Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 13
Sở Trĩ Thủy cầu nguyện với Tân Vân Mậu để anh im lặng trong hai tiếng quả thực đã được như ý muốn. Có điều uy lực của điều ước quá lớn, đến giờ vẫn lưu lại di chứng. Tân Vân Mậu không chỉ im lặng trong hai tiếng mà mấy ngày sau đó cũng không nói chuyện với cô.

Sở Trĩ Thủy chủ động chào hỏi anh, thỉnh thoảng còn tán gẫu hai ba câu nhưng anh không hề đáp lại, chỉ thờ ơ nghiêng đầu sang chỗ khác.

Lâu ngày, Kim Du cũng cảm thấy bầu không khí trong văn phòng có điều khác thường. Cô ấy hầu như không dám nói chuyện với Tân Vân Mậu, hiện tại lại phát hiện gần đây một người một yêu đang cãi nhau, vì vậy càng thêm bất an khi làm việc trong văn phòng.

Trước đây Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu ở chung khá hòa thuận, cho nên Kim Du mới miễn cưỡng cảm thấy an toàn khi ở bộ phận phát triển kinh tế. Có điều áp suất thấp trong phòng gần đây lạnh đến nỗi khiến cô ấy run bần bật.

Mãi cho đến giờ nghỉ trưa, khi Tân Vân Mậu đã biến mất khỏi văn phòng, Kim Du mới thở phào một hơi. Cô ấy hoảng hốt xoa xoa cánh tay, xua đi cái lạnh thấu người, yếu ớt nói: “Tại sao đột nhiên lại thành ra như vậy? Lúc trước không phải rất tốt sao?”

“Buồn bực đó.” Sở Trĩ Thủy hờ hững nói, “Không ngờ anh ta lại dùng trò mà đến cả trẻ con cũng coi thường.”

“Hai người đang có mâu thuẫn gì vậy? Không hòa giải được sao?”

Sở Trĩ Thủy không có tâm trạng nhắc lại nguyên nhân gây nên mâu thuẫn, chỉ đơn giản dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi: “Anh ta đi làm còn phải để tôi dỗ dành sao?”

Kim Du lắp bắp khuyên bảo: “Nếu muốn như vậy cũng không phải không được. Anh ta thật sự là một yêu quái có yêu khí rất mạnh, không giống với trưởng phòng Ngô đâu, cho nên tốt hơn hết là đừng đắc tội...”

Kim Du vô cùng nghi ngờ Sở Trĩ Thủy không mẫn cảm với yêu khí, chẳng lẽ cô không phát hiện ra áp lực trong văn phòng sao?

“Dáng người cao lớn, nhưng bụng dạ hẹp hòi. Chẳng lẽ việc này cũng liên quan đến cấp bậc của yêu quái hay sao?” Sở Trĩ Thủy liếc nhìn chỗ ngồi không có người ở phía sau, lại nhìn Kim Du ở trước mặt, cười nhạo nói: “Yêu khí của các người càng mạnh thì đến lúc nổi giận càng lợi hại à?”

“Cô đừng nói vậy, dễ bị nghe thấy đó!” Kim Du sợ hãi nhìn xung quanh, cô ấy sợ chính chủ sẽ nhìn thấy liền nhỏ giọng nói: “Với cấp bậc của anh ta, cho dù không có mặt ở đây thì anh ta cũng có thể nghe và nhìn được mọi nơi.”

Mỗi một yêu quái đều có năng lực riêng và có liên quan mật thiết đến bản thể của họ. Kim Du không nhìn ra được chân thân của Tân Vân Mậu cho nên bình thường cô ấy đều vô cùng cẩn thận.

“Nghe thấy thì nghe thấy thôi. Dù sao bây giờ anh ta có nghe thấy cũng đâu chủ động nói chuyện, khó chịu thì cũng chỉ có thể chịu đựng.”

Kim Du giật mình líu lưỡi: “... Mặc dù cô không có yêu khí, nhưng ở một vài phương diện nào đó cũng rất lợi hại.”

Sở Trĩ Thủy biết Tân Vân Mậu đang cố ý ra oai. Nếu anh thật sự muốn để quan hệ trở nên bế tắc, hoàn toàn có thể không đến văn phòng và tiếp tục phiêu đãng trong cục như trước. Trước đây Ngô Thường Cung không thể quản được anh, Sở Trĩ Thủy đương nhiên cũng không quản được. Mọi chuyện đều quay về trạng thái như quá khứ.

Có điều ngày nào anh cũng lạnh mặt lắc lư ở trong văn phòng, tỏa ra khí lạnh giận dỗi khắp nơi để tạo cảm giác tồn tại, rõ ràng đang muốn cô cho anh một bậc thang.

Theo quan điểm của Sở Trĩ Thủy, làm người và làm việc gì đều cần phải mềm mại vững tâm. Chuyện nhỏ tốt nhất nên nói chuyện, không được nóng nảy, anh ổn tôi ổn mọi người đều ổn là được rồi. Nhưng việc lớn tuyệt đối không thể nhượng bộ, ở thời điểm quan trọng cần phải cứng rắn, làm một nhát chí mạng sau đó mới mềm mỏng lại. Bình thường cô không thèm để ý mấy lời mê sảng mất tập trung của anh, nhưng khi đánh giá khối lượng công việc cô chắc chắn không thể tùy ý phân công, nếu không văn phòng sẽ loạn thành một nhóm.

Sở Trĩ Thủy khá bình tĩnh, giống như không hề nhận ra sự lạnh lùng của Tân Vân Mậu, mỗi ngày đều ân cần thân thiết chào hỏi hai con yêu quái như cũ, có thể nói xử lý công việc rất công bằng và không lộ ra nhược điểm. Đương nhiên, cô cũng không lùi bước, không nói đến chuyện trắng đen mà đi thẳng vào giai đoạn đối đầu căng thẳng.

Gần đây, Kim Du ở bộ phận phát triển kinh tế đang trong hai bầu không khí nóng và lạnh. Tân Vân Mậu là rét cắt da thịt còn Sở Trĩ Thủy lại là gió xuân quất vào mặt. Cũng may công việc vặt trong vườn trà đủ nhiều cho nên cô ấy thường chạy đến đó làm việc, có thể tránh được đầu sóng ngọn gió.

“Đúng vậy, vâng, 10 giờ ngài có thể đến đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa, vâng vâng, gặp lại sau.”

Sở Trĩ Thủy cúp điện thoại, cô liếc nhìn bầu trời đầy mây ngoài cửa sổ, tiện tay cầm lấy áo khoác treo trên lưng ghế, chuẩn bị lái xe đến lối vào vườn trà gặp người ta. Cô vừa đứng lên, vừa mặc áo khoác vào, vừa hay nhìn thấy Tân Vân Mậu ở phía sau.

Vốn dĩ Tân Vân Mậu đang nhìn cô, vừa bắt gặp được ánh mắt tìm tòi của cô liền bình tĩnh quay đầu đi.

“Còn tức giận à?” Sở Trĩ Thủy dở khóc dở cười, “Rốt cuộc anh đang giận gì vậy?”

Tân Vân Mậu nghiêng sang liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu đi, chỉ để lại sườn mặt lạnh lùng.

