Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 58
Cô há miệng muốn nói nhưng bị phát ngôn gây sốc của anh làm cho mất đi năng lực chọn lọc từ ngữ, bỗng chốc không biết nên đáp lại cái gì.

Tân Vân Mậu thấy cô nói không thành tiếng, anh càng lộ ra vẻ mặt chắc chắn, giống như một mũi kim đâm vào cô chảy máu.

Sở Trĩ Thủy muốn sụp đổ tới nơi rồi, đề nghị thắt bím tóc là chơi đùa anh, logic nhảy vọt này quả thật là vô lý. Cô vô vị nói: “Nói cái khác đi, nói cái khác đi.”

Tân Vân Mậu lạnh lùng nheo mắt nhìn cô: “Chơi cái khác đi?”

“…”

Sở Trĩ Thủy nóng tai, cô nhìn trong sân vườn, vội nói chen vào: “Đúng rồi, tại sao cây trúc còn chưa mọc lên vậy? Không phải mùa đông đã qua rồi sao?”

Cỏ cây khác tốt xấu có mầm non rồi, khu vực trúc gì cũng không có, cả rễ xanh cũng không thấy đâu.

Tân Vân Mậu cứng đờ cả người, anh né tránh tầm nhìn của cô, quét mắt qua khu sân vườn trống rỗng, hiện tại chỉ còn lại khu vực không có màu xanh, cực kỳ gai mắt trong mùa xuân vạn vật đâm chồi.

Tân Vân Mậu cố giả vờ như điềm tĩnh: “Sắp mọc lên rồi.”

Sở Trĩ Thủy chất vấn: “Nhưng cũng chưa có một cái rễ mọc lên nữa?”

“Ăn trái cây không?” Tân Vân Mậu cầm một quả cam ở tầng dưới bàn lên, anh tận tay lột vỏ cam ra, ngón tay không hề tiếp xúc với thịt bên trong, đưa nó cho Sở Trĩ Thủy bên cạnh.

“Cảm ơn.” Sở Trĩ Thủy nói cảm ơn nhận lấy, cô vừa cúi đầu cắn một cái, chỉ thấy mặt mình có một luồng ý lạnh lướt qua, nâng mắt lên thì thấy mưa xuân rơi xuống sân nhỏ, màn mưa lả tả như sương mù chụp xuống, rả rích, đầm đìa.

Một lát sau, vài cây trúc xanh tươi đẩy đất mọc lên, bỗng phá đất xông thẳng lên trời cao, lá trúc non mịn dịu mềm mọc dài ra, bị hạt mưa rơi trúng ướt át, phiến trúc xanh mơn mởn lắc lư trong gió.

Một góc sân nhỏ được trúc xanh lấp đầy, lót thêm đồ gia dụng cổ điển mới tinh, trông như đình viện được dày công chăm chút. Không khí ẩm ướt, tiếng mưa nhẹ nhàng, mùi vị thanh mát của rừng trúc theo gió phả đến, càng thêm tuyệt diễm trong cơn mưa tiết Kinh Trập.

Một quả quýt rất nhanh đã ăn xong, chua ngọt mọng nước.

Sở Trĩ Thủy dùng giấy lau sạch ngón tay, cô ôm lấy lưng ghế của ghế bập bênh, cười híp mắt nói: “Thần quân, anh hiểu suy nghĩ của thực vật nhất, giải thích cho tôi chút đi, tại sao cây trúc lớn như vậy?”

Cả một mùa đông, ngay cả chồi cũng không có, một cơn mưa đổ xuống thì lớn lên, đây là nguyên lý gì vậy?

Tân Vân Mậu di chuyển tầm nhìn, bình tĩnh nói: “Cây trúc lớn nhanh trong mùa mưa.”

Cô nghe xong thì bạt mạng lắc ghế bập bênh, giống như muốn lắc cho anh tỉnh táo lại, vạch trần nói: “Có mưa hay không anh nói là được à!?”

“…”

Tân Vân Mậu bị ăn một trận lắc ghế điên cuồng, nhưng anh tự biết mình đuối lý, giận dỗi vơ lấy tay áo, lúc này không dám nhiều lời. Ống tay áo của trường bào cổ cũng có đường văn màu đen, giống như vết tích lửa thiêu, cũng giống với kỹ thuật đổ bóng tranh thủy mặc trên giấy Tuyên Thành.

Sở Trĩ Thủy bị hoa văn đen thu hút sự chú ý, hồ nghi hỏi: “Tại sao quần áo anh mặc luôn có hoa văn này vậy?”

Cô phát hiện lúc trước anh cứ mặc quần áo hệ màu sẫm, hiện giờ quần áo hệ màu sáng đã tăng nhiều, nhưng thường sẽ có vết tích màu đen giống với vết trên mặt Long Cốt Tản.

