Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 57
Thức ăn ở nhà ăn vẫn mỹ vị hấp dẫn như trước, nhưng Sở Trĩ Thủy ôm chuyện trong lòng, hiện tại nuốt không trôi, ở gần Tân Vân Mậu rất bức bối, chỉ mong ăn nhanh cho xong bữa cơm, tìm thời gian lên mạng tra tài liệu.

“Cơm không ngon à?” Tân Vân Mậu phát hiện cô không nhấc đũa lên gắp thức ăn nữa, lông mi của anh khẽ run, như hiểu ra nói: “Xem ra nên nặn cơm nắm một lần nữa rồi, lần trước ở đó cô ăn rất nhiều.”

“Không, thức ăn ngon lắm.” Sở Trĩ Thủy phun tào: “Gía cả trúc đắt đỏ thế, tôi không ăn mới có vấn đề, đừng có tận dụng triệt để lừa tôi đốt lửa nấu cơm.”

“Hừ.”

Dạo này Tân Vân Mậu cứ nhìn chằm chằm vào nhà bếp, bất lực vì vẫn luôn không có cơ hội vào nhà, cộng thêm tủ lạnh mới vừa đưa đến, trong nhà không có bất cứ nguyên liệu nào, bèn chần chừ không có cơ hội nghiên cứu nguyên lý.

Sở Trĩ Thủy sẽ không để anh vào nhà bếp đâu, yêu quái thực vật nấu cơm quá kỳ lạ, anh thiêu chính mình thì biết làm sao?

Tân Vân Mậu dùng ánh mắt còn sót lại nhìn cô, thấy cô không tập trung ăn cơm, anh càng cảm thấy khó hiểu: “Hôm nay cô nói cũng rất ít.”

“Ăn không nói ngủ không nói.” Sở Trĩ Thủy nói: “Chẳng phải thần quân là người có cách sống cổ xưa sao.”

Tân Vân Mậu bị cô dạy dỗ lễ nghi, bỗng tỏa ra oán niệm, ước gì có thể viết đầy mặt “cô cũng không tán gẫu hai câu với tôi quá đáng thật sự.”

Sở Trĩ Thủy lo lắng cúi đầu, tránh né ánh mắt lạnh giá của anh, bình thường cô có tâm trạng nhàn rỗi trò chuyện, nhưng vừa tiếp nhận lượng thông tin bạo, còn đang bối rối với vấn đề sinh sản của yêu quái thực vật, điều phiền não hơn chính là chuyện này không thể tìm anh nói.

Không phải cô không nói chuyện với anh, chỉ là cô nghĩ chủ đề nói chuyện này có lẽ sẽ khiến anh cảm thấy bị tổn thương tới phong tục văn hóa.

Cơm nước xong, một người một yêu dọn dẹp hộp cơm xong lại lần nữa quay về chỗ ngồi riêng của mỗi người. Sở Trĩ Thủy ngồi trước máy tính, cuối cùng cô cũng có cơ hội lên mạng giải đáp nghi vấn, thế nhưng vừa mở trang mạng ra định tra cứu, đột nhiên nhớ ra Tân Vân Mậu ngồi đằng sau mình, nói không chừng lúc sơ ý sẽ quét thấy màn hình của cô.

Nếu bị anh phát hiện cô tra cứu “cây trúc sinh sản thế nào”, vậy căn bản là cô có thể tạm biệt cục quan sát Hoài Giang, trở thành ký ức gượng gạo không thể xóa bỏ trong cuộc đời cô.

Sở Trĩ Thủy lập tức mở đại một trang mạng lên, lại thần thần bí bí móc điện thoại ra. Cô giả vờ mình đang nhìn máy tính, trên thực tế lại lướt màn hình điện thoại, giống như học sinh có giáo viên chủ nhiệm đang ngồi sau lưng, lén lút hành động.

Hồng Hi Minh nói đa số thực vật đều là đực cái đồng thể, nhưng Sở Trĩ Thủy không biết chắc rằng cây trúc có phải như thế không.

Mạng xã hội vạn năng cho ra kết quả rất nhanh, cây trúc có hai cách sinh sản: một là sinh sản vô tính, dựa vào thân rễ dưới đất, giống với trí nhớ của cô; một là sinh sản hữu tính, dựa vào kết hạt nở hoa, quả được gọi là gạo trúc, rơi vào trong đất sẽ mọc ra măng mới.

Sở Trĩ Thủy đọc xong càng thấy chấn động không nguôi, anh vậy mà có nhụy đực nhụy cái thật!

Dù hình người của yêu quái giống như người bình thường, hoàn toàn không có bộ phận nào dư thừa, nhưng chuyện Tân Vân Mậu có nhụy cái vẫn khiến cô hết sức kinh ngạc.

