Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 56
Vương Di Văn không có ý kiến với quyết sách của Sở Trĩ Thủy, dù sao thì cô ấy cũng đã đứng vững ở Tân Thấu rồi, cho dù người khác nhảy qua đây, thì chức vụ cũng không thể đàn áp cô ấy, đồng nghĩa với sức mạnh của cô ấy ở công ty càng mạnh hơn, đương nhiên sẽ hết sức ủng hộ cách làm của Sở Trĩ Thủy.

Lúc Vương Di Văn nhậm chức ở Long Tri, vì trước kia quá thân cận với Sở Trĩ Thủy, sau này bị dần dần ép ra khỏi tổ chức nòng cốt của công ty, cộng thêm đã nhảy việc đến Tân Thấu một khoảng thời gian rồi, có rất nhiều chuyện không biết rõ.

Lúc Sở Trĩ Thủy liên lạc với những người khác còn tiện thể tán gẫu về tình hình dạo này, sau đó thăm dò ra không ít tình báo.

“Long Tri cũng định đẩy quảng cáo cho nhãn hiệu nhỏ với tầm trung?” Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Chẳng phải lúc trước còn nói chủ yếu đẩy nhãn hiệu lớn nổi tiếng thôi à.”

“Bởi vì số liệu ngày hội khuyến mãi lần này của Tân Thấu không tồi, hơn nữa giờ phần lớn xu hướng là giảm bớt chi phí, nên chúng tôi cũng đặt tầm ngắm lên hàng nội địa.” Đối phương nói: “Đúng rồi, giám đốc Sở cô theo dõi bảng bán hàng của Tân Thấu sao? Chỉ dựa theo một bảng phân tích nhãn hiệu đó, có một hai nhãn hiệu khá giỏi, dạo này định đối chiếu tiêu chuẩn, cũng đẩy ra một làn nhãn hiệu tương tự, đẩy đến trình độ có thể lên lôi đài với Tân Thấu.”

Nói cũng nói đến đây rồi, điều Sở Trĩ Thủy nên hiểu cũng hiểu rồi, lên mạng có thể tra được thông tin bộ phận công ty Quan Cục, chắc là Lý Long Khoa đã biết cô hợp tác với Tân Thấu từ lâu, lúc gặp nhau giả vờ hồ đồ thăm dò tình hình của Vương Di Văn.

Nếu Sở Trĩ Thủy đồng ý hợp tác với anh ta, vậy anh ta sẽ đáp lại bằng lòng tốt, cắt đứt mối quan hệ sâu sắc của Quan Cục và Tân Thấu.

Nhưng nếu cô không đồng ý, anh ta cũng sớm có chuẩn bị, nội bộ đã trưng cầu thu thập một làn nhãn hiệu mỹ phẩm và đồ ăn vặt, định dựa theo tiêu chuẩn của Quan Cục đẩy ra một nhãn hiệu cạnh tranh với Tân Thấu.

Cách làm rất quen thuộc.

Ban đầu Lý Long Khoa bảo cô đến làm điều hành, sau lưng lại lén lút tìm đoàn đội điều hành mới, nhắm chuẩn thời cơ mưu đồ bức vua thoái vị, vẫn là chiêu thức cũ rích.

Sở Trĩ Thủy không hiểu anh ta sợ hãi mình nhiều cỡ nào mới đẩy nhãn hiệu tương đương với Quan Cục. Rõ ràng Lý Long Khoa nên cấu véo với Tề Sướng, thế nhưng tầm nhìn của anh ta cứ chuyển động theo cô, phảng phất như một tay cô đẩy Tề Sướng lên ngôi vị, cô mới là kẻ sau màn đen thật sự.

Nếu Long Tri đẩy nhãn hiệu cạnh tranh hot lên, ắt sẽ tạo thành sự công kích với Quan Cục, nhưng trước mắt Sở Trĩ Thủy khá tự tin, cô cho rằng đây không tính là khiêu chiến quá lớn.

Một là thành bản sản phẩm của Quan Cục cực thấp, sức cạnh tranh cốt lõi là tư liệu thật, cộng thêm lao động cải tạo của nhóm ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch làm giảm thấp chi phí công nhân của sản phẩm cùng loại một cách trá hình; hai là sơ đồ tổ chức của công ty Quan Cục, chỉ cần hoạt động kinh doanh trực tiếp thuận lợi, rất khó sụp đổ trong thời gian ngắn, mà vấn đề khó lớn nhất là tiền thuê cửa hàng cũng được giải quyết.

