Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 2
Sự tự phụ của Tân Vân Mậu khiến con người duy nhất ở hiện trường bị sốc nặng.

Sở Trĩ Thủy: “Quả thật là rất hiếm thấy.” Sự tồn tại chỉ bản thân tôi cảm thấy tốt đẹp như thế này.

Ngay sau đó, Tân Vân Mậu lập tức lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là như vậy”, như thể anh đã nhìn thấu Sở Trĩ Thủy.

Sở Trĩ Thủy thật sự căm giận năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt của mình, cô cực kỳ muốn nói năng vô lễ để đả kích đối phương một chút nhưng lại cảm thấy mình không cần phải vì nhỏ mà mất lớn, ném đi mạng sống của mình. Suy cho cùng cô cũng không biết anh là ai, bây giờ lấy cứng đối cứng chính là lấy trứng chọi đá.

May mà Tân Vân Mậu không nói nhiều nữa, anh khôi phục sự lạnh lùng ban đầu, đút một tay vào túi rồi tiếp tục đi về phía trước.

Sở Trĩ Thủy đi theo anh trở lại một khoảng sân rộng lớn mà giản dị.

Vừa mới ra khỏi cửa tòa nhà, ánh mặt trời sáng chói tùy ý chiếu xuống sưởi ấm khoảng đất trống bên ngoài văn phòng, xua tan cảm giác se lạnh trên người cô.

Công trình kiến trúc trong sân của cục quan sát không nhiều, tòa nhà hành chính cao nhất bị dây Thường Xuân quấn lấy, bên cạnh là một tòa nhà thấp không có gì nổi bật. Kế bên có một mảnh đất trống bằng phẳng, hiện tại cỏ đang mọc um tùm, trong góc còn được khai hoang để trồng một ít rau cải thìa và mầm khoai tây.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, Tân Vân Mậu chậm như rùa ngồi lên cái ghế tròn bằng đá, lười biếng không có tinh thần híp mắt lại, tận hưởng ánh nắng rực rỡ được bóng cây lọc qua.

Sở Trĩ Thủy thấy anh không để ý đến mình nữa, ngày hôm nay cô kinh hồn bạt vía trong tòa nhà, thật sự là không thể hiểu được suy nghĩ của cái tên không phải người này, cô thử thăm dò: “…Vậy tôi đi trước nhé?”

Mấy yêu ma quỷ quái đó sẽ không cố ý đợi cô chạy một nửa rồi lại có hứng thú xấu xa bắt cô về lại đó chứ?

“Vậy mà cô vẫn chưa đi à.” Tân Vân Mậu nghe thấy giọng nói thì chầm chậm mở mắt ra, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một phen, dường như khá bất ngờ.

Trong nháy mắt, Sở Trĩ Thủy lại nhìn thấu mạch não của đối phương, chắc chắn anh lại muốn liên tưởng đến “sự tồn tại phi thần tuấn dật”, làm như là cô cố ý kéo dài thời gian muốn ở cùng anh thêm một lát nữa vậy.

Không thể không nói, chỉ cần anh không cố ý căng cứng cả gương mặt thì biểu cảm của anh cực kỳ dễ hiểu.

Sở Trĩ Thủy vô lực nói: “… Gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.”

Sở Trĩ Thủy đi về phía bãi đậu xe không thèm ngoảnh đầu lại, cô vừa lên xe thì đã lái xe rời khỏi cục quan sát như gió lốc, rõ ràng ban đầu bị bóng đen trên tường dọa sợ nhưng giữa đường bị nam quỷ tự luyến quấy rầy, nên hiện tại trong đầu cô không còn sự sợ hãi nữa mà chỉ còn sự cạn lời.

Vị trí của cục quan sát Hoài Giang khá lệch, có khoảng cách xa với tiểu khu nhà của cha mẹ Sở Trĩ Thủy, hai nơi đều không có tuyến xe buýt, nếu lái xe thì phải mất ba mươi phút. Khoảng cách đi lại kiểu này cũng không tính là gì ở thành phố loại một, nhưng đặt ở thành phố nhỏ thì không phù hợp lắm, lái xe đi làm rõ ràng cũng là một khoản chi tiêu.

