Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 30
Đêm nay, Thu Thanh Duy lên một chiếc máy bay tư nhân đến một đất nước khác; Bạc Nguyên Triệt mang theo tâm trạng ngày mai sẽ hát trong buổi hòa nhạc, tặng cho Tiểu Duy một bất ngờ mà an nhiên ngủ.

Thời tiết giống như trên dự báo, ngày thứ hai là một ngày nắng đẹp rực rỡ.

Buổi hòa nhạc cần chuẩn bị rất nhiều thứ, Bạc Nguyên Triệt sáng sớm đã phải thức dậy nhanh chóng đến nơi biểu diễn. Trước khi đi anh đến trước cửa phòng của Thu Thanh Duy, giơ tay định gõ cửa nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc, thế nên đành thu tay lại thành nắm đấm, cuối cùng chỉ nói với chiếc cửa vô tri một câu “Buổi tối gặp” rồi quay người rời đi.

Cánh cửa ấy từ lúc anh rời đi cũng chưa từng mở ra lần nào.

Quý Ninh và Tô Ngạn cảm thấy rất kì lạ.

Từ trước đến nay chưa từng thấy chị Duy ngủ nướng bao giờ, bình thường đều là bọn họ còn chưa tỉnh, cô đã xuống giường đến phòng gym tập luyện rồi. Hôm nay là buổi hòa nhạc của Bạc Nguyên Triệt, theo lý mà nói thì một ngày quan trọng như thế này cô càng không thể nằm ườn trên giường không dậy.

“Đã sang buổi chiều rồi, hay là … chúng ta ra gõ cửa hỏi một tiếng?” Quý Ninh đưa ra đề nghị.

Tô Ngạn không có ý kiến: “Tôi đi cùng cậu.”

Hai người đến trước cửa phòng của Thu Niệm, Tô Ngạn gõ gõ cửa: “Chị Duy?”

Không ai trả lời.

Quý Ninh cũng gõ cửa vài cái, lên tiếng gọi: “Chị Duy? Chị ngủ dậy chưa?”

Vẫn là không có ai trả lời.

Cách một cánh cửa, bên ngoài lẫn bên trong đều là một mảng yên tĩnh, chỉ còn lại ánh dương ngoài cửa sổ nhấp nhô theo điệu nhịp nhàng.

Lại gọi thêm mấy lần nhưng vẫn như cũ không có tiếng đáp lại, Tô Ngạn lo lắng xảy ra chuyện, lúc này cũng không quan tâm có mạo phạm hay không, đập cửa vài lần lớn tiếng gọi: “Chị Duy? Nếu như chị còn không trả lời là bọn em vào đấy nhé!”

Đợi một lúc vẫn không nghe thấy bất kì động tĩnh gì bên trong, Tô Ngạn không còn chần chừ, đang chuẩn bị dùng bả vai xông vào phá cửa thì Quý Ninh vặn nắm cửa theo tiềm thức, một tiếng “cạch” vang lên, cửa mở rồi.

Cửa không khóa?

Thuận theo cánh cửa đang dần dần mở rộng, không gian bên trong phòng hiện ra, bên trong không có người, chăn gối trên giường đã được gấp gọn gàng, trên bàn cũng không nhìn thấy vật dụng gì của Thu Thanh Duy, nhìn so với lúc cô chưa đến không có gì khác biệt.

“A Ngạn, trên bàn có một bức thư!” Quý Ninh lên tiếng gọi.

Tô Ngạn thuận thế đến xem, trên bàn trang điểm là một bức thư được viết vội. Cậu ấy và Quý Ninh nhìn chằm chằm bức thư, một linh cảm không lành chợt hiện lên trong đầu họ.

Đây chẳng lẽ là …?!

Mở bức thư ra, quả nhiên là nhìn thấy một đoạn Thu Thanh Duy viết lời tạm biệt.

“Rất xin lỗi vì không đi tham gia buổi hòa nhạc của anh, thật ra trước khi đến thành phố Lạc tôi đã quyết định sẽ rời đi vào tháng tám, chỉ là ở cùng với anh còn có những người ở phòng làm việc thật sự rất dễ chịu, khiến con người trong vô thức muốn dừng lại thật lâu.