Cho dù Quan Cục trong thời kỳ ngắn ngủi đã gặp phải sóng gió, nhưng chỉ cần qua được đợt sóng đầu thì vẫn không sao như cũ, dù không có Lý Long Khoa đẩy sản phẩm cạnh tranh, cũng có vô số người cạnh tranh trên thị trường, thị trường chính là sóng lớn cuốn cát, xem coi ai có thể cười ngạo lâu nhất.

Người đào ra từ Long Tri cần thời gian từ chức, cửa hàng bán trực tiếp của Quan Cục cũng cần thời gian thu xếp, có lẽ lần giao chiến sau mới là toàn lực vật tay, cơ bản chính là lúc cửa hàng chính thức khai trương.

Trong cục quan sát Ngân Hải, nhóm yêu quái Diệp Hoa Vũ trải qua sự cố gắng bền bỉ, cuối cùng cũng không để cho Sở Trĩ Thủy bị đào đi mất, tránh xảy ra tình huống thần quân ở lại Ngân Hải.

Trước khi sắp rời đi, Hồ Thần Thụy còn răn đe một phen, ý vị thâm trường nói: “Cục trưởng Diệp, ông đừng buông lỏng cảnh giác, trông chừng sửa sang cửa hàng nhiều vào, nếu làm hỏng cửa hàng, nói không chừng Tiểu Sở vẫn sẽ đi đó, ở Hoài Giang làm không được thì về Ngân Hải!”

“Tại sao người trẻ tuổi cứ muốn đến thành phố lớn dốc sức vậy? Cực khổ biết bao!” Diệp Hoa Vũ kinh sợ nói: “Lão Hồ, ông khuyên cô ấy chút đi, trong cục Hoài Giang ổn định, tốt hơn bên ngoài cỡ nào!”

Hồ Thần Thụy ngẫm nghĩ nói: “Tôi cũng muốn khuyên, nhưng người trẻ tuổi có suy nghĩ riêng.”

Diệp Hoa Vũ suy tính: “Hay là các ông giúp cô ấy giải quyết vấn đề cá nhân đi, nghe nói sau khi thành gia sẽ lười nhảy việc.”

“?”

Hành trình công tác kết thúc, Hồ Thần Thụy mang phí nghiệp vụ và cửa hàng thắng lợi trở về, mà Sở Trĩ Thủy lại bất thình lình được đề bạt lên phó phòng, về đến cục bắt đầu chạy đi làm quy trình chính quy của đại hội bầu cử.

Thủ tục Sở Trĩ Thủy đi làm là đặc cách đề bạt, theo lý mà nói thời gian nhậm chức của cô không đủ, ở đơn vị bình thường rất khó thăng tiến như tên lửa, nhưng đến cục quan sát một năm thành tích hiển nhiên nâng cao, cộng thêm các yêu quái thờ ơ với thời gian nhất, nên đã toàn phiếu thông qua trong mông lung mơ hồ.

Suy cho cùng đồng nghiệp con người làm việc bốn mươi năm mươi năm, đồng nghiệp yêu quái đều ngại kiềm cô, đối với họ mà nói quả thật quá ngắn ngửi.

Loại đề bạt đặc cách này cả nước cũng có tiền lệ, cho nên Sở Trĩ Thủy làm thủ tục phức tạp nhưng vẫn coi như thuận lợi.

Không lâu sau, bộ phận phát triển kinh tế trở thành phòng phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy chính thức được chọn làm phó phòng, tìm Hồng Hi Minh hoàn thành quy trình còn lại.

Trong văn phòng nhân sự, cửa sổ được mở ra một cánh cho thoáng khí, cơn gió se lạnh len lỏi vào phòng xua đuổi cơn buồn ngủ mơ màng trong hơi ấm mùa đông.

Sở Trĩ Thủy ngồi chờ trên sô pha, cô nghe thấy âm thanh lạch cạch bên tai, chần chừ không biết có cần về bộ phận phát triển kinh tế trước không, đợi Hồng Hi Minh làm xong việc lại đến lấy đơn từ có liên quan.

