làm người độc ác chia rẽ đôi uyên ương? Thế nên, tôi quyết định tác thành cho hai người.”

“Lục Cảnh Thâm, chúng ta ly hôn.”

Vào chính thời khắc ấy Lục Cảnh Thâm cuối cùng cũng ý thức được lần này Thu Niệm không phải đang trêu đùa, lời cô ta nói đều là thật ...

Cũng chính lúc này điện thoại của thư ký đổ chuông, là từ bên Thu Niệm gọi đến. Nhưng bây giờ không phải là thời gian nên nghe điện thoại, thư ký vội vàng ấn nút tắt.

Đầu dây bên kia gọi thêm hai lần, thấy đối phương không nghe máy liền không tiếp tục gọi nữa.

Những động tĩnh này vậy mà không thu hút nửa phần chú ý của Lục Cảnh Thâm. Anh ta lật đi lật lại bản thỏa thuận ly hôn đọc kĩ càng từng câu từng chữ. Cuối cùng, anh ta bỏ món đồ trên tay xuống, đi đến bên cửa sổ, nhìn tòa nhà thương mại lạnh lẽo dưới chân, trầm mặc trong giây lát rồi bảo thư ký cùng trợ lý đi ra ngoài.

Cửa đóng.

Văn phòng của tổng tài trở nên yên tĩnh,

Lục Cảnh Thâm đưa tay nới lỏng cà vạt, trong mắt đan xen nhiều loại cảm xúc.

Ly hôn với Thu Niệm là việc mà anh ta mong đợi đã lâu, đến hôm nay đã thành hiện thực nhưng niềm vui và sự thoải mái mà anh ta vẫn nhiều lần tưởng tượng vậy mà không hề xuất hiện. Chỉ cảm nhận được cảm giác chua xót không giải thích được, đầu óc trở nên hỗn loạn.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ.

Anh ta nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Thu Niệm, cũng là một ngày nắng ấm áp như hôm nay.

Năm ấy anh 16 tuổi đang phải trải qua những khoảnh khắc khó khăn nhất trong cuộc đời.

Nhà họ Lục làm ăn phá sản, cha anh ta nhảy lầu tự sát, mẹ anh ta vì đau lòng quá độ mắc bệnh mà chết. Chỉ trong một đêm, anh ta từ một thiếu niên hào hoa bỗng chốc trở thành con nợ trốn chui trốn lủi.

May mắn thay thành tích thi cử của anh ta cực kì tốt mặc dù không đủ tiền nộp học phí nhưng vẫn đặc biệt ghi danh vào trường trung học tốt nhất thành phố Phái.

Ngày giấy báo nhập học được gửi đến, anh ta đứng dưới gốc cây cạnh tòa nhà dạy học cùng thầy giáo nói chuyện về việc trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn.

Có một vài cô gái cười đùa vui vẻ đang từ xa cùng nhau đi đến.

Anh ta vô ý ngẩng đầu lên nhìn, nhận thấy trong ba cô gái đi cùng nhau Thu Niệm rõ ràng là người yên tĩnh nhất, anh ta vừa nhìn đã chú ý ngay đến cô.

Cô hơi cúi đầu, trên má hiện ra hai má lúm đồng tiền duyên dáng, trong sáng và tinh khiết như tuyết trắng trên đỉnh núi.

Anh ta trở nên thất thần đến câu hỏi của thầy giáo cũng quên trả lời.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cô ngẩng đầu, nhìn anh ta với đôi mắt lấp lánh như nước mặt hồ dưới nắng.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, trái tim anh ta đập từng nhịp liên hồi, bất giác quay mặt đi vì xấu hổ.

Cô quá trong sáng ...

Anh ta luôn cảm thấy dù chỉ nhìn thêm một chút cũng sẽ không cẩn thận mà báng bổ vẻ đẹp ấy.

Không tốn nhiều công sức nghe ngóng anh ta rất nhanh cũng biết được cô gái này là con gái bảo bối duy nhất của Thu thị, nắm trong tay quyền thừa kế, được yêu chiều cẩn thận. Người thèm muốn cô nhiều không đếm xuể nhưng vì e ngại thân phận của cô mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thực ra trước khi Lục thị phá sản, cô gái này cũng không phải là người mà anh có thể tưởng tượng đến, anh ta của hiện tại lại càng không có tư cách.

Chỉ là ai cũng không tưởng tượng được, thiên kim tiểu thư của Thu thị lại vừa gặp đã yêu chàng trai nghèo nàn Lục Cảnh Thâm khi ấy, thậm chí còn bất chấp thân phận để theo đuổi!

Mặc dù bề ngoài của anh ta đối đãi lạnh lùng nhưng trong thâm tâm lại vui sướng khôn nguôi.

Sợ vô ý làm vấy bẩn ánh trăng thuần khiết tràn qua kẽ tay, càng sợ cô chỉ hứng thú nhất thời, một khi đã vướng vào thì người đau khổ lại chính là bản thân.

Anh ta không dám chấp nhận nhưng lại không nỡ đẩy cô ra xa.