Tân Vân Mậu ngơ ngác, anh im lặng rất lâu, lén nhìn cô một cái, dây dưa thăm dò: “Không đẹp sao?”

Sở Trĩ Thủy: “Cũng đẹp, anh thích phong cách này à?”

“Vì bản thể của tôi bị lửa rồng thiêu, nên vẫn luôn có vết này.” Anh thấp giọng nói: “Năm đó tôi chặt một cái móng của hắn, hắn muốn dùng lửa đen thiêu tôi thành cái cây khô, dẫn đến sức mạnh của chúng tôi hòa vào nhau.”

Sở Trĩ Thủy nghe anh thấp giọng kể lại, lại nhìn kỹ lại đường văn màu đen ấy, không tự chủ được chấn động trong lòng.

“Tôi vốn không biết dùng lửa, là từ lúc đó có thể dùng được lửa, cán dù của Long Cốt Tản chính là dùng xương móng bị đứt của hắn tạo thành.” Ánh mắt anh trôi về phương xa, không biết đang nhớ về điều gì, lạnh lùng nói: “Đây là một pháp khí, một ngày nào đó hắn lộ diện, chắc chắn sẽ đến tìm tôi, đến lúc đó tôi dùng dù đập hắn thành tám khúc, mười khúc, mười hai khúc.”

“Vậy lại phải xuất hiện thêm thật nhiều cục quan sát rồi.” Sở Trĩ Thủy bất lực, cô cầm tay áo lên, sờ đường văn, nhẹ giọng nói: “Lúc anh bị thiêu đau lắm không?”

Tân Vân Mậu bị ngữ khí ôn hòa của cô cảm động, anh run rẩy trong lòng, lại hơi tủi thân: “Đau, đau lắm, giờ vẫn còn đau.”

Cho đến nay anh vẫn bị lửa rồng giày vò, ngọn lửa đen mang theo cả oán hận của tín đồ long thần, pha lẫn với ngũ độc bát khổ của con người, thậm chí vấy bẩn vào tên anh.

Ban đầu tên của anh là Vân Mậu, sau đại chiến mới là Tân Vân Mậu.

Cái tên là ân huệ của trời đất, anh lại không thể lọc sạch được tên mình, ý thức sâu sắc được việc được phong thần từ khi sinh ra, có thứ gì đã mất đi, chỉ lưu lại trong lòng ngực một cái động rỗng tiếc nuối.

Từ sau đại chiến anh đã khắc chế các loại cảm xúc, tuyệt không đến gần con người dục vọng tày trời, dùng thái độ vô cảm đối diện với thế gian, nguyên nhân chính là ngọn lửa rồng đen nhánh nguyền rủa anh, một khi anh giao thiệp với con người lòng ôm quá nhiều ác ý, sức mạnh hắc ám kia sẽ xuất hiện vấy bẩn anh sâu thêm.

Ngàn năm nay anh quanh quẩn ở Hoài Giang vẫn tìm không được cách giải quyết, chỉ có ở cạnh cô mới dễ chịu chút.

Rất nhiều lúc, anh không cho rằng anh là thần, thần linh tuyệt đối sẽ không bẩn thỉu, cô trái lại còn có thần tính hơn cả anh.

Sở Trĩ Thủy nghe anh ai oán như trẻ con, cô cầm lấy tay áo vết lửa đen thổi thổi, cười an ủi nói: “Được rồi, thổi thổi không còn đau nữa.”

“Quả nhiên vẫn rất xấu.” Tân Vân Mậu kéo tay áo về, sắc mặt u ám, hiển nhiên canh cánh trong lòng. Anh là người có bệnh sạch sẽ, đến nay giữ lại vết lửa thiêu, giống như bén rễ cắm sâu trong lòng.

“Được rồi, chẳng qua chỉ là cây trúc nướng than thôi sao.” Sở Trĩ Thủy khuyên: “Cơm ống trúc nướng than thơm biết bao, chúng ta chấp nhận mấy thay đổi này!”

Tân Vân Mậu nghe cô không chút để ý, trong lòng mới dễ chịu đôi chút: “Hừ.”

Mưa tí tách rơi xuống lá trúc, càng có ý thơ rả rích.

Một người một yêu ngồi dưới hiên nhà thưởng trúc ngắm mưa, Sở Trĩ Thủy vừa nghe anh kể hết câu chuyện, cả long thần phản cảm nhất anh cũng có thể nhắc đến, cô bỗng sinh ra chút dũng khí muốn hỏi vấn đề hơi riêng tư, cẩn thận dè dặt nói: “Thần quân, tôi muốn thỉnh giáo anh một vấn đề thực vật học.”

“Cái gì?”

“Cây trúc thường nở hoa lúc nào?” Cô lo sợ bị anh hiểu lầm, vội bổ sung thêm: “Ví dụ như cây trúc khu gần sân vườn này, cây trúc bên khe suối này.”