Nửa giờ sau thì Sở Trĩ Thủy bình tĩnh lại trong quá trình lái xe, cô dừng xe riêng trong chỗ đậu xe, định gọi một cuộc điện thoại trước khi về nhà.

Cho dù hiện tại cô bình yên vô sự, nhưng chắc chắn khi nãy đã nhìn thấy bóng đen, hơn nữa nam quỷ tự luyến cũng thừa nhận anh không phải con người, bốn bề ở nơi đơn vị mới đều đầy rẫy những thứ khác thường.

Sở Trĩ Thủy gọi điện thoại cho Hồng Hi Minh, thế nhưng đầu dây bên kia không ai bắt máy. Cô nhìn thời gian mới phát hiện giờ đã qua 17:00. Đây là số điện thoại bàn của phòng nhân sự cục quan sát, chắc là sau khi tan làm thì không thể gọi được.

Đừng nhìn đơn vị mới bị quỷ ám, tan làm vẫn rất đúng giờ, nhiều thêm một phút cũng không có người nào, hoặc là nên nói vốn dĩ đã thiếu con người, toàn là ma quỷ hình thù quái dị.

Một lát sau, Sở Trĩ Thủy về đến nhà, cửa chống trộm vừa mở, cô còn chưa kịp thay giày ra đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức phả vào mũi.

Ánh đèn mờ ấm áp trong phòng khách, trên bàn ăn đã dọn xong hai món mặn một món canh. Thịt chưng bún tàu còn bốc khói nghi ngút, rau luộc xanh mướt tươi ngon, canh bí đao hầm xương với nước lèo trong veo, thu hút người ta cử động ngón trỏ.

“Uầy, về rồi à.” Tạ Nghiên thấy con gái vào nhà, bà lập tức giơ tay vỗ Sở Tiêu Hạ đang ngồi trên sô pha, thúc giục nói: “Được rồi, đừng ăn vạ nữa, mau đi xào món cuối cùng đi!”

“Tôi vừa mới uống miếng nước, còn chưa ngồi nóng mông nữa mà…” Sở Tiêu Hạ vừa nhỏ giọng oán trách, vừa bất đắc dĩ đi vào nhà bếp.

Ba mẹ đang chờ đứa con gái duy nhất trở về muộn trong phòng khách.

Sau khi Sở Trĩ Thủy tốt nghiệp xong thì vẫn luôn làm việc ở thành phố Ngân Hải, cũng từng ở nhà trọ một mình trong khoảng thời gian rất dài nên không tồn tại cơ hội có người đợi cô về nhà ăn cơm.

Hình như nội tâm của cô trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều sau khi về quê, nhất là khi vừa mới trải qua khá nhiều chuyện kỳ lạ, hiện tại nhìn thấy cuộc sống gia đình thường ngày bình đạm yên ổn cũng sẽ vô duyên vô cớ chua xót lồng ngực, không nhịn được cay nồng nơi khóe mắt.

Cô cảm thấy mình ở bên ngoài rất kiên cường đến mức không thể nào phá vỡ, nhưng khi về đến bến bờ quen thuộc thì lại tan rã sụp đổ.

“Mẹ, đừng bắt ba xào thêm thức ăn nữa, mấy món này cũng ăn không hết.”

“Không sao, xào thêm một món rau cải xanh, giờ con phải cân bằng dinh dưỡng, nếu không thì dạ dày lại không thoải mái!”

Từ sau khi Sở Trĩ Thủy bệnh nặng một trận xong, đôi khi Tạ Nghiên căng thẳng quá mức.

Không bao lâu sau, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận dùng bữa, cũng khó tránh tình huống hỏi đến đơn vị mới.

Sở Tiêu Hạ liếc nhìn con gái, tùy miệng hỏi: “Hôm nay có thuận lợi không?”

