Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 48
"Niệm Niệm!" Trên trán của Lục Cảnh Thâm nổi lên những đường gân xanh, anh ta ủ rũ nhìn cô, giọng điệu cầu xin: "Em đừng gây rối nữa được không? Dù em có ghét anh hay trả thù anh đều được cả, anh đều nghe theo em hết, em đừng đi mà ..."

Dường như anh ta biết nói như vậy không thể níu giữ cô ở lại được, dừng một lát, hắn lại tha thiết nói ra hai chữ: "Xin em ..."

Anh ta đang bóp chết tự tôn của mình từng chút từng chút một.

Giống như Thu Niệm ngày trước từng chút từng chút trở nên hèn mọn chỉ vì anh ta.

Nhưng tiếc thay Thu Thanh Duy không phải là Thu Niệm, cô không muốn dính líu đến tình yêu giữa nam chính và nữ chính nữa, bây giờ cô chỉ muốn đến thủ đô để đi đua xe, sống một cuộc đời của mình mà thôi.

Cho nên cô không cần biết hắn nói cái gì, làm cái gì, đối với cô tất cả đều vô dụng.

"Lục Cảnh Thâm, tôi đã nói rất nhiều lần rằng tôi không còn liên quan gì đến anh nữa. Nếu như anh thật sự biết ơn 'tôi' lúc trước đã cứu mạng anh thì đừng có tiếp tục quấy rối cuộc sống của tôi nữa."

"Không còn liên quan ..." Lục Cảnh Thâm chế nhạo.

Bao nhiêu năm quen biết giữa bọn họ lại bị cô xóa bỏ một cách dễ dàng như vậy ...

"Thu Niệm, sao em có thể trở nên tuyệt tình đến thế?"

"Là cô ấy tuyệt tình hay là anh không biết xấu hổ, tôi nghĩ chính anh phải tự hiểu rõ điều đó." Bạc Nguyên Triệt đáng lẽ ra đã vào trong cabin, giờ anh lại xuất hiện ở đây.

Anh đứng bên cạnh Thu Thanh Duy, nét mặt đề phòng, không dấu được thái độ thù địch.

Nhìn thấy anh, Lục Cảnh Thâm nheo mắt lại, nhớ đến tài liệu bí mật mà anh ta mua được từ tay paparazzi, anh ta lên giọng châm chọc: "Thủ đoạn của cậu trong giới giải trí chỉ có thể lừa được Niệm Niệm, không qua mắt được tôi đâu! Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ rằng dụ dỗ cô ấy, thì tiền của Thu thị sẽ thuộc về cậu! Có tôi ở đây, cậu đừng hòng lấy được!"

Những lần gặp mặt trước đó, Bạc Nguyên Triệt vẫn chưa biết rõ thân phận của Thu Thanh Duy, anh tưởng rằng người này đúng thật là chồng cũ của cô, cho nên chỉ có thể đứng ở một bên, đầu óc trở nên rối bời.

Bây giờ anh đã biết người này chính là tên tra nam mà Thu Thanh Duy ghét nhất, tất nhiên anh không còn cảm thấy căng thẳng khi nói chuyện nữa.

Anh ra vẻ lãng tử, tay ôm lấy bả vai của Thu Thanh Duy, kéo cô vào lòng ngực mình, làm ra vẻ vô cùng thân mật.

Nhìn thấy mắt của Lục Cảnh Thâm đỏ rực lên, ý cười trên môi anh càng nhiều hơn, hơi hơi nghiêng đầu, anh đặt cằm của mình lên trán Thu Thanh Duy, nới với anh ta: "Hết cách rồi, bây giờ người cô ấy thích là tôi, không phải anh. Hơn nữa, hai người đã ly hôn rồi, chuyện của cô ấy có liên quan gì đến anh à? Đừng có quá đề cao bản thân mình, chồng cũ."

Anh cố ý kéo dài hai từ cuối ra.

Đầy ý khiêu khích.

Thu Thanh Duy thật ra cũng không thích loại kịch bản trẻ con này, nhưng có thể chọc tức tên tra nam đó, cô cũng vui vẻ hợp tác vòng tay qua eo anh, dụi đầu vào cổ anh, nói với giọng mệt mỏi: "Tôi thích A Triệt, A Triệt làm tôi thấy rất hạnh phúc, cho dù đem cả Thu thị cho anh ấy thì có sao đâu? Ít nhất là anh ấy không giống anh, đem tình nhân đến trước mặt tôi ra oai."

Biết rõ cô chỉ đang diễn kịch nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn vì câu nói "Tôi thích A Triệt" mà tim đập loạn xạ.

Nhưng hình tượng lãng tử không thể sụp đổ, anh cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ là hơi nóng từ lỗ tai đang truyền đến cổ, đỏ ửng hết cả lên.

