Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 17
Sau khi có đầy đủ kinh phí sản xuất thì vườn trà đi vào nề nếp, sản xuất và thành phẩm trà theo từng bước.

Hiện tại Tân Vân Mậu theo đúng giờ quy định tưới nước cho cây trà, mỗi lần tưới Sở Trĩ Thủy sẽ gọi anh đến bằng mặt dây chuyền, sau đó lái xe cùng về cục quan sát với anh. Lần nào Tân Vân Mậu lộ diện trong vườn trà thì Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc sẽ bị dọa đến làm việc bạt mạng, để cho người ta thấy được tiềm năng động vật xã hội của yêu quái họ.

Chỉ khi Tân Vân Mậu không ở đó, hai con yêu quái mới to gan được chút.

“Đại nhân à…” Tiểu Hắc khẩn trương xoắn tay, anh ta phát hiện sắc mặt của Sở Trĩ Thủy không đúng, vội vàng sửa miệng: “Không phải, trưởng phòng Sở, tôi có chuyện muốn làm phiền cô.”

Sở Trĩ Thủy: “Chuyện gì? Anh nói đi.”

“Ban đầu không phải cô nói chỉ chọn một người ở lại sao, qua thêm một khoảng thời gian làm việc ở vườn trà nữa là kết thúc…”

“Anh nói tôi mới nhớ, các anh có phương hướng nghiên cứu phát triển sản phẩm mới chưa?”

Buôn bán trà xanh luôn có tính thời vụ, kết thúc mùa hái trà thì hết. Sở Trĩ Thủy phân công nhiệm vụ mới cho hai con yêu quái, xây dựng kế hoạch cho khoa phát triển kinh tế, giả sử có ý kiến hay có thể thực hành thực tế, vậy thì có thể tiếp tục ở lại trong vườn trà chứ không cần đến cục quan sát chịu khổ xác thịt.

Con ngươi của Tiểu Hắc nhìn thẳng: “Dạo gần đây tôi có nghĩ ra một công thức mọc tóc, người ta nói người hiện đại đều có nỗi lo rụng tóc, biết đâu sản phẩm của chúng ta sẽ có thị trường.”

“Công thức mọc tóc?” Sở Trĩ Thủy chợt tỉnh ngộ: “Đúng rồi, anh là Hà Thủ Ô mà, chẳng trách sẽ nghĩ đến phương diện này.”

Tiểu Hắc nịnh nọt nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi muốn góp chút sức cho cô và cục quan sát nên đã vắt óc suy nghĩ suốt khoảng thời gian này, cuối cùng cũng cân nhắc ra điều này…”

“Sao lại là anh vắt óc suy nghĩ? Công thức này rõ ràng là có tôi ra sức!” Tiểu Hoàng trốn trong chỗ tối, nghe xong những lời này không thể nhịn nổi nữa, giận tím mặt nhảy ra, vạch trần lời nói dối của đồng bọn: “Trưởng phòng Sở cô phải phân minh, cái này là tôi nghĩ ra đầu tiên đó!”

Tiểu Hắc không dự liệu được việc mình bị phá rối, anh ta tức giận giảo biện: “Cái gì mà anh nghĩ ra, trị rụng tóc mấu chốt là Hà Thủ Ô, gừng tươi ngăn rụng tóc hoàn toàn là tin đồn nhảm.”

“Nói bậy nói bạ, chuyên gia còn nói Hà Thủ Ô sẽ gây mất chức năng gan, anh còn không biết ngại mà làm công thức mọc tóc cái gì chứ?”

“Đó là có thể gây ra, phàm là chuyện gì cũng nói đến liều lượng, anh có tinh thần khoa học không hả!?”

Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc anh một câu tôi một câu mà cãi nhau, quậy đến nỗi đầu của Sở Trĩ Thủy cũng kêu ong ong, cô bất lực ngăn họ lại: “Được rồi đừng cãi nhau nữa, các anh nghĩ ra điều này sao?”

Hai con yêu quái đồng thanh, vâng dạ nói: “…Phải.”

“Có phương án cụ thể gì không? Hiện nay các loại sản phẩm mọc tóc cạnh tranh nhiều đến thế, sản phẩm của các anh có ưu thế gì?”

Hai con yêu quái im lặng.

Sở Trĩ Thủy đứng ở vị trí trung lập nói: “Các anh bàn bạc rồi viết ra một phương án để tôi xem thử có thể thực thi không, không thích hợp thì về phòng quan sát hết.”

“Không được không được, cô nghĩ lại đi—”

“Đừng gào, sợ là cùng nhau viết xong phương án, sau đó lại nghĩ ra được một chủ ý kiếm tiền khác.”

Tiểu Hắc khổ sở suy nghĩ một phen, anh ta sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Nếu ông già có ở đây thì dễ hơn nhiều rồi, phải chi ban đầu không nuôi con bé kia…”

Tiểu Hoàng căm tức vỗ đùi: “Mấy thứ đáng giá của ông ta năm đó đều được săn trộm, sao hai người chúng ta lại bán không được giá ở xã hội loài người chứ!?”

“Các anh đang lẩm bẩm cái gì vậy?”

“Đâu, đâu có gì, vậy trưởng phòng Sở cô đi làm việc của cô trước đi, chúng tôi bàn bạc lại sau.”

Công việc dạo này của Sở Trĩ Thủy rất bận rộn, tất nhiên không rảnh quản lý họ, sau khi kiểm tra chuyện vườn trà thì lái xe quay về cục quan sát. Cô lái xe xong thì cảm thấy hơi mệt, loạng choạng đi vào cục, lại hiếm khi đụng phải chú mèo mun vào buổi chiều.

“Meo meo.”

Sở Trĩ Thủy đã quen thuộc với chú mèo mun, cô vừa lên tiếng gọi thì nó nhanh nhạy nhảy qua, dùng cơ thể mềm mại cọ qua cọ lại. Dạo gần đây một người một mèo vẫn luôn gặp nhau, chú mèo mun không còn nhìn cô từ xa giống như lúc mới quen nữa, trái lại từng bước chủ động đến gần cô, ước gì có thể ngày ngày ngồi chờ được xoa.

Lông của nó mềm mượt như nước, nó thân thiết kéo gần khoảng cách, vui vẻ bám chặt lấy cô.

