Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 3
Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng dỗ dành Kim Du một lúc lâu, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân khiến cô ấy đau lòng như vậy.

Kim Du buồn bã nói: "Vừa rồi trưởng phòng Hồng đã dặn đi dặn lại, bảo chúng tôi không được để bị lộ tẩy, không được cho cô biết chuyện yêu quái, nhưng tôi lại là người đầu tiên làm hỏng việc, tôi nhất định sẽ bị chỉ trích nặng nề cho coi!"

Vẻ mặt của Sở Trĩ Thủy trở nên kỳ quái: "Chuyện yêu quái?"

Kim Du gạt lệ, rì rầm nói: "Đúng vậy, chị ấy nói không được để cô biết chúng tôi đều là yêu quái."

"... Mọi người đều là?" Sở Trĩ Thủy cứng đờ người, do dự nói: "Chị Hồng cũng là yêu quái sao?"

Kim Du cúi đầu, vâng vâng dạ dạ: "Trong cục chúng ta chỉ có cô là con người."

"..."

Hóa ra Hồng Hi Minh cũng không phải con người!

Hóa ra cô là con người duy nhất trong cục quan sát Hoài Giang!

Đầu óc Sở Trĩ Thủy hoàn toàn rối bời, cô nói: "Sao lại không được cho tôi biết?"

"Họ nói cô sẽ xin nghỉ việc rồi rời đi." Kim Du ngước mắt lên, giống như một chú cún con bị bỏ rơi, khẩn thiết cầu xin cô: "Đừng nghỉ việc mà, tôi sẽ bị mắng mất."

Sở Trĩ Thủy bắt gặp ánh mắt đáng thương của cô ấy, suy nghĩ còn đang hỗn loạn, nhưng cuối cùng vẫn cười khổ: "Yêu quái mấy người hay dùng ánh mắt cún con này để giữ người hả?"

Sở Trĩ Thủy sợ quỷ, quỷ là thứ không thể lường trước được, đại diện cho những mối nguy hiểm không thể kiểm soát. Nhưng Kim Du tuy là yêu quái nhưng lại khóc như con nít, không hung dữ tấn công con người, cũng không khiến người ta phải sợ hãi.

Sở Trĩ Thủy không sợ thứ gọi là nguy hiểm, có lẽ thứ cô bài xích chính là sự vô hình, không rõ ràng cũng không thể kiểm soát.

"Cô thích chó à?" Kim Du liếc nhìn cô, nói nhỏ: "Xin lỗi, tôi lại là cá, hay là tôi bảo chị Hồng tuyển thêm chó nhé?"

"Cảm ơn lòng tốt của cô, không cần đâu."

Hốc mắt Kim Du lại bắt đầu ươn ướt, cô ấy run giọng nói: "... Cô vẫn sẽ nghỉ việc hả?"

"Được rồi, lau nước mắt đi, cũng đừng thổi bong bóng nữa, áo khoác của tôi ướt hết cả rồi." Sở Trĩ Thủy không trả lời thẳng, chỉ nhẹ nhàng nói: "Chuyện này tôi sẽ cố gắng vượt qua, cũng sẽ không tố cáo cô với chị Hồng, đây là bí mật giữa chúng ta."

Cô không nghĩ đến chuyện nghỉ việc, nhưng trước mắt có một người đang khóc lóc cần được trấn an.

Sở Trĩ Thủy cảm thấy so đo với Kim Du sẽ giống như ỷ lớn hiếp nhỏ, đối phương thực sự rất đơn thuần, không có ý đồ gì xấu.

Kim Du cảm động rớt nước mắt: "Cô đối với tôi thật tốt!"

"Đây mà coi là đối tốt với cô à?" Sở Trĩ Thủy nhướng mày ngạc nhiên: "Cô cứ như vậy, ra ngoài xã hội rất dễ trở thành miếng thịt trên thớt bị người ta bắt nạt."

"Nhưng tôi là loại cá không ăn được mà."

"..."

