Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 7
"Cô mới vừa nói là không phải fan hâm mộ của tôi, nhưng bây giờ lại nói thích tôi …" Bạc Nguyên Triệt đang cố tình tránh ánh mắt cô xen lẫn giọng nói rõ ràng mà lại khá căng thẳng: "Không phải việc đó rất mâu thuẫn sao?"

Thu Duy trêu ghẹo anh và nói: "Tôi không được thích anh nếu tôi không phải là fan hâm mộ của anh à? Muôn vạn người tôi nhìn trúng khuôn mặt hoặc … thân thể thôi?

Hai chữ cuối cùng cô cố tình kéo dài, gợi lên sự mơ màng.

Hình ảnh trêu ghẹo của cô tối hôm qua, dần dần hiện hữu trong tâm trí của anh, đôi mắt thẹn thùng của Bạc Nguyên Triệt dần hiện lên, anh vừa định mắng cô thiếu nghiêm túc, Thu Thanh Duy lại nhanh trí nói trước, cắt đứt mạch suy nghĩ của anh: "Tôi đùa anh thôi." 

Cô nhanh tay vỗ vỗ vai anh, sắc mặt liền thay đổi, nói thật với anh rằng: "Tôi thích người có nguyên tắc không dễ cúi đầu trước người khác, cho nên nếu anh can tâm tình nguyện."

Anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng nó là lý do đơn giản như vậy, cùng với tâm trạng sửng sốt và nói: "Vậy sao?" 

"Nếu không thì sao." Thu Thanh Duy liền hỏi ngược lại: "Nếu tôi có ý định từ trước, tối hôm qua đã không cho anh đi dễ dàng như vậy rồi." 

Điều này là sự thật.

Bạc Nguyên Triệt trong lòng biết rất rõ, mặc dù bản thân đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp ngành giải trí. Nhưng trong mắt của giới thượng lưu, cùng lắm họ chỉ xem anh chỉ là một ca sĩ vừa biết hát vừa biết nhảy trên sân khấu mà thôi, chỉ cần một chút ép buộc họ đã có thể tùy tiện tranh quyền đoạt lợi.

Còn người phụ nữ trước mặt thản nhiên quyên góp hằng trăm triệu đồng, rõ ràng thế lực tài chính không thua kém Minh Toa Toa. Muốn gì không phải dễ như trở bàn tay thôi sao?

Như cô ấy nói, nếu thực sự muốn anh, sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời tối hôm qua, và càng không thể để xảy ra sự trùng hợp ngẫu nhiên sau khi từ chối trao đổi thông tin liên lạc với anh, và cũng đâu phải tình cờ dành nhiều thời gian chờ đợi anh ấy nhảy.

Biết rằng hành động của cô ấy không có mục đích nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn từ chối ý tốt này.

Dù gì cũng chỉ là một trăm triệu, đối với cô mà nói chỉ là con số nhỏ, nhưng đối với người bình thường mà nói, nó là là con số khổng lồ kiếm mấy đời cũng không có được. 

"Cảm ơn, tấm lòng thì tôi nhận rồi, còn số tiền đó thì tôi mạn phép không nhận …"

Đang từ chối nữa chừng, lời chưa dứt thì tay của anh bất ngờ bị cô ấy nắm chặt. Thu Thanh Duy liền đặt tấm séc vào tay anh trước anh mắt nghi ngờ của anh. 

"Chẳng lẽ anh lại can tâm bỏ tất cả những nỗ lực trong nhiều năm qua một cách vô ích như vậy hay sao"

Bạc Nguyên Triệt biểu môi, vẻ mặt như ngấm ngầm chịu đựng: "… Không bằng lòng".

"Vậy thì cứ tiếp tục đi. Thu Thanh Duy thay anh đưa ra quyết định, sau khi đan chặt 5 ngón tay vào nhau, anh cười và lẩm bẩm: "Cứ coi như giúp tôi thực hiện ước nguyện của mình đi".

"Điều ước chưa thành"

Thu Thanh Duy không vội trả lời, đứng dậy đi đến rìa núi, nhìn xuống thành phố nhộn nhịp nhưng xa lạ dưới chân cô. Sau một hồi lâu, anh mới lên tiếng, từ chữ mà anh nói lên mang theo sự phẫn uất cùng căm phẫn, phảng phất trong làn gió sương đêm. 