Từ nhỏ Sở Trĩ Thủy đã không phải là đứa trẻ khiến cha mẹ hao tâm, cho dù là chuyện học hành hay công việc thì cô cũng cực kỳ có chính kiến của bản thân, nhưng họ luôn hỏi thăm như thường lệ.

“Hôm nay…” Sở Trĩ Thủy chần chừ hiếm thấy: “Vẫn coi như là thuận lợi đi.”

Cô không thể khái quát được cảnh ngộ ở cục quan sát có được gọi là thuận lợi hay không, nếu nói ra chuyện về bóng đen trên bức tường này kia, như thể trạng thái tinh thần của cô có vấn đề, nói không chừng còn tăng thêm phiền não cho ba mẹ.

“Thuận lợi thì tốt, về rồi thì đừng làm việc mệt quá, lại liều mạng như trước kia như thế!” Tạ Nghiên khuyên nhủ: “Không phải sau này con còn phải sửa chữa thiết bị nữa sao, tiết kiệm sức lực một chút, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Sở Trĩ Thủy: “Hôm nay chỉ mới làm thủ tục, không có làm gì hết, ngày mai mới chính thức đi làm.”

“Vậy tối nay ngủ sớm chút đi, nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Ăn cơm xong, Sở Trĩ Thủy trò chuyện với ba mẹ ở phòng khách một lát, giờ mới về phòng suy nghĩ về sự kiện kỳ bí. Cô đã không làm việc ở quê nhà từ rất lâu rồi, chỉ có thể nhờ bạn học Tiểu Hòa nghe ngóng về đãi ngộ của cục quan sát, cùng với có chuyện gì nghe mà rợn người trong quá khứ hay không.

“Tiền lương của đơn vị kiểu như này là dạng tiêu chuẩn bình quân, chắc chắn không nhiều bằng tiền cậu kiếm được ở Ngân Hải, nhưng chắc cũng coi như là không tệ ở Hoài Giang rồi.”

Sở Trĩ Thủy im lặng một lúc, đè thấp giọng nói: “… Vậy có lời đồn kỳ quái gì không?”

“Lời đồn kiểu gì?”

“Ví dụ như quỷ ám chẳng hạn?”

“Không thể nào đâu, một người bạn thân của bạn tớ hình như từng thi tuyển vào, thậm chí còn chạy đến cục quan sát Hoài Giang xem qua, nhưng cuối cùng cậu ta chê đường xa nên không chọn bên đó, đây cũng hoàn toàn là nguyên nhân cá nhân của cậu ta.”

Kết quả này không khác lắm với cái Sở Trĩ Thủy tự tra trên mạng, trên đó cũng không tồn tại bất cứ dấu vết quỷ ám nào trong cục quan sát Hoài Giang.

Nếu không phải ấn tượng về nam quỷ tự luyến lưu lại trong cô quá khắc sâu, cô cũng hoài nghi chuyện hôm nay là một ảo giác, trên tường căn bản không có bóng đen nào, cũng không có vật đuổi theo mình.

Nhưng nam quỷ tự luyến quá vô lý rồi, cô cảm thấy da mặt của con người sẽ không dày như thế.

Sáng hôm sau, Sở Trĩ Thủy vẫn đi ô tô đến cục quan sát Hoài Giang đúng giờ, dù quả thật có chuyện kỳ lạ trong cục nhưng nếu cô muốn rời khỏi thì cũng phải làm thủ tục, không thể vô cớ bỏ việc chạy lấy người được.

Điều đáng vui mừng chính là cục quan sát vào buổi sáng vừa bình thường vừa yên ả, giọt sương long lanh như pha lê ngưng tụ trên phiến lá của dây Thường Xuân, không có nửa phần liên quan đến sự âm u kỳ dị.