Tôi biết, anh nhất định sẽ nói vậy thì ở lại đây đi, ở lại đây mãi mãi. Nhưng rất nhiều chuyện không phải mình muốn là có thể làm được. Rất xin lỗi, tôi có lý do không thể không rời đi.

Cuối cùng, chúc mọi thứ đều tốt đẹp.”

Nhịp tim của Tô Ngạn nhảy loạn không ngừng.

Cậu ấy vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Thu Thanh Duy, hồi âm nhận được chỉ là “Số điện thoại bạn đang gọi hiện không tồn tại.”

“Chết tiệt!” Cậu ấu vò tóc một cách cáu kỉnh, thông báo cho Quý Ninh đang chờ đợi ở bên canh: “Chị ấy khóa máy rồi!”

“Wechat thì sao? Gọi điện qua wechat có được không?” Quý Ninh hỏi.

Tô Ngạn đều thử qua tất cả những cách có thể liên lạc với cô rồi, toàn bộ đều không có hồi âm. Cậu ấy nhìn Quý Ninh lắc đầu: “Không được, chị ấy cố ý không để ai có thể tìm thấy.”

Quý Ninh thực sự không hiểu: “Tại sao phải làm như thế này? Chị Duy tự nhiên xảy ra chuyện gì không biết? Lẽ nào là gặp phải chuyện phiền phức gì rồi?”

Tô Ngạn nhắm mắt: “Tôi cũng không biết.”

Mặc dù thời gian gặp nhau không dài, nhưng mọi người ở phòng làm việc đều coi cô như người trong công ty, cảm kích cô, thích cô. Hôm nay nghĩ lại, cô thật sự quá thần bí, ngoại trừ cái tên Thu Thanh Duy, có quan hệ với Thu Thị ở thành phố Phái, những thứ khác không ai hay biết.

Chỉ phảng phất là một đoạn gặp gỡ bất ngờ, giúp đỡ mọi người trong thời kỳ nguy cấp, hiện giờ tất cả phiền phức đều đã không còn, cô liền thành công rời đi, biệt tăm biệt tích không hình không bóng.

Sau một hồi im lặng, Tô Ngạn một lần nữa lên tiếng dặn dò Quý Ninh: “Chuyện này tạm thời đừng nói cho A Triệt biết, tất cả đợi buổi hòa nhạc kết thúc rồi hẵng nói.”

Cậu ấy sợ, một khi nói cho Bạc Nguyên Triệt thì buổi hòa nhạc tối nay đừng hòng diễn ra.

*

Đêm nay, sân vận động lớn nhất ở thành phố Lạc không còn chỗ trống.

Trước khi bắt đầu buổi hòa nhạc, Bạc Nguyên Triệt đứng sau cánh gà nhìn ra bên ngoài, trợ lý ở bên cạnh mừng vui cảm thán: “Không còn bị thế lực giới giải trí ngáng chân, vé đều đã bán hết rồi! Thật sự đều là nhờ ơn của chị Duy.”

Nhắc đến Thu Thanh Duy, trong mắt Bạc Nguyên Triệt liền không tự chủ mà trong mắt toàn là ý cười, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vị trí đối diện sân khấu, không nhìn thấy người mà anh muốn đợi, lại nhìn đồng hồ chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu thì không khỏi cảm thấy nóng lòng.

Là do tắc đường sao?

Anh nghĩ.

Lại đợi thêm một lúc, phát hiện Tô Ngạn và Quý Ninh đều đã ngồi xuống, nhân viên trong phòng làm việc đều đã đến đủ ngoại trừ Thu Niệm, anh không tự chủ mà nắm chặt tay, muốn gọi cho cô xác nhận một chút.

Nhưng chợt nghĩ đến cô đang trên đường tới, tốc độ lái xe của cô lại nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc, nghe điện thoại không an toàn nên anh không gọi nữa.

