Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 31
Tháng chín, thời điểm mùa hạ qua đi, mùa thu đang tới gần.

Những chiếc lá phong đang dần chuyển đỏ, tạo nên một khung cảnh đỏ rực lửa bao quanh căn biệt thự Phong Lam, phong cảnh đẹp là vậy nhưng người đứng bên cửa sổ lại cảm thấy lạnh lẽo.

“Tổng giám đốc Lục, vậy chúng tôi… đi đây?”

Những người giúp việc đến bên cửa sổ để nói lời tạm biệt với Lục Cảnh Thâm.

Lúc cô chủ còn ở đây, ngôi biệt thự trông trống vắng và hiu quạnh, giờ đây cô chủ của họ đã rời đi, nhóm người giúp việc vẫn tiếp tục trông coi ngôi nhà đó nhưng họ không có người để phục vụ. Vì vậy, Lục Cảnh Thâm đã đưa cho họ khoản tiền tái định cư để họ rời khỏi đây và bắt đầu một cuộc sống mới.

Đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, không quay đầu lại, Lục Cảnh Thâm chỉ nhẹ nhàng đáp lại tôi biết rồi.

Người giúp việc ở đây đương nhiên biết về mối quan hệ vợ chồng giữa họ, chỉ có thể thầm than rằng số phận đã trêu ngươi họ, hai người nên là một cặp vợ chồng yêu thương và hoà thuận nhưng chỉ vì hiểu lầm mà họ đã làm tổn thương lẫn nhau.

Sau khi những người giúp việc rời đi, toàn bộ căn biệt thự càng trở nên trống trải hơn trước.

Lục Cảnh Thâm vẫn đứng trước cửa sổ, tưởng tượng ra khung cảnh ngày này năm trước Thu Niệm một mình nhìn những chiếc lá đỏ ngoài kia, trái tim anh ta lại trở nên xót xa.

Nếu mà xưa kia anh ta có thể rũ bỏ tất cả những nghi hoặc để đáp lại tình cảm của cô thì anh ta đã không cho Nghê San cơ hội chen vào giữa họ, sẽ không có sự hiểu lầm nào xảy ra sau đó. Lúc này, thậm chí anh ta còn không thể nói với cô rằng “Anh xin lỗi, anh yêu em.”

Mọi lỗi lầm đều do hắn gây ra ….

Tất cả là lỗi của anh ta ….

Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, dường như quyết tâm tìm đến cái chết.

Anh ta nhìn quanh biệt thự một lần nữa, men theo thang cuốn từng bước lên tới tầng ba nơi có phòng ngủ mà anh ta mới chỉ bước vào một lần.

Đó là vào đêm tân hôn, anh ta bỏ Thu Niệm lại mà bước đi, nghĩ đến ánh mắt buồn bã của cô lúc đó, tim anh ta lại đau như bị dao cắt, bóp chặt hơi thở của anh ta khiến cho hơi thở trở nên khó khăn.

Anh ta đi đến bên bàn, uống thuốc ngủ đã được chuẩn bị từ trước đó rồi bật lửa, tẩm xăng vào chiếc rèm cửa.

Ngọn lửa đang dần cuộn lên.

Như đang trong một giấc mộng.

Lục Cảnh Thâm nằm xuống chiếc giường nơi mà Thu Niệm đã nằm một mình hằng đêm, nhắm mắt an nhiên tiến đến cái chết.

“Niệm Niệm …”

“Anh đến bên em đây …”

***

Đêm đó, tại một quán bar ở thành phố Lạc.

Bạc Nguyên Triệt ngồi tại một quầy bar nơi mà anh gặp Thu Thanh Duy lần đầu tiên, uống hết cốc này đến cốc khác. Anh nghĩ, nếu anh lại say liệu Tiểu Duy có xuất hiện không? Bởi cô nhất định sẽ không nỡ giương mắt nhìn anh bị một người phụ nữ xấu xa dẫn đi.

