Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 4
"Xin lỗi, tôi không hay mắng người... không đúng, là mắng yêu quái." Sở Trĩ Thủy ôm trán: "Chờ một chút, để tôi nhớ lại mấy tính từ sỉ nhục đã."

Cô định dùng những lời lẽ cộc cằn thô tục của mình để làm cho anh tỉnh táo lại.

"Cô bị từ chối nên thẹn quá hóa giận à?"

"Có phải anh thật sự không nghe hiểu tiếng người hay không?" Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, cô chưa từng nghe thấy câu nói nào nực cười như vậy, cau mày nói: "Tôi chân thành đề nghị người trong cục nên dùng phương pháp chữa bệnh nặng để chữa trị não cho anh."

Tân Vân Mậu bị chửi cũng không tức giận, ngược lại còn bình tĩnh nói: "Nếu chuyện này có thể khiến cô bỏ cuộc, vậy cô cứ mắng vài câu giải tỏa cảm xúc cũng được."

"..."

Sở Trĩ Thủy tức muốn nổ phổi.

Hôm nay cô mắng anh đều biến thành thẹn quá hóa giận, vì yêu mà sinh hận, nếu không phải nhìn thấy Kim Du một mình vác cả bình nước, cộng thêm việc nếu cô có đánh anh thật, sẽ bị bộ mặt dày kia làm đau tay thì chắc chắn tại đây đã xảy ra một vụ ẩu đả.

"Hoang đường, buồn cười, nực cười." Sở Trĩ Thủy liên tiếp bật ra ba từ, cô không thể tin nổi mà hỏi: "Anh cho rằng bản thân rất ưu tú hả?"

Tân Vân Mậu lười biếng xoay cây bút trong tay: "Đây không phải điều hiển nhiên sao?"

"... Tạm biệt."

Sở Trĩ Thủy cảm nhận được sâu sắc rằng không nên lãng phí thời gian với anh nữa, lập tức thu dọn đồ đạc ra về, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không muốn cho tên yêu quái tự tin quá mức nào đó.

"Bút của cô này."

"Bẩn lắm, tôi không cần."

Đừng nói đến việc nhận lại cây bút ký tên màu đen anh đưa, bây giờ hít thở chung một bầu không khí dưới cùng mái nhà với anh cũng làm cô tức giận.

Tân Vân Mậu đưa mắt nhìn Sở Trĩ Thủy vội vàng bước đi, anh ngồi ở bàn làm việc im lặng vài giây, đang định nghiêng người đặt cây bút ký màu đen lên mặt bàn của Sở Trĩ Thủy, cuối cùng nghĩ ngợi một lát lại ném vào ống đựng bút của mình.

Ở cửa, Kim Du ngâm nga một tiếng rồi quay về phòng làm việc, khi nhìn thấy trong phòng chỉ có Tân Vân Mậu, cô ấy lập tức hoảng sợ lui ra ngoài, không dám ở lại bộ phận hậu cần.

Tân Vân Mậu không lấy làm lạ với chuyện này, hầu hết những con yêu quái trong cục đều sợ anh hoặc coi anh như người vô hình. Anh chỉ thản nhiên nheo mắt lại, một mình ngồi trong phòng thưởng thức cảnh hoàng hôn, sắc vàng rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời, ánh tà dương như đôi mắt vàng của một con rồng chiếm lấy linh hồn người ta.

Mắt Tân Vân Mậu mở to trước ánh nắng cuối cùng trong ngày, anh muốn tìm một viên kẹo ăn cho đỡ buồn mồm, nhưng phát hiện trên chiếc bàn vốn trống không nay đã lắp thêm một chiếc máy tính, rõ ràng là Sở Trĩ Thủy muốn cắm rễ lâu dài ở đây.

Khoảnh khắc Sở Trĩ Thủy tức giận rời khỏi phòng làm việc, cô quyết định sau này sẽ coi Tân Vân Mậu là một con yêu quái vô hình.

Cô cho rằng bản thân đi dây dưa với loại yêu quái kia là tự hạ thấp bản thân.