Hôm nay Kim Du không ở trong văn phòng, muốn chạy trốn nhưng vẫn còn không ít văn kiện chưa làm. Sở Trĩ Thủy phải đến vườn trà ngay lập tức, cô do dự không biết có nên để Tân Vân Mậu ở lại hay không. Nếu để anh trông coi máy lọc nước một mình thì rất kỳ cục, nhưng anh cũng không có gì để làm ở vườn trà. Không tình cũng không nguyện đi một chuyến mà không có việc gì sao?

Sau một hồi trái lo phải nghĩ, Sở Trĩ Thủy cảm thấy hôm nay trời sắp mưa rồi cho nên liền để anh nhàn rỗi ở lại trong cục.

“Tôi đi trước đây, hôm nay anh cứ tan ca đúng giờ là được.”

Tân Vân Mậu thấy cô không hề quay đầu lại mà rời đi, đôi mắt tựa hắc diệu thạch* như thể vừa được vớt ra khỏi hồ nước lạnh lẽo, ngâm vào ánh sáng mát lạnh. Anh mím môi im lặng, cuối cùng vẫn không kêu cô lại.

(*) Hắc diệu thạch: là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá macma phun trào.

Không biết lúc trước là ai một hai phải lôi kéo anh, bây giờ cô lại chạy trốn còn nhanh hơn ai hết.

Trước cổng vườn trà, bầu trời đã âm u, gió lạnh từ từ thổi đến.

Sở Trĩ Thủy và nhóm nông dân trồng trà gặp nhau. Vốn dĩ cô định hôm nay sẽ hái ít trà, có điều ông trời lại không chiều lòng người, trời đã sắp mưa. Loại mưa phùn này đến nhanh mà đi cũng nhanh nên không hề xuất hiện trên dự báo thời tiết, khiến cho người khác khó mà đề phòng.

Mặc dù hiện tại vẫn chưa có mưa nhưng đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, Sở Trĩ Thủy tỏ ra lo lắng: “Chúng ta có thể hái trà trong ngày mưa không?”

“Trong một lát sẽ không có mưa, dù sao thì mọi người cũng không hái nhiều lắm, cho nên trước khi mưa đến hãy tranh thủ hái một ít đi.”

Nông dân trồng trà ngửa đầu nhìn bầu trời rồi lại nhìn cây trà, phỏng đoán nói: “Nếu lát nữa có mưa vậy ngày mai trời sẽ trong, nhưng lá non hôm nay sẽ già đi, mỗi ngày là một hình thức khác nhau. Có điều, tôi thấy vườn trà của mọi người có thể đợi được, có lẽ qua thêm một đoạn thời gian lá trà sẽ tốt hơn.”

Sở Trĩ Thủy nhận được chỉ bảo liền gật đầu, giải thích: “Không sao cả, hôm nay chỉ là thu hoạch thử. Một hai mẫu đất này, tôi cũng không định thu hoạch hết.”

“Ha ha ha chỉ để thử nghiệm thôi sao?”

“Cũng gần như vậy, là hàng mẫu.”

Hôm nay Sở Trĩ Thủy không tìm quá nhiều người, dự định sẽ dùng một mẻ trà xanh để làm hàng mẫu, trước hết đưa ra ngoài để thăm dò tiêu thụ.

Nếu hiện tại thu hoạch trà ở quy mô lớn đạt đến hạn định, vậy trong cục sẽ phải điều động một lượng lớn nhân lực và tài lực, chưa chắc bên tài vụ sẽ phê duyệt số tiền này. Cô cần phải huy động tiền đặt cọc từ bên ngoài trước để chi trả cho nhân lực ở giai đoạn đầu, sau đó tìm người hái trà và chế biến trà, cuối cùng đem thành phẩm giao cho đối phương.

Bình thường những người mới đến muốn tay không hưởng lợi rất khó khăn. Dù sao thì bộ phận phát triển kinh tế cũng là một bộ phận của cục quan sát Hoài Giang, đâu chỉ đơn giản là một công ty chỉ cần lợi nhuận.

Ngay từ trước đó, Sở Trĩ Thủy đã bắt đầu liên hệ với các đơn vị anh em thông qua Ngưu Sĩ, đồng thời liên lạc với các nhân viên phụ trách thu mua của cục Ngân Hải, cục Tất Ngô và cục Không Tang, ám chỉ rằng hiện tại là thời điểm thích hợp để mua trà xanh. Lá trà là thứ mà các đơn vị thu mua mỗi năm. So với việc mua trà xanh không đồng đều từ bên ngoài, tốt hơn hết nên mua trà tự sản xuất tự bán ra của đơn vị anh em.

Người khác sẽ lo lắng việc ôm tiền bỏ trốn sau khi đặt cọc, nhưng đơn vị anh em sẽ không có loại băn khoăn này và nền tảng tín dụng cũng sẽ khác biệt.

Tất nhiên khi đẩy mạnh tiêu thụ cũng cần phải chú ý thái độ, tốt xấu gì cũng nên gửi một phần trà xanh hàng mẫu để bày tỏ thành ý.

Nếu những cục quan sát khác đều không muốn đáp ứng, vậy Sở Trĩ Thủy đành phải để cục trưởng Hồ ra phủi mặt. Vì cục trưởng không thể chu cấp tài chính vậy vẫn nên trợ giúp một ít nhân mạch. Nếu tình trạng càng tệ hơn nữa, cục trưởng Hồ có ra mặt cũng vô ích, vậy năm năm cũng chỉ có thể hoàn toàn gác lại, chấp nhận một mực hạ giá thành. Đợi đến mùa trà năm sau sẽ thương nghị lại từ đầu.

Đây là bước đầu kế hoạch của cô, khẳng định có thể kiếm được tiền, nhưng kiếm nhiều hay kiếm ít vẫn có điểm khác biệt.

Sương mù dày đặc, âm u.

Đoàn người vội vã đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng đem mẻ trà tiếp theo về phòng dưới cơn mưa phùn kéo dài, sau đó rửa sạch, chế biến.

Những lá trà non mới hái được xếp vào sàng tre, lọc những thứ thừa thải như mảnh vụn hoặc vật lạ. Sau khi cẩn thận rửa sạch và bày ra thì bỏ vào vạc nóng lớn. Một lát sau, điều chỉnh lửa và rang lên, dùng tay đã rửa sạch lật và vò lá trà để lá trà Long Tĩnh cuộn lại. Đó là quá trình rang thủ công.

Bên ngoài là màn mưa mát lạnh, bên trong lại là khí thế ngất trời, ánh lửa chiếu rọi lên gương mặt của người rang trà, toàn bộ quá trình phải mất mấy tiếng đồng hồ hơn nữa còn không được rời khỏi vạc.

Sở Trĩ Thủy đứng một bên học hỏi, cô và nhóm nông dân trồng trà vừa nói vừa cười nhưng cô luôn cảm thấy bên ngoài có tiếng động lạ.

Sột soạt, sột soạt.

“Ngài có nghe thấy tiếng gì không?” Sở Trĩ Thủy thăm dò nhìn ra ngoài, “Nghe rất rõ ràng.”

Người rang trà vẫn đang lật lá trà, trả lời: “Không nghe thấy, tiếng gì vậy?”

“Hình như là từ ruộng trà bên kia.”