Cô tiếp tục đọc nhanh như gió, đoạn sau giới thiệu chu kỳ ra hoa của cây trúc, còn nói về việc các loại trúc sau khi ra hoa sẽ như thế nào, có vài cây ra hoa rồi sẽ chết đi, có vài cây ra hoa rồi vẫn có thể sống, dù sao đi nữa thì căn cứ theo các loại trúc khác nhau thì nó sẽ khác nhau.

Sở Trĩ Thủy đọc xong lại hết lo, Tân Vân Mậu tự xưng là hàng cao cấp, hơn nữa anh từng nói giết thần khó vô cùng, vậy anh ra hoa chắc chắn sẽ không chết.

Vừa đến tiết Kinh Trập, từng trận mưa xuân kéo đến.

Nhiệt độ thành phố Hoài Giang dần tăng cao, liên tục có vài cơn mưa nhỏ rả rích, thúc đẩy các chồi non thực vật đã ngủ cả mùa đông, giờ đang là mùa màng tốt để vạn vật thức tỉnh.

Cửa hàng trực tiếp của cục quan sát còn chưa chính thức khai trương, nhưng Tân Thấu đã tổ chức sáng lập đoàn đội mới, có không ít người cũ của Long Tri Video. Gần đây Sở Trĩ Thủy thuận lợi thu được số tiền lớn từ phí săn người, vui vẻ lao vào khu bán đồ gia dụng, trang hoàng nhà mới từ từ.

Tân Vân Mậu bình thường hay đến giúp đỡ, nhưng dạo này Sở Trĩ Thủy không gọi anh nữa, chủ yếu vì sân vườn vẫn chưa được bố trí xong.

Lúc dọn nhà, trong tiểu khu là một mảnh hoang tàn, chỉ có rừng trúc bên suối bốn mùa xanh ngát.

Mưa xuân quý như dầu, mưa mù rơi xuống nhân gian như mạn che mặt, mặt đất bắt đầu nhuộm một tầng ý xanh, phần phật lan thành một mảnh. Rõ ràng hai tuần trước vẫn là bãi cỏ trơ trụi, giờ đây lại toàn là chồi non, xuân quang vô hạn.

Thánh nhân cũng có lúc nhầm là thế, trong sân nhà cô vẫn là một mảnh đất trọc lóc, hoa cỏ trồng xuống sớm đã nảy mầm, chỉ có khu vực trồng trúc không chút phản ứng, chỗ lúc trước có yêu khí để lại cho cây trúc là nhiều nhất.

Sở Trĩ Thủy làm xong mọi thứ, cô kiểm tra xung quanh một phen, cuối cùng lên tiếng gọi: “Tân Vân Mậu.”

Một khắc sau, vết nứt màu đen xé toạc khoảng không, Tân Vân Mậu xuất hiện từ góc không người, anh mặc một chiếc áo dài tay màu trắng rộng rãi, nơi khâu nhỏ được tô điểm đường vân màu xanh nhạt, trông có vẻ tùy ý phóng khoáng. Anh còn chưa hoàn toàn bước vào sân, tiếng nói ai oán đã đến trước một bước: “Cô còn biết gọi tôi à, đã hai tuần rồi không…”

Nói đến đây thì ngừng, anh nhìn thấy bố trí mới trong sân vườn nhỏ, bỗng chốc hơi sững sờ.

Ghế bập bênh bằng mây kiểu cổ quen thuộc, bàn nhỏ cổ điển làm bằng gỗ, giá gỗ sáng bóng lấp lánh, trên ghế bập bênh để đệm tựa lưng mới tinh, tầng trên của bàn nhỏ đặt hoa quả tươi và bánh kem matcha, tầng dưới đặt dụng cụ pha trà màu xanh nhạt. Đồ gia dụng các loại lấp đầy không gian nhỏ bé, bỗng chốc làm cho sân vườn rộng lớn khác hẳn.

Cách đó không lâu họ cùng nhau thanh lý đồ đạc linh tinh trong sân, giờ mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, sắp xếp xong đồ gia dụng thì có cảm giác cổ xưa.

“Sinh nhật vui vẻ.” Sở Trĩ Thủy vui vẻ vỗ tay: “Thế nào? Làm cho anh theo lời hứa đấy.”

Hôm nay là ngày đầu tiên sau Kinh Trập, cho nên dạo này cô nhín thời gian rảnh xây miếu thờ như đã nói.

Tân Vân Mậu cũng đã quên mất sinh nhật của chính mình, anh ngạc nhiên đi về phía trước, nhìn góc sân tổ chức sinh nhật trước mắt, hỏi: “Mấy thứ này mua từ lúc nào vậy? Lúc trước tôi cũng đâu thấy.”

“Tôi mới đi mua đó, may mà giao hàng khá nhanh, còn sợ không kịp đến vào hôm nay.”

