Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 47
Đối với Thu Thanh Duy, những kỷ niệm về công viên giải trí không có mấy dễ chịu.

Khi còn nhỏ ông đã đưa cô đến đó một lần, nhìn thấy xung quanh cô đều là gia đình hạnh phúc của ba người, cô cảm thấy lạc lõng và không bao giờ muốn đến đó nữa.

Sau nhiều năm lại trở lại nơi này tuy rằng không còn nhiều sự chống cự như khi còn bé, nhưng vẫn có chút tâm lý phản kháng. Nhưng hôm nay không phải là cuối tuần, không nhìn thấy phụ huynh nào đưa con cái đi chơi, ngược lại có rất nhiều cặp đôi đang hẹn hò. Cô và Bạc Nguyên Triệt đứng giữa họ không hề cảm thấy lạc lõng chút nào.

“Em đứng đây chờ anh, anh đi mua vé.” Bạc Nguyên Triệt nói xong bắt đầu chạy đi.

Thu Thanh Duy đứng từ xa đợi một lúc, thấy anh cầm thứ gì đó trên tay chạy đến, chưa kịp nhìn rõ thì người bên kia đã giơ tay ấn thứ đó lên đầu cô.

Cô sững sờ một lúc, đưa tay sờ thấy một đôi tai mèo mềm mại, rồi nhìn Bạc Nguyên Triệt, đã đeo lên một cặp sừng ác ma.

Đến nơi như thế này, lại còn đeo loại cài tóc như này, Thu Thanh Duy không khỏi than thở: “Anh không phải quá trẻ con à?”

Cô vừa nói tay vừa định tháo cài tóc tai mèo xuống nhưng Bạc Nguyên Triệt đã giữ tay cô lại mặc dù anh đang đeo kính râm, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ và nóng bỏng phía sau cô.

“Đừng tháo.” Anh nói, giọng hơi ngượng ngùng, nhưng anh nghĩ một tiếng ho giả tạo có thể che đậy nói: “… Rất đáng yêu.”

Đây là lần thứ hai anh miêu tả cô như vậy.

Thu Thanh Duy cảm thấy cụm từ này với cô hoàn toàn không liên quan đến nhau, bèn lườm anh: “Từ trước tới giờ anh chưa đậu qua môn tiếng trung à?”

Bạc Nguyên Triệt nhếch khóe môi, bình tĩnh nói với cô: “Ngại quá, anh đứng nhất lớp khi còn học trung học đó.”

Đứng nhất lớp?

Thu Thanh Duy cảm thấy những người theo đuổi nghệ thuật sẽ không thích giáo dục theo định hướng thi cử cứng nhắc nên có chút nghi ngờ lời nói của anh.

“Thái độ của em là gì vậy? Em không tin à?” Bạc Nguyên Triệt tức giận cười: “Trước kia anh chính là một học sinh giỏi đấy.”

Thấy anh lo lắng, Thu Thanh Duy nhanh chóng trấn an: "Được rồi, tôi tin rồi, tôi chỉ thấy hơi bất ngờ mà thôi."

“Trông anh có vẻ không thích học sao?” Bạc Nguyên Triệt tự hỏi, rồi tự trả lời: “Đúng vậy, anh không thích học chút nào, và anh cũng không muốn đứng nhất lớp … "

Nhưng mẹ anh muốn như vậy.

Người ấy chưa bao giờ để ý đến cảm xúc và mong muốn của anh, mà chỉ mù quáng ép anh phải trở nên càng giỏi hơn, giỏi hơn, phải giỏi hơn nữa. Bà ấy muốn anh phải hơn hẳn những đứa trẻ sinh ra trong gia đình đó, muốn anh làm hài lòng người đàn ông đó và muốn anh “bước ra khỏi bóng tối”, đưa bà ấy một bước chân vào gia đình hào môn …

Nhưng làm sao có thể?

Anh chỉ là một trong số rất nhiều đứa con ngoài giá thú, anh đã từng gặp người đàn ông này vài lần khi còn nhỏ. Sau đó, ngoại trừ tiền trả sinh hoạt phí hàng tháng, người đàn ông đó không bao giờ xuất hiện nữa.