Cũng may, Tân Vân Mậu hiếm khi xuất hiện, hôm sau đến bộ phận hậu cần thì không thấy anh nữa. Sở Trĩ Thủy đúng giờ đến chỗ ngồi của mình, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc về phía chiếc bàn trống phía sau, đến bây giờ cứ nghĩ đến tên yêu quái tự phụ nào đó là cô lại không thốt nên lời.

Sau khi Sở Trĩ Thủy ngồi vào chỗ, định bắt đầu làm việc thì thấy trên bàn có một viên kẹo. Giấy gói kẹo mỏng nhẹ, trong suốt, bao bì khá đơn giản, là món ăn vặt thường thấy thời thơ ấu, theo trí nhớ của cô thì hình như sẽ có vị chua chua ngọt ngọt, ngày hôm qua từng xuất hiện trên mặt bàn của Tân Vân Mậu.

Cái tên yêu quái này, sao đến đồ của mình cũng vứt lung tung vậy?

Sở Trĩ Thủy tiện tay ném viên kẹo ra bàn sau, hoàn toàn không để ý tới nữa.

Công việc của bộ phận hậu cần ở cục quan sát Hoài Giang nói khó thì không khó, nói dễ cũng không dễ, đơn giản là khô khan, công việc lặp đi lặp lại, khá nhàm chán. Làm báo cáo vật liệu, kiểm kê dọn dẹp kho, xử lý các loại hàng hóa, thỉnh thoảng sẽ phát sinh những việc lặt vặt không yêu cầu năng lực chuyên môn nhưng khá là phiền phức.

Sơ Trĩ Thủy không gặp nhiều khó khăn trong công việc, mặc dù cô tin rằng loại công việc có thể dễ dàng thay người này rất vô vị, nhưng trước kia lúc thực tập ở trường cũng không phải chưa từng làm qua. Cô rất nhanh đã thạo việc, hiệu suất thậm chí còn cao hơn Kim Du.

Khuyết điểm duy nhất của cục quan sát là nhà ăn quá tệ, Sở Trĩ Thủy lựa lời hỏi Ngưu Sĩ về vấn đề này, lý do đối phương đưa ra rất đơn giản, dễ hiểu - không có tiền.

Tất nhiên, những khuyết điểm khác cũng nhanh chóng xuất hiện.

Đột nhiên, trên điện thoại hiện lên một tin nhắn văn bản, màn hình sáng lên thu hút sự chú ý của Sở Trĩ Thủy.

[Thẻ ngân có đuôi 1232 của bạn đã nhận tiền lương 2.174 nhân dân tệ từ Ngân hàng Ngân Hải lúc 10:12 ngày 5.]

Sở Trĩ Thủy sững sờ nhìn tin nhắn, còn tưởng mình đọc nhầm, còn nghiêm túc kiểm tra lại lần nữa, đúng là hai nghìn mốt tệ. Mặc dù cô chưa làm việc ở đây đủ một tháng, nhưng cục quan sát vẫn trả lương cho cô vào ngày mùng 5 hàng tháng.

Lần cuối cùng Sở Trĩ Thủy nhận được mức lương gần bằng con số này chắc là khi làm thực tập sinh trong một nhà máy lớn vào năm thứ nhất đại học, lương mỗi ngày là 200 tệ, mỗi tháng làm 20 ngày công, lương nhận được còn nhiều hơn cục quan sát Hoài Giang một chút.

Lúc Sở Trĩ Thủy trở về đã chuẩn bị tâm lý cho việc bị cắt lương, nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng sâu sắc, mãi lâu không hồi phục được.

Nhiều công ty nghiêm cấm nhân viên hỏi nhau về tiền lương, nhưng cục quan sát Hoài Giang không phải là một công ty. Sở Trĩ Thủy nói mấy lời dỗ dành Kim Du, định tìm hiểu về mức lương ở chỗ làm mới.

Cô nghi ngờ rằng đó là vì cô vẫn đang trong thời gian thử việc, hoặc là do còn những khoản khác như tiền thưởng chuyên cần mà cục chưa phát.