Tuy nhiên, dù có uống thế nào, người đang đợi anh không phải là Tiểu Duy mà thay vào đó là những cái nhìn chằm chằm của đồng đội mình trong bóng tối.

“Đủ rồi, đừng uống nữa!” Tô Ngạn không nhịn được, bước từ quầy đối diện cùng với trợ lý và Quý Ninh, giật lấy chai rượu từ anh ta.

Bạc Nguyên Triệt không chịu, giành lại chai rượu như thể nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng: “Cậu đang làm gì vậy? Việc uống rượu của tôi không liên quan gì đến cậu! Đừng có mà tọc mạch!”

Tô Ngạn tức giận bật cười: “Tôi tọc mạch? Cả ngày không nhận tin nhắn, lại ở đây say xỉn! Nhìn vào gương mặt cậu xem, xem bản thân mình hiện giờ có giống con ma men không?”.

Bạc Nguyên Triệt không chút lay động, thấy không lấy được chai rượu, dứt khoát cầm lấy một chai khác, mở nắp ngửa đầu lên uống.

Mọi người ai nấy đều bực bội khi anh trở thành thế này.

Tô Ngạn nghiến răng, thật sự chán ngấy bộ dạng này rồi, anh trở nên mất bình tĩnh, trực tiếp vươn tay hất toàn bộ bàn rượu xuống đất.

Trong âm thanh vỡ vụn, cảm xúc trong mắt Bạch Nguyên Triệt cũng vỡ vụn theo, anh đập chai rượu xuống đất, mắt đỏ hoe rống lên: “Vậy cậu muốn tôi phải làm sao? Nói đi! Tôi phải làm gì để Tiểu Duy quay trở lại đây?!”.

Tô Ngạn cũng thét lên: “Tôi không biết! Tôi muốn tìm cô ấy để rồi tôi sẽ đưa cô ấy tới trước mặt cậu ngay lập tức, để cho cô ấy xem bộ dạng ngu ngốc bây giờ của cậu!”

“Vậy cậu đưa cô ấy đến đây đi … đưa đến đây đi …” Bạc Nguyên Triệt nói, đôi mắt ướt át, anh xoa xoa chóp mũi đau nhức và giọng nói theo đó cũng trở nên nức nở: “Đáng lẽ ngày hôm đó tôi không đi đến cái buổi biểu diễn đó, nếu tôi ở nhà, tôi đã có thể sớm biết cô ấy đã đi, và có lẽ tôi đã có thể đón cô ấy trở lại …”

“Anh Nguyên Triệt, anh đừng nói nữa …” Đôi mắt của Quý Ninh cũng đỏ lên: “Chị Duy nên có những kế hoạch của riêng mình, trong thư cũng viết rằng việc rời đi vốn dĩ đã được lên kế hoạch từ trước rồi.”

Bạc Nguyên Triệt ôm đầu gục xuống ghế sô pha, hai bên thái dương nhói lên vì kích thích của cồn.

Anh nhắm mắt lại và nghĩ tới cái đêm ác mộng đó.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, anh ta đã gọi cho Tiểu Duy, nhưng phản hồi duy nhất anh ta nhận được chỉ có âm thanh trống rỗng của tiếng thông báo tự động. Star friend* trên Wechat khi bị tắt sẽ không trả lời lại được. Ngay sau đó, Tô Ngạn và Quý Ninh đến hậu trường do dự nói với anh rằng Tiểu Duy đã đi rồi.

*Star friend: chức năng đính tài khoản người dùng lên trên cho việc dễ tìm kiếm trong Wechat

Đêm đó không ai có tâm trạng đi dự tiệc ăn mừng, anh điên cuồng tìm kiếm khắp thành phố Lạc nhưng không tìm thấy người phụ nữ nào tên Thu Thanh Duy cả.