Sau khi giải quyết xong chuyện, Kim Du vui mừng khôn xiết, trước khi Ngưu Sĩ trở lại, không biết dùng cách nào đã dọn sạch bong bóng trong phòng, còn cẩn thận phơi áo khoác ẩm của Sở Trĩ Thủy dưới ánh nắng mặt trời. Cũng may là Sở Trĩ Thủy đi lúc sáng sớm nên mặc thêm một cái áo, nếu không bây giờ phiền phức rồi.

Sở Trĩ Thủy tò mò hỏi: "Cô lúc nào cũng thổi bong bóng à?"

"Chỉ khi không kiểm soát được cảm xúc thôi." Kim Du bất an rũ mắt xuống, sợ đối phương không thích mình: "Bình thường tôi không thổi bong bóng đâu."

Vừa rồi Kim Du cũng là vì làm việc với bảng mẫu, quá nhức đầu nên bị lộ tẩy.

Sở Trĩ Thủy trầm ngâm gật đầu, còn nhìn thấy Kim Du khóc nhiều nên khát nước, chạy đến máy lọc nước bổ sung thêm nước cho cơ thể.

Nhưng Kim Du không dùng cốc để lấy nước, cũng không dùng bất kỳ dụng cụ lấy nước nào khác, cô ấy mở bình nước to trong góc ra, nhấc cái bình nặng trịch lên, đổ nước "ầng ậc" xuống, thân hình nhỏ bé bật ra sức mạnh ngoài sức tưởng tượng, một hình ảnh vô cùng tương phản.

Sở Trĩ Thủy mới vừa nghĩ Kim Du không có sức uy hiếp gì cả, nhưng hiện tại bắt đầu nghi ngờ đối phương chỉ cần dùng một tay là có thể vật mình ra.

Cũng không lâu sau, Ngưu Sĩ quay lại với chiếc máy tính trên tay, ánh mắt của Kim Du chột dạ lóe lên, nhưng Sở Trĩ Thủy không nhắc gì đến chuyện lúc nãy.

Sở Trĩ Thủy cảm ơn Ngưu Sĩ, nhưng không nhờ anh ta giúp nữa, thành thạo lắp máy rồi ngồi xuống dưới bàn sắp xếp đường dây. Một lúc sau, máy tính mới được kết nối với máy in, phần mềm văn phòng đã sẵn sàng để sử dụng.

Ngưu Sĩ thán phục: "Lắp nhanh hơn cả tôi."

"Giỏi quá!" Kim Du nói với vẻ ngưỡng mộ: "Bây giờ tôi còn chẳng biết làm thế nào."

Mặt Sở Trĩ Thủy không hiểu sao lại nóng lên, cô cho rằng những chuyện này chẳng có gì to tát, nhưng các đồng nghiệp mới đều sửng sốt, cô nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Cô cũng dành thời gian xem qua bảng mẫu đã khiến Kim Du gặp khó khăn. Thật ra thì lúc đầu cô sử dụng công thức Excel để làm bảng mẫu, điền trực tiếp các con số vào. Sau này, ngay cả công thức cũng không cần, chỉ làm một bảng mẫu thống trị cả thiên hạ.

Tính ra, yêu quái đâu được học về máy tính, không thành thạo phần mềm văn phòng cũng là điều bình thường.

Ngoài việc đồng nghiệp là yêu quái ra, thì ngày làm việc đầu tiên của Sở Trĩ Thủy ở cục quan sát Hoài Giang có thể nói là khá nhàn hạ, cô tự lắp máy tính, giúp Kim Du làm bảng mẫu, rảnh rỗi còn viết ra sổ một số thứ. Mặc dù cô đã rời thành phố Ngân Hải, nhưng các nguồn tài nguyên và mối quan hệ vẫn không bị gián đoạn, vì vậy cô có thể làm nghề tay trái để kiếm thêm thu nhập.

Trong giờ nghỉ trưa, Sở Trĩ Thủy đi theo Kim Du đến căn tin của nhân viên, còn đánh giá khách quan về công việc sáng nay: "Đây là một nơi rất thích hợp để sờ cá."

