Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 18
Tân Vân Mậu cười mỉa mai: "Cô không phải là tín đồ của tôi, nhưng vẫn muốn gọi tôi bằng tên?"

“Anh lại không phải là Voldemort, tên cũng không thể gọi à?” Sở Trĩ Thủy biết mình đuối lý, giọng càng ngày càng nhỏ, lẩm bẩm nói: “… Hơn nữa lần trước anh cũng để cho tôi gọi.”

Rõ ràng lúc ở vườn trà, anh là người nói có tình huống gì thì phải gọi anh.

Đó là lý do tại sao cô thích tự mình giải quyết vấn đề, nếu không một khi đã nhận ân tình thì cãi nhau sẽ không thể nào thắng được.

Chỉ đáng tiếc là con người không thể có được yêu khí, thật ra cô cũng đã từng hỏi Kim Du về việc này, nhưng mà đối phương lại sợ tới mức liên tục xua tay, khuyên cô ngàn vạn không được có suy nghĩ như vậy. Nếu con người sở hữu yêu khí, họ sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Con người và yêu quái ở chung thì cần nhất chính là chu kỳ tuần hoàn, việc con người khống chế yêu khí càng đáng sợ hơn.

Chim tước sinh ra để bay, cá biển sinh ra để lặn, yêu quái đều có yêu khí, nhưng mà con người đã sử dụng các công cụ và nỗ lực để giải quyết hai vấn đề trước tiên, cho đến nay vẫn chưa giải quyết được vấn đề về yêu khí. Hoặc có thể nói, không có yêu khí ngược lại là một loại bảo hộ cho con người.

Sở Trĩ Thủy hôm nay thoa một chút son, ngũ quan trở nên tinh xảo hơn trước, khuôn mặt như được phủ một lớp sương mù mỏng, làn da dưới ánh đèn ấm áp mơ hồ như ngọc. Đôi mắt cô thật sự rất sáng, lộ ra sự quật cường và không khuất phục, nhưng giọng điệu lại pha chút tủi thân.

Con người ngay từ đầu không thể học được yêu khí, nói về điều này cô thật sự không nói lý.

“Được rồi, nếu tôi đã nói, sẽ không lật lọng.” Tân Vân Mậu trầm mặc một lát, anh cũng không hề nghẹn ngào, nhấc chân đi dẫn đầu: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Đưa cô trở về.”

Sở Trĩ Thủy sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Không cần.”

Cô đã từ chối Miêu Lịch, nhưng không có nghĩa là muốn anh đưa về.

Tân Vân Mậu châm chọc mỉa mai: “Sau đó trên đường cô bị tập kích, lại gọi tôi tới một lần nữa, cố ý chơi tôi sao?”

“Không phải, làm sao tôi có thể làm việc như vậy, đừng nghĩ người khác đen tối như vậy.”

“Vậy đi.” Tân Vân Mậu xoay người, để lại bóng lưng cho cô: “Cô mang vòng cổ có thể trừ tà, nhưng đối với Hóa nhân thì vô dụng.”

“Từ từ, anh dừng lại một chút!” Sở Trĩ Thủy vội vàng ngăn lại, cô đánh giá cách ăn mặc của anh, thật cẩn thận nói: “… Anh xác định muốn mặc cái này trên người ra đường?”

“Có vấn đề gì sao?”

Chiếc áo choàng màu xanh đen được thiết kế riêng, dáng người cao đĩnh bạt, bây giờ anh để mái tóc dài được buộc lên, vạt áo phất phơ, đúng là hoàn mỹ không hề tỳ vết, nhưng tại sao vào lúc tan làm thì anh lại mở khóa skin cổ trang vậy?

Cô không hiểu nhưng rất chấn động, đặc biệt là mái tóc dài như mực đen được buộc chặt, thậm chí còn làm cho cô muốn duỗi tay sờ một chút để xem có phải là tóc thật hay không, chắc là cảm thấy tóc giả sẽ không có chất lượng tốt như vậy.

Sở Trĩ Thủy uyển chuyển nói: “Khí chất thì không thành vấn đề rồi đó, nhưng mà triều đại thì lại có vấn đề.”

Ở thành phố Ngân Hải thường xuyên nhìn thấy người Hán phục và áo bào, nhưng đối với thành phố Hòe Giang lại có vẻ chói mắt hơn một chút.