Giấc mơ mà tôi đã ao ước từ khi còn nhỏ và đã chăm chỉ thực hiện nó, khi nó sắp thành hiện thực thì nó lại bị phá hủy trong tay MinhToa Toa đó.

Bạc Nguyên Triệt bất chợt nhìn qua bóng lưng của người phụ nữ này, có chút động lòng.

"Giấc mơ của tôi sẽ không có cơ hội thành hiện thực" Thu Thanh Duy kìm nén cảm xúc và quay lại nhìn anh khi đèn vừa sáng, với giọng điệu nghiêm túc: "Vì vậy, giấc mơ đó tôi giao hết cho anh nhé".

***

Khi Bạc Nguyên Triệt trở lại căn hộ của mình, lại có rất nhiều người đang đợi anh.

Hoặc là tức giận trước bất công, hoặc làm ngơ trước nó.

… Bạc Nguyên Triệt nhìn quanh căn phòng chật chội người, hỏi: "Tại sao mọi người lại tới nữa vậy?"

Quý Ninh liếc nhìn trợ lý và giải thích cẩn thận: "Anh Nguyên Triệt, chúng em đã biết hết mọi chuyện rồi …"

"Chết tiệt! Lão sư tử há mồm là 70 triệu, định cho mẹ nó uống thuốc à?" Tô Ngạn đập mạnh tay vào tường, cái lỗ hôm qua bị hắn đập vào lại bị sâu thêm vài phân nữa. 

Bạc Nguyên Triệt giữ chặt cậu ấy, nói với giọng không chút biểu cảm: "Nếu cậu còn đập phá căn nhà này nữa, tôi bắt cậu mua nó đó".

Tô Ngạn liếc nhìn lên tường, cảm thấy có lỗi, lúng túng nằm tay lại: "Tôi tức quá …"

Phía sau cậu ấy là những người có mặt tại căn phòng này đã bắt đầu thể hiện quyết tâm của họ: "Bảy mươi triệu chính là bảy mươi triệu! Giờ chúng ta đập nồi, bán sắt cũng phải đem tiền gom góp! Còn ở lại cái công ty khốn khiếp đó là không có  trái ngon để ăn! Vụ hợp đồng lần này nhất định phải thay anh Nguyên Triệt giải quyết cho bằng được! ”

"Thật may lúc đó tôi mưu trí, chỉ mới ký hợp đồng 5 năm, cũng sắp hết hạn rồi. Tôi sẽ đi theo anh Nguyên Triệt!"

"Hợp đồng của tôi vẫn chưa hết hạn, nhưng mà anh Triệt rời đi, tôi cũng sẽ huỷ hợp đồng và rời đi! Tôi thực sự phát ngán với việc cứ lâu lâu lại bị ả Minh Toa Toa quấy rối!”



Quá kích động, Bạc Nguyên Triệt đập tay phát ra tiếng, thu hút ánh mắt của mọi người.

"Mọi người hãy nghe tôi nói trước đã."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ấy

Bạc Nguyên Triệt lấy lại bình tĩnh, trấn an: "Mọi người đừng lo lắng về việc chấm dứt hợp đồng, điều khoản chủ quản của công ty giải trí vốn dĩ không công bằng, nếu lấy điều này làm quy định, tỷ lệ thắng sẽ cao hơn rất nhiều. Ngay cả khi vụ kiện bị thua, tôi đã chuẩn bị sẵn 70 triệu phí chấm dứt hợp đồng rồi."

Mặc dù những người có mặc ở đây đều là những ngôi sao nổi tiếng trên màn ảnh, nhưng không ít người trong số họ đã mắc vào bẫy của làng giải trí và vô tình ký vào Hiệp ước Overlord*, không ngừng nhận công việc nhưng cuối cùng số tiền chẳng được bao nhiêu. 

* Là một dạng hợp đồng bất công trong ngành giải trí.

Vì vậy, 70 triệu là một số tiền không hề nhỏ đối với mọi người, khi nghe tin Bạc Nguyên Triệt bất ngờ nhận được tiền thì tất cả đều lộ ra vẻ khó tin. 