"Hôm nay đã được trả lương rồi hả?" Kim Du dường như không nhớ được ngày nào, được nhắc mới phản ứng lại, sau đó trao đổi tin tức với Sở Trĩ Thủy, còn khâm phục nói: "Cô giỏi quá, còn nhiều tiền hơn cả tôi."

"Sao có thể thế được?"

Sở Trĩ Thủy nghiêng người đến gần máy tính của Kim Du, thấy rõ lương của bên kia thực sự ít hơn cả của mình.

"Đây là chưa tính thưởng chuyên cần đúng không?" Sở Trĩ Thủy suy đoán: "Nói chung, đến cuối tháng hẳn là sẽ thêm một khoản nữa."

Đôi mắt tròn xoe của Kim Du chớp chớp, cô ấy ngơ ngác hỏi: "Thưởng chuyên cần là cái gì?"

Nhìn bộ dạng không biết gì của cô ấy, trong lòng Sở Trĩ Thủy dâng lên một linh cảm không tốt, cô vẫn kiên nhẫn giải thích: "Cục quan sát không phải đơn vị được cấp vốn hoàn toàn. Nếu đơn vị có doanh thu riêng thì có thể phát tiền thưởng chuyên cần cho nhân viên..."

Cô nhớ rõ cục quan sát Ngân Hải có thưởng chuyên cần, thu nhập của những người đương nhiệm cũng khá cao.

Kim Du cái hiểu cái không, thành thật lắc đầu: "Chưa nghe ai nói qua."

"Chính là đơn vị của chúng ta tự kiếm tiền rồi phát..."

"Tôi chưa thấy qua bao giờ, chỉ có một khoản này thôi."

"..."

Được lắm.

Sở Trĩ Thủy tin chắc mình đã rơi vào một cái bẫy, cục quan sát Hoài Giang hoạt động kém hiệu quả nên không phải là đơn vị phát tiền thưởng chuyên cần. Mức lương hiện tại thấp hơn nhiều so với mong đợi khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Cô đã bắt đầu suy nghĩ về việc làm sao để bảo dưỡng xe, nếu tính cả tiền xăng và bảo hiểm, có thể cô sẽ phải làm việc bán thời gian trong vòng một năm. Xét về tình hình hiện tại, nếu không muốn mức sống của mình giảm xuống, cô chỉ có thể đổi một công việc khác.

Sở Trĩ Thủy ôm một bụng nặng trĩu tâm trạng tan làm, lái xe rời khỏi cục quan sát Hoài Giang, định tiện đường đón mẹ đang ở ngoài mua thức ăn. Sau khi tìm chỗ đậu xe gần siêu thị, sợ Tạ Nghiên không tìm được mình nên bước ra cửa đón bà.

Các quầy hoa quả mở trên phố tấp nập người mua kẻ bán, những người dân gần đó đều xách túi vải. Phía bên cạnh, loa của cửa hàng đại lý liên tục vang lên, lặp đi lặp lại một cách máy móc thông báo giảm giá, khuấy động bầu không khí thị trường.

Sở Trĩ Thủy từ xa đã nhìn thấy mẹ mình, bà Tạ Nghiên đang gồng hết sức, trên tay xách đầy những túi đồ, nhìn qua là biết vừa bước ra từ siêu thị.

"Ui, đây chắc là Trĩ Thủy, đúng là con gái hơn 18 tuổi sẽ vô cùng thay đổi!" Người phụ nữ trung niên mặc quần áo lòe loẹt, đỏ xanh vàng đủ cả, lớn tiếng chào hỏi: "Cháu không nhớ ra dì hả? Trước kia chúng ta sống cùng một khu."

Lúc còn nhỏ, Sở Trĩ Thủy sống cùng ba mẹ, khi đó mọi người trong khu đều quen biết nhau, cũng biết tình hình của những đứa trẻ khác.

Cô đoán người này là đồng nghiệp của Tạ Nghiên, trong đầu tìm kiếm một vòng: "Chào dì Lưu ạ."