Nựng mèo quả nhiên là thuốc giảm đi áp lực, Sở Trĩ Thủy đã muốn nuôi mèo từ nhỏ nhưng vẫn bất lực vì cha mẹ luôn không có hứng thú với chuyện đó, may mà hiện tại có cơ hội ở riêng một mình. Cô nghĩ về ngôi nhà mới chuẩn bị tân trang, xem xét liệu mình có mối quan hệ tốt với chú mèo mun hay không, hay là mang nó về nhà nuôi, tránh để khi độ ấm giảm xuống mèo hoang phải lưu lạc đầu đường xó chợ, không nhà để về.

Sở Trĩ Thủy ngồi xổm muốn chơi đùa với nó một lát, giờ mới luyến tiếc không nỡ rời đứng dậy tạm biệt.

Chú mèo mun không giữ lại, cái đuôi dài vẫy vẫy, cơ thể mềm mại biến mất trong bụi cỏ. Nó sẽ không ở đây quá lâu, nhưng hai ngày nay vẫn luôn xuất hiện, đúng giờ như đồng hồ sinh học.

Khoảng mười lăm phút sau Sở Trĩ Thủy về đến văn phòng, tầng ba yên tĩnh khác với sự hối hả nhộn nhịp ở tầng hai, hành lang không bóng người. Cô đi ngang qua phòng hậu cần thì thấy bóng dáng quen thuộc, dứt khoát tiến vào phòng lên tiếng chào hỏi với Kim Du và Ngưu Sĩ.

“Cô về rồi hả?” Kim Du nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại: “Tôi tìm anh Ngưu lấy chút đồ.”

“Phải, sao không thấy trưởng phòng Ngô?” Sở Trĩ Thủy nhìn xung quanh một vòng, cô điều Kim Du đến phòng phát triển kinh tế tương đương với việc Ngô Thường Cung mất đi cánh tay đắc lực, nghe nói làm cho đối phương nổi cơn tam bành.

“Còn không phải dáng vẻ cũ sao, không có việc thì không có mặt.”

“Dạo này anh Ngưu bận không?”

“Cũng không khác trước kia lắm.” Ngưu Sĩ tùy tiện nói: “Cũng không phải là phòng quan sát, đến cục lâu vậy rồi căn bản là không có thay đổi.”

Lý lịch làm việc của Ngưu Sĩ khá già dặn, anh ấy làm việc ở phòng hậu cần không lo sợ như Kim Du, tính tình bướng bỉnh đó giờ cũng có thể không nể mặt Ngô Thường Cung, lại không bị nhân viên trong phòng ban quản lý ảnh hưởng đến công việc.

Một người hai yêu rất thân quen với người từng làm chung phòng ban, dứt khoát tụ họp lại với nhau tán gẫu mấy chuyện vụn vặt.

“Anh Ngưu, mèo hoang trong cục nhiều không?”

“Chắc là có không ít động vật, mèo thì không sao thấy được, nhưng bãi đất hoang có con rắn lục nhỏ.”

“Vậy nếu anh trông thấy mèo hoang thì giúp tôi để ý vị trí nha, dạo này cứ gặp một con, tôi muốn mang về nhà nuôi.”

“Được thôi, ngày khác tôi giúp cô bắt, chú mèo đó trông thế nào?”

“Là mèo mun, lông chân màu trắng, chắc là mèo trưởng thành rồi.” Sở Trĩ Thủy nhớ lại nói: “Không cần bắt giúp tôi, có vị trí là được, tôi mua ổ mèo xong thì tự đến, sẵn tiện tiêm vacxin cho nó trên đường về, sau đó lại tìm thời gian đi triệt sản.”

Kim Du sững sờ nói: “Mèo mun có chân trắng?”

“Ừm, còn khá xinh đẹp nữa, một con mèo rất lớn.”

“Hình như hơi có ấn tượng?” Kim Du bối rối vò đầu, cô ấy cảm giác có chỗ không đúng nhưng lại nhớ không ra nguyên cớ, dứt khoát nói đến chuyện khác: “Đúng rồi, vừa hay cô đã đến thì giờ đưa cho cô.”

Kim Du giơ tay ra, có một cái bình xịt nằm giữa lòng bàn tay, thiết kế giản dị không có gì đặc sắc, trong bình đựng vài ml chất lỏng trong suốt, giống như cái bình nhỏ đựng nước hoa mang theo bên người.

Sở Trĩ Thủy nhận lấy cái bình xịt nhỏ, hồ nghi nói: “Đây là?”

“Đây là nước bọt của tôi.” Kim Du lộ ra vẻ hổ thẹn, lúng túng nói: “Ngày thường cầm đồ của cô nhiều như thế, tôi cảm thấy cô cũng không thiếu gì, nên tìm anh Ngưu lấy một cái bình, nếu cô không chê thì lấy xịt đi.”

Sở Trĩ Thủy nhớ đến năng lực của đối phương, kinh ngạc nói: “Là nước bọt xóa bỏ ký ức sao?”

Kim Du gật đầu, xấu hổ nói không nên lời: “Tôi cũng không có thiên phú gì khác.”

“Cái này đã rất tốt rồi, tôi cũng đâu có thiên phú!” Sở Trĩ Thủy mở nắp bình ra, mới lạ lắc cái bình nhỏ: “Cứ xịt trực tiếp vậy sao?”

Kim Du phát hiện Sở Trĩ Thủy thật sự vui vẻ, sắc mặt cô ấy cũng trở nên thả lỏng, bắt đầu giải thích: “Phải, nhưng chỉ có tác dụng với con người, sau đó hiệu quả sẽ giảm đi đối với người của bộ phận đặc thù, sau này không đủ nước bọt cô lại đến tìm tôi lấy là được rồi.”

Sở Trĩ Thủy cảm thấy cực kỳ mới mẻ, cô trịnh trọng thu về, suy tư nói: “Cảm ơn cô, tôi cũng không biết nên trả lễ thế nào nữa.”

Kim Du hốt hoảng xua tay: “Không không không, không cần trả lễ.”

“Nhưng nước bọt có tiền cũng không mua được.”

“Không sao, Kim Du nói ngày thường cô ấy luôn được cô chăm sóc, vậy cô ấy trả cô cũng là theo đạo mà làm.” Ngưu Sĩ khuyên nhủ nói: “Có thể cô không biết, yêu quái chúng tôi có một bộ quy tắc, nếu giao du với người ta, có qua có lại mới là vòng tuần hoàn thông thường, nếu không thì cũng bất lợi cho bản thân chúng tôi.”