Hóa ra gần đây cô không tìm anh là tự mình đi khu bán đồ gia dụng.

Tân Vân Mậu hạ tầm mắt, còn thấy lạ hai tuần nay cô không gọi anh, hai ngày nay đều buồn bã không vui, không ngờ cô đang chuẩn bị cho cái này.

Sân vườn rải đầy ánh nắng, một góc đơn giản cổ điển, kế bên nhà cô ở, là miếu thờ cô đã đồng ý. Ngàn năm trôi đi, anh vậy mà có có nơi đặt chân, đây thật sự mà một chuyện kỳ diệu mà mới mẻ.

Bỗng có sấm mùa xuân rơi vào trái tim anh, đánh thức nỗi buồn cô độc ngủ suốt mùa đông, khiến lòng ngực anh dâng lên một dòng chảy ấm nóng xóa tan đi băng lạnh.

Tân Vân Mậu nhìn thấy chiếc giá gỗ đặt bên cạnh chiếc bàn nhỏ khá bắt mắt, bèn lên tiếng hỏi: “Này là cái gì?”

“Dùng để đặt dù đó, ngày thường còn có thể đặt chút đồ lặt vặt.” Sở Trĩ Thủy giới thiệu từng chút: “Rồi là bánh kem, chọn cái vị matcha, khá ít dầu sữa, ăn cùng với trà nóng và hoa quả tươi. Bởi vì anh cũng không ăn đồ ăn, nên dùng chút bánh nước hoa quả đến chúc mừng.”

“Không đúng, nên dùng làm đồ cúng, chúc mừng thành lập miếu trúc thần.” Cô vui tới mức vỗ tay giống như hải cẩu nhỏ đáng yêu: “Chúc mừng thần quân, xây miếu thành công.”

Ánh mắt Tân Vân Mậu lấp lánh, anh chợt ngại ngùng, nhẹ trả lời: “Ừm.”

“Lại đây, cho anh cắt bánh kem, muốn chút nến không?” Sở Trĩ Thủy cắm nến vào bánh kem, bỗng nhớ ra điều gì, do dự nói: “Nhưng hình như trong nhà không có bật lửa, đến bếp lò bên kia…”

Tân Vân Mậu ôn hòa nói: “Không cần.”

Một giây sau, cây nến theo gió cháy lên, nở ra một hoa lửa sáng, phập phồng trên chiếc bánh kem trà xanh.

Sở Trĩ Thủy cảm thán: “Tiện lợi thật.”

Bên cạnh chiếc bàn nhỏ có hai ghế đá tròn, đúng lúc đủ cho họ ngồi xuống dùng bữa. Ánh mặt trời sau buổi trưa rải rác, một người một yêu đang ăn đồ ngọt ngoài sân, cuối cùng cũng có thời gian thưởng thức cảnh tượng ngày xuân.

Tân Vân Mậu cắt miếng bánh đầu tiên, đặt nó vào trong hộp, giơ tay đưa cho Sở Trĩ Thủy.

“Miếng đầu tiên không để mình ăn sao?” Sở Trĩ Thủy chần chừ không nhận: “Dù gì cũng là đồ cúng xây miếu.”

Tân Vân Mậu lắc đầu: “Nếu đã là đồ cúng của tôi, vậy là do tôi chia rồi.”

“Cũng được.”

Sở Trĩ Thủy ăn miếng đầu tiên, hương matcha thơm ngọt, lại uống chung với trà nóng đắng nhẹ, tư vị tốt đẹp không thể hình dung.

Tân Vân Mậu nhìn thấy cô vui vẻ híp mắt, dung mạo ngày nào cũng lạnh lùng của anh dịu xuống, giờ mới động tay cũng cắt cho mình một miếng, cùng cô ngồi bên bàn gỗ nhỏ. Ăn một miếng bánh kem, cảm giác mềm mịn tinh tế, vị ngọt như tơ tan trong vòm miệng, nhẹ nhàng mà xa xăm, không có chút cảm giác ngấy nào.

Gió hiu hiu, ánh nắng rải khắp mặt đất, đây là một bữa trà chiều yên bình.

Một lát sau, Tân Vân Mậu nâng tay chỉ vào khu vực ghế bập bênh, xác nhận nói: “Cô nói là xây miếu, nơi đó cũng thuộc về tôi?”

“Phải.”

Anh cực kỳ hài lòng gật đầu, thuận thế đến gần chiếc ghế, trong chớp mắt thay đổi áo trên người. Tóc dài như mực tung xõa, áo choàng trắng xanh, chỉ có vết lửa đen nơi tay áo bay phấp phới, anh bỗng khôi phục vẻ cổ trang, lười biếng nằm trên ghế bập bênh.