"Còn nhớ dì Lưu cơ đấy!" Lưu Kha Mỹ xúc động nói: "Hồi đó ở khu nhà chúng ta, Trĩ Thủy rất nổi tiếng, năm nào cũng là học sinh đứng đầu được thầy cô khen ngợi, trong kỳ thi tuyển sinh đại học còn đỗ vào đại học Ngân Hải, không giống thằng nhóc nhà dì lúc nào cũng khiến người ta lo lắng, kỳ thi nào cũng trượt, nhưng may mắn là công việc hiện tại cũng tạm ổn..."

"Này, dì nghe mẹ cháu nói, cháu về Hoài Giang làm việc rồi hả? Lương lậu thế nào?"

Sở Trĩ Thủy đối mặt với sự dò xét của Lưu Kha Mỹ, nhìn Tạ Nghiên đang nháy mắt với mình, lễ phép đáp: "Vâng, lương có hai ba nghìn thôi ạ."

Khuôn mặt căng thẳng của Lưu Kha Mỹ lập tức giãn ra, trên mặt như một đóa hoa nở rộ, vội nói: "Đúng rồi, thế cũng tốt, con trai dì cũng có năm sáu nghìn à, người trẻ bây giờ đúng là không dễ dàng gì."

"Cháu nhìn nó xem, kiếm không được bao nhiêu, còn mua điện thoại di động mới cho dì, dì đã bảo là không cần, phí tiền lắm!" Lưu Kha Mỹ vui vẻ lấy điện thoại từ trong túi ra, đó là chiếc điện thoại iPhone đời cũ, giá thị trường hiện tại là khoảng ba nghìn tệ.

Sở Trĩ Thủy sao có thể không biết đối phương muốn nghe cái gì, nhẹ giọng nói: "Hiếu thảo quá."

Tạ Nghiên: "Đúng đúng đúng, cô được hưởng phúc rồi!"

Nghe vậy, Lưu Kha Mỹ càng vui hơn, trên khuôn mặt đầy vẻ tự hào.

Một lát sau, hai mẹ con tạm biệt Lưu Kha Mỹ ở cửa, đi tới xe của mình, trên tay đầy những túi lớn túi nhỏ, Sở Trĩ Thủy cầm hộ Tạ Nghiên hơn một nửa số đồ, rồi đi trước dẫn đường.

Tạ Nghiên đi theo con gái qua đường: "Con vẫn nhớ dì Lưu à?"

Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng ngăn mẹ mình lại, nhắc bà tránh xe trên đường, còn nói thêm: "Dĩ nhiên ạ, quên ai thì quên chứ sao quên được dì Lưu."

Năm đó, người ấy đã nổi tiếng với câu nói "Thành tích của con gái cô tốt như vậy, thật đáng tiếc lại không phải con trai".

Sở Trĩ Thủy đặt túi đồ vào ghế sau, chuẩn bị đưa Tạ Nghiên về. Sở Tiêu Hạ đã về trước nấu cơm, chỉ cần về nhà là sẽ có cơm ăn.

"Con đừng để lời của bà ấy trong lòng, bà ấy lúc nào chả vậy." Tạ Nghiên thắt dây an toàn thật chắc, liếc nhìn con gái mình đang tập trung nhìn đường, bĩu môi nói: "Con mua nhà, mua xe, mẹ với ba con không nói ra ngoài, nếu không đâu đến lượt bà ấy ở đó khoe khoang."

Tạ Nghiên đương nhiên biết thừa bản tính hay khoe khoang của Lưu Kha Mỹ, nhưng bà không dám tiết lộ thu nhập của con gái mình ở thành phố Ngân Hải, số tiền kia quả thực có chút quá khích đối với những người xung quanh.

"Không sao ạ, chẳng phải ai cũng thích nghe mấy chuyện thế này sao, điểm cao nhưng năng lực kém không tìm được việc, bước chân vào xã hội không thể hòa nhập..." Sở Trĩ Thủy tự cười giễu: "Với cả, lương của con đúng là có hai nghìn mốt, hôm nay cục mới phát lương."

