Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 49
Sau khi bận rộn chuyện đăng ký đội đua xe, lúc này Thu Thanh Duy mới có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ đến chuyện khác, nếu đã đến thành phố thủ đô, không bằng nhân cơ hội này đi dạo xung quanh nơi này, nghĩ vậy cô liền hỏi Bạc Nguyên Triệt có muốn đi cùng cô không.

Bạc Nguyên Triệt lớn lên ở thành phố này, đối với người từ nơi khác đến đây thì những địa danh ở đây chính là thắng cảnh, còn với anh thì chẳng qua chỉ là một nơi bình thường mà anh đi qua mỗi ngày mà thôi, cho nên nếu yêu cầu anh đưa cô đi khắp thành phố thủ đô với tư cách là hướng dẫn viên du lịch, anh thực sự không nghĩ ra được nơi tham quan du lịch đặc sắc nào.

Anh liệt kê một vài địa điểm nổi tiếng trên mạng, nói sơ qua về lịch trình đi chơi, đánh giá đúng trọng tâm: "Nếu em không có hứng thú với lịch sử cổ vật thì thật ra cũng chẳng có địa điểm nào là thú vị cả ..."

Thu Thanh Duy quả thật là không cảm thấy thích thú cho lắm, suy nghĩ một chút, liền định lái xe chạy vài vòng xem sao, nếu gặp được địa điểm nào thú vị thì sẽ xuống chơi.

Trên đường đi.

Không hổ danh là thủ đô, đâu đâu cũng toát lên vẻ uy nghiêm, nhiều con phố vẫn có thể nhìn thấy những tòa nhà có kiến trúc cổ xưa, đứng cùng những tòa nhà cao tầng hiện đại, mang lại một cảm giác rất mới lạ.

Đi qua một con đường xanh mát, Thu Thanh Duy vô thức giảm tốc độ xe lại.

Lúc này đang là mùa thu, cây bạch quả đã chín tới, nhiều trái đã chuyển sang màu vàng cam.

Cô hạ kính xe xuống, tay phải cầm vô lăng, tay trái chống cằm, vừa ngắm nhìn cảnh đẹp vừa hỏi người đang ngồi trên ghế phụ: "Đây là chỗ nào? Nhiều cây xanh tươi tốt như vậy, có phải gần đây có công viên nào không?"

Cô hỏi xong, đợi một lúc vẫn chưa thấy ai trả lời, liền có chút hoài nghi nghiêng đầu nhìn qua người ngồi bên cạnh.

Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì, cho đến khi anh phát hiện cô đang nhìn anh, mới bắt đầu giải thích: "Nơi này là trường trung học anh đã từng học ..."

Nằm ở trung tâm thủ đô, là trường trung học tốt nhất của thành phố.

Không chỉ bởi đội ngũ giáo viên ưu tú, học sinh thông minh ngoan ngoãn mà còn bởi vì con đường đầy thơ mộng ngay trước cổng trường.

Thu Thanh Duy đầy hứng thú: "Có thể vào xem không? Dù sao cũng đã cất công đến đây rồi, nhân tiện tôi cũng muốn nhìn xem có phải anh thực sự là học sinh giỏi nhất khóa hay không."

Biết cô đang chọc ghẹo anh, Bạc Nguyên Triệt cố ý nói: "Là giả đó, anh thật ra là học sinh giỏi nhất đếm từ dưới lên, học không nổi nữa, cho nên tới năm 17 tuổi liền bỏ học chạy đi làm minh tinh."

Thu Thanh Duy cười rộ lên, cô tìm chỗ để đậu xe, ngón trỏ móc lấy chìa khóa xe quay vài vòng, sau đó nắm chặt lấy nó: "Thật trùng hợp, tôi cũng là học sinh đứng đầu tính từ dưới lên, không bằng hai tên học tra chúng ta cùng so tài thử một phen, xem ai trèo tường giỏi hơn?"

Không giống với những học sinh đi cửa sau nhờ vào quan hệ, mặc dù cha của anh không mấy quan tâm đến anh nhưng vẫn có thể đưa anh vào lớp chọn chỉ bằng một câu nói của ông ấy, nhưng mà Bạc Nguyên Triệt là dựa vào thực lực của mình để nhận được giấy báo trúng tuyển và học bổng.