Không phải Sở Trĩ Thủy chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, chỉ là chưa thấy qua anh lơ đãng thế này, dù gì lúc trước cũng là kết tóc đội mũ quan, giờ trực tiếp rũ bỏ hết, cả cổ áo cũng lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh và một phần nhỏ cơ bắp bên trong, tia sáng chói lọi chiếu qua như sương tuyết.

Lông mi đen sậm của anh rũ xuống, dường như dâng lên cơn buồn ngủ, tựa như thần tiên giáng trần thong dong nhàn nhã.

Mọi ngày Tân Vân Mậu bỏ đi thuật bịt mắt, mặc đồ cổ trang là kiêu ngạo thanh nhã, hiện tại lơ đãng lắc lư ghế, bèn lộ ra vài phần ung dung và không câu nệ. Anh mặc quần áo cũng không đàng hoàng, cộng thêm dung mạo xuất chúng, lười nhác mà câu nhân, không còn lạnh lùng nữa.

Sở Trĩ Thủy cầm nĩa ăn bánh kem, cứ thế nói: “Anh về nhà của mình rồi à? Hoàn toàn không chú ý hình tượng.”

“Miếu coi như nhà.” Tân Vân Mậu nghiêng đầu nhìn cô: “Cô không biết à?”

“?”

Sở Trĩ Thủy thổ tào: “Tôi thấy thần trong miếu không áo mũ không chỉnh tề giống anh thế này, lúc trước là ai bị nhìn nhiều một cái thôi cũng muốn ầm ĩ?”

Anh thờ ơ trả lời: “Cô không thấy phật Di Lặc sao?”

Trông thấy anh đã thật sự thả lỏng rồi, giờ nói gì cũng bỏ ngoài tai, không trị anh thì mái nhà sắp lật ngói rồi.

“Phật Di Lặc mặc còn ít hơn anh, anh định noi gương theo ông ấy sao?” Sở Trĩ Thủy nghe anh cãi lại dồn dập , cô vô cảm phản kích, thúc giục nói: “Vậy nhanh chút đi, tiếp tục cởi.”

“…”

Đúng như dự đoán, ban nãy Tân Vân Mậu còn làm như không sao, anh nghe thấy câu này thì kinh ngạc ngồi phắt dậy, vành tay đỏ lựng xoay đầu lại trừng cô, còn kéo quần áo mình ngay ngắn lại, vừa ngại vừa tức quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như muốn quở trách sự càn rỡ của cô, nhưng cuối cùng chỉ mím môi, không nói thêm điều gì.

Từ vành tai đến da thịt lộ ra nơi cổ áo đều hồng lên, hoàn toàn lộ ra sự nóng bức bất an trong lòng, hiển nhiên vẫn bị câu nói này nghiền nát.

Gần đây Sở Trĩ Thủy phát hiện anh càng ngày càng không nghiêm chỉnh, nhưng yêu quái trúc hạng đồ cổ hiển nhiên vẫn còn phẩm hạnh, thật sự nghe được lời trêu chọc của người hiện đại thì sẽ lúng túng tay chân.

Hai ngày nay vì chuyện nhụy đực nhụy cái, cô đối diện với anh thì khoanh tay bó gối, giờ thấy anh xấu hổ thành giận, đột nhiên lại thả lỏng, cố ý đùa dai nói: “Tôi thắt bím tóc nhỏ cho anh nhé.”

Tóc anh đen mướt, chất tóc rất tốt, thích hợp thắt bím tóc.

“Không được.” Tân Vân Mậu từ chối quyết liệt, anh kéo tóc dài lại, đội cả mũ quan ngọc lên, sợ cô ra tay thật.

Giờ lại biến về là thần quân áo quan chỉnh tề, không dám lộ ra dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa, sợ bị tín đồ chơi đùa như búp bê.

Sở Trĩ Thủy thấy anh như vậy thì thích thú, cô tiếp tục cười hù dọa: “Vừa ăn xong bánh kem, cũng đang rảnh, chơi chút gì đi.”

Tân Vân Mậu nghe vậy, anh cau chặt mày, như cảm thấy thẹn thùng, chấn động nói: “Cô rảnh thì muốn chơi cơ thể tôi!?”

Cô hôm nay ăn no uống đủ, sao giống như một kẻ cao sang quyền quý, bắt đầu nghĩ cách hành hạ yêu quái?

Sỡ Trĩ Thủy nghẹn lời, cô chợt thấy nóng mặt, hoảng hốt nói: “Là chơi thắt bím tóc với anh, không phải chơi cơ thể anh, anh đừng sửa lời!”

“Này có gì khác?” Ánh mắt anh sâu thẳm, hờ hững nới: “Chẳng, phải, đều, là, chơi, tôi, sao.”

“…”

Chương kế tiếp