Tô Ngạn biết thân thể anh như nào, nên không khỏi nghẹn ngào: "Anh định bán thận à?" 

Bạc Nguyên Triệt: “...”

"Anh đi vay?" Quý Ninh tự mình suy đoán, với khuôn mặt thanh tú trắng bệch hiện lên nét sợ hãi: "Anh Nguyên Triệt, nếu thiếu tiền, anh có thể nói với mọi người mà! Hà cớ gì anh lại tự mình gánh vác chứ!"

Nghe vậy, mọi người đều vang lên: "Đúng vậy! Cậu đừng đi sai đường!", "Đúng vậy! Cậu đừng đi sai đường!"

"A Triệt nếu có bất cứ chuyện gì thì cứ tìm tới chúng tôi bàn bạc, bảy mươi triệu chúng tôi vẫn xoay được".

"Đúng rồi đó, đừng huỷ hoại tương lai của chính mình vì một bản hợp đồng đó!"

Bạc Nguyên Triệt ấn hai tay xuống bàn, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại: "Mọi người không như mọi người nghĩ đâu …”

"Vậy rốt cuộc chuyện là như thế nào?" Tô Ngạn nhìn anh ta chằm chằm, biểu đạt sự căng thẳng.

Cả phòng chờ đợi với hơi thở dồn dập, Bạc Nguyên Triệt nắm chặt tay đến bỉu môi, khó chịu ho lên một tiếng rồi nói: "Tối hôm qua chính là người đã giúp tôi … mọi người còn nhớ không?"

"Chính là cô gái đã từ chối cung cấp thông tin liên lạc cho anh, phải không?" Quý Ninh trợn tròn mắt kinh ngạc.

Bạc Nguyên Triệt bất mãn liếc nhìn cậu: "Sao em lại nhớ chuyện này chứ?" 

Tô Ngạn nói thêm: "Điều này có gì lạ sao? Trên đời này người duy nhất có thể từ chối cậu chỉ có thể là những fan hâm mộ cuồng nhiệt của đối thủ thôi."

Nghĩ đến khuôn mặt chết chóc của đối thủ, Bạc Nguyên Triệt liền cười nhạt giật giật khóe miệng: "Không thể nào, mắt nhìn của cô ấy không tệ như vậy chứ".

Tô Ngạn gật gật: "Đúng vậy, thậm chí cô ấy còn không để ý tới anh, em đoán cô ấy căn bản không nhìn trúng những người thuộc ngành giải trí."

Dẫu biết lời nói của Tô Ngạn đều rất thẳng thắn nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm giác vừa thô mà vừa thật như này. 

Mặc dù … cậu ấy đang nói đều sự thật …

Với thân phận của cô ấy, thật sự người trong làng giải trí quả thực không thể tiếp cận được.

Nụ cười của Bạc Nguyên Triệt dần nhạt đi, anh nói tiếp: "Hôm nay chúng tôi lại tình cờ gặp nhau, cô ấy nghe tin tôi gặp khó khăn khi huỷ hợp đồng, liền không ngần ngại đưa cho tôi một tấm séc 100 triệu tệ".

Quý Ninh nhanh miệng bắt chữ: "Cho ư?"

"Bạc Nguyên Triệt đưa tay vòng qua cổ, tỏ ý ngại ngùng, cúi người rồi đáp: "Ừm, cô ấy nói ... anh không cần trả lại."

"Tuỳ tiện liền cho người ta 100 triệu, có phải tiền nhiều đến mức đem đốt cũng được đúng không? Vả lại hai người chỉ mới gặp nhau được hai ngày, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy chứ"? 

Kết quả là mọi người trong phòng nhận định rằng: "Cô ấy có mưu đồ với cậu đó"

"Không thể nào!" Bạc Nguyên Triệt lên tiếng phủ nhận điều đó ngay lập tức với ngữ khí kích động như thể anh chính là người bị bêu xấu vậy: "Cô ấy có mưu đồ gì với tôi cơ chứ? Cô ấy cũng không phải fan hâm mộ của tôi, cũng không thiếu tiền, hơn nữa dáng người cũng … nhìn rất đẹp …"

Nói xong ba chữ cuối, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy tai có chút nóng, anh dần tiến lại đứng trước điều hoà, gió lạnh thổi thẳng vào miệng. 