Cứ như thế từ trung học đến đại học, anh ta cứ ngỡ những ngày tháng đẹp đẽ này sẽ vẫn như cũ tiếp tục trôi qua.

Cho đến khi tai nạn ấy xảy ra …

Vì nhìn vào vệt sáng mặt trời trên cửa sổ thủy tinh quá lâu nên trước mắt anh ta xuất hiện một mảng màu đen, Lục Cảnh Thâm nhắm mắt không tình nguyện mà phải nhớ lại những kí ức hỗn loạn sau khi tai nạn xảy ra.

Bởi vì, tất cả bắt đầu từ thời khắc ấy đã không giống như cũ mà thay đổi rồi …

*

Mười giờ đêm.

Chuyến bay xuất phát từ thành phố Phái, hạ cánh tại sân bay thành phố Lạc.

Tại sảnh phục vụ.

Thu Thanh Duy dựa lưng vào bàn, tháo chiếc sim cũ trong điện thoại ra thay vào đó chiếc sim mới mua.

Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ dùng thân phận của Thu Thanh Duy ở thành phố Lạc hưởng thụ ba tháng cuối cùng, quá khứ của thân phận cũ cũng giống như chiếc sim điện thoại này, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong thùng rác.

Cô không thèm xem những tin nhắn trong wechat, trực tiếp xóa nick rồi tạo một tài khoản mới, thuận tiện liên kết với thẻ ngân hàng.

Dù gì cũng là con nhà hào môn có tiếng ở thành phố Phái.

Từ thời ông bà tổ tiên bắt đầu tích cóp từng chút một, đến đời của cha cô đã trở thành gia tộc đứng đầu trong giới kinh doanh, tiền đơn giản chỉ là một dãy số.

Cũng không biết những người này có đào mộ tổ tiên của tác giả không, bà Thu đột ngột mất sớm, bố của Thu Niệm nửa năm trước cũng đã hạ thổ quy tiên, chỉ còn lại cô con gái độc nhất Thu Niệm cách ngày chết cũng không còn xa.

Thu thị rơi vào tay của một tên đàn ông cặn bã, cũng không biết đống cổ phiếu, trái phiếu và bất động sản kia cuối cùng sẽ rơi vào tay kẻ nào.

Thu Thanh Duy tiếc thay cho gia đình nhà này, đều là người tốt nhưng lại không có kết thúc tốt đẹp.

Nhìn số vốn lưu động đứng tên Thu Niệm, cô bao trọn phòng tổng thống của khách sạn 5 sao ở thành phố Lạc mà không gặp bất kì khó khăn nào, có thể ngồi xe chuyên dụng của khách sạn mà thẳng tiến.

Phong cảnh hai bên ngoài cửa xe ô tô lướt qua như bay, ánh đèn neon nhấp nháy phia xa xa tô điểm thêm cho sự phồn hoa của thành phố nhộn nhịp này.

Về nguyên nhân tại sao cô lại chọn thành phố Lạc là nơi nghỉ dưỡng, đó là vì thành phố Lạc trong cuốn sách này được mệnh danh là “thiên đường khoái lạc”.

Là thành phố kinh tế lớn nhất đất nước, thành phố Lạc nằm trong top những thành phố phát triển trên thế giới, ngành công nghiệp giải trí tại đây cũng cực kì phát triển, các nghệ sĩ nổi tiếng trong showbiz cũng đều đến đây tổ chức sự kiện, chính vì thế cũng kéo theo rất nhiều các ngành công nghiệp dịch vụ phát triển.

Nơi đây chính là sân khấu của vô số người mong muốn thực hiện giấc mơ của mình và cũng là chốn ăn chơi hưởng lạc của giới nhà giàu.

Kiếp trước, Thu Thanh Duy si mê đường đua tốc độ, trong thâm tâm vẫn luôn muốn trở thành một thần thoại trong giới đua xe. Cô dồn tất cả tinh lực để thực hiện ước mơ của bản thân, từ trước đến nay đều chưa bao giờ nghiêm túc hưởng thụ cuộc sống. Thế nên ba tháng cuối cùng của cuộc đời,cho dù như thế nào cô cũng phải phóng túng một lần!

Sau khi làm thủ tục check-in tại khách sạn, Thu Thanh Duy tắm rửa rồi thay sang bộ quần áo mua vội tại sân bay.

Phong cách đường phố, rộng rãi và thoải mái.

Mọi năm đều là chạy trên đường đua, cô thường mặc những bộ đồ dễ vận động, thật sự không làm quen nổi với những bộ váy áo tiểu thư thanh thuần thục nữ chất đầy trong tủ.

Chuẩn bị xong tất cả thì vừa đúng 11 giờ.

Lúc trước đã ngủ một giấc trên máy bay rồi, Thu Thanh Duy bây giờ không hề buồn ngủ nên ra khỏi phòng định đến quán bar gần đây để thư giãn.



Bên này, Thu Thanh Duy nhanh chân bước vào chốn ăn chơi xa hoa trụy lạc, còn bên kia, Lục Cảnh Thâm toàn thân đầy mùi khói thuốc về đến khu chung cư.

Nghê San vẫn đang đợi anh ta về nhà, vừa nghe thấy động tĩnh liền từ sô pha bật dậy chạy nhào vào lòng anh.