Sở Trĩ Thủy giật mình: “Quy tắc?”

“Năng lực của con người và yêu quái bất đồng, muốn chung sống lâu dài chỉ có thể lập ra quy tắc ước định, nếu không thì sẽ dẫn đến diệt vong. Rất nhiều yêu quái tội phạm trong cục chúng ta đều làm trái quy tắc.”

“Nên tôi không nhận thì Kim Du sẽ phạm sai?”

“Cũng coi như vậy đi.”

Sở Trĩ Thủy khó xử nói: “Vậy sau này có phải tôi nên chú ý chút không, để tránh cô bị ép phải trả…”

“Không phải bị ép trả, chỉ cần không có khế ước ngầm hay nghi thức, tương tác bình thường hoàn toàn không có rủi ro, cô không cần có áp lực tâm lí.” Kim Du vội giải thích: “Không dồn lực yêu cầu thì sẽ không có hiệu quả.”

“Quy tắc căn cứ vào động cơ để phán định.” Ngưu Sĩ bổ sung: “Cô yên tâm nhận đi, đây xem như là theo tập tục của chúng tôi, chẳng phải con người cũng có tình người qua lại sao.”

Sở Trĩ Thủy hiểu rõ gật đầu, lại nhìn Kim Du, chân thành nói: “Cảm ơn cô, tôi sẽ dùng nó thật tốt.”

Kim Du gãi đầu, có phần hơi ngại ngùng, bắt đầu ứa nước mắt. Cô ấy tặng quà xong lại tiếp tục nói về chuyện khác: “Anh Ngưu, gần đây yêu khí của tầng hai thật dồi dào, có chuyện gì sao?”

“Phòng quan sát chạy thành tích, tôi thấy đều về hết rồi, biết đâu là làm một hành động lớn.”

“Phòng tài vụ không có ý kiến sao?”

“Có ý kiến cũng vô dụng, công việc đó vẫn phải làm, cứ tạm chịu đựng cho qua vậy.”

Sở Trĩ Thủy câu nghe câu không, một tay cô cầm cái bình nhỏ trong túi mình, sau đó một tay sờ mặt dây chuyền trên cổ, bỗng dưng hiểu được lời nói Tân Vân Mậu từng nói. Cho dù là thờ cúng hay là tín đồ, có lẽ đều cùng một quy luật, cũng coi như là thói quen của yêu quái.

Mưa rơi không dứt, gió thổi tứ hướng.

Luồng gió dữ dội xông đến phá vỡ khe núi, đang vang lên ầm ầm trên đồng hoang như tiếng gào thét của ác quỷ bị khóa linh hồn.

Cánh cửa của căn nhà tự xây trên núi đóng chặt, kiên trì chống lại cơn gió dữ kinh hoàng, những hạt mưa như viên bi rơi lách tách trên mái hiên. Trong đêm mưa tối tăm mù mịt, cánh cửa sổ chiếu ra ánh sáng màu cam ấm áp, trở thành ánh đèn sáng sủa độc nhất trong sự lạnh giá u ám, in ra cái bóng cô gái màu đen bên cửa sổ.

Trong phòng, một cô gái mặc đồng phục học sinh trắng tinh gần như phai màu, ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách cũ kỹ được sơn bằng nước sơn, chôn đầu vào bài thi cấp ba và sách tham khảo dày cộm. Cô ấy cầm cây bút màu đen, đang tập trung toàn bộ tinh thần làm bài, lại nghe thấy một chuỗi âm thanh gõ cửa bị tiếng gió âm u nuốt chửng.

Mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng.

Thậm chí còn giống như ảo giác.

Cô gái không dám chậm trễ vội đẩy cửa ra ngoài, còn chưa kịp bung dù thì đã đón lấy tiếng gió rít và mưa rơi, lớn tiếng nói: “Ông nội Tu, là ông sao?”

Ngoài cửa không có bóng người mà chỉ có cái sọt trúc, bên trên đậy một tấm vải. Hoa quả dại lộ ra màu hồng xanh dưới tấm vải mềm, bị nước mưa ngoài sân làm ướt, ngưng đọng thành giọt nước tinh khiết, chảy xuống trái cây.

Trong sân vườn trước ngôi nhà nhỏ cũng không có dấu chân hiện trên mặt đất, đến ổ khóa cổng lớn của sân vườn cũng bình yên vô sự, chỉ có cái sọt khăng khăng xuất hiện trước cửa một cách vô căn cứ.

Cô gái bung dù đi một vòng trong sân vườn, bất lực không phát hiện được gì ngoài bùn đất trên mặt sân, chỉ có thể nhấc sọt hoa quả trở về phòng.

Cơn mưa vẫn rơi.

Đến cuối tuần, mưa gió đã dừng lại nhưng tiết trời vẫn u ám.

Sau khi thức dậy, Sở Trĩ Thủy còn nhận được tin nhắn từ Vương Di Văn, chắc là đối phương cực kỳ bất mãn vì thứ bảy vẫn phải đi làm, bèn bắt đầu tám nhảm trong giờ làm.

[Sếp Sở, thương nhớ ngày tháng cậu còn ở công ty.]

[Tôi xem tử vi thấy hôm nay cậu có vận đào hoa.]

Sở Trĩ Thủy trả lời cô ấy một câu: [Tôi không xem tử vi cũng thấy hôm nay cậu có vận sự nghiệp.]

[…Vào công ty tôi trước giờ cuối tuần có lúc nào không có vận sao?]

Sở Trĩ Thủy tán dóc với bạn thân hai câu, lại nói tối nay phải tham gia tiệc cưới, chắc chắn sẽ bị người ta bàn về vấn đề kết hôn, giờ mới trấn an được sự phẫn nộ xã hội mạnh mẽ của Vương Di Văn, đối phương thà rằng tăng ca cũng không muốn gặp phải mấy cảnh đó.

Tiệc cưới là trường hợp trang trọng, Sở Trĩ Thủy chọn lựa quần áo đẹp đẽ trước khi ra ngoài, thậm chí hiếm khi trang điểm nhạt.

Lúc hoàng hôn, đoàn xe cưới chen đầy cửa khách sạn, ô tô tối màu được điểm xuyết bằng đóa hoa hồng kết lại thành hình trái tim, tràn đầy không khí vui mừng. Một tấm thảm đỏ trải dài đến cửa lớn, người thân của cô dâu chú rể bận rộn bên ngoài, tươi cười với những vị khách đến dự tiệc.