Lục Cảnh Thâm cách khá xa nên không nhìn thấy, nhưng Thu Thanh Duy đang dựa sát vào người anh có thể nhìn rõ được điều đó, cô nhếch môi cười thầm, nói nhỏ vào tai anh, tinh nghịch nói: "Này! anh có muốn tiếp thêm chút lửa không, hôn trước mặt anh ta thử xem?"

Hôn … hôn thử xem?

Lúc này, tim của Bạc Nguyên Triệt đập nhanh đến mất cảm giác, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực mình, đôi môi hơi hé mở lấp lánh ánh nước, đẹp đến mức khiến anh cảm thấy choáng váng.

Hình tượng lãng tử không thể giữ được nữa, sợ mình thật sự nhịn không nổi nữa mà hôn cô, anh vội vàng nhìn sang chỗ khác, đẩy nhẹ cô cách xa mình một chút, giọng nói khàn khàn mang theo chút bất đắc dĩ: "Tiểu Duy, đừng quậy nữa ..."

Nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình, Lục Cảnh Thâm muốn tức điên lên rồi.

Nếu không phải trước mặt có hai nữ tiếp viên đang chặn đường, anh ta đã sớm lao thẳng vào máy bay, tách đôi nam nữ đang dính chặt nhau ra!

Nhưng mà cái gì anh ta cũng không thể làm.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mà hắn yêu đang cùng người đàn ông khác ôm nhau đi vào cabin, vô tình để anh ta lại phía sau.

Khoảnh khắc cánh cửa cabin đóng lại, anh ta cuối cùng cũng nhận ra, Thu Niệm không còn ngoan ngoãn nghe lời toàn tâm toàn ý vì anh ta nữa, bây giờ anh ta không thể làm gì được cô nữa …

...

Vào trong cabin, hai người vẫn còn ôm chặt lấy nhau.

Cô tiếp viên xấu hổ đến mức không biết để mắt vào đâu, cô nhìn xuống dưới đất nói lời chào mừng, sau đó cô đỏ mặt và bước sang bên cạnh.

Thấy người đàn ông bên cạnh còn đang ngẩn người, Thu Thanh Duy chạm nhẹ vào khủy tay anh một cái, nhàn nhã hỏi: "Anh định ôm tôi đến khi nào?"

Lúc này Bạc Nguyên Triệt mới hoàn hồn trở lại, anh buông cô ra như bị điện giật, vòng tay trống rỗng, trái tim cũng trống rỗng theo, anh vội vàng thu tay lại, trong lòng có chút tiếc nuối, sớm biết như vậy thì lúc nãy anh đã chấp nhận lời đề nghị hôn của cô, cơ hội tốt như vậy không biết khi nào mới có được.

Thu Thanh Duy không biết cái tên ngớ ngẩn này đang thầm nghĩ đến chuyện đó, sau khi cô ngồi xuống liền nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Cảnh Thâm vẫn còn đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, một bộ dạng rất si tình.

Nét mặt của Thu Thanh Duy không thay đổi dời mắt qua nơi khác.

Bạc Nguyên Triệt cũng nhìn thấy người đang đứng bên ngoài cửa sổ, anh cầm lấy chiếc chăn mỏng và tách trà ấm mà tiếp viên đưa cho, im lặng một lát, nhịn không được hỏi cô: "Tại sao em không nói cho Lục Cảnh Thâm biết em không phải Thu Niệm? Có như vậy anh ta mới không tiếp tục làm phiền tới em nữa.

Cái này, Thu Thanh Duy cũng đã từng nghĩ tới.

Nhưng —

"Nhớ đến một người đã chết dễ chịu hơn việc phải chịu đựng cảnh cô ấy còn sống nhưng không còn yêu anh ta nữa ..."

Cô cười mỉa mai nói: "Hơn nữa, một người tự phụ như anh ta sẽ không tin."

Máy bay hạ cánh tại thành phố thủ đô.

Khác với vẻ yên bình của thành phố Phái và sự phồn hoa nơi thành phố Lạc, với tư cách là thủ đô của Trung Quốc, nơi đây có bề dày lịch sử, thành phố thủ đô mang lại cảm giác uy nghiêm và trang trọng.

Bạc Nguyên Triệt đứng ở đại sảnh của sân bay.

Anh nhớ đến năm đó anh đã bỏ trốn khỏi thành phố này.

Thiếu niên 17 tuổi với hai bàn tay trắng, dứt khoát bước đi, không chút luyến tiếc mà cùng nơi này nói lời từ biệt.

Khi đó anh không nghĩ đến, có một ngày anh sẽ vì một người mà quay lại mảnh đất này lần nữa.

Thấy anh trở nên im lặng lạ thường, chắc hẳn tâm trạng của anh đang xúc động khi trở về quê hương, Thu Thanh Duy không làm phiền anh, cô chọn cho anh một không gian riêng tư vừa đủ.