Làm tình nhân không phải là điều gì vinh quang, người đàn ông đó chơi chán rồi ắt sẽ đi tìm người phụ nữ khác, nhưng cho dù bên cạnh ông ta có bao nhiêu người chung chăn gối thì cũng không lay chuyển được địa vị của người vợ có thể mang lại lợi ích cho ông ta.

Đạo lý đơn giản như thế, anh đã nhìn thấu từ lâu nhưng mẹ anh đã tự lừa dối bản thân mình và đổ lỗi cho sự thay đổi trái tim của người đàn ông rằng anh không đủ ưu tú để làm hài lòng người đàn ông kia.

Thật là nực cười!

Nghĩ đến những ngày tháng ở thủ đô, nụ cười trên môi anh nhạt nhòa, đôi mắt hạ mi đầy u tối.

Ý thức được tâm trạng của anh không ổn, Thu Thanh Duy không khỏi hỏi: "Sao vậy?"

Nghĩ rằng hôm nay ở đây để khiến cô vui vẻ, Bạc Nguyên Triệt nhanh chóng bình tĩnh lại và nở một nụ cười trở lại: "Không sao, không nói chuyện này nữa, chúng ta vào đi!"

Không cho cô cơ hội đào sâu, anh quay người trước và đi về phía cổng công viên giải trí.

Không sao? Thu Thanh Duy không tin, nhìn về phía bóng lưng anh suy nghĩ một lúc, nhấc gót đuổi theo.

Cô luôn cảm thấy rằng dường như anh không muốn nhắc đến quá khứ của mình …



Không có nhiều người trong công viên, vì vậy không cần phải xếp hàng để lên tàu lượn siêu tốc, thuyền vượt ghềnh thác, ghế đu quay, cùng với trò “techno jump”.

Sau khi trải qua cảm giác phấn khích của cuộc đua xe, Thu Thanh Duy không hề có chút cảm xúc nào, nghe thấy tiếng la hét ngày một lớn từ những người xung quanh, cuối cùng giọng họ đều khàn đặc.

Chơi xong trò “techno jump” đi ra, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng bị choáng, cúi xuống nôn mửa.

Nửa dưới khuôn mặt không được che bởi kính râm của anh tái nhợt, môi anh không còn chút máu, Thu Thanh Duy chạy đi mua cho anh một chai nước lạnh, giúp anh ngồi xuống, đút từng ngụm nhỏ.

Sau khi uống hết nửa chai nước, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy thoải mái trở lại, thấy sắc mặt người phụ nữ bên cạnh mình không thay đổi sau khi nhận thức được liền cảm thấy ngại ngùng.

“Không phải, hôm nay là ngoài ý muốn, bình thường anh ngồi những thứ này sẽ không có bị gì. “

Nhìn anh cố gắng giải thích cho bản thân, Thu Thanh Duy muốn giữ thể diện cho anh nên không vạch trần, duy trì bình tĩnh đưa anh đến khu vui chơi dành cho trẻ em.

Nhìn thấy người đàn ông cao một mét tám cuộn mình lại trên chiếc đu quay nhỏ một cách quá đáng, chơi rất nhiệt tình.

Thu Thanh Duy đứng bên ngoài hàng rào: “...”

Rốt cuộc là ai đưa ai đi chơi?



Sau khi ra khỏi công viên giải trí, tất cả những khó chịu mà Thu Thanh Duy gặp phải ở thành phố Phái những ngày qua đều được rửa trôi.

Bạc Nguyên Triệt có vẻ như đang chơi rất vui vẻ ở khu dành cho trẻ em nhưng anh lại rời khỏi công viên giải trí với vẻ mặt lạnh lùng, anh miễn cưỡng tháo chiếc cài tóc ác ma trên đầu.

Giống như một đứa trẻ.

Trên đường trở về Thu Thanh Duy lái xe, khi đang đợi đèn đỏ cô nhận được điện thoại của thư ký Chu, hỏi về việc sáng nay cô cho người hầu nghỉ.

“Đúng vậy, ông nghe từ quản gia à?” Thu Thanh Duy đặt một tay lên tay lái, giải thích với đầu dây bên kia: “Bạn của tôi sẽ ở vài ngày, nếu có người giúp việc anh ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.”

Đầu dây bên kia, thư ký Chu có chút do dự, nhưng vẫn hỏi: “Nghe nói bạn của cô là đàn ông … ”

Tại sao lại nói về vấn đề này?