“Ánh mắt đó của cô là sao ?” Tân Vân Mậu không nhượng bộ: “Cô thấy khó coi?”

Sở Trĩ Thủy vô tình xúc phạm đến sở thích ăn mặc của anh, cô vỗ tay khen ngợi một cách giả trân: “Được được, đẹp, khá là đẹp.”

“Dẻo miệng.” Anh không nhịn được mà cong cong khóe môi, nghiêm túc lại đoan trang nhìn cô: “Vừa mới gặp đã muốn hỏi rồi, trên mặt cô có cái gì vậy?”

Cô trang điểm rất nhẹ nhàng, ở dưới ánh sáng lớp nền trở nên lấp lánh, nhưng phải cẩn thận nhìn kỹ mới có thể nhìn ra, cả khuôn mặt đều sáng rạng rỡ.

Sở Trĩ Thủy thản nhiên nói: “Trang điểm thôi mà, chưa nhìn thấy bao giờ sao?”

“Đúng thật là chưa từng gặp người nào trang điểm.” Tân Vân Mậu tò mò: “Vì sao bình thường không trang điểm?”

“Kem nền rất đắt, trang điểm rồi chỉ ở trong cục như vậy không xứng.”

“?”

Sở Trĩ Thủy đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Tân Vân Mậu muốn mặc trang phục cổ trang ra đường, ai ngờ anh chỉ búng tay một cái, giây lát đã bị bao vây trong ngọn lửa đen.

Dưới ngọn đèn dài, ngọn lửa lạnh nhạt chiếu liếm láp vạt áo, trường bào xanh đen và ngọc đều biến mất, biến thành chiếc áo khoác gió màu đen tuyền, mái tóc ngắn gọn gàng. Mi thanh mục lãng*, phối hợp với trang phục hiện đại ngày thường, lớp trang điểm cổ xưa như hoa trong gương, trăng dưới nước, cuối cùng cũng không tìm thấy nửa phần dấu vết.

*Lông mày dài mỏng, mắt đẹp. Ý còn chỉ người có mặt đẹp

Sở Trĩ Thủy thầm nghĩ, cảnh này thật sự có cảm giác như con vật nhỏ trong trò chơi thay đổi quần áo chỉ trong một giây.

Tân Vân Mậu chú ý đến ánh mắt kì lạ của cô, anh nghiêm túc cau mày, quở trách: “Cứ nhìn tôi thay quần áo như thế này sao? Cô không biết phi lễ chớ nhìn à?”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Cô cảm thấy oan uổng, vô tội nói: “Không phải, anh cũng không có cởi đồ, nên tôi nghĩ không cần tránh đi.”

Giọng điệu của Tân Vân Mậu lạnh lùng: “Cô còn có vẻ rất tiếc nuối?”

“…”

Tại sao trò chuyện vui vẻ bình thường với anh lại khó như vậy?

Sở Trĩ Thủy rất muốn nói chuyện với Tân Vân Mậu một cách bình tĩnh, nhưng cô cảm thấy lâu lâu anh rất là thiếu chửi, cô bị công kích như vậy thì xụ mặt, chỉ đơn giản nhìn từ trên xuống dưới, nhìn anh từ đầu đến đuôi.

Tân Vân Mậu nghi ngờ: “Ánh mắt đó của cô là có ý gì?”

“Anh cũng không có cởi đồ, tôi làm sao mà biết là không xem thì có tiếc không…” Ánh mắt của Sở Trĩ Thủy mãnh liệt, từ khuôn mặt của anh chuyển qua dáng người, như thể nhìn trộm xuyên qua lớp áo khoác, cà lơ phất phơ nói: “Đúng là càng nhìn càng tiếc nuối.”

Tân Vân Mậu nghe vậy thì ngạc nhiên, hầu kết khẽ nhúc nhích lên xuống, ngay lập tức không nói nên lời, ngơ ngẩn mà nhìn cô chăm chú. Đáy mắt anh sóng nước lóng lánh, là ánh trăng lay động, trong trẻo lại ẩm ướt, lóe lên một chút hoảng sợ.

Môi anh giật giật, cái gì cũng chưa nói, giống như bị người gõ một búa tiêu diệt khí thế, bị lời nói lớn mật làm cho không biết phải làm sao.

