Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 8
Bên trong phòng VIP hỗn loạn.

Tiếng la hét của phụ nữ xen lẫn tiếng bước chân vội vã của bảo vệ, phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Lục Cảnh Thâm nhìn rõ người vừa đến, giơ tay ngăn cản động tác của bảo vệ.

“Cố Trì?” Anh lên tiếng, lời nói mang theo sự nghi hoặc: “Anh tìm tôi để làm gì?”

Nghe thấy tên của vị khách không mời mà đến, căn phòng vốn ồn ào bỗng trở nên im lặng. Quản lý đưa mắt ra hiệu cho bảo vệ cùng nhân viên cửa tiệm không được phép nhúng tay vào.

Một người là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Thu thị, một người là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, cả hai đều là nhân vật mà ai cũng không thể gây sự.

Thần tiên đánh nhau, bọn họ đứng bên ngoài xem náo nhiệt là được rồi, bám theo đến khi kết thúc không phải tìm chết thì là gì?

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, Cố Trì nhìn chằm chằm Lục Cảnh Thâm, từng chữ nói ra như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt: “Làm gì ư? Đương nhiên không phải đến để chúc mừng anh rồi! Lục Cảnh Thâm, anh muốn cưới ai đều không liên quan đến tôi. Nhưng nếu như anh muốn cuộc hôn nhân này diễn ra thuận lợi thì tốt nhất hãy đem vợ chưa cưới của tôi bình an vô sự quay trở về!”

Lời vừa dứt, vẻ mặt của Lục Cảnh Thâm lập tức biến đổi.

Không phải do sự đe dọa trong lời nói của Cố Trì, mà là vì ba chữ “vợ chưa cưới”…

Nhắc mới nhớ, hai nhà Cố Thu vốn dĩ đã có hôn ước từ trước.

Trong số những người có tiếng ở thành phố Phái, hai nhà Cố Thu có tiền tài quyền thế ngang nhau. Mọi thứ đều nhờ ông bà tổ tiên phát tài, việc làm ăn truyền từ đời này qua đời khác. Điều duy nhất khác biệt đó chính là giọt máu cuối cùng còn sót lại của nhà họ Thu chỉ có một mình Thu Niệm, nhà họ Cố thì ngược lại càng ngày càng đông.

Mà trong số đó, hậu bối ưu tú nhất trong gia tộc chính là trưởng tôn Cố Trì.

Cố Trì 15 tuổi nhảy lớp học xong trung học thì ra nước ngoài học chuyên sâu, chỉ mất 5 năm để hoàn thành khóa học cử nhân và thạc sĩ ngành y học phương Tây, sau khi về nước thì tham gia vào bộ máy quản lí của Cố thị, dựa vào kiến thức hơn người và có con mắt nhìn xa trông rộng anh ấy đã đánh bại những khó khăn ban đầu trong việc làm ăn của nhà họ Cố, cho đến hiện tại thì đã trở thành người được lão gia nhà họ Cố chỉ định là người thừa kế.

Ngay từ khi Cố Trì còn là một cậu thiếu niên, cha của Thu Niệm đã đính ước cho hai người, để Cố Trì trở thành điểm tựa cho con gái trong quãng đời còn lại.

Sự thật đã chứng minh, con mắt của người cha này thật sự rất đúng. Cố Trì vừa về nước đã trở thành người tình trong mộng của biết bao thiếu nữ nơi thành phố Phái, đáng tiếc là hai nhà họ Cố Thu đã sớm có hôn ước nên họ chỉ có thể từ bỏ trong sự tiếc nuối.

Kết quả không ai ngờ đến đó chính là đại tiểu thư nhà học Thu lại không cần viên ngọc sáng Cố Trì mà lại đi theo đuổi một Lục Cảnh Thâm nhỏ bé vô danh! Để gả cho anh. Thu Niệm đã phải dốc hết tâm tư ấy vậy mà chỉ nhận được sự thờ ơ lạnh nhạt, trở thành chuyện cười trong giới thượng lưu thành phố Phái!