Chỉ cần không lôi kéo lên người anh, chắc sẽ không xảy ra hiểu lầm.

Chắc chắn cây trúc bình thường và yêu quái thực vật bất đồng, dạo này cô bị lòng hiếu kỳ cào tim cào phổi, nhưng hỏi thẳng anh vấn đề này lại giống như quấy rối, chỉ có thể nói bóng nói gió thế này một phen.

Tân Vân Mậu suy tư: “Cây trúc ngoài sân nhỏ chắc sẽ nở hoa, nhưng cây trong sân không thể nở.”

Sỡ Trĩ Thủy: “Tại sao?”

Anh bĩu môi: “Cây trúc trong sân là mọc từ rễ của tôi, tương đương với chiết cành từ tôi, tôi không thể nở hoa.”

Mấy cây trúc kia vẫn là anh, trạng thái biến đổi giống anh.

Sở Trĩ Thủy hiểu ra: “Thì ra anh sẽ không nở hoa.” Xem ra Hồng Hi Minh sai rồi, yêu quái trúc không phải loại trúc nở hoa.

“Là không thể nở hoa, không phải sẽ không nở hoa.” Tân Vân Mậu cau mày, nghiêm túc chỉnh sửa.

“Này có gì khác biệt sao?”

Anh hơi nhíu mày, như không muốn giải thích, yết hầu khẽ động lên xuống, cuối cùng vẫn mở miệng: “Chẳng phải lúc trước tôi đã nói rồi sao, không thể hồi đáp cảm tình của con người hoặc yêu quái, nếu động lòng, cây trúc sẽ nở hoa.”

Sở Trĩ Thuỷ nghĩ tới kiến thức về cây trúc, ngạc nhiên nói: “Cho nên anh nở hoa sẽ chết?”

“Sẽ không chết, chỉ là sức mạnh yếu đi, yêu khí đều bị dùng để nở hoa hết, nhưng cây trúc nở hoa là hành vi vô nghĩa, rõ ràng có thể dùng rễ mọc ra chồi mới, nhưng muốn dùng cách kết hạt gieo giống.” Tân Vân Mậu giải thích: “Hơn nữa nở hoa chưa chắc sẽ kết hạt, nếu là kết hạt thì sức mạnh sẽ yếu đi nhanh hơn, hơn nữa cây trúc mới mọc từ gạo trúc không phải tôi, nhưng sẽ hấp thu yêu khí của tôi trở thành vị thần mới.”

“Thần mới?”

“Phải, nếu có yêu quái mới được phong thần, người trước sẽ có cảm giác, đồng thời trong lòng nhiễu loạn bất an, thần mới sắp sinh ra, thần cũ ắt suy bại, đây là thông báo vào ngày tôi sinh ra.” Anh thờ ơ nói: “Cho nên tôi rất rõ tại sao con rồng kia muốn nuốt chửng tôi, trước khi tôi được sinh ra, hắn cũng tâm phiền ý loạn.”

Quy luật trời đất tự có lý của nó, nếu đã sinh ra thần mới, tức là thần cũ phải có vấn đề.

Sức mạnh thế gian chính là được cái này mất cái kia, ngọn lửa rồng đen nhánh sẽ mang đến cảm nhận của long thần năm đó, anh nghĩ đến gạo trúc hay thần mới cũng sẽ phiền não, giống như khắc sâu cảm giác bài xích vào xương tủy, đương nhiên sẽ khước từ việc nở hoa. Chỉ cần không nở hoa, thì không có thần mới.

“Thì ra là vậy.” Sở Trĩ Thủy ngơ ngẩn nói: “…Thần kỳ thật.”

Nghi hoặc trong lòng cô cuối cùng cũng được giải đáp, nhưng không biết vì sao lại ẩn ẩn có cảm giác thất vọng, chắc là vui mừng anh còn chưa động lòng nở hoa, nếu không thì sẽ mang lại một chuỗi phiền não, chỉ là trong cơ thể như có nước biển mặn chát đổ vào, như bờ biển đêm không người, chỉ có nỗi cô đơn lạnh tanh khi đi bộ ven biển một mình.

Anh thật sự không nói dối, nói không thể đáp lại bất cứ tình cảm nào, toàn bộ đều là nghiêm túc.

Cô có thể hiểu suy nghĩ của anh.

Tân Vân Mậu thấm thoát nhận ra được cô buồn bã, anh vội xoay đầu nhìn cô, hỏi thăm: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Sở Trĩ Thủy mỉm cười, cô cầm ấm trà lên: “Tôi vào nhà pha một ấm nữa.”

Anh không hiểu lý do tâm trạng cô không vui, bỗng chốc lo lắng, sau đó mím chặt miệng, giọng nói ủ rũ đề nghị: “…Quay lại muốn thắt bím tóc không?”

