Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 59
Sau Kinh Trập, Sở Trĩ Thủy đi làm từ thứ hai đến thứ sáu, tan làm thì về nhà ăn cơm, thỉnh thoảng cuối tuần lại đến nhà mới một chuyến, ngay cả chính cô cũng cảm thấy tuần suất đến đó dạo này hơi nhiều.

Trên bàn cơm, Tạ Nghiên cầm đũa, bà cười nhẹ một tiếng: “Ngày mai là thứ bảy, con có đi bên nhà mới không?”

“Không, không đi.” Sở Trĩ Thủy bổ sung: “…Chủ nhật mới đi.”

“À, bên đó con dọn dẹp thế nào rồi?” Sở Tiêu Hạ nói: “Cha nhớ con mua giường rồi, nhưng không lấy chăn từ nhà đi, hôm khác cha đem qua đó cho con.”

Sở Trĩ Thủy: “Không cần đâu, con còn chưa mua nệm, giờ chỉ có khung giường, đợi mọi thứ xong xuôi hẵng nói.”

Tạ Nghiên ngạc nhiên: “Vậy chẳng phải không thể vào ở à.”

Sở Trĩ Thủy nghe vậy, vội nói: “Tất nhiên, con không ở được.”

Hiện giờ bên nhà mới người không thể vào ở được, chỉ có yêu quái trúc là có thể, anh có thể sống nhờ phơi nắng uống nước, thậm chí cũng không cần đi ngủ.

Sở Tiêu Hạ tùy ý nói: “Không vội, sớm muộn cũng sẽ vào ở.”

“…”

Sở Trĩ Thủy không biết cảm giác lo lắng ở đâu ra, rõ ràng cha mẹ nói chuyện nghe có vẻ rất bình thường, nhưng cô ngẫm lại cứ thấy không đúng lắm.

Ăn cơm xong, cô ngồi cùng cha mẹ một lát rồi chuồn lẹ về phòng mình, bắt đầu nghiên cứu chuyện kinh doanh cửa hàng.

Dạo gần đây, Long Tri và Tân Thấu triệt để kéo ra cạnh tranh, người trước xuất hiện trên thị trường khá sớm, coi như là người sáng tạo mô hình mới, người sau lại thực lực hùng hậu, giàu có hống hách, giờ lại có thêm người lành nghề gia nhập. Một nhóm lớn nhân viên cũ ở Long Tri nhảy việc đến Tân Thấu Video làm, chuyện này còn được báo tài chính công chúng lên bài, lên tiếng nói Long Tri Video chính thức chia nhà.

Trong tin liệt kê ra số liệu của hai công ty, đánh giá về biểu hiện Long Tri Video có được sau khi huy động được tiền vốn vòng A nhưng chậm chạp không tạo ra mô hình kinh doanh có hiệu quả mà vẫn nằm ở trạng thái đốt tiền liên tục, thậm chí thua xa Tân Thấu Video, vừa mới thành lập nhưng hiệu suất chuyển hóa còn cao hơn, e là rất nhanh sẽ tiêu phí số liệu sổ sách một cách vô ích.

Trong bài báo này còn nhắc đến Sở Trĩ Thủy, cho rằng một trong những lý do Long Tri sụp lùi, chính là một người sáng lập trong đó đã dẫn đoàn đội rời đi.

Cô lướt đến bài báo này, cảm thấy thật giống thủy quân Tề Sướng mua, cô đã vào biên chế trong cục rồi, còn có thể đi đâu được?

Rõ ràng là màn đối đầu của hai công ty, cứ khăng khăng muốn kéo tên cô vào, giống như không có cô không thảo luận được ấy.

Tranh đấu của hai công ty muốn kéo lên người Sở Trĩ Thủy, cả hoạt động mới của Long Tri cũng lấy Quan Cục làm chuẩn, họ cũng trải ra các cửa hàng nhãn hiệu sáng ý đặc sắc, định chờ cửa hàng trực tiếp của Quan Cục khai trương xong sẽ cạnh tranh.

