Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 14
Sự kiện vườn trà bị tấn công hiển nhiên đã làm kinh động đến cục, chuyện này không thua kém gì chuyện côn đồ xông vào đồn cảnh sát để gây rối, hoàn toàn là phách lối khiêu khích, khiến lãnh đạo giận tím mặt. Cho dù người đàn ông da vàng mập mạp và người đàn ông da đen gầy gò hét to oan uổn, khăng khăng không biết cục quan sát tuyển nhân viên mới là con người, nhưng lời nói này không hề làm dịu đi cơn giận của các yêu quái trong cục quan sát.

Cục trưởng Hồ phẫn nộ quở trách cục quan sát làm việc sơ suất, ra lệnh sếp Miêu gác lại các công việc khác, hỏa tốc bắt tội phạm Bạch Tu đang lẩn trốn, nếu không thì anh ấy là người duy nhất phải hỏi tội.

Đêm qua Sở Trĩ Thủy còn nhận được cuộc điện thoại hỏi thăm an ủi của cục trưởng Hồ, ban đầu cô không biết số lạ này của ai, sau khi bắt máy thì nghe ra giọng của cục trưởng Hồ. Hồ Thần Thụy hổ thẹn nói xin lỗi liên tục trước, rồi lại thân thiết hỏi han ân cần, bảo đảm sẽ cho cô một lời giải thích, cuối cùng cứ ám thị hết lần này đến lần khác rằng cô đừng từ chức, gần giống với ý của Hồng Hi Minh vào ban ngày.

“Cục trưởng Hồ, không sao đâu, thật ra tôi vẫn ổn…” Sở Trĩ Thủy một tay cầm chắc điện thoại, một tay vân vê mặt dây chuyền, nhỏ giọng nói: “Mọi người đều đến rất nhanh.”

“Được được được, cô không sao thì tốt, tuyệt đối đừng vì chuyện này mà ghẻ lạnh chúng tôi, thật sự phần lớn yêu quái không phải như thế đâu.”

Sở Trĩ Thủy cười nói: “Vâng, tôi biết rồi, ông yên tâm đi, tôi sẽ không từ chức đâu.”

“Vậy thì được, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng không làm phiền nữa.”

“Cục trưởng Hồ, ông cũng nghỉ ngơi sớm.”

Sở Trĩ Thủy hàn huyên xong thì cúp điện thoại, trước tiên cô lưu lại số điện thoại của cục trưởng Hồ, sau đó bắt đầu lật tìm hộp đồ trang sức bên tay, lấy ra một sợi dây chuyền bạc mảnh, xỏ mặt dây chuyền vào trong sợi dây chuyền. Mặt dây chuyền xanh đen vô cùng trong suốt lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn, màu sắc gần giống với chiếc ô giấy Tân Vân Mậu đã mang theo hôm nay, chỉ là có thêm một lớp men bóng bên trên.

Cô thu dọn đồ đạc xong thì xem tài liệu vườn trà một lát, rồi chúc ngủ ngon với ba mẹ sau đó đi ngủ.

Sau cơn mưa dầm thì trời quang mây tạnh, cơn gió nhẹ ấm áp thư thái thổi qua làm người ta vui vẻ thoải mái.

Tuy chuyện hôm qua chấn động lòng người, nhưng buổi tối Sở Trĩ Thủy lại ngủ khá ngon. Cô lái xe đến cục như ngày thường, vừa xuống xe thì thấy bóng đen trong bụi cỏ, còn có cái đuôi linh hoạt vẫy tới vẫy lui.

“Mimi?”

Chú mèo mun chân trắng thò đầu ra từ trong phiến lá, nó dùng đôi mắt màu vàng sáng trong nhìn cô.

Sở Trĩ Thủy thường hay gặp được chú mèo mun vào buổi sáng, đa phần đều là xa xa gọi nó, thỉnh thoảng cho ăn tôm cá thì có thể thu hút nó lại, chú mèo mun bất đắc dĩ đến ngậm thức ăn liền đi, căn bản không cho cô lại gần đụng chạm.

