Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 50
Sở Trĩ Thủy cho rằng lời của Tân Vân Mậu đầy sơ hở, nhưng hiện thực chính là hoa cỏ trên đất đều do anh trồng, cô cảm thấy không đúng cũng hết cách thúc giục.

Nếu thần quân đã nói mùa đông chậm, còn có thể lớn nhanh thế nào được?

Nghỉ tết trồng cây xem ra đã quyết định kết cục rồi.

Kết thúc báo cáo cuối năm của cục quan sát Hoài Giang, cả năm làm việc bận rộn cuối cùng cũng thở được một khoảng thời gian, chào đón thời khắc phát thành tích và tiền thưởng cuối năm.

Sở Trĩ Thủy tranh thủ trước năm mới nâng thành tích của cục lên lần nữa, cộng lại vào tay 11.000 tệ, sau đó lại phát tiền thưởng ba tháng cuối năm, ngoài ra thêm tiền thưởng ba tháng tinh thần văn minh. Khoản tiền thưởng này vừa phát xuống, cộng thêm tiền lương tháng trước, tổng cộng chắc cũng bằng tiền lương cả năm, thu nhập của cục có thể được coi là hậu hĩnh, chí ít cũng tương đối thoải mái ở Hoài Giang.

Tiền bạc có thể giải quyết được sự mệt nhọc của cuối năm, khiến tinh thần của các yêu quái dạo này đều vui vẻ. Cục quan sát một mảnh hân hoan phấn khởi, bầu không khí trông có vẻ như sắp đón năm mới.

Hồng Hi Minh không chỉ gửi đồ năm mới đến mỗi một phòng ban, còn bàn với Ngưu Sĩ tụ họp ở nhà ăn trước nghỉ lễ. Mọi người quây quần ăn bữa cơm, rồi vui vẻ nghỉ phép, đón tết sắp đến.

Bữa ăn trong nhà ăn hôm nay cực kỳ phong phú và linh đình, đầy đủ các loại thịt cá gà vịt, còn có bánh chẻo và thịt ba rọi, cực kỳ mang màu sắc của ngày tết. Trong phòng cũng được trang trí một phen, trên tường treo các câu đối chúc phúc, còn dán mấy bức tranh năm mới rực rỡ sắc màu.

Trên bàn dài bày la liệt ly giấy và nước uống, Tân Vân Mậu đứng ở bên cạnh quan sát thật lâu, hình như bị nước trái cây sặc sỡ thu hút.

Hồ Thần Thụy thân làm cục trưởng, ông ấy hàn huyên đơn giản đôi ba câu, rồi nâng ly chúc mừng: “Vậy xin chúc mọi người năm mới vui vẻ! Một năm mới vạn sự thuận lợi!”

Sau tràng pháo tay nhiệt liệt, bữa ăn chính thức bắt đầu.

Hiện tại Trần Châu Tuệ đang nghỉ hè, vừa về bộ phận phát triển kinh tế làm việc hai hôm, đúng dịp bữa tiệc cuối năm của cục quan sát diễn ra. Lúc này cô ấy đến vườn trà thăm lão Bạch, giờ đây nhìn thấy hiện trường chúc mừng náo nhiệt, khát khao nói: “Lâu lắm rồi em không trải qua mùi vị đón năm mới rồi thế này.”

Lúc trước cô ấy đều đón tết với ông nội và ông Tu, vốn còn chưa biết năm nay phải làm sao, không ngờ sẽ ăn cơm ở cục quan sát.

“Nhà chị cũng rất ít khi linh đình thế này.” Sở Trĩ Thủy nói: “Thường là chị và cha mẹ, tuyệt nhiên không mời họ hàng, không đông người đến thế đâu.”

Các yêu quái đang ăn đồ ngon, chỉ có Tân Vân Mậu uống nước trái cây. Trước mặt anh bày đầy các ly nước trái cây, lát thì nhấp nước trái cây, lát thì thử nước có ga, như đang tiến hành thí nghiệm hóa học.

Sở Trĩ Thủy lo lắng nói: “Anh uống trộn tung lung thế này, xác định vào bụng không sao chứ?”