Sở Tiêu Hạ nhìn xung quanh một vòng: “May mà chúng ta không lái xe, không thì vừa đến đây thì phải bị kẹt cứng rồi.”

Sở Trĩ Thủy theo cha mẹ đi vào khách sạn, cô ở vùng ngoài không có thời gian tham gia mấy bữa tiệc này nọ, về đến Hoài Giang thì tất nhiên không trốn được. Người kết hôn hôm nay là con gái đồng nghiệp của cha mẹ cô, lúc trước cô và đối phương có gặp nhau ở trong khu nhà ở nhưng giờ đôi bên đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

“Đúng rồi, lát nữa con sẽ chạm mặt Lưu Kha Mỹ, hay là trốn một chút.” Tạ Nghiên bỗng nhớ ra gì đó, bà nhìn con gái mình, lộ ra sắc mặt khó coi: “Hoặc là nếu giữa chừng con thấy buồn chán, đến lúc đó về trước là được.”

“Sao vậy?”

“Ui trời, lúc trước chẳng phải lần cuối cùng bà ấy gặp con ở siêu thị sao, rồi bà ấy có một đứa con trai, hóa ra là bạn học của con…” Tạ Nghiên úp úp mở mở: “… Nói vậy con hiểu chứ nhỉ?”

Sở Trĩ Thủy hiểu ngầm trong lòng, nghi hoặc nói: “Không phải Tôn Sao có bạn gái rồi sao? Nghe nói cũng đã yêu nhau mấy năm rồi.”

Tạ Nghiên sững sờ: “Hả? Thật sao?”

“Tất nhiên là thật, lúc mới về đây con ra ngoài tụ họp, quên mất là nghe ai nói rồi.”

Sở Tiêu Hạ hứng thú: “Con vậy mà còn có tai mắt tình báo ở Hoài Giang, tin tức còn nhạy hơn mẹ con.”

“Ở nơi lớn như bàn tay này thì có gì có thể là bí mật chứ.”

Sở Trĩ Thủy thầm biết sau khi mình trở về thì không liên lạc được đến mấy người, nhưng dĩ nhiên là tin cô làm trong cục quan sát cũng đã truyền đi, nơi nhỏ thì như vậy, gió thổi cỏ lay thì cả thành phố đều biết hết.

Tạ Nghiên nghĩ đến sự thân thiện mấy ngày gần đây của Lưu Kha Mĩ, bà hoang mang lẩm bẩm: “Tôi không biết chuyện này thật, vậy là tôi hiểu sai ý rồi hả?”

Một khắc sau, cả nhà đi vào lễ đường tìm kiếm chỗ ngồi của mình. Có hai cái bàn tròn lớn ở hai bên sân khấu dài, người ngồi cùng bàn với Sở Trĩ Thủy căn bản đều là đồng nghiệp cha mẹ cô cùng con cái của họ, không tránh được khách khí hàn huyên một trận.

Chủ đề chẳng qua chỉ là công việc và tình hình yêu đương, cho dù tiền lương của cục quan sát cực thấp nhưng người ngoài lại không biết chi tiết, cái danh nghe qua cũng có thể diện. Còn vấn đề tình cảm, Sở Trĩ Thủy đi một chiến thuật “dạ dạ vâng vâng cô nói rất đúng”, cũng coi như không có sai sót mà giải quyết được phần lớn cuộc trò chuyện.

Người trung niên so sánh thành tích của con cái họ xong lại tiến vào khâu bắt ép con cháu thể hiện. Một đám củ cải trắng mặt toàn bất mãn thay phiên nhau biểu diễn, họ ưỡn ẹo lấy lệ hai cái, không bao lâu thì rời khỏi vị trí, ước gì có thể chạy trốn khỏi đó.

Gần muộn Lưu Kha Mĩ mới xuất hiện, còn dẫn theo con trai Tôn Sao. Bà ấy trông thấy Sở Trĩ Thủy thì sáng mắt, kéo người bên cạnh ra chào hỏi: “Ôi chao, Trĩ Thủy con với Tôn Sao đã lâu lắm không gặp nhau nhỉ, còn nhớ lần gặp hồi cấp ba trước kia không con?”

Tôn Sao đứng sau lưng Lưu Kha Mĩ, anh ta gật đầu chào hỏi những người xung quanh, thân cao một mét bảy mấy, tướng mạo bình thường ngay thẳng, trông hơi chính chắn, có vài phần lão luyện sau khi làm việc, không giống với người lớn tiếng vu khống cô tâng bốc giáo viên trong ký ức của Sở Trĩ Thủy.

“Qủa thật là vậy.” Sở Trĩ Thủy nhìn Tôn Sao, lịch sự nói: “Lâu quá không gặp.”

Lưu Kha Mĩ phát hiện con trai đứng thẳng bất động, bà ấy hận sắt không thành thép vỗ mạnh anh ta: “Nói hai câu với người ta đi, lớn già đầu vậy rồi còn xấu hổ!”

Tôn Sao ngắm nhìn Sở Trĩ Thủy, anh ta nghiêng đầu, bị vỗ nên cũng lên tiếng: “Trò, trò…”

Sở Trĩ Thủy bất động thanh sắc, gương mặt Tạ Nghiên thì đầy gượng gạo.

Những người khác bỗng tỉnh ngộ: “Đúng rồi, hai đứa cùng tuổi sao?”

Lưu Kha Mĩ nghe thấy lời này mà cực kỳ vui vẻ, nháy mắt nói: “Lúc trước ở chung một khu nhà, còn là bạn cùng trường cùng lớp nữa.”

“Vậy thì phải trò chuyện nhiều chút, đây là thanh mai trúc mã đó!”

Người ngoài cùng nhau bồi chuyện, bầu không khí càng tuyệt diệu.

Tạ Nghiên cẩn thận dè dặt lén nhìn sắc mặt con gái, chỉ sợ Sở Trĩ Thủy cảm thấy không vui lật mặt tại chỗ, nhất là nghe thấy hình như Tôn Sao có bạn gái, càng cảm thấy Lưu Kha Mĩ làm việc thật không chuyên nghiệp.

Sở Trĩ Thủy phát hiện thái độ tránh né của Tôn Sao, chỉ xem như anh ta cũng bất đắc dĩ, có lẽ là Lưu Kha Mĩ có hứng thú với chuyện này. Cô không muốn làm náo động tiệc cưới của người khác, bèn theo phép mà gượng gạo trò chuyện hai câu.