"Được rồi, bao nhiêu tiền không quan trọng, mẹ nuôi con." Tạ Nghiên ngẩn người nhìn khuôn mặt của con gái, nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của Sở Trĩ Thủy, bà đột nhiên xúc động cười: "Trước kia lúc còn đi học con không như vậy, lúc ấy miệng lưỡi sắc bén hơn nhiều."

Tạ Nghiên vẫn nhớ khi Sở Trĩ Thủy còn đi học, có một bảng vinh danh ở cổng trường, người qua kẻ lại đều có thể nhìn thấy những cái tên trên đó. Lúc ấy, quy định là học sinh nào đạt điểm tối đa thì sẽ được xếp đầu, tuy nhiên, có lúc đề thi quá khó, cả lớp không ai đạt điểm tối đa ở bất cứ môn học nào, giáo viên sẽ để Sở Trĩ Thủy, người có số điểm cao nhất vào đó.

Lúc ấy, Lưu Kha Mỹ lấy điều này để phê bình con trai mình, nhưng con trai bà ta không phục, đứng trong sân ngụy biện: "Sở Trĩ Thủy đâu có đạt điểm tối đa, cậu ta không đủ tư cách có tên trong danh sách đó, chắc chắn là đi nịnh bợ giáo viên mới được thế!"

Tạ Nghiên vẫn nhớ giọng điệu mỉa mai của con gái sau khi nghe thấy vậy.

"Đợi đến khi cậu ta có bản lĩnh ghi tên mình vào bảng vinh danh ở trường hẵng bàn tiếp về vấn đề này."

Cao ngạo lại vô cùng tinh tế.

Năm đó, tất cả những người lớn có mặt trong sân đều vì câu nói này mà cười phá lên.

Cũng kể từ đó, Sở Trĩ Thủy luôn có tên trong bảng vinh danh, không bao giờ rớt hạng, cho đến khi thi đỗ vào đại học Ngân Hải.

Tạ Nghiên nhẹ nhàng nói: "Bây giờ con đã học được cách giữ thể diện cho người khác."

Sở Trĩ Thủy tập trung lái xe: "Dì ấy chỉ là muốn dùng sự bất hạnh của người khác để chứng minh hạnh phúc của mình, vậy thì dỗ dành dì ấy vài câu, so đo nhiều chuyện làm gì."

Ở cái tuổi mười lăm mười sáu, ăn miếng trả miếng là chuyện có thể hiểu được, nhưng khi đã hai mươi hai lăm tuổi còn đối đầu không khoan nhượng với người ta, thật sự sẽ hơi vô nghĩa. Bản thân cô cũng lười tranh đấu với người khác, chỉ cần hiểu rõ cuộc sống của chính mình là được.

"Con gái, con trưởng thành rồi."

"Vâng." Sở Trĩ Thủy liếc nhìn những sợi tóc bạc dễ thấy trên mái tóc đen của Tạ Nghiên, rồi bình tĩnh dời ánh mắt đi, giọng điệu dịu lại: "Con cũng nên trưởng thành rồi."

Khi cánh cửa được mở ra, căn phòng tràn ngập sự ấm áp.

Về nhà ăn cơm với ba mẹ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của Sở Trĩ Thủy.

Một cuộc sống như vậy, cô đã vắng mặt trong bảy năm, từ lúc đi học đại học cho đến khi làm việc ở Ngân Hải, từng ngóc ngách ở thành phố Hoài Giang với cô mà nói vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Xa lạ là vì khi trở về quê hương cô phải va chạm, thích ứng, quen thuộc là vì những ký ức tuổi thơ thỉnh thoảng lại tràn về, lên men theo thời gian, tạo thành một hương vị độc đáo.

Thành phố Hoài Giang là nơi cô đã chập chững tập đi, mơ hồ mà lớn lên, và nơi đây cũng sẽ là nơi cô chứng kiến ba mẹ mình ngày một già đi, tóc ngày càng bạc thêm.

Thức ăn nhà nấu lúc nào cũng ngon miệng, các món phối hợp hài hòa vừa vị, so sánh với đồ ăn ở cục quan sát đúng là đơn sơ đến mức nuốt không nổi.