Tô Ngạn nhìn anh với vẻ mặt không tin vào mắt mình.

Bạc Nguyên Triệt là một người vô cùng cảnh giác, thật sự mà nói với một người phụ nữ chỉ mới gặp hai lần, thật đúng là đã gặp phải quỷ rồi!

Lời lẽ mà Quý Ninh phân tích rất rõ ràng đâu ra đó: "Em cảm thấy chuyện này quá trùng hợp rồi! Tại sao lúc em say rượu, cô ta lại biết mà tới đón em cơ chứ? E rằng cuộc gặp ngày hôm nay không phải ngẫu nhiên mà cô ấy cố tình theo dõi anh thì sao!"

Bạc Nguyên Triệt cau mày nói: "Em nghĩ nhiều rồi đấy!"

"Tôi nghĩ Quý Ninh nói chuẩn mà! Có khi nào Nguyệt Lão đang se duyên cho hai người không? Hai lần đều là tình cờ cả." Nhưng không ít người đều có thuyết âm mưu cả: "Tôi đoán cô ấy biết cậu không thích những điều Minh Toa Toa ép buộc, vì thế cô ấy đã thay đổi cách khác để giành niềm tin từ cậu. Về mục đích, cậu soi gương thì biết rồi, toàn bộ người phụ nữ Trung Quốc ai mà không muốn ngủ với cậu chứ"?

Suy đoán như vậy cũng không phải là không có lý, nhưng khi nghĩ tới ánh mắt trên núi vào tối hôm đó, những lời mà cô nói, Bạc Nguyên Triệt đã chọn tin cô.

"Đừng nói nữa!" Lời anh nói ra muốn cắt đứt cuộc trò chuyện này, Bạc Nguyên Triệt nói thêm: "Cô ấy không nói dối tôi, cũng không cần thiết để nói dối tôi".

Tô Ngạn và Quý Ninh nhìn nhau với vẻ mặt ngạc nhiên và khá sốc.

Khi mới ra mắt, bọn họ cùng với Bạc Nguyên Triệt thành lập một nhóm nhạc nam nhưng không được nhiều người yêu thích nên công ty liền để ba người giải tán, và mỗi người sẽ lên kế hoạch cho một lộ trình mới của riêng mình. Dù như vậy, nhưng họ đã biết nhau lâu như vậy, nên khá hiểu rõ về tính cách của nhau.

Nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Bạc Nguyên Triệt hết sức tin tưởng và bảo vệ một cô gái mà chỉ mới gặp hai lần. 

Tô Ngạn hít một hơi thật sâu và hỏi anh: "Hôm qua không hỏi được thông tin liên lạc của cô ấy nhưng hôm nay cậu có hỏi mà đúng không? Cô ấy tên gì? Có hỏi thông tin liên lạc phải không? Có khi tôi sẽ tình cỡ gặp qua lúc đi tài trợ.”

Những lời này nhắc nhở Bạc Nguyên Triệt, toàn thân chấn động, mí mắt như vừa mới tỉnh lại, vẻ mặt giống như bị sét đánh.

Tô Ngạn: "Cái gì? Cô ấy vẫn không đưa thông tin liên lạc cho cậu hả?"

Thật giống như câu cá, có lẽ anh ấy vẫn là cao thủ của UA.

"Thật là!" Bạc Nguyên Triệt không trả lời, anh nhỏ giọng mắng rồi chạy ra ban công, nhìn xuống lầu.

Đèn đường sáng lên và im lìm, chiếc xe đưa anh về đã biến mất từ ​​lâu.

"A Triệt?” Mọi người hướng ánh mắt về anh, tự hỏi anh ta đang nhìn gì.

Bạc Nguyên Triệt hai tay nắm lấy rào chắn, hít một hơi thật sâu, sau đó thốt ra ba chữ trong sự tuyệt vọng … "Tôi quên rồi …"

Mọi người: “...”

Người đã ra tay giúp anh hai lần, ngay cả một cái tên cũng không biết. Lúc đó, Bạc Nguyên Triệt đi vào phòng tắm và dội nước trong vòng nửa giờ, nhưng anh không thể bình tĩnh lại được. 