Lục Cảnh Thâm đã từng gặp Cố Trì trong một buổi tiệc rượu, anh ấy nâng cốc rượu cười nhẹ, khí chất như ngọc, đứng cạnh người khác anh ấy giống như một vị thần ở trên cao không ai có thể với tới.

Lục Cảnh Thâm biết rất nhiều người âm thầm lôi anh ta ra so sánh với Cố Trì. Ai ai cũng cảm thấy Thu Niệm bị ma xui quỷ khiến mới từ bỏ vị hôn phu hoàn mỹ như thế để cưới một người thấp kém như anh.

Anh ta cứ nghĩ mình sẽ không để tâm, dù gì người trong lòng anh ta cũng không phải là Thu Niệm nên cũng chẳng cần quan tâm đến đối tượng hứa hôn của cô.

Nhưng ngay thời khắc này, khi nghe thấy Cố Trì gọi Thu Niệm là “vợ chưa cưới” một cách đương nhiên anh lại cảm thấy cực kỳ chói tai.

Nén xuống nỗi khó chịu không tên này, mặc dù đã biết nhưng anh vẫn cố tình hỏi: “Không biết vợ chưa cưới của ngài Cố đây là vị nào? Lại vì cớ gì mà tìm tôi đòi người?”

“Vợ chưa cưới của tôi là ai tôi nghĩ trong lòng anh là người rõ nhất.” Cố Trì không có thời gian ở đây chơi trò giải đố với anh ta, hai tay nắm chặt lấy cổ áo Lục Cảnh Thâm, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, Thu Niệm đã đi đâu rồi?”

Anh ấy và Thu Niệm đã quen biết nhau từ nhỏ.

Anh ấy lớn hơn cô 4 tuổi, khi anh lên tiểu học thì cô mới biết nói, từng bước chân nhỏ loạng choạng đi đến trước mặt anh ấy, chiếc miệng nhỏ thơm mùi sữa lúc nào cũng gọi anh Cố Trì, khi ấy có nghĩ thế nào anh ấy cũng không ngờ đến cô gái bé nhỏ ấy lại trở thành vợ chưa cưới của mình.

Hai nhà định hôn ước ngay trước đêm anh ấy học xong trung học, chuẩn bị ra nước ngoài.

Bánh bao nhỏ ngày ấy giờ đây đã trở thành một cô gái với vẻ đẹp khiến người khác phải kinh ngạc với mái tóc đuôi ngựa buộc hai bên, yên tĩnh ngồi bên cạnh bố, bẽn lẽn mỉm cười với anh ấy đang ngồi đối diện cách nhau một chiếc bàn đầy thức ăn và rượu ngon. 

Năm năm trôi qua, anh ấy du học trở về, hai người một lần nữa gặp mặt đều đã trở thành nam thanh nữ tú. Cô khoác chiếc váy trắng tinh khôi, nâng ly chúc mừng anh ấy quay lại. Khi giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Anh Cố Trì, hoan nghênh anh về nước.” vang lên, anh nhìn đôi mắt long lanh như nước của cô thì đã biết cả đời này anh ấy cũng không trốn đi đâu được nữa.

Anh ấy vui sướng vạn phần, anh chính là vị hôn phu được chọn. Quãng đời còn lại đều có cô ở bên cạnh.

Chỉ là không ngờ trước được, cô lại thích người khác –

Mọi thứ đều không bằng anh ấy, thậm chí còn là người tìm mọi cách để chà đạp lên tình cảm của cô.

Nếu sớm biết kết cục sẽ thế này, dù cô có nói gì anh ấy cũng không nên vì hôn ước mà nhượng bộ, không nên thành toàn cho tình yêu ngốc nghếch của cô.

Anh ấy đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày cô trưởng thành, cô quay đầu liền kết hôn với người khác. Hiện tại, cuối cùng anh ấy cũng đợi được ngày mà cô ly hôn, cô lại biến mất không thấy tăm hơi!

Mà người có khả năng biết cô ấy ở đâu nhất ấy vậy mà hỏi lại anh trong sự ngỡ ngàng: “Thu Niệm cô ấy … xảy ra chuyện gì sao?”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Cố Trì cao giọng, cảm xúc đang trên bờ vực của sự sụp đổ: “Những người ở biệt thự Phong Lan nói Thu Niệm đã mất tích mấy ngày nay rồi! Anh đừng nói với tôi là anh không biết!”