Mèo hoang đều nhanh nhạy và bản tính hoang dã khó thuần, Sở Trĩ Thủy cũng không ép buộc chú mèo, do nó đã ăn chực nhiều lần nên đến và đi rất tự nhiên.

Lần đầu tiên cô còn chưa cầm hộp cơm thì đã thấy được nó, tất nhiên cũng thấy ngạc nhiên, dứt khoát ngồi xổm xuống: “Em đang đợi chị sao?”

“Meo.”

Chú mèo mun ưu nhã đi đến, thân thiết vây lấy cô dụi dụi, còn dùng cái đuôi nghịch ngợm quấn lấy cổ tay cô, không như ngày thường ăn cá xong thì quyết đoán chạy đi.

Sở Trĩ Thủy thụ sủng nhược kinh xoa đầu chú mèo, cảm nhận được sự nhiệt tình và săn sóc chưa từng có của nó, vỗ về cơ thể ấm áp và mềm mại của chú mèo. Cô ngồi xổm xuống nựng nó nhưng lòng lại sinh ra ảo giác, hình như nó muốn an ủi cô, đặc biệt ở đây đợi cô rất lâu.

“Không được, chị phải đi rồi, sắp đến giờ rồi…”

Sở Trĩ Thủy liếc nhìn thời gian, phát hiện không thể chìm đắm thêm nữa, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi làm.

“Meo—“

Chú mèo mun nói tạm biệt với cô xong, cơ thể thoáng cái đã biến mất trong bụi cỏ.

Lúc Sở Trĩ Thủy vào văn phòng của bộ phận phát triển kinh tế còn chưa đến tám giờ, Kim Du còn chưa có mặt, chỉ có Tân Vân Mậu mặc áo đen. Cô phát hiện con yêu quái này thích mặc quần áo tối màu, kiểu dáng chi tiết các kiểu không giống nhau, nhưng chủ đạo là màu tối.

Sau khi vườn trà bị tấn công còn có một chuyện xảy ra thay đổi, đó là bức tường Berlin của bộ phận phát triển kinh tế sụp đổ, một người một yêu kết thúc chiến tranh lạnh, lần nữa bắt đầu giao tiếp bình thường.

Sở Trĩ Thủy vừa đặt túi xách xuống, vừa chủ động chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Tân Vân Mậu vừa định trả lời, bỗng dưng anh cau mày, hồ nghi quét mắt nhìn cô: “Cô vừa gặp người nào?”

“Tôi có thể gặp người nào?” Sở Trĩ Thủy hoang mang: “Trong cục không phải chỉ có mình tôi là con người thôi sao.”

“Không đúng.” Tân Vân Mậu đứng dậy, anh đến gần cô chút, ánh nhìn quan sát cô một vòng, giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Có mùi.”

“Mùi gì?” Sở Trĩ Thủy thấy anh nghi thần nghi quỷ, cô dứt khoát cầm một sợi tóc đặt trên đầu mũi ngửi ngửi, chỉ có mùi hương của dầu gội đầu: “Hôm qua dầm mưa xong đã tắm rồi…”

“Khó ngửi.”

“…”

Tật xấu của anh nhiều thật, còn oán trách loại chuyện này, bắt bẻ cả mùi dầu gội đầu của người khác.

“Sao đến chuyện này mà anh cũng quản?” Sở Trĩ Thủy chế nhạo: “Ngày nào cũng mặc một cây đen y chang nhau còn không biết ngại nói tôi?”

Tân Vân Mậu phớt lờ câu nói của cô, anh giơ tay nhẹ búng ngón tay một cái, gương mặt lạnh lùng cứng nhắc theo đó mà giãn ra: “Giờ thì đỡ nhiều rồi.”

Sở Trĩ Thủy không biết anh làm cái gì, cô không cảm thấy có chỗ nào thay đổi, sợi tóc vẫn vương mùi hương như trước, tiện tay vén nó sang một bên: “Vô duyên vô cớ.”