Sở Trĩ Thủy đang chờ anh kiêu ngạo phản kích, ai ngờ đối phương thế mà lại ngốc tại chỗ, không khí trong nháy mắt nôn nóng lại xáo động hẳn lên.

Gió đêm mát mẻ thổi qua, không những không giảm bớt cục diện giằng co, còn làm cho không khí càng thêm kiều diễm và ái muội.

Nội tâm cô vô cùng muốn hỏng mất, rõ ràng ngày thường anh nói qua rất nhiều chuyện không có liêm sỉ, vì sao lúc này lại bày ra dáng vẻ ngây thơ thuần khiết!?

Làm cho cô cảm thấy giống như đang đùa giỡn nam yêu quái đứng đắn!

Sở Trĩ Thủy hít sâu, cô muốn xua tan bầu không khí cổ quái, đánh vỡ cục diện bế tắc trước, âm thanh mềm mại nói: “Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau chút có được hay không? Nói chuyện bình thường một chút, chung sống hòa thuận nhé.”

Ánh mắt Tân Vân Mậu hơi lóe lên, anh cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần: “Cô cảm thấy ai không bình thường?”

Đương nhiên là anh không bình thường rồi.

Sở Trĩ Thủy chửi thầm trong lòng, trên mặt lại ra vẻ công bằng: “Tôi và anh đều không bình thường.”

“Không bình thường chỗ nào?”

“Anh cảm thấy mỗi ngày chúng ta nói chuyện như vậy, là bình thường sao?” Sở Trĩ Thủy đứng đắn nói: “Tôi muốn trở thành đồng nghiệp với anh, nhưng anh lại nói chuyện như thế với tôi.”

Cô không đề cập tới cách trò chuyện thường ngày, nếu không phải do anh ăn nói vớ vẩn, sao có thể kích thích cô làm cô nói những lời quá mức như lúc nãy chứ?

Tân Vân Mậu mím môi: “Tôi nhắc cô nhớ, bây giờ không phải là 8 giờ đi làm 5 giờ tan làm*.”

*ý chỉ không phải đang ở chỗ làm

Sở Trĩ Thủy sửng sốt.

“Theo những gì cô nói lúc trước, cô nên thừa nhận cô là tín đồ của tôi.” Tân Vân Mậu nhướng mày: “Loài người đều nói không giữ lời như vậy sao?”

Sở Trĩ Thủy thầm nghĩ, cô rõ ràng tự do nói lén một chút, tự do lại không đại biểu phải làm tín đồ. Nhưng anh một câu liền dính lên đến quần thể loài người, cô cũng không thể cứu vãn lại việc dùng từ lúc trước, có vẻ loài người cũng không có khẩu khí lớn như vậy.

“Được được được, tôi thừa nhận.” Sở Trĩ Thủy thở dài: “Tôi là tín đồ, tôi cung phụng anh.”

Tân Vân Mậu lần đầu tiên nghe cô thừa nhận, nói: “Thật chứ?”

Sở Trĩ Thủy đã bất chấp tất cả, bắt đầu tiếp tục nói cho anh hieu·: “Thật, đương nhiên là thật, chúng ta là công dân của quốc gia xã hội chủ nghĩa, đã khắc sâu tính chính trực và thân thiện vào trong xương cốt.”

“Nghi thức cung phụng là yêu cầu hứa nguyện.” Tân Vân Mậu nói: “Cô có nguyện vọng gì?”

“Tôi muốn thế giới hoà bình.”

“Nguyện vọng cần phải liên quan mật thiết với nhân quả của cô, hơn nữa còn liên quan tương đối chặt chẽ.”

Sở Trĩ Thủy suy tư: “Vậy thì ba mẹ khỏe mạnh.”

“Cô cố ý trêu đùa tôi sao?” Sắc mặt Tân Vân Mậu hơi trầm xuống: “Tôi đã nói là có quan hệ với cô.”

“Ba mẹ khỏe mạnh không liên quan tới tôi ư?”

“Chỉ có xuất phát từ dục vọng mãnh liệt của bản thân, mới có thể ký kết nghi thức, nếu không đều vô dụng.”

Sở Trĩ Thủy tỉnh ngộ lại: “Từ từ, bây giờ chúng ta còn chưa có làm nghi thức, anh dựa vào cái gì mà nói tôi là tín đồ của anh?”

Tân Vân Mậu cứng họng.

“Bắt nạt vì tôi không hiểu quy củ của các anh?”