Dạo này, Long Tri và Tân Thấu đã triển khai cuộc chiến tuyên truyền dư luận, đều đang đẩy lưu lượng ủng hộ cho các nhãn hàng trong nước, trên các sàn lớn đều có thể thấy cửa hàng khởi động trước rộng rãi.

Ầm ĩ trên mạng không dính dáng đến Sở Trĩ Thủy, khoảng thời gian này cô liên tục đi đi về về thành phố Ngân Hải, chủ yếu bận rộn công đoạn chuẩn bị cuối cùng để mở cửa hàng.

Cửa hàng tân trang hoàn chỉnh lại, các loại sản phẩm được phân thành các loại. Hồ Thần Thụy bấm tay tính toán ngày lành tháng tốt rồi quyết định khai trương cửa hàng trực tiếp của Quan Cục.

Khu phố sầm uất của Ngân Hải, một cửa hàng rực rỡ mới mở xuất hiện ở đầu phố, tấm bảng cửa mang màu sắc cổ điển đề chữ “Quan Cục”, ở cổng bố trí hoa tươi chúc mừng khai trương, còn đặt đầy các loại standee hình động vật nhỏ, có cá vàng, mèo mun, hồ ly vân vân, trông có vẻ náo nhiệt cực kỳ.

“Cửa hàng mới sao?” Có một cô gái dừng chân lại: “Lúc trước chưa từng thấy.”

“Có phải là cái quảng cáo trên mạng hai ngày nay không, hình như tôi từng mua kẹo gừng của hãng này.” Một người khác nói.

“Chẳng phải hãng này bán dầu gội sao?”

Hai người bị cổng cửa hàng thu hút bèn bước vào trong nhìn, trong cửa hàng là các loại tủ bày được làm bằng thân trúc, vừa có đồ ăn vặt màu sắc sặc sỡ, vừa có hàng hóa rối mắt, kẹo gừng Phong Vị mới nói và kem dưỡng tóc cũng có thể tìm thấy.

“Này là mở cửa hàng bán trực tiếp rồi?”

Các cô gái đi đến trước tủ bày, nâng mắt quét nhìn, phát hiện có một sào trúc, bên trên treo vô số cái bảng nhỏ. Trên cái bảng hình tròn bên trái gần nhất viết “đồ uống”, mấy bảng đằng sau đều là tên đồ uống, dưới góc bên phải còn có bảng nhỏ ghi giá của từng món.

Một người đang đứng trước tủ bày, nhân viên cửa hàng cười nhẹ nói: “Xin chào, xin hỏi quý khách muốn uống chút gì không?”

“Đều là nước uống sao? Đại khái là loại hình gì?”

Tên các loại đồ uống trên bảng nhỏ cực kỳ đặc sắc, có “nước sâm cuộc sống còn khổ cũng phải dưỡng thể”, “hễ vẽ một cái bánh lớn thì cả đống gừng”, “lá trúc xanh giả trà xanh đỉnh nhất”, vân vân, đọc sơ qua những cái tên thì không hiểu được, may mà trên danh sách có giới thiệu thành phần và mùi vị.

“Mấy đồ uống đặc sắc này đều là của cửa hàng, nước Dưỡng Sâm khá tốt cho sức khỏe, vị sẽ hơi có hậu ngọt, Khương Tín Khương Nghi là tư vị ngọt cay, nhưng vị cay không nhiều, thích hợp uống vào ngày lạnh, Giả Trà Xanh gần giống với trà sữa truyền thống, có thể thêm phô mai hoặc không thêm phô mai.” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình nói: “Tôi có thể làm cho cô một cốc nhỏ, uống thử trước rồi chọn sau.”

Cô gái ngạc nhiên: “Vậy quá lãng phí rồi.”

“Không sao, giờ cửa hàng mới khai trương, chủ yếu là thu thập phản hồi đánh giá của khách hàng.” Nhân viên cười nói: “Cô còn có thể ăn thử các loại quà vặt ở cửa hàng, để lại một vài ý kiến quý báu cho chúng tôi.”