Tân Vân Mậu đang định ngồi xuống lại, lúc cúi đầu lại bị ánh sáng chiếu qua. Đó là một sợi dây chuyền màu bạc, gần như vô hình nằm trên cần cổ sạch sẽ của cô, chỉ khi có ánh sáng mặt trời chiếu qua mới làm cho nó lấp lánh trong veo.

Anh giơ hai ngón tay ra khều khều, không hề chạm vào da thịt cô, kéo ra một mặt dây chuyền quen thuộc, treo trên sợi dây chuyền lưu chuyển ánh sáng rực rỡ.

Tân Vân Mậu ngơ ra: “Thì ra đeo lên rồi.”

Hơi ấm mặt dây chuyền được ngấm từ cơ thể cô truyền đến dần dần xâm nhập vào đầu ngón tay của anh.

Sở Trĩ Thủy trực tiếp kéo mặt dây chuyền về, hờ hững nói: “Chú ý chút, sắp tám giờ rồi.”

Theo ước định của hai bên, cô là lãnh đạo phòng ban trong thời gian làm việc, không thể nói bậy lung tung, không biết lớn nhỏ.

Tân Vân Mậu chẳng ừ hử gì cả, anh không về lại chỗ ngồi, ngược lại đi một vòng, chưa đến một phút lại vào phòng, đã thay thành một cái áo màu sáng. Chất vải cotton có màu xanh nhạt, không phải là màu sẫm nữa, khí chất ôn hòa không ít.

Gương mặt của Sở Trĩ Thủy toàn là choáng váng, lại thấy anh chầm chậm đến gần mình, không tự chủ càng không nói nên lời.

Gánh nặng thần tượng thật sự rất nặng, người khác đến đi làm còn anh ta đến để trình diễn thời trang.

Có một khoảnh khắc cô hoài nghi có lẽ Tân Vân Mậu sẽ không đi ra hành lang thay đồ giữa ban ngày ban mặt đâu nhỉ, nhưng nghĩ đến pháp thuật búng ngón tay thần kỳ của anh, chắc không tồn tại loại cảnh tượng ngại ngùng mà khôi hài này đâu.

Một khắc sau Kim Du đúng giờ xuất hiện trong văn phòng, cô ấy chào hỏi Sở Trĩ Thủy xong lại nói về kết quả xử lý: “Chị Hồng nói yêu quái hôm qua đã bị sắp xếp đến vườn trà, nếu cô không muốn tiếp xúc với họ thì sau này để tôi đến đó quan sát nhiều hơn.”

Kim Du dốt đặc cán mai với việc sản xuất trà, lúc trước thường làm thủ tục ở trong cục, trước giờ số lần đến vườn trà không nhiều.

“Không sao, tôi đi được rồi.” Sở Trĩ Thủy nghi ngờ: “Chắc sẽ không có nguy hiểm nhỉ?”

“Cục quan sát đã đeo xích chân cho họ rồi, chắc chắn không có vấn đề, cô thấy xong thì biết.” Kim Du vui vẻ nói: “Đợi lát nữa tôi đi qua đó với cô.”

Sở Trĩ Thủy không hiểu lắm về quy trình của cục quan sát, bèn đồng ý đề nghị của Kim Du, bảo cô ấy giúp giải thích một phen.

Quả nhiên người đàn ông da vàng mập mạp và người đàn ông da đen gầy gò có mặt trong vườn trà, trên người họ không có chuỗi xích yêu khí, thay vào đó là gông xiềng bên chân trái. Chất liệu sắt đen, bên trên khắc toàn là hoa văn thần bí rườm rà mà xinh đẹp, chính giữa có biểu tượng của cục quan sát Hoài Giang, đó là hình vẽ con mắt cách điệu, bên cạnh còn có trang sức.