Anh đang dựa người vào giường, cầm tờ séc trong tay lật đi lật lại, đáng tiếc là séc của công ty, dù có tra xét như nào cũng không tìm ra tên người đó.

"Tập đoàn Thu Thị …"

Có phải hắn nghĩ tấm séc này liên quan tới Tập đoàn Thu Thị không?

Bạc Nguyên Triệt rút điện thoại di động trai Baidu, ngay lập tức hiểu tại sao người phụ nữ lại xa hoa đến vậy.

Thu thị thành phố Phái, một ông trùm bất động sản, có thương hiệu hàng đầu trong ngành.

Trong khoảng thời gian ông nắm quyền và qua đời, mặc dù cổ phiếu bị ảnh hưởng và rớt giá nhưng nghe nói chủ tịch hiện tại rất giỏi giang, anh ta đã nhanh chóng khôi phục Thu thị trở lại bình thường, điều này không mảy may ảnh hưởng đến địa vị của anh ta trong ngành bất động sản tại tất cả mọi mặt. 

Người có thể trực tiếp viết séc cho công ty của anh ta, không phải là ban quản lý, chỉ có thể là cổ đông. Nhưng cho dù là người nào, địa vị của họ đều hơn hẳn Minh Toa Toa và tập đoàn giải trí sau lưng cô.

Nghe đến suy đoán của Tô Ngạn và những người khác, Bạc Nguyên Triệt tự cười nhạo bản thân.

Có một bức ảnh của anh?

Đừng cười nhạo nữa! Anh có gì đáng để cô làm như vậy chứ?

Khuôn mặt sao?

*

Những ngày tiếp theo, Bạc Nguyên Triệt cố tình đến hai nơi để gặp ân nhân của mình nhưng đáng tiếc nhân duyên vẫn chưa tới. 

Trong thời điểm đó, công ty bắt đầu gây khó dễ hơn, sắp sửa nói trắng ra hai từ "Tuyết Tàng"

Bạc Nguyên Triệt không phải kiểu người chịu đựng mà  hiện tại lại phải đối đầu, tư nhiên không thể tiếp tục làm nghệ sĩ bé nhỏ nữa, rất nhanh thôi sẽ công bố quyết định chấm dứt hợp đồng -

@Bạc Nguyên Triệt: Đã 7 năm kể từ khi ra mắt, đã đến lúc phải tìm một hướng đi mới. Cảm ơn sự ủng hộ không ngừng của mọi người, tôi hứa rằng Bạc Nguyên Triệt tôi rời khỏi ngành giải trí sẽ là một phiên bản tốt hơn.

Sau khi thông tin này được đăng tải lên Weibo, mạng xã hội hoàn toàn bị tê liệt.



Lúc này, tại sảnh cưới của thành phố Phái.

Quan Doanh, người đang chờ thử váy phù dâu, đã lướt thấy Weibo này, đột nhiên hét lên: "Ahhh! Anh trai tôi cuối cùng cũng sắp chấm dứt hợp đồng với ngành giải trí rồi! Cái công ty rác rưởi kia làm rất nhiều chuyện sai trái, gần đây cũng không biết như nào, nhân tài đều bị đối thủ cướp mất! giải quyết xong! Tôi chính là người đầu tiên ăn mừng đó!

Nghê San ngồi trước gương, cười khi ả ta nghe thấy lời đó, thản nhiên hỏi: "Anh của cô à? Chính là người có tên Bạc Nguyên Triệt đó hả?

Quan Doanh gật đầu lia lịa rồi cho ả ta xem hình nền điện thoại di động của anh: "Anh ấy đẹp trai lắm đúng không?! Wow wow, anh trai của tôi đúng là nam thần!"

Nghê San chỉ liếc nhìn mà không để tâm lắm.

Theo ả ta nhận định, theo đuổi thần tượng ở độ tuổi của cô ấy thì có hơi ấu trĩ.  

Mặc dù khi còn học trung học, một thời cô cũng say mê nam thần Bạc Nguyên Triệt.

Chàng trai 17 tuổi thu hút mọi ánh nhìn của mọi người với vẻ ngoài nam thần và giọng hát truyền cảm, khiến vô số cô gái phải xuýt xoa.