“Tám phần là loại động vật nhỏ nào đó. Ở đây không giống thành phố, đồ vật gì cũng có.”

Sở Trĩ Thủy nửa tin nửa ngờ, nghĩ thầm trời mưa mà vẫn có động vật đi kiếm ăn sao, là loại động vật nào còn chăm chỉ hơn cả xã súc*? Cô đơn giản rút một chiếc dù bên cạnh ra, nói một tiếng với những người khác, quyết định đi ra ngoài ruộng xem một vòng.

(*) Xã súc: dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

Phòng rang trà nhỏ nằm ở cửa, cách ruộng trà một đoạn. Nhìn ra xa, núi trà xanh mướt không hề có chướng ngại, ngoại trừ màn sương ẩm ướt còn lại không khác gì ngày thường.

Sở Trĩ Thủy bung dù ra, ban đầu cô muốn đi bộ quanh một vòng sau đó quay lại phòng rang trà, có điều lại nghe thấy tiếng động lạ.

Sột soạt.

Lần này âm thanh càng gần hơn nhưng rõ ràng không nhìn thấy ai.

Cây trà Long Tỉnh đều không quá cao nhưng cũng đủ che chắn được người đang ngồi xổm. Sở Trĩ Thủy xoay người lại, đi về phía một con đường nhỏ muốn tìm kiếm tiếng động lạ, rất nhanh đã nghe thấy ba người đàn ông thấp giọng nói chuyện với nhau.

Tiếng sột soạt quen thuộc lại vang lên.

"Nè, rốt cuộc anh có làm được không? Có chuyện gì vậy? Cứ đi hai bước liền dừng?"

"... Tôi cũng đâu còn cách nào."

"Bọn họ vẫn còn trộm lá trà của chúng ta à?"

"Không, hiện tại đã vào nhà rồi."

"Nhóm người này dám động thổ trên đầu Thái Tuế*, không ngờ lại ăn trộm ba ruộng trà của chúng ta. Nhất định phải cho chúng biết mặt mới được!"

(*) Động thổ trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ với lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.

Sở Trĩ Thủy nghe được liền có chút mờ mịt, vườn trà rõ ràng là tài sản của cục, tại sao lại biến thành của ba người đàn ông xa lạ này?

“Ông chủ, ông chủ, có người đứng đằng kia!” Một người trong số họ phát hiện Sở Trĩ Thủy đứng cách đó không xa.

"Đừng la lên! Bị phát hiện bây giờ!"

"Tôi thấy rồi."

Sau một hồi sột soạt, cả ba người đứng dậy khỏi ruộng chè và lộ mặt dưới mưa. Hai thanh niên có vẻ ngoài còn trẻ, một người có nước da ngăm đen và không cao, còn một người có nước da vàng và dáng người mũm mĩm. Người đứng đầu là một ông già râu trắng, ông ta gầy như gỗ nhưng lại có khí chất ngời ngời, hai mắt hận không thể phát ra ánh sáng.

Sở Trĩ Thủy đứng cách bọn họ ba hàng cây trà, giống như đang bị một lan can cao đến thắt lưng chặn lại, cho nên không thể trực tiếp nhảy qua chướng ngại để nói chuyện. Đối diện với ánh mắt không mấy thiện cảm của ba người, cô cau mày nói: "Xin hỏi các người là ai? Nếu không có lý do gì đặc biệt, xin hãy rời đi càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ gọi người qua."

Ông già râu trắng ảm đạm lặp lại: "Chúng tôi là ai à?"

"Đúng vậy, đây là tài sản của cục quan sát Hoài Giang, nếu không chứng minh được thân phận của mình, tôi hy vọng các người hãy lập tức rời đi."

“Cô vẫn mù quáng đưa ra chỗ dựa sao, nghĩ chúng tôi không thể nhìn thấy à?” Ông già râu trắng liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Trĩ Thủy là người thường, hung ác nói: “Chúng tôi là ai à? Chúng tôi không phải là con người…"

Ngay sau đó, yêu khí cao vạn trượng hung mãnh lao tới, thanh thế giống như hàng vạn con ngựa phi nhanh đến, từng hàng lao về phía trước. Yêu khí âm trầm không hề làm tổn thương cây trà, ngược lại giống như sóng biển trôi dạt qua, chuẩn xác lao thẳng về phía Sở Trĩ Thủy ở bên đường, chỉ hận không thể đánh nát mục tiêu!

"Bắt lấy cô ta!"

Ông lão râu trắng ra lệnh, hai người đàn ông liền tìm đường đánh tới.

Sở Trĩ Thủy vội vàng xoay người né tránh, chạy trốn về phía phòng rang trà kia.

Bên tai cô là tiếng gió rít lên sởn tóc gáy, gần như nuốt chửng tiếng kêu cứu trên miệng cô.

Trong lòng cô mê mang không thôi, cô cho rằng bọn họ là con người nhưng không ngờ lại là yêu quái. Kim Du đã từng nói yêu quái không thể tấn công con người, vậy hiện tại là tình hình gì đây?

Yêu khí đằng sau đã đánh hụt một đòn, từng đợt không khí bùng phát dưới chân cô sau đó vặn vẹo thành một chuỗi yêu khí giống như dây leo, cố gắng quấn lấy mắt cá chân cô để ngăn cản đường đi của cô.

Chiếc dù che mưa trong lúc hoảng loạn đã lăn xuống đất, mặt dù sáng màu nhưng đã bị bùn bắn lên tung tóe.

Mái tóc của Sở Trĩ Thủy đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, ướt át dính lên gương mặt cô. Đáy mắt cô đều là tia sáng ẩm ướt vỡ vụn, được khát vọng sinh tồn nhóm lên, giống như tia lửa nhỏ không hề bị dập tắt. Chiếc áo khoác cũng trở nên ẩm ướt không còn cản được mưa lạnh, không khí lạnh lẽo dọc theo tứ chi tràn vào, giống như muốn xâm nhập vào tận xương cốt.

Mắt cá chân trái đột nhiên lạnh lẽo đến thấu xương!

Khoảnh khắc yêu xích bắt được Sở Trĩ Thủy, cô rốt cuộc cũng nhịn không được mà hét lên, sau đó nhào vào vòng tay của ai đó.

Trong cơn mưa phùn, cô ngửi được một mùi hương thanh mát thấm vào đáy lòng, giống như hạt mưa đập nhẹ vào cành lá, chạm vào một chút ấm áp thông qua lớp vải mỏng. Nhiệt độ cơ thể của anh không cao, thậm chí còn có chút lạnh, không biết có phải là do trời mưa hay không.

"Sao lần nào cô cũng làm cho bản thân bẩn thỉu như vậy."

Một giọng nam quen thuộc vang lên, giống như một liều thuốc an thần khiến cho trái tim đang treo cao rơi xuống.

Sở Trĩ Thủy không biết Tân Vân Mậu đến từ lúc nào, nhưng giờ phút này anh chắc chắn chính là cọng rơm cứu mạng của cô.