“Giá của nước uống quả thật cũng không đắt, một ly đắt nhất mới có 12 tệ.” Một người khác lén nói: “Một ly cà phê trên con phố này động tí đã là ba bốn chục rồi.”

Cô gái hiểu gật đầu: “À, hiểu rồi, khó uống cũng có thể chấp nhận.”

Hai người không muốn ly nhỏ uống thử, trực tiếp gọi mỗi người một ly lớn, ôm tâm lý tò mò thử độc mua hàng. Nhân lúc đang pha đồ uống, họ còn rảnh rỗi đi dạo trong cửa hàng, tiện tay cầm tăm xỉa răng bên cạnh lên, bắt đầu ăn thử các loại quà vặt.

“Cái này là gừng sợi à?” Một người trong đó dùng tăm đâm lên, cô ấy thích thú nhai kỹ: “Ăn thử thì có độ dai hơn kẹo gừng, mùi vị thần kỳ, ngon hơn kẹo gừng.”

Cô bạn đi cùng bên cạnh chọn sản phẩm khác: “Tớ không thích ăn gừng, tớ từng mua kem dưỡng tóc của cửa hàng họ.”

“Xin hỏi cái này là bán sao?” Người kia lớn tiếng nói: “Có thể mua trên mạng không?”

Nhân viên canh tủ trưng bày đang pha đồ uống, vội ngẩng đầu lên nói: “Ở đây đều là hàng mới dùng thử, trước mắt cửa hàng trên mạng chưa có hàng, chỉ có thể mua ở cửa hàng trực tiếp thôi.”

“Vậy tôi mua cái này, lấy hai gói được rồi.”

“Có phải trên mạng rẻ hơn không?”

“Không, ở đây và cửa hàng trên mạng cùng giá.”

Hai người mua xong đồ, họ cầm đồ uống đi ra, thong thả hút một ngụm đầy.

Nước Dưỡng Sâm và Giả Trà Xanh nghe rất kỳ lạ, vốn là mang tâm thái uống thử, không ngờ mùi vị vô cùng ngon!

“Cái trà xanh này ngon thật à?” Cô gái hút sâu một hơi, cô ấy sảng khoái uống tận nửa ly, cảm thán nói: “Thật sự có mùi trà, hơn nữa còn là trà đặc biệt!”

“Không phải nói giả trà xanh sao?”

“Nhưng còn có mùi trà hơn trà xanh nữa!” Cô ấy không dám tin nhìn cái ly, giá trà xanh chỉ 12 tệ, vội xoay người đi vòng lại vào cửa hàng: “Đột nhiên tôi muốn mua thêm một ly!”

Cửa hàng bán trực tiếp chính thức khai trương, không những trưng bày sản phẩm cũ, còn cho lên kệ sản phẩm mới bản dùng thử, thu hút khách hàng đến thử và đưa ý kiến.

Thế nhưng, không ai ngờ được điều nổi tiếng nhất lại là mối kinh doanh đồ uống, dựa vào giá cả thấp và hương vị độc nhất, cửa hàng Quan Cục trở thành cửa hàng đồ uống náo nhiệt nhất cả khu phố thời gian gần đây.

Vô số khách hàng nườm nượp không ngớt, còn có khách du lịch vùng ngoài nghe danh đến, thậm chí bắt đầu có người đứng xếp hàng trước cổng. Họ quét sạch đồ uống, rồi sẽ đảo vòng trong cửa hàng, dùng thời gian chờ đợi để thử các loại sản phẩm mới, thuận thế đẩy lượng tiêu thụ các sản phẩm khác trong cửa hàng.

Cửa hàng Quan Cục kinh doanh chưa lâu, sản phẩm trong cửa hàng lại bổ sung tận mấy lần tồn kho, nhất là sản phẩm mới còn phát triển ra được nghiệp vụ mua hàng giúp.