Thời gian cứ thế dần trôi, mọi người đều đã tốt nghiệp và bước vào thế giới của người lớn, chàng trai bao năm chúng ta cùng theo đuổi, cứ thế mà bị lãng quên dần. 

Đối với những cô nàng cao ráo, ngôi sao trên sân khấu chính là sự tồn tại chói lọi nhất, nhưng đối với những người trưởng thành, những đại gia hàng đầu còn hấp dẫn hơn cả.

Cho nên nhìn thấy Quan Doanh điên cuồng theo đuổi điên cuồng như vậy, ả ta thực sự cảm thấy quá bất lực, nên đành chuyển chủ đề khác: "Cậu nghĩ chiếc váy cưới nên đeo kèm với loại trang sức nào? Kim cương thì sao? Nó có quá tầm thường không? 

Quan Doanh đặt điện thoại xuống, nhìn sang viên kim cương to như quả trứng chim bồ câu được đeo trên ngón áp út của Nghê San, ngưỡng mộ mà nói: "Mình chính là thích hạnh phúc giản dị như này thôi, nếu không thích thì tặng mình đi, mình cũng muốn được tặng một viên kim cương trị giá hàng chục triệu như này! Quá tuyệt vời, ghen tị muốn khóc luôn rồi! 

Nghê San đắc ý giơ tay và mỉm cười hài lòng với chiếc nhẫn kim cương, nhưng cố ý thở dài: "Mình không muốn sống xa hoa như này đâu, mình đã nói với Cảnh Thâm đừng mua một chiếc nhẫn đắt tiền như vậy rồi, mà anh ấy có nghe đâu" 

Trong lời nói Quan Doanh có chút chanh chua: "Mặc dù nghe có vẻ hơi tầm thường, nhưng kích cỡ và giá cả của chiếc nhẫn cưới có thể thể hiện rõ nhất quyết tâm của một người đàn ông. Tổng giám đốc Lục tặng cậu một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền như vậy để thể rằng anh ấy yêu cậu nhiều như thế nào.”

Nghê San xấu hổ lườm cô ấy: "Nghe thật sến súa quá đi"

"Tôi gọi đó là sự thật từ sự thật thôi! Cậu nghĩ xem thời điểm mà tổng giám đốc Lục kết hôn với người đó, chiếc nhẫn kim cương đã được chuẩn bị bởi người đó! Nếu một người đàn ông yêu cậu hay không nhìn là biết rồi. Rõ ràng là một số người chỉ giả vờ bối rối, nhưng không phải họ đang tự làm nhục mình sao? "

Nghê San thích nghe những lời Quan Doanh gièm pha Thu Niệm và tâng bốc ả ta lên cao.

Nhưng ả ta vẫn chưa thỏa mãn thì bị người khác cắt ngang câu chuyện --

Nhân viên bán hàng dẫn Lục Cảnh Thâm đến, cười khẽ nói: "Nghê tiểu thư, tổng giám độc Lục đến rồi ạ."

Nghê San quay lại và nhìn thấy người chồng tương lai của mình, vội vàng đứng dậy, cầm váy chạy đến và cho anh xem chiếc váy cưới đã được chọn lựa kỹ càng.

"Cảnh Thâm, anh thấy bộ này như thế nào?"

Thực ra, ban đầu ả ta muốn một nhà thiết kế người Pháp may cho mình một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị nhưng hôn lễ của Lục Cảnh Thâm rất gấp gáp, chính là sang tháng sau, mà thời gian hoàn thành bộ trang phục thường phải mất ba tháng và dĩ nhiên việc yêu cầu gấp rút sẽ làm bộ trang phục không được hoàn hảo. Vì vậy, ả ta chỉ có thể huỷ bỏ và chuyển sang lựa các mẫu váy cưới có sẵn.

Đúng lúc này, Lục Cảnh Thâm vừa từ công ty đi tới, trên sống mũi vẫn còn đeo một cặp kính, tròng kính phản chiếu ánh nắng buổi chiều, che đi vẻ lơ đãng của anh ta.

"Ừm, nhìn đẹp đó"

Lời nói ra thì như vậy, nhưng màu trắng tinh khiết đó lại không đi sâu vào trái tim anh ta.