Một tay Tân Vân Mậu cầm chiếc dù màu xanh đen, tay còn lại đỡ lấy người trong ngực. Anh cúi đầu nhìn liền thấy gương mặt cô nhớp nháp, ống quần dính bùn, cả người đang run rẩy đầy đáng thương, anh thầm nghĩ mỗi lần cô đi vào ruộng đều rối tung cả lên. Anh đang định sử dụng phép tẩy rửa, đột nhiên nhìn thấy yêu khí đang dâng lên cách đây không xa liền đơn giản ném chiếc dù lên không trung.

Chiếc dù xanh đen đứng trong không trung, mặt dù mở ra hút yêu khí dày đặc như lốc xoáy vào bên trong, nước mưa rơi trên chiếc dù nháy mắt đã biến thành hơi nước trắng xóa. Ngay khi chiếc dù xoay tròn, thứ bắn ra từ mái dù không phải là những giọt mưa trong suốt mà lại là ngọn lửa màu đen sáng rực!

Ba con yêu quái không ngờ thanh niên đẹp trai mặc đồ đen kia không cần ra tay mà chỉ dùng một chiếc dù xanh đen đã có thể đẩy lui yêu khí mạnh mẽ.

"Dù Long Cốt! Là dù Long Cốt!" Kiến thức của ông lão râu trắng rất rộng, lúc này lông tơ của ông đã dựng đứng cả lên, kinh ngạc nói: "Cậu ta là..."

Ngọn lửa đen xuyên qua không trung bắn tung tóe trên người bọn họ, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, tên gầy da đen cùng tên mập da vàng đã đau đớn tột độ ngã xuống đất.

Tân Vân Mậu không có thời gian bận tâm đến ba người đang hoảng sợ kia, anh nhìn Sở Trĩ Thủy từ trên xuống dưới một lần, sau đó nhẹ nhàng búng tay một cái, quần áo bị dính bùn liền trở nên sạch sẽ. Lúc này anh mới rảnh đi tìm đẩu sỏ gây tội.

Sắc mặt Sở Trĩ Thủy tái nhợt, vẫn còn đang bàng hoàng, cô cảm thấy vải trên người mình trở nên khô ráo và ấm áp đang dán vào cánh tay lạnh lẽo của cô, ngay cả ống quần dính đầy bùn cũng trở nên sạch sẽ, nỗi hoảng sợ trong lòng cuối cùng cũng rơi vào lớp bông mềm mại. Tuy nhiên, lúc cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần đã bị cảnh tượng tiếp theo làm cho kinh ngạc.

Yêu khí của ba con yêu quái đã bị một chiêu thức đánh tan và thay thế bằng yêu khí màu đen.

Yêu xích màu đen trực tiếp đem tên mập da vàng gần nhất kéo đến đây, tên mập da vàng liều mạng giãy giụa để lại trên mặt đất vài vết bùn, sau đó không chút tôn nghiêm nằm sấp trước mặt Tân Vân Mậu.

“Thần quân tha mạng! Thần quân tha mạng!” Tên mập da vàng đau khổ cầu xin, hai tay chống trên mặt đất cố gắng xoay người đứng dậy.

Tên gầy da đen ở bên cạnh cũng giúp đỡ nói: "Thần quân, đây chỉ là hiểu lầm..."

“Hiểu lầm?” Tân Vân Mậu thờ ơ khi nghe lời này, gương mặt anh lạnh như băng, trực tiếp giơ một chân đạp lên cánh tay phải của tên mập, sau đó lập tức hung hăng giẫm mạnh xuống, giễu cợt nói: “Bắt nạt con người không có yêu khí có cảm thấy thành tựu không?"

Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, kèm theo đó là một tiếng răng rắc rõ ràng!

Lực của một đạp này hoàn toàn không chút lưu tình, trực tiếp bẻ gãy cánh tay của người đàn ông. Cánh tay yếu ớt trượt ra khỏi ống tay áo, bên trong ống tay áo có một đoạn teo lại, tạo thành một góc độ kỳ lạ và đáng sợ, giống như cơ thể và cánh tay phải của tên mập hoàn toàn tách rời.

"Cánh tay... cánh tay của anh ta..." Sở Trĩ Thủy gần như không nói nên lời, cô đã sợ tới mức hồn bay phách lạc: "Rớt...Rớt xuống."

Tân Vân Mậu nghe giọng điệu bất an của cô liền khó hiểu quay đầu nhìn lại: "Đúng vậy, làm sao?"

Sở Trĩ Thủy: "Nó rơi thẳng xuống!"

Da đầu cô bây giờ đang tê rần hoàn toàn không hiểu được sự thờ ơ của anh. Cánh tay bị gãy xương ít nhiều gì vẫn còn dính vào da thịt, nhưng hình ảnh cánh tay bị chặt đứt bằng một giẫm là cảnh tượng kinh khủng như thế nào chứ!?

Tân Vân Mậu thấy cô hoảng sợ đến nỗi bắp chân đều run lên liền yên lặng suy nghĩ vài giây, sau đó lộ ra một nụ cười nhạt: "Suýt nữa tôi đã quên mất tuổi của cô. Nếu thật sự phải tính thì cô chỉ là một đứa trẻ, nên đi học mẫu giáo."

Dù sao thì năm nay Sở Trĩ Thủy chỉ mới hai mươi lăm tuổi, ở trước mặt bất kỳ yêu quái nào đều chỉ là một bạn nhỏ.

Sở Trĩ Thủy sửng sốt, không thể tin được nói: "Hôm đó anh đã nghe được..."

Hôm đó lúc cô nói chuyện với Kim Du đã đã nói rằng chiến tranh lạnh của anh là một trò con nít, không ngờ rằng thật sự bị đương sự nghe thấy.

Ngay khi dù Long Cốt được bung ra, yêu khí liền cạn kiệt, ngay cả mưa phùn cũng ngừng lại. Một tay Tân Vân Mậu đút vào túi, tay kia kẹp dù, thản nhiên đá vào tên mập, lạnh lùng nói: "Thu cánh tay của ngươi lại, không được để thấy máu, quá đáng sợ."

Tên mập da vàng sợ chết khiếp nhặt cánh tay lên: "Vâng, vâng!"

Tên gầy da đen gượng gạo nịnh nọt: "Thần quân đừng nói giỡn mà, sao ngài có thể bị dọa sợ được?"

“Ý tôi là dọa người, không phải dọa tôi.” Tân Vân Mậu nhướng mày, “Đừng để trẻ con nhìn thấy những cảnh máu me bạo lực.”

Tên gầy đen trầm ngâm nhìn Sở Trĩ Thủy, người này chắc chắn là nhân loại duy nhất ở đây.

Tên béo da vàng nhặt cánh tay bị đứt lìa của mình lên răng rắc một tiếng gắn lại, giống như anh ta đang ghép một món đồ chơi bằng gỗ. Lần đầu tiên anh ta vẫn chưa gắn ổn, liền lúng túng điều chỉnh vị trí, cuối cùng mất kiên nhẫn mà tháo ra lắp lại lần nữa.

Sở Trĩ Thủy sợ tới mức che miệng không nói nên lời, luôn cảm thấy cảnh tượng này giống như một bộ phim kinh dị. Cô đặc biệt sợ quỷ, bởi vì quỷ nằm ngoài khả năng nhận thức bình thường, mà cảnh tượng trước mắt cô rõ ràng là không hợp với lẽ thường.