Tôn Sao thấy biểu tình của cô tự nhiên, anh ta có qua có lại trả lời, không còn lo lắng như lúc mới đến nữa.

Lưu Kha Mĩ vui vẻ nói: “Nhìn xem, vẫn thân thiết như lúc nhỏ!”

Mời ba vòng rượu, cô dâu chú rễ chào hỏi xong, Sở Trĩ Thủy đứng lên muốn về, cô nhìn ba mẹ ra hiệu, quyết định im lặng rời đi.

Lưu Kha Mĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động thái của Sở Trĩ Thủy, bà ấy thấy cô đứng đậy, vội nói: “Làm sao thế?”

Tạ Nghiên: “Con bé có chút công việc chưa làm xong, nên về trước xử lí.”

“Tôn Sao con đưa người ta về đi, giờ trễ biết bao nhiêu.”

Sở Trĩ Thủy từ chối hết lần này đến lần khác, bất lực khi Lưu Kha Mĩ không chịu, chỉ đành để Tôn Sao đưa ra ngoài.

Cửa khách sạn, Tôn Sao cầm chìa khóa xe, nói: “Cậu đợi chút, tôi lái xe qua.”

“Không sao, không cần tiễn nữa, bên này rời đi rất gần, đi bộ hai bước đến rồi.” Sở Trĩ Thủy vẫy tay tạm biệt: “Cậu về trước đi.”

Sắc trời dần tối, Sỡ Trĩ Thủy mặc áo len mỏng cổ cao màu nhạt, sau khi cô ra ngoài thì thấy hơi lạnh, cô mặc áo khoác len vào, gương mặt thanh tú mờ ảo dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường, khí chất nhu mì học cao hiểu rộng.

Tôn Sao nghe ngữ khí ôn hòa của cô, lòng anh ta dâng lên nỗi cảm động không tên, kiên trì nói: “Để tôi đưa cậu về.”

Nói thẳng ra là lúc đầu Tôn Sao cực kỳ phản đối chủ ý của mẹ mình, chủ yếu vì ấn tượng của anh ta với Sở Trĩ Thủy thời cấp ba không tốt, chỉ nhớ cô là người tương đối cường thế, trước mặt người lớn toàn ra vẻ chu toàn hiểu chuyện, nhưng lúc gặp anh ta thì luôn có một sự khinh thường trong im lặng. Năm đó cô đứng nhất khối, là sự tồn tại được người lớn nâng lên tận trời, nhưng lại không nói nhiều, cũng hiển nhiên cao cao tại thượng.

Nhưng giờ cô quay lại chốn bình phàm, trở về Hoài Giang tìm một công việc an ổn, tính cách cũng trở nên dịu dàng, nhưng có vẻ như lại không phải thế.

So với người khác, học lực và gia cảnh của cô quả thật là không thể bới móc, công việc và tướng mạo cũng càng khỏi phải nói.

“Thật sự không cần đâu, bên ngoài khá lạnh, cậu nhanh vào trong đi.”

“Vậy càng phải đưa cậu về.”

Sở Trĩ Thủy thấy anh ta cố chấp như vậy bèn nói thẳng: “Bạn học cũ không cần coi trọng mấy chuyện trống rỗng này đâu, đừng đến lúc ấy lại làm bạn gái cậu hiểu lầm.”

“Bạn gái tôi?” Gương mặt Tôn Sao cứng đờ, nhạt nhẽo nói: “Bạn gái gì?”

“Tôi nghe người của trường học nói, chẳng phải cậu đã yêu đương mấy năm rồi sao, có phải lần sau là đến lượt cậu kết hôn không?”

“À, đó không phải là bạn gái tôi, bọn họ nói đùa đó.” Tôn Sao vượt qua hoảng loạn ban đầu, anh ta nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, giải thích: “Là một người bạn chơi rất thân, cô ấy thường xuyên liên lạc cho tôi, nhưng chúng tôi không hợp để yêu nhau.”

Sở Trĩ Thủy: “Không hợp?”

“Cô ấy là gái quê, đến Hoài Giang làm công.” Tôn Sao bất lực cười: “Chắc cậu cũng hiểu, không có khả năng.”

Sở Trĩ Thủy im lặng.

Chắc cô cũng hiểu, cô có thể hiểu cái gì?

Nghe nói công việc và học lực của cô gái đó không xuất sắc, cũng không khó để hiểu được thái độ của Tôn Sao.

Mấy tên đàn ông thật sự là sinh vật thực tế mà quỷ kế đa đoan, Sở Trĩ Thủy chỉ nghi ngờ có phải cô giả làm con lợn để ăn thịt hổ quá lâu, lại khiến Tôn Sao cho rằng bản thân anh ta quyền quý, đây thật là một chuyện đáng sợ.

Bầu không khí đột nhiên lạnh đi, Tôn Sao tự biết mình lỡ lời, vội nói: “Không nói mấy chuyện này nữa, tôi lái xe đưa cậu về.”

Sở Trĩ Thủy dừng lại vài giây, cô bỗng nở nụ cười như hoa, gật đầu nói: “Lúc nãy cậu nói đúng, quả thật không hợp.”

Đôi mắt Tôn Sao rực sáng, anh ta thở phào: “Đúng nhỉ, môi trường lớn lên không giống nhau, trò chuyện cũng không hợp nhau.”

“Đúng, với thu nhập hiện tại của cậu, chiều cao vẻ ngoài không xuất chúng, học đại học cũng không giỏi cho lắm, quả thật không thể yêu đương với ai hết.” Sở Trĩ Thủy quét mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới một vòng, cô cười lộ ra đồng điếu, nói: “Nhưng cậu hiểu rõ bản thân, biết điều kiện của mình kém, không làm lỡ thời gian con gái nhà người ta, cũng coi như là một người có trách nhiệm rồi.”

“…”

Sắc mặt của Tôn Sao hết xanh rồi lại trắng, bị cô trực tiếp đay nghiến đến xấu hổ.

Sở Trĩ Thủy không sợ anh ta vặn ngược lại, nước bọt xóa ký ức cất trong túi, nếu mà ra tay thật thì còn chưa nói được là kẻ nào xui xẻo đâu. Cô lười xem sắc mặt của anh ta, xoay người tùy ý vẫy tay: “Đi trước đây.”