Sẽ không chế ra đồ uống hắc ám gì trong ống trúc đâu nhỉ.

Không lâu sau, Ngưu Sĩ từ bên kia chầm chậm đi qua, anh ấy tìm thấy Sở Trĩ Thủy và Trần Châu Tuệ, nói: “Hai người các cô mùa xuân không xuất hiện trong cục nhiều, tôi chuẩn bị cho các cô chút thịt ba chỉ và chân giò ngâm tương, có thể mang về nhà ăn.”

Sở Trĩ Thủy nghỉ tết về nhà ở với cha mẹ, Trần Châu Tuệ đến bên vườn trà thăm lão Bạch, thời gian ở cục quan sát không nhiều. Các yêu quái khác không có người nhà, nhiều nhất là thăm bạn bè, nói không chừng còn sẽ ăn cơm ở cục.

Sở Trĩ Thủy tán thưởng: “Anh Ngưu giỏi thật, là tự làm sao?”

“Phải, dùng khá đầy đủ gia vị, đừng ăn đồ bên ngoài không sạch sẽ.” Ngưu Sĩ nói: “Các cô đi lấy với tôi đi, xem xem cần nhiều hay ít.”

Trần Châu Tuệ không phải nhân viên của cục, cô ấy bối rối xua tay: “Em không lấy đâu, chị Trĩ Thủy đi được rồi.”

“Không sao, em lấy đi, anh Ngưu làm nhiều lắm, không chừng mấy ngày sau có thể bị tụi chị ăn hết.” Kim Du khuyên: “Hơn nữa sau tết, chúng ta nương tựa nhau trong văn phòng.”

Sở Trĩ Thủy cười gật đầu: “Đúng đó, chị phải đi Ngân Hải công tác, nói không chừng em làm việc rất bận, giờ ăn uống dưỡng thân trước đi, sau đó lại bán mạng cho cục.”

Trần Châu Tuệ: “?”

Trần Châu Tuệ từ chối không được, giờ mới đứng dậy đi theo.

Sở Trĩ Thủy thông báo với Tân Vân Mậu mình đi lấy thịt ba chỉ, Kim Du lại tò mò nhìn một bàn chất đầy nước trái cây, không nhịn được cũng chạy đến bên bàn dài lấy.

Bầu không khí bữa cơm trong nhà ăn càng ngày càng dâng cao, còn có nhân viên yêu quái vui đến sắp xoay vòng tròn, chưa được hai bước thì phải bước sang một bên, tránh va phải các đồng nghiệp đang trò chuyện đắm đuối không để ý.

Sở Trĩ Thủy và Trần Châu Tuệ lấy thịt ba chỉ xong quay lại, họ vẫy tay với Kim Du đang bưng khay đứng gần đấy, định rủ cô ấy về bàn chung. Kim Du cẩn thận dè dặt bưng khay, bên trên là hai hàng nước trái cây sặc sỡ, trông có vẻ mỗi loại mùi vị đều rót một chút.

Sở Trĩ Thủy bất lực: “Sao cô cũng học theo anh ấy vậy?”

Họ theo đường nhỏ đi về, vốn bình an vô sự, bỗng có cơn gió rít gào, như có ai mạnh mẽ nhảy phắt qua, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Tay Kim Du run rẩy, một chiếc ly đặt ở mép khay bị đổ, trùng hợp đổ trên lưng Trần Châu Tuệ, bỗng để lại dấu nước ướt sườn sượt.

Trần Châu Tuệ ngơ ngác giơ tay, sờ thấy cảm giác ẩm ướt, ngửi thấy mùi nước trái cây.

“A A A, làm sao đây?” Kim Du luống cuống, cô ấy muốn giúp Trần Châu Tuệ lau chùi, bất lực vì trong tay mình còn có cái khay, chỉ có thể hoảng loạn mà ngượng ngùng giậm chân: “Chúng ta đến bên đây trước.”

Nhưng Trần Châu Tuệ lại hề không nổi giận, an ủi nói: “Không sao, về nhà giặt chút là sạch mà.”