Sở Trĩ Thủy bước ra khỏi căn tin với tâm trạng rất tệ, cô đang suy nghĩ xem sau này có nên mang cơm từ nhà đi không. Ở cái nơi quỷ quái hẻo lánh này, đặt đồ ăn bên ngoài cũng không dễ dàng, đối với bữa ăn ở chỗ làm cô đã chịu đựng đến mức cực hạn, thậm chí bụng cô cũng bắt đầu khó chịu, không biết sao Kim Du có thể ăn uống như thế trong hai mươi năm qua.

Cái nắng gay gắt của buổi trưa càng làm người ta thêm phiền lòng. Sở Trĩ Thủy đang mong đến lúc tan làm, nhưng không ngờ đến buổi chiều lại có thêm phiền phức.

Trưởng bộ phận Ngô Thường Cung bụng phệ bước vào, trong tay cầm hai tờ đơn, giao việc: "Tạm thời dừng việc đang làm lại, buổi chiều giải quyết xong hai việc này đã!"

Ngưu Sĩ tiếp nhận một tờ đơn, nhìn thấy rõ nội dung bên trên, bất mãn nói: "Việc bồi thường không phải là chuyện của phòng tài vụ sao?"

"Cậu chờ lão rùa đen kia bò đến thì phải tới ngày tháng nào, buổi chiều mà không xong việc thì hôm nay tan làm trễ đi." Ngô Thường Cung nói xong lập tức chuồn khỏi bộ phận hậu cần, không hề có ý định tham gia vào việc này.

Việc xác minh hiện trường bồi thường phải rời khỏi cục quan sát, hai nơi còn cách xa nhau, đi qua đi lại mất nhiều thời gian. Ngưu Sĩ đến nhà kho lấy đồ, chuẩn bị những vật liệu cần thiết cho công việc phía sau.

Kim Du bất lực nói: "Xem ra phải tăng ca rồi."

Sở Trĩ Thủy vừa nghe thấy hai từ tăng ca thì lập tức bùng nổ, lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc mãnh liệt: "Tại sao phải tăng ca? Chúng ta chia nhau làm đi, phải xong trước năm giờ chiều."

"Nhưng công việc này phải làm theo nhóm, chúng ta chỉ có ba người..." Kim Du rụt rè nhìn cô.

Sở Trĩ Thủy hiểu ra ẩn ý, công việc cần có hai nhóm, ít nhất phải có bốn người. Cô quả quyết nói: "Trong phòng này vừa hay có bốn người."

"Hả, chẳng lẽ cô định đi tìm anh ta?" Kim Du hoảng sợ liếc nhìn chiếc bàn trống của Tân Vân Mậu, sau khi chắc chắn đương sự không có mặt ở đây mới thả lỏng, khuyên nhủ: "Tốt hơn hết là không nên giao du với anh ta."

"Tại sao?" Sở Trĩ Thủy nhướng mày: "Chẳng phải anh ta cũng là người của cục sao, ngày nào cũng ăn bơ làm biếng là có lý hả?"

Sở Trĩ Thủy bình thường đối với những chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu nó ảnh hưởng đến việc tan làm đúng giờ của cô, thì cô nhất định sẽ không để yên.

"Nhưng rõ ràng là anh ta sẽ không ngoan ngoãn nghe lời..." Kim Du tỏ ra khó xử, sau đó lại vui vẻ đề nghị: "Nếu không chúng ta giải quyết một việc trước, sau đó cô có thể tan làm, tôi và anh Ngưu sẽ giải quyết nốt việc còn lại, sẽ không làm chậm trễ việc việc nhà ăn cơm của cô."

"Vậy hai người thì thế nào?"

"Không sao đâu, chúng tôi không vội về." Kim Du vỗ ngực, hào khí vạn dặm nói: "Với cả trưởng phòng Hồng đã dặn phải chăm sóc cho cô!"

Sở Trĩ Thủy nhìn vẻ ngốc nghếch của Kim Du thì vô cùng xúc động, cô không nhịn được mà xoa cái đầu nhỏ của đối phương.

Kim Du bị xoa đầu mà bối rối: "Cô lại muốn sờ cá à?"