Nửa ngày sau Tôn Sao mới khôi phục tinh thần, thở hổn hển nói: “Sở Trĩ Thủy, sao cậu vẫn có thể kiêu ngạo giống hồi cấp ba như thế hả!?”

Hiện tại cô không bằng một người bình thường, làm một công việc không gì nổi bật, nghe nói tiền lương cũng mới hai ba ngàn tệ.

“Ờ.” Giọng của con gái vang lại trong gió đêm: “Chẳng phải cậu cũng tệ giống hồi cấp ba thế sao.”

Tôn Sao căm phẫn đứng ở cửa khách sạn, nhìn bóng lưng cô biến mất trong màn đêm.

Góc phố đêm phồn hoa náo nhiệt, người đi tấp nập, bảng hiệu của các cửa hàng phát sáng hai bên đường.

Sở Trĩ Thủy đi đến đầu phố, nếu vừa rồi cô không chế nhạo anh ta một trận, chắc phải kéo dài sự chán ghét trong lòng rất lâu. Dạ tiệc bị mẹ con Lưu Kha Mĩ phá rối, cô nhìn hai bên đường định ăn chút bữa khuya, đối diện lại bị một cơn gió u ám kỳ lạ quét qua, trong lòng có một dự cảm không lành dâng lên.

Cô cảnh giác nhìn bốn bề, chỉ thấy người của khu phố, không có phát hiện mới gì khác.

Đụng phải yêu quái nhiều rồi, không sợ không kinh nghiệm.

Trước kia Sở Trĩ Thủy không hề có chút cảm ứng với yêu quái, dạo gần đây quả thật là do luyện tập mà ra, không còn là người phàm vô cảm nữa. Cô biết yêu quái sẽ không ra tay ở nơi đông người, bởi vì hơi thở trong khu chợ ồn ào rất hỗn loạn, nhân khí sẽ trực tiếp làm yêu khí tản ra, khiến yêu khí rất khó tập hợp lại một chỗ được.

Thế nhưng, cô không thể ở trong chợ đêm mãi được, cô vẫn phải đi ngang qua nơi khá yên tĩnh.

Cuối phố đi bộ dẫn đến một cây cầu dài bắc ngang sông, phía bên kia cầu là một tiểu khu với ánh đèn rực rỡ, chỉ có trên cầu là nơi tối tăm duy nhất trong cảnh đêm thành phố lộng lẫy. Đèn đường cao cao chiếu xuống ánh sáng vàng cam, chỉ cần hơi nâng mắt nhìn, ở nơi không xa chính là ánh đèn của những ngôi nhà.

Vào ban đêm, trên cầu không có chiếc xe nào, cũng không có người về nhà muộn đang đi bộ.

Sở Trĩ Thủy đơn độc đi dưới ánh đèn, cô tùy ý liếc nhìn xuống đất, thấy được ánh đèn dưới chân bị bóng đen nuốt chửng, như thể lọ mực bị đổ tràn lan xung quanh.

Bắt đầu rồi.

Đèn đường trên cầu đột nhiên nhấp nháy, như bị lỗi mà lúc sáng lúc tắt, là đôi mắt đang chớp của quỷ quái trong đêm.

Cạnh vỉa hè là con lươn cây xanh chật hẹp, dưới mặt đất lầy lội có một cái hố, bên trong có yêu khí nồng đậm bao phủ, dần dần xoắn lại rồi ngưng động lại với nhau.

Trong cơn gió lạnh buốt, trong hố truyền đến một giọng nói già nua: “Cô gái nhỏ, chúng ta nói chuyện…”

“Tân Vân Mậu—”

Sở Trĩ Thủy nhìn rõ yêu khí lan đến chân mình, cô cũng không thèm ngoảnh đầu lại mà chạy về phía đầu cầu, thậm chí chẳng còn tâm trạng nghe thấy giọng nói già nua đó.

“Nè, đợi đã, cô đừng gọi người tới!” Yêu quái kia nghe cô lớn tiếng kêu cứu, ngữ khí rõ ràng cũng hoảng loạn theo.

“Thứ tôi gọi không phải người!”

Một khắc sau, cái bóng màu đen xuất hiện ở phía trước, Sở Trĩ Thủy thả lỏng tinh thần, cô bước nhanh xông qua đó, lại không thấy được gương mặt quen thuộc, trái lại bị ánh bạc lạnh lẽo lướt qua. Đó là khóa kim loại hình con mắt, người đến được bọc trong áo choàng đen sẫm, yêu khí âm u vây quanh trái phải, nhìn không ra dung mạo người này, giống như thần chết không đầu cầm lưỡi hái giữa đêm trong phim kinh dị.

Hình như nhận lầm yêu quái rồi.

Cô chợt kinh hãi, vội vàng dừng lại, còn lùi về sau một bước.

Áo choàng đen phát hiện cô lui về, bỗng giơ tay ra, không biết là muốn đụng chạm hay là muốn ngăn cản cô lại.

Sở Trĩ Thủy liên tiếp lùi về, lại va phải thứ gì đó sau lưng, chặn đường thoát của cô.

Cô không rãnh quay đầu lại nhìn, mắt thấy áo choàng đen càng lúc càng đến gần, ngón tay đã giơ đến trước mắt mình. Vào khoảnh khắc ở giữa ranh giới bị trói và không thể làm gì được, tay của người phía sau lại từ vai cô đưa ra, tay áo màu xanh nhạt, ngón tay trắng bệch lạnh lẽo nắm lấy cổ tay của áo choàng đen, khiến đối phương không có cách tiếp cận.

Tân Vân Mậu đứng phía sau Sở Trĩ Thủy, anh mặc quần áo cổ xưa, lại đội mũ quan, còn liếc mắt nhìn cô, bất mãn nói: “Sao đến cả phương hướng mà cô cũng chạy sai vậy?”

“Tôi cũng đâu có biết anh ở sau lưng tôi.” Sở Trĩ Thủy nghe rõ giọng nói, cô vội quay đầu lại, thấy mái tóc dài cổ trang của anh, hai mắt cũng choáng váng: “…Anh còn là người yêu thích hán phục nữa hả?”

Tại sao ban đêm anh lại hóa trang cổ phong!?

“Cô gọi như thế, không có thời gian thay.” Cánh tay Tân Vân Mậu chặn lại vẫn không chút nhúc nhích, chặn trước mặt Sở Trĩ Thủy như cũ, anh nhìn áo choàng đen, hình như quen biết đối phương, cau mày nói: “Anh không nghe rõ sao? Cô ấy gọi là tôi.”

