Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 49
Có một thành ngữ gọi là tứ diện sở ca, giờ Sở Trĩ Thủy cho rằng câu này không liên quan đến dòng họ của cô, chắc nên sửa thành “tứ diện trúc ca” thì hợp hơn.

Bây giờ cô thật sự đã bị bao vây tứ phía, ngoài sân không chỉ có trúc chưa hóa hình người mà còn có một cây trúc đã hóa hình người chạy đến, cảm giác như không phủi sạch được quan hệ với loại thực vật này xanh tươi quanh năm này.

Hôm nay Tân Vân Mậu mặc một chiếc áo khoác chắn gió màu trắng tinh, vạt dưới quần áo là vết mực lan như ngọn lửa thiêu, trông có vẻ thư thái.

Sở Trĩ Thủy vẫn đeo dây chuyền, rõ ràng anh có thể dịch chuyển vào đây, nhưng lại không trực tiếp lẻn vào sân mà đứng ở ngoài hàng rào nhìn cô, dáng vẻ thủ lễ hiểu chuyện.

“Sao anh đến đây?” Sở Trĩ Thủy rời khỏi khóm rừng trúc vượt rào kia, đi qua mảnh sân nhỏ mở cửa cho anh: “Tôi có gọi tên anh đâu.”

Cổng rào vừa mở, Tân Vân Mậu đi vào, bình tĩnh nói: “Nhưng cô chạm vào trúc rồi.”

“Rồi tôi chạm vào trúc thì làm sao?” Sở Trĩ Thủy nhìn khóm rừng trúc kia, lại nghiêng đầu nhìn anh, ngạc nhiên nói: “Cây trúc này cũng đâu phải anh.”

“Thơ ca đều sẽ mượn sông núi cỏ cây thể hiện tình cảm, chính là ý tưởng của con người các cô.” Tân Vân Mậu nhìn cô, anh chớp mắt, lặp lại: “Cô chạm vào trúc rồi.”

“…”

Sở Trĩ Thủy hoảng hốt tột độ: “Cách nghĩ của anh kỳ lạ như vậy, là do cứ luôn tùy ý phát tán như thơ ca sao?”

Không thể không nói, nhà thơ ngâm thơ về trúc tâng bốc quá dữ dội, khiến yêu quái trúc lâng lâng không thể kiểm soát được bản thân, dẫn đến việc đường về não của anh cũng bay bổng như thơ ca.

Tân Vân Mậu hừ nhẹ một tiếng, anh đi vào theo cô, nói: “Cô còn trồng trúc.”

“Chẳng phải đã nói rồi sao, không phải tôi trồng, là nó tự mọc vào đó.” Sở Trĩ Thủy cười mỉm, uy hiếp một cách ám chỉ: “Tôi vừa định đi tìm dịch vụ quản lý nhà đất mượn một cây rìu đốn sạch rừng trúc.”

Tân Vân Mậu ung dung gật đầu: “Được đó, tôi đốn giúp cô, sau đó lại trồng một khóm mới.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Sở Trĩ Thủy sửa miệng trong một giây: “Thôi kệ đi, một cây cỏ một cái cây cũng là một sinh mạng, cứ cho chúng mọc lên cũng tốt.”

“Thật sao?” Tân Vân Mậu xoay đầu ngắm rừng trúc ngoài kia, gương mặt anh điềm nhiên, chậm rãi nói: “Thân rễ của cây trúc lớn rất nhanh, giờ là mùa đông không lộ rõ, nhưng xuân về sẽ mọc dần lên, triệt để chiếm lấy hết cái sân của cô.”

“Ban nãy tôi xem qua rồi, chúng từ bên khe suối mọc qua đó, sân nhà cô và mảnh đất xanh liên thông với nhau, nên mới có thân rễ chui vào.”

“Không phải chứ?” Sở Trĩ Thủy mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Tôi thấy tiểu khu khác trồng trúc đâu có xảy ra tình trạng thế này.”

Cây trúc là thực vật thường sống chung nhà với con người, theo lý mà nói nhà phát triển đã trù định xong từ lâu.

“Đó là do mảnh đất chính giữa cách nhau, còn đắp lên đất một tầng đá xây dày, chỗ này của cô là mảnh đất liên thông, sớm muộn cũng sẽ mọc vào nhà cô.” Tân Vân Mậu oán niệm nhìn cô: “Lẽ nào tôi còn không hiểu cây trúc nghĩ gì sao?”