Cô hình như chưa từng trải qua một cuộc sống hỗn loạn như vậy.

Kim Du hơi sửng sốt, ngượng ngùng cúi đầu, ánh mắt lóe lên: "Cô muốn sờ tôi à?"

Sở Trĩ Thủy nghe vậy, lập tức cứng họng, định nói từ sờ cá mà cô nói không phải ý đó, nhưng đối mặt với ánh mắt mong đợi của cô đồng nghiệp, cuối cùng cô đành cứng nhắc xoa đầu người nọ.

Trời ạ, thật giống như cô đang lừa gạt buôn bán yêu quái vị thành niên vậy.

"Kim Du, cô cũng mới đến đây à?" Sở Trĩ Thủy nhớ đến lời giới thiệu của Hồng Hi Minh, nói Kim Du không có nhiều kinh nghiệm làm việc văn phòng.

Kim Du gật đầu: "Đúng vậy, nếu không tính cô thì thời gian tôi ở đây là ngắn nhất."

"Mới năm nay à? Hay năm ngoái?"

Kim Du lắc đầu: "Tôi đến đây hai mươi năm trước."

"..." Sở Trĩ Thủy dừng lại một chút, cô dường như hiểu ra gì đó: "Được rồi, có thực mới vực được đạo."

Sau khi nghe được câu này, Sở Trĩ Thủy không coi Kim Du là yêu quái vị thành niên nữa, cũng không để bản thân phải xấu hổ mà hỏi đối phương năm nay bao nhiêu tuổi, cô không hề muốn tự hạ nhục mình về mặt tuổi tác.

Đồ ăn dành cho nhân viên Cục quan sát Hoài Giang rất nghèo nàn, chỉ có cơm trắng, rau xanh và khoai tây cắt nhỏ, còn có một nồi cháo trắng, điều này khiến người ta phải nghiêm túc tự hỏi nguyên liệu có phải được hái từ vườn rau bên ngoài không. Mặc dù các bữa ăn ở căn tin hiện nay đều tuân thủ tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhưng thức ăn như vậy cũng quá tiết kiệm rồi.

Sở Trĩ Thủy xấu bụng nghĩ liệu có phải có người đã dùng tiền công làm việc riêng không. Cô ăn không có cảm giác ngon miệng, cố uống một chút cháo để tránh chiều nay dạ dày không thoải mái.

Nhưng Kim Du lại ăn rất nhiệt tình, có thể là cá nên ăn cơm trắng cũng thấy ngon.

Một ngày làm việc trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã là năm giờ chiều.

Sở Trĩ Thủy không nhìn thấy bóng dáng của trưởng phòng Ngô đâu, cả ngày chỉ tiếp xúc với Kim Du, Ngưu Sĩ. Cô phát hiện lúc Kim Du nhàm chán sẽ ngẩn người thổi bong bóng, còn Ngưu Sĩ thì âm thầm xem tin tức thị trường chứng khoán, có lẽ anh ta đang tự mình đầu tư vào chứng khoán, từ tên của anh ta có thể nhìn ra sức lực vô hạn.

Khi tan sở, Kim Du lấy một tờ giấy, giải thích quy trình đánh dấu công việc hàng ngày cho Sở Trĩ Thủy: "Mỗi ngày trước khi ra về, cô phải viết lại nội dung công việc hôm nay, sau đó ký tên rồi đặt lên trước mặt là được, thường thì trưởng phòng sẽ tới kiểm tra, nhưng thật ra anh ta hay quên lắm."

Sở Trĩ Thủy hiểu ý gật đầu, cô nhìn thấy trên giấy có hai dòng, bối rối hỏi: "Còn có người khác điền vào đây à?"

"Chúng tôi thường làm việc theo nhóm hai người. Hôm nay trưởng phòng Ngô không làm cùng chúng ta, theo lý thuyết cô sẽ cùng nhóm với một người nữa, nhưng về cơ bản anh ta không hay xuất hiện, không gặp được thì chỉ cần điền phần của cô là được." Kim Du nghiêng đầu nói: "Tôi và anh Ngưu cùng một nhóm, có cần tôi đổi qua với cô không?"