"Ừ, sờ cá."

Kim Du đã nói vậy nhưng Sở Trĩ Thủy không thể mặt dày mà làm thế. Cho dù cô muốn về nhà đúng giờ cũng không thể lơ là nhiệm vụ của mình, trong lúc cô đồng nghiệp đi vệ sinh, cô dứt khoát đi xuống dưới lầu tìm Tân Vân Mậu.

Sau sự kiện phát thẻ người tốt, Sở Trĩ Thủy thỉnh thoảng chạm mặt Tân Vân Mậu ở hành lang, trực tiếp coi anh là không khí. Anh không mấy khi xuất hiện ở bộ phận hậu cần, thường thường sẽ trốn dưới gốc cây trong sân để phơi nắng.

Sở Trĩ Thủy ngồi bên cửa sổ phòng làm việc, tình cờ nhìn thấy bóng dáng của anh, giống như một tảng đá màu đen. Cô phát hiện các đồng nghiệp chưa bao giờ chủ động nhắc đến con yêu quái này, thậm chí ngay cả trưởng bộ phận Ngô Thường Cung thường ngày rất thích sai khiến người khác, cũng hiếm khi nói chuyện với Tân Vân Mậu.

Ánh nắng bên ngoài rất gay gắt nhưng dưới bóng cây lại mát rượi. Tân Vân Mậu quả nhiên đang nằm dưới tán cây, dáng người cao lớn, hai chân thẳng tắp, ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế đá tròn, không nhúc nhích, thả lỏng thân mình dựa vào lưng cây trong tư thế nằm nghiêng người, vô cùng thoải mái.

Dưới tán cây râm mát, gió thổi hiu hiu, đây đúng là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi thư giãn.

Sở Trĩ Thủy bước tới, tay cầm một tờ đơn, lấy giọng điệu nghiêm túc khi làm việc ra nói: "Sau này chúng ta sẽ thành một nhóm, trước tiên anh đến xử lý việc bồi thường đi."

Tân Vân Mậu vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động thì mở mắt, nhận ra Sở Trĩ Thủy, ngập ngừng nói: "Tôi còn tưởng cô bỏ cuộc rồi."

Hai bên đã lâu không nói chuyện, Tân Vân Mậu còn cho là cô đã biết khó mà lui, không còn tâm trí để dây dưa với mình nữa.

Vẻ mặt Sở Trĩ Thủy hơi ngưng trệ: "... Bệnh của anh vẫn chưa khỏi à?" Thậm chí chứng bệnh thần kinh còn có xu hướng trầm trọng hơn.

"Tổng cộng có hai việc cần làm, Kim Du và anh Ngưu là một nhóm, chúng ta là một nhóm, làm xong mới được tan sở." Sở Trĩ Thủy nghiêm túc giải thích: "Bình thường tôi không quấy rầy đến anh, hôm nay hợp tác chút đi."

Trên thực tế, bây giờ Sở Trĩ Thủy còn không gọi anh đến điền vào biểu mẫu, sao giờ ra ngoài làm việc lại phải cần hai người một nhóm.

Nghe vậy, vẻ mặt Tân Vân Mậu trở nên ảm đạm, không nói lời nào, trên mặt viết đầy dòng chữ "Chuyện này liên quan gì đến tôi".

Sở Trĩ Thủy nhìn anh chằm chằm, nhưng anh chẳng phản ứng lại, đúng như lời Kim Du nói, con người bất trị này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

Trong lúc bế tắc, một loại cảm xúc không nói nên lời nào đó âm thầm lan tràn, bay ra khỏi mặt đất, phá vỡ hoàn toàn lớp ngụy trang hoàn hảo tử tế bên ngoài, đánh tan thói quen qua loa lấy lệ của cô trong thế giới của người trưởng thành, kích hoạt sự nổi loạn, sắc bén và hung dữ ngủ say trong xương tủy cô.

Cô phát hiện đôi mắt của anh có màu đen tuyền, nhưng làn da lại trắng như ngọc, cả người tỏa ra sự lạnh lùng xa cách, cô cũng không biết rốt cuộc anh là loại yêu quái gì.