Tân Vân Mậu nhìn gương mặt không còn chút máu của cô, sững sờ nói: "Sao cô càng sợ hãi vậy?"

“Chuyện này hợp lý sao?” Sở Trĩ Thủy chỉ vào cánh tay tên mập da vàng, ngay cả ngón tay trắng nõn cũng run lên, chất vấn nói: “Chuyện này không hợp lý—”

Tân Vân Mậu cau mày nhìn về phía tên mập, chỉ thiếu viết hai chữ bất mãn lên mặt.

"Không có máu! Thật sự không có máu!" Tên mập sợ chọc giận đại yêu liền giơ hai tay ra hiệu đầu hàng, sau đó vội vàng nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, kinh hãi đan xen hứa hẹn, "Đây chính là chế độ dành cho thanh thiếu niên mà loài người các cô nói. Tôi đảm bảo không hề có cảnh máu me, cho dù có cũng không phải màu đỏ và sẽ không có cảnh bạo lực đẫm máu!"

Tên gầy da đen: "Thật sự không có cách nào sửa lại được! Hãy cho những yêu quái thành niên như chúng tôi một chút không gian tự do đi mà!"

"..."

Không gian tự do này là gì?

Các người có thể tự do gỡ cánh tay ra nhưng lại hoàn toàn phá hủy nhận thức y học thông thường của con người!

Tân Vân Mậu giải thích: "Bản thể của anh ta là củ gừng, mấy con yêu quái thân rễ đều như thế này. Gãy tay gãy chân là chuyện bình thường, không phải là vấn đề gì lớn."

Sau khi được anh nhắc nhở, Sở Trĩ Thủy liền cẩn thận quan sát tên mập da vàng, quả nhiên phát hiện được điểm giống nhau, thậm chí cô còn ngửi được mùi gừng cay thoang thoảng vừa mới bị nước mưa che lấp.

“Thần quân thật đúng là thông minh hiểu biết.” Tên gầy da đen nịnh nọt nói.

“Cho các người quấy rầy lại để một tên chạy mất.” Tân Vân Mậu nhìn thoáng qua hố bùn cách đó không xa, thản nhiên nói: “Để đám người Hồ Thần Thụy đuổi theo đi, đó vốn là việc của bọn họ.”

Ông già râu trắng đã không thấy đâu nữa, nơi ông ta đứng lúc nãy chỉ còn lại một cái hố bùn trông giống như bị một con nhím đào bới.

"Thần Quân nói đúng, đây vốn không phải là chuyện của ngài. Vậy bọn tôi đi trước nha..."

Tên gầy da đen và tên béo da vàng rón rén bỏ đi, nhưng chưa bước được hai bước đã bị hai sợi yêu xích quấn lấy kéo trở về chỗ cũ.

Tân Vân Mậu đột nhiên duỗi tay kéo hai con yêu quái lại, thờ ơ nói: "Ai nói các người có thể rời đi?"

Tên mập da vàng và tên gầy da đen bị trói bằng dây xích, sau đó lại bị ném sang một bên, chờ nhận thẩm vấn của cục.

Sở Trĩ Thủy không có số điện thoại của cục trưởng Hồ nên cô không biết loại chuyện này phải gọi cho ai, vì vậy cô chỉ có thể liên lạc với Hồng Hi Minh và Kim Du. Hồng Hi Minh vô cùng ngạc nhiên khi biết tin vườn trà bị yêu quái tấn công, một bên dùng lời lẽ tốt đẹp để an ủi Sở Trĩ Thủy, một bên hứa sẽ nhanh chóng liên lạc với cục quan sát và cục trưởng Hồ, kêu cô đừng quá sợ hãi, những chuyện kế tiếp hãy giao cục giải quyết.

Kim Du càng tự trách bản thân, vội vàng nói: "Đáng ra hôm nay tôi nên đi với cô mới phải, bây giờ tôi sẽ chạy đến đó liền..."

“Không sao đâu, bây giờ đã kết thúc rồi. Cô đặc biệt đến đây một chuyến sẽ rất mệt mỏi.” Sở Trĩ Thủy nghĩ rằng Kim Du ban ngày còn phải ra ngoài làm việc, nếu bây giờ đối phương đến đây sẽ quá tải công việc mất.

"Không mệt không mệt, cô ở vườn trà chờ tôi, tôi sẽ tới ngay!"

Tân Vân Mậu không vui mà chậc một tiếng, anh rất muốn nói rằng dù Kim Du có đến đây cũng vô dụng, anh không tin con cá đó có thể đánh một lúc ba con, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén không mở miệng.

Sau khi Sở Trĩ Thủy trải qua một phen hỏi han ân cần của Hồng Hi Minh và Kim Du, hiện tại cô mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh một chút. Có điều trong lòng cô vẫn còn bất an, suy nghĩ hỗn loạn, cô còn chưa thoát khỏi được tình cảnh nguy hiểm lúc nãy, chỉ có thể hoang mang lo sợ đứng ở một bên vườn trà.

Tân Vân Mậu thấy cô bơ phờ uể oải, như đóa hoa bị mưa làm héo, liền lẩm bẩm nói: "Chỉ có lúc này cô mới thành thật được một chút, những lời nói bình thường của cô có thể khiến tôi tức điên lên."

Sở Trĩ Thủy sững sờ: "Yêu quái cũng sẽ chết sao?"

"Nếu không phải bị đánh đến hồn phi phách tán, người bình thường sẽ không dễ dàng chết đi. Nếu cô có thể thành công phong thần giống tôi thì ngay cả cơ hội bị đánh tan cũng không có." Tân Vân Mậu ung dung thong thả giải thích, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền bất mãn cảnh báo: "Nhưng đó không phải là lý do để cô có thể chọc giận tôi!"

Mặc dù Tân Vân Mậu dịch chuyển đến vườn trà nhưng anh vẫn không quên hai người đang chiến tranh lạnh.

“Tôi chọc giận anh khi nào?” Sở Trĩ Thủy nhỏ giọng phản bác, nhưng thấy anh vẫn đang canh cánh trong lòng liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sao anh lại tới đây?”

Tân Vân Mậu nghe vậy thì sắc mặt liền có chút nóng lên, anh chỉ vào túi áo khoác của cô: "Đồ đã cất cũng khá tốt, thế mà còn mang theo bên người."

Sở Trĩ Thủy ý thức được liền sờ sờ túi áo khoác gần trái tim, thông qua lớp vải chạm vào một vật lạ, cô chợt nhớ ra điều gì đó liền lấy mặt dây chuyền ra. Mặt dây chuyền hình vảy màu xanh đen, là thứ mà anh dùng để đáp lễ trà sữa lần trước, lúc đó nó được cô cho vào túi áo khoác.

Chiếc áo khoác này luôn được cô treo trong văn phòng, mỗi khi ra ngoài vào trời lạnh cô sẽ mặc.

“Là cái này à?” Sở Trĩ Thủy dùng đầu ngón tay xoa xoa mặt dây chuyền.

"Ừm."

Một suy đoán kỳ quái hiện lên trong đầu Sở Trĩ Thủy, cô hỏi: "Anh từ văn phòng dịch chuyển đến đây à?"

Lần trước anh cũng đột nhiên xuất hiện ở luống rau, hơn nữa còn có phép tẩy rửa thần kỳ, dịch chuyển cũng không phải là không thể.