"Không sao, không cần phiền phức như vậy, điền cái này nhanh thôi ấy mà." Sở Trĩ Thủy đại khái hiểu được hai người cùng một nhóm sẽ giám sát lẫn nhau, nhưng nói thật trong toàn bộ quá trình cũng không có việc gì nhiều, không cần người giám sát.

Đột nhiên ở cửa, Ngô Thường Cung thò đầu vào, ngoắc tay với Kim Du: "Kim Du, cô lại đây một chút."

"Tan làm rồi mà còn phải nghe lải nhải." Kim Du buồn bực than phiền, trong lòng giận lãnh đạo mà không dám nói ra, nhìn Sở Trĩ Thủy nói: "Cô cứ điền trước đi, không cần chờ tôi."

Sau khi Kim Du rời đi, Sở Trĩ Thủy nhanh chóng điền vào tờ giấy, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà.

Lúc này, đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc bước vào bộ phận hậu cần.

Người thanh niên có mái tóc màu đen và thân hình cao gầy bước vào, nhìn thấy Sở Trĩ Thủy bên cửa sổ thì hơi sửng sốt. Hôm nay anh vẫn mặc đồ đen, một tay đút túi quần, tay áo tùy ý xắn lên, lộ ra cánh tay nhẵn nhụi, ở cổ tay, phần xương hơi lồi lên, cả người trông rất khôi ngô tuấn tú.

Sở Trĩ Thủy ngước mắt lên, nhìn thấy Tân Vân Mậu thì cũng ngẩn người ra.

Tân Vân Mậu không có ý chủ động chào hỏi, chỉ chậm rãi bước tiếp, đi qua chỗ Sở Trĩ Thủy rồi ngồi vào bàn thứ ba bên cạnh cửa sổ. Trên bàn không có máy tính, chỉ thấy đầy kẹo, giấy gọi kẹo nằm ngổn ngang khắp bàn.

Sở Trĩ Thủy nghe thấy âm thanh phát ra từ phía sau mà da đầu hơi tê dại, không biết tại sao mỗi lần cô gặp mặt tên yêu quái này thì đều cảm thấy rất lúng túng, buổi sáng anh không tham gia buổi giới thiệu, cho nên hai người không coi là quen biết.

Trong phòng làm việc không có đồng nghiệp nào khác, chỉ có một người một yêu xa lạ ngồi với nhau, ngay cả một yêu quái đến hóa giải bầu không khí cũng không có.

Sau khi tan làm, Sở Trĩ Thủy muốn về ngay nhưng nhìn tờ giấy trong tay lại do dự, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Kim Du nói nếu không gặp thì tự mình điền vào, nhưng giờ vị đồng nghiệp cùng nhóm ẩn thân suốt ngày hôm nay đã xuất hiện, cô phải làm thế nào.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, huy động tất cả năng lượng xã giao trong cơ thể, định tốc chiến tốc thắng rời khỏi nơi này.

Sở Trĩ Thủy chậm chạp đứng dậy, xoay người đặt mẫu đơn lên bàn anh, nở một nụ cười lịch sự đúng mực, thân thiện nói: "Anh có thể điền vào cái này được không?"

Chuyện xảy ra ngày hôm qua hoàn toàn là một sự hiểu lầm, nếu sau này muốn làm đồng nghiệp, ít nhất cũng bằng mặt nhau.

Tân Vân Mậu nhìn theo động tác của cô, thấy rõ tờ đơn trên bàn, ánh mắt anh khẽ lóe lên, hơi khó hiểu, sau đó dùng đôi mắt đen láy thâm thúy nhìn cô.

Sở Trĩ Thủy mỉm cười với anh.

Tân Vân Mậu không nói nhiều, theo bản năng nhìn xung quanh, nhưng trong tay chỉ có mấy viên kẹo.

Sở Trĩ Thủy nhìn ra anh muốn tìm cái gì, lập tức đưa cây bút màu đen trong tay ra.