Hồng Hi Minh ngồi làm việc trước máy tính, hình như nhìn ra sự do dự của Sở Trĩ Thủy, cô ấy vừa gõ bàn phím với động tác nhạy bén, vừa tràn đầy nhiệt tình trò chuyện: “Tiểu Sở, đừng gấp nha, xong ngay đây.”

“Vâng ạ, chị Hồng, em không gấp, chị cứ từ từ.” Sở Trĩ Thủy nghe thấy câu này, chỉ đành tiếp tục ngồi chờ, ngại rời đi trước.

“Thật là tuổi trẻ tài cao, trẻ như vậy đã được lên phó phòng, năm đó chị được lên chức ở Ngân Hải, nghĩ kỹ lại có mấy trăm năm hà, tất nhiên lúc ấy còn chưa gọi là phó phòng, không phải dùng hệ thống chức vụ này.” Hồng Hi Minh lộ ra ánh mắt hoài niệm, cũng không ngừng động tác tay lại, bàn phím vẫn vang lên âm thanh thanh lãnh.

Thỉnh thoảng yêu quái sẽ sử dụng từ ngữ có đủ đặc trưng thời đại, ví dụ nhóm ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch cứ gọi “đại nhân” và “thần quân”, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác vết tích của những năm tháng ấy.

“Thì ra chị vốn làm việc ở Ngân Hải?” Sở Trĩ Thủy tò mò: “Vậy mà không phải làm việc suốt ở Hoài Giang.”

“Đúng đó, cục quan sát chúng ta có một quy định bất thành văn, chính là thường muốn được đề bạt thăng chức đều phải đến Hoài Giang một chuyến.” Hồng Hi Minh giải thích: “Số người của cục Hoài Giang nhiều nhất, em thấy Ngô Thường Cung cũng thế, từ Tất Ngô qua được thăng chức.”

Sở Trĩ Thủy hiểu ra, xem ra cục Hoài Giang thường niên thuộc khu biên phòng nguy hiểm cao, không chỉ áp chế một trong tứ chi của long thần, còn tồn tại yêu quái trúc thể hoàn chỉnh, chẳng tránh cục trưởng Hồ bị điều qua đây cứ canh cánh trong lòng.

Tuy cục quan sát Hoài Giang mang danh duy trì an ninh, nhưng nói thật lòng vốn dĩ đánh không lại yêu quái phong thần, nếu thật sự xảy ra xung đột thì đây chính là nơi ngã xuống đầu tiên. May mà Tân Vân Mậu không có gì thì ngồi xổm trong nhà, anh không có hứng với việc mở rộng tín đồ và khuếch tán thế lực, hoàn toàn khác với long thần rung chuyển đất trời năm đó.

Thực vật có thể là kẻ thích yên bình, ngày thường chỉ đam mê tưới hoa và trồng cây.

Sở Trĩ Thủy và Hồng Hi Minh câu được câu không tán gẫu, người và người nói chuyện chỉ có mấy chuyện như thế, người và yêu cũng vậy, bất tri bất giác đã nói đến vấn đề kinh điển chốn văn phòng.

Này là một thứ không thể tránh khỏi ở vô số đơn vị trong biên chế, thế nhưng Sở Trĩ Thủy nghĩ về tính đặc thù của cục quan sát, vẫn không quan tâm nhiều tới chuyện này, mãi đến khi Hồng Hi Minh lên tiếng thăm dò.

“Tiểu Sở, đời sống tình cảm của em dạo này có phát triển gì không?”

Sở Trĩ Thủy nghe thấy chủ đề bị chuyển, đơ người nói: “Hả?”

“Em xem em ưu tú trong công việc như thế, không xem xét đến vấn đề cá nhân sao?” Hồng Hi Minh cười nói: “Sao không cân nhắc thành gia lập nghiệp?”

“…”

Không phải chứ không phải chứ, lãnh đạo con người sẽ hóng chuyện có độc thân không, sao cả lãnh đạo yêu quái cũng vậy thế?

Sở Trĩ Thủy cười gượng: “Bộ phận phát triển kinh tế bận lắm, lại phải mở cửa hàng trực tiếp ngay, em thật sự không quan tâm nổi mấy chuyện này.”

Hồng Hi Minh nghĩ ngợi: “Nói cũng phải, em thật sự rất bận, chị nhớ mấy ngày chúng ta bỏ công làm hoạt động em tan làm còn muộn hơn chị.”