Lúc Sở Trĩ Thủy mới nhìn thấy hai con yêu quái thì còn khá cảnh giác, suy cho cùng thì giờ họ chưa bị trói, ai mà biết có đột nhiên làm loạn hay không. Thế nhưng sắc mặt của họ xanh xao, sức lực kiệt quệ, chẳng có chút sức lực để phản kháng, dường nhưng đã tiều tụy đi rất nhiều chỉ trong một đêm.

“Hình như đêm qua cục quan sát đã thẩm vấn họ rất lâu.” Kim Du nói: “Sau khi đeo xích chân thì bị quản chế, phải nghe theo sắp xếp từ cục quan sát, sếp Hồng nói hạn định không thể rời khỏi vườn trà, nếu chúng ta có yêu cầu gì khác thì gọi báo cáo cho cục quan sát, cũng có thể thay đổi cài đặt hiện có.”

“Chức năng tốt thật.” Sở Trĩ Thủy cảm khái: “Vậy tôi sắp xếp công việc cho họ bằng cách nào?”

“Trực tiếp ra lệnh là được, chỉ cần nằm trong danh sách thì có thể điều động yêu quái mang xích chân.”

Sở Trĩ Thủy nhìn quanh hai con yêu quái: “Họ có tên không? Xưng hô thế nào?”

“Đeo xích chân thì chắc là dùng mã số.” Kim Du ngồi xổm xuống quan sát xích chân, cô ấy phiền não vò đầu bứt tai: “Tôi quên mất mã số viết ở đâu rồi, hay là cô nhớ xưng hô thế nào là được rồi…”

“Được, vậy một người là Tiểu Hoàng, người kia là Tiểu Hắc.”

“Hay thật!”

Hai con yêu quái vốn ỉu xìu, nghe họ tự đặt tên cho mình thì tức giận lâu ngày bùng nổ nhưng không làm gì được, bất lực bị bỏ tù không thể chống trả, chỉ có thể lên tiếng kháng nghị.

Người đàn ông da vàng mập mạp bực mình: “Hay gì mà hay? Chúng tôi có tên!”

Người đàn ông da đen gầy gò bất mãn hùa theo: “Sau khi hóa thành hình người tự có trời đất đặt tên, chúng tôi không phải tên Tiểu Hắc Tiểu Hoàng gì đó.”

Kim Du nghiêm túc đính chính: “Không có tên, đeo xích chân thì bị thu lại tên, đây là quy tắc của cục.”

Sở Trĩ Thủy nhìn họ tức đến giậm chân, bình tĩnh nói: “Tên thật của các anh cũng không hay đâu nhỉ.”

“Ai nói hả…” Người đàn ông da vàng mập mạp hổn hển: “Tên thật của tôi khá vang dội, khiến trời đất nghe cũng biến sắc!”

“Chắc là hành gừng tỏi gì đó, khiến người ta ngửi xong sẽ chảy nước mắt.” Sở Trĩ Thủy chớp mắt: “Sanh Khương? Khương Sanh gì đó hả?”

Người đàn ông da vàng mập mạp ngạc nhiên: “Không phải cô là con người không có yêu khí sao? Sao lại biết tôi tên Khương Đại Sanh?”

“Đoán cái này cũng không cần đến yêu khí, người kia chắc là thân rễ đen.” Sở Trĩ Thủy đã dần dần tổng kết ra quy luật, tùy miệng nói: “Chắc sẽ không phải là Hà Thủ Ô nhỉ?”

“… Tôi tên Ngô Hà Thủ.”

Sở Trĩ Thủy thân thiện gật đầu: “Được thôi, Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc.”

Hai con yêu quái được đặt tên mà phẫn nộ không thôi.

“Con người thi pháp lừa đảo này! Nếu không phải cô cùng phe với họ, sao chúng tôi lại lưu lạc đến nỗi này!?”

“Đâu có con người nào lại đến đây làm việc chứ?”