Trên mạng cũng tạo nên thảo luận sôi nổi, không ít blogger đến check in, dẫn đễn người của thành phố khác vô cùng ngưỡng mộ.

[Ngon bổ rẻ! Nước Dưỡng Sâm vị rất tuyệt!]

[Chị em có thể mua giúp gừng sợi Phong Vị không? Tôi bằng lòng trả thêm tiền công, ở cửa giúp tôi gửi ra là được.]

[Mười mấy tệ tính rẻ không? Tiệm trà sữa nhà tôi cũng giá này.]

[Nói thật lòng thì coi như rẻ ở Ngân Hải, giá cửa hàng trên con phố này đều đắt, tiệm cà phê bên cạnh rẻ nhất cũng ba mươi.]

[Tiền thuê đắt á! Con phố kinh doanh trung tâm thành phố, vùng lân cận có khu danh lam thắng cảnh!]

[Cửa hàng này có thể kiếm tiền lời à?]

[Mạnh mẽ yêu cầu cho ra túi trà “lá trúc xanh giả trà xanh đỉnh nhất”, đã có túi nguyên liệu canh nhân sâm rồi, túi trà chẳng phải rất dễ à.]

Sở Trĩ Thủy đi công tác ở cục quan sát Ngân Hải, cô biết được hai ngày nay đồ uống luôn được bán hết trong thời gian dài, cảm thán: “Xem ra giá vẫn thấp, lúc ấy định giá theo thành bản, không ngờ có nhiều người mua vậy.”

Giá thuê cửa hàng Quan Cục vô cùng thấp, công thức của đồ uống là yêu quái pha chế, các loại nguyên liệu đã để dành từ lâu, nói thật thì tiền lương nhân viên cửa hàng và tiền điện nước tiêu khá nhiều.

Họ mở cửa hàng là để thành lập hình tượng nhãn hiệu, thu thập ý kiến cải thiện sản phẩm mới, không định kiếm bao nhiêu tiền, ai ngờ mối kinh doanh phụ phất lên, đồ uống ít lãi tiêu thụ mạnh, vậy mà còn hồi vốn được.

Trước mắt, thứ được hoan nghênh nhất chính là “lá trúc xanh giả trà xanh đỉnh nhất”, món đó được pha chế từ phiến lá trà lớn thu hoạch kỳ sau của vườn trà.

Trà xanh đều là búp trà thu hoạch sớm mấy phiên mới cực kỳ đáng tiền, về sau lá trà càng già, giá cả sẽ càng thấp, yêu khí trộn vào cũng ít đi. Vườn trà cục Hoài Giang diện tích nhỏ, tổng sản lượng lá trà thấp, mấy thứ trà này cũng không hợp phân bổ ra ngoài, đúng lúc đưa cho cửa hàng pha trà sữa.

Tân Vân Mậu nhìn tên đồ uống, anh không hiểu cái tên này, chất vấn: “Tại sao lại là giả trà xanh đỉnh nhất? Đây rõ ràng là trà xanh thật.”

“Đây là cách châm biếm của người hiện đại.” Sở Trĩ Thủy cười nói: “Thần quân không hiểu rất bình thường.”

Anh cau mày: “Nhưng đây là trà Long Tỉnh, cũng không phải lá trúc xanh.”

Sắc mặt cô ôn hòa, mở miệng nói: “Đây chẳng phải muốn mượn hào quang của thần quân sao, cảm thấy có một chữ “trúc” sẽ cao cấp, anh xem quả nhiên trở thành sản phẩm tiêu thụ cao.”

Tân Vân Mậu thuận lợi bị thuyết phục, anh cực kỳ hài lòng gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Một người một yêu dạo này bận chuyện cửa hàng, trong khoảng thời gian này Sở Trĩ Thủy đều nán lại ở Ngân Hải, trực tiếp kéo theo Tân Vân Mậu cũng không đi luôn.