“Nhưng mặc quần áo ướt đi ra ngoài sẽ lạnh.” Sở Trĩ Thủy cười giải vây: “Chúng ta mang đồ về, rồi xử lý đơn giản cho em chút.”

Bên bàn ăn, Sở Trĩ Thủy đặt thịt ba chỉ và giò ngâm tương qua một bên trước, rồi năn nỉ Tân Vân Mậu giúp, muốn làm khô quần áo của Trần Châu Tuệ.

“Lên bờ rồi mà vẫn không sửa được tật xấu vẩy nước.” Tân Vân Mậu nhìn vệt nước trái cây, anh bình thản liếc nhìn Kim Du một cái, chỉ dọa cho đối phương sợ đến run rẩy cả người, giờ mới nhẹ búng tay một cái, quần áo bỗng sáng bừng như mới.

Anh nhìn Sở Trĩ Thủy, kiêu ngạo hất cằm: “Lần nào cũng là cô gây rối tôi thu dọn, giờ cô biết ai giỏi rồi nhỉ?”

Sở Trĩ Thủy thấy anh vênh váo tự đắc, nhân lúc anh ngồi bên bàn không đủ cao, tiện tay xoa xoa đầu anh: “Ừ ừ, con hiểu chuyện lắm, mẹ rất cảm động.”

“…”

Tân Vân Mậu từng thấy cô xoa đầu Kim Du, nhưng anh vẫn là lần đầu bị xoa đầu, bống chốc đơ người để cho cô xoa, chỉ là trong lòng có một sự kỳ lạ nói không ra. Đây không giống lúc cô sờ eo anh, cứ thấy giống bị coi thành cún mà xoa?

“Châu Tuệ, quần áo sạch sẽ rồi, nhưng lau bên trong chút.” Sở Trĩ Thủy bình định xong Tân Vân Mậu, lại nói: “Nếu không sẽ khó chịu.”

Một lát sau, Sở Trĩ Thủy dẫn Trần Châu Tuệ đi lau lưng, Kim Du không cẩn thận làm đổ nước uống, bị phạt phải dọn bàn ăn, bàn của bộ phận phát triển kinh tế được dọn sạch sẽ mọi nơi.

Trong nhà vệ sinh, Sở Trĩ Thủy giúp Trần Châu Tuệ cầm quần áo, cô nhớ ra nước trái cây dính đến lưng, hỏi: “Em với tới không.”

“Vẫn ổn.” Trần Châu Tuệ nói lòng vòng: “Chắc sạch rồi.”

“Chị giúp em lau, em mở cửa hé ra chút.” Sở Trĩ Thủy phát hiện Trần Châu Tuệ không quá thể hiện yêu cầu của mình, đối phương sống khá kín đáo, thiếu cái gì thật cũng không nói.

Trần Châu Tuệ chần chừ một lát rồi vẫn mở cửa ra, đưa khăn ướt ấm cho Sở Trĩ Thủy.

Sở Trĩ Thủy mấy cái đã lau sạch lưng của Trần Châu Tuệ, đang định bảo đối phương kéo quần áo lại ngay ngắn, nhìn xuống theo cổ áo, liếc thấy thấp thoáng một vết đen, không kiềm được nghi hoặc hỏi: “Châu Tuệ, em xăm hình sao?”

“A, đó không phải hình xăm, trời sinh đó.” Trần Châu Tuệ cười khổ: “Lúc sinh ra đã có rồi, không biết là bớt hay là cái gì.”

Sở Trĩ Thủy an ủi: “Không sao, nếu không mặc đồ hở lưng thì không thấy được, hôm nào vẫn có thể đi bệnh viện xóa mất.”

Trần Châu Tuệ nghe đối phương không chút để ý, cô ấy chầm chậm kéo quần áo lại, bỗng nhút nhát nói: “Lúc em mới chào đời, rất nhiều người nghe nói tới cái này, còn nói với cha mẹ em thứ này không may mắn, dù sao đi nữa cũng không coi trọng gì.”

Sở Trĩ Thủy muốn nói lại thôi: “Sinh viên đại học Ngân Hải chúng ta đừng bàn mấy cách nói chế độ phong kiến này nữa.”