Họ ỷ là đèn của cục quan sát Hoài Giang tối, vẫn luôn co đầu rút cổ ở vườn trà không người thăm nom, ai mà liệu được quản lý mới nhậm chức Sở Trĩ Thủy xông vào, không những trực tiếp dọn vườn trà đi mà còn khiến họ ngồi tù. Cục quan sát chưa bao giờ có con người, tấn công cô còn bị kết án nặng hơn so với đánh yêu quái bị thương, đây chẳng phải là thi pháp lừa đảo sao?

“Nếu tôi không phải người của cục, chẳng lẽ các anh có thể tấn công, logic này cũng không đúng đâu.” Sở Trĩ Thủy cau mày, lại hỏi Kim Du: “Nếu tôi không cần họ nữa, vậy nên giao cho ai đến xử lý đây?”

Kim Du bất ngờ nói: “Không cần họ hái trà sao? Vậy sẽ bị cục quan sát vứt vào trong lò hỏa yêu thiêu nhỉ, có điều tội của họ khá nặng, có thể không thiêu thì bị đánh cho phách tán.”

Hai con yêu quái chợt biến sắc: “…”

Người đàn ông da đen gầy gò nịnh bợ mỉm cười, bỗng chốc thay đổi sắc mặt nói: “Đại nhân không cần nói đùa, đâu thể không cần chúng tôi được chứ? Tiểu Hắc tôi vẫn luôn chờ được đến đây, ngày thường thích nhất là trồng trà và hái trà, vì cô giải quyết nỗi lo không từ thứ gì!”

Sở Trĩ Thủy: “Nhưng tôi có thể chỉ cần một người đến hái trà…”

“Ui chao, cô nhìn anh ta vừa mập vừa cản việc, chắc là tay chân cũng không linh hoạt, có thể không thích hợp với vườn trà.”

“Ai nói chứ, tôi làm việc bằng sức mạnh, miệng lưỡi của anh ta không xương vừa nhìn đã biết không phải yêu quái tốt đẹp gì, lúc đầu đến vườn trà còn có anh ta xúi giục đó!”

“Đó rõ ràng là chủ ý của ông già! Liên quan gì đến tôi chứ!?”

“Tôi mới là yêu quái đáng thương bị các người sử dụng như công cụ, đại nhân cô phải minh giám…”

Yêu quái đã từng là đồng minh giờ bị ép đến giao chiến túi bụi, họ ước gì có thể giẫm đạp hai chân lên đối phương, hiện trường rối loạn tùng phèo.

Kim Du nhìn hai con yêu quái xâu xé lẫn nhau, ngây ngẩn nói: “Vậy chúng ta giữ ai?”

Sở Trĩ Thủy từ trong túi xách móc ra một tờ thời khóa biểu, tiện tay đưa cho Kim Du bên cạnh, thỏa thuận nói: “Thế này đi, cứ giữ hết họ trước, cùng làm một khoảng thời gian, tôi thấy ai khá phù hợp với yêu cầu xây dựng tinh thần phân minh trong cục, đến lúc đó thì giữ người đó lại.”

Kim Du cúi đầu nhìn tờ giấy: “Vậy để họ làm theo công việc này sao?”

“Đúng, có điều thêm một điều kiện vào bảy giờ tối, đúng giờ xem chương trình thời sự.” Sở Trĩ Thủy nhướng mày nói: “Thần quân gì đó đại nhân gì đó, vừa nghe thì giống như tàn dư phong kiến, truyền ra ngoài làm hư danh tiếng của cục, cần tiếp nhận tôi luyện của tư tưởng thời đại tân tiến.”

“Được.”

Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc bị sắp xếp ở vườn trà, theo đúng thời gian tiếp nhận lao động cải tạo. Vì cơ thể yêu quái khác với con người, đến cục quan sát hai mươi bốn giờ trực ban, nên họ lao động cải tạo cũng bị giám sát cả ngày.

Lúc mới bắt đầu Sở Trĩ Thủy còn có suy nghĩ bảo vệ quyền con người trong trại giam, nhưng hễ nhớ đến họ không phải con người, lại thảo luận nghiên cứu quyền con người thì chẳng có ý nghĩa gì.