Giờ mới dọa đến Diệp Hoa Vũ của cục Ngân Hải, ông ấy đến nay đã thật sự tin rằng Hồ Thần Thụy nói không sai, nếu không giúp cửa hàng làm ăn thuận lợi, thần quân sẽ trường kỳ đóng đô ở thành phố Ngân Hải.

Trong văn phòng, Diệp Hoa Vũ nắm bắt cơ hội, ông ấy chờ Sở Trĩ Thủy một mình đến lên đơn trà xanh năm nay, giờ mới cẩn thận dè dặt thúc giục nói: “Tiểu Sở à, cửa hàng của các cô cũng mở rồi, lá trà cũng bán rồi, định bao giờ về Hoài Giang?”

Sở Trĩ Thủy suy ngẫm: “Chỉ cần dạo này không có việc gì, chắc về nhanh thôi, chính là phải phiền ông…”

“Được được được, không phiền!” Diệp Hoa Vũ quả quyết nói: “Chuyện gì đưa tôi cũng thỏa đáng hết!”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Kế hoạch của cục quan sát rất tốt, nhưng đáng tiếc chạy đua không kịp sự biến đổi, không lâu thì có một cửa hàng mới khai trương ở đối diện.

Long Tri Video mô phỏng theo Quan Cục mở một cửa hàng tổng hợp, gom các loại sản phẩm lại, gọi bằng tên tôn vinh là liên kết trên mạng và bán hàng trực tiếp, cung cấp cho khách hàng trải nghiệm phục vụ tốt nhất.

Quan Cục chỉ cho ra sản phẩm của mình, cửa hàng tổng hợp Long Tri lại có hết các nhãn hiệu đặc sắc, thậm chí cũng cho ra đồ uống và bánh ngọt giá rẻ.

Nghe nói Long Tri định mở rộng hình thức này trong phạm vi lớn, dùng phương án này giúp Long Tri huy động một vòng vốn. Chỉ cần có tiền đầu tư mới đến, Long Tri có thể tiếp tục mạng sống, dựa vào đốt tiền của nhà đầu tư mà kéo dài hơi tàn.

Sau khi thực hiện kế hoạch mở cửa hàng tổng hợp Long Tri, phân bố rải rác ở khắp các thành phố, rất nhanh còn dâng lên một nhóm lớn thủy quân.

[Cửa hàng Quan Cục kia chỉ là tiếp thị đói khát, đồ uống gì đó sắp hàng lâu như thế? Tôi nói còn chưa đủ bài, giờ cửa hàng bên cạnh cũng mười mấy tệ một ly, còn không cần xếp hàng, cũng theo bài này đấy?]

[Cửa hàng này thật sự tiếp thị lố rồi, hơn nữa chỉ bán sản phẩm của họ, hàng hóa thực thể ít, không bằng cửa hàng đối diện.]

[Thật sự, trên mạng xào quá nhiều đã thấy phiền rồi, sản phẩm mới của họ chỉ bán ở Ngân Hải, không thể thu mua.]

Vương Di Văn đọc được bình luận bôi đen, còn tức giận gọi điện thoại cho Sở Trĩ Thủy.

“Sao anh ta vẫn hẹp hòi y như trước kia vậy?” Vương Di Văn phẫn nộ nói: “Trước kia bôi nhọ cậu ở công ty, giờ lại tìm thủy quân hắc cậu, thật không tiến bộ chút nào, cả cửa hàng cũng phải mô phỏng theo cậu.”

Cửa hàng Quan Cục là chủ ý của Sở Trĩ Thủy, nhưng bị cản trở bởi tính chất của cục quan sát, cô không thể mở rộng ở nhiều thành phố, đây là quyết định từ khi mới bắt đầu, lại cho Lý Long Khoa nhặt được của hời, đổi phương án của cô phát triển một trận.

Sở Trĩ Thủy: “Cậu nhìn thử xem anh ta có bản lĩnh thần thông gì, anh ta chỉ biết lừa người xoay tiền.”