Sở Trĩ Thủy bán tín bán nghi chạy ra cửa, cô thuận theo rừng trúc đi đến bên khe suối, quả nhiên phát hiện cả đường được liên thông. Bên cạnh dòng suối vốn chỉ có vài cây trúc, nhưng hấp thu nước mưa và ánh nắng, đã bắt đầu điên cuồng bành trướng, trực tiếp nhảy tót đến cạnh sân vườn trong nhà, chui vào chắc chỉ còn vấn đề thời gian nữa thôi.

Tân Vân Mậu dựa vào bên cổng rào, anh nhướng đuôi mày lên, từ tốn nói: “Trong khe suối nhỏ giờ còn có mảnh băng, chờ đến gần đến mùa xuân, sẽ còn xuất hiện vô số côn trùng, theo mảnh rừng trúc này vào trong sân nhà cô.”

“… Sao có chuyện đó được?”

“Cái sân kiểu này thường là vậy.”

Sở Trĩ Thủy nghe nói thì mím môi suy nghĩ, cô vẫn luôn sống trong thành phố, vẫn chưa thật sự biết rõ mấy chuyện này, lúc mua nhà chỉ chọn địa điểm và tổng thể đồng bộ. Hơn nữa một cái nhà có sân giá cả còn cao hơn, không ngờ sẽ có nhiều rắc rối đến thế, bỗng bắt đầu cảm thấy khổ sở.

“Vậy nếu tôi muốn tránh việc mùa hè xuất hiện nhiều côn trùng, có phải cần phiền bên dịch vụ quản lý xử lý trúc định kỳ không?” Sở Trĩ Thủy khiêm tốn thỉnh giáo: “Thật sự phải đốn sạch khóm trúc bên ngoài à?”

Tân Vân Mậu: “Không cần đâu, cây trúc bị đốn sẽ không chết, có thân rễ thì sẽ mọc mãi không hết.”

“Vậy chỉ có thể đợi nó mọc lên sao?” Sở Trĩ Thủy lấy làm lạ: “Không có cách giải quyết khác à?”

Tân Vân Mậu nghe vậy, anh lén liếc nhìn cô một cái, mím môi nói: “Có một cách.”

“Cách gì?”

“Tôi giúp cô trồng một giống trúc đuổi muỗi côn trùng trong sân, sẽ không tùy tiện chiếm lấy chỗ sân vườn, hơn nữa có thể không để cho cây trúc khác mọc vào.”

“…”

Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, cười như không cười nói: “Mạo muội thỉnh giáo đôi chút, đây là giống trúc gì? Công năng mạnh thật, trước giờ chưa từng nghe qua.”

Tân Vân Mậu mặt vô cảm tim không đập: “Loại cao cấp.”

Sở Trĩ Thủy kính phục: “Thật sự mỗi ngày anh đều cho tôi cảm giác mới mẻ.”

Tân Vân Mậu đơ ra, lông mi anh khẽ run, như đang ngại ngùng, thấp giọng nói: “Có sao?”

“Phải đó, sự trơ tráo mỗi ngày đều làm mới nhận thức của tôi.”

“?”

“Anh mơ đẹp thật, không cho anh trồng.” Sở Trĩ Thủy không vui nói: “Tưởng tôi không biết anh nghĩ gì sao?”

Anh còn tìm cô đòi chìa khóa cửa nhà, từ Đan Sơn đã nhớ chuyện này.

Tân Vân Mậu thấy cô không nhè ra, bất mãn nói: “Cây trúc đó mạnh hơn con muỗi, cô đợi đến hè thì biết thôi, trong sân xây thêm suối rất phiền toái.”

Sở Trĩ Thủy bỗng im lặng, cô thật sự không muốn đón muỗi vào nhà.

Không lâu sau, một người một yêu đứng trong sân, Sở Trĩ Thủy từ bên cạnh nhặt một cành cây, cô trịnh trọng vẽ vĩ tuyến 38 phân cách trong sân, để lại một vạch ở con đường dẫn vào cửa nhà, cảnh cáo nói: “Nhiều nhất là trồng ở đây, không thể lan vào nhà.”

Tân Vân Mậu sững sờ: “Thì ra còn có thể lan vào nhà sao?”

“…”

Mắt Sở Trĩ Thủy lóe sáng, bực mình nói: “Được rồi, đừng hỏi đông hỏi tây, bắt đầu làm việc đi.”

Tân Vân Mậu bị cô đuổi đến sân trồng trúc, phòng ngừa muỗi côn trùng đến quấy nhiễu sau khi xuân về. Anh ngồi xổm trong sân, nghiêm túc nghiên cứu chất đất, nhìn xung quanh không bóng người, giờ mới giơ tay búng một cái.