Vườn trà có sức lao động miễn phí, các loại công việc nhẹ đi không ít. Hiệu suất của Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc còn cao hơn con người trong cơ chế cạnh tranh, mỗi ngày đúng giờ hái búp trà, còn có thể sao lá trà kĩ càng, xem ra quả thật đã đợi được đến vườn trà rất nhiều năm, người ta nói là định nhân lúc cục sơ hở thì gom tài sản.

Trà xanh thơm ngon mới ra lò được đóng gói tinh xảo, thành phẩm các mẫu khác nhau gửi cho ba cục Ngân Hải, Tất Ngô và Không Tang nhằm xây dựng đại nghiệp bán trà của bộ phận phát triển kinh tế. Điều làm người ta tiếc nuối là Sở Trĩ Thủy chỉ thu được phản hồi của cục quan sát Ngân Hải, hai cục còn lại đều không có câu trả lời rõ ràng, gần như là vứt đá xuống biển.

Thực tế là Sở Trĩ Thủy thu hoạch được phản hồi của cục Ngân Hải do cũng có dùng vài thủ đoạn nhỏ. Suy cho cùng cô học tập và làm việc ở đó bao năm qua, vẫn coi như quen biết không ít bạn bè, phó thác cho Vương Di Văn mang lá trà tận cửa, đun nước pha trà cho đối phương tại chỗ, vậy mới coi như làm xong chuyện, gặp mặt trực tiếp mãi mãi có hiệu quả hơn gọi điện thoại và tin nhắn.

Song phương liên hệ với nhau xong, Cục Ngân Hải vừa đồng ý chuyện mua trà nhưng vẫn có một yêu cầu đặc thù, họ chỉ mua một loại trà xanh trong số đó.

Sở Trĩ Thủy nghe chuyện này xong rất đỗi khó hiểu, cô không đồng ý cục Ngân Hải ngay, trái lại đến hỏi thăm hai con yêu ở vườn trà trước.

“Nếu tôi nhớ không lầm, trà xanh gửi đi gần đây chắc là cùng một loại trà nhỉ.” Sở Trĩ Thủy cầm hai vại lá trà, nghi ngờ nói: “Các anh dùng phương thức khác nhau để sao trà? Hay là ăn bớt ăn xén giữa chừng?”

Theo lý mà nói, hai vại lá trà đều do Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc hái xong rồi sao, có lẽ không có bất cứ khác biệt gì mới đúng.

“Sao có thể, chúng tôi chăm chỉ làm việc, tuyệt đối trời xanh có thể chứng minh!” Tiểu Hoàng lắc đầu mạnh liệt, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, lại vội vàng bổ sung: “… Nhiều nhất là lúc xem thời sự có hơi mất tập trung chút.”

“Nhưng người ta phản hồi lá trà không giống nhau, giờ chỉ bằng lòng chấp nhận một loại.”

“Không giống chỗ nào? Đều là trà mới sao ra đó.”

Tiểu Hắc tiến lên phía trước xé bao trà ra, anh ta dùng tay bóc lấy lá trà, bắt đầu tỉ mỉ dùng ngón tay nghiền ra, có khi còn đưa lên mũi ngửi thử.

Sở Trĩ Thủy không ngăn cản, cô thấy đối phương lại kiểm tra đến một vại khác, hỏi: “Có khác biệt không?”

Tiểu Hắc nghiền nát lá trà của vại kia ra ngửi, đột nhiên thay đổi sắc mặt, không nhịn được hít sâu. Anh ta hơi say, ước gì có thể bay lên, sau đó chợt nhận ra: “Tôi hiểu rồi, quả thật có khác biệt, là tác dụng yêu khí của vị kia.”

Sở Trĩ Thủy mặt lộ khó hiểu: “Vị kia?”