Vương Di Văn: “Hiện tại giám đốc Tề còn ngẫm nghĩ có cần mở cửa hàng tổng hợp không, làn sóng mở cửa hàng này gần đây được tuyên truyền, đối với hiệu suất chuyển hóa của Long Tri thật sự có cải thiện…”

“Kéo sập đi, các cậu cũng muốn nhanh chóng sập tiệm?” Sở Trĩ Thủy kéo khóe miệng lên: “Anh ta sẽ biết nhanh thôi, học tớ mở cửa hàng là chuyện thất bại nhất.”

“Nhưng gần đây chắc chuyện làm ăn của cửa hàng bên cậu có ảnh hưởng?”

“Đó là do họ vừa mở không lâu, hơn nữa trong cục không kiếm tiền nhờ mở cửa hàng, đây là chuyện tớ đã nghĩ xong từ lúc đầu rồi, chủ yếu là dùng để mang lại lượng tiêu thụ cửa hàng trên mạng.”

Sở Trĩ Thủy vẫn luôn lên kế hoạch dùng cửa hàng trực tiếp đánh tiếng đường dài, Lý Long Khoa bắt chước cô mở cửa hàng tổng hợp ở nhiều thành phố, chắc là muốn mượn đầu gió kéo tiền đầu tư mới, không hề nói lên việc hình thức này có thể duy trì được.

Sau đó chính là cuộc chiến giá cả giằng co, mà Quan Cục tất nhiên là bên không sợ cuộc chiến giá cả này nhất, dùng thành bản yêu và thành bản người không thể luận khái quát, đây là điều nhà tư bản con người nghĩ bể đầu cũng không ngẫm ra được.

Trong công ty Long Tri, cán bộ cấp cao ngồi đầy trong phòng họp, Lý Long Khoa ngồi vị trí chủ trì ở giữa, đang bàn bạc chuyện phân bổ cửa hàng tổng hợp ở nhiều thành phố với những người khác.

Có người báo cáo: “Giám đốc Lý, nói thật thì kiên trì thế này không được quá lâu đâu, nhất là cửa hàng bên Ngân Hải đốt tiền quá nhanh. Tuy cửa hàng tổng hợp mang lại số liệu cho công ty, nhưng trước mắt vẫn đang ở trạng thái thua lỗ, chủ yếu tình hình thực tế buôn bán ế ẩm.”

“Cậu cho rằng họ không đốt tiền?” Lý Long Khoa nói: “Tân Thấu và cửa hàng trực tiếp giờ đều đang đốt tiền, vì để nhanh chóng cướp lấy thị trường, đợi họ chen ra là được rồi, trận này tuyệt không thể lui, bên nhà đầu tư đều đang nhìn đấy, đánh thua thật thì coi như toi, đánh thắng mới có thể kéo được tiền!”

Sở Trĩ Thủy và Tề Sướng đều không phải tên ngốc, họ sẽ không làm kinh doanh thua lỗ, không nằm ngoài dự đoán thì là giai đoạn đầu cướp thị trường, chờ sau khi ổn định rồi định giá lại. Chỉ cần giành thị trường vào tay, quy tắc tùy họ đặt, lại che mắt dễ dàng, muốn làm gì thì làm.

Ngày hôm ấy Lý Long Khoa đến cục quan sát, anh ta biết Sở Trĩ Thủy quen biết không ít nhà đầu tư, nhưng tập đoàn đầu tư cũng muốn thấy số liệu công ty, chỉ cần số liệu của Long Tri đẹp hơn đối phương, vậy vẫn có thể đứng ở nơi bất bại, một khi có tiền vốn bên ngoài rót vào, lại có thể giải quyết được cục diện khô cằn trước mắt.

Đây là con đường phát triển thường gặp của không ít công ty, mặt mũi đối ngoại sáng sủa, mỗi năm đều có hoạt động mới, tiền vốn nội bộ thực tế sớm đã lung lay sắp đổ, các hoạt động lớn chỉ là thủ đoạn bịp bợm, vì lừa tiền vốn mới nên mới duy trì hoạt động, mãi đến một ngày công ty niêm yết trên thị trường.