Hai con yêu quái giằng co giữa không trung vài giây, áo choàng đen thu tay lại trước.

“Cục trưởng Hồ nói gần đây chúng tôi phải chú ý đến sự an toàn của cô ấy nhiều hơn, đừng gây sự nữa.” Áo choàng đen nói.

Sở Trĩ Thủy suy đoán đó là đồng nghiệp trong cục quan sát, cô nhìn Tân Vân Mậu chờ mong anh giới thiệu một chút, anh lại cau mày không nói gì.

“Tha cho tôi, tôi đến đầu thú đó, để tôi nói chuyện với cô gái nhỏ kia!”

Sở Trĩ Thủy xoay người qua, giờ mới phát hiện phía sau mình đã bị những yêu quái mặc áo choàng đen bao vây, người đang quỳ chính giữa là lão già Bạch Tu, chính là yêu quái tấn công cô rồi chạy trốn. Lúc Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc bị tóm, ông ta nhân lúc loạn lạc rời khỏi vườn trà, hình như còn là thủ lĩnh tổ ba người.

Trên cây cầu dài bắc qua sông đều là bóng đen che trời rợp đất, vô số áo choàng đen như lá cờ huênh hoang, bị gió đêm thổi vang lên phần phật. Trên trời, dưới đất, trên lang can, dưới đèn đường, chỉ cần không nằm ngoài tầm nhìn đều là nhân viên chuyên cần của cục quan sát, như một bầy dơi đen huyền thích đi ăn đêm.

Yêu khí lạnh thấu xương, quả thật là như rơi xuống hầm băng.

Sở Trĩ Thủy kéo áo khoác lên, sau đó dựa sát Tân Vân Mậu, cô vẫn luôn cảm thấy bên anh không có gió lạnh.

Tân Vân Mậu hờ hững nói: “Miêu Lịch, cởi áo choàng trấn yêu ra, thu lại yêu khí của anh.”

“Tại sao?” Áo choàng đen truyền xuống giọng nam: “Hình như tôi không có lí do nghe lời anh.”

“Cô ấy ghét yêu khí, với yêu quái xấu xí.”

“…”

Áo choàng đen hơi ngừng lại, chầm chậm nhìn Sở Trĩ Thủy.

Sở Trĩ Thủy đã nhận ra được thân phận của áo choàng đen, vội nói: “… Không phải, tôi thật không phải người đánh giá người khác qua vẻ ngoài, trưởng phòng Miêu không cần nghe anh ấy nói bậy, các anh cứ làm như bình thường là được.”

Bắt yêu quái còn không cho dùng yêu khí, nghe như không nói lí lẽ.

“Không cần gọi tôi như vậy, gọi như lúc trước là được rồi.” Miêu Lịch giơ tay cởi mũ áo choàng xuống, ngũ quan của anh ấy sắc sảo, đôi mắt màu vàng hơi nhuộm chút cảm giác khát máu, mỉm cười tạ lỗi: “Ngại quá, tôi quên mất con người không quen với yêu khí.”

Chiếc áo choàng đen có mũ trùm hình như gọi là áo choàng trấn yêu, sau khi Miêu Lịch để lộ gương mặt, yêu khí rõ ràng ấm ấp hơn, không còn rét buốt sắc lạnh nữa.

“Các cậu cũng cởi áo choàng trấn yêu ra đi.”

Những yêu quái khác nghe trưởng phòng ra lệnh, họ lần lượt cởi mũ áo choàng xuống, đều lộ ra gương mặt thật, còn chào hỏi với Sở Trĩ Thủy.

“Lần đầu tôi gặp được nhiều người của cục đến vậy đó.” Sở Trĩ Thủy sửa miệng: “Nhiều yêu quái đến vậy.”

Phòng quan sát quả nhiên là bộ phận cốt lõi, ước gì có thể chiếm hơn phân nửa cơ cấu cán bộ.

“Nếu cô vẫn cảm thấy không thoải mái, tôi có thể…” Miêu Lịch giơ tay về phía Sở Trĩ Thủy, hình như muốn chạm vào bờ vai của cô.

Tân Vân Mậu mặc một thân cổ trang, cúi đầu chỉnh vạt áo, vừa nắm lấy ống tay áo rộng tiện tay quét qua đối phương.

Miêu Lịch bị quét qua cánh tay, cảm thấy chả hiểu gì, lại tiếp tục định giơ tay ra.

Tân Vân Mậu lập lại trò cũ.

“Chẳng trách.” Miêu Lịch nhìn thấu được trò của anh, lúc này đã sáng tỏ trong lòng: “Tôi vẫn luôn thấy lạ, dấu vết vẫn luôn biến mất, hóa ra là anh làm.”

Tân Vân Mậu lạnh lùng giễu cợt: “Hóa thành hình dạng con người rồi còn không sửa hết thói quen của động vật, thích lưu lại mùi trên người kẻ khác?”

Miêu Lịch công chính liêm minh nói: “Thiên phú của tôi là từ tà, con người sau khi mở mang tầm mắt xong sẽ gọi đến thứ này thứ kia, thế này khá tiện với cô ấy.”

“Có tác dụng gì?” Tân Vân Mậu nhún vai: “Vẫn gọi đến đấy thôi.”

“Phòng quan sát sẽ tự trừng phạt nghiêm khắc.” Miêu Lịch dừng một lát, vô cùng thấy mới mẻ, hoài nghi hỏi: “Lần đầu tôi nghe anh nói nhiều vậy đó.”

Yêu quái phòng quan sát không thể ở lại trên cầu quá lâu, dễ bị quá nhiều người nhìn thấy, khó làm công việc thu dọn tàn cục. Họ dùng xích khóa yêu trói lão già Bạch Tu lại, báo cáo nói: “Sếp Miêu, vậy chúng tôi áp giải ông ta đi trước.”

Lão già Bạch Tu đứt hơi khản tiếng: “Thả tôi ra, cho tôi nói chuyện với cô ấy—”

“Nói cái gì! Về phòng quan sát nói đi!”

“Tôi không có gì để nói với các người, các người cũng đâu hiểu về chuyện thi đại học, dù sao cũng phải để tôi chào hỏi chứ…”

Yêu quái phụ trách bắt tội phạm mặc áo choàng trấn yêu lên lại, không nói lời thừa kéo lão già Bạch Tu đi, cái bóng một hàng yêu bị yêu khí nuốt chửng, biến mất sạch sẽ trên cầu.