Mẹ của anh vô cùng tự hào, thường xuyên nhắc đến anh ưu tú như thế nào, nhằm chiếm được sự quan tâm của cha.

Nhưng một đứa con rơi dù có xuất sắc như thế nào thì làm được gì? Thứ mà mẹ nhận được cùng lắm chỉ là vài đồng tiền phụ cấp được chuyển vào tài khoản.

Nhớ lại chuyện trước kia, anh bất giác đi theo Thu Thanh Duy vào cửa sau trường học.

Là một tay trốn học lão luyện, Thu Thanh Duy nhìn thấy ổ khóa rất dễ bị bẻ ra của cái cửa, cô tìm đại một vật sắc nhọn, mở nó ra một cách nhẹ nhàng.

Cửa sắt cọt kẹt bị đẩy ra.

Thu Thanh Duy đứng trên một con đường hẻo lánh dẫn vào trường học, thả tay xuống: "Xem ra không cần phải trèo tường rồi."

Bạc Nguyên Triệt: "..."

Sao anh lại có cảm giác cô đang tiếc nuối?

Lúc này đang trong giờ học, tiếng giáo viên giảng bài cùng tiếng đọc theo của học sinh vang vọng từ các dãy lớp học.

Bạc Nguyên Triệt đi theo sau Thu Thanh Duy vào một con đường nhỏ hẹp khó đi, không biết nếu giáo viên và bạn học cũ của anh bắt gặp được cảnh tượng này thì sẽ cảm thấy như thế nào.

Anh nghĩ tốt hơn hết là nên nói trước cho bảo vệ một tiếng, tránh bị coi là kẻ khả nghi cố ý lẻn vào đây làm trò gì bất chính, nhưng anh thấy Thu Thanh Duy rất thích thú với việc lén lút trốn vào trường, nên anh cũng không nói ý nghĩ này ra, cùng cô đi vào đây.

Chẳng qua, bọn họ đã xem nhẹ sự phát triển của trang thiết bị trường học, chỗ cửa sau trước đây ít được quan tâm giám sát đến, nay đã lắp đặt camera theo dõi, vì vậy mà dễ dàng phát hiện được có hai người lạ đang xâm nhập vào trường học.

Ngay sau đó, một giọng nói đầy nghiêm khắc vang lên từ phía bên con đường mòn ——"Ai đó?!"

Trên con đường nhỏ hẹp này cơ bản là không có đường để chạy, cho nên hai người đã bị bảo vệ bắt được, Bạc Nguyên Triệt không hề phản kháng, tự giác giơ hai tay lên cao đầu hàng: "Đừng căng thẳng! Chúng tôi đến đây là để thăm trường cũ!"

"Thăm trường cũ?"

Bảo vệ đánh giá anh, vừa đeo kính râm vừa mang khẩu trang kín mít, không phải phường trộm cắp thì cũng chính là kẻ biến thái! Hứ! Trường của bọn họ là trường học tốt nhất thủ đô này, sao có thể dạy dỗ ra một tên cặn bã như vậy được!

Nhìn sang Thu Thanh Duy, một cô gái xinh đẹp như vậy nếu thật sự đã tốt nghiệp ở đây, vậy tại sao cô lại không có mặt trong album kỷ niệm các hoa khôi của trường.

Vì vậy mà bảo vệ đối với hai người bọn họ cũng không khách sáo, trực tiếp đưa bọn họ vào phòng bảo vệ, chuẩn bị gọi cảnh sát đến đưa bọn họ đi.

Hai người đứng cạnh nhau, nhưng không ai trong số họ lộ ra chút sợ hãi nào, Thu Thanh Duy cảm thấy có chút thú vị, giống như trong nháy mắt cô đã trở lại thời niên thiếu phá phách trốn học rồi bị giáo viên chủ nhiệm bắt đi viết bản kiểm điểm.

Cô nhịn không được cười ra tiếng, trước vẻ mặt đầy nghiêm túc của bảo vệ, cô không hề nể mặt mà cười khúc khích.