Nghe thấy câu này, Lục Cảnh Thâm tinh thần chấn động, anh ta cảm giác như vừa bước hụt rơi xuống vực sâu không đáy.

Bên tai chỉ còn lại tiếng vù vù, đồng tử vì kinh ngạc mà co rút liên tục.

Thu Niệm cô ấy …

Mất tích rồi …?

Sau khi nhận được bản thỏa thuận ly hôn, Lục Cảnh Thâm không còn sai người đến báo cáo tình hình của Thu Niệm nữa thế nên anh căn bản không hề biết việc cô đã mất tích mấy ngày nay.

Nhìn thấy vành mắt đỏ ngầu của Cố Trì, anh chợt có một dự cảm không lành, để ý thấy Nghê San vẫn còn ở đây, anh nén xuống sự hoảng loạn trong lòng, bình tĩnh nói: “Câu này của anh là có ý gì?”

Lục Cảnh Thâm vừa dứt lời, trái tim Cố Trì lại thêm phần trầm xuống.

Có vẻ Lục Cảnh Thâm đến việc Thu Niệm mất tích cũng không biết thì làm sao tìm được tin tức của Thu Niệm từ anh ta cơ chứ?

Anh ấy từ từ buông lỏng tay, mắt liếc nhìn Nghê San mặc váy cưới màu trắng bên cạnh đang mang vẻ mặt ngại ngùng của người con gái chuẩn bị kết hôn còn Thu Niệm lại biệt tăm biệt tích, quả đúng với câu “Nếu đã nhìn thấy người mới cười vậy chắc chắn sẽ nghe thấy người cũ khóc.”

“Vừa ép Thu Niệm ký xong đơn ly hôn đã không đợi được mà cưới người đàn bà này, chẳng trách đến việc Thu Niệm mất tích đã mấy ngày cũng không biết!” Cố Trì mỉa mai: “Người ta đã nói một ngày làm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, cứ cho là anh không yêu cô ấy, thậm chí dành cho cô ấy một chút quan tâm anh cũng sợ quá nhiều, nhưng thật không ngờ anh lại bạc tình bạc nghĩa đến mức này! Tôi thay cô ấy nói với anh rằng anh không xứng có được tình cảm của cô ấy.”

Đối diện với những lời chỉ trích của Cố Trì, da mặt của Lục Cảnh Thâm tưởng như bị kéo căng, nhẫn nhịn mất nửa ngày, anh ta cũng lên tiếng đáp trả: “Việc của hai chúng tôi anh biết được mấy phần? Không hiểu được toàn bộ sự việc thì đừng ở đây tự mình phán xét!”

Nói xong anh ta ôm lấy eo Nghê San, nói với đối phương bằng giọng điệu bảo vệ: “San San trước kia đánh cược mạng sống để cứu tôi, chúng tôi vốn dĩ là một đôi, Thu Niệm vậy mà lại muốn xen ngang! Ban đầu khi thúc ép tôi cưới cô ta, cô ta nên là người rõ hơn ai hết kết thúc sẽ như thế này!”

Chuyện trước kia giữa hai người Cố Trì cũng biết.

Anh nhìn Nghê San bằng ánh mắt sắc lạnh: “Anh chắc chắn người cứu anh lúc trước là cô ta?”

Nghê San toàn thân run sợ.

Tai nạn xe ngày trước là do ả ta làm giả video giám sát, thông đồng với người chú họ lúc ấy sơ cứu cho Lục Cảnh Thâm, đưa ra một lời nói dối trắng trợn. Ả ta lừa đã lừa rất nhiều người và cũng lừa cả chính mình.

Vì thế mà khi đối diện với câu chất vấn của Cố Trì, ả ta như ngồi trên đống lửa.