Thu Thanh Duy liếc nhìn sang chiếc sừng ác ma trên đầu người ngồi bên ghế phụ, không nghĩ rằng anh có đủ can đảm để làm gì cô khi hai người ở chung.

Cô hiểu Bạc Nguyên Triệt nên mới yên tâm như vậy.

Đối với người khác thì sẽ không nghĩ như thế.

Thư ký Chu nghe nói người đàn ông này là một người lạ mặt, nên không khỏi lo lắng, tìm mọi cách thuyết phục Thu Thanh Duy để người giúp việc và quản gia trở về nhưng không thành công, cuối cùng cúp điện thoại, thở dài ngao ngán.

Cố Trì đang ở một bên xử lý tài liệu, thư ký Chu gọi điện thoại đến, anh vừa nghe nhiều cuộc điện thoại vừa nghĩ ngợi một chút, rồi lại hỏi: “Người bạn như thế nào?”

Thư ký Chu hy vọng tiểu thư và Cố Trì có thể có một mối quan hệ tốt đẹp, ai biết được đột nhiên giữa đường lại xuất hiện một người đàn ông ngay đến cả chút thông tin cũng không biết, khuôn mặt buồn bã nói: "Tôi cũng không rõ, nhưng tiểu thư nói rằng anh ta là một người bạn rất tốt, vì vậy mới cảm thấy yên tâm khi ở nhà một mình. ”

Thấy thư ký Chu rất lo lắng, Cố Trì suy nghĩ một chút, vẫn quyết định qua đó xem, anh ấy hoàn thành công việc của mình, cầm lấy áo khoác đi ra khỏi văn phòng làm việc, trước khi đi còn trấn an: “Tôi tiện đường qua đó xem nhưng Niệm Niệm đã nói là không sao, vậy nên sẽ không có vấn đề gì đâu. “

Anh ấy nghĩ rằng, Thu Thanh Duy ở một mình cùng một người đàn ông trong biệt thự, nghe có vẻ hơi không an toàn, anh ấy đến xem, sẽ không mất nhiều thời gian để kiểm tra; ngoài ra, trong tiệc mừng thọ của ông mẹ đã tự quyết định nói ra những điều không nên nói, anh ấy vẫn chưa ra mặt để nói xin lỗi.

Với hai mục đích này, Cố Trì lái xe đến biệt thự Nam Ngạn.



Lúc này, Lục Cảnh Thâm người đang suy sụp vì sự phá sản của Lục thị chào đón một vị khách bất ngờ.

Vạn Hồng Đức liếc mắt nhìn Lục thị sắp trở thành tòa nhà trống không, đứng trước bàn làm việc của Lục Cảnh Thâm: “Tổng giám đốc Lục, đã lâu không gặp. “

Lục Cảnh Thâm nhướng mi, giọng điệu không hề khách khí: “Ông đến đây làm gì? Nếu đến xem trò cười của tôi thì cút đi.”

“Người trẻ ấy à, cậu đừng có nóng giận như vậy.” Vạn Hồng Đức vẫn cười ha ha: “Tôi đến đây tìm cậu là muốn nói về chuyện hợp tác. “

“Hợp tác?” Lục Cảnh Thâm nhíu mày: “Hợp tác cái gì?

Kể từ khi bị Thu Thanh Duy đuổi khỏi ghế giám đốc, Vạn Hồng Đức vẫn luôn ôm hận trong lòng, chỉ là một con ranh mà cũng dám dẫm đạp lên đầu bọn họ, cũng không biết tự lượng sức mình.

Ông ta kìm lại cơn tức giận, chỉ muốn mau chóng giải quyết con ranh đó, để cho cô biết được gừng càng già càng cay!

Vì vậy ông ta vội vàng nói: “Tôi với cậu cùng hợp lực, chúng ta cùng nhau tiêu diệt Thu thị! Sau khi thắng tài sản sẽ được chia năm mươi năm mươi, cậu thấy thế nào?”

Khi nghe tin sẽ gây bất lợi cho Niệm Niệm, Lục Cảnh Thâm ngay lập tức từ chối: “Chuyện tổn thương đến Niệm Niệm, tôi sẽ không làm.”

“Ai nói sẽ làm tổn thương cô ấy? “Vạn Hồng Đức nói: “Tôi nói là muốn Thu thị bị phá sản! Đến lúc cậu có được tiền trong tay, nói không chừng có thể khiến Lục thị vực dậy từ cõi chết, Thu Niệm mất đi chỗ dựa vững chắc này, thì không phải sẽ là người của cậu còn gì?”