“Cũng đúng.” Trần Châu Tuệ thoải mái mỉm cười, cô ấy cảm thấy trong mắt Sở Trĩ Thủy thật sự không có chuyện lớn, vấn đề gì cũng có thể giải quyết, cũng bị cảm nhiễm cảm giác thả lỏng này.

Hai người thu dọn rồi ra ngoài, tiếp tục dùng cơm trong nhà ăn, sau khi ăn xong mang đầy thịt ba chỉ và đồ tết trở về nhà.

Thời gian nghỉ tết, buổi sáng Sở Trĩ Thủy đón tết với cha mẹ, buổi chiều sẽ lén chuồn ra ngoài một chuyến, chạy đến bên nhà mới trồng cây với yêu quái trúc. Cô còn mang túi lá cỏ khô nhỏ kia, bên trong đều là giống cây các loại, không biết anh thu gom được từ đâu, giờ lại được anh trồng vào đất.

Tiến độ công việc của một người một yêu rất chậm, Sở Trĩ Thủy nghi ngờ hết kỳ nghỉ tết cũng trồng không xong, họ luôn có thể kéo dài thời gian để dây dưa làm việc khác, không phải chạy đi mua công cụ trồng trọt, thì là cảm thấy trong nhà mới thiếu gì đó, rồi bắt đầu đi dạo khu bán đồ gia dụng trong lúc đầu óc lộn xộn.

Cửa tiệm của khu tương đối kính nghiệp, tết nhưng không đóng cửa, vẫn kiên thủ trên cương vị. Trong tiệm còn dán biển quảng cáo đặc biệt của mùa xuân, thậm chí chuyên liệt kê ra một trang danh sách quà tặng nên mua cho người thân bạn bè.

Lần trước Tân Vân Mậu mới dạo một vòng trong nhà, kiểm tra có rỉ nước không, gạch sứ có bị tróc lên không, then cài cửa sổ chi tiết các thứ, anh tiện tay sửa lại lỗi nhỏ, chuyện cần anh nói chuyện với chủ hộ, được Sở Trĩ Thủy báo lại cho dịch vụ nhà đất sau khi dọn dẹp xong, thời gian gần đây mới triệt để kiểm xong nhà.

Thiết bị trong nhà không vấn đề, nhưng trong nhà vẫn còn sạch trơn bóng láng, không đặt bất cứ đồ dùng nào, cần tự cô chọn mua.

Trong khu bán đồ gia dụng rất tốt, còn thiết kế ra không ít gian ngăn cách, mô phỏng lại cảnh tượng trong nhà. Đèn màu vàng ấm, âm nhạc du dương, khu vực phòng ngủ đặt không ít giường lớn, đầu giường chất gỗ chạm khắc tinh xảo, còn có nệm sạch sẽ mềm mại, khiến người ta nhìn thấy thì muốn bổ nhào xuống ngủ một giấc dài.

Sở Trĩ Thủy so sánh thông tin của hai chiếc giường, nghi hoặc nói: “Kích thước của chúng như nhau, chức năng cũng tương đương, tại sao giá cả lại chênh lệch nhiều thế?”

“Chất liệu gỗ không giống.” Tân Vân Mậu quan sát một lát, anh dùng khớp tay gõ vào đầu giường, ung dung nói nói: “Đầu giường này chạm khắc rất đẹp, nhưng vài năm nữa sẽ không chắc chắn nữa, không kiên cố lâu bằng loại còn lại.”

Sờ Trĩ Thủy bỗng tỉnh ngộ: “Nên vẫn là tiền nào của nấy.”

“Xem cô muốn dùng bao lâu, muốn dùng mười mấy năm hay dùng mãi mãi.” Tân Vân Mậu nói: “Có vài người hình như thích truyền lại đồ dùng nhà cửa.”

Cô phản bác: “Kiểu anh nói đó gọi là đồ cổ, không thể xuất hiện ở khu bán đồ dùng gia đình đâu.”