Lục Cảnh Thâm tận mắt nhìn thấy đoạn video Nghê San cứu anh ta, cô gái dùng đôi tay mảnh khảnh cứu anh từ lưỡi hái của tử thần, bản thân lại thay anh che chắn nguy hiểm. Máu tươi thuận theo mảnh thủy tinh rơi vỡ đầy đất chảy dài mấy mét, cô gái bị mắc kẹt dưới gầm xe sống chết không rõ. Một màn ấy thật sự quá sốc, đã ghim chặt vào tim anh ta từ lúc nào.

Vì thế khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt cùng vết sẹo dữ tợn sau lưng của Nghê San anh ta không hề nghi ngờ, cũng không có lí do gì để nghi ngờ.

Nghê San là ân nhân cứu mạng của anh, làm sao anh có thể nghi ngờ cô ấy?

Nhìn thấy cô bị Cố Trì dọa sợ, Lục Cảnh Thâm nắm tay ả ta chặt thêm một chút, trả lời một cách kiên định: “Tôi rất chắc chắn.”

Bốn chữ đơn giản này khiến các dây thần kinh đang căng thẳng của Nghê San trở nên thư giãn. 

Chứng cứ lúc trước đã bị cô xóa sạch, Lục Cảnh Thâm lại tin tưởng ả ta 100%, thế nên sự chột dạ vừa nãy hoàn toàn là do ả ta chuyện bé xé ra to.

Ả ta định thần lại, bắt gặp ánh nhìn của Cố Trì: “Ngài Cố, tôi biết anh không thích tôi nhưng đừng dùng phương thức như thế này để bôi nhọ tôi. Tôi với Cảnh Thâm yêu nhau thật lòng, không phải dạng chỉ vì vài câu nói vớ vẩn của người ngoài mà hiểu lầm nhau. Nếu anh đã có thời gian không bằng đi tìm Niệm Niệm. Mặc dù tôi và cô ấy cãi nhau cũng không vui vẻ gì nhưng trong tim tôi cô ấy vẫn là người bạn tốt nhất. Tôi không hi vọng cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì!”

“San San …” nghe thấy câu nói của Nghê San, Lục Cảnh Thâm liền ngoảnh đầu nhìn ả ta với vẻ cảm động.

San San của anh ta chính là người lương thiện như thế, cho dù lúc trước Thu Niệm tìm đủ mọi cách để lăng mạ cô, cô cũng không có lấy một chút oán giận, thậm chí vì để Thu Niệm không đau lòng đã mấy lần nói với anh lời chia tay, muốn anh cùng Thu Niệm trải qua ngày tháng hạnh phúc.

Thế nên cô ấy làm sao có thể mạo danh người khác trong tình huống như vậy được?

Quan Doanh cũng chớp thời cơ đứng ra nói giúp bạn thân: “San San vì cứu tổng giám đốc Lục mà cả đời này cũng không thể mặc váy trễ vai nữa rồi! Một người con gái vì tình yêu mà có thể làm ra việc khiến bản thân phải chịu ủy khuất như vậy, tại sao vẫn còn phải chịu đựng những nghi ngờ cùng chất vấn của mọi người?”

Nghê San mắt ửng đỏ nói: “Doanh Doanh, cảm ơn cậu đã giúp mình ra mặt …”

Quan Doanh: “Cảm ơn cái gì? Mình là do không thể nhìn nổi họ bắt nạt cậu nữa, San San, việc cậu làm rõ ràng là việc tốt còn phải chịu ủy khuất, vậy mà có một số người vẫn nhằm vào cậu hắt nước bẩn!”

Nghê San âm thầm lau khóe mắt, thấp giọng nói: “Ngài Cố hành động như thế này tớ có thể hiểu, Niệm Niệm chắc chắn là không chịu nổi việc tớ và Cảnh Thâm kết hôn nên mới chơi trò mất tích, kể ra tớ cũng có một phần trách nhiệm, anh ấy trút giận lên tôi cũng là lẽ thường tình.”

Quan Doanh tức tối: “Cô ta không cách nào chấp nhận việc cậu với tổng giám đốc Lục kết hôn chơi trò mất tích thì liên quan gì đến cậu? San San! Cậu đừng có lần nào cũng nhận hết lỗi lầm về phía mình được không?”