“Mỗi lần dịch chuyển đều cần một vật trung gian riêng, cũng không phải nơi nào đều có thể đi.” Tân Vân Mậu cau mày, trách cứ nói: “Tại sao không gọi tên của tôi?”

"Gì cơ?"

“Mỗi lần chống đối tôi đều nói nhiều như vậy, nhưng khi gặp khó khăn lại không gọi tên của tôi.” Một tia sáng xẹt qua đôi mắt đen của anh, “Nếu lúc đầu cô gọi tôi, tôi có thể đến đây nhanh hơn nữa.”

Sở Trĩ Thủy bị lời nói này làm cho choáng váng, vẻ mặt cô trở nên rối rắm, khô khốc nói: "... Tôi có thể gọi anh sao?"

"Tại sao không? Không phải tôi đã hứa với cô rồi sao?"

Thái độ của anh rất đương nhiên, nhưng chuyển biến chiến tranh lạnh lúc kỳ cục như thế này khiến cô có chút không tiếp nhận được.

Sở Trĩ Thủy sờ sờ chóp mũi, mềm mại đáp: "Được rồi, cảm ơn anh, lần sau..."

Cô có chút khó mở lời, cứ luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Bản thân cô vốn dĩ không hay nhờ giúp đỡ, luôn luôn tự mình giải quyết, nhưng thật sự cô không thể xử lý được yêu khí.

Tân Vân Mậu phớt lờ sự ngượng ngùng của cô, anh vui vẻ nói tiếp: "Lần sau cô nên thông minh hơn, trực tiếp gọi tên của tôi."

"..."

Sở Trĩ Thủy tin rằng cô vẫn còn di chứng, bởi vì nhịp tim của cô lại bắt đầu tăng nhanh, ngực nóng đến nỗi đập thình thịch giống như khi cô bị yêu quái tấn công. Nếu một con yêu quái khác nói điều này, cô có thể đã đáp lại một cách lịch sự, nhưng Tân Vân Mậu luôn quấy rối khiến cô trở nên hoảng loạn. Anh sẽ tức giận vì một chút việc nhỏ, nhưng khi cô thật sự gặp nguy hiểm lại ngàn dặm xa xôi chạy đến.

Nghĩ kỹ lại, mỗi lần bọn họ tiếp xúc đều trở nên rung tung rối loạn, dây dưa đến nỗi rối như tơ vò. Không phải là anh khiến cô không nói nên lời thì cũng là cô khiến anh không nói nên lời.

Sở Trĩ Thủy rũ mi xuống, cô che miệng ho nhẹ một tiếng: "Mặc dù rất cảm ơn anh nhưng vẫn nên sửa lại một chút."

“Sửa lại cái gì?” Tân Vân Mậu bình thản đút tay vào túi nhìn cô.

Sở Trĩ Thủy giương mắt nói: "Cấp dưới đáp lời cấp trên gọi là chống đối, cấp trên đáp lời cấp dưới gọi là hướng dẫn. Tôi hướng dẫn cho anh thái độ làm việc là đúng rồi."

Tân Vân Mậu không tức giận mà còn cười: "Cô đổi cách dĩ hạ phạm thượng* mới à?"

(*) Xúc phạm tới người bề trên.

Sở Trĩ Thủy ôn tồn nói: "Chúng ta nói đạo lý một chút đi. Lúc trước đã thống nhất về giờ làm việc, anh thừa nhận tôi là người lãnh đạo trực tiếp của anh đi."

Tân Vân Mậu bị đè nén: "... Vậy khi nào thì hết giờ làm việc?"

“Dù sao hôm nay vẫn chưa đến giờ.” Sở Trĩ Thủy cúi đầu nhìn điện thoại, nhớ đến chuyện chính liền tỉnh táo lại: “Tôi phải đến xem lá trà!”

Cô trò chuyện với anh một chút, cả người liền trở nên nhẹ nhàng, cũng bắt đầu có tinh thần nghĩ về công việc trong văn phòng.

Trong phòng rang trà nhỏ là một mảnh yên bình, nhóm nông dân trồng trà đều trú mưa ở trong nhà và không hề hay biết về những biến động của ruộng trà. Nghe nói bản thân yêu khí đã có tác dụng làm rối loạn các giác quan, nếu Sở Trĩ Thủy không được thêm vào danh sách để mở mắt, trên thực tế cô cũng sẽ không cảm nhận được sự kỳ lạ gần đó.

Sau khi Kim Du đến, còn có thể sử dụng giải trừ ký ức để xóa bỏ nó, tất nhiên cũng sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Sở Trĩ Thủy đi ra ngoài một mình, nhưng lại cùng một thanh niên xa lạ trở về, điều này đương nhiên khiến cho mọi người chú ý. Tân Vân Mậu vừa nhìn thấy người ngoài liền không nói lời nào, anh chỉ lặng lẽ đi theo phía sau cô, có điều khí chất của anh quá bắt mắt khiến người ta không thể bỏ qua.

Những người khác tò mò nói: "Ồ, đây là..."

Sở Trĩ Thủy vội vàng giới thiệu: "Đây cũng là người trong cục của chúng tôi, là đồng nghiệp cùng văn phòng."

"À à à, người trong cục các cô đều có bề ngoài rất đẹp, đều là mỹ nam mỹ nữ cả!"

Sở Trĩ Thủy vội vàng cười nói mấy câu khách sáo.

Tân Vân Mậu liếc nhìn tình hình trong phòng, anh do dự nghiêng người hỏi: "Những người này là ai?"

"Là người đến giúp hái trà và rang trà, nếu sau này muốn hái trà trên diện tích lớn, có lẽ còn phải thuê thêm nhiều người. Có điều vốn khởi nghiệp của cục quá ít, bây giờ chúng ta tìm một ít để làm mẫu trước đã." Sở Trĩ Thủy nhỏ giọng giải thích, lại nghi ngờ nói: "Sao anh lại trốn sau lưng tôi?"

Tân Vân Mậu giống như một cái bóng đi theo phía sau cô, rõ ràng là không muốn giao tiếp với người ngoài. Anh giống như không chỉ bài xích những yêu quái trong văn phòng mà còn không muốn dính líu đến bất cứ ai.

Anh né tránh không đáp mà hỏi ngược lại: "Thuê thêm người?"

"Đúng vậy, hiện tại vườn trà còn chưa chính thức đến mùa cho nên về sau lượng trà hái mỗi ngày sẽ càng nhiều."

"Cô để hai tên ở cửa tới hái không phải được rồi sao. Bọn họ đều là yêu quái thực vật cho nên rất giỏi làm những việc này." Tân Vân Mậu thản nhiên nói, "Đợi mấy người hái trà xong liền kêu Hồ Thần Thụy ném chúng vào yêu hỏa, trước tiên cứ nướng hai ba trăm năm đã, sau đó hẳn xem xét có nên đốt thành tro hay không. "

“Gừng không thể nướng lên ăn phải không?” Sở Trĩ Thủy bị ý tưởng tàn nhẫn của anh khiến cho kinh ngạc đến ngây người: “Hơn nữa dùng xong liền đem nướng bọn họ, có phải có chút...”