“Tiểu Sở đến cũng sớm quá nhỉ.” Hồng Hi Minh tình cờ gặp được Sở Trĩ Thủy ở cửa, cười nói: “Hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”

“…Vẫn ổn ạ.” Sở Trĩ Thủy chịu đựng nỗi lo trào dâng cả đêm, giờ cô đã gặp được Hồng Hi Minh, cuối cùng cũng có thể nói ra nghi hoặc: “Chị Hồng ơi, trong cục chúng ta chắc là rất bình thường nhỉ?”

Hồng Hi Minh khó hiểu: “Lời này là có ý gì?”

Sở Trĩ Thủy chột dạ trong lòng, cẩn thận từng li từng tí thăm dò: “Thì là chắc không thể có chuyện quỷ ám, đúng chứ?”

Hồng Hi Minh sững sờ.

Sở Trĩ Thủy càng kinh hồn bạt vía: “… Lẽ nào trước kia có quỷ ám?”

Hồng Hi Minh nhìn con ngươi Sở Trĩ Thủy hơi co lại, cô ấy lập tức nhiệt tình kéo đối phương một cái, nghiêm túc bàn chuyện: “Tuyệt đối không thể có quỷ ám.”

“Nhưng hôm qua…”

Đôi mắt của Hồng Hi Minh sáng ngời có tinh thần: “Chị có thể bảo đảm với em, không hề có quỷ ảm gì hết!”

Trong cục chỉ có yêu quái ám, sao có thể có quỷ ám chứ?

Lời nói của Hồng Hi Minh hùng hồn có khí phách, chỉ thiếu thắp lên ngọn lửa hừng hực của chủ nghĩa xã hội trong lồng ngực, thiêu rụi mọi tin đồn yêu ma quỷ quái lừa dối mọi người, làm Sở Trĩ Thủy bị cảm nhiễm, miễn cưỡng cảm thấy an tâm đôi chút.

Trong hành lang, Hồng Hi Minh dẫn đường cho Sở Trĩ Thủy ở phía trước, hai người tiếp nối trước sau đi lên văn phòng tầng ba, dừng chân ở trước cửa bộ phận hậu cần.

Hồng Hi Minh đi vào phòng quét mắt một cái: “Chị vào nói trước với mọi người một tiếng.”

Sở Trĩ Thủy chân ướt chân ráo, cần Hồng Hi Minh lên tiếng giới thiệu.

“Vâng ạ, chị vất vả rồi.”

“Không sao không sao, em ở bên ngoài đợi một chút.”

Lúc Hồng Hi Minh đi vào phòng lại còn tiện tay đóng cửa, chỉ để lại một mình Sở Trĩ Thủy đợi ở hành lang, vốn dĩ cô còn lo nhìn thấy thứ không sạch sẽ, nhưng vận khí hôm nay không tồi, không có chuyện gì xảy ra hết.

Mấy phút sau, Hồng Hi Minh mở cửa phòng hậu cần ra, cô ấy tràn trề nhiệt tình giới thiệu: “Vào đi, đây chính là Sở Trĩ Thủy mới đến, sinh viên có năng lực vượt trội về từ thành phố Ngân Hải!”

“Không có không có, chị quá khen rồi.” Sở Trĩ Thủy khách khí xua tay, vội vàng đi bước nhỏ tiến vào phòng, chào hỏi với đồng nghiệp: “Chào mọi người, tôi là Sở Trĩ Thủy.”

“Xin chào xin chào, hoan nghênh hoan nghênh!”

Sở Trĩ Thủy phát hiện bộ phận hậu cần có ba người, hai nam một nữ. Bên nam gần như khá lớn tuổi, cô gái duy nhất thì xấp xỉ tuổi cô.

“Tiểu Sở không cần khiêm tốn, em là nhân tài chuyên môn được cục trưởng Hồ tiến cử tuyển vào đó!” Hồng Hi Minh nói xong quét nhìn mọi người trong phòng một vòng, tầm mắt của cô ấy sắc bén hiếm thấy, tỏa ra chút ý vị cảnh cáo bên trong lời nói.