Ngày hôm sau, trong tài khoản của anh có thêm một tỷ chuyển khoản, không có một dòng ghi chú hay tin nhắn nhưng anh biết rằng, chính Tiểu Duy đã chuyển cho anh.

Anh cố gắng tìm cô thông qua thông tin chuyển khoản, nhưng tiếc là nó được ẩn giấu rất kĩ, anh đã tìm rất lâu nhưng cũng không tìm thấy thông tin gì.

Không có ai tên Thu Thanh Duy trong nhà họ Thu ở thành phố Phái, chỉ có một người phụ nữ bằng tuổi tên Thu Niệm đã qua đời.

Từ đó, Thanh Duy của anh đã biến mất.

Nó giống như một ảo giác xuất hiện trong lúc tuyệt vọng rồi biến mất chỉ trong một đêm nhưng anh vẫn giữ lấy ký ức đó, mê đắm trong đó, không thể tự giải thoát.

Người phục vụ sau khi nghe thấy tiếng va chạm thì đi tới, mớ lộn xộn trên sàn nhà khiến anh ta giật mình, quan sát thấy bầu không khí căng thẳng, anh ta cẩn thận hỏi: “Quý khách … Xin hỏi có phải anh không hài lòng với rượu trong cửa hàng này không?”

“Không có, vô tình trượt chân.” Bạc Nguyên Triệt cất tiếng, giọng nói khàn khàn thể hiện sự mệt mỏi: “Phiền anh cho tôi một cốc bia.”

Tô Ngạn mắng: “Uống như này cậu muốn chết à?!”

Quý Ninh xin lỗi người phục vụ: “Anh ấy say rồi, anh không cần đem rượu cho chúng tôi nữa, tôi sẽ đi thanh toán hoá đơn.”

Không có rượu, giống như việc mất thuốc để làm tê liệt tạm thời bản thân, Bạc Nguyên Triệt loạng choạng đứng dậy, giương đôi mắt lờ đờ, đối đầu với Tô Ngạn: “Nếu không uống, vậy thì tôi sẽ đi lên sân khấu chính để hát nhỉ?”

“A Triệt, cậu đừng có như vậy, cậu đang ở chỗ đông người, có biết hậu quả sẽ lớn như nào nếu bị chụp lại không?”

Trợ lý vội vàng ngăn cản nhưng bị Bạc Nguyên Triệt một tay đẩy ra.

Người đàn ông lấy lại được bộ dạng gai góc trước đó, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận: “Đừng làm phiền tôi.”

Bỏ mặc người trợ lý đang lo lắng cùng với Tô Ngạn sắc mặt đang tái mét, anh vẫn cố chấp dùng sự phóng đãng nhằm che đậy trái tim tan vỡ của mình.

Tại sao không nói lời tạm biệt?

Cho dù là việc kinh thiên động địa thì cũng không đến mức mãi mãi cắt đứt liên lạc như vậy …

Hay là …

Trong lòng cô, anh căn bản không hề quan trọng, anh chính là vật tồn tại để bị vứt bỏ … Loạng choạng bước lên sân khấu, hai mắt của anh đã trở nên đỏ hoe.

Vô số cảm xúc va chạm trong lồng ngực, anh vừa buồn vừa tức giận, nhưng dù thế nào cũng không hận được. Đó là người anh đã yêu trong vô thức, sao có thể hận được.

DJ đang cầm mic hát thì bỗng giật mình khi thấy một người khách say rượu đi tới. Sau đó, micro đã bị lấy mất, anh ta vội vàng gọi bảo vệ đến đuổi người đi. Nhưng chỉ mới hát được câu đầu tiên, Bạc Nguyên Triệt đã cảm thấy choáng váng và khó trụ lại.

Tiếng hát này là …?!

“Bạc Nguyên Triệt!”

“Trời ơi! Đó là Bạc Nguyên Triệt sao?”

“Ahhh! Đó là idol! Chắc chắn là idol đó!”

“Tôi thật may mắn quá đi, được xem buổi biểu diễn trực tiếp miễn phí của thần tượng tại quán bar!”