Yêu khí sẫm màu hóa thành mưa bụi, quy mô không tính là lớn, giống như nước phún ra từ vòi hoa sen, rơi vào trong đất.

Mùa đông rét lạnh không thích hợp cho thực vật sinh trưởng, nhưng vô số thân rễ nhạt màu từ trong đất bùn chuyển động nhô lên, rất nhanh đã thu xếp xong sân vườn gọn gàng, trừ con đường nhỏ của cổng rào ra, những khu đất khác đều được thay đổi xong.

Tân Vân Mậu không trực tiếp xúc tác cho cây trúc mọc cao lên, mùa đông cấy trồng trúc không hợp logic, dễ thu hút sự chú ý của người khác. Anh chỉ giữ lại một vài thân rễ của mình, định đợi sau khi xuân gần về, lại tìm thời gian thúc đẩy, dù sao đi nữa cô cũng không gấp.

Sở Trĩ Thủy đi một vòng trong nhà, cô quay về thì thấy sân nhỏ đã được khai hoang xong, ngạc nhiên nói: “Nhanh thật, giờ chỉ đợi lớn lên thôi?”

“Phải.”

Sở Trĩ Thủy không trồng hoa cỏ, tò mò nói: “Vậy có thể lớn trước mùa xuân không?”

“Có thể.” Tân Vân Mậu son sắt thề thốt: “Nếu không lớn, tôi sẽ đến xem.”

Sở Trĩ Thủy hiểu gật đầu, cô nhìn đất đai đã khai hoang, chợt nói: “Anh còn có giống cây anh tặng quà sinh nhật tôi không?”

Xương quai hàm của Tân Vân Mậu bỗng căng chặt, anh nhìn cô bằng ánh nhìn xa xăm, cảnh giác nói: “Làm chi?”

Sở Trĩ Thủy cười khan: “Đến cũng đến rồi, thần quân tiện tay trồng giúp tôi mấy cây khác luôn đi.”

Lúc trước cô thật sự suy nghĩ hão huyền, có nhận thức sai lầm với năng lực trồng hoa cỏ của mình, cả tập tính sinh trưởng của trúc cũng không biết rõ, chứ đừng nói đến giống cây khác trong sân. Anh là chuyên gia về phương diện thực vật, làm mấy chuyện này chắc khỏi cần phải nói rồi.

Chỉ duy nhất một khuyết điểm chính là tính tình quý ông thực vật lạnh lùng cứng nhắc, có tâm bài xích với các thực vật khác.

Đúng như dự đoán, Tân Vân Mậu lạnh mặt, từ chối thẳng: “Không trồng.”

“Tại sao chứ?” Sở Trĩ Thủy than khóc: “Chẳng phải nói sẽ thực hiện ước nguyện của tôi sao.”

Cơ chế cầu nguyện của anh không hợp lẽ thường, lúc không cần thì đột nhiên xuất hiện, lúc cần thì không chịu làm.

“Giờ không tính là điều ước.” Tân Vân Mậu mặt lạnh tanh, lồng ngực phát bực, không vui nói: “Tại sao tôi phải giúp cô trêu hoa ghẹo cỏ?”

Sở Trĩ Thủy trừng to mắt: “Cái gì mà trêu hoa ghẹo cỏ?”

Anh ghen tức nói: “Trồng ra cô sẽ sờ mó, đó không phải là trêu hoa ghẹo cỏ à?”

“Từ này dùng sai chỗ rồi.” Cô phản bác: “Hơn nữa đến nay chỗ này một cái cây cũng chả có, dù tôi muốn trêu thật, anh bảo tôi trêu cái gì?”

Tân Vân Mậu nghe xong, đôi mắt run rẩy, cả người tỏa ra oán khí, bỗng trầm mặc, nhẹ mím môi.

Sở Trĩ Thủy va chạm với ánh mắt mong đợi của anh, như nhớ ra điều gì, bỗng cũng im lặng: “…”

Cô giả vờ không có gì nghiêng đầu: “Ò, xin lỗi, quên mất anh là thực vật.”

Ở đây có một cái cây, chính là Tân Vân Mậu trước mắt.

Cuối cùng dưới mọi thủ đoạn của cô, Tân Vân Mậu miễn cưỡng đồng ý giúp cô trồng cây. Anh cầm một nhánh cây trong tay, cái được cái không đào đất, giọng nói ủ rũ nói: “Hôm nay không mang giống, lần sau đến rồi làm.”

Từ năn nỉ anh trồng hoa, Sở Trĩ Thủy mở rộng suy nghĩ tức thì, mềm giọng nói: “Đúng rồi, thần quân anh hiểu sửa chữa nhà cửa không?”