Trong tình cảnh này khiến Lục Cảnh Thâm chợt nhớ lại cách đây vài năm trước, một người phụ nữ đã từng vì anh mà khoác lên mình bộ váy cưới, nụ hoa vừa chớm nở.

Mặc dù bản thân không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận được, lúc đó Thu Niệm - người mong mỏi được trao tay cho anh, còn đẹp hơn cả Nghê San trước mặt anh và bất kỳ người phụ nữ nào anh ta từng gặp qua. 

Nghê San không biết chồng tương lai của cô không hề để tâm, nghe thấy lời đó vẫn vui vẻ nói với nhân viên: "Vậy tôi lấy bộ này."

Nhưng khóe mắt lại liếc sang tấm gương sàn bên cạnh và thoáng nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên lưng, lại lộ ra vẻ do dự, vẻ mặt: "Nhưng mà ... phía sau có vẻ hở ra quá không che được vết sẹo ..."

Câu nói này làm anh nghĩ tới roi da, bất chợt Lục Cảnh Thâm tỉnh táo trở lại. 

Nghê San cũng vì cứu anh ta mà suýt mất mạng! Trong năm nay cô cũng đã vì anh ta mà chịu nhiều oan ức. Cô đã phải trả giá rất nhiều, vì thế cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không phụ cô. 

Cho nên, lương tâm bị chó tha mới nghĩ tới tới Thu Niệm, một người phụ nữ đầy tâm cơ chia cắt tình cảm của bọn họ.

Anh ta gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn khôn nên có trong đầu, lấy lại bình tĩnh, tiến tới ôm Nghê San, cùng ả ta nhìn về phía gương.

Nhìn vào vết sẹo mờ sau lưng cô, ánh mắt và giọng nói đồng thời nhẹ nhàng trở lại: "Em không cần che gì cả, để như này cũng đẹp rồi!"

Nghê San than thở: "Nhưng em thấy nó xấu …"

"Sao mà có thể chứ?" Lục Cảnh Thâm nhẹ nhàng dùng tay chạm vào vết sẹo xấu xí, thì thào nói rằng: "Điều này chính là minh chứng em đã cứu mạng anh, cũng là khởi đầu tình yêu của chúng ta, anh không nghĩ là nó xấu xí".

Bên cạnh còn có Quan Doanh, người ngồi ăn cẩu lương của bọn họ, hét lên không thể nào chịu nổi nữa rồi, nhân viên bán hàng thì cũng không ngừng nói những lời tốt đẹp. 

Đằng sau nụ cười ngọt ngào của Nghê San, lại ẩn chứa một nụ cười gượng gạo khó mà nhận ra.

Lý do khiến Lục Cảnh Thâm để ý đến ả ta, đối xử tốt, yêu thương ả ta, thậm chí cưới ả ta tất cả đều là vì vết sẹo này.

Nhưng sâu trong lòng lại có chút không cam lòng.

Nếu ả ta không giả mạo Thu Niệm để trở thành ân nhân cứu mạng của anh ta, liệu anh ta có có đem lòng yêu cô không, giờ đây ả ta chỉ sống dưới danh nghĩa của Thu Niệm mà thôi?

Đang chìm trong suy nghĩ, thì ngoài cửa có tiếng ồn ào.

"Thưa ngài! Thưa ngài, ngài không thể tuỳ tiện vào đây được ạ!" 

"Ngài đây là…"

"Bảo vệ! Nhanh đi gọi bảo vệ tới! Ngăn anh ta lại!"

Nghê San cùng những người trong phòng vô cùng hoảng loạn nhìn ra ngoài bằng cánh cửa khép hờ.

Lúc đó, một người đàn ông sải bước đi đến.

Dáng người thanh mảnh trong bộ vest trắng tinh được may một cách khéo léo, cử chỉ, điệu bộ của anh ấy rất thanh lịch mà chỉ có thể được nuôi dưỡng từ thời thơ ấu. 

Nhưng vào thời khắc này, một người thường ngày ôn hoà, điềm tĩnh đều không còn nữa, anh ấy tiến thẳng đến Lục Cảnh Thâm, thô bạo nắm lấy cổ áo của anh ta, hai mắt đỏ bừng đầy sự tức giận.

"Thu Niệm đâu? Thu Niệm cô ấy đi đâu rồi hả?!"
Chương kế tiếp