Dưới sự giúp đỡ của Tân Vân Mậu, Sở Trĩ Thủy đặt hai chiếc giường đệm khác nhau, định chia ra đặt ở phòng ngủ khách và phòng ngủ chính. Giá hai chiếc giường lớn không hơn kém nhau bao nhiêu, chất liệu và giá tương đồng, chắc cũng có thể sử dụng lâu dài.

Họ đi dạo xong khu vực phòng ngủ, đi ngang khu đồ gia dụng phòng khách, còn nhìn thấy một chiếc ghế bập bênh bằng mây. Kiểu dáng cổ điển, màu nâu đậm, bện tết hoa văn tinh tế , còn có thể nằm nửa người lên trên đó lắc lư.

Tân Vân Mậu chỉ liếc nhìn một cái, bỗng dừng chân lại, ngồi trên ghế dựa vào không đi nữa.

Ngày thường anh thích phơi nắng như vậy, ghế đá tròn trong sân vườn của cục không đủ cho cơ thể anh nằm thoải mái, lần nào cũng phải tựa lưng vào thân cây sau lưng mới được, ghế dựa trong văn phòng thì có thể chuyển động, nhưng ánh nắng trong phòng không tràn đầy như ngoài sân, tóm lại là có chút tiếc nuối.

Nếu đặt chiếc bập bênh này trong sân, vậy thì giải quyết mọi vấn đề một cách hoàn hảo. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh khép nửa mắt, dáng vẻ lười biếng phơi nắng trong mơ, trông có vẻ muốn nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.

“Anh bạn, anh bạn, anh không đi nữa à?” Sở Trĩ Thủy nhẫn nại chờ một lát, lại phát hiện anh nằm thẳng xuống, tức giận nói: “Không có gì thì đứng lên đi hai bước, còn định ngủ một giấc luôn à?”

Họ chỉ đi ngang qua, anh lại nằm liệt tại chỗ.

Tân Vân Mậu chân dài vai rộng, mái tóc đen tùy ý xõa xuống, cả tốc độ chớp mắt cũng biến chậm, ánh mắt mơ màng mà bay xa, như viên ngọc trong suốt.

Trong phòng nhiệt độ cao, anh mở áo khoác ra, thư thái ngả lên ghế bập bênh, cổ áo còn lộ ra phân nửa xương quai xanh, khác với dáng vẻ áo mũ chỉnh tề ngày thường, lộ ra cảm giác lười biếng như ở nhà.

Xung quanh là đồ dùng phong cách cổ điển, anh lơ đễnh nửa nằm nửa dựa, dung mạo lạnh lùng nghiêm nghị cũng bị ánh sáng ấm áp chiếu vào trở nên ôn hòa, như một quý công tử đang giết thời gian.

“Cô muốn thử không?” Tân Vân Mậu nghe cô nói chuyện mới chậm rãi nâng mắt, giơ một tay về phía cô: “Nằm đây thoải mái lắm.”

“Thật không?” Sở Trĩ Thủy nghe thấy thì đi qua, cô sờ chất liệu của ghế bập bênh, hơi mắt lạnh, mềm cứng vừa đủ, sẽ không khiến lưng bị khó chịu, hơn nữa còn thích hợp để sử dụng vào mùa hè.

Tân Vân Mậu vỗ tay xuống ghế bập bênh, tha thiết thúc giục nói: “Thật đó, cô thử xem.”

“Được thôi.”

Sở Trĩ Thủy lòng sinh tò mò, cô đứng cạnh ghế bập bênh, lại phát hiện Tân Vân Mậu không thèm động đậy.

Cô im lặng rất lâu, nhắc nhở nói: “Tôi muốn thử chút.”

“Được.” Tân Vân Mậu sắc mặt bình tĩnh, không nói hai lời đã đồng ý, vẫn tư thế lười nhúc nhích như cũ.

“…”

“Anh khuyên tôi đến thử, có thể xuống trước không.” Sở Trĩ Thủy tức đến nóng mặt, cô bắt đầu điên cuồng lắc ghế, ước gì có thể lắc rung anh rớt xuống: “Anh nằm lên tôi thử thế nào?”

Anh tưởng mình là chiếu đệm trúc à, còn có thể trải thẳng lên ghế luôn hay gì!?

Chương kế tiếp