“Vại lá trà này là lúc chúng tôi tập kích…” Tiểu Hắc vội sửa miệng: “Là hái ở mẫu đất chúng tôi gặp cô đó, có thể là chịu qua ảnh hưởng yêu khí của vị kia, nên không giống cây trà khác cho lắm, lúc đó tôi cũng cảm thấy nó sinh trưởng cực kỳ tốt.”

Sở Trĩ Thủy sững sờ, đôi mắt cô chợt lóe qua tia sáng: “Yêu quái ngửi sẽ cảm giác cực kỳ thơm, đúng không?”

Lần đầu tiên cô ra khỏi cục làm việc với Tân Vân Mậu, hôm sau lại nhận được một xe rau cải của lão Lý, hôm đó Kim Du thử xong cũng khen không ngớt miệng.

Tiểu Hắc giải thích: “Thật ra cũng không đơn giản là thơm, mà là có tác dụng tẩm bổ đối với yêu quái. Trà vốn hấp thu linh khí của đất trời, ánh sáng của nhật nguyệt, so với thực vật khác càng nhảy cảm hơn, mùi vị đương nhiên cũng khác.”

Điều này nói lên lá trà còn có hiệu quả rõ ràng hơn so với rau cải lúc trước.

“Yêu khí của các anh không có tác dụng với lá trà sao?” Sở Trĩ Thủy nói: “Anh ấy nói yêu quái chủng loại thực vật rất giỏi mấy thứ này.”

“Chúng tôi đâu thể so với vị kia được!”

“Nếu không phải đụng phải vị kia, cũng sẽ không đá vào tấm sắt…”

Sở Trĩ Thủy không nghe thấy lời lầm bầm của hai con yêu quái, cô không ngờ lại là một kỹ thuật độc quyền, bắt đầu cân nhắc để Tân Vân Mậu quản lý vườn trà. Anh vẫn luôn không hợp với cương vị ở khoa phát triển kinh tế, cứ như vậy mãi tuyệt đối không được, có lẽ đây là một cơ hội tốt.

Cổ vẫn còn đeo mặt dây chuyền xanh đen, cô nắm sợi dây chuyền chần chừ một khoảnh khắc, thăm dò nói: “Tân Vân Mậu?”

Một khắc sau có vết nứt đen hiện ra, một ngọn lửa đen đặc lan ra từ trong vết nứt, sau lưng cô hiện lên bóng người. Một chàng trai tóc đen từ trên không đáp xuống đất, hôm nay anh không cầm ô bằng xương cốt của rồng, vẫn lạnh lẽo như trước làm mặt hai con yêu quái trắng bệch.

“Gọi tôi làm gì?” Tân Vân Mậu đến gần cô, anh lại nhìn hai con yêu quái, con ngươi tựa như mặt hồ đầy mảnh băng trôi, hồ nghi nói: “Họ đeo xích chân rồi mà còn không nghe lời?”

Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc bị ánh mắt của anh đâm một nhát, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc, trong miệng lặp đi lặp lại mấy câu “thần quân tha mạng”, chân tay loạn xạ chạy trốn về phía vườn trà, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

“Anh đến cũng nhanh thật.” Sở Trĩ Thủy kinh ngạc, quả thật anh từng nói gọi tên anh là được, nhưng tận mắt thấy thì vẫn kinh ngạc như cũ, anh trai giao hàng nhanh cũng không có hiệu suất cao bằng anh.

Tân Vân Mậu chậc một tiếng, do dự nói: “Chắc cô không phải là chỉ muốn gọi tên tôi thôi nhỉ.”

“Đương nhiên không phải.”

Gương mặt anh lộ vẻ hoài nghi.

Sở Trĩ Thủy căng cứng da đầu hỏi thăm: “Yêu khí của anh có trợ giúp cho sinh trưởng của thực vật sao?”

“Chắc là có.” Tân Vân Mậu thẳng thắn thừa nhận: “Tôi không quan tâm lắm.”