Bảo vệ tức khắc đen mặt: "Cô cười cái gì? Nghiêm túc lại đi!"

Đối với người đẹp ông ta ngại mắng chửi, vì thế liền chĩa mũi nhọn về phía Bạc Nguyên Triệt, quát to: "Cậu! Giờ cậu còn mang kính râm với khẩu trang nữa! Bộ cậu tưởng mình là minh tinh hay sao? Mau tháo xuống cho tôi! Còn cười nữa, đợi cảnh sát đến đây tôi xem các người còn cười nổi nữa hay không!"

"Tôi thật sự đã tốt nghiệp ở đây." Bạc Nguyên Triệt giải thích một lần nữa.

Đáng tiếc dưới sự ảnh hưởng của Thu Thanh Duy, anh cong cong khóe môi, cuối câu nói còn cười một cái, đối với bảo vệ chẳng khác nào là anh đang giỡn mặt với ông.

"Đừng nói nhảm nữa! Nếu cậu không tháo xuống thì để tôi giúp cậu tháo!" Bảo vệ vừa nói xong liền bước tới.

Bạc Nguyên Triệt bất đắc dĩ, đành phải tháo kính râm với khẩu trang xuống.

Thời khắc khuôn mặt được lộ ra, cả nhóm bảo vệ trợn tròn mắt:

"Chết tiệt! Cậu ta đúng thật là minh tinh sao?"

...

Biết được Bạc Nguyên Triệt đến đây, chủ nhiệm lớp cấp ba vội vàng chạy đến phòng bảo vệ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngạc nhiên mừng rỡ: "A Triệt! Đúng thật là tên tiểu tử này rồi!"

Đây là học sinh xuất sắc nhất năm đó, là học trò ưu tú nhất của ông, vốn dĩ Bạc Nguyên Triệt sẽ là thủ khoa của năm đó, đáng tiếc ...

"Thật đáng tiếc! Với số điểm tốt như vậy, vào trường đại học tốt nhất cũng không có vấn đề gì, kết quả lại đột nhiên bỏ học." Chủ nhiệm lớp thở dài: "Nhưng nhà em ấy xảy ra sự cố, thật sự không còn cách nào khác ..."

Cái gọi là nhà em ấy xảy ra sự cố thật ra là một cái cớ, đối với Bạc Nguyên Triệt mà nói, những sự cố đó chẳng khác nào là chìa khóa để thoát khỏi xiềng xích, giúp anh thoát khỏi cuộc sống đầy áp bức chán nản.

"Thầy ơi, hiện tại em sống rất tốt."

Anh nói câu này không phải là để an ủi mà là nói lời thật lòng.

Chủ nhiệm lớp nhìn anh một cái, cũng không tiếp tục thở dài nữa, vỗ lên vai anh một cái, tiếp tục mỉm cười nói: "Đúng rồi, bây giờ em đã là ngôi sao nổi tiếng, thầy nhìn thấy quảng cáo của em ở khắp mọi nơi trên TV, thật sự rất đẹp! Không ngờ học trò của thầy có thể trở thành một minh tinh!"

Trò chuyện được vài câu, chủ nhiệm lớp chuyển tầm mắt sang Thu Thanh Duy: "Cô ấy là … bạn gái của em sao?"

Không đợi hai người lên tiếng, ông đã xoay người đứng dậy, kể cho Thu Thanh Duy nghe chuyện của Bạc Nguyên Triệt khi còn là học sinh —

Đến tận bây giờ, Bạc Nguyên Triệt vẫn là một học sinh ưu tú nhất trong lòng tất cả thầy cô và học sinh ở đây. Từ khi vào trường này, anh luôn luôn đứng đầu lớp nhưng anh không phải là một tên mọt sách chỉ biết học, mà anh còn biết chơi game với bóng rổ nữa. Cho nên mặc dù tính tình của anh không được hòa đồng cho lắm nhưng vẫn được các nam sinh khác chào đón. Cùng với ngoại hình nổi bật, anh nghiễm nhiên trở thành nam thần mà tất cả nữ sinh trong trường mơ ước.