Cô xoay người đi đến cửa hàng tiện lợi mua mấy chai nước suối cùng với vài đồ ăn vặt, khi quay trở lại, Bạc Nguyên Triệt đang đứng ở chỗ cũ nhìn dáo dác xung quanh, giống như một đứa trẻ bị lạc đang sốt ruột tìm kiếm ba mẹ, dù khuôn mặt được che kín bởi kính râm và khẩu trang, nhưng không khó để hình dung ra vẻ lo lắng của anh lúc này.

Thu Thanh Duy mang theo túi nhựa bước nhanh về chỗ cũ.

Bạc Nguyên Triệt nhìn thấy cô, anh vội vàng chạy đến: "Em đi đâu vậy?"

Cô xách túi nhựa lên cho anh xem: "Mua nước uống, biệt thự nhà họ Thu cách sân bay rất xa, đỡ phải khát nước."

"Em kêu anh đi mua là được rồi." Anh nói xong rồi cầm lấy cái túi từ tay cô, cảm giác bất an cũng được giải tỏa, anh lấy ra một chai nước rồi mở nắp chai đưa cho cô sau đó anh rút tay lại rồi tiếp tục đứng tại chỗ ngây người.

Thu Thanh Duy vừa chú ý nét mặt của anh vừa uống nước, sau đó búng ngón tay trước mặt anh một cái: "Anh hồi hộp sao?"

"Làm gì có."

Miệng anh nói như vậy nhưng tay lại nắm chặt lấy cái túi nhựa.

Với hành động nhỏ này, Thu Thanh Duy chỉ im lặng quan sát, cô không muốn vạch trần lời nói dối của anh, cô lấy ra một thỏi chocolate từ trong túi, nhìn xung quanh, không thấy ai chú ý đến chỗ này, liền nhanh tay kéo khẩu trang anh xuống đút vào miệng anh thỏi chocolate đó.

Bạc Nguyên Triệt không khỏi bất ngờ, đôi mắt đằng sau kính râm trợn tròn lên một cách ngạc nhiên, hai bên má bị nhét đầy chocolate giống như con cá nóc.

Thu Thanh Duy cảm thấy buồn cười, cô nhìn chằm chằm anh một lát, thấy anh im lặng liếc nhìn cô bằng ánh mắt lên án, cô liền kéo khẩu trang lên cho anh, sau đó cười nói: "Thả lỏng đi, tôi ở đây với anh mà."

Khi mùi hương thơm ngọt của chocolate hòa tan vào từng kẽ răng, cảm giác bứt rứt vừa rồi cũng tan biến, chỉ còn lại vị ngọt dịu còn đọng lại trong cổ họng.

Nhận ra ý của cô, Bạc Nguyên Triệt nuốt nhẹ viên chocolate đang tan chảy , khoảnh khắc khuôn mặt đằng sau lớp khẩu trang nở một nụ cười, anh nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt gò má cô, không còn buồn bã ỉu xìa nữa.

"Cảm ơn em." Anh nói: "Anh không sao."

Đối với hành động thân mật đầy mờ ám của anh, Thu Thanh Duy tập mãi thành thói quen, liền không cảm thấy có cái gì bất thường, nghe thấy giọng nói của anh đúng thật là đã không còn vấn đề gì, liền an tâm, cô vỗ nhẹ lên tay anh một cách tự nhiên, cười nói:" Vậy đi thôi!"

Sau khi đi qua khỏi sân bay, chiếc xe được phân phó chở Thu Thanh Duy đã đậu sẵn bên ngoài.

Tài xế là người của tập đoàn Thu thị ở thành phố thủ đô phân phó đến đây, giống với thư ký Chu, ông ấy cũng là cấp dưới được ông Thu sinh tin cậy. Ông đã nghe chuyện Thu Thanh Duy tiếp quản Thu thị, vốn tưởng rằng cô chỉ tới đây để kiểm tra tình hình các chi nhánh nhưng không ngờ đến cô ấy đến thành phố thủ đô để thành lập một đội đua xe?!

"Cô chủ nói … đua xe? Là xe đua mà tôi biết hả?" Tài xế nhìn thấy cô gật đầu thông qua kính chiếu hậu, ông im lặng vài giây rồi trả lời lại: "Đua xe cũng là một việc kinh doanh tốt, thành phố thủ đô này có không ít gia đình có thiếu gia thích lập đội đua xe, là một thú vui tiêu khiển không tồi."

Ông cứ nghĩ Thu Thanh Duy giống với những kẻ giàu có khác, lập một đội đua xe rồi mặc sức chơi bời, cơ bản không ngờ đến cô lại xem đua xe như một nghề nghiệp thực sự, đưa nó lên một tầm cao mới. Dù sao nhà tư bản chỉ coi trọng lợi ích trước mắt, làm gì quan tâm đến mặt tình cảm?

Nhớ đến cái chết bi thảm ở kiếp trước, Thu Thanh Duy trong mắt hiện lên một tia giễu cợt: Bị tư bản chèn ép? Điều đó đã không còn tồn tại nữa! Bởi vì bây giờ, cô mới chính là tư bản.

Chương kế tiếp