Sở Trĩ Thủy hơi thả lỏng, chính thức nói: “Vâng, nên em không nghĩ đến mấy chuyện này, trước bận việc trong cục, em còn mới được thăng chức, không thể phụ sự tín nhiệm của mọi người.”

“Em một lòng nhào vào cục, các chị cũng áy náy.” Hồng Hi Minh thắm thiết nói: “Hay là thế này đi, chị giới thiệu đối tượng cho em, giúp em nghĩ chuyện này, em có yêu cầu gì không?”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Sở Trĩ Thủy hoảng hốt khéo léo từ chối: “Vậy thì phiền chị Hồng quá rồi, ngày thường chị cũng có công việc, còn để chị hao tâm mấy chuyện này.”

Hồng Hi Minh: “Không phiền, không phiền, chỉ là chuyện tiện tay thôi!”

Sở Trĩ Thủy khó xử nuốt nước bọt: “Chủ yếu em cảm thấy chuyện này độ khó cao, tốn quá nhiều sức lực…”

“Độ khó có cao hơn Ngưu Lang Chức Nữ không?” Hồng Hi Minh dứt khoát nói: “Giống loài các chị đây giàu kinh nghiệm trong phương diện mai mối, Tiểu Sở em hoàn toàn có thể tin tưởng chị, dù yêu cầu nào cũng được, đều có thể tìm được cho em!”

“…”

Này là sự tự tin của chim hỉ thước sao? Đang gánh còng lưng áp lực Vương Mẫu nương nương cũng dám gan dạ bắc cầu?

Sở Trĩ Thủy trong lòng thầm niệm độc thân tốt biết bao, nhưng cô cũng không chịu lên tiếng gây cụt hứng, dứt khoát cố ý vờ như khó xử: “Em tìm đối tượng yêu cầu cũng không cao, chỉ cần đẹp trai, hiếu thuận với cha mẹ em, có thể biết làm việc nhà, còn kiếm tiền nuôi gia đình…”

Hồng Hi Minh sảng khoái trả lời: “Được, chị tìm cho em!”

Sở Trĩ Thủy chơi liều, cắn răng nói: “…Còn phải biết sinh con!”

Hồng Hi Minh: “?”

Sở Trĩ Thủy nhìn sắc mặt đối phương ngập ngừng, bỗng cô biết nắm được chỗ hiểm, càng táo tợn hơn: “Chị Hồng, thật ra em vẫn luôn cảm thấy mình không kém cỏi hơn đàn ông, nhưng phải đối mặt với rủi ro sinh sản thì thật mất mác, vẫn sẽ làm lỡ công việc trong cục, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề này, em cảm thấy người ấy cũng không phải vấn đề.”

Hồng Hi Minh ngẩn ngơ: “Thì ra là vậy, có lý.”

Sở Trĩ Thủy mặt đầy ý cười: “Nên cảm ơn chị Hồng suy nghĩ cho em, nhưng chuyện này khá khó giải quyết…”

“Chuyện này đâu khó giải quyết.” Hồng Hi Minh không biết nghĩ ra điều gì, cô ấy vui mừng vỗ tay, như đã hiểu ra: “Cái người trong văn phòng em biết sinh đó! Em cứ nói thẳng là nhìn trúng người ta đi!”

“???”

Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Em với Kim Du không thích hợp nhỉ.”

Hồng Hi Minh nhìn cô một cái, trêu chọc nói: “Sao lại là Kim Du? Chẳng phải còn một người nữa à.”

Sở Trĩ Thủy bị ánh mắt chọc ghẹo của Hồng Hi Minh nhìn cho nóng mặt, cô kinh sợ đến nỗi suýt chút từ trên sô pha nhảy dựng lên, đỏ mặt tía tai nói: “Sao anh ấy có thể sinh con? Anh ấy là đàn ông đó!”

“Tiểu Sở, em chính là con người tư duy cố chấp, động vật và thực vật khác nhau.” Hồng Hi Minh kiên nhẫn giải thích: “Lúc yêu quái động vật hóa hình người, quả thật có liên quan đến giới tính bản thể, nhưng đa số yêu quái thực vật đực cái đồng thể, họ căn cứ theo giới tính đặc trưng riêng biệt của bản thân, hình người hoàn toàn không khác thì tính nam, nhưng sẽ giữ lại một vài đặc điểm của bản thể.”