“Cảnh Thâm, anh cuối cùng cũng về rồi! Em có nấu canh trong bếp, để em giúp anh hâm nóng lại.”

Ả ta vừa nói xong định đi thì bị anh ta giữ lại, ôm chặt cô trong lòng.

“Anh sao vậy?” Ả ta ngẩng đầu cười mỉm, chưa kịp nhìn rõ vẻ bối rối cùng chán nản trên gương mặt anh ta đã bị anh ta cúi người hôn mãnh liệt.

Ả ta ôm chặt lấy cổ anh ta, nhiệt tình đáp lại nụ hôn nồng cháy ấy.

Từ lối vào đến phòng khách rồi sang đến phòng ngủ, quần áo dần dần bị cởi ra hết. Cuối cùng, trong phòng tắm hơi nước mơ hồ, Lục Cảnh Thâm gầm lên một tiếng thật trầm rồi mới kết thúc “trận chiến”.

Nghê San nằm trong bồn tắm, cả người giống như sắp tan rã vậy.

Vốn là người có tính cách bình tĩnh và tự chủ, Lục Cảnh Thâm đối với phương diện này cũng có quy luật riêng của bản thân, tối hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất thời điên cuồng không giống anh ta của thường ngày! Nếu như không phải anh ta hôn lên vết sẹo sau lưng và nói yêu ả ta, ả ta thật sự sẽ nghĩ rằng không phải anh ta đang có nhu cầu mà đơn giản chỉ là đang trút giận!

Một lúc sau, ả ta bước ra khỏi phòng tắm.

Trên sân thượng, bóng lưng thâm trầm thẳng đứng của một người đàn ông, thanh cao và kiêu ngạo, khiến con người ta rung động. Nghĩ đến nam thần từng khiến tất cả nữ sinh trong trường mê mẩn bây giờ lại thuộc về mình, ả ta không nhịn được mà nở một nụ cười đắc ý.

Ả ta không có gia thế cùng vẻ đẹp trời cho như Thu Niệm, theo đuổi Lục Cảnh Thâm đối với ả ta mà nói không có lấy nửa phần thắng. Năm đó, ả ta cũng giống như bao nữ sinh khác đứng trong biển người mà nhìn anh ta bị Thu Niệm từng chút từng chút đả động, trong lòng đố kị không thôi.

Cho đến khi tai nạn xe ấy xảy ra …

Ánh mắt ả ta đung đưa, mang theo chút hoảng hốt, đưa tay sờ lên vết sẹo sau lưng, đầu ngón tay cảm nhận rõ ràng sự xấu xí ghê tởm của nó.

Vết sẹo này là ả ta cố ý rạch ra để nó xuất hiện, lúc ra tay đau đến mức trực tiếp khiến ả ta ngất đi, mỗi khi thời tiết nắng mưa thất thường còn đau âm ỉ, mùa hè nóng bức vết sẹo lại ngứa không thể chịu nổi. Nhưng điều xứng đáng chính là ả ta dùng vết sẹo này thành công lừa được Lục Cảnh Thâm, mạo danh Thu Niệm trở thành ân nhân cứu mạng của anh ta.

Ả ta cảm thấy may mắn khi ấy bí quá hóa liều, nếu không, cả đời này Lục Cảnh Thâm đối với ả ta cũng chỉ là “bạn thân của Thu Niệm”, không thể có được con người anh ta, càng không thể có được trái tim anh ta.

Sau khi tự mình cảm thán, ả ta tiến lên trước ôm lấy anh ta, trìu mến hỏi: “Cảnh Thâm, xảy ra chuyện gì rồi? Tối nay sao lại nhiệt tình như vậy?”

Lục Cảnh Thâm không lên tiếng, khói trắng tỏa ra từ bờ môi thờ ơ vô cảm của anh ta, lượn lờ quấn quanh khuôn mặt, giúp anh ta che đậy những cảm xúc rối bời nơi đáy mắt.

Từ khi nhận được bản thỏa thuận ly hôn mà Thu Niệm gửi đến, anh ta bắt đầu trở nên bối rối hỗn loạn, trong đầu anh ta đều là những suy nghĩ hoang đường, dường như muốn quét sạch tất cả lý trí còn sót lại trong anh ta.

Bao gồm cả những gì ban nãy …

Mặc dù người anh ta ôm trong lòng là Nghê San nhưng lượn lờ trước mắt anh ta lại đều là khuôn mặt đáng chết của Thu Niệm, còn bởi vì thế mà càng trở nên kích động.

Cảm giác như thế này thật không tốt……

Anh ta lấy một điếu thuốc rồi ép tất cả những hỗn loạn cùng không ổn định trong tâm trạng xuống, quay người dùng lực ôm chặt Nghê San.

Người con gái này không ngại nguy hiểm để cứu mạng anh ta, anh ta đã từng thề đời này kiếp này phải đối tốt với cô ấy, tuyệt đối không phụ lòng.

Thế nên …

“Nghê San, chúng ta kết hôn đi.”

“Anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng như anh đã hứa.”
Chương kế tiếp