Anh do dự một lúc mới nhận lấy, ngón tay trắng nõn thon dài lạnh lẽo vung lên ký tên trên giấy, nét chữ lưu loát, mạnh mẽ có lực.

Tân Vân Mậu.

Sở Trĩ Thủy ghi nhớ tên anh, khách sáo tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Sở Trĩ Thủy, sau này cũng làm việc ở bộ phận hậu cần, hôm qua chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc ấy..."

"Tôi biết." Tân Vân Mậu ngước nhìn cô, bình tĩnh nói: "Cô là người tốt."

Sở Trĩ Thủy: "?"

Sở Trĩ Thủy không hiểu, đáp lại: "... À, đúng vậy, tôi đúng là người, không giống mọi người."

Đối mặt với vẻ hoang mang của cô, Tân Vân Mậu khẽ chắp hai tay lại, giọng lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, mặc dù cô là người tốt nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm nhân loại đó của cô."

Sở Trĩ Thủy bối rối: "Tình cảm nhân loại đó?"

"Đương nhiên, tôi từ chối cô không phải vì thân phận con người của cô, điều kiện của cô rất tốt." Tân Vân Mậu chậm rãi liếc cô một cái, cố làm ra dáng thân sĩ, thẳng thắn nói: "Chỉ là tôi không thích ai, cả người lẫn yêu, cho nên đừng lãng phí thời gian vào tôi."

"???"

Đầu Sở Trĩ Thủy ong lên, cô vội vàng đưa tay ngăn cản: "Xin lỗi vì xen ngang, nhưng cho tôi hỏi sao mọi chuyện đã đi nhanh đến mức này rồi? Tôi chắc chắn không có nói gì với anh, đúng chứ?"

Tại sao anh đột nhiên phát cho cô một tấm thẻ người tốt vậy?

"Nếu còn chờ cô nói rõ ràng, chẳng phải sẽ càng lãng phí thời gian và sức lực hay sao?" Tân Vân Mậu nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngày hôm qua, cô đột nhiên nói chuyện với tôi, đuổi theo tôi, hôm nay cố ý tìm đề tài để nói chuyện với tôi, tôi biết là cô chưa từng thấy người nào như tôi, nhưng tốt hơn hết tôi vẫn nên giải thích trước."

Tân Vân Mậu phân tích một cách khách quan về hành động của Sở Trĩ Thủy, nhận định rằng cô đang tìm mọi cách rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"..."

Sở Trĩ Thủy đột nhiên nhận ra nguyên nhân khiến cô lúng túng mỗi lần gặp anh, chủ yếu là do Tân Vân Mậu dường như luôn cho rằng cô đang âm mưu quấy rối anh!

Nam yêu quái này sao lại tự tin đến vậy!

Sở Trĩ Thủy bị anh làm cho tức cười: "Thật ra bệnh viện ở thành phố Hoài Giang cũng tốt lắm, khám não rất thuận tiện, nếu không khám ra gì có thể chuyển bệnh viện khác."

"Có ý gì?"

"Tôi sợ bình thường anh không để ý, đầu óc không được quá thoải mái, có bệnh gì đó mà đến chính anh cũng không biết."

Chẳng hạn như bệnh thần kinh.

Sở Trĩ Thủy chưa từng chửi bậy, cô cảm thấy lời này đã đủ xúc phạm rồi.

Tân Vân Mậu im lặng mấy giây, chống nhẹ một tay lên bàn, hơi dựa lưng về phía sau, ngạc nhiên nói: "Cô đúng là cố chấp, nhưng cho dù cô có ân cần hỏi han thì cuối cùng chúng ta cũng chẳng có kết quả gì đâu."

"..."

Anh gọi cái này là ân cần hỏi han?

Tên này đúng là kỳ quái mà! Chắc chắn là một con yêu quái chưa trải qua chín năm giáo dục bắt buộc!

Sở Trĩ Thủy không biết Tân Vân Mậu có bị bệnh nặng ở đầu không, nhưng so với những con yêu quái khác, chắc chắn dây thần kinh xấu hổ của anh đã bị đứt rồi.
Chương kế tiếp