“Sếp Hồng, chị yên tâm đi, không vấn đề gì đâu!” Người đàn ông bụng to eo tròn vỗ mạnh vào lồng ngực, không biết đang đảm báo cái gì, mắt anh ta vừa tròn vừa nhỏ như đậu đen, nịnh bợ nói: “Bộ phận hậu cần chúng tôi hiểu chuyện nhất.”

Hồng Hi Minh: “Đây là Ngô Thường Cung, trưởng phòng an ninh bộ phận hậu cần.”

Sở Trĩ Thủy cúi chào: “Chào trưởng phòng Ngô.”

“Đây là Ngưu Sĩ, phụ trách nhà ăn và làm vườn của cục chúng ta.” Hồng Hi Minh vừa chỉ vào một người đàn ông trung niên có gương mặt vuông và nước da hơi ngăm đen, vừa nhìn cô gái nhỏ tóc ngắn trong góc: “Bên kia là Tiểu Kim, Kim Du, cũng vừa đến không lâu.”

Sở Trĩ Thủy chào hỏi với đồng nghiệp mới thêm lần nữa, cô nhanh chóng nhớ rõ gương mặt của họ, người đàn ông bụng tròn là trưởng phòng Ngô, người đàn ông mặt vuông là Ngưu Sĩ, cô gái tóc ngắn là Kim Du.

Hồng Hi Minh nhìn quanh văn phòng một vòng: “Phòng mọi người vẫn còn một chỗ chứ?”

Ngô Thường Cung như nghe thấy chủ đề xúi quẩy, xua tay nói: “Ôi trời, sếp Hồng, anh ta có tính là người trong cục hay không cũng khó nói đó!”

“Được, vậy thì coi như giới thiệu rồi.” Hồng Hi Minh ân cần nói: “Tiểu Sở, trước tiên em cứ ở bộ phận hậu cần làm quen một chút, đợi cục trưởng Hồ về xem ông ấy sắp xếp cho em thế nào.”

“Vâng ạ, cảm ơn chị Hồng.”

Hồng Hi Minh dẫn Sở Trĩ Thủy đến bộ phận hậu cần, không ở lâu thêm cũng lên phòng nhân sự.

Trưởng phòng Ngô Thường Cung nhìn ra sự coi trọng của sếp Hồng dành cho Sở Trĩ Thủy, vẫn nể mặt quan tâm cô hai câu, đợi đến khi sếp Hồng triệt để rời khỏi bộ phận hậu cần, anh ta lập tức phóng ra khỏi văn phòng nhanh như chớp, cũng không biết rốt cuộc là đi đâu.

May mà tính tình của Ngưu Sĩ và Kim Du không tệ, giúp Sở Trĩ Thủy thích ứng với môi trường mới.

Ngưu Sĩ hoàn toàn là hình tượng anh lớn thật thà chất phác, chủ động đề nghị đi nhà kho dọn máy tính cho Sở Trĩ Thủy.

Kim Du thì dẫn người đi quanh phòng, hỏi thăm: “Cô muốn ngồi ở đâu? Trưởng phòng thường ở phòng cách vách, đây là bàn của Ngưu Sĩ, rồi tôi ngồi bên này, nếu không thì cô ngồi song song với tôi?”

Trong phòng có sáu bàn làm việc, có không ít bàn bày đầy rác, có hai bàn có máy tính trên đó, trông có vẻ là vị trí của Kim Du và Ngưu Sĩ.

“Tôi ngồi phía sau cô đi.” Sở Trĩ Thủy cho rằng ngồi song song với Kim Du quá gần cửa, dễ bị lãnh đạo giết mà không kịp ứng phó.

“Được, vậy tôi thu dọn mấy thứ này đi!” Kim Du xung phong nhận việc thu dọn mặt bàn.

Sở Trĩ Thủy ban đầu tưởng sau lưng mình không có người ngồi, nhưng đợi cô kéo ghế ra mới phát hiện không đúng, trên bàn sau không có máy tính nhưng lại có không ít kẹo bày tán loạn, thậm chí còn có giấy bọc đường chưa vứt đi.