Lý Long Khoa đã lên xong kế hoạch, chỉ cần cửa hàng Quan Cục điều chỉnh giá, anh ta sẽ mượn cơ hội định giá của hàng tổng hợp cao lên, sau đó nhờ vào phân bổ rộng lớn mà lừa bịp nhà đầu tư, theo đó đạp đổ kẻ thất bại trong cuộc chiến giá cả là Quan Cục và Tân Thấu.

Cửa hàng trực tiếp Quan Cục đồng giá với cửa hàng trên mạng, cộng thêm tiền thuê đắt đỏ và đồ uống giá rẻ, sau lưng không có nhà đầu tư lớn ủng hộ, không thể kiên thủ thời gian dài. Quan Cục là công ty sở hữu toàn phần của một đơn vị kinh doanh, một khi không thể kiếm lời, rất nhanh sẽ phải đóng cửa, sẽ không đánh trận đốt tiền.

Lý Long Khoa tin chắc thắng lợi nắm đất chờ đợi, chỉ cần chờ được Quan Cục điều chỉnh giá, cuộc chiến giá ấy sẽ triệt để phân chia thắng bại.

Thế nhưng, cửa hàng Quan Cục mỗi ngày người đến người đi, nhưng mãi cũng không nghe thấy tin về giá vả, cả thủ đoạn kiếm lời xoay tiền này nọ cũng không.

Lý Long Khoa chờ mãi chờ mãi, hai bên tiếp tục giằng co mấy tháng nữa, cửa hàng Quan Cục vẫn kinh doanh như cũ, vậy mà còn có nhân viên nội bộ nói dạo này lợi nhuận tăng cao!

Lý Long Khoa nghe tin này không thể tin nổi, làm ăn kiểu này mà còn có lời được?!

Thuê cửa hàng, nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, nguyên liệu bán buôn và thuê nhân viên tất tần tật đều phải có tiền, chỉ có tay không bắt sói trắng mới có thể sản sinh lợi nhuận thôi nhỉ!

Cô là kỳ tài kinh doanh hoành không xuất thế?

Trong cục quan sát Ngân Hải, tình thế cửa hàng không ổn định, Sở Trĩ Thủy không dám về Hoài Giang, vẫn luôn ở trong phòng tiếp khách rất lâu.

Phòng tiếp khách của Ngân Hải tương tự ký túc xá nhân viên mới xây của cục Hoài Giang, căn bản là không thu phí với nhân viên, sau này yêu quái Ngân Hải đến Hoài Giang cũng có thể ở đó.

Sở Trĩ Thủy không đi, Tân Vân Mậu cũng không đi, Diệp Hoa Vũ cuối cùng cũng đứng ngồi không yên rồi.

Trong văn phòng, Diệp Hoa Vũ gọi Sở Trĩ Thủy đến, ông ấy khó xử kéo kéo quần áo sặc sỡ: “Tiểu Sở à, dạo này tôi đã cân nhắc chút rồi, thật ra tiền thuê bàn với lão Hồ vốn cũng không cao, chút tiền đó là thành ý, hay là dứt khoát miễn phí luôn.”

“Hả?” Sở Trĩ Thủy đơ người: “Nay hình như không hợp lẽ?”

Tiền thuê cửa hàng vốn thấp lắm rồi, chính vì điều này cuộc chiến giá cả mới đánh được, hơn nữa mắt thấy sắp nghênh đón ánh sáng của thắng lợi.

Cô không ngờ cục trưởng Diệp còn muốn hạ giá, ông ấy còn hận Lý Long Khoa hơn cả cô hả?

“Hợp mà, tuyệt đối hợp, chúng ta là đơn vị anh em, sao có thể để cô làm ăn thua lỗ?” Diệp Hoa Vũ sốt ruột nói: “Cho nên cô về Hoài Giang đi, cửa hàng lỗ rồi cũng sẽ giúp cô bù, chắc chắn đánh chết cửa hàng đối diện kia!”

“…”

Chương kế tiếp