"Nhưng mà tên tiểu tử này chỉ lo học, thẳng mặt từ chối tất cả cô gái đến tỏ tình, ngay cả hoa khôi của trường cũng bị em ấy chọc cho khóc thê thảm! Lúc đó mấy cô giáo có nói, Bạc Nguyên Triệt đúng một thẳng nam vô tình, chắc chắn sau này sẽ ế dài dài!"

Chủ nhiệm lớp đánh giá Thu Thanh Duy, cười rất thoải mái: "Rốt cuộc không phải cũng tìm được bạn gái rồi sao! Tôi đã nói rồi, tên tiểu tử này đẹp trai như vậy, sao có thể ế được chứ? Huống chi người ta bây giờ còn là ngôi sao nổi tiếng nữa! Sao mà không có ai thích được?"

Tuy rằng không muốn làm thầy mất hứng, tuy rằng trong lòng cũng hy vọng Thu Thanh Duy thật sự là bạn gái của mình, nhưng Bạc Nguyên Triệt không thể không nói ra sự thật —

"Thầy ơi ..."

"Cô ấy không phải là bạn gái của em."

Nụ cười trên mặt chủ nhiệm lớp cứng đờ lại, liếc nhìn anh: "Chuyện này làm không được, thì không xứng là học trò của thầy" sau đó liều mạng mà giúp anh nói vài câu tốt đẹp trước mặt cô.

"A Triệt của chúng tôi thật sự rất ưu tú! Hồi đó rất nhiều nữ sinh thích em ấy, họ đứng dưới sân trường hò hét điên cuồng gọi giáo thảo*, thậm chí có người còn cả gan theo đuổi em ấy, ngay cả khi giáo viên chúng tôi giáo dục tư tưởng lại mấy lần cũng không thèm nghe, đây chính là một món hời, em ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ mất cơ hội này!"

*Giáo thảo: Nam sinh đẹp trai nhất trường

Chủ nhiệm lớp còn phải lên dạy học, nghe thấy tiếng chuông vang lên, đành phải tiếc nuối chào tạm biệt.

Ông ấy vừa đi, Thu Thanh Duy liền dùng tay đẩy nhẹ khủy tay Bạc Nguyên Triệt, cười nhạo nói: "Ai da, giáo thảo ơi."

Cùng một cách gọi, khi người khác gọi anh chỉ cảm thấy ấu trĩ nhàm chán nhưng từ miệng cô phát ra thì anh lại cảm thấy rất khác lạ.

Bạc Nguyên Triệt đưa tay lên cổ xoa vài cái, có chút xấu hổ mím chặt môi, anh bất lực nhìn cô: "Đừng quậy nữa ..."

"Xấu hổ sao?" Thu Thanh Duy giơ tay lên áp vào mặt anh, khiến cho anh không thể trốn tránh đôi mắt của cô được, ánh mắt của cô dừng lại trên đôi lông mày rồi tới mắt, mũi và cuối cùng là đôi môi anh, sau đó cô nghiêm túc nói: "Anh thực sự rất đẹp, đây là sự thật, tại sao phải xấu hổ?"

Khuôn mặt của anh đã được vô số người khen qua, nhưng anh không mấy để tâm đến, thế nhưng anh lại vì một câu nói của cô mà tim đột nhiên lại đập nhanh một cách lạ thường.

Anh cảm thấy hai bên má của mình đang nóng dần lên.

Lo lắng sẽ bị cô cười, Bạc Nguyên Triệt cuống quít né tránh bàn tay của cô, viện lý do sợ bị học sinh bắt gặp rồi gây náo loạn trong giờ ra chơi, anh lấy khẩu trang cùng kính râm đeo lên lại, che kín mặt mình.

Trong lúc anh che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình, đồng thời che khuất nụ cười trên môi, cùng với ánh mắt có chút đắc ý.

Trước đây anh không cảm thấy một người đàn ông đẹp trai có gì đáng để tự hào, nhưng hiện tại anh mới nhận ra, khuôn mặt đẹp trai cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Chí ít nhờ có nó mà anh được Tiểu Duy khen.

Chương kế tiếp