Nghê San cắn môi, khuôn mặt đầy vẻ tự trách: “Là lỗi của tớ, nếu như tớ không yêu Cảnh Thâm thì sẽ không hại cô ấy đau lòng, càng không có nhiều chuyện xảy ra phía sau như vậy …”

“San San! Sao cậu lại nghĩ như vậy?” Quan Doanh tức giận nói: “Ban đầu là cậu với tổng giám đốc Lục hai người rất tốt! Là cô ta cứ nhất quyết chen chân vào! Bây giờ nhìn thấy tổng giám đốc Lục đối với cậu tình thâm không thay đổi cô ta lại cố tình gây sự, rõ ràng là không muốn cậu sống tốt mà!”

Nghê San lắc lắc đầu: “Niệm Niệm cô ấy không phải người như vậy, có lẽ cô ấy chỉ hi vọng Cảnh Thâm có thể quan tâm cô ấy thêm một chút.”

“Tổng giám đốc Lục với cô ta li hôn rồi! Cô ta có tư cách gì cơ chứ?” Quan Doanh trợn trừng mắt: “Mình thấy cô ta là do không cam tâm! Lợi dụng quyền thế nhà họ Thu để gả cho tổng giám đốc Lục, kết quả lại chỉ như nước đổ lá khoai. Bây giờ nhìn thấy cậu với tổng giám đốc Lục hai người yêu nhau cuối cùng cũng tìm đến với nhau, tức giận nhưng không làm gì được nên cố ý phá đám! Mất tích thì mất tích! Có bản lĩnh thì cô ta đừng quay về nữa!”

Lời nói vừa dứt liền nghe thấy tiếng hừ lạnh của Cố Trì: “Cô thử nói lại lần nữa xem?!”

Giọng của Cố Trì vốn dĩ rất ấm áp giờ lại trở lên lạnh như băng, lạnh đến mức có thể khiến con người ta rét run lên.

Quan Doanh bị dọa đến đơ người, sự hùng hổ ban nãy sớm đã bay qua chín tầng mây biến mất rồi, đứng trên mặt đất nhưng bắp chân mềm nhũn, miệng vẫn mở nhưng không nói ra thêm được một từ nào.

Nghê San lên tiếng cứu cánh: “Ngài Cố, Doanh Doanh cô ấy miệng nhanh hơn não, không có ác ý gì đâu, anh đừng để tâm. Niệm Niệm mất tích mọi người ai cũng đều sốt ruột, bây giờ không phải thời gian để nói những lời này, mau mau đi tìm người thôi!”

Dáng vẻ làm bộ làm tịch của ả ta khiến Cố Trì buồn nôn.

“Thu Niệm là vợ chưa cưới của tôi, tự tôi sẽ đi tìm, không nhận nổi ý tốt giả tạo của cô. Ai biết được cô sẽ nhân cơ hội làm ra chuyện gì? Nếu cô ấy xảy ra chuyện, chẳng phải Thu thị sẽ hoàn toàn rơi vào tay của Lục Cảnh Thâm hay sao!”

Vừa nãy là do anh quá kích động, suy nghĩ không chu toàn, chỉ có thể lập tức tìm Lục Cảnh Thâm đòi người. Bây giờ bình tĩnh lại mới nhận thức được đối với đôi cẩu nam nữ này mà nói Thu Niệm xảy ra chuyện mới là điều tốt, làm thế nào mà họ có thể cung cấp cho anh thông tin hữu dụng cơ chứ?

Anh ấy quay người rời đi, ra đến cửa lại bất chợt dừng lại, nhìn Lục Cảnh Thâm đang yên lặng nhắm nghiền mắt nói thêm một câu: “Mặc dù không biết người đàn bà này đã dùng thủ đoạn gì khiến anh tin cô ta chính là người đã cứu mạng anh, nhưng tôi biết Thu Niệm không bao giờ nói dối, còn đặc biệt trân trọng tình yêu nên mới không nỡ dùng lời nói dối để bôi nhọ người khác. Lời thì tôi đã nói xong, tin hay không là việc của anh. Chỉ là Lục Cảnh Thâm, anh tốt nhất đừng có mà hối hận.”
Chương kế tiếp