Không khí trước khi vụ nổ bùng phát yên ắng đến mức quỷ dị.

Quá tam ba bận, Sở Trĩ Thủy chắc chắn là anh đã kích thích sự cay nghiệt, hiếu thắng của cô năm đó, hôm nay cô nhất định phải cho tên kiêu ngạo này biết tay.

"Tân Vân Mậu, tôi thừa nhận thủ đoạn này của anh đã thành công." Sở Trĩ Thủy đột nhiên nói, âm thanh trong trẻo ngọt ngào, khi cười lên đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, bật lên vẻ dịu dàng không gì ngăn cản được: "Tôi nhớ kỹ anh rồi đấy."

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.

Tân Vân Mậu bối rối.

"Nói cái gì mà tôi thích anh, còn theo đuổi anh, sau đó còn tự ý nói mấy câu vô nghĩa, lúc đầu tôi không hiểu logic của anh, bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra, anh cố ý thu hút sự chú ý của tôi đúng không?" Sở Trĩ Thủy ôn hòa nói: "Anh rất có thủ đoạn, ngây thơ nhưng hiệu quả, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều đồng nghiệp khác giới khác, anh quả thật là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi."

Cô phải tự tay đập nát vẻ ngoài cao cao tự đại của anh, rồi giẫm anh dưới chân một cách không thương tiếc.

Đúng như dự đoán, đôi mắt của Tân Vân Mậu lập tức sáng lên, anh mím môi không vui: "Cô nói gì?"

Dường như anh hoàn toàn không tưởng tượng nổi chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi chỉ đang nói lại một lượt những gì anh làm, có vấn đề gì không?" Sở Trĩ Thủy thấy hàm dưới của anh căng ra, khuôn mặt lạnh lùng tái đi vì tức giận, cô càng thêm khoái trá: "Rõ ràng là chỉ cần đến xử lý việc bồi thường, vậy mà hiện tại anh giằng co không chịu đi, đây chắc cũng là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, đúng không? Anh đang mong ngày mai tôi tiếp tục đến tìm anh?"

Nụ cười của cô tươi sáng vô hại, nhưng lời nói thì ngược lại.

Tân Vân Mậu vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp mình cô đã rất sợ hãi, hoàn toàn không hiểu được sự thay đổi chóng mặt của cô bây giờ.

Nhưng ai chẳng biết, tích cách tốt đẹp của Sở Trĩ Thủy từ lâu đã bị anh làm cho tan biến không còn dấu vết.

Tân Vân Mậu cau mày phản bác: "Thật không ngờ cô lại mơ mộng hão huyền đến như vậy!"

Cô thực sự cho rằng anh đang cố tình bày mưu tính kế, thu hút sự chú ý của cô!

"Tôi nghĩ trên thế giới này anh là người không có tư cách nhất để thảo luận với tôi về việc mơ mộng hão huyền." Giọng điệu của Sở Trĩ Thủy rất bình tĩnh, lộ ra một nụ cười như thiên sứ nhưng sâu bên trong là ác quỷ, cô nói: "Ngoài miệng thì nói tránh xa anh ra, nhưng lại âm thầm tạo cơ hội cho người ta đến gần, anh đúng là rất có tâm cơ."

Ánh sáng trong mắt anh dao động, giống như có một cơn bão sắp ập đến: "Hồ Thần Thụy cũng không dám nói chuyện với tôi như thế."

Hồ Thần Thụy là cục trưởng cục quan sát Hoài Giang.

Sở Trĩ Thủy: "Không liên quan, anh đã thích chơi cái trò kéo đẩy này, vậy ngày mai tôi sẽ đem thêm một tờ đơn đến tìm anh, tránh cho anh sau này không tìm được một cái cớ tốt..."

Tân Vân Mậu giật lấy tờ đơn trong tay cô, lạnh lùng nói: "Đi ngay bây giờ."

Anh tuyệt đối sẽ không dung túng cho con người này bôi nhọ thanh danh của mình!
Chương kế tiếp