“Nếu anh ta không muốn sử dụng, vậy hoàn toàn là hình người đó, nhưng các em có thể bàn bạc với nhau, dùng đặc điểm bản thể của yêu quái thực vật, cũng không phải chuyện lớn lao gì.”

“…”

Hình người của yêu quái sau khi hóa thành không khác gì với nam nữ bình thường, điểm khác nhau duy nhất là yêu quái thực vật có nhụy đực nhụy cái, có thể tận dụng bản thể để mang thai.

Chẳng trách Tân Vân Mậu xem phim tài liệu ngại ngùng không thôi, ban đầu cô còn cảm thấy anh chuyện bé xé to, rõ ràng là không có liên quan đến anh, giờ nghĩ lại thấy anh hoảng loạn là chuyện rất bình thường.

Mặt Sở Trĩ Thủy bốc lên hơi nóng, cô cứ cảm thấy như đang nói mấy chủ đề người lớn với sếp Hồng, bỗng chốc như ngồi trên đống lửa, tay chân không biết để đâu. Kiến thức thường thức về sinh lí của giới yêu quái khiến cô chấn động cực kỳ, máu nóng từ chân nhảy tót lên đầu, ngượng ngùng đến không thể khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Có thêm kiến thức kỳ lạ rồi.

Cô chờ sếp Hồng làm xong thủ tục, lấy đơn từ rồi chuồn đi, cũng không dám ở lại văn phòng nhân sự lâu thêm nữa.

Trong bộ phận phát triển kinh tế, Sở Trĩ Thủy làm thủ tục khá chậm, lúc quay về đã là buổi trưa. Kim Du và Trần Châu Tuệ hình như đã đi ăn cơm trước rồi, chỉ có Tân Vân Mậu đứng bày dụng cụ ăn cơm trong phòng.

Anh nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn: “Tôi tưởng cô phải đi lâu lắm.”

Giờ Sở Trĩ Thủy trông thấy anh, cô càng tâm hoảng ý loạn hơn, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, rồi lại liếc thấy thức ăn trên bàn: “Anh mua cơm giúp tôi rồi?”

“Ừm.”

“Cảm ơn, cùng ăn không?” Sở Trĩ Thủy thấy mắt anh sáng rực, lại vội bổ sung một câu: “Dĩ nhiên là chúng ta chia đồ ăn ra trước, anh đừng chờ tôi ăn xong mới chọn!”

Tân Vân Mậu mím môi, trái lại đẩy cơm trắng ra, chia thành phần cho hai người.

Một người một yêu mở hộp cơm ra, trực tiếp đặt trên bàn Sở Trĩ Thủy, sau đó ngồi song song trên bàn ăn cơm.

Tân Vân Mậu đẩy ghế của anh qua, quen thói ngồi cạnh Sở Trĩ Thủy, chân dài tùy ý duỗi ra, đầu gối thỉnh thoảng đụng trúng cô. Họ kề vai ngồi chung, cộng thêm không gian khá hạn hẹp, nên kề khá sát nhau.

Mùi cỏ cây thanh mát của lá trúc bay đến, kích thích đầu mũi cô khẽ động, không phải hương thơm của hoa, mà là một cảm giác mát lạnh, khiến người ta bỗng chốc liên tưởng đến sự bất khuất trước gió của cây trúc, còn có thân hình thẳng tắp anh tuấn của anh.

Sở Trĩ Thủy cách một tấm vải quần cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy như có như không, cô không chút biến sắc thu hẹp lại động tác, trượt nhẹ ghế sang bên kia một chút.

Tân Vân Mậu phát hiện cô trượt về nơi xa, anh hơi nhíu mày, kỳ quái nói: “Tại sao trốn xa vậy?”

“Mới biết vài chuyện, tôi cảm thấy phải chú ý chút.” Cô nhẹ ho hai tiếng: “Cũng là đang bảo vệ anh.”

Tân Vân Mậu càng thêm hồ nghi: “Bảo vệ tôi?”

“… Đúng.”

Cô sợ là ngày thường không cẩn thận đụng phải anh, cứ thế làm một người thụ phấn cho anh, vậy chính là sự cố phải bồi thường rồi.

Chương kế tiếp