Miêu Lịch rất tò mò: “Thi đại học là kỳ thi của con người sao?”

“Phải, nhưng tôi cũng đã thi xong rất nhiều năm rồi.” Sở Trĩ Thủy hỏi: “Sếp Miêu không về cục với mọi người vì còn công việc gì khác sao?”

Yêu quái khác của phòng quan sát đến không thấy hình đi không thấy bóng, hiện tại trên cầu chỉ còn lại một người hai yêu.

Miêu Lịch cười nói: “Giờ trời tối quá, tôi đưa cô về trước rồi về cục cũng được.”

Tân Vân Mậu hơi nhếch khóe miệng, khó có thể tin nổi: “Cô muốn để anh ta đưa cô về?”

Sở Trĩ Thủy nhìn trái nhìn phải, hai yêu quái đứng như hộ vệ: “…”

Tại sao hôm nay tất cả con người và yêu quái đều cảm thấy cô không có năng lực tự về nhà vậy? Cô đã là người trưởng thành, không cần ai đưa về.

Hơn nữa Miêu Lịch còn là trưởng phòng quan sát, chức vụ cao hơn cô, lúc nãy mới quen anh ấy, nhưng muốn đưa về cả đường, nghĩ thôi cũng thấy ngạt thở.

Sở Trĩ Thủy khéo léo nói: “Cảm ơn sếp Miêu, nhưng lát nữa anh còn về cục tăng ca, đi qua đi lại thật cực khổ, tôi đi hai bước là đến nhà rồi, không cần anh đưa về đâu.”

“Không sao, không vất vả.”

“Sếp Miêu, nhà tôi ở ngay bên đó, thật không cần anh có lòng đưa về đâu.”

Sở Trĩ Thủy sợ Miêu Lịch còn kiên trì, còn chỉ vào tiểu khu phía đầu cầu bên kia.

“Không cần gọi tôi là sếp Miêu suốt vậy, tôi còn tưởng giao tình của chúng ta có thể không cần khách khí như vậy.” Miêu Lịch mặt lộ thất vọng, anh ấy quan sát thấy sự cự tuyệt của cô, lại nhìn sang Tân Vân Mậu, dứt khoát dịu lại ngữ khí: “Được thôi, vậy ngày mai gặp nhau ở cục, về nhà nghỉ ngơi sớm.”

“Anh cũng nghỉ ngơi sớm.”

Miêu Lịch mặc áo choàng trấn yêu lên, chào tạm biệt họ xong cũng bị yêu khí bao quanh. Vẻ mặt anh ấy trông khá cô đơn, con ngươi màu vàng có cảm giác quen thuộc không tên, giống như con mèo lớn đau lòng vì bị bỏ rơi.

Áo chòang trấn yêu như ngọn lửa đen dao động, bao trọn Miêu Lịch biến mất giữa không trung.

Tân Vân Mậu liếc nhìn cô: “Giao tình rất tốt sao?”

Miêu Lịch rời đi xong, Sở Trĩ Thủy từ chối thẳng thừng: “Hôm nay là lần đầu tôi gặp anh ấy.”

Tân Vân Mậu bán tín bán nghi.

Cô hồi tưởng cuộc trò chuyện ban nãy, bỗng cảm thấy được một tia không đúng: “Đợi đã, bản thể của sếp Miêu là gì?”

“Mèo.”

“… Mèo mun hả?”

“Hôm nay là lần đầu gặp anh ta, vậy mà cũng biết rõ lắm ha?”

“…”

Mèo mun mà Sở Trĩ Thủy hay gặp được dạo gần đây chỉ có một con, khó trách mình rất quen thuộc với dáng vẻ của Miêu Lịch. Cô tuyệt đối không ngờ rằng yêu quái còn có thể xuất hiện với bản thể, hơn nữa còn không khác gì động vật bình thường!

Mèo hoang bên đường không chịu nựng, ngày ngày cô kêu meo meo với lãnh đạo lầu dưới, còn vuốt ve trên dưới cơ thể mèo của trưởng phòng Miêu, đây quả thật là thời khắc xấu hổ nơi công sở!

Sở Trĩ Thủy là người da mặt mỏng, một rặng mây hồng phảng phất trên đôi má cô, đến tai cũng đỏ lên. Cô nhớ lại chuyện lúc trước, chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên não, sự gượng gạo nắm chặt các ngón chân, bây giờ xin từ chức còn kịp không?

Tân Vân Mậu phát hiện sự khác thường của cô, anh hơi tiến lại gần quan sát, chất vấn: “Cô đỏ mặt cái gì chứ?”

“Tôi có đỏ mặt sao?” Tiếp đó Sở Trĩ Thủy sờ mặt, quả thật là có hơi nóng, gió đêm thổi qua cũng không mát.

Tân Vân Mậu không thể tưởng tượng nổi: “Cô có gì đáng đỏ mặt với anh ta?”

Sở Trĩ Thủy không chịu ngu ngốc tự hủy, cô vốn đã rối bời, hoảng hốt quay đầu lại, hàm hồ nói: “Tôi nói anh cũng không hiểu được đâu.”

Ánh mắt của Tân Vân Mậu phức tạp, chấn động nói: “Tuy biết cô thèm muốn thân thể đã lâu, nhưng có phải mặn chạy không kiêng, anh ta cũng có thể làm cô đỏ mặt sao?”

“Tôi không phải như thế, tôi không có, đừng nói bậy.” Sở Trĩ Thủy xấu hổ thành giận: “Ít đội nồi lên đầu tôi đi!”

“Dạo gần đây cô không phải thế.” Tân Vân Mậu thấy phản ứng dữ dội của cô, sắc mặt anh hơi dịu lại, lại nhẹ giọng hừ một tiếng: “Người và yêu quái không thể có kết quả đâu, hơn nữa giờ cô đang cung phụng cho tôi rồi, không nên thay đổi tín ngưỡng bừa bãi.”

Sở Trĩ Thủy: “Tôi chưa bao giờ thay đổi tín ngưỡng.”

Tân Vân Mậu gật đầu đồng ý: “Vậy còn được.”

“Từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn tín ngưỡng Đảng, quốc gia và nhân dân.” Sở Trĩ Thủy nhìn anh một cái, giọng nói vang vọng có lực phản kích lại: “Chưa bao giờ tín ngưỡng thứ khác!”

“…”
Chương kế tiếp