“Phía sau tôi còn có người à?”

“À, không có gì, anh ta không thường xuất hiện đâu.”

Ngưu Sĩ còn ở nhà kho chưa về, Sở Trĩ Thủy và Kim Du ngồi cười nói trong văn phòng.

Kim Du là em gái mềm mại mặt tròn tóc ngắn, sợi tóc của cô ấy hơi mỏng và màu vàng, giọng nói dịu dàng, có vẻ như không rành thế sự, tâm tư đơn giản.

Sở Trĩ Thủy cũng chưa ngồi nóng ghế, Kim Du trái lại đã làm lộ khá nhiều chuyện, cô ấy còn oán than trưởng phòng Ngô không đến văn phòng, lại không dám đắc tội Ngưu Sĩ đi làm đã lâu, thường hay quăng một đống công việc lên người cô ấy.

Sở Trĩ Thủy treo nụ cười trên mặt nghe cô ấy nói, thỉnh thoảng còn gật đầu lên tiếng đáp lại, thầm nghĩ trong lòng Kim Du quả thật là vừa đến không lâu, hoặc là chưa bao giờ đi làm.

Có lẽ là do Kim Du ít khi thấy được đồng nghiệp nữ, không dễ thì có người bầu bạn nên khó có thể tự khống chế được sự hưng phấn. Nhưng nếu hôm nay đổi thành một người khác nghe Kim Du bóc phốt, nói không chừng người ta còn lén lút nói với trưởng phòng Ngô, trực tiếp đâm cho cô ấy một đao.

Có điều đồng nghiệp mới đơn thuần là chuyện tốt với Sở Trĩ Thủy, trước kia cô còn sợ sẽ có đấu tranh nơi văn phòng, hiện tại xem ra có thể tránh được không ít rắc rối.

“Bộ phận hậu cần thường làm gì vậy?” Sở Trĩ Thủy thấy Kim Du còn đứng đó không đi thì hỏi: “Cô vẫn luôn bận chào hỏi tôi, sẽ không quấy rầy cô làm việc chứ?”

“Bình thường công việc không nhiều, chỉ thiếu một cái bảng mẫu thôi.”

“Vậy cô làm bảng mẫu trước, tôi thu dọn sơ qua chút.”

“Được, cô có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”

Kim Du vốn là cô gái duy nhất của bộ phận hậu cần, cô ấy vừa quen được Sở Trĩ Thủy, trò chuyện thì lại nói không ngớt, đến bây giờ vẫn thấy chưa đủ đã mà trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu mở máy tính làm bảng mẫu.

Sở Trĩ Thủy ngồi sau Kim Du, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ phủ lên lưng đối phương một màu vàng nhạt.

Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, hạt bụi li ti giữa không trung chuyển động nhảy múa, thỉnh thoảng nổi lên hai ba cái bong bóng trong suốt nhỏ vụn bay phấp phới, bức tranh duy mỹ về ảo mộng mà năm tháng êm đềm.

…Đợi đã, bong bóng trong suốt?

Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên phát hiện một bong bóng khí lướt qua, giống như bong bóng trẻ con dùng đồ chơi thổi ra trong công viên, chỉ là dáng vẻ rõ ràng rất nhỏ. Bong bóng màu sắc sặc sỡ tùy ý bay ra ngoài cửa sổ, không lâu sau thì vỡ tan ngoài đó, tan biến.

Bong bóng khí này từ đâu đến?

Ánh mắt của Sở Trĩ Thủy lần theo vết tích di chuyển của bong bóng, cuối cùng cũng phát hiện ra nơi bắt nguồn là từ Kim Du đang ngồi phía trước.

Trùng hợp là máy nước uống nằm bên góc trái của Kim Du, Sở Trĩ Thủy giả vờ bình tĩnh đứng dậy lấy nước, mượn cơ hội nhìn xem Kim Du đang làm việc ở chính diện, cuối cùng xác thực được chắc chắn là đồng nghiệp nhỏ đang nhả bong bóng!