“Tôi bắt nạt cô sao?” Tân Vân Mậu tức giận đến mức muốn xoa huyệt Thái Dương, cười lạnh nói: “Nếu tôi muốn ỷ lớn hiếp yếu, cô nghĩ hôm nay cô còn có thể thấy tôi ư? Lúc cần thì gọi tên của tôi, đến lúc không cần thì một chút tôn trọng cũng không có, thậm chí đến bây giờ cũng không chịu thừa nhận tôn thờ tôi.”

“Tôi không tôn trọng anh lúc nào?” Sở Trĩ Thủy đau đầu: “Còn nữa, lời thoại này của anh cũng quá 《 Bố Già *》rồi đó”.

*Tên một bộ phim kinh điển.Tên tiếng anh : The Godfather

Trong đầu cô hiện lên lời thoại kinh điển của《 Bố Già 》 “Cô không hề tôn trọng tôi chút nào, cô cũng không xem tôi là bạn bè, cô thậm chí còn không muốn gọi tôi là bố già.”

“Cô công khai xem thường tôi, nói tôi không bằng một con cá, rõ ràng gọi tên của tôi, rồi lại chạy về phía con mèo kia.” Vẻ mặt anh lộ vẻ chê cười: “Hay là nói, Miêu Lịch nói sẽ nhìn chằm chằm cô, bây giờ cô không sợ hãi, cảm thấy sau này cũng không cần dùng đến tôi, cuối cùng thậm chí còn lười đến mức không muốn giả bộ?”

Rõ ràng là mang tín vật của anh, lại chạy về phía con yêu quái khác, loài người thật đúng là sáng ba chiều bốn.

Lời nói của Tần Vân Mậu mang theo sự ghen tuông mà ngay cả bản thân anh cũng không biết: “Cô tốt nhất phải làm cho rõ ràng, tuy anh ta có hai phần thực lực, nhưng vẫn còn kém xa tôi!”

“Cái gì mà tùm lum tà la vậy?” Lửa giận của Sở Trĩ Thủy bùng lên: “Chẳng qua tôi chỉ là nhận nhầm anh ta là anh, là do buổi tối nên không nhìn rõ lắm, anh lại còn hay mặc quần áo màu đen, đổi lại cho dù là ai cũng không dễ dàng nhận ra hết!”

Tân Vân Mậu bị hét lên như vậy, anh hơi mở to mắt, tựa như hết sức kinh ngạc.

Sở Trĩ Thủy tức giận chỉ vào cái áo khoác đen xì của anh: “Anh nhìn xem, bây giờ vẫn là màu đen, không hề có sự sáng tạo về thời trang, anh còn không biết xấu hổ mà chỉ trích tôi!?”

Miêu Lịch mặc áo khoác đen, Tân Vân Mậu cũng mắc áo khoác đen, cho dù là ai cũng đều có khả năng hoa mắt.

Hai bên đột nhiên nghẹn ngào, bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.

Không khí ngưng đọng lại, một người một yêu giằng co, thời gian dài đến mức giống một thế kỷ đã trôi qua.

“Cô không thích màu đen như vậy?” Một lát sau, Tân Vân Mậu bước lên một bước tránh đi ánh mắt của cô, anh nghe cô nổi giận đùng đùng giải thích xong, uất ức trong lồng ngực cũng tan thành mây khói, thấp giọng nói: “Quên đi, vốn dĩ tôi cũng không thích màu này.”

Anh búng tay một cái, tiếp tục là một giây thay đổi quần áo, lúc này là áo trắng.

Anh nhẹ nhàng nói: “Như vậy được rồi chứ?”

Sở Trĩ Thủy thấy anh vì một câu nói của mình mà thay quần áo, còn cẩn thận dò hỏi ý kiến của mình, lửa giận của cô chợt tắt, không biết nên nói cái gì.

Vừa rồi âm lượng của cô khá lớn, chẳng qua chỉ là phản cảm với việc chanh chua của anh, lời trong lời ngoài đều như thể cô đang lợi dụng anh, nhưng mặc kệ là gặp được yêu quái hay là việc kinh doanh của vườn trà, rõ ràng đều là Cục quan sát Hòe Giang rước lấy, cô không muốn ở trong cục thì vốn không cần phải xen vào việc này. Cảnh tượng này quá giống với lúc trước, rõ ràng đó là vì video của Lũng Tri nhưng lại bị bôi nhọ là đến vì ích lợi giả.