Lục Cảnh Thâm ánh mắt hơi dao động, mím môi không nói.

Thấy anh ta có vẻ động lòng, Vạn Hồng Đức thừa thắng xông lên tiếp tục dụ dỗ anh ta: "Cậu thử nghĩ xem, cô ấy là một người phụ nữ không biết điều hành công việc kinh doanh, hoàn toàn phụ thuộc vào sự giúp đỡ của Cố Trì. Có qua có lại, không phải là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hay sao? Hơn nữa, trước đây vốn dĩ hai nhà Cố - Thu đã có hôn ước, cuộc hôn nhân này rất có thể sẽ xảy ra! Cô ấy nhẫn tâm bỏ chồng cũ rồi sống hạnh phúc với những người đàn ông khác, cậu vất vả quản lý Lục thị không lâu nữa sẽ tuyên bố phá sản không còn tồn tại, cậu thực sự cam tâm ư?”

Lục Cảnh Thâm khẽ mở miệng, biểu cảm thay đổi.

Tất nhiên … anh ta không can tâm …

Hiện giờ anh ta có nằm mơ cũng muốn có được Thu Niệm, thay vì nhìn cô yêu đương ngọt ngào với người đàn ông khác, còn mình thì thậm chí đến việc gặp cô một lần cũng khó. Nhưng Thu thị là toàn bộ tâm huyết mà cha cô để lại cho cô, nếu nó bị phá hủy một cách tàn nhẫn, cô chắc chắn sẽ hận anh ta.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Vạn Hồng Đức và trả lời phủ nhận: "Ông đi đi, tôi sẽ không làm gì Thu thị đâu."

Vạn Hồng Đức tức giận đến mức mắng mỏ: "Tôi tưởng cậu là người có thể làm việc lớn, không ngờ lại làm việc theo cảm tính như vậy! Cũng chỉ là một người phụ nữ, sau khi “nuốt cái bánh lớn Thu thị” thì loại phụ nữ nào mà cậu không có được?"

Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại.

Anh ta chỉ cần Niệm Niệm.

Chỉ cần cô ấy …

Đuổi được Vạn Hồng Đức đi, Lục Cảnh Thâm không còn tâm trạng làm việc, cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi công ty.

Lái xe đi, anh ta đậu bên đường hút thuốc, trước mặt có một chiếc ô tô đi đến, đi lướt qua, anh nhìn thấy Thu Thanh Duy ngồi ở ghế lái, bên cạnh cô là một người đàn ông lạ mặt, hai người cùng nhau trêu đùa và đùa giỡn, rất thân mật.

Đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại, vô thức xoay tay lái rồi đuổi theo.

Suốt chặng đường, trong lòng thật hỗn loạn.

Trong đầu Lục Cảnh Thâm hiện lên suy nghĩ xem người đàn ông ngồi trên ghế phụ là ai, lúc nãy đi ngang qua cũng không nhìn rõ nhưng anh ta cũng biết chắc chắn không phải Cố Trì, cũng không phải người mà anh ta quen biết.

Lẽ nào ngoài Cố Trì, cô còn đi tìm người đàn ông khác.

Lục Cảnh Thâm càng nghĩ càng thấy bản thân mình sắp phát điên rồi.

Có vẻ như anh ta nên xem xét lại lời đề nghị của Vạn Hồng Đức, so với việc hận thì anh ta không lấy được cô mới là đáng sợ.



Thu Thanh Duy vẫn không biết rằng phía sau có một chiếc xe đang đuổi theo.

Về tới biệt thự Nam Ngạn, đang chuẩn bị lái xe vào trong, liền phát hiện vị khách không mời mà tới đứng đợi bên cạnh là chiếc xe mui trần khoa trương như trước, người chủ ngồi ở ghế lái huýt sáo ngạo mạn với cô.

“Thu Thanh Duy! Em đi đâu vậy? Anh đợi em cả ngày trời rồi.”