Dưới sân khấu náo động hẳn lên, những người vốn có mặt tại quầy bar cũng vội vàng chạy tới khi nghe thấy động tĩnh.

Tuy nhiên, người có mặt trên sân khấu vẫn không hề lay chuyển, anh cầm micro giống như tự tạo cho mình một không gian kín rồi trút bỏ mọi cảm xúc của mình bằng giọng hát khàn khàn.

“Đây là hình phạt gì vậy?”

“Khoảnh khắc mà trái tim tôi cuối cùng rung động thì em lại biến mất …”

“Tôi thực sự muốn gặp lại em …”

“Lần nữa …”

Kết thúc bài hát, anh không kìm được xúc động mà bật khóc.

Những người dưới khán đài vốn đang cao hứng đều sững sờ, quán bar ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn tiếng hát khuếch đại mang theo một nỗi buồn đau xót.

“Tiểu Duy …”

Sau khi cất lên tiếng hát đầy hoài niệm, Bạc Nguyên Triệt không chịu được cơn say và ngã ra sân khấu.

*

Chỉ sau một đêm, đã có hai tin tức lên hot search.

Một trong số đó là là về chủ tịch của Thu thị, cái còn lại về Bạc Nguyên Triệt, hai người không có liên quan đến nhau nhưng họ đã làm điều tương tự và gây ra chấn động — cả hai đều tự sát vào cùng một hôm.

Internet trở nên náo động bởi thảo luận các nguyên nhân khác nhau dẫn tới cái chết của hai người.

@Người dùng 1: Thu thị thật khốn khổ ! Đó hoàn toàn là một bi kịch bi đát! Người thân của tôi làm việc cho Thu thị, tôi nghe nói chủ tịch của họ đã tàn nhẫn với vợ cũ của mình, và anh ta đã nuốt cả lọ thuốc ngủ, tạt xăng trong phòng ngủ và muốn tự thiêu.

@Người dùng 2: Triệt yêu dấu của chúng ta cũng vì một người phụ nữ mà tự tử, hôm nọ anh tôi đang ở quán bar, nghe thấy anh ta vừa khóc vừa la hét Tiểu Duy nhảy khỏi sân khấu cao vài mét!

@Người dùng 3: Hu hu hu, họ đều là những tướng mạo tuyệt vời ngàn năm có một, sao lại không nghĩ thông suốt chứ? Các anh có thể nhìn em nè! Em có thể mà!

@Người dùng 4: Tôi rất tò mò liệu Tiểu Duy đó là ai? Tôi đã lùng sục tất cả những nữ diễn viên có liên hệ với anh ấy nhưng tôi không thể tìm thấy một cái tên nào. Liệu có phải người ngoài giới không?

@Người dùng 5: Tôi không quan tâm điều gì xảy ra với vị tổng tài kia, tôi chỉ muốn chúng ta bình yên vô sự. Tự tử hẳn là một sự hiểu lầm! Xin hãy để Triệt yêu dấu của chúng tôi một mình yên bình được không? Cho dù Tiểu Duy là ai, hãy ngừng thổi phồng nó lên được không? Bằng không thì việc debut sẽ rất tệ!

Về tin tức này, Thu Thanh Duy, người đang ở nước ngoài, vẫn chưa hề hay biết về nó.

Trong một tháng qua cô đã sống trong khách sạn suối nước nóng này, Trung thu gần đến rồi, cô vẫn còn chưa chết? Điều này không khoa học.

Trong lòng đầy nghi hoặc, cô vào một bệnh viện phục vụ cho cả người Trung Quốc.

Sau một loạt các cuộc kiểm tra, bác sĩ nói với cô ấy: “Cô Thu, cơ thể của cô rất khoẻ mạnh. Về căn bệnh nan y mà cô đã đề cập, chắc hẳn là chuẩn đoán sai.”

Chương kế tiếp