Cô làm việc không thẹn với lương tâm, đương nhiên không thể chịu được lời nói khắc nghiệt của anh.

Nhưng cố tình anh lại nhượng bộ.

Sở Trĩ Thủy biết rõ, người với người có khả năng ở chung lâu dài không, tuyệt đối không dựa vào ấn tượng lúc gặp nhau, đó là mặt nạ khách sáo ngụy trang theo bản năng mà ra, hoàn mỹ mà mỏng manh. Chỉ khi khàn cả giọng, mặt đỏ tai hồng, thời khắc nổi trận lôi đình, suy nghĩ chân chính của người này mới có thể bọc lộ ra.

Khi cô biểu lộ ra ngữ khí đanh đá, đa số những người khác phái đều không thể chấp nhận, từ Lý Long Khoa đến Tôn Sao đều là như thế, chút nam tính yếu ớt trên mặt sẽ không nhịn được.

Nam yêu quái này lại khác vậy.

Rõ ràng ngày thường tính tình lạnh nhạt thì không nói, nhưng khi cãi nhau tính tình vậy mà lại rất mềm mỏng, đối với cô sẽ không thể sửa.

Tân Vân Mậu phát hiện cô không nói lời nào, do dự nói: “Màu trắng cũng không được?”

“Màu trắng…” Ánh mắt của Sở Trĩ Thủy vô cùng vi diệu, cô nỗ lực bình ổn cảm xúc, muốn nói lại thôi nói: “Được, được chứ.”

“SAo cô lại giống như rất miễn cưỡng vậy?” Tân Vân Mậu chỉ vào chiếc áo khoác trắng tinh của cô: “Không phải cô cũng mặc màu trắng sao.”

Đây chính là nguyên nhân mà cô cảm thấy miễn cưỡng!

Vì sao anh lại muốn mặc đồ giống màu với cô đi lên phố vậy?

Yêu quái chắc không có khái niệm về đồ đôi, Sở Trĩ Thủy nhanh chóng bị mạch não của anh làm cho phát điên, tốt bụng nói: “Rốt cuộc là tại sao phải để tôi là tín đồ của anh?”

“Người và yêu quái ở chung phải chịu sự sự ràng buộc bởi quy tắc, nếu không sẽ đánh vỡ sự cân bằng của thế giới.” Tân Vân Mậu bình tĩnh nói: “Vậy cô cho tôi một lý do, nếu không có quan hệ tôn thờ, vì sao đêm nay tôi phải xuất hiện ở chỗ này?”

“Chẳng lẽ là anh tâm địa thiện lương, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?”

Tân Vân Mậu mặt không chút biểu cảm: “Trên đời này, chỉ có hận thù không có lý do, chứ không có vô duyên vô cớ lại đối xử tử tế, tất cả đều có cái giá rõ ràng, tất nhiên phải có báo đáp lại.”

“Cho nên tôi ném cho anh một cây bút, anh còn muốn quăn gmột viên kẹo lên trên bàn?” Sở Trĩ Thủy mắng chửi: “Quy tắc của các anh cũng tính toán quá chi li rồi đó, vậy mà lại có tâm tư cẩn thận đến mức này.”

“Bởi vì có quá nhiều người và yêu quái mang tâm lý may mắn, mỗi năm bọn Hồ Thần Thụy mới có thể làm nhiều tiệc nướng BBQ như vậy.”

Sở Trĩ Thủy nghĩ về tiếng kêu thảm thiết trong phòng quan sát, lại nghĩ đến yêu quái bị bắt phải chịu hình phạt thiêu cháy, chần chờ nói: “Nếu anh phạm sai lầm thì cũng sẽ bị thiêu như vậy hả?”

Tân Vân Mậu khinh thường: “Bọn họ xứng để thiêu tôi sao?”

“…”

Bây giờ Sở Trĩ Thủy cũng đã hiểu đại khái các quy tắc của yêu quái, sự chênh lệch giữa thọ mệnh của người và yêu quái có yêu khí quá lớn, nếu liên lụy quá sâu, tất nhiên sẽ gặp phải phiền toái. Có vài người mong muốn yêu quái sẽ thực hiện nguyện vọng của bản thân, ví dụ như giàu lên sau một đêm, đào hoa nở rộ, sự nghiệp thăng chức, yêu cầu ký kết hiệp nghị hoặc tiến hành nghi thức ngay lập tức, dùng những thứ khác để đổi lấy.