Hình như Kim Du đang khổ não vì bảng mẫu, cô ấy không chú ý đến sắc mặt của Sở Trĩ Thủy, lâu lâu lại vò đầu bứt tai lo nghĩ, tiếp đó bờ môi vừa mở thì phát ra âm thanh sủi bọt khá nhẹ, giống như cá đang thò đầu lên mặt nước.

Một màn thế này không đáng sợ, động tác nhỏ mấp máy môi giống như là cắn móng tay vậy, điều dị thường duy nhất chính là lúc mở miệng đôi khi bay ra bong bóng.

Sở Trĩ Thủy im lặng cầm ly nước rất lâu, cuối cùng cô cũng không nhịn được mở miệng: “Kim Du.”

“Sao vậy?” Kim Du lanh lợi nâng mắt, giọng nói ngây thơ mà nhanh nhảo.

Sở Trĩ Thủy nhìn chằm chằm con ngươi ngây ngô của đối phương, cô nhẹ nuốt một ngụm nước bọt, tùy ý nói: “Kim Du, cô không phải con người đúng chứ?”

Bầu không khí ngưng trệ, chẳng ai nói chuyện.

Sở Trĩ Thủy tận mắt nhìn thấy sắc mặt Kim Du hơi thay đổi, đối phương giật mình hoảng loạn, đôi má đỏ tươi như máu, bờ môi sợ sệt động đậy, đến đôi mắt cũng không nhịn được ứa ra nước mắt lưng tròng như pha lê, làm ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi như phải nhận lấy tủi thân lớn bằng trời.

Sở Trĩ Thủy hoang mang trong phút chốc, lẽ nào mình đoán sai rồi? Cô ấy tưởng mình đang mắng người?

Một khắc sau, nước mắt của Kim Du triệt để rơi xuống, cô ấy bỗng gào lên tiếng than khóc, trong tiếng gào còn nói thêm: “…Cô, sao cô biết được!?”

“…”

Kim Du khóc đến nổi hít thở không thông, giống như gặp phải thảm họa long trời đất lở.

Khi nãy Sở Trĩ Thủy do dự có nên vạch trần hay không, cô sợ Kim Du xấu hổ thành tức giận rồi gây khó dễ cho cô, thế nhưng đồng nghiệp nhỏ đang khóc không thành tiếng, làm cô cảm thấy tội lỗi mà ra vẻ xúc động, nhầm tưởng mình vừa nói ra điều gì cay nghiệt phân biệt giống loài.

“Nếu cô không phải con người, không phải người khóc đáng lẽ nên là tôi sao?” Sở Trĩ Thủy kéo khăn giấy trên bàn chuyển qua cho Kim Du đang khóc lớn không ngừng, lại vỗ lưng an ủi cô ấy, bất lực nói: “Tại sao cô khóc dữ như thế chứ?”

“Tôi…tôi sợ…” Kim Du khóc đến nỗi không trả lời nổi cả câu.

Cô ấy không phải con người thì sợ cái gì? Chẳng lẽ không phải nên là con người sợ sao!?

Nước mắt cá sấu chỉ có hai ba giọt, nước mắt của Kim Du lại có thể lật đổ cả văn phòng, sau đó ở trong văn phòng hát ca khúc .

Đồng nghiệp nhỏ vừa khóc vừa nôn bong bóng, như ước gì có thể triệt để nhấn chìm xung quanh, giống như lỡ tay đổ quá nhiều bột giặt vào trong máy giặt, bong bóng khí đầy màu sắc tràn ra ngoài không ngớt, nhanh chóng cuốn sạch một người một yêu.

Sở Trĩ Thủy thấy cảnh này đã tê rần cả người, quần áo của cô cũng sắp ướt rồi.

Cô thà rằng cô ấy im lặng, chỉ trách cô lại nhìn thấu, nếu không thì xung quanh sẽ không phải toàn là bong bóng.
Chương kế tiếp