Hình như cô có hứng thú rất lớn với đầu tóc của anh.

Cô mỉm cười: “Hôm nay không còn sớm nữa, lần sau nói tiếp.”

Bóng lưng của Sở Trĩ Thủy biến mất trong sân.

Tân Vân Mậu đứng dậy từ trên ghế bập bênh, chợt luống cuống không biết làm sao, giống như lúc tên anh bị vấy bẩn, cảm nhận được có thứ gì đó từ ngón tay rơi mất, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn để nó chuồn đi, hoàn toàn không nghĩ ra được bất kỳ cách nào.

Anh giơ tay nắm chặt áo nơi lồng ngực, chỉ cảm thấy lồng ngực buồn bực không nói nên lời, nơi tối tăm như một hạt giống tích trữ rất lâu, nhưng cho dù không chăm sóc cũng xông ra. Hạt giống muốn giải trừ khắc chế trước giờ nhưng lại bị cản trở bởi vết bẩn lửa đen, chậm chạp không dám tiến thêm một bước.

Vì sự giày vò của lửa rồng, anh đè nén các loại tình cảm, nhưng ác ý và hận thù của yêu quái và con người khác nhau, giờ thứ quấn lấy anh là một dòng cảm xúc mãnh liệt mà nóng bỏng, phảng phất như đang phun trào hết lần này đến lần khác, muốn làm anh nổ tung triệt để. Cơn xúc động này sôi sùng sục trong lục phủ ngũ tạng của anh, sắp nướng khô anh hoàn toàn, hành hạ người ta hơn cả ngọn lửa đen nhánh kia.

Thật khó chịu, còn khó chịu hơn hai tuần cô không tìm đến anh.

Nhưng họ rõ ràng họ đang trong một mái hiên nhà.

Một lát sau, Sở Trĩ Thủy cầm ấm trà quay lại, cô đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng phát hiện Tân Vân Mậu không nhúc nhích đứng ở trong sân.

“Sao đứng dậy rồi?” Sở Trĩ Thủy nói: “Tôi đi châm thêm nước vào ấm.”

Tân Vân Mậu hiếm khi cảm thấy bất an trong lòng, anh hạ tầm mắt, giọng nói hơi khàn: “Sau này tôi vẫn có thể đến chứ?”

“Đương nhiên có thể.” Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Đây không phải miếu của anh sao?”

Tân Vân Mậu thấy gương mặt cô đầy chân thành, trong lòng anh hơi nhẹ nhõm, giờ mới chầm chậm khôi phục tinh thần. Cô là người giữ lời, chưa từng nuốt lời.

Nhưng anh vẫn có cảm giác mất mác thất vọng như cũ.

Lúc đầu là bị cảm xúc dẫn dắt, sau đó là muốn gặp cô nhiều lần, hiện giờ cả chạm mặt cũng không thể giải quyết, giống như thực vật uống được nước suối ngọt phấn khởi mọc lan ra, phấp phới đung đưa tứ phương một cách bất lực, ngọn lửa con tim càng cháy càng hoảng.

Cô đang đứng trước mặt anh, nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ.

Lúc gần đi, ghế bập bênh bị đặt vào trong sân, Sở Trĩ Thủy nghĩ tới ngày thường anh muốn uống nước, cuối cùng vẫn là đưa chìa khóa cho anh. Cô hăm dọa nói: “Anh có thể đến nhà bếp đun nước, nhưng không được làm chuyện kỳ lạ.”

Anh cũng không màng hình thượng nằm trên ghế, nói không chừng sau khi tan làm sẽ đến nghỉ chân, dù sao thì cổng lớn vô dụng với anh, cứ không đưa chìa khóa cho anh cũng tự lừa dối mình.

Tân Vân Mậu nhìn chìa khóa, nhưng không giơ tay nhận, nhỏ giọng nói: “Cô đưa chìa khóa cho tôi, cô không đến nữa à?”

“Tôi chỉ có thể đến vào cuối tuần, ngày thường phải sống với cha mẹ tôi, đâu phải anh không biết.” Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: “Ngày làm việc tôi đều về nhà ăn cơm.”

“…Ò.” Sắc mặt anh hơi dịu lại, giờ mới lấy chìa khóa, lại nâng mắt lên nhìn cô: “Vậy cuối tuần đến đây ăn cơm?”

Ánh mắt anh lấp lánh, nhưng nhìn chằm chằm cô, tùy ý mở miệng thăm dò.

“Ăn cơm gì?” Sở Trĩ Thủy thầm mắng anh thật là trà xanh, cô lập tức lên giọng, tức giận nói: “Bên đây cơm ở đâu?”

Anh quanh co: “Cô nói đó, cơm ống trúc nướng than.”

“…”

Chương kế tiếp