Nếu đó là một cuộc trao đổi có giá trị tương đồng, yêu quái sẽ hấp thu sức mạnh từ tín ngưỡng để cải thiện thiên phú về năng lực của chúng. Thỉnh thoảng chúng sẽ phái tín đồ của chúng làm việc, thông qua đủ các loại phương thức mà đạt được yêu khí.

Đương nhiên, khi loài người kí hợp đồng lao động đều thường xuyên quậy đến trọng tài, nên hiệp nghị giữa nhân yêu lại càng phiền toái hơn, Cục quan sát bắt yêu quái là chuyện thường ngày.

Sở Trĩ Thủy khiêm tốn thỉnh giáo: “Cho nên nguyện vọng che chở tôi bình an linh tinh các kiểu thì có được không?”

“Không được, đó chỉ là điều đầu tiên cần có, không tính là dục vọng cá nhân của cô.” Tân Vân Mậu kiêu ngạo mà nhìn cô: “Bọn họ đều có thiên phú khác, nhưng giống nhau là đều dốc lòng vì một hai hạng, không quản được toàn bộ sự việc, chỉ có tôi có thể đáp ứng được việc hữu cầu tất ứng*, đây chính là cơ hội ngàn năm có một của cô.”

*đã cầu là thành

Sở Trĩ Thủy bất đắc dĩ: “Nhưng tôi cảm thấy nghiệp vụ của anh cũng không trải rộng khắp nơi, nói nửa ngày cũng chưa làm lòng tôi có chút rung động.”

“Người nên nghĩ lại không phải là cô sao? Trăm ngàn năm qua tôi cũng chưa từng thấy ai mà khó hầu hạ giống như cô vậy.”

Sở Trĩ Thủy có ý đồ muốn tham khảo tình hình, hỏi: “Trước kia anh đã thực hiện qua những nguyện vọng gì của người khác rồi?”

“Có phải cô vốn không nhớ lời nói của tôi phải không.” Tân Vân Mậu nói: “Tôi rõ ràng đã từng nói…”

“À à à, tôi là người đầu tiên!” Cô thấy anh không vui, đột nhiên nhớ tới cái gì, trấn an nói: “Không có quên đâu nha, nhớ kỹ lắm á.”

Lúc này Tân Vân Mậu mới im lặng.

Sở Trĩ Thủy đối mặt với đại yêu quái ngàn năm lòng dạ hẹp hòi, cảm giác nhiều năm như vậy anh cũng không khai trương bình thường, đẩy mạnh tiêu thụ với thái độ này không sớm thì muộn cũng sẽ thất nghiệp. Cô vô tâm không qua được anh, trái phải chính là hỗ trợ thu thập KPI, thảo luận nói: “Như vậy đi, tôi đáp ứng cung phụng anh, nhưng đúng là tôi chưa nghĩ ra nguyện vọng thuộc loại như anh nói, bây giờ thì cứ tích cóp lại trước, sau này tôi nghĩ ra lại nói.”

“Nếu cô yêu cầu tôi làm cái gì, trực tiếp nói cho tôi là được, tránh đánh vỡ cân bằng, có thể chứ?”

Nói thật, cô cũng không có nguyện vọng gì, nếu không phải sợ đối phương buồn, có lẽ cũng không cần một chuyến này.

Tân Vân Mậu tạm dừng mấy giây, kinh ngạc nói: “Cứ cung phụng như vậy, tôi chưa từng nghe thấy.”

“Việc này giống như nạp phí thẻ, giờ tôi cứ nạp thêm nhiều điểm, sau này lại chậm rãi tiêu nó.” Sở Trĩ Thủy nói: “Còn không thì tính toán ghi chép rõ ràng từng từng cái cũng được, ví dụ như hôm nay anh đến đây thì hôm nào tôi mời anh ăn cơm, có tới có lui, cuối cùng vẫn là có giá trị giống nhau.”

“Mời tôi ăn cơm sao?” Tân Vân Mậu nhớ lại hương vị chua ngọt: “Cơm nắm à?”

“Lần đó là ngoại lệ, lần sau ăn gì cũng được.”