Người đến là Hạ Minh, mặt Thu Thanh Duy lập tức chùng xuống, trong khi Bạc Nguyên Triệt ngồi bên cạnh đang nghĩ đến những gì đã xảy ra ở thành phố Lạc, trái tim anh chợt hoảng hốt, lo lắng rằng hắn ta vì Minh Toa Toa sẽ gây bất lợi cho Thu Thanh Duy. Vì vậy trực tiếp đẩy cửa xuống xe, cao giọng hỏi: "Anh tìm em ấy làm gì?"

Hạ Minh nheo mắt nhìn vài giây, nhận ra đó là Bạc Nguyên Triệt, cậu ta không kìm được sự ghen tị, mở miệng chế nhạo: “Là cậu, sao nào? Thu Thanh Duy vẫn chưa chơi chán à?”

Bạc Nguyên Triệt mắng: “Đừng có nói khó nghe như thế.”

Hạ Minh nhún vai, nhìn Thu Thanh Duy, không khách sáo vạch trần thân phận của cô: "Vậy thì hỏi Thu đại tiểu thư của chúng ta, khi nào thì chồng chưa cưới giàu có của cô cùng cô kết hôn vậy?"

Giàu có?

Chồng chưa cưới?

Những lời như vậy khiến Bạc Nguyên Triệt choáng váng, anh nghiêng đầu trong tiềm thức và nhìn Thu Thanh Duy để tìm câu trả lời.

Anh hy vọng có thể nghe thấy cô phủ nhận, nhưng bên tai vang lên một tiếng mắng: "Hạ Minh! Anh như này thật là vô liêm sỉ!"

Hạ Minh khịt mũi, hai tay nhảy ra khỏi mui xe, rồi lắc ống quần, cười nửa miệng nói: "Tôi vô liêm sỉ? Chân cô cùng một lúc đứng trên hai “chiếc thuyền” thì không phải là vô liêm sỉ à?"

Cậu ta đang nghĩ rằng Thu Thanh Duy sẽ lật úp cả hai thuyền này, cuối cùng cậu ta sẽ là ngư ông đắc lợi. Nhưng cậu ta không biết rằng kể cả khi tất cả những người đàn ông trên thế giới đều chết hết, Thu Thanh Duy cũng sẽ không nhìn cậu ta lấy một lần.

Nói cho cùng, người có loại tính cách phong lưu đa tình này, cô sẽ không bao giờ chấp nhận được.

Hai người đối mặt với nhau, Bạc Nguyên Triệt im lặng đứng bên cạnh, tai ù đi.

Một từ khủng khiếp lặp lại trong tâm trí anh: Tiểu Duy cô ấy có chồng chưa cưới rồi.

Đúng lúc này, xe của "chồng chưa cưới" đến biệt thự Nam Ngạn, Cố Trì nhìn thấy trước cửa có hai chiếc ô tô đang đậu, liền có chút nghi ngờ bước xuống, liền liếc mắt nhìn Hạ Minh, còn có người đàn ông lạ mặt chưa từng gặp bao giờ, cuối cùng ánh mắt nhìn về mặt Thu Thanh Duy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hạ Minh cười hả hê: “Này, chồng chưa cưới đến rồi. “

Bạc Nguyên Triệt quay ngoắt lại.

Nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây và đi giày da, khí chất anh tuấn nhã nhặn, ngay cả đàn ông cũng thấy vừa lòng.

Đây là chồng chưa cưới của Tiểu Duy?

Anh bỗng nhiên cảm thấy buồn bực chưa từng có, như là tình cờ phát hiện ra một bảo vật, anh yêu quý, cất giữ cẩn thận nhưng đột nhiên người chủ của bảo vật tìm đến cửa, dù là bất đắc dĩ cũng chỉ có thể trả lại bảo vật cho người ta.

Những suy nghĩ mông lung bị cắt ngang bởi một âm thanh réo rắt.

Lại một chiếc xe khác theo sau.

Lục Cảnh Thâm nhảy xuống xe, sải bước đi tới, trên mặt phủ đầy mây đen, anh ta liếc mắt nhìn Cố Trì và Hạ Minh, cuối cùng đặt mắt vào người đàn ông đội chiếc kẹp tóc trẻ con giống Thu Thanh Duy, rồi hỏi, giọng trầm: "Niệm Niệm, anh ta là ai?"

Nhìn bốn người đàn ông trước mặt, Thu Thanh Duy chỉ thấy đau đầu.

Tại sao không hẹn mà cùng nhau đến?

Chương kế tiếp