Không sao, đến muộn thì đến muộn, dù gì tiết mục chuẩn bị cho cô ấy cũng là tiết mục cuối cùng.

“A Triệt, đến giờ rồi, sẵn sàng chưa?” Nhân viên nhìn thấy thời gian cũng đến gần rồi nên lên tiếng hỏi.

Bạc Nguyên Triệt định thần lại: “Sẵn sàng rồi, bắt đầu thôi.”

Ánh đèn trong sân vận động tối lại, Bạc Nguyên Triệt từ sau cánh gà từ từ đi lên sân khấu, kèm theo tiếng nhạc và khói bay trên sân khấu, bên dưới đều là tiếng hò hét cổ vũ, tất cả mọi người đều đang gọi tên anh.

Anh ung dung cười nhẹ, vẫy tay chào tất cả các fan của anh dưới sân khấu, bắt đầu tiết mục đầu tiên đã khiến mọi người ở đây đều thán phục.

Anh là người sinh ra đã dành cho sân khấu, mang ánh sáng rực rỡ của một bầu trời đầy sao.

Suốt hai tiếng đồng hồ, hai mươi tư bài hát, không khí của hội trường nóng hơn bao giờ hết.

Mỗi lần hát xong một bài, Bạc Nguyên Triệt lại xác nhận thêm một lần người ngồi ở vị trí đối diện sân khấu có đến không, sau đó buổi hòa nhạc đã tiến hành đến ca khúc cuối cùng, người mà anh đợi vẫn chưa thấy xuất hiện.

Chỉ còn mười phút nữa là buổi hòa nhạc kết thúc rồi.

Bạc Nguyên Triệt đứng ở trung tâm sân khấu, khuôn mặt mỉm cười tươi tắn cả một buổi tối giờ đã không thể khống chế mà để lộ ra biểu cảm thất vọng.

Tại sao Tiểu Duy lại không đến?

Vẫn còn chuyện gì chưa xử lý xong sao?

Muốn gọi điện cho cô nhưng tiết mục trong buổi hòa nhạc sắp xếp rất sát nhau, căn bản không có thời gian, anh chỉ có thể tranh thủ lúc thay trang phục gửi cho cô một vài tin nhắn nhưng vẫn không có hồi âm.

Anh có chút chán nản nghĩ.

Không phải cô quên rồi chứ? Sớm biết như thế này thì sáng sớm nay đã gõ cửa phòng cô, nhắc cô rằng tối nay là buổi hòa nhạc của anh.

“Làm sao đấy?” Trợ lý nhận thấy sự kì lạ của anh, vừa giúp anh chỉnh lại trang phục biểu diễn vừa hỏi.

Bạc Nguyên Triệt nhấp nhấp miệng, muốn trợ lý giúp anh hỏi Tiểu Duy tại sao không đến, lại cảm thấy bây giờ hỏi cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi liền nuốt lại lời đã ra đến đầu môi, lắc đầu không nói gì.

“Ồ, có phải là mệt rồi không?” Trợ lý mang đến cho anh một cốc nước, động viên: “Tiết mục cuối cùng rồi, hát xong buổi hòa nhạc tối nay thì cũng coi như là bế mạc một cách hoàn mỹ, sau đó mọi người cùng nhau đi ăn mừng, nhà hàng mà anh nói tôi đặt xong rồi, tính riêng tư rất tốt, ăn chơi thỏa thích mà không sợ đám chó săn.”

Nghĩ đến tất cả mọi thứ trong những ngày vừa qua, trợ lý cảm khái: “Chuyện tồi tệ cũng coi như là đã qua đi rồi, đêm nay có thể thoải mái ăn chơi rồi.”

Bạc Nguyên Triệt lẩm bẩm: “Đúng vậy, chuyện không tốt đều đã qua rồi …”

Nếu như Tiểu Duy có thể đến xem anh biểu diễn, vậy thì đêm nay chính là một đêm hoàn mỹ, nhưng cô ấy không đến, đợi một lúc nữa sau khi kết thúc anh sẽ gọi điện cho cô hỏi rõ sự tình ra làm sao.