Sở Trĩ Thủy vốn nghĩ rằng anh bài xích cửa hàng tiện lợi, còn tính tìm một quán ăn đàng hoàng, ai ngờ anh nghe xong dường như có chút tiếc nuối, cũng không biết cơm nắm ăn liền có cái gì đáng giá nhớ nhung đến vậy.

Hai bên rốt cuộc cũng đạt được thống nhất về chuyện chuyện cung phụng, vẫn đi làm lúc 8 giờ tam làm lúc 5 giờ, quay trở về đường không đi đường khác.

Vượt qua một cây cầu cao, tiểu khu gần ngay trước mắt. Một đường gió êm sóng lặng này, chỉ có trăng làm bạn với bóng người.

Trong tiểu khu, ban ngày nhóm trẻ con vui đùa ầm ĩ đã sớm về nhà, hoa viên nhỏ im ắng, thỉnh thoảng sẽ có bóng cây sàn sạt. Bên trong toàn là mọi gia đình bắn pháo hoa, luôn có một chiếc đèn chờ đêm về.

“Anh trở về như thế nào?” Sở Trĩ Thủy đứng ở tiểu khu cửa, cô lấy điện thoại di động ra, lại click mở phần mềm: “Tôi gọi xe cho anh nhé?”

“Tôi có thể trực tiếp trở về Cục, giống như cô vậy.” Tân Vân Mậu khẽ nâng cằm, ý bảo cô đeo mặt dây, mỗi lần di chuyển yêu cầu trung gian riêng, anh có thể tự do mà xuyên qua lại.

Sở Trĩ Thủy nghi ngờ nói: “Trước kia mỗi lần tưới xong vườn trà, anh có phải cũng không cần ngồi xe hay không, thật ra có thể trực tiếp quay trở lại?”

Một người một yêu gần đây thường xuyên đi vườn trà, đều là cô gọi anh tới, sau đó lại lái xe trở về Cục.

Tân Vân Mậu phát hiện cô cực kỳ nhạy bén, thân hình anh cứng đờ, một lần nữa nhìn kỹ cô: “Cô có ý gì?”

Sở Trĩ Thủy mờ mịt: “Cái gì mà có ý gì chứ?”

Xương hàm của anh căng chặt, âm thanh như nghẹn ngào nói: “Cô không nên cho rằng tôi thích ngồi xe đi.”

“Không, tôi cho rằng anh sợ tôi nhàm chán, cho nên đặc biệt bồi tôi trở về, trong lòng còn nói anh còn rất săn sóc.” Sở Trĩ Thủy nghĩ rằng anh ít ngồi xe, cô hình như nhận ra điều gì đó, chớp mắt nói: “Thì ra anh thích ngồi xe hóng gió sao?”

Ngẫm nghĩ lại thì, lần đầu tiên anh ngồi xe bó tay bó chân, có lẽ việc này đối với anh khá mới mẻ, giống như hồi nhỏ trong nhà rõ ràng có đồ ăn lại quậy đòi ăn mì ăn liền, không dinh dưỡng nhưng lại rất vui sướng. Cô cảm thấy ngồi xe không kính, không chắc anh cảm thấy thú vị.

“…”

Trong lúc nhất thời Tân Vân Mậu cũng không biết, đến tột cùng săn sóc đưa cô trở về tương đối mất mặt, hay vẫn là thích ngồi xe hóng gió tương đối mất mặt, dù sao đều không phải làm cho khuôn mặt anh có ánh sáng nếu trả lời, tự giác rằng mình nói lỡ lời mà ngậm miệng lại.

Đặc biệt đôi mắt cô tỏa sáng, lại lộ ra ánh mắt ngày thường nhìn con cá kia, nói dễ nghe thì là có chút thương tiếc tràn ngập tình thương của mẹ, nói khó nghe chút là nhìn con trai ngốc nghếch chưa hiểu việc đời, chỉ làm cả người anh đều không được tự nhiên.

“Đi rồi.”

Anh tránh nặng tìm nhẹ mà lên tiếng, thậm chí mặt cũng không dám nhìn thẳng vào cô, trực tiếp bước sâu vào vết nứt đen, không dám ở lại nữa.

Sở Trĩ Thủy thấy Tân Vân Mậu chạy trối chết, không ngờ anh còn có loại sở thích tương phản này, nhịn không được cười ra tiếng.
Chương kế tiếp