“Dù sao tấn công người phàm sẽ phải chịu hình phạt thiêu đốt, hơn nữa cô vẫn nằm trong danh sách nhân loại, về cơ bản vẫn có thể kết luận liên quan.” Tân Vân Mậu nói với một giọng điệu lười biếng: “Nếu không cô nghĩ Hồ Thần Thụy kia giúp yêu quái để làm gì?"

Sở Trĩ Thủy dường như đã nhận ra rằng chức năng chính của Cục quan sát Hoài Giang là giải quyết các tranh chấp giữa người và yêu quái, yêu quái và yêu quái, trách nhiệm và nghĩa vụ của họ là trừng phạt và bắt giữ những con yêu quái nguy hiểm. Tên gầy da vàng và tên mập da đen không chỉ đơn giản là tấn công con người, mà họ còn tấn công nhân viên chính phủ của giới yêu quái, cho nên việc xử phạt nặng là điều bình thường.

Nếu xem hai tên yêu quái này là phạm nhân được ân xá, vậy việc hái trà cũng xem như là lao động cải tạo, nghe có vẻ khá hợp lý.

Sở Trĩ Thủy cảm khái: “Cuối cùng tôi cũng tìm ra cách giảm chi phí nhân công mà không vi phạm luật lao động.”

Tân Vân Mậu: "?"

Vẻ mặt của cô đầy khéo léo: "Đó chính là không cần con người đến làm việc."

Con người có thể làm trọng tài lao động nhưng yêu quái thì không, chứ đừng nói đến vi phạm pháp luật yêu quái.

Không lâu sau, Hồng Hi Minh và Kim Du đầy mệt mỏi đi đến, họ quan tâm vây quanh hỏi han Sở Trĩ Thủy.

Kim Du ôm lấy Sở Trĩ Thủy cọ thật mạnh, cô ấy sợ tới mức sôi trào, hối hận không thôi nói: "Cô không sao chứ? Đáng ra tôi nên đi cùng với cô!"

"Không sao..." Sở Trĩ Thủy bị cái ôm mạnh mẽ của cô ấy làm cho nghẹt thở: "Kim Du, tôi sắp không thở được."

Kim Du lo lắng hỏi: "Có phải là do bị yêu quái tấn công dọa đến rồi không!?"

"... Không phải, là do cô ôm quá chặt."

Kim Du nhanh chóng buông Sở Trĩ Thủy ra, cô ấy vẫn vây quanh tại chỗ giống như một chú cún con, cẩn thận kiểm tra xem đối phương có bị thương hay không.

Hồng Hi Minh nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Sở, em đừng sợ, chị đã thông báo cho cục trưởng Hồ và Miêu Lịch, kế tiếp cục sẽ xử lý thỏa đáng."

Sở Trĩ Thủy ngượng ngùng nói: "Chị Hồng, không ngờ còn phiền chị đến đây một chuyến..."

Cấp bậc của Hồng Hi Minh cao hơn Sở Trĩ Thủy, công việc phụ trách cũng không liên quan gì đến những thứ này, thật ra chỉ cần thông báo cho cục trưởng Hồ là được rồi. Trước đây chị Hồng nhiệt tình nói rằng nếu có việc thì tìm chị ấy, Sở Trĩ Thủy tưởng như vậy chỉ là lời khách sáo mà thôi, nhưng hiện tại cô đã nhận ra đối phương thực sự rất nghiêm túc.

“Không sao đâu, chị sợ cục quan sát sẽ đến chậm nên chị mới đến đây với Kim Du.” Hồng Hi Minh nói, “Kim Du giúp chị thu dọn hiện trường, sau đó mọi người cứ về văn phòng trước đi, còn bên này để chị canh chừng cho. "

"Chuyện này hình như không thích hợp cho lắm..." Sở Trĩ Thủy hiểu được ở lại chính là tăng ca, làm gì có chuyện để lãnh đạo một mình ở lại canh giữ hiện trường chứ.

“Thích hợp, rất thích hợp!” Hồng Hi Minh nắm chặt tay Sở Trĩ Thủy, trịnh trọng nói: “Tiểu Sở, em tuyệt đối đừng nóng giận, đừng nghĩ tới việc từ chức là được.”

"..."

Cán bộ phụ trách nhân sự vì để giữ người lại đúng là có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

Sở Trĩ Thủy vội vàng nói: "Chủ yếu là em còn có chuyện muốn trao đổi với cục trưởng Hồ."

"Có chuyện gì vậy? Chị không chắc cục trưởng Hồ hay Miêu Lịch sẽ đến nữa. Nếu không thì ngày mai em hãy tìm cục trưởng Hồ ở trong cục đi hoặc là để chị giúp em báo cáo lại."

Sở Trĩ Thủy giải thích cho Hồng Hi Minh về chuyện của vườn trà, hy vọng có thể để cho tên mập da vàng và tên gầy da đen hái trà và tiết kiệm chi phí nhân công bán trà của cục.

Sau khi Hồng Hi Minh nghe được liền cảm thấy thần kỳ mà liếc nhìn Tân Vân Mậu - người vẫn luôn thờ ơ trong suốt quá trình, sau đó cô ấy lập tức đoán được đây không phải là chủ ý của Sở Trĩ Thủy. Cô gái nhân loại nhỏ bé này vẫn chưa quen thuộc với hoạt động của yêu giới, khi mới vào cô thậm chí còn chưa từng nhìn thấy yêu khí, càng không biết cục sẽ xử lí những con yêu quái tấn công nhân loại như thế nào.

Vừa nãy Hồng Hi Minh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tân Vân Mậu, hiện tại nghĩ kỹ lại cô ấy càng thấy khó tin hơn.

“Chị Hồng, chị Hồng, chuyện này có được không?” Sở Trĩ Thủy nhận ra đối phương đang xuất thần, liền nhẹ giọng kêu.

Hồng Hi Minh cười nói: "Được chứ, đây chỉ là chuyện nhỏ không cần phải làm phiền cục trưởng Hồ, ngày mai chị nói một tiếng với Miêu Lịch là được!"

Miêu Lịch là trưởng phòng bộ phận quan sát, chủ yếu phụ trách truy bắt yêu quái.

Sở Trĩ Thủy thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện còn đơn giản hơn cô tưởng.

Sau khi Hồng Hi Minh và Kim Du thu dọn sạch sẽ dấu vết tại hiện trường, Hồng Hi Minh liền ở lại canh giữ tên mập da vàng và tên béo da đen, đồng thời thúc giục bộ phận phát triển kinh tế trở về cục, tranh thủ tan sở sớm một chút. Sở Trĩ Thủy từ chối sau đó liên tục cảm ơn chị Hồng, cuối cùng rời đi với hai con yêu quái.

Nhưng không thể ngờ đường về lại là một vấn đề.

Sở Trĩ Thủy chỉ biết rằng Tân Vân Mậu dịch chuyển đến đây thông qua mặt dây chuyền, nhưng lại không biết Kim Du đã đến bằng cách nào.

Đến cổng vườn trà, chiếc xe quen thuộc đậu trên bãi đất bằng phẳng, tầng nước mưa bên ngoài đã cạn khô. Sở Trĩ Thủy mở cửa xe, cô định mời hai con yêu quái lên xe, nhưng lại phát hiện Kim Du và Tân Vân Mậu ở một bên đang giằng co với nhau.