Tân Vân Mậu chợt nghe thấy cô đổi giọng: “?”

Sở Trĩ Thủy nở nụ cười xán lạn: “Chính là mạng điện, đường nước này nọ trong nhà, anh có thể biết chỗ nào lắp không ổn không?”

Thời tiết anh còn khống chế được, loại chuyện này tính là chuyện nhỏ không?

Một lát sau, Tân Vân Mậu bước một chân qua vĩ tuyến 38 trong sân, anh đi theo Sở Trĩ Thủy vào nhà, trong miệng còn lẩm bẩm: “Tại sao cô cứ tìm tôi cầu mấy điều ước nhỏ xíu này vậy? Không có chuyện lớn gì à?”

Sở Trĩ Thủy nói nhỏ: “Tôi còn có thể gặp chuyện lớn gì, cuộc sống của người phàm chỉ có chuyện nhỏ.”

Tân Vân Mậu: “Tiền tài? Sự nghiệp? Địa vị?”

“Không có mấy dục vọng thế tục đó.”

“…”

Sở Trĩ Thủy thấy mặt anh đầy vẻ tức tối, dáng vẻ người tài không được trọng dụng Cô vội dùng nghệ thuật từ ngữ, chân thành tâng bốc: “Người ta thường nói, chuyện lớn trên đời này đều do chuyện nhỏ tạo thành, thần quân cũng có thể xử lý hết chuyện nhỏ, đó chính là năng lực thống trị thế giới.”

Vẻ mặt Tân Vân Mậu kỳ lạ, yết hầu anh khẽ động, thăm dò nói: “Chuyện nhỏ?”

Cô điềm nhiên trả lời: “Đúng đó, chúng ta phải chân chạm đất, chuyện trong nhà làm rõ ràng, chuyện xã hội chắc chắn cũng không thành vấn đề.”

Tân Vân Mậu không biết nghĩ được gì, anh vui vẻ ép khóe miệng đang nhếch lên của mình xuống, gật đầu nói: “Cô nói chí phải.”

Sở Trĩ Thủy phát hiện tung hoa đúng chỗ rồi, cô lập tức dẫn anh đi loanh quanh, thảo luận chi tiết trong nhà.

Tân Vân Mậu quả thật là cái máy làm việc nhà, không những cùng cô kiểm tra trong nhà một lượt, còn thuận tay dọn nhà vệ sinh trong phòng, dọn đến mỗi nơi đều cực kỳ sạch sẽ, thể hiện triệt để bản tính căn bệnh sạch sẽ của anh.

Không thể không nói, pháp thuật thật sự rất tiện dụng, Sở Trĩ Thủy nhớ ngày đầu tiên thành lập bộ phận phát triển kinh tế, lúc cô đến văn phòng, anh đã quét dọn phòng sạch sẽ, cả bàn ghế đồ dùng lặt vặt cũng dọn qua rồi, chắc cũng là sử dụng cách tương tự.

Cô hoàn toàn không ngưỡng mộ yêu quái mang tiền tài quyền lực đến, nhưng cô vô cùng ngưỡng mộ loại năng lực thanh khiết, còn thông minh hơn với máy rửa bát hay robot quét nhà.

Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, cuối cùng chỉ còn sân vườn.

Sở Trĩ Thủy đứng bên hàng rào, cô nhìn mảnh đất đã khai hoang, bắt đầu lên kế hoạch cho kỳ nghỉ, hỏi: “Nếu lần sau mang giống theo, chúng ta có thể trồng xong trong một ngày không?”

Tân Vân Mậu chần chừ lên tiếng: “Có lẽ…”

Sở Trĩ Thủy nói tiếp: “Nếu có thể trồng xong trong ngày, vậy thì cuối tuần sau đến, nếu trồng một ngày không xong, tết chúng ta vẫn đến…”

Tân Vân Mậu trấn định nói: “…Trồng không xong.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Gương mặt Tân Vân Mậu nghiêm túc: “Một ngày trồng không xong.”

“Thật không vậy?” Sở Trĩ Thủy hồ nghi: “Nhưng tôi nhớ lúc trước yêu khí của anh tưới qua đất trồng trà, ngày hôm sau đã nảy chồi rồi.”

“Lúc đó không phải mùa đông, bốn mùa là quy tắc của trời đất, mùa đông tốc độ sẽ chậm, hoa cỏ không chịu nảy mầm.” Tân Vân Mậu chớp mắt, ăn không nói có: “Chẳng lẽ tôi còn không hiểu thực vật nghĩ gì sao?”

“…”

Chương kế tiếp