Thời gian thay quần áo ngắn ngủi kết thúc.

Dưới sân khấu vẫn còn vô số người vẫn đang đợi, Bạc Nguyên Triệt nén xuống những suy nghĩ trong đầu, mang theo sự tiếc nuối một lần nữa lên sân khấu.

Bốn phía trong sân vận động lại tối xuống, phía dưới là gậy phát sáng với những ngôi sao lung linh như một bầu trời đêm vô tận.

Anh định thần lại, nhìn khán giả dưới sân khẩu nói: “Rất vui vì mọi người đã đến nghe buổi hòa nhạc của tôi, cũng cảm ơn những ủng hộ và yêu thích của mọi người từ trước đến giờ, không có mọi người thì cũng không có Bạc Nguyên Triệt của ngày hôm nay.”

Tất cả khán giả đều hò hét vỗ tay cổ vũ, thanh thế cực kì lớn.

Bạc Nguyên Triệt cười nhẹ, ánh mắt lại rơi trên chỗ ngồi đối diện sân khấu, trong ánh mắt liền tối đi mấy phần.

“Tiết mục cuối cùng là bài hát tôi mới sáng tác cách đây không lâu, vốn dĩ muốn làm món quà bất ngờ cho một người mà tôi vẫn luôn muốn cảm ơn, cảm ơn sự xuất hiện của cô ấy, cũng như cảm ơn cô ấy đã đồng hành và động viên.”

Qua một lúc, anh lại nuối tiếc lên tiếng: “Nhưng đáng tiếc là tối nay cô ấy hình như có việc không thể đến, thế nên bài hát này chỉ có thể đợi đến khi album phát hành mới có thể tặng cho cô ấy rồi.”

Nói xong câu này, anh nhìn vị trí trống rỗng trước mắt thấp giọng hát. Rõ ràng là lời hát tươi sáng vui vẻ nhưng vì biểu cảm thất vọng của anh mà hiện ra vài phần buồn bã.

“Một nụ cười đơn giản của em, khiến ngày mưa bỗng trở nên ấm áp~”

“Bất giác, không thể rời xa em~”

“Anh muốn hưởng thụ những ngày tháng tươi đẹp cùng em~”

“Ngày mà anh gặp em, là ngày đẹp đến lóa mắt~”

Là bài hát mà mấy ngày trước hát ở phòng thu âm.

Nhân viên của phòng làm việc đều biết anh tặng cho ai, ngược lại tim của Quý Ninh lại thắt chặt từng cơn, cậu bất an nhìn người đang thấp giọng hát trên sân khấu, lo lắng đến rơi nước mắt: “A Ngạn, làm thế nào bây giờ? Nếu như anh Nguyên Triệt biết … vậy thì phải làm sao …”

Tô Ngạn không lên tiếng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, luôn cảm thấy một lúc nữa sau khi Bạc Nguyên Triệt biết chị Duy không từ mà biệt sẽ phát điên mất …

***

Một đêm xa xôi ở nơi nào đó.

Thu Thanh Duy đang ngồi một mình cạnh cửa sổ, bên tai là giọng nói ấm áp và sạch sẽ, mông lung phát ra một bài hát bi thương.

“Anh yêu em …”

“Đây là điều cuối cùng anh muốn nói …”

“Tạm biệt …”

“Lần duy nhất rung động trong cuộc đời của anh …”

Gặp nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên cô nghe Bạc Nguyên Triệt hát, thật không ngờ người đàn ông nhìn có vẻ lanh chanh hấp tấp kia lại có thể hát ra được những cảm xúc như thế, bài hát khiến trái tim quặn thắt, chẳng trách có thể trở thành ngôi sao hạng A trong giới giải trí.

Cô yên tĩnh nghe giọng hát của anh, biểu cảm tiếc nuối cùng chán nản.

Anh đã trở thành ca sĩ đầu tiên mà cô yêu thích, vậy mà cô không có cơ hội nói cho anh biết …

Chương kế tiếp