Kim Du theo bản năng muốn mở cửa ghế phụ lái, nhưng Tân Vân Mậu lại khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh. Anh lạnh lùng nhìn cảnh tượng này khiến cô ấy giật mình đến nỗi không dám nhúc nhích, sau đó co ro thu cánh tay lại.

Trước đây Sở Trĩ Thủy đã lần lượt chở Tân Vân Mậu và Kim Du rời khỏi văn phòng để làm việc và đều sắp xếp cho họ ngồi ở ghế phụ lái, hiện tại họ cùng lúc ngồi chung xe thật sự phải đau đầu một chuyến. Cô nghĩ đến con yêu quái lòng dạ hẹp hòi nào đó liền ra mặt hòa giải nói: "Kim Du, cô ngồi ghế phó lái đi."

Kim Du còn chưa trả lời thì Tân Vân Mậu đã cười nhạo một tiếng: "Dựa vào đâu?"

Sở Trĩ Thủy bối rối: "Dựa vào đâu là sao?"

Tân Vân Mậu: "Tại sao cô ta ngồi phía trước mà tôi phải ngồi phía sau?"

“Không phải anh là người thích sự chú ý sao, ghế phía sau là dành cho khách quý đó.” Sở Trĩ Thủy tốt tính nói: “Nếu không thì hai người đều ngồi ở phía sau?”

Ban đầu Sở Trĩ Thủy còn lo lắng hai con yêu quái cùng ngồi ở hàng ghế sau sẽ cảm thấy xấu hổ, thật ra đối với chỗ ngồi trong xe cô không có cảm giác gì cả, có bị coi là tài xế hay không cũng không thành vấn đề.

Kim Du nghe vậy thì sợ đến mức không dám ra mặt, lắc đầu như trống bỏi, điên cuồng xua tay từ chối: "Không không không ..."

Tân Vân Mậu cũng không vui, nở nụ cười nửa miệng giễu cợt: "Cô phát hiện không thể lừa gạt liền đổi cách nói à?"

“Tôi lừa gạt gì cơ?” Sở Trĩ Thủy không biết vì sao đang không có gì anh lại kiếm chuyện, mất kiên nhẫn nói: “Tôi không gạt người, tự anh đi tìm hiểu đi.”

Anh nửa tin nửa ngờ, lạnh nhạt nói: "Cô không gạt người, nhưng tôi không phải người, ai biết được chứ."

“Này này này, tự anh xem thử có phải ghế sau chính là ghế cho khách quý hay không?” Sở Trĩ Thủy đơn giản dùng điện thoại di động tìm kiếm, sau đó đưa màn hình đến trước mặt anh để chứng minh mình vô tội, kế đó trả lời một cách mỉa mai: “Phía trên còn nói ghế phụ lái sẽ nguy hiểm hơn, bây giờ đại thiếu gia đã vừa lòng chưa?"

Tân Vân Mậu hiển nhiên vẫn chưa hài lòng, anh chậm rãi nhướng mày, quái đản nói: "Nếu như dễ dàng gặp phải nguy hiểm, không phải càng nên để cô ta ngồi ở phía sau sao? Cô cho rằng cô ta có thể mạnh hơn tôi khi gặp nguy hiểm à?"

“Sao anh lại nói đến chuyện này rồi?” Sở Trĩ Thủy vừa tức vừa buồn cười, cô bắt đầu xoa bóp thái dương, còn muốn đề nghị anh đến công trường đang thi công mà tranh cãi, ở đó còn có tiền đồ hơn cả bộ phận phát triển kinh tế.

"Ồ, dù sao thì cô cũng có tiền án."

"..."

Kim Du đối mặt với khung cảnh giương cung bạt kiếm này liền sợ tới mức không dám lên tiếng, ban đầu cô ấy đã không hiểu tại sao cách đây không lâu hai bên lại xung đột mà hôm nay cô ấy còn được xem phiên bản trực tiếp. Cô ấy không diễn tả được cảm xúc của mình cho lắm, giọng điệu của hai bên giống như đang cãi nhau nhưng hình như cũng có chút không giống?

Kim Du quyết định lúc này trở thành một con cá chết trên dòng sông, hy vọng rằng chiến hỏa sẽ không lan đến bản thân vô tội của mình.

Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, chết lặng mà xây dựng tâm lý, cô thầm nghĩ tốt xấu gì hôm nay anh cũng có ân cứu mạng, một vài tật xấu này có thể nhịn thì nhịn đi. Cô làm người phải hiểu được khoan dung và biết ơn, không thể tức giận với con yêu quái chiến tranh lạnh ấu trĩ này.

Anh vẫn thích hợp với hình thức im lặng hơn, nhưng tiếc là cô không thể cầu nguyện thêm một lần nữa.

“Được rồi, tôi không nên dây dưa với anh, chúng ta làm lại một lần đi.” Sở Trĩ Thủy nhượng bộ nói: “Kim Du, cô ngồi ở phía sau.”

“Được!” Kim Du không hề phản đối, cô ấy mở cửa sau trong giây lát, như thể đã đợi điều này rất lâu.

Lúc này Tân Vân Mậu mới lộ ra vẻ hài lòng, sau đó anh không nhanh không chậm mở cửa ghế phụ lái.

Hai con yêu quái ngày thường ở trong phòng không hề giao tiếp, Tân Vân Mậu luôn luôn làm ngơ còn Kim Du đã sớm tập thành thói quen. Tuy nhiên, lúc Kim Du lên xe lại nhìn thấy đại yêu quái đang liếc mắt nhìn mình, anh mang theo khinh thường và kiêu ngạo, hiển nhiên là tư thái của kẻ chiến thắng.

Kim Du: "?"

Cửa xe vừa đóng lại, cuối cùng cũng ngồi xuống, bộ phận phát triển kinh tế chuẩn bị trở về cục.

“Anh có thể chỉnh ghế ngồi xuống.” Sở Trĩ Thủy thấy anh mở cửa lên xe, nhưng đôi chân dài của anh lại không có chỗ để, cũng không biết anh đang muốn làm gì lại một hai muốn ngồi ở ghế phụ lái.

Tân Vân Mậu làm theo lời cô, quay đầu lại thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, hơn nửa ngày cũng không rời mắt.

Đôi mắt trong veo của cô chứa đầy hình ảnh phản chiếu của anh, cũng không biết cô đang âm thầm quan sát điều gì.

Đúng là không hề thu liễm chút nào, cứ nhìn anh chằm chằm, lại càng không có ý giấu diếm.

Anh nhịn không được hơi nhếch môi, gõ ngón tay nhắc nhở: "Nhìn cái gì vậy? Đâu phải cô chưa từng thấy qua đâu."

“Trước đây tôi cho rằng anh rất lạnh lùng, nhưng không ngờ anh lại rất biết cách quấy rối... Năng ngôn thiện biện*.” Sở Trĩ Thủy sửa lời, lại thu hồi ánh mắt, đầy chân thành nói: “Hôm nay anh nói rất tốt, sau này không cần nói nữa."

(*) Năng ngôn thiện biện : khéo nói, giỏi ăn nói.

"..."
Chương kế tiếp