Sở Trĩ Thủy ôn hòa nói: “Nếu đã như vậy, hay là anh đến quản lý vườn trà đi, hình như anh không thích ở trong phòng ban, có thể đến bên này hít thở không khí.”

Lúc trước anh thích đi dạo trong cục, thường xuyên nghỉ xả hơi dưới bóng râm.

Tân Vân Mậu liếc cô một cái, điềm nhiên từ chối: “Không muốn.”

“Tại sao?”

“Sao không kêu con cá kia đi quản lý?” Vùng trán phẳng giữa lông mày anh nhuộm ý cười, giống như nắm thóp của cô, mỉa mai nói: “Lúc cần thì nhiệt tình niềm nở, lúc không cần thì lật mặt, cô cảm thấy có chuyện tốt như thế sao?”

Sở Trĩ Thủy im lặng một khắc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng anh không phải người mà.”

“Vừa lên tiếng đã sỉ nhục tôi không bằng một con cá, vừa đối xử với tôi theo kiểu gọi thì đến phất tay thì đi, cô cho rằng tôi không giận thật sao?”

“…”

Cái người này, cô chỉ nói một câu thật lòng, lượng công việc của Kim Du nhiều hơn anh, đây lại thăng cấp lên thành lời lẽ sỉ nhục.

Tân Vân Mậu cố làm ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như núi tuyết không dễ làm bẩn, khóe mắt của anh lại có khi lướt qua cô, hiển nhiên đang im lặng đợi câu tiếp theo.

Vẻ mặt này thật quá dễ hiểu, vốn không phải là từ chối làm, mà là mượn cớ làm bộ làm tịch, muốn để người ta cho một cái bật thang.

Dỗ dành anh.

Chỉ thiếu viết câu này lên mặt.

Sở Trĩ Thủy bắt đầu phản ánh bản thân, ban đầu cô có nhiều suy nghĩ không mở mang, tuyển vị tổ tông này vào bộ phận phát triển kinh tế. May mà anh thuộc kiểu người miệng cứng tim mềm điển hình, căn bản cũng sẽ không cực kỳ khó chiều, chẳng qua chỉ là muốn nghe mấy lời nói tốt đẹp mà thôi.

Sở Trĩ Thủy mỉm cười: “Không có, tôi cảm giác khí chất của anh phù hợp với vườn trà hơn Kim Du.”

“Khí chất?”

“Đúng đó, không khí quanh vườn trà thân cận với anh lắm, trà xanh vốn hấp thu linh khí của đất trời, ánh sáng của nhật nguyệt, hơn nữa văn hóa trà bắt nguồn từ lâu đời, quan niệm nghệ thuật của trà lại cao vời, vô cùng phù hợp với thân phận và phẩm vị của anh.”

Vẻ mặt của Tân Vân Mậu hơi dịu lại.

“Tôi thấy trà xanh sẽ không liên tưởng đến Kim Du, nhưng tự nhiên lại nghĩ đến anh, anh xem đến bộ quần áo này cũng cực kỳ ăn khớp…” Tầm nhìn của cô rơi trên áo anh, cười híp mắt nói: “Xanh lam nhạt, rất phong nhã.”

Tân Vân Mậu vốn đang xụ mặt, anh nghe xong một chuỗi lời nói của cô thì mềm lòng, khóe miệng giương lên một độ cong nhỏ: “Cô thật sự cảm thấy khí chất của tôi hợp với vườn trà?”

“Hợp chứ, tất nhiên là hợp rồi.” Sở Trĩ Thủy lộ ra nụ cười không có kẽ hở: “Tôi tin chắc rằng không có ai hiểu trà xanh và vườn trà hơn anh đâu!”

Vừa nói mấy lời kỳ lạ tặng mặt dây chuyền có tính âm dương quái khí vừa nhấn mạnh không có cách phản hồi thứ tình cảm nhân loại kia, tinh hoa bản chất của “trà xanh” anh cũng hiểu rõ rồi, chủ vườn trà không